Cơn mưa to đêm qua bẻ gãy không ít khóm hoa cùng cây cảnh trong sân vườn, cũng không thấy thợ tỉa hoa tới thu dọn, nếu như ngày thường thì cứ sáng tinh mơ là có ông lão tỉa hoa đến, cũng không thấy cắm mấy cành hoa hồng tươi đặt trên bàn cơm. Hôm nay tâm tình của Vân Y khá tốt, nên đích thân cầm cái kéo nhỏ đi vào vườn hoa, vừa đẩy cửa liền ngửi thấy mùi đất trong lành, cảm thấy thật thoải mái vui vẻ.
Chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hồn, là thanh âm the thé phát ra từ cổ họng của bà Trần thẳng tắp truyền đến, “Xảy ra chuyện lớn rồi, rối loạn hết cả rồi!”
Vân Y nhíu mày quay đầu lại, thấy bà ta chạy bành bạch như con nít, tay thì vung tờ báo lên, thở gấp nói, “Tôi tự hỏi vì sao sáng nay Thống đốc đi vội như vậy, hóa ra nội thành nổi loạn, đánh nhau, chết rất nhiều người…”
“Ai cùng ai đánh nhau, tin tức thế nào, bà từ từ nói!” Vân Y ngắt lời bà ta, đoạt lấy tờ báo, vừa nhìn liền thấy cái tựa to đùng màu đen, “Gian thương bán nước tàng trữ hàng Nhật, người Nhật Bản ban đêm tập kích Hội Thương nghiệp.”!
Bà Trần nói không ngừng như pháo nổ, “Là nửa đêm hôm qua xảy ra đánh nhau, rất nhiều người Nhật cầm gậy gộc xông vào Hội Thương nghiệp đập phá, tất cả cửa hàng bách hóa trên đường đều bị đập nát tan tành, cứ thấy người Trung Quốc là đánh! Vài cảnh sát chạy đến cũng bị đánh, sau đó lực lượng cảnh sát bắt toàn bộ những người Nhật Bản có liên quan, nói là bắt hung thủ giết người. Sáng sớm nay, rất nhiều học sinh biết tin, không chịu ngồi yên, nên bây giờ bên ngoài đại sứ quán Nhật Bản đang đông nghịt người à...Tất cả đều náo loạn!” Bà Trần nói sinh động như thật, nói y như tận mắt chứng kiến vậy.
Vân Y mở tờ báo ra vội đọc qua vài lần, tin tức nói trong báo cũng không khác mấy, tay chân cô tức khắc lạnh run, nghĩ đến đêm qua Niệm Kiều một mình một người quay về trường, không biết có gặp phải hỗn loạn không. Bà Trần cũng chỉ nghe qua người Tần gia phái đến truyền tin, cũng không biết vụ hỗn loạn phát sinh ở nơi nào, chỉ hạ giọng nói, “Tần gia nói cô lập tức đi gặp ông ta, trên đường phải thật cẩn thận đấy!”
Lòng Vân Y rối loạn, trầm ngâm suy tính hồi lâu, lại hỏi, “Có phải đêm qua Thống đốc mới nhận được tin không?”
“Tầm hơn năm giờ sáng, thì có xe tới, là một sĩ quan đi vào thúc dục tôi gọi Thống đốc dậy.” Bà Trần hả hê nói, “Ngay lúc đó tôi đã biết là có chuyện lớn xảy ra mà, quả nhiên…”
“Biết rồi, kêu tài xế chuẩn bị đi, bà đến trường Saint Ellen xem em gái của tôi thế nào, phải xác định tối qua nó đã về trường an toàn.” Vân Y lạnh nhạt ngắt lời bà Trần, bỏ tờ báo lại xoay người lên lầu. Đột nhiên nghĩ đến đêm qua, tuy uống chút rượu, nhưng người bên cạnh dậy lúc nào, mà bản thân mình không hề hay biết…Vân Y chợt dừng bước chân, vẫn đứng trên cầu thang hỏi, “Bà đánh thức Thống đốc, là ở phòng khách hay trong phòng của tôi?”
“Phòng khách.” Bà Trần khó hiểu nói, “Thống đốc luôn luôn nghỉ trong phòng khách mà!”
Ánh mắt Vân Y ảm đạm buồn bã, không nói gì, quay đầu đi lên lầu.
Quả nhiên anh chưa từng ở lại, đợi đến khi cô ngủ liền lặng lẽ đi khỏi. Chuyện đêm qua, khi tỉnh lại cũng tan biến như bọt nước. Vân Y nhìn chăm chú dung nhan trong gương, khóe môi cười giễu cợt. Cho dù có làm chúng sinh điên đảo, cũng không thể níu giữ một người.
Lát sau, Vân Y vội vàng xuống lầu, thay một chiếc váy màu tím than gọn gàng, đội mũ buông lưới che mặt màu đen, che đi hơn nửa khuôn mặt. Bà Trần lại hóa thân thành người giám hộ của Niệm Kiều, đi đến trường học hỏi thăm, Vân Y thì ngồi xe đến gặp Tần gia.
Quả nhiên dân chúng trong thành phố đang rất hoang mang, người qua lại cùng xe cộ thưa đi nhiều, khắp các giao lộ đều có cảnh vệ. Cảm giác mọi nơi đều bất ổn, nhất là trên đoạn đường đêm qua xảy ra hỗn loạn, chỉ thấy cửa hàng hai bên đường đóng cửa im ỉm, toàn bộ cửa sổ đều bị đập bể tan tành, vài chỗ ở mặt tiền cửa hàng bị cháy sém bừa bộn, vẫn còn sót lại vết tích của vụ hỏa hoạn. Ở chân tường còn đọng lại vài vết màu nâu sậm, nhìn đến kinh người, không biết có phải là vết máu không.
Nếu thật là vết máu, thì là máu của người Trung Quốc, hay máu của người Nhật Bản…Vân Y không dám nhìn cũng không dám nghĩ nữa.
Giết chóc tử vong từ lâu đã không còn làm cô sợ hãi, nhưng là máu của anh em đồng bào thì vẫn khiến lòng cô như bị thiêu đốt bằng lửa địa ngục.
Tần gia ở trong một tòa nhà cũ kiểu Âu tại phố Nam Hào, cánh cổng sắt đã gỉ hoen mở rộng kêu ken két, khoảng sân đầy rêu cùng trường xuân khiến người ta nghĩ đến bãi nghĩa địa vắng lạnh. Bùi Ngũ đứng ở trước cửa tò vò thấp bé, mặc bộ quần áo màu xanh lam càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch, trên người ông ta phả ra luồng khí vô cùng âm u. Vừa thấy cô, Bùi Ngũ nhỏ giọng cười nói, “Tiểu Vân càng ngày càng động lòng người.”
Vân Y nhếch khóe môi, hờ hững theo ông ta lên lầu. Giữa ban ngày mà cửa sổ phòng Tần gia khép kín, tấm rèm nhung che chắn không để lọt dù chỉ là một tia sáng, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc Đông y. Hiếm khi gặp Tần gia không ngồi trên xe lăn, ông ta đang tựa trên giường hít từng luồng khói thuốc phiện. Thấy Vân Y đi vào, Tần gia gật đầu, để Bùi Ngũ dẫn hai bé gái hầu hạ hắn ra ngoài.
Tần gia khoan khoái cười, “Người ta thường nói, cả một đời người dù sao cũng phải mê luyến một thứ gì đó, nếu không thật không đáng để sống. Giống ta không thể sống mà không có thuốc phiện, biết đây là thứ hại người, nhưng vẫn luyến tiếc không thể từ bỏ được nó.”
Một câu nói thoải mái, mà lại khiến Vân Y khó thở. Tần gia vẫn cười, quay người đối diện với cô, “Cũng giống như đàn ông đối với cô vậy.”
“Cám ơn Tần gia đã khen ngợi.” Vân Y thản nhiên cúi đầu, nhưng lòng bàn tay lại chảy ra mồ hôi lạnh.
“Tốt lắm nha đầu, rất thông mình, không uổng công ta từ nghìn dặm xa xôi mang cô về.” Khóe mắt Tần gia đánh giá phong thái yểu điệu của người con gái trước mặt, đã không còn là cô gái ngày xưa sống trong khu ổ chuột ở Luân Đôn nữa, chỉ ngắn ngủi hai năm, đã thành hai con người khác hẳn.
Vân Y vén lưới che mặt lên, con ngươi nhìn thẳng hắn, “Tần gia gọi tôi tới đây, có gì muốn phân phó?”
“Gấp cái gì, trước tiên ngồi xuống trò chuyện đã.” Tần gia thong thả cười, thân thể lại nghiêng sang bên cạnh hít lấy một ngụm khói. Mùi khói quen thuộc kia khiến Vân Y buồn nôn, cô lại hốt hoảng nhớ tới căn phòng của cha cũng mù mịt đầy khói thuốc phiện.
“Lúc đầu cô gặp ta, cô đã nói như thế nào nhỉ?” Tần gia bỗng nhiên gõ gõ lên đầu tựa như không nghĩ ra.
Vân Y trầm mặc cố đứng thẳng sống lưng, sau một lúc lâu, mới đờ đẫn mở miệng, “Chỉ cần ông đưa tôi về Trung Quốc, tôi sẽ làm việc cho ông.”
Ký ức tối tăm về mùa đông ẩm ướt dày đặc sương mù ở Luân Đôn lại ùa về, khiến cho cô bất chợt nhắm mắt lại, bên tai như đang văng vẳng tiếng cười bén nhọn cùng tiếng chửi rủa, “Con điếm”, “Con của kẻ giết người”, “Dâm phụ xuống địa ngục đi”…
Tần gia thở dài, “Ta rất coi trọng tính nết có tình có nghĩa của cô, đến nay cô cũng làm được không ít việc, nếu như chẳng may thất bại cũng không thể trách người! Tiểu Vân, cô nhớ cho kỹ, miễn là cô trung thành tận tâm phục vụ Đại Thanh, Nhị bối lặc gia nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Đại Thanh, hai chữ phun ra từ miệng Tần gia, mang theo vài phần trang nghiêm, nhưng thế nào cũng không che giấu được hàm răng vàng xỉn cùng mùi thuốc phiện trụy lạc. Hoàng đế Đại Thanh thoái vị đã nhiều năm, nhưng các lão thần trong triều vẫn luôn nuôi mộng tưởng khôi phục ngai vàng. Một người thất bại, lại có người khác kế nhiệm, các cường quốc xung quanh như hổ đói rình rập lãnh thổ, còn bọn họ thì vẫn chăm chăm nhìn vào ngai rồng.
Vân Y rũ mắt, mỉm cười, chẳng hề che giấu sự khinh thường, “Tần gia coi trọng Vân Y, người trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này, chỉ cầu được bảo toàn tính mạng, việc sớm chiều tham vui thưởng nhạc, cái gì quân cái gì thần, tôi đều không hiểu.”
Tần gia lắc đầu, vẻ mặt đau đớn, “Thiên địa là của hoàng thượng! Tất cả các người sẽ bại dưới chân người!”
Ông ta hít mạnh một hơi, bình thuốc phiện sủi bong bóng ùng ục rồi vỡ ra từng luồng khói, âm thanh khiến cho Vân Y cảm thấy thực tức cười.
“Chuyện hôm nay đúng là một cơ hội tốt.” Tần gia ngửa đầu nhắm mắt lại, từ từ đem toàn bộ nội tình nói ra ——
Mấy ngày gần đây các doanh nghiệp Nhật Bản lũng đoạn thị trường sợi bông, không cho phép thương nhân Trung Quốc tham gia buôn bán, còn liên hợp lại nâng giá sợi bông lên. Rất nhiều thương nhân Trung Quốc bất bình, đề nghị phát động phong trào tẩy chay hàng hóa Nhật Bản, yêu cầu toàn bộ cửa hàng không được nhập vải sợi bông của Nhật Bản để buôn bán. Trong đó có một gã gian thương bằng mặt nhưng không bằng lòng, âm thầm nhập một lượng lớn hàng Nhật Bản giấu trong kho, lại bị người làm tố giác cho Hội Thương nghiệp. Giữa lúc mọi người đang buộc hắn phải giao ra số hàng, lại có hơn mười tên Nhật Bản lao tới, đánh đập tàn nhẫn những người trong Hội Thương nghiệp. Cảnh sát chạy tới thì tên cầm đầu ra lệnh chống cự lại, dẫn đến đánh bị thương một tên cảnh sát, lập tức bị cảnh sát bắt ba người.
Nửa đêm hôm đó, hơn trăm tên công nhân Nhật Bản cầm vũ khí gậy gộc xông vào các cửa hàng Trung Quốc, trắng trợn đập phá mặt tiền cửa hàng, còn đánh bị thương vài người gác đêm cùng người dân qua đường, trong đó có một người bị thương nặng dẫn đến tử vong. Nghe được tin thì cảnh sát chạy đến cùng người Nhật Bản giằng co, song lại bị hạ lệnh không được nổ súng, khiến cho vài tên cảnh sát bị thương, có hai gã bị tước mất súng. Sáng sớm quần chúng nghe được tin này thì vô cùng phẫn nộ, vây quanh đại sứ quán Nhật Bản để thị uy, đồng thời muốn Trưởng cục cảnh sát phải nghiêm trị những kẻ thủ ác đó. Trưởng cục Cảnh sát là Tiết Tấn Minh không những không quan tâm mà còn triệu tập cảnh sát tới xua đuổi quần chúng, thậm chí còn ẩu đả với học sinh trên đường… “ Ngay trước khi cô đi vào, ta vừa mới nhận được tin, tất cả các trường đều nghỉ học, học sinh ra đường phố biểu tình, yêu cầu cách chức điều tra Tiết Tấn Minh.” Tần gia hé mắt nhìn Vân Y, khóe môi nhếch lên cười cợt.
Vân Y nói không ra lời, ngực phập phồng dồn dập.
Vừa rồi dọc đường đã tận mắt chứng kiến, những vết tích cháy sém, những vệt máu nâu sẫm…Mặc dù chỉ là một ân khách, chỉ là một nhiệm vụ, Vân Y cũng không thể liên hệ một công tử phong thái nhanh nhẹn cùng với tên Hán gian của Nhật cùng một chỗ. Dù sao, anh cũng đối xử tốt với cô, cho dù chỉ gặp dịp mà chơi, nhưng cũng từng cho cô một chút ấm áp.
“Tháng năm tới đây, ở khắp các nơi sẽ vận động biểu tình, lúc này thật vừa vặn, Tiết Tấn Minh đúng là đem chính bản thân mình quăng vào lò lửa mà.” Mắt Tần gia chớp lóe lên tia sáng, trên khuôn mặt đau yếu phả ra luồng sát khí, “Bây giờ chuyện này không sợ bị náo loạn , chỉ sợ bị đè xuống! Cô phải thận trọng giải quyết hai việc cho ta, không được gây ra chút sai lầm nào!”
Vân Y nín thở, chỉ nghe ông ta trầm giọng nói, “Thứ nhất, viết một bức thư nặc danh cho Trình Dĩ Triết gửi đến tòa soạn, nói rõ chuyện Lý Mạnh Nguyên cấu kết với người Nhật Bản cho hắn biết; rồi trở về giám sát Hoắc Trọng Hanh, một khi có chỉ thị từ Bắc Bình đưa tới, phải lập tức nói cho ta biết!”
“Ông muốn khuấy đục đầm nước, muốn nội chiến xảy ra?” Vân Y hoảng sợ, mồ hôi lạnh thấm ra áo, “Tần gia, lẽ nào ông giúp người Nhật Bản?”
“Nói bậy!” Tần gia vỗ mép giường, ly trà màu nhũ xanh biếc rung lên bần bật, “Đừng đánh đồng ta với cô, ta là ai, sẽ dùng mánh khóe của một tên bán nước sao? Đừng nói ta, ngay cả Bùi Ngũ, dù bề ngoài tùy tiện, nhưng lại vô cùng trung thành tận tâm cống hiến sức lực cho hoàng thượng đó!”
Gân xanh trên trán lão nổi lên, giọng nói quái đản, khiến Vân Y nhất thời không nói nên lời, trong lòng đủ điều lo lắng.
Trình Dĩ Triết biết cô có quan hệ với Tiết Tấn Minh, nếu bức thư nặc danh do người khác viết chưa chắc hắn đã tin, nhưng nếu là nét chữ của cô…Sẽ kích thích Trình Dĩ Triết, nhất định hắn sẽ mang tin tức này đăng lên báo. Lúc đó đúng là đổ thêm dầu vào lửa, chẳng những thuận tiện vùi lấp Tiết Tấn Minh, còn có thể chĩa mũi dùi vào Lý Mạnh Nguyên cùng Chính phủ Bắc Bình; mà Tiết Tấn Minh một khi nhìn thấy dòng tin tức này, lập tức sẽ biết là do cô tiết lộ bí mật. Bây giờ cô là người của Hoắc Trọng Hanh, nhất cử nhất động khó tránh khỏi liên lụy đến Hoắc Trọng Hanh, đến lúc đó Tiết Tấn Minh cùng đường bí lối, lại còn ôm mối hận bị đoạt mất người đẹp, nếu bây giờ tiết lộ bí mật này, ắt hẳn sẽ quyết chiến với Hoắc Trọng Hanh một phen. Nếu tình thế quả thực sẽ xảy ra như vậy, chỉ sợ ai cũng không thể ngờ được kết cục cuối cùng. Kẻ bị thiệt hại lớn nhất chắc chắn là Tiết Tấn Minh, đúng là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi ——
“Ông muốn làm ngư ông?” Vân y nghi ngờ, nhíu mày nhìn Tần gia.
Tần gia vỗ tay cười, “Thông minh, đi theo Hoắc Trọng Hanh tiến bộ không ít.”
“Cho dù mượn chuyện này để gây náo loạn thì Thanh đế cũng đã thoái vị từ lâu, làm sao có thể đắc lợi được đây?” Vân Y kinh sợ hỏi vặn lại.
“Thanh đế cái gì! Phải gọi là Hoàng thượng!” Tần gia trừng mắt, giận dữ trách cứ Vân Y, “Đây là chính trị, cô thì biết cái gì!”
Vân Y cười gằn, “Chính trị là cái gì? Tôi chỉ biết, ông tôi đều là người Trung Quốc.”
Tần gia nhìn chòng chọc Vân Y một hồi lâu, nét mặt cũng ôn hòa hơn, than thở, “Thôi được, ta coi cô như người trong nhà, không sợ nói cho cô biết! Nhị bối lạc gia cùng với những lãnh đạo quan trọng đã đàm phán điều kiện với nhau, một khi Chính phủ Bắc Bình sụp đổ, Chính phủ mới sẽ giải trừ lệnh quản thúc đối với hoàng thất, và thả Hoàng thượng trở về Mãn Châu…Đến lúc đó Bát Kỳ* sẽ phục hồi, ngày phục quốc chỉ là việc một sớm một chiều thôi!”
(*Bát Kỳ: đội quân Bát Kỳ thuộc dân tộc Mãn TQ)
Cứ như nhìn thấy cái ngày lính Bát kỳ rầm rộ trong thủ đô, con mắt Tần gia tỏa sáng, vẻ mặt điên cuồng hy vọng. Thu vào trong mắt Vân Y chỉ cảm thấy tức cười, không thể tưởng tượng được ông ta điên cuồng đến mức ấy, nếu không phải chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, thì khó mà tin có người trung thành đến ngu muội như vậy!
“Tần Cửu ta trung quân hưởng lộc vua, nếu có nửa tâm bán nước, sẽ chết không có chỗ chôn!” Tần gia chỉ tay lên trời, nói như đinh đóng cột, rồi quay đầu lạnh lùng nhìn Vân Y, “Cô còn nghi ngờ ta nữa không?”
Ánh mắt âm tàn nghiêm nghị khiến Vân Y phải lùi xuống một bước, không đợi cô đáp lại, Tần gia trầm giọng gọi Bùi Ngũ vào, “Mang cô ta ra ngoài, viết thư cho ta!”
Vân Y nhìn thẳng Tần gia, miệng khô khốc, một chữ cũng không nên lời.
Thật may vì không phải là làm việc cho lũ Nhật Bản, nhưng...Vân Y ngây người, tâm loạn như ma, đáy lòng như có tiếng nói cản trở cô, cảnh báo cô không được làm việc này! Trước đây bất kì nhiệm vụ gì cô cũng không hề đấu tranh lưỡng lự, người khác phúc hay họa đều không liên quan đến cô, lúc này đây cái lệnh này lại khiến cô bồn chồn lo sợ...
“Sao vậy, luyến tiếc họ Tiết, hay là cô đã yêu Hoắc thống đốc rồi?” Bùi Ngũ ở đằng sau cô cười nhẹ, gần như ghé sát vào tai cô mà nói, hoạn quan đặc biệt có giọng nói chói tai như đao đâm vào tai. Vân Y cắn mạnh môi, nhắm chặt mắt lại, cố gắng không nghe hắn nói, song âm thanh kia vẫn truyền rõ ràng vào tai, “Đừng chần chừ nữa, em gái bảo bối của cô còn có chút chuyện nho nhỏ đó!”
“Niệm Kiều làm sao!” Vân Y kinh sợ quay đầu hỏi, Bùi Ngũ bật cười, “Không sao hết, có Tần gia ở đây, đảm bảo con bé không việc gì!”
Tần gia gật đầu cười, khôi phục lại vẻ mặt hiền hòa phúc hậu như thường ngày.
Vân Y đứng bất động, không kịp mở lời thì trên cánh tay đã đau nhức, bị năm ngón tay gầy giơ xương của Bùi Ngũ tóm chặt lấy, dùng sức kéo ra ngoài.
Chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hồn, là thanh âm the thé phát ra từ cổ họng của bà Trần thẳng tắp truyền đến, “Xảy ra chuyện lớn rồi, rối loạn hết cả rồi!”
Vân Y nhíu mày quay đầu lại, thấy bà ta chạy bành bạch như con nít, tay thì vung tờ báo lên, thở gấp nói, “Tôi tự hỏi vì sao sáng nay Thống đốc đi vội như vậy, hóa ra nội thành nổi loạn, đánh nhau, chết rất nhiều người…”
“Ai cùng ai đánh nhau, tin tức thế nào, bà từ từ nói!” Vân Y ngắt lời bà ta, đoạt lấy tờ báo, vừa nhìn liền thấy cái tựa to đùng màu đen, “Gian thương bán nước tàng trữ hàng Nhật, người Nhật Bản ban đêm tập kích Hội Thương nghiệp.”!
Bà Trần nói không ngừng như pháo nổ, “Là nửa đêm hôm qua xảy ra đánh nhau, rất nhiều người Nhật cầm gậy gộc xông vào Hội Thương nghiệp đập phá, tất cả cửa hàng bách hóa trên đường đều bị đập nát tan tành, cứ thấy người Trung Quốc là đánh! Vài cảnh sát chạy đến cũng bị đánh, sau đó lực lượng cảnh sát bắt toàn bộ những người Nhật Bản có liên quan, nói là bắt hung thủ giết người. Sáng sớm nay, rất nhiều học sinh biết tin, không chịu ngồi yên, nên bây giờ bên ngoài đại sứ quán Nhật Bản đang đông nghịt người à...Tất cả đều náo loạn!” Bà Trần nói sinh động như thật, nói y như tận mắt chứng kiến vậy.
Vân Y mở tờ báo ra vội đọc qua vài lần, tin tức nói trong báo cũng không khác mấy, tay chân cô tức khắc lạnh run, nghĩ đến đêm qua Niệm Kiều một mình một người quay về trường, không biết có gặp phải hỗn loạn không. Bà Trần cũng chỉ nghe qua người Tần gia phái đến truyền tin, cũng không biết vụ hỗn loạn phát sinh ở nơi nào, chỉ hạ giọng nói, “Tần gia nói cô lập tức đi gặp ông ta, trên đường phải thật cẩn thận đấy!”
Lòng Vân Y rối loạn, trầm ngâm suy tính hồi lâu, lại hỏi, “Có phải đêm qua Thống đốc mới nhận được tin không?”
“Tầm hơn năm giờ sáng, thì có xe tới, là một sĩ quan đi vào thúc dục tôi gọi Thống đốc dậy.” Bà Trần hả hê nói, “Ngay lúc đó tôi đã biết là có chuyện lớn xảy ra mà, quả nhiên…”
“Biết rồi, kêu tài xế chuẩn bị đi, bà đến trường Saint Ellen xem em gái của tôi thế nào, phải xác định tối qua nó đã về trường an toàn.” Vân Y lạnh nhạt ngắt lời bà Trần, bỏ tờ báo lại xoay người lên lầu. Đột nhiên nghĩ đến đêm qua, tuy uống chút rượu, nhưng người bên cạnh dậy lúc nào, mà bản thân mình không hề hay biết…Vân Y chợt dừng bước chân, vẫn đứng trên cầu thang hỏi, “Bà đánh thức Thống đốc, là ở phòng khách hay trong phòng của tôi?”
“Phòng khách.” Bà Trần khó hiểu nói, “Thống đốc luôn luôn nghỉ trong phòng khách mà!”
Ánh mắt Vân Y ảm đạm buồn bã, không nói gì, quay đầu đi lên lầu.
Quả nhiên anh chưa từng ở lại, đợi đến khi cô ngủ liền lặng lẽ đi khỏi. Chuyện đêm qua, khi tỉnh lại cũng tan biến như bọt nước. Vân Y nhìn chăm chú dung nhan trong gương, khóe môi cười giễu cợt. Cho dù có làm chúng sinh điên đảo, cũng không thể níu giữ một người.
Lát sau, Vân Y vội vàng xuống lầu, thay một chiếc váy màu tím than gọn gàng, đội mũ buông lưới che mặt màu đen, che đi hơn nửa khuôn mặt. Bà Trần lại hóa thân thành người giám hộ của Niệm Kiều, đi đến trường học hỏi thăm, Vân Y thì ngồi xe đến gặp Tần gia.
Quả nhiên dân chúng trong thành phố đang rất hoang mang, người qua lại cùng xe cộ thưa đi nhiều, khắp các giao lộ đều có cảnh vệ. Cảm giác mọi nơi đều bất ổn, nhất là trên đoạn đường đêm qua xảy ra hỗn loạn, chỉ thấy cửa hàng hai bên đường đóng cửa im ỉm, toàn bộ cửa sổ đều bị đập bể tan tành, vài chỗ ở mặt tiền cửa hàng bị cháy sém bừa bộn, vẫn còn sót lại vết tích của vụ hỏa hoạn. Ở chân tường còn đọng lại vài vết màu nâu sậm, nhìn đến kinh người, không biết có phải là vết máu không.
Nếu thật là vết máu, thì là máu của người Trung Quốc, hay máu của người Nhật Bản…Vân Y không dám nhìn cũng không dám nghĩ nữa.
Giết chóc tử vong từ lâu đã không còn làm cô sợ hãi, nhưng là máu của anh em đồng bào thì vẫn khiến lòng cô như bị thiêu đốt bằng lửa địa ngục.
Tần gia ở trong một tòa nhà cũ kiểu Âu tại phố Nam Hào, cánh cổng sắt đã gỉ hoen mở rộng kêu ken két, khoảng sân đầy rêu cùng trường xuân khiến người ta nghĩ đến bãi nghĩa địa vắng lạnh. Bùi Ngũ đứng ở trước cửa tò vò thấp bé, mặc bộ quần áo màu xanh lam càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch, trên người ông ta phả ra luồng khí vô cùng âm u. Vừa thấy cô, Bùi Ngũ nhỏ giọng cười nói, “Tiểu Vân càng ngày càng động lòng người.”
Vân Y nhếch khóe môi, hờ hững theo ông ta lên lầu. Giữa ban ngày mà cửa sổ phòng Tần gia khép kín, tấm rèm nhung che chắn không để lọt dù chỉ là một tia sáng, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc Đông y. Hiếm khi gặp Tần gia không ngồi trên xe lăn, ông ta đang tựa trên giường hít từng luồng khói thuốc phiện. Thấy Vân Y đi vào, Tần gia gật đầu, để Bùi Ngũ dẫn hai bé gái hầu hạ hắn ra ngoài.
Tần gia khoan khoái cười, “Người ta thường nói, cả một đời người dù sao cũng phải mê luyến một thứ gì đó, nếu không thật không đáng để sống. Giống ta không thể sống mà không có thuốc phiện, biết đây là thứ hại người, nhưng vẫn luyến tiếc không thể từ bỏ được nó.”
Một câu nói thoải mái, mà lại khiến Vân Y khó thở. Tần gia vẫn cười, quay người đối diện với cô, “Cũng giống như đàn ông đối với cô vậy.”
“Cám ơn Tần gia đã khen ngợi.” Vân Y thản nhiên cúi đầu, nhưng lòng bàn tay lại chảy ra mồ hôi lạnh.
“Tốt lắm nha đầu, rất thông mình, không uổng công ta từ nghìn dặm xa xôi mang cô về.” Khóe mắt Tần gia đánh giá phong thái yểu điệu của người con gái trước mặt, đã không còn là cô gái ngày xưa sống trong khu ổ chuột ở Luân Đôn nữa, chỉ ngắn ngủi hai năm, đã thành hai con người khác hẳn.
Vân Y vén lưới che mặt lên, con ngươi nhìn thẳng hắn, “Tần gia gọi tôi tới đây, có gì muốn phân phó?”
“Gấp cái gì, trước tiên ngồi xuống trò chuyện đã.” Tần gia thong thả cười, thân thể lại nghiêng sang bên cạnh hít lấy một ngụm khói. Mùi khói quen thuộc kia khiến Vân Y buồn nôn, cô lại hốt hoảng nhớ tới căn phòng của cha cũng mù mịt đầy khói thuốc phiện.
“Lúc đầu cô gặp ta, cô đã nói như thế nào nhỉ?” Tần gia bỗng nhiên gõ gõ lên đầu tựa như không nghĩ ra.
Vân Y trầm mặc cố đứng thẳng sống lưng, sau một lúc lâu, mới đờ đẫn mở miệng, “Chỉ cần ông đưa tôi về Trung Quốc, tôi sẽ làm việc cho ông.”
Ký ức tối tăm về mùa đông ẩm ướt dày đặc sương mù ở Luân Đôn lại ùa về, khiến cho cô bất chợt nhắm mắt lại, bên tai như đang văng vẳng tiếng cười bén nhọn cùng tiếng chửi rủa, “Con điếm”, “Con của kẻ giết người”, “Dâm phụ xuống địa ngục đi”…
Tần gia thở dài, “Ta rất coi trọng tính nết có tình có nghĩa của cô, đến nay cô cũng làm được không ít việc, nếu như chẳng may thất bại cũng không thể trách người! Tiểu Vân, cô nhớ cho kỹ, miễn là cô trung thành tận tâm phục vụ Đại Thanh, Nhị bối lặc gia nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Đại Thanh, hai chữ phun ra từ miệng Tần gia, mang theo vài phần trang nghiêm, nhưng thế nào cũng không che giấu được hàm răng vàng xỉn cùng mùi thuốc phiện trụy lạc. Hoàng đế Đại Thanh thoái vị đã nhiều năm, nhưng các lão thần trong triều vẫn luôn nuôi mộng tưởng khôi phục ngai vàng. Một người thất bại, lại có người khác kế nhiệm, các cường quốc xung quanh như hổ đói rình rập lãnh thổ, còn bọn họ thì vẫn chăm chăm nhìn vào ngai rồng.
Vân Y rũ mắt, mỉm cười, chẳng hề che giấu sự khinh thường, “Tần gia coi trọng Vân Y, người trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này, chỉ cầu được bảo toàn tính mạng, việc sớm chiều tham vui thưởng nhạc, cái gì quân cái gì thần, tôi đều không hiểu.”
Tần gia lắc đầu, vẻ mặt đau đớn, “Thiên địa là của hoàng thượng! Tất cả các người sẽ bại dưới chân người!”
Ông ta hít mạnh một hơi, bình thuốc phiện sủi bong bóng ùng ục rồi vỡ ra từng luồng khói, âm thanh khiến cho Vân Y cảm thấy thực tức cười.
“Chuyện hôm nay đúng là một cơ hội tốt.” Tần gia ngửa đầu nhắm mắt lại, từ từ đem toàn bộ nội tình nói ra ——
Mấy ngày gần đây các doanh nghiệp Nhật Bản lũng đoạn thị trường sợi bông, không cho phép thương nhân Trung Quốc tham gia buôn bán, còn liên hợp lại nâng giá sợi bông lên. Rất nhiều thương nhân Trung Quốc bất bình, đề nghị phát động phong trào tẩy chay hàng hóa Nhật Bản, yêu cầu toàn bộ cửa hàng không được nhập vải sợi bông của Nhật Bản để buôn bán. Trong đó có một gã gian thương bằng mặt nhưng không bằng lòng, âm thầm nhập một lượng lớn hàng Nhật Bản giấu trong kho, lại bị người làm tố giác cho Hội Thương nghiệp. Giữa lúc mọi người đang buộc hắn phải giao ra số hàng, lại có hơn mười tên Nhật Bản lao tới, đánh đập tàn nhẫn những người trong Hội Thương nghiệp. Cảnh sát chạy tới thì tên cầm đầu ra lệnh chống cự lại, dẫn đến đánh bị thương một tên cảnh sát, lập tức bị cảnh sát bắt ba người.
Nửa đêm hôm đó, hơn trăm tên công nhân Nhật Bản cầm vũ khí gậy gộc xông vào các cửa hàng Trung Quốc, trắng trợn đập phá mặt tiền cửa hàng, còn đánh bị thương vài người gác đêm cùng người dân qua đường, trong đó có một người bị thương nặng dẫn đến tử vong. Nghe được tin thì cảnh sát chạy đến cùng người Nhật Bản giằng co, song lại bị hạ lệnh không được nổ súng, khiến cho vài tên cảnh sát bị thương, có hai gã bị tước mất súng. Sáng sớm quần chúng nghe được tin này thì vô cùng phẫn nộ, vây quanh đại sứ quán Nhật Bản để thị uy, đồng thời muốn Trưởng cục cảnh sát phải nghiêm trị những kẻ thủ ác đó. Trưởng cục Cảnh sát là Tiết Tấn Minh không những không quan tâm mà còn triệu tập cảnh sát tới xua đuổi quần chúng, thậm chí còn ẩu đả với học sinh trên đường… “ Ngay trước khi cô đi vào, ta vừa mới nhận được tin, tất cả các trường đều nghỉ học, học sinh ra đường phố biểu tình, yêu cầu cách chức điều tra Tiết Tấn Minh.” Tần gia hé mắt nhìn Vân Y, khóe môi nhếch lên cười cợt.
Vân Y nói không ra lời, ngực phập phồng dồn dập.
Vừa rồi dọc đường đã tận mắt chứng kiến, những vết tích cháy sém, những vệt máu nâu sẫm…Mặc dù chỉ là một ân khách, chỉ là một nhiệm vụ, Vân Y cũng không thể liên hệ một công tử phong thái nhanh nhẹn cùng với tên Hán gian của Nhật cùng một chỗ. Dù sao, anh cũng đối xử tốt với cô, cho dù chỉ gặp dịp mà chơi, nhưng cũng từng cho cô một chút ấm áp.
“Tháng năm tới đây, ở khắp các nơi sẽ vận động biểu tình, lúc này thật vừa vặn, Tiết Tấn Minh đúng là đem chính bản thân mình quăng vào lò lửa mà.” Mắt Tần gia chớp lóe lên tia sáng, trên khuôn mặt đau yếu phả ra luồng sát khí, “Bây giờ chuyện này không sợ bị náo loạn , chỉ sợ bị đè xuống! Cô phải thận trọng giải quyết hai việc cho ta, không được gây ra chút sai lầm nào!”
Vân Y nín thở, chỉ nghe ông ta trầm giọng nói, “Thứ nhất, viết một bức thư nặc danh cho Trình Dĩ Triết gửi đến tòa soạn, nói rõ chuyện Lý Mạnh Nguyên cấu kết với người Nhật Bản cho hắn biết; rồi trở về giám sát Hoắc Trọng Hanh, một khi có chỉ thị từ Bắc Bình đưa tới, phải lập tức nói cho ta biết!”
“Ông muốn khuấy đục đầm nước, muốn nội chiến xảy ra?” Vân Y hoảng sợ, mồ hôi lạnh thấm ra áo, “Tần gia, lẽ nào ông giúp người Nhật Bản?”
“Nói bậy!” Tần gia vỗ mép giường, ly trà màu nhũ xanh biếc rung lên bần bật, “Đừng đánh đồng ta với cô, ta là ai, sẽ dùng mánh khóe của một tên bán nước sao? Đừng nói ta, ngay cả Bùi Ngũ, dù bề ngoài tùy tiện, nhưng lại vô cùng trung thành tận tâm cống hiến sức lực cho hoàng thượng đó!”
Gân xanh trên trán lão nổi lên, giọng nói quái đản, khiến Vân Y nhất thời không nói nên lời, trong lòng đủ điều lo lắng.
Trình Dĩ Triết biết cô có quan hệ với Tiết Tấn Minh, nếu bức thư nặc danh do người khác viết chưa chắc hắn đã tin, nhưng nếu là nét chữ của cô…Sẽ kích thích Trình Dĩ Triết, nhất định hắn sẽ mang tin tức này đăng lên báo. Lúc đó đúng là đổ thêm dầu vào lửa, chẳng những thuận tiện vùi lấp Tiết Tấn Minh, còn có thể chĩa mũi dùi vào Lý Mạnh Nguyên cùng Chính phủ Bắc Bình; mà Tiết Tấn Minh một khi nhìn thấy dòng tin tức này, lập tức sẽ biết là do cô tiết lộ bí mật. Bây giờ cô là người của Hoắc Trọng Hanh, nhất cử nhất động khó tránh khỏi liên lụy đến Hoắc Trọng Hanh, đến lúc đó Tiết Tấn Minh cùng đường bí lối, lại còn ôm mối hận bị đoạt mất người đẹp, nếu bây giờ tiết lộ bí mật này, ắt hẳn sẽ quyết chiến với Hoắc Trọng Hanh một phen. Nếu tình thế quả thực sẽ xảy ra như vậy, chỉ sợ ai cũng không thể ngờ được kết cục cuối cùng. Kẻ bị thiệt hại lớn nhất chắc chắn là Tiết Tấn Minh, đúng là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi ——
“Ông muốn làm ngư ông?” Vân y nghi ngờ, nhíu mày nhìn Tần gia.
Tần gia vỗ tay cười, “Thông minh, đi theo Hoắc Trọng Hanh tiến bộ không ít.”
“Cho dù mượn chuyện này để gây náo loạn thì Thanh đế cũng đã thoái vị từ lâu, làm sao có thể đắc lợi được đây?” Vân Y kinh sợ hỏi vặn lại.
“Thanh đế cái gì! Phải gọi là Hoàng thượng!” Tần gia trừng mắt, giận dữ trách cứ Vân Y, “Đây là chính trị, cô thì biết cái gì!”
Vân Y cười gằn, “Chính trị là cái gì? Tôi chỉ biết, ông tôi đều là người Trung Quốc.”
Tần gia nhìn chòng chọc Vân Y một hồi lâu, nét mặt cũng ôn hòa hơn, than thở, “Thôi được, ta coi cô như người trong nhà, không sợ nói cho cô biết! Nhị bối lạc gia cùng với những lãnh đạo quan trọng đã đàm phán điều kiện với nhau, một khi Chính phủ Bắc Bình sụp đổ, Chính phủ mới sẽ giải trừ lệnh quản thúc đối với hoàng thất, và thả Hoàng thượng trở về Mãn Châu…Đến lúc đó Bát Kỳ* sẽ phục hồi, ngày phục quốc chỉ là việc một sớm một chiều thôi!”
(*Bát Kỳ: đội quân Bát Kỳ thuộc dân tộc Mãn TQ)
Cứ như nhìn thấy cái ngày lính Bát kỳ rầm rộ trong thủ đô, con mắt Tần gia tỏa sáng, vẻ mặt điên cuồng hy vọng. Thu vào trong mắt Vân Y chỉ cảm thấy tức cười, không thể tưởng tượng được ông ta điên cuồng đến mức ấy, nếu không phải chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, thì khó mà tin có người trung thành đến ngu muội như vậy!
“Tần Cửu ta trung quân hưởng lộc vua, nếu có nửa tâm bán nước, sẽ chết không có chỗ chôn!” Tần gia chỉ tay lên trời, nói như đinh đóng cột, rồi quay đầu lạnh lùng nhìn Vân Y, “Cô còn nghi ngờ ta nữa không?”
Ánh mắt âm tàn nghiêm nghị khiến Vân Y phải lùi xuống một bước, không đợi cô đáp lại, Tần gia trầm giọng gọi Bùi Ngũ vào, “Mang cô ta ra ngoài, viết thư cho ta!”
Vân Y nhìn thẳng Tần gia, miệng khô khốc, một chữ cũng không nên lời.
Thật may vì không phải là làm việc cho lũ Nhật Bản, nhưng...Vân Y ngây người, tâm loạn như ma, đáy lòng như có tiếng nói cản trở cô, cảnh báo cô không được làm việc này! Trước đây bất kì nhiệm vụ gì cô cũng không hề đấu tranh lưỡng lự, người khác phúc hay họa đều không liên quan đến cô, lúc này đây cái lệnh này lại khiến cô bồn chồn lo sợ...
“Sao vậy, luyến tiếc họ Tiết, hay là cô đã yêu Hoắc thống đốc rồi?” Bùi Ngũ ở đằng sau cô cười nhẹ, gần như ghé sát vào tai cô mà nói, hoạn quan đặc biệt có giọng nói chói tai như đao đâm vào tai. Vân Y cắn mạnh môi, nhắm chặt mắt lại, cố gắng không nghe hắn nói, song âm thanh kia vẫn truyền rõ ràng vào tai, “Đừng chần chừ nữa, em gái bảo bối của cô còn có chút chuyện nho nhỏ đó!”
“Niệm Kiều làm sao!” Vân Y kinh sợ quay đầu hỏi, Bùi Ngũ bật cười, “Không sao hết, có Tần gia ở đây, đảm bảo con bé không việc gì!”
Tần gia gật đầu cười, khôi phục lại vẻ mặt hiền hòa phúc hậu như thường ngày.
Vân Y đứng bất động, không kịp mở lời thì trên cánh tay đã đau nhức, bị năm ngón tay gầy giơ xương của Bùi Ngũ tóm chặt lấy, dùng sức kéo ra ngoài.
/52
|