Như thế nào là thắng, như thế nào là thua? Vân Y vẫn luôn cho rằng, ít nhất có tiền để đổi lấy lợi ích lớn nhất, đó là thắng.
Vậy như thế nào là phúc, như thế nào là họa? Chuyện này Vân Y không nghĩ đến, có lẽ còn sống, là phúc chăng.
Thoạt nhìn, có vẻ cô đã thắng được một ván lớn.
Hoắc Trọng Hanh dùng xe chuyên dụng quang minh chính đại đưa cô vào phủ Thống đốc, viên sĩ quan khôi ngô đi theo bên cạnh, hộ tống cô vượt qua tầng tầng lớp lớp canh phòng, người đứng canh phòng vô cùng nghiêm nghị, cuối cùng mới bước vào dinh thự Thống đốc trang nghiêm khí thế. Về sau, nơi này sẽ là nhà mới của cô, có phòng riêng và xe riêng, tự mình chọn lựa người hầu. Không cần biết cái “nhà” có thực sự thuộc về cô không, nhưng ít nhất lúc này, cuối cùng cũng có một mái hiên an toàn che nắng che mưa cho cô.
Quản gia phủ Thống đốc ân cần chu đáo, chỉ huy người hầu mới thu dọn bên trong, rồi vội vàng sắp xếp hành lí lớn nhỏ của cô. Sĩ quan Hứa đưa cô xem qua các gian phòng đã được sắp xếp ngăn nắp, cuối cùng đi đến phòng ngủ của cô. Là gian phòng ở lầu ba hướng nam, rộng rãi sáng sủa, không bày trí quá nhiều đồ đạc, nhưng có một cái ban công cực lớn, có thể nhìn xuống toàn cảnh hoa viên.
Sĩ quan Hứa hỏi cô có hài lòng không, từng câu chứ đều kính cẩn, đối xử với cô như đối với nữ chủ nhân nơi đây. Vân Y đi tới giữa phòng đứng lặng một lúc, rồi quay đầu lại mỉm cười nói, “Tốt lắm, tôi rất thích.”
Quả thật, rất hài lòng, chẳng qua Vân Y không quá vui mừng, trong lòng tràn đầy phiền muộn không nói nên lời. Sĩ quan Hứa lui ra ngoài, để cho cô nghỉ ngơi. Đứng giữa căn phòng vắng vẻ này, Vân Y có một loại cảm giác không thật.
Vết thương ở mu bàn tay đã được băng bó, vẫn còn hơi đau nhức. Bác sĩ nói vết thương quá sâu, có lẽ sẽ để lại vết sẹo. Vân Y vươn hai tay ra, đón lấy ánh dương ngoài cửa sổ, bất giác thở dài…Đây là cái giá phải trả, nhưng, không phải là giá của một vết thương.
Tiếng gõ cửa vang lên, chị Bình từ bên ngoài nhẹ giọng hỏi, “Vân tiểu thư, con mèo cô mang về phải xử lí như thế nào ạ, có muốn nhốt nó lại không?”
Vân Y mở cửa, cô hầu gái mới họ Bình rụt rè đứng trước cửa, lúng ta lúng túng ôm một con mèo hoa lấm lem. Con mèo kêu meo meo co rúm trong ngực chị Bình, thấy Vân Y, thì ngẩng đầu lên meo một tiếng, trong đôi mắt hổ phách toát ra sự quyến luyến và mờ mịt.
Sau khi biệt thự bị tấn công, Vân Y cũng không quay về đấy, chỉ tĩnh dưỡng ở bệnh viện hai ngày, đến hôm nay mới xuất viện. Sĩ quan Hứa tuân theo sự sắp xếp của Hoắc Trọng Hanh, trực tiếp đưa về phủ Thống đốc. Người hầu ở tòa biệt thự nhỏ đã cho nghỉ việc hơn nửa, chỉ giữ lại bà Trần cùng mấy người bảo vệ. Trong căn phòng hoa lệ tinh xảo, đồ dùng cá nhân của cô chẳng qua chỉ có một vài cuốn sách, một ít quần áo cùng bộ sưu tập đao của cô. Bà Trần giương đôi mắt mong đợi theo tới cửa, nhưng Vân Y không làm theo ý nguyện của bà ta, chỉ phân phó bà ở lại trông coi tòa nhà. Đang định lên xe thì một chú mèo hoa không biết chui ra từ chỗ nào, hướng về phía Vân Y mà kêu meo meo.
Vân Y nhớ ra nhà bếp có nuôi một con mèo con, thấy toàn thân nó bụi bặm, có vẻ như bị bỏ đói hai ba ngày rồi. Bà Trần định đuổi con mèo đi, thì bị Vân Y ngăn lại, bà ta than phiền nói đầu bếp nuôi con mèo đã cho thôi việc, giờ không ai để ý đến nó, quên không đuổi nó đi.
Bình thường con mèo chỉ loanh quanh ở nhà bếp và vườn hoa, thỉnh thoảng bị Vân Y nhìn thấy, thì toàn lấy thịt khô cho nó ăn, nó liền nhớ kỹ người tốt với nó…Mèo chó là động vật có linh tính, ai đối tốt với chúng, ai không tốt với chúng, chúng đều nhớ rõ.
Thế nhưng con người, có tâm hồn cao quý hơn vạn vật, lại dần mất đi bản năng phán đoán.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của con mèo, Vân Y lại mềm lòng, cúi người vươn tay về phía nó. Mèo hoa ngập ngừng đi tới ngửi ngửi đầu ngón tay cô, từ từ đưa cái cổ cọ xát lên tay cô, rồi ghé người dưới chân cô.
Dù chỉ là một con mèo, cũng có cơ hội để lựa chọn lại vận mệnh của bản thân.
“Vân tiểu thư?” Chị Bình nhịn không được thốt lên một tiếng sợ sệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Y. Vân Y phục hồi tinh thần, vuốt ve sống lưng của mèo hoa, “Không cần nhốt lại, làm một cái ổ trong sân, để kệ nó tự do ở đấy.” Chị Bình lo âu nói, “Nếu nó chạy mất thì làm như thế nào?”
Vân Y cười, “Vậy cứ để nó đi.”
Chị Bình ngượng ngùng đáp một tiếng, không đoán ra tâm tư của cô, cũng không hỏi nhiều, thành thật bế con mèo ra ngoài.
“Nhớ kỹ trước tiên phải tắm cho nó đó.” Vân Y cười khanh khách tựa vào cửa, cõi lòng tự nhiên thấy vui vẻ hơn.
Vạn vật trên thế gian này luôn có mạnh yếu, trong thời buổi loạn lạc này, Vân Y hay Niệm Khanh hoàn toàn là kẻ yếu, chỉ có thể dựa vào kẻ mạnh mới có thể sinh tồn; thế nhưng trong mắt một con mèo, cô lại là cả thế giới của nó. Một sinh mệnh yếu ớt nhờ có sự che chở của cô mà tồn tại, nghĩ về điều đó, khiến Vân Y bỗng thấy xúc động, trong trái tim tồn tại một sự dịu dàng khác lạ.
Đêm khuya, Hoắc Trọng Hanh trở về, im lặng đẩy cửa, cứ nghĩ Vân y đã ngủ rồi. Thì thấy người con gái tóc dài xõa tung trên ghế sô pha đặt trước lò sưởi, đang bế một con mèo hoa trên đầu gối, thì thầm nói chuyện với nó. Ánh lửa trong lò sưởi chiếu lên sườn mặt mềm mại của cô, rọi đến khóe môi đang cười dịu dàng.
Anh lẳng lặng đứng đó, nghe tiếng cô khẽ nói với nó, “…Em từng bị vứt bỏ nhiều lần sao? Cô đầu bếp nói nhặt được em, lần này thiếu chút nữa thành mèo hoang. Biết đâu một ngày nào đó, ta cũng bị vứt bỏ như vậy…Nhưng đừng lo, dù ta ở đâu cũng sẽ đưa em đi cùng, nếu không em sẽ lại bị vứt bỏ.”
Vân Y cúi đầu cười, khẽ gãi gãi lên lớp da lông mềm mại trên cổ chú mèo. Lòng tràn đầy sự dịu dàng.
Chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp ấm áp truyền đến, “Dù tôi có ở nơi đâu cũng đưa em theo, nếu không em sẽ lại bị vứt bỏ.”
Mèo con cảnh giác nhảy xuống, trốn vào gầm giường.
Vân Y lặng đi trong giây lát, chậm rãi xoay người lại, chưa nhìn rõ khuôn mặt Hoắc Trọng Hanh, trong mắt đã ngấn lệ.
Vài tên “học sinh lưu manh” tấn công căn biệt thự bị bắt ngay tại chỗ, nhưng một mực chối là không có người sai khiến đằng sau, điều tra thân phận thì xác thực là học sinh. Điều này khiến cho Hoắc Trọng Hanh hết sức tức giận, biết rõ đằng sau có kẻ chủ mưu, nhưng lại không có bằng chứng. Đúng thời điểm mẫn cảm này, tin tức Hoắc Trọng Hanh đột nhiên lại bắt bớ vài học sinh lập tức dấy lên sóng gió, bên ngoài không biết tình hình chính xác, lại đồng nhất lên án Hoắc Trọng Hanh quân phiệt tàn bạo đàn áp học sinh yêu nước.
Dưới sự thẩm tra của Hoắc Trọng Hanh, mấy đứa học sinh rốt cuộc cũng khai nhận là bị người mua chuộc, vơ hết đám lưu manh lại để tìm cơ hội gây rối, nhưng lại không tra ra được kẻ chủ mưu…Có lẽ mấy tên lâu la này cũng không biết được gì nhiều hơn.
Thực ra kẻ chủ mưu là ai, trong lòng Hoắc Trọng Hanh cùng Vân Y đều có chủ ý riêng.
Mục đích của đối phương khi giá họa cho học sinh rất rõ ràng, đó là muốn chọc tức Hoắc Trọng Hanh, để anh ra mặt đàn áp học sinh, khiến quần chúng phẫn nộ chĩa mũi dùi về phía anh. Chẳng những kéo được anh từ chỗ dựa vững chắc xuống nước, còn xoa dịu được chuyện Tiết Phương đang bị ngàn người dồn vào thế quẫn. Chỉ cần Hoắc Trọng Hanh không gây khó dễ nữa, im lặng thả hung thủ Nhật Bản ra, Chính phủ Bắc Bình có thể thở phào nhẹ nhõm, không lo đắc tội vời người Nhật Bản, mất mất nguồn viện trợ.
Mà Hoắc Trọng Hanh còn nghĩ rằng, Vân Y vốn là người do Chính phủ Bắc Bình bố trí bên người anh, nay lại vì anh mà phản bội lại họ, đương nhiên sẽ bị Chính phủ Bắc Bình thừa cơ diệt trừ. Nghĩ đến việc Vân Y bị tấn công, khiến anh nghĩ mà thấy sợ không thôi. Nhưng Vân Y vẫn che giấu một điểm quan trọng không nói cho Hoắc Trọng Hanh —— sau khi suy nghĩ lại, khi đó bị tập kích bất ngờ, những người vốn có cơ hội diệt trừ cô, nhưng lại không hạ thủ, hình như còn cố ý tránh cô ra, không thực sự muốn tổn thương cô.
Ngoại trừ Tân gia, đối với người khác Vân Y không có nửa phần giá trị, giết cô thì càng làm cho Hoắc Trọng Hanh tức giận hơn, càng giúp chúng đạt được mục đích. Thế nhưng đối phương lại tha cô, hình như còn đặc biệt nương tay.
Điểm đáng nghi này, trong đầu Vân Y dần dần phác họa ra bóng dáng của một người.
Sau vài ngày bắt giam, Hoắc Trọng Hanh hạ lệnh phóng thích mấy đứa học sinh gây rối, không truy xét thêm.
Vân Y cũng âm thầm thở phào, miễn là anh không bị đẩy xuống hồ nước đục là tốt rồi. Còn người khác thích đánh thế nào, thích ồn ào ra sao, đều không quan hệ đến cô. Bây giờ vui buồn họa phúc của cô đều gắn chặt trên người anh. Phải khiến cho những người ngấm ngầm toan tính mưu đồ phải nghiến răng giậm chân, khiến cho chúng không được toại nguyện, không mắc vào lưới của bọn chúng.
Sự bàng hoàng khi mới bước chân vào phủ Thống đốc đã tan biến, Vân Y nhanh chóng thích ứng với thân phận nữ chủ nhân.
Mới đầu không có bà Trần cả ngày nhìn chòng chọc bên người, có chút không quen. Bây giờ thay vào đó là chị Bình do vân Y tự chọn theo sát bên người, tính tình ôn hòa chất phác, đáng tiếc là tuổi còn trẻ đã góa chồng, có một đứa con gái năm tuổi, gọi là Lăng nhi.
Trước khi gặp Lăng nhi, vân Y vẫn tưởng mình không thích trẻ con. Nhưng Lăng nhi lại yên lặng ngoan ngoãn khiến Vân Y phải thay đổi suy nghĩ, mỗi lần nhìn thấy mèo hoa cùng Lăng nhi nô đùa ở sân sau, lại khiến cho cô cảm thấy thật thoải mái, tin rằng trên đời này vẫn còn tồn tại sự trong sạch và tốt đẹp.
Bên ngoài không ngừng châm chọc Hoắc Trọng Hanh hoang dâm háo sắc, còn Vân Y thì từ lâu đã bị gắn cho cái tiếng dâm phụ vô sỉ, người người đều khinh bỉ.
Thế mà ngay trong những tiếng chửi rủa phỉ báng đó, Hoắc Trọng Hanh bắt đầu ngang nhiên cùng Vân Y qua lại, không còn lảng tránh tai mắt của người đời nữa.
Mới đầu thì ngạc nhiên, nhưng làn sóng chửi rủa vẫn chưa lên cao lắm. Mắng chửi thì cứ mắng chửi, xem náo nhiệt thì vẫn xem náo nhiệt, nghiến răng căm phẫn thì cứ nghiên răng căm phẫn…Riêng chỉ có hai nhân vật chính bị đồn đại, là vẫn ung dung bình thản, lưỡng tình tương duyên.(tình yêu đến từ hai phía)
Hiện tại Vân Y cùng Hoắc Trọng Hanh gần như hình với bóng. Phủ Thống đốc được ngăn cách bởi hoa viên, đằng trước là nơi Hoắc Trọng Hanh giải quyết công vụ, còn tòa nhà nhỏ đằng sau là mới là nơi ở tư nhân. Thông thường Vân Y không đi đến tòa nhà phía trước, thỉnh thoảng không có người ngoài tới thì ngồi trong thư phòng Hoắc Trọng Hanh, lẳng lặng đọc sách cho anh; có lúc Hoắc Trọng Hanh ngồi gần cửa sổ, nói chuyện cùng cấp dưới và đồng sự, lơ đãng quay đầu nhìn, sẽ thấy một cô gái lười biếng ôm mèo phơi nắng giữa hoa viên.
Hoắc Trọng Hanh thường cảm thấy may mắn, may mắn vì trước khi bản thân mình già đi, rốt cuộc cũng cảm nhận được mùi vị tình yêu cuồng nhiệt…Cho dù bên ngoài bấp bênh, nhưng ở phía trong bức tường này, thì chỉ là thế giới của anh và cô.
Sau khi căn biệt thự bên kia được tu sửa xong, Vân Y thỉnh thoảng sẽ quay về xem, có lúc cũng gọi bà Trần vào dặn dò vài việc vặt. Hoắc Trọng Hanh cười cô có mới nới cũ, vừa tiếc quản gia cũ, lại vừa không muốn đổi người mới, quả thật rất ngang ngạnh. Vân Y cũng chỉ cười mà không đáp.
Lúc nào muốn gặp bà Trần, lúc nào nhắn lời tới Tần gia, bây giờ đều do Vân y quyết định. Bà Trần muốn gặp cô đã khó, nói gì đến việc theo dõi. Mặc dù Tần gia đối với việc này đành chịu, nhưng cũng vui khi thấy Vân Y vào được phủ Thống đốc, đồng nghĩa là cô sẽ tiếp xúc được nhiều tin tức trọng yếu hơn. Vân Y không phải tiểu tốt đột kích qua sông, mà là sợi dây dài thả từ trong tay hắn, là mồi câu cá lớn, chỉ cần dây còn trong tay hắn, thì cô không thể chạy thoát được.
Thủ đoạn của Tần gia, Vân Y rất hiểu, cũng khồng hề bất ngờ khi nhận được cảnh báo nho nhỏ từ hắn —— Niệm Kiều vì làm trái quy định nhà trường bị phạt một tháng không được rời trường thăm nhà, cũng không cho phép thăm nom.
Chạng vạng thì bà Trần đến gặp Vân Y như ước định, hầu gái thấy bà Trần là khách quen liền dẫn thẳng bà ta vào trong. Đi tới phòng bếp thì thấy Vân Y cùng chị Bình đang học nấu ăn, buộc tạp dề, tóc không vấn mà xõa ra, khuôn mặt đã gỡ hết lớp son phấn hé ra vẻ tươi tắn. Ngày xưa khi còn ở cùng nhau, cũng chưa từng thấy cô cười như thế này, bà Trần mơ hồ cảm thấy lúc này hình như Vân Y không còn đáng ghét nữa. Hầu gái đi vào truyền lời, Vân Y nhìn thấy bà Trần đứng ngoài cửa, liền vội vàng ra tiếp, quên cả tháo tạp dề.
Niệm Kiều bị cấm túc một tháng ở trường, người nhà không được vào thăm, nghe vậy Vân Y lại thở phào một hơi. Như vậy ít nhất cũng đảm bảo Niệm Kiều sẽ không chạy loạn khắp nơi, ở lại trường thì càng an toàn. “Bên ngoài càng ngày càng loạn, mỗi ngày đều có đánh nhau, bà nên cố gắng ít ra ngoài hơn, không có chuyện gì thì không cần phải qua đây.” Vân Y vui vẻ hòa nhã như vậy lại khiến bà Trần thấy không quen, ho nhẹ một tiếng nói, “Em gái cô cũng thật không hiểu chuyện, để cô ta ra bên ngoài sớm muộn cũng gặp phải phiền phức. Ông cụ làm vậy, cũng là muốn tốt cho cô, cô đừng trách ông.”
Tại phủ Thống đốc, khi nói chuyện làm việc phải hết sức cẩn thận, để tránh tai vách mạch rừng, Vân Y cùng bà Trần giao ước với nhau bằng mật hiệu, ông cụ là chỉ Tần gia. Nhắc đến người này, Vân Y trầm lặng trong chốc lát, sắc mặt âm trầm khó đoán, sau một lát mới nhàn nhạt hỏi bà Trần, “Bà đi theo ông cụ cũng mười năm rồi nhỉ?” Bà Trần giật mình, lẩm bẩm nói, “Không, cũng gần mười lăm năm rồi…”
Vân Y có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn bà Trần, thấy bà cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Nếu là mười lăm năm trước đi theo Tần gia, tuy tướng ta mập mạp, nhưng khuôn mặt cũng được coi là đoan chính nhỏ nhắn. Vân Y lặng lẽ rũ mắt, tâm trạng không ngừng biến đổi, chuyển qua muôn vàn cảm thụ…Hai người ở chung trong khoảng thời gian không ngắn, nhưng không hề biết lai lịch của bà ta. Chỉ biết bà ta gọi là bà Trần, có một người đóng giả làm chồng, chứ không biết tên thật của bà ta, nhà chồng là ai. Bình thường, phụ nữa tầm tuổi bà ta, từ lâu đã phải ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái, nếu không vì cảnh đời long đong thì há có thể đem hết sức lực phục vụ Tần gia sao.
Vân Y im lặng thở dài, nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng dậy kéo ngăn tủ lấy ra một tập tiền dày giao cho bà Trần, “Tuy Niệm Kiều đang ở trường học, có lẽ sẽ còn gây thêm rắc rối, tôi chỉ có thể cố gắng chuẩn bị chu đáo trước…Bà ở bên kia cũng phải chi tiêu, nếu thiếu thì cứ nói với tôi.” Về tiền bạc, Vân Y không bủn xỉn chút nào, còn nhớ ngày đó đem hẳn một viên ngọc rubi đi hối lộ cho quản giáo. Bà Trần nhận lấy tiền, trong lòng cũng biết vân Y có lòng tốt, nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ đứng dậy cáo từ.
Ngày thường đều là do hầu gái tiễn khách, hôm nay không hiểu vì sao, Vân Y lại đích thân tiễn bà ta ra ngoài. Bà Trần càng ngượng ngùng không yên, thuận miệng tìm chút chuyện sinh hoạt hàng ngày mà nói chuyện phiếm, đi ra thì vừa vặn thấy Hoắc Trọng Hanh xuống xe, toàn thân quân phục nghiêm chỉnh, áo choàng lông cừu đen, bước vào cửa.
“Hôm nay về sớm vậy.”Vân Y nói cười dịu dàng, vẻ mặt Hoắc Trọng Hanh vốn đang âm trầm nghiêm nghị, đưa mắt nhìn cô thì ấn đường đang cau lại cũng giãn ra, mỉm cười rồi vươn hai tay về phía cô. Hai người vậy mà không để ý đến ai, đứng một chỗ mà ôm nhau, bà Trần đứng bên cạnh vô cùng xấu hổ, vội vàng không tiếng động mà đi ra ngoài.
Hoắc Trọng Hanh cúi đầu nhìn Vân Y, thấy eo cô đeo tạp dề, mái tóc đơn giản xõa ra, không khỏi cười ầm lên, “Trông cũng có vài phần giống nữ đầu bếp.”
Vân Y cũng không giận, tháo tạp dề ra quăng lên người anh, “Đến đây, theo em đi làm cơm!”
“Lẽ nào có cái lí đó!” Hoắc Trọng Hanh dở khóc dở cười, lách mình chạy trốn, nói thế nào cũng không thể đeo cái tạp dề phụ nữ đó được. Vân Y cố tình trêu chọc anh, quyết truy đuổi đến cùng. Hoắc Trọng Hanh bị đuổi đến gầm cầu thang, cùng đường bí lối, xoay người lại mãnh liệt tóm lấy Vân Y ôm vào lòng…
Vậy như thế nào là phúc, như thế nào là họa? Chuyện này Vân Y không nghĩ đến, có lẽ còn sống, là phúc chăng.
Thoạt nhìn, có vẻ cô đã thắng được một ván lớn.
Hoắc Trọng Hanh dùng xe chuyên dụng quang minh chính đại đưa cô vào phủ Thống đốc, viên sĩ quan khôi ngô đi theo bên cạnh, hộ tống cô vượt qua tầng tầng lớp lớp canh phòng, người đứng canh phòng vô cùng nghiêm nghị, cuối cùng mới bước vào dinh thự Thống đốc trang nghiêm khí thế. Về sau, nơi này sẽ là nhà mới của cô, có phòng riêng và xe riêng, tự mình chọn lựa người hầu. Không cần biết cái “nhà” có thực sự thuộc về cô không, nhưng ít nhất lúc này, cuối cùng cũng có một mái hiên an toàn che nắng che mưa cho cô.
Quản gia phủ Thống đốc ân cần chu đáo, chỉ huy người hầu mới thu dọn bên trong, rồi vội vàng sắp xếp hành lí lớn nhỏ của cô. Sĩ quan Hứa đưa cô xem qua các gian phòng đã được sắp xếp ngăn nắp, cuối cùng đi đến phòng ngủ của cô. Là gian phòng ở lầu ba hướng nam, rộng rãi sáng sủa, không bày trí quá nhiều đồ đạc, nhưng có một cái ban công cực lớn, có thể nhìn xuống toàn cảnh hoa viên.
Sĩ quan Hứa hỏi cô có hài lòng không, từng câu chứ đều kính cẩn, đối xử với cô như đối với nữ chủ nhân nơi đây. Vân Y đi tới giữa phòng đứng lặng một lúc, rồi quay đầu lại mỉm cười nói, “Tốt lắm, tôi rất thích.”
Quả thật, rất hài lòng, chẳng qua Vân Y không quá vui mừng, trong lòng tràn đầy phiền muộn không nói nên lời. Sĩ quan Hứa lui ra ngoài, để cho cô nghỉ ngơi. Đứng giữa căn phòng vắng vẻ này, Vân Y có một loại cảm giác không thật.
Vết thương ở mu bàn tay đã được băng bó, vẫn còn hơi đau nhức. Bác sĩ nói vết thương quá sâu, có lẽ sẽ để lại vết sẹo. Vân Y vươn hai tay ra, đón lấy ánh dương ngoài cửa sổ, bất giác thở dài…Đây là cái giá phải trả, nhưng, không phải là giá của một vết thương.
Tiếng gõ cửa vang lên, chị Bình từ bên ngoài nhẹ giọng hỏi, “Vân tiểu thư, con mèo cô mang về phải xử lí như thế nào ạ, có muốn nhốt nó lại không?”
Vân Y mở cửa, cô hầu gái mới họ Bình rụt rè đứng trước cửa, lúng ta lúng túng ôm một con mèo hoa lấm lem. Con mèo kêu meo meo co rúm trong ngực chị Bình, thấy Vân Y, thì ngẩng đầu lên meo một tiếng, trong đôi mắt hổ phách toát ra sự quyến luyến và mờ mịt.
Sau khi biệt thự bị tấn công, Vân Y cũng không quay về đấy, chỉ tĩnh dưỡng ở bệnh viện hai ngày, đến hôm nay mới xuất viện. Sĩ quan Hứa tuân theo sự sắp xếp của Hoắc Trọng Hanh, trực tiếp đưa về phủ Thống đốc. Người hầu ở tòa biệt thự nhỏ đã cho nghỉ việc hơn nửa, chỉ giữ lại bà Trần cùng mấy người bảo vệ. Trong căn phòng hoa lệ tinh xảo, đồ dùng cá nhân của cô chẳng qua chỉ có một vài cuốn sách, một ít quần áo cùng bộ sưu tập đao của cô. Bà Trần giương đôi mắt mong đợi theo tới cửa, nhưng Vân Y không làm theo ý nguyện của bà ta, chỉ phân phó bà ở lại trông coi tòa nhà. Đang định lên xe thì một chú mèo hoa không biết chui ra từ chỗ nào, hướng về phía Vân Y mà kêu meo meo.
Vân Y nhớ ra nhà bếp có nuôi một con mèo con, thấy toàn thân nó bụi bặm, có vẻ như bị bỏ đói hai ba ngày rồi. Bà Trần định đuổi con mèo đi, thì bị Vân Y ngăn lại, bà ta than phiền nói đầu bếp nuôi con mèo đã cho thôi việc, giờ không ai để ý đến nó, quên không đuổi nó đi.
Bình thường con mèo chỉ loanh quanh ở nhà bếp và vườn hoa, thỉnh thoảng bị Vân Y nhìn thấy, thì toàn lấy thịt khô cho nó ăn, nó liền nhớ kỹ người tốt với nó…Mèo chó là động vật có linh tính, ai đối tốt với chúng, ai không tốt với chúng, chúng đều nhớ rõ.
Thế nhưng con người, có tâm hồn cao quý hơn vạn vật, lại dần mất đi bản năng phán đoán.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của con mèo, Vân Y lại mềm lòng, cúi người vươn tay về phía nó. Mèo hoa ngập ngừng đi tới ngửi ngửi đầu ngón tay cô, từ từ đưa cái cổ cọ xát lên tay cô, rồi ghé người dưới chân cô.
Dù chỉ là một con mèo, cũng có cơ hội để lựa chọn lại vận mệnh của bản thân.
“Vân tiểu thư?” Chị Bình nhịn không được thốt lên một tiếng sợ sệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Y. Vân Y phục hồi tinh thần, vuốt ve sống lưng của mèo hoa, “Không cần nhốt lại, làm một cái ổ trong sân, để kệ nó tự do ở đấy.” Chị Bình lo âu nói, “Nếu nó chạy mất thì làm như thế nào?”
Vân Y cười, “Vậy cứ để nó đi.”
Chị Bình ngượng ngùng đáp một tiếng, không đoán ra tâm tư của cô, cũng không hỏi nhiều, thành thật bế con mèo ra ngoài.
“Nhớ kỹ trước tiên phải tắm cho nó đó.” Vân Y cười khanh khách tựa vào cửa, cõi lòng tự nhiên thấy vui vẻ hơn.
Vạn vật trên thế gian này luôn có mạnh yếu, trong thời buổi loạn lạc này, Vân Y hay Niệm Khanh hoàn toàn là kẻ yếu, chỉ có thể dựa vào kẻ mạnh mới có thể sinh tồn; thế nhưng trong mắt một con mèo, cô lại là cả thế giới của nó. Một sinh mệnh yếu ớt nhờ có sự che chở của cô mà tồn tại, nghĩ về điều đó, khiến Vân Y bỗng thấy xúc động, trong trái tim tồn tại một sự dịu dàng khác lạ.
Đêm khuya, Hoắc Trọng Hanh trở về, im lặng đẩy cửa, cứ nghĩ Vân y đã ngủ rồi. Thì thấy người con gái tóc dài xõa tung trên ghế sô pha đặt trước lò sưởi, đang bế một con mèo hoa trên đầu gối, thì thầm nói chuyện với nó. Ánh lửa trong lò sưởi chiếu lên sườn mặt mềm mại của cô, rọi đến khóe môi đang cười dịu dàng.
Anh lẳng lặng đứng đó, nghe tiếng cô khẽ nói với nó, “…Em từng bị vứt bỏ nhiều lần sao? Cô đầu bếp nói nhặt được em, lần này thiếu chút nữa thành mèo hoang. Biết đâu một ngày nào đó, ta cũng bị vứt bỏ như vậy…Nhưng đừng lo, dù ta ở đâu cũng sẽ đưa em đi cùng, nếu không em sẽ lại bị vứt bỏ.”
Vân Y cúi đầu cười, khẽ gãi gãi lên lớp da lông mềm mại trên cổ chú mèo. Lòng tràn đầy sự dịu dàng.
Chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp ấm áp truyền đến, “Dù tôi có ở nơi đâu cũng đưa em theo, nếu không em sẽ lại bị vứt bỏ.”
Mèo con cảnh giác nhảy xuống, trốn vào gầm giường.
Vân Y lặng đi trong giây lát, chậm rãi xoay người lại, chưa nhìn rõ khuôn mặt Hoắc Trọng Hanh, trong mắt đã ngấn lệ.
Vài tên “học sinh lưu manh” tấn công căn biệt thự bị bắt ngay tại chỗ, nhưng một mực chối là không có người sai khiến đằng sau, điều tra thân phận thì xác thực là học sinh. Điều này khiến cho Hoắc Trọng Hanh hết sức tức giận, biết rõ đằng sau có kẻ chủ mưu, nhưng lại không có bằng chứng. Đúng thời điểm mẫn cảm này, tin tức Hoắc Trọng Hanh đột nhiên lại bắt bớ vài học sinh lập tức dấy lên sóng gió, bên ngoài không biết tình hình chính xác, lại đồng nhất lên án Hoắc Trọng Hanh quân phiệt tàn bạo đàn áp học sinh yêu nước.
Dưới sự thẩm tra của Hoắc Trọng Hanh, mấy đứa học sinh rốt cuộc cũng khai nhận là bị người mua chuộc, vơ hết đám lưu manh lại để tìm cơ hội gây rối, nhưng lại không tra ra được kẻ chủ mưu…Có lẽ mấy tên lâu la này cũng không biết được gì nhiều hơn.
Thực ra kẻ chủ mưu là ai, trong lòng Hoắc Trọng Hanh cùng Vân Y đều có chủ ý riêng.
Mục đích của đối phương khi giá họa cho học sinh rất rõ ràng, đó là muốn chọc tức Hoắc Trọng Hanh, để anh ra mặt đàn áp học sinh, khiến quần chúng phẫn nộ chĩa mũi dùi về phía anh. Chẳng những kéo được anh từ chỗ dựa vững chắc xuống nước, còn xoa dịu được chuyện Tiết Phương đang bị ngàn người dồn vào thế quẫn. Chỉ cần Hoắc Trọng Hanh không gây khó dễ nữa, im lặng thả hung thủ Nhật Bản ra, Chính phủ Bắc Bình có thể thở phào nhẹ nhõm, không lo đắc tội vời người Nhật Bản, mất mất nguồn viện trợ.
Mà Hoắc Trọng Hanh còn nghĩ rằng, Vân Y vốn là người do Chính phủ Bắc Bình bố trí bên người anh, nay lại vì anh mà phản bội lại họ, đương nhiên sẽ bị Chính phủ Bắc Bình thừa cơ diệt trừ. Nghĩ đến việc Vân Y bị tấn công, khiến anh nghĩ mà thấy sợ không thôi. Nhưng Vân Y vẫn che giấu một điểm quan trọng không nói cho Hoắc Trọng Hanh —— sau khi suy nghĩ lại, khi đó bị tập kích bất ngờ, những người vốn có cơ hội diệt trừ cô, nhưng lại không hạ thủ, hình như còn cố ý tránh cô ra, không thực sự muốn tổn thương cô.
Ngoại trừ Tân gia, đối với người khác Vân Y không có nửa phần giá trị, giết cô thì càng làm cho Hoắc Trọng Hanh tức giận hơn, càng giúp chúng đạt được mục đích. Thế nhưng đối phương lại tha cô, hình như còn đặc biệt nương tay.
Điểm đáng nghi này, trong đầu Vân Y dần dần phác họa ra bóng dáng của một người.
Sau vài ngày bắt giam, Hoắc Trọng Hanh hạ lệnh phóng thích mấy đứa học sinh gây rối, không truy xét thêm.
Vân Y cũng âm thầm thở phào, miễn là anh không bị đẩy xuống hồ nước đục là tốt rồi. Còn người khác thích đánh thế nào, thích ồn ào ra sao, đều không quan hệ đến cô. Bây giờ vui buồn họa phúc của cô đều gắn chặt trên người anh. Phải khiến cho những người ngấm ngầm toan tính mưu đồ phải nghiến răng giậm chân, khiến cho chúng không được toại nguyện, không mắc vào lưới của bọn chúng.
Sự bàng hoàng khi mới bước chân vào phủ Thống đốc đã tan biến, Vân Y nhanh chóng thích ứng với thân phận nữ chủ nhân.
Mới đầu không có bà Trần cả ngày nhìn chòng chọc bên người, có chút không quen. Bây giờ thay vào đó là chị Bình do vân Y tự chọn theo sát bên người, tính tình ôn hòa chất phác, đáng tiếc là tuổi còn trẻ đã góa chồng, có một đứa con gái năm tuổi, gọi là Lăng nhi.
Trước khi gặp Lăng nhi, vân Y vẫn tưởng mình không thích trẻ con. Nhưng Lăng nhi lại yên lặng ngoan ngoãn khiến Vân Y phải thay đổi suy nghĩ, mỗi lần nhìn thấy mèo hoa cùng Lăng nhi nô đùa ở sân sau, lại khiến cho cô cảm thấy thật thoải mái, tin rằng trên đời này vẫn còn tồn tại sự trong sạch và tốt đẹp.
Bên ngoài không ngừng châm chọc Hoắc Trọng Hanh hoang dâm háo sắc, còn Vân Y thì từ lâu đã bị gắn cho cái tiếng dâm phụ vô sỉ, người người đều khinh bỉ.
Thế mà ngay trong những tiếng chửi rủa phỉ báng đó, Hoắc Trọng Hanh bắt đầu ngang nhiên cùng Vân Y qua lại, không còn lảng tránh tai mắt của người đời nữa.
Mới đầu thì ngạc nhiên, nhưng làn sóng chửi rủa vẫn chưa lên cao lắm. Mắng chửi thì cứ mắng chửi, xem náo nhiệt thì vẫn xem náo nhiệt, nghiến răng căm phẫn thì cứ nghiên răng căm phẫn…Riêng chỉ có hai nhân vật chính bị đồn đại, là vẫn ung dung bình thản, lưỡng tình tương duyên.(tình yêu đến từ hai phía)
Hiện tại Vân Y cùng Hoắc Trọng Hanh gần như hình với bóng. Phủ Thống đốc được ngăn cách bởi hoa viên, đằng trước là nơi Hoắc Trọng Hanh giải quyết công vụ, còn tòa nhà nhỏ đằng sau là mới là nơi ở tư nhân. Thông thường Vân Y không đi đến tòa nhà phía trước, thỉnh thoảng không có người ngoài tới thì ngồi trong thư phòng Hoắc Trọng Hanh, lẳng lặng đọc sách cho anh; có lúc Hoắc Trọng Hanh ngồi gần cửa sổ, nói chuyện cùng cấp dưới và đồng sự, lơ đãng quay đầu nhìn, sẽ thấy một cô gái lười biếng ôm mèo phơi nắng giữa hoa viên.
Hoắc Trọng Hanh thường cảm thấy may mắn, may mắn vì trước khi bản thân mình già đi, rốt cuộc cũng cảm nhận được mùi vị tình yêu cuồng nhiệt…Cho dù bên ngoài bấp bênh, nhưng ở phía trong bức tường này, thì chỉ là thế giới của anh và cô.
Sau khi căn biệt thự bên kia được tu sửa xong, Vân Y thỉnh thoảng sẽ quay về xem, có lúc cũng gọi bà Trần vào dặn dò vài việc vặt. Hoắc Trọng Hanh cười cô có mới nới cũ, vừa tiếc quản gia cũ, lại vừa không muốn đổi người mới, quả thật rất ngang ngạnh. Vân Y cũng chỉ cười mà không đáp.
Lúc nào muốn gặp bà Trần, lúc nào nhắn lời tới Tần gia, bây giờ đều do Vân y quyết định. Bà Trần muốn gặp cô đã khó, nói gì đến việc theo dõi. Mặc dù Tần gia đối với việc này đành chịu, nhưng cũng vui khi thấy Vân Y vào được phủ Thống đốc, đồng nghĩa là cô sẽ tiếp xúc được nhiều tin tức trọng yếu hơn. Vân Y không phải tiểu tốt đột kích qua sông, mà là sợi dây dài thả từ trong tay hắn, là mồi câu cá lớn, chỉ cần dây còn trong tay hắn, thì cô không thể chạy thoát được.
Thủ đoạn của Tần gia, Vân Y rất hiểu, cũng khồng hề bất ngờ khi nhận được cảnh báo nho nhỏ từ hắn —— Niệm Kiều vì làm trái quy định nhà trường bị phạt một tháng không được rời trường thăm nhà, cũng không cho phép thăm nom.
Chạng vạng thì bà Trần đến gặp Vân Y như ước định, hầu gái thấy bà Trần là khách quen liền dẫn thẳng bà ta vào trong. Đi tới phòng bếp thì thấy Vân Y cùng chị Bình đang học nấu ăn, buộc tạp dề, tóc không vấn mà xõa ra, khuôn mặt đã gỡ hết lớp son phấn hé ra vẻ tươi tắn. Ngày xưa khi còn ở cùng nhau, cũng chưa từng thấy cô cười như thế này, bà Trần mơ hồ cảm thấy lúc này hình như Vân Y không còn đáng ghét nữa. Hầu gái đi vào truyền lời, Vân Y nhìn thấy bà Trần đứng ngoài cửa, liền vội vàng ra tiếp, quên cả tháo tạp dề.
Niệm Kiều bị cấm túc một tháng ở trường, người nhà không được vào thăm, nghe vậy Vân Y lại thở phào một hơi. Như vậy ít nhất cũng đảm bảo Niệm Kiều sẽ không chạy loạn khắp nơi, ở lại trường thì càng an toàn. “Bên ngoài càng ngày càng loạn, mỗi ngày đều có đánh nhau, bà nên cố gắng ít ra ngoài hơn, không có chuyện gì thì không cần phải qua đây.” Vân Y vui vẻ hòa nhã như vậy lại khiến bà Trần thấy không quen, ho nhẹ một tiếng nói, “Em gái cô cũng thật không hiểu chuyện, để cô ta ra bên ngoài sớm muộn cũng gặp phải phiền phức. Ông cụ làm vậy, cũng là muốn tốt cho cô, cô đừng trách ông.”
Tại phủ Thống đốc, khi nói chuyện làm việc phải hết sức cẩn thận, để tránh tai vách mạch rừng, Vân Y cùng bà Trần giao ước với nhau bằng mật hiệu, ông cụ là chỉ Tần gia. Nhắc đến người này, Vân Y trầm lặng trong chốc lát, sắc mặt âm trầm khó đoán, sau một lát mới nhàn nhạt hỏi bà Trần, “Bà đi theo ông cụ cũng mười năm rồi nhỉ?” Bà Trần giật mình, lẩm bẩm nói, “Không, cũng gần mười lăm năm rồi…”
Vân Y có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn bà Trần, thấy bà cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Nếu là mười lăm năm trước đi theo Tần gia, tuy tướng ta mập mạp, nhưng khuôn mặt cũng được coi là đoan chính nhỏ nhắn. Vân Y lặng lẽ rũ mắt, tâm trạng không ngừng biến đổi, chuyển qua muôn vàn cảm thụ…Hai người ở chung trong khoảng thời gian không ngắn, nhưng không hề biết lai lịch của bà ta. Chỉ biết bà ta gọi là bà Trần, có một người đóng giả làm chồng, chứ không biết tên thật của bà ta, nhà chồng là ai. Bình thường, phụ nữa tầm tuổi bà ta, từ lâu đã phải ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái, nếu không vì cảnh đời long đong thì há có thể đem hết sức lực phục vụ Tần gia sao.
Vân Y im lặng thở dài, nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng dậy kéo ngăn tủ lấy ra một tập tiền dày giao cho bà Trần, “Tuy Niệm Kiều đang ở trường học, có lẽ sẽ còn gây thêm rắc rối, tôi chỉ có thể cố gắng chuẩn bị chu đáo trước…Bà ở bên kia cũng phải chi tiêu, nếu thiếu thì cứ nói với tôi.” Về tiền bạc, Vân Y không bủn xỉn chút nào, còn nhớ ngày đó đem hẳn một viên ngọc rubi đi hối lộ cho quản giáo. Bà Trần nhận lấy tiền, trong lòng cũng biết vân Y có lòng tốt, nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ đứng dậy cáo từ.
Ngày thường đều là do hầu gái tiễn khách, hôm nay không hiểu vì sao, Vân Y lại đích thân tiễn bà ta ra ngoài. Bà Trần càng ngượng ngùng không yên, thuận miệng tìm chút chuyện sinh hoạt hàng ngày mà nói chuyện phiếm, đi ra thì vừa vặn thấy Hoắc Trọng Hanh xuống xe, toàn thân quân phục nghiêm chỉnh, áo choàng lông cừu đen, bước vào cửa.
“Hôm nay về sớm vậy.”Vân Y nói cười dịu dàng, vẻ mặt Hoắc Trọng Hanh vốn đang âm trầm nghiêm nghị, đưa mắt nhìn cô thì ấn đường đang cau lại cũng giãn ra, mỉm cười rồi vươn hai tay về phía cô. Hai người vậy mà không để ý đến ai, đứng một chỗ mà ôm nhau, bà Trần đứng bên cạnh vô cùng xấu hổ, vội vàng không tiếng động mà đi ra ngoài.
Hoắc Trọng Hanh cúi đầu nhìn Vân Y, thấy eo cô đeo tạp dề, mái tóc đơn giản xõa ra, không khỏi cười ầm lên, “Trông cũng có vài phần giống nữ đầu bếp.”
Vân Y cũng không giận, tháo tạp dề ra quăng lên người anh, “Đến đây, theo em đi làm cơm!”
“Lẽ nào có cái lí đó!” Hoắc Trọng Hanh dở khóc dở cười, lách mình chạy trốn, nói thế nào cũng không thể đeo cái tạp dề phụ nữ đó được. Vân Y cố tình trêu chọc anh, quyết truy đuổi đến cùng. Hoắc Trọng Hanh bị đuổi đến gầm cầu thang, cùng đường bí lối, xoay người lại mãnh liệt tóm lấy Vân Y ôm vào lòng…
/52
|