“Ban đêm gió lạnh, sao lại đứng một mình ở đây?”
Hoắc Trọng Hanh đi ra ban công, vòng tay ôm lấy Vân Y từ phía sau, phát hiện đôi bàn tay cô lạnh băng, liền nắm lấy áp vào lòng bàn tay mình. Vân Y không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng tựa vào ngực anh, rồi thở dài. Anh cảm thấy cô sầu não không vui, xoay người cô lại quan sát kỹ càng, nhìn sâu vào đáy mắt thăm thẳm của cô, “Có tôi bên cạnh, em vẫn không vui.”
Vân Y ngẩn ra, thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt từ xưa đến nay ung dung kiên định nay lại có vài phần suy sụp. Ánh mắt ấy khiến ngực cô đau đớn, vội vàng muốn mở miệng giải thích, lại bị ngón tay anh đặt lên môi. Đầu ngón tay của anh qua bao năm cầm súng mà lưu lại vết chai sạn, vuốt lên cánh môi non mềm, tựa như ánh mắt nóng bỏng rơi vào đáy lòng cô.
“Vân Y đừng bao giờ miễn cưỡng mình với tôi.” Giọng Hoắc Trọng Hanh nồng đậm sự trống vắng, “Tôi nhẫn nại rất giỏi, có thể từ từ chờ đợi, tôi còn chưa già, còn nhiều thời gian để làm rung động lòng em …” Lời vừa nói ra khiến Vân Y muốn cười, nhưng vành mắt không hiểu sao lại nong nóng, không khỏi than thở, “Trái tim em bị ngài chiếm mất từ lâu rồi.”
Hoắc Trọng Hanh mỉm cười, “Bị Thống đốc chiếm mất, hay là bị Hoắc Trọng Hanh chiếm mất?” Gió đêm vi vu thổi lay động nhành cây, làn gió lạnh lẽo luồn vào tay áo, khiến nụ cười của Vân Y cứng lại. Anh lại dường như không để tâm đến nụ cười đó, cũng không đợi cô trả lời mà chỉ ôm chặt cô vào lòng, “Vào thôi, bên ngoài rất lạnh.”
Cả một đêm, Vân Y không tài nào ngủ nổi. Thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc trong ánh trăng mông lung, cảm giác tinh thần không yên. Mỗi lần tỉnh giấc là chỉ có một ý nghĩ đó là nhìn xem Hoắc Trọng Hanh có ở bên cạnh không, may mà bàn tay to lớn của anh luôn luôn nắm lấy tay cô, cho dù có chìm trong giấc ngủ cũng không buông ra. Điều này khiến Vân Y yên tâm hơn chút, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của anh, rồi dần dần đi vào giấc mộng.
Trong giấc mơ là cảnh mùa đông ẩm ướt sương mù dày đặc bao phủ Luân Đôn, tất cả mọi vật đều bị che phủ mù mịt, không thấy rõ phía trước là đường đi hay là vách núi, láng máng nghe thấy tiếng ầm ầm rền vang ngày càng gần, như tiếng rít gào của xe lửa chuẩn bị đón đầu để nghiền qua…Vân Y muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại bị dây leo quấn lấy, từ trên thân dây leo màu đen nở ra đóa hoa to màu trắng, từ nhị hoa hé ra từng khuôn mặt trắng bệch , trong đó có gương mặt kinh hoàng của mẹ, của cha, của Tần gia… Vân Y thét lên, nhưng lại nhận ra mình không phát ra được tiếng nào, dần dần ngay cả thị giác cùng thính giác cũng mơ hồ đi. Tiếng rít gào ầm ầm lại càng áp sát, trong cái mùi chết chóc đó lại hòa trộn với hương hoa tường vi trong nhà lúc còn bé. Trong một tia ý thức cuối cùng, cô nhớ tới Niệm Kiều, nhớ tới Trọng Hanh, nhớ tới còn có một điều rất quan trọng chưa kịp nói với anh, nhưng tiếng rít gào sắc nhọn đã ngay gần, giống như một con dao xuyên qua thân thể!
Vân Y bật dậy, gấp gáp thở dốc từng ngụm lớn, quá hoảng sợ mà mồ hôi thấm ra toàn thân. Hoắc Trọng Hanh cũng giật mình tỉnh lại, lập tức ôm lấy cô, vừa dịu dàng an ủi vừa bật đèn ngủ đầu giường. Không biết là do ánh sáng hay nhiệt độ cơ thể anh đã đuổi đi sự sợ hãi của cô, Vân Y dần bình tĩnh lại, nắm chặt lấy tay anh, nhớ tới trong giấc mơ không kịp nói câu kia với anh, nhất thời rung động đến nói không nên lời.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, trong màn đêm vang lên cao vút, làm kinh sợ những kẻ yếu tim.
Hoắc Trọng Hanh lập tức đi tới nhấc điện thoại đặt bên cạnh ghế sô pha lên, nghe chốc lát, thì sắc mặt tái mét. Tim Vân Y đập loạn bang bang, có lẽ có chuyện lớn xảy ra, mồ hôi lạnh toàn thân còn chưa rút, ngực lại lần nữa thít chặt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Ngọn đèn mờ ảo chiếu lên mặt Hoắc Trọng Hanh, ánh mắt đột nhiên nảy lên sát khí kinh người.
“Lập tức điều động quân đội, đóng quân ngoài cục cảnh sát và Lãnh sự quán, không được tấn công. Tôi lập tức tới chỗ Phương Kế Nghiêu.” Hoắc Trọng Hanh hạ lệnh ngắn gọn, gác điện thoại nhanh chóng mặc quần áo. Vân Y vội hỏi xảy ra chuyện gì, Hoắc Trọng Hanh quay đầu liếc cô thản nhiên nói, “Không có việc gì lớn, em ngủ đi.” Toàn bộ phủ Thống đốc đều bị kinh động, đèn lần lượt được bật hết lên, ngoài cổng truyền đến tiếng chạy bộ gấp gáp của lính cảnh vệ, thỉnh thoảng còn có tiếng sủa của chó quân đội. Vân Y làm sao có thể ngủ được nữa, định khoác áo choàng để xuống giường, Hoắc Trọng Hanh lại đi qua ấn cô nằm xuống gối, vừa nói vừa hôn lên trán cô, “Nghe lời, tôi đi một lát rồi sẽ về, sẽ không ở đấy lâu.”
Vân Y vừa muốn giãy dụa, Hoắc Trọng Hanh đã lấy súng dưới gối, xoay người định đi.
“Trọng Hanh!” Vân Y nhào ra giữ lấy anh, lời nói đến miệng lại nghẹn xuống, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, môi run run.
Hoắc Trọng Hanh đang vướng công chuyện, đợi một lúc thì mất kiên nhẫn, “Lại sao vậy?”
Vân Y kinh ngạc buông tay xuống, buồn bã rũ mi, “Không có gì, ngài đi đi, em chờ ngài trở lại.”
Hoắc Trọng Hanh hơi nhíu mày, hình như muốn nói gì đó, ngừng một chút, lại vội vàng quay người đi.
Đến hửng đông thì Vân Y mới biết có chuyện gì đã xảy ra, tối hôm qua đến rạng sáng hôm nay, những phạm nhân trong trại tạm giam bỗng nhiên bị chuyển đi suốt đêm, việc này chủ yếu là do mấy học sinh dẫn đầu gây rối liên kết với đại biểu của đoàn công nhân phát sinh xung đột với cảnh sát, trong đó có một phạm nhân quan trọng đã từng cho công bố một tin tức kinh hoàng làm chấn động giới chính trị cả trong lẫn ngoài, chính là chủ bút Trình Dĩ Triết của tờ “Tân báo”.
Chỉ thị chuyển dời vị trí của các phạm nhân là do Trưởng cục cảnh sát đương thời Tiết Tấn Minh truyền xuống, tuy trước đấy không thấy chỉ thị của cấp trên. Đoàn cảnh sát áp giải phạm nhân khi đi qua khu lãnh sự quán thì bị kẹt lại, do bị quân đội phát giác. Sĩ quan quân đội đóng ở đó nghe theo chỉ thị của Hoắc Trọng Hanh, không cho phép đi qua, song phương phát sinh tranh chấp. Trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên có hai xe chở hàng lao vút đến, chặn ở đầu trạm kiểm soát, một đội áo đen trang bị vũ khí kỹ càng từ trên xe nhảy xuống, ngang nhiên dùng súng bắt cóc phạm nhân, bắt lấy Trình Dĩ Triết trong số bảy phạm nhân áp giải lên xe hàng.
Cảnh sát cùng quân đội buộc phải nổ súng phản kháng, tuy bắn chết bốn tên bắt cóc tại chỗ nhưng đối phương vẫn đưa được phạm nhân đi. Cuộc đọ súng quyết liệt phát sinh ở ngay khu lãnh sự quán gần trung tâm thành phố, tuy phát sinh trong đêm khuya nhưng tin tức vẫn tràn lan như lửa gặp dầu, chỉ trong một đêm mà lan truyền khắp xó xỉnh, gây giông tố ngập trời, nhanh chóng cuốn theo lửa giận cháy hừng hực từ đầu đường đến xó chợ, từ trường học đến bến tàu, quân đội và giới chính trị …
Từ trên ban công lầu ba ở phủ Thống đốc, cũng có thể nhìn thấy khói lửa ở mọi nơi, không biết do đoàn biểu tình lại đốt lửa thị uy, hay do quân đội cảnh sát tỏa ra các nơi thiêu hủy chướng ngại vật trên đường. Dù chưa tận mắt chứng kiến, nhưng đã có thể tưởng tượng ra làn sóng bạo động dữ dội đáng sợ ra sao! Vân Y không dám nhìn thêm nữa, xoay tay đóng sập cửa lại, quá nóng ruột mà đi tới đi lui trong phòng…Cái tên Trình Dĩ Triết này, rồi cả khuôn mặt vốn đã trở nên mờ nhạt cùng đoạn ký ức ngắn ngủi khi còn giả dạng làm việc cùng nhau đều đã bị vứt sâu dưới đáy lòng. Giờ biết hắn bỗng nhiên chịu tai kiếp, sống chết khó đoán, thì cái tội lỗi gần như đã bị xao nhãng, ẩn núp sâu thật sâu dưới đáy lòng kia như tằm xuân bừng tỉnh giấc, bắt đầu gặm nhấm tâm can Vân Y, bỗng chốc khơi dậy bao nhiêu ký ức ngày trước. Giống như bụi sương đông lại dưới đất lạnh, như sẹo đã lành để lại dấu hồng nhạt, là những ký ức tốt đẹp đã qua…
Ngày đó lợi dụng hắn công bố tin tức, khiến hắn bị vùi trong ngục tù, mặc dù cô cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng chưa từng thấy hoảng sợ như thế này. Chỉ vì cô biết rõ, chỉ cần còn ở dưới tầm mắt của Hoắc Trọng Hanh, thì sẽ không ai dám làm xằng làm bậy. Cho dù có rơi vào tay Tiết Tấn Minh, hắn cũng không bị phán tội chết, nhiều lắm chỉ bị đau da thịt, sớm muộn rồi sẽ được phóng thích. Nhưng Vân Y trăm triệu lần không ngờ được, là có người tập kích cảnh sát, xông vào tấn công quân đội đóng quân ở trạm kiểm soát, cướp đi phạm nhân từ tay cảnh sát, rõ ràng là trực tiếp khiêu khích Hoắc Trọng Hanh, lại còn triệt để giẫm đạp lên thể diện của Chính phủ.
Trình Dĩ Triết chỉ là một nhà báo bình thường, đối với giới chính trị không có giá trị gì, rốt cuộc bọn chúng bắt cóc hắn nhằm mục đích gì? Ai lại có thể mạo hiểm cướp hắn đi như vậy? Ai có thể có bản lĩnh sắp đặt ra kế hoạch bắt cóc quá hoàn hảo như vậy? Là ai có thể thần thông quảng đại như vậy?
Những nghi vấn liên tiếp khiến lòng bàn tay Vân Y chảy mồ hôi lạnh, sống lưng không ngừng lạnh run…Vì quanh quẩn lâu dài ở ranh giới nguy hiểm, đã tôi luyện nên bản năng sinh tồn cho cô, có thể nhạy bén nhận ra sự nguy hiểm gần kề hơn hẳn người bình thường. Nhưng sợ hãi lúc này đây, so với trước kia đến quá nhanh, biến hóa kì lạ mà mãnh liệt! Thế nhưng Vân Y không muốn tin tưởng, mặc dù trực giác đã mơ hồ chỉ ra phương hướng, nhưng vẫn không muốn tin tưởng đáp án đó.
Áo gấm nhẹ nhàng, điệu cười hào phóng dịu dàng, bóng dáng ấy không tự chủ được mà hiển hiện trước mắt cô, nghĩ tới người đó từng đối tốt với cô, nghĩ đến người đó có khả năng dính líu đến những việc ác, thì sống lưng cô như bị kim chích vào.
Đúng thời điểm quan trọng này, lại mất liên lạc với Tần gia. Hoắc Trọng Hanh vừa đi, Vân Y lập tức gọi cho bà Trần, bắt bà ta lập tức liên lạc với Tần gia, thăm dò ý tứ của hắn. Cô đoán kẻ đứng đằng sau bọn bắt cóc có hai khả năng, một là do người Nhật Bản nhúng tay vào, hai là có người thuê tổ chức xã hội đen gây nên —— khả năng đầu cô không muốn đối mặt nhất, còn lại thì có lẽ vừa bất hạnh vừa may mắn. Mạng lưới của Tần gia vô cùng rộng lớn, nếu là do bằng hữu gây nên, ông ta sẽ là người biết rõ nhất. Bà Trần sau khi nhận điện lập tức đi gặp Tần gia, nhưng đi cả ngày cũng không thấy hồi âm, Vân gọi điện nhiều lần qua đó, đều nói bà Trần còn chưa về.
Bên ngoài bạo loạn tứ phía, một mình bà Trần ra ngoài không biết có an toàn không, Vân Y rất hối hận vì sơ suất của mình. Một lực lượng quân đội được điều dộng đóng quân ngay trước phủ Thống đốc để phòng ngừa quần chúng phẫn nộ xông vào, Vân Y cũng bị vây trong phủ, nửa bước cũng không ra được. Điều này càng khiến Vân Y lo lắng cho Niệm Kiều, gọi điện sang đó chỉ thấy nói rằng nhà trường đang triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, sau đó đến chiều gọi mà không có ai tiếp máy…Dường như cả thế giới chỉ qua một đêm đã trở nên rối loạn hết, tất cả mọi thứu đều chệch khỏi vị trí!
Mà phù mộc* duy nhất của cô, lúc này lại không ở bên người.( phù mộc: cọc gỗ trôi nổi trên sông)
Nhớ tới Hoắc Trọng Hanh, càng khiến Vân Y lo lắng hơn, anh vội vã rời đi từ nửa đêm, cả ngày không có tin tức. Sĩ quan gọi điện tới, chỉ truyền đạt mật lệnh của anh, căn dặn không cho bất kì ai ra vào phủ Thống đốc.
Vì quá nóng ruột mà chưa nhận ra hoàng hôn đã buông xuống. Ánh hoàng hôn bao phủ lên thành phố phảng phất như đã tạm thời đẩy lùi cuồng phong bão tố, nhưng lại không hề biết một mối nguy hiểm ẩn núp dưới mặt nước tưởng như yên ả phẳng lặng ấy khủng khiếp đến nhường nào, cũng không biết lúc nào sóng gió sẽ dấy lên nữa.
Sắc trời tối sầm, trong nhà ăn đã bày lên bữa tối, nhưng lại không thấy Vân Y xuống lầu. Chị Bình vô cùng sốt ruột, bữa sáng và bữa trưa đều được mang lên lầu, nhưng lại hầu như không hề thấy động đũa, vẫn nguyên si như lúc mới mang lên, làm chị Bình vừa lo vừa vội. Lăng nhi ngồi trên ghế đẩu, sợ hãi nhìn chị Bình kêu lên, “Mẹ, con đói bụng.” Chị Bình quay đầu nhìn thấy ánh mắt đáng thương của con gái, trong lòng chợt nhói lên.
Lại gọi điện sang bên biệt thự thì hầu gái một lần nữa nói bà Trần chưa về. Tâm trạng Vân Y vô cùng lộn xộn, cầm ống nghe dập mạnh xuống, chán nản ngồi xuống sô pha, mười ngón tay nắm chặt lại, chặt đến mức khiến hai tay run rẩy. Bên ngoài có người khẽ gõ cửa, Vân Y bực bội quát lên, “Chuyện gì?”
Bên ngoài truyền đến tiếng trẻ con khe khẽ, “Cháu là Lăng nhi…” Vân Y giật mình, đứng dậy vừa mở cửa, vừa nghĩ phải nói chị Bình dạy bảo nghiêm khắc hơn, sao lại để Lăng nhi tùy tiện chạy lên lầu…Cửa mở ra, thì nhìn thấy Lăng nhi nhỏ gầy đang cẩn thận dè dặt bưng cái khay, trê khay đặt chén canh thơm ngon nóng hôi hổi, cô bé rụt rè nói, “Vân tiểu thư, mẹ cháu nói người nên ăn cơm.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng nhi, là một đôi mắt to long lanh thơ ngây không hiểu sự đời, đánh trúng vào tâm Vân Y, khiến ngực cô nóng lên, vành mắt ngấn lệ, hoảng hốt nhớ tới thời thơ ấu của mình và Niệm Kiều.
Nhìn những món ăn phong phú trước mặt, Vân Y miễn cưỡng há miệng ăn, cố nuốt xuống đồ ăn mà chẳng thấy vị gì, quay đầu nhìn Lăng Nhi bên cạnh đang ăn một cách mỹ mãn, không khỏi buông đũa mỉm cười. Trên chiếc bàn ăn to rộng chỉ có Vân Y cùng mẹ con chị Bình, nhìn có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ. Ngày thường Hoắc Trọng Hanh hầu như đều ăn cơm ở nhà, có anh bên cạnh mới không cảm thấy nhà ăn trống trải. Chị Bình bị Vân Y ép buộc phải ngồi lại cùng nhau ăn cơm, toàn thân đều mất tự nhiên, còn Lăng Nhi thì ngược lại ăn hết sức vui vẻ.
Nhìn Vân Y cẩn thận cầm khăn ăn lau đi hạt cơm bên môi Lăng Nhi, nở nụ cười dịu dàng, Chị Bình không kìm được cười nói, “Vân tiểu thư thích trẻ con như thế, sau này chắc sẽ phải phiền lòng lắm đây.” Van Y ngẩn ra, không kịp phản ứng lại, thì thấy chị Bình bật cười, “Cô còn trẻ như thế này, sau này muốn sinh bao nhiều công tử tiểu thư chả được, chỉ sợ đến lúc đó nuôi nhiều trẻ con quá lại khiến cô phải bận tâm phiền lòng…” Chỉ một câu nói đùa bình thường, lại khiến Vân Y si ngốc đến ngây người.
Con, cô và Hoắc Trọng Hanh có con sao? Đúng vậy, nam nữ trên thế gian này một khi yêu thương nhau, tự nhiên sẽ kết đôi, vun đắp tình yêu, sinh con cái, cùng nhau bạc đầu đến già…Đó là chuyện quá bình thường đối với nam nữ. Nhưng với Vân Y thì cô chưa bao giờ nghĩ tới, ngay cả nằm mơ cũng chưa. Đừng nói đến đầu bạc đến già, chỉ cần được gần nhau nhiều hơn chút là đã khiến cô sung sướng lắm rồi.
Nhìn Lăng Nhi, Vân Y nhất thời hốt hoảng, dường như có một khát vọng sâu kín mơ hồ thức tỉnh dưới đáy lòng. Bên ngoài bỗng nhiên có động tĩnh, có tiếng chào của binh sĩ, láng máng có tiếng xe ô tô tiến đến gần…Vân Y bật dậy, xoay người chạy nhanh ra phòng khách.
Hoắc Trọng Hanh đi ra ban công, vòng tay ôm lấy Vân Y từ phía sau, phát hiện đôi bàn tay cô lạnh băng, liền nắm lấy áp vào lòng bàn tay mình. Vân Y không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng tựa vào ngực anh, rồi thở dài. Anh cảm thấy cô sầu não không vui, xoay người cô lại quan sát kỹ càng, nhìn sâu vào đáy mắt thăm thẳm của cô, “Có tôi bên cạnh, em vẫn không vui.”
Vân Y ngẩn ra, thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt từ xưa đến nay ung dung kiên định nay lại có vài phần suy sụp. Ánh mắt ấy khiến ngực cô đau đớn, vội vàng muốn mở miệng giải thích, lại bị ngón tay anh đặt lên môi. Đầu ngón tay của anh qua bao năm cầm súng mà lưu lại vết chai sạn, vuốt lên cánh môi non mềm, tựa như ánh mắt nóng bỏng rơi vào đáy lòng cô.
“Vân Y đừng bao giờ miễn cưỡng mình với tôi.” Giọng Hoắc Trọng Hanh nồng đậm sự trống vắng, “Tôi nhẫn nại rất giỏi, có thể từ từ chờ đợi, tôi còn chưa già, còn nhiều thời gian để làm rung động lòng em …” Lời vừa nói ra khiến Vân Y muốn cười, nhưng vành mắt không hiểu sao lại nong nóng, không khỏi than thở, “Trái tim em bị ngài chiếm mất từ lâu rồi.”
Hoắc Trọng Hanh mỉm cười, “Bị Thống đốc chiếm mất, hay là bị Hoắc Trọng Hanh chiếm mất?” Gió đêm vi vu thổi lay động nhành cây, làn gió lạnh lẽo luồn vào tay áo, khiến nụ cười của Vân Y cứng lại. Anh lại dường như không để tâm đến nụ cười đó, cũng không đợi cô trả lời mà chỉ ôm chặt cô vào lòng, “Vào thôi, bên ngoài rất lạnh.”
Cả một đêm, Vân Y không tài nào ngủ nổi. Thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc trong ánh trăng mông lung, cảm giác tinh thần không yên. Mỗi lần tỉnh giấc là chỉ có một ý nghĩ đó là nhìn xem Hoắc Trọng Hanh có ở bên cạnh không, may mà bàn tay to lớn của anh luôn luôn nắm lấy tay cô, cho dù có chìm trong giấc ngủ cũng không buông ra. Điều này khiến Vân Y yên tâm hơn chút, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của anh, rồi dần dần đi vào giấc mộng.
Trong giấc mơ là cảnh mùa đông ẩm ướt sương mù dày đặc bao phủ Luân Đôn, tất cả mọi vật đều bị che phủ mù mịt, không thấy rõ phía trước là đường đi hay là vách núi, láng máng nghe thấy tiếng ầm ầm rền vang ngày càng gần, như tiếng rít gào của xe lửa chuẩn bị đón đầu để nghiền qua…Vân Y muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại bị dây leo quấn lấy, từ trên thân dây leo màu đen nở ra đóa hoa to màu trắng, từ nhị hoa hé ra từng khuôn mặt trắng bệch , trong đó có gương mặt kinh hoàng của mẹ, của cha, của Tần gia… Vân Y thét lên, nhưng lại nhận ra mình không phát ra được tiếng nào, dần dần ngay cả thị giác cùng thính giác cũng mơ hồ đi. Tiếng rít gào ầm ầm lại càng áp sát, trong cái mùi chết chóc đó lại hòa trộn với hương hoa tường vi trong nhà lúc còn bé. Trong một tia ý thức cuối cùng, cô nhớ tới Niệm Kiều, nhớ tới Trọng Hanh, nhớ tới còn có một điều rất quan trọng chưa kịp nói với anh, nhưng tiếng rít gào sắc nhọn đã ngay gần, giống như một con dao xuyên qua thân thể!
Vân Y bật dậy, gấp gáp thở dốc từng ngụm lớn, quá hoảng sợ mà mồ hôi thấm ra toàn thân. Hoắc Trọng Hanh cũng giật mình tỉnh lại, lập tức ôm lấy cô, vừa dịu dàng an ủi vừa bật đèn ngủ đầu giường. Không biết là do ánh sáng hay nhiệt độ cơ thể anh đã đuổi đi sự sợ hãi của cô, Vân Y dần bình tĩnh lại, nắm chặt lấy tay anh, nhớ tới trong giấc mơ không kịp nói câu kia với anh, nhất thời rung động đến nói không nên lời.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, trong màn đêm vang lên cao vút, làm kinh sợ những kẻ yếu tim.
Hoắc Trọng Hanh lập tức đi tới nhấc điện thoại đặt bên cạnh ghế sô pha lên, nghe chốc lát, thì sắc mặt tái mét. Tim Vân Y đập loạn bang bang, có lẽ có chuyện lớn xảy ra, mồ hôi lạnh toàn thân còn chưa rút, ngực lại lần nữa thít chặt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Ngọn đèn mờ ảo chiếu lên mặt Hoắc Trọng Hanh, ánh mắt đột nhiên nảy lên sát khí kinh người.
“Lập tức điều động quân đội, đóng quân ngoài cục cảnh sát và Lãnh sự quán, không được tấn công. Tôi lập tức tới chỗ Phương Kế Nghiêu.” Hoắc Trọng Hanh hạ lệnh ngắn gọn, gác điện thoại nhanh chóng mặc quần áo. Vân Y vội hỏi xảy ra chuyện gì, Hoắc Trọng Hanh quay đầu liếc cô thản nhiên nói, “Không có việc gì lớn, em ngủ đi.” Toàn bộ phủ Thống đốc đều bị kinh động, đèn lần lượt được bật hết lên, ngoài cổng truyền đến tiếng chạy bộ gấp gáp của lính cảnh vệ, thỉnh thoảng còn có tiếng sủa của chó quân đội. Vân Y làm sao có thể ngủ được nữa, định khoác áo choàng để xuống giường, Hoắc Trọng Hanh lại đi qua ấn cô nằm xuống gối, vừa nói vừa hôn lên trán cô, “Nghe lời, tôi đi một lát rồi sẽ về, sẽ không ở đấy lâu.”
Vân Y vừa muốn giãy dụa, Hoắc Trọng Hanh đã lấy súng dưới gối, xoay người định đi.
“Trọng Hanh!” Vân Y nhào ra giữ lấy anh, lời nói đến miệng lại nghẹn xuống, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, môi run run.
Hoắc Trọng Hanh đang vướng công chuyện, đợi một lúc thì mất kiên nhẫn, “Lại sao vậy?”
Vân Y kinh ngạc buông tay xuống, buồn bã rũ mi, “Không có gì, ngài đi đi, em chờ ngài trở lại.”
Hoắc Trọng Hanh hơi nhíu mày, hình như muốn nói gì đó, ngừng một chút, lại vội vàng quay người đi.
Đến hửng đông thì Vân Y mới biết có chuyện gì đã xảy ra, tối hôm qua đến rạng sáng hôm nay, những phạm nhân trong trại tạm giam bỗng nhiên bị chuyển đi suốt đêm, việc này chủ yếu là do mấy học sinh dẫn đầu gây rối liên kết với đại biểu của đoàn công nhân phát sinh xung đột với cảnh sát, trong đó có một phạm nhân quan trọng đã từng cho công bố một tin tức kinh hoàng làm chấn động giới chính trị cả trong lẫn ngoài, chính là chủ bút Trình Dĩ Triết của tờ “Tân báo”.
Chỉ thị chuyển dời vị trí của các phạm nhân là do Trưởng cục cảnh sát đương thời Tiết Tấn Minh truyền xuống, tuy trước đấy không thấy chỉ thị của cấp trên. Đoàn cảnh sát áp giải phạm nhân khi đi qua khu lãnh sự quán thì bị kẹt lại, do bị quân đội phát giác. Sĩ quan quân đội đóng ở đó nghe theo chỉ thị của Hoắc Trọng Hanh, không cho phép đi qua, song phương phát sinh tranh chấp. Trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên có hai xe chở hàng lao vút đến, chặn ở đầu trạm kiểm soát, một đội áo đen trang bị vũ khí kỹ càng từ trên xe nhảy xuống, ngang nhiên dùng súng bắt cóc phạm nhân, bắt lấy Trình Dĩ Triết trong số bảy phạm nhân áp giải lên xe hàng.
Cảnh sát cùng quân đội buộc phải nổ súng phản kháng, tuy bắn chết bốn tên bắt cóc tại chỗ nhưng đối phương vẫn đưa được phạm nhân đi. Cuộc đọ súng quyết liệt phát sinh ở ngay khu lãnh sự quán gần trung tâm thành phố, tuy phát sinh trong đêm khuya nhưng tin tức vẫn tràn lan như lửa gặp dầu, chỉ trong một đêm mà lan truyền khắp xó xỉnh, gây giông tố ngập trời, nhanh chóng cuốn theo lửa giận cháy hừng hực từ đầu đường đến xó chợ, từ trường học đến bến tàu, quân đội và giới chính trị …
Từ trên ban công lầu ba ở phủ Thống đốc, cũng có thể nhìn thấy khói lửa ở mọi nơi, không biết do đoàn biểu tình lại đốt lửa thị uy, hay do quân đội cảnh sát tỏa ra các nơi thiêu hủy chướng ngại vật trên đường. Dù chưa tận mắt chứng kiến, nhưng đã có thể tưởng tượng ra làn sóng bạo động dữ dội đáng sợ ra sao! Vân Y không dám nhìn thêm nữa, xoay tay đóng sập cửa lại, quá nóng ruột mà đi tới đi lui trong phòng…Cái tên Trình Dĩ Triết này, rồi cả khuôn mặt vốn đã trở nên mờ nhạt cùng đoạn ký ức ngắn ngủi khi còn giả dạng làm việc cùng nhau đều đã bị vứt sâu dưới đáy lòng. Giờ biết hắn bỗng nhiên chịu tai kiếp, sống chết khó đoán, thì cái tội lỗi gần như đã bị xao nhãng, ẩn núp sâu thật sâu dưới đáy lòng kia như tằm xuân bừng tỉnh giấc, bắt đầu gặm nhấm tâm can Vân Y, bỗng chốc khơi dậy bao nhiêu ký ức ngày trước. Giống như bụi sương đông lại dưới đất lạnh, như sẹo đã lành để lại dấu hồng nhạt, là những ký ức tốt đẹp đã qua…
Ngày đó lợi dụng hắn công bố tin tức, khiến hắn bị vùi trong ngục tù, mặc dù cô cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng chưa từng thấy hoảng sợ như thế này. Chỉ vì cô biết rõ, chỉ cần còn ở dưới tầm mắt của Hoắc Trọng Hanh, thì sẽ không ai dám làm xằng làm bậy. Cho dù có rơi vào tay Tiết Tấn Minh, hắn cũng không bị phán tội chết, nhiều lắm chỉ bị đau da thịt, sớm muộn rồi sẽ được phóng thích. Nhưng Vân Y trăm triệu lần không ngờ được, là có người tập kích cảnh sát, xông vào tấn công quân đội đóng quân ở trạm kiểm soát, cướp đi phạm nhân từ tay cảnh sát, rõ ràng là trực tiếp khiêu khích Hoắc Trọng Hanh, lại còn triệt để giẫm đạp lên thể diện của Chính phủ.
Trình Dĩ Triết chỉ là một nhà báo bình thường, đối với giới chính trị không có giá trị gì, rốt cuộc bọn chúng bắt cóc hắn nhằm mục đích gì? Ai lại có thể mạo hiểm cướp hắn đi như vậy? Ai có thể có bản lĩnh sắp đặt ra kế hoạch bắt cóc quá hoàn hảo như vậy? Là ai có thể thần thông quảng đại như vậy?
Những nghi vấn liên tiếp khiến lòng bàn tay Vân Y chảy mồ hôi lạnh, sống lưng không ngừng lạnh run…Vì quanh quẩn lâu dài ở ranh giới nguy hiểm, đã tôi luyện nên bản năng sinh tồn cho cô, có thể nhạy bén nhận ra sự nguy hiểm gần kề hơn hẳn người bình thường. Nhưng sợ hãi lúc này đây, so với trước kia đến quá nhanh, biến hóa kì lạ mà mãnh liệt! Thế nhưng Vân Y không muốn tin tưởng, mặc dù trực giác đã mơ hồ chỉ ra phương hướng, nhưng vẫn không muốn tin tưởng đáp án đó.
Áo gấm nhẹ nhàng, điệu cười hào phóng dịu dàng, bóng dáng ấy không tự chủ được mà hiển hiện trước mắt cô, nghĩ tới người đó từng đối tốt với cô, nghĩ đến người đó có khả năng dính líu đến những việc ác, thì sống lưng cô như bị kim chích vào.
Đúng thời điểm quan trọng này, lại mất liên lạc với Tần gia. Hoắc Trọng Hanh vừa đi, Vân Y lập tức gọi cho bà Trần, bắt bà ta lập tức liên lạc với Tần gia, thăm dò ý tứ của hắn. Cô đoán kẻ đứng đằng sau bọn bắt cóc có hai khả năng, một là do người Nhật Bản nhúng tay vào, hai là có người thuê tổ chức xã hội đen gây nên —— khả năng đầu cô không muốn đối mặt nhất, còn lại thì có lẽ vừa bất hạnh vừa may mắn. Mạng lưới của Tần gia vô cùng rộng lớn, nếu là do bằng hữu gây nên, ông ta sẽ là người biết rõ nhất. Bà Trần sau khi nhận điện lập tức đi gặp Tần gia, nhưng đi cả ngày cũng không thấy hồi âm, Vân gọi điện nhiều lần qua đó, đều nói bà Trần còn chưa về.
Bên ngoài bạo loạn tứ phía, một mình bà Trần ra ngoài không biết có an toàn không, Vân Y rất hối hận vì sơ suất của mình. Một lực lượng quân đội được điều dộng đóng quân ngay trước phủ Thống đốc để phòng ngừa quần chúng phẫn nộ xông vào, Vân Y cũng bị vây trong phủ, nửa bước cũng không ra được. Điều này càng khiến Vân Y lo lắng cho Niệm Kiều, gọi điện sang đó chỉ thấy nói rằng nhà trường đang triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, sau đó đến chiều gọi mà không có ai tiếp máy…Dường như cả thế giới chỉ qua một đêm đã trở nên rối loạn hết, tất cả mọi thứu đều chệch khỏi vị trí!
Mà phù mộc* duy nhất của cô, lúc này lại không ở bên người.( phù mộc: cọc gỗ trôi nổi trên sông)
Nhớ tới Hoắc Trọng Hanh, càng khiến Vân Y lo lắng hơn, anh vội vã rời đi từ nửa đêm, cả ngày không có tin tức. Sĩ quan gọi điện tới, chỉ truyền đạt mật lệnh của anh, căn dặn không cho bất kì ai ra vào phủ Thống đốc.
Vì quá nóng ruột mà chưa nhận ra hoàng hôn đã buông xuống. Ánh hoàng hôn bao phủ lên thành phố phảng phất như đã tạm thời đẩy lùi cuồng phong bão tố, nhưng lại không hề biết một mối nguy hiểm ẩn núp dưới mặt nước tưởng như yên ả phẳng lặng ấy khủng khiếp đến nhường nào, cũng không biết lúc nào sóng gió sẽ dấy lên nữa.
Sắc trời tối sầm, trong nhà ăn đã bày lên bữa tối, nhưng lại không thấy Vân Y xuống lầu. Chị Bình vô cùng sốt ruột, bữa sáng và bữa trưa đều được mang lên lầu, nhưng lại hầu như không hề thấy động đũa, vẫn nguyên si như lúc mới mang lên, làm chị Bình vừa lo vừa vội. Lăng nhi ngồi trên ghế đẩu, sợ hãi nhìn chị Bình kêu lên, “Mẹ, con đói bụng.” Chị Bình quay đầu nhìn thấy ánh mắt đáng thương của con gái, trong lòng chợt nhói lên.
Lại gọi điện sang bên biệt thự thì hầu gái một lần nữa nói bà Trần chưa về. Tâm trạng Vân Y vô cùng lộn xộn, cầm ống nghe dập mạnh xuống, chán nản ngồi xuống sô pha, mười ngón tay nắm chặt lại, chặt đến mức khiến hai tay run rẩy. Bên ngoài có người khẽ gõ cửa, Vân Y bực bội quát lên, “Chuyện gì?”
Bên ngoài truyền đến tiếng trẻ con khe khẽ, “Cháu là Lăng nhi…” Vân Y giật mình, đứng dậy vừa mở cửa, vừa nghĩ phải nói chị Bình dạy bảo nghiêm khắc hơn, sao lại để Lăng nhi tùy tiện chạy lên lầu…Cửa mở ra, thì nhìn thấy Lăng nhi nhỏ gầy đang cẩn thận dè dặt bưng cái khay, trê khay đặt chén canh thơm ngon nóng hôi hổi, cô bé rụt rè nói, “Vân tiểu thư, mẹ cháu nói người nên ăn cơm.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng nhi, là một đôi mắt to long lanh thơ ngây không hiểu sự đời, đánh trúng vào tâm Vân Y, khiến ngực cô nóng lên, vành mắt ngấn lệ, hoảng hốt nhớ tới thời thơ ấu của mình và Niệm Kiều.
Nhìn những món ăn phong phú trước mặt, Vân Y miễn cưỡng há miệng ăn, cố nuốt xuống đồ ăn mà chẳng thấy vị gì, quay đầu nhìn Lăng Nhi bên cạnh đang ăn một cách mỹ mãn, không khỏi buông đũa mỉm cười. Trên chiếc bàn ăn to rộng chỉ có Vân Y cùng mẹ con chị Bình, nhìn có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ. Ngày thường Hoắc Trọng Hanh hầu như đều ăn cơm ở nhà, có anh bên cạnh mới không cảm thấy nhà ăn trống trải. Chị Bình bị Vân Y ép buộc phải ngồi lại cùng nhau ăn cơm, toàn thân đều mất tự nhiên, còn Lăng Nhi thì ngược lại ăn hết sức vui vẻ.
Nhìn Vân Y cẩn thận cầm khăn ăn lau đi hạt cơm bên môi Lăng Nhi, nở nụ cười dịu dàng, Chị Bình không kìm được cười nói, “Vân tiểu thư thích trẻ con như thế, sau này chắc sẽ phải phiền lòng lắm đây.” Van Y ngẩn ra, không kịp phản ứng lại, thì thấy chị Bình bật cười, “Cô còn trẻ như thế này, sau này muốn sinh bao nhiều công tử tiểu thư chả được, chỉ sợ đến lúc đó nuôi nhiều trẻ con quá lại khiến cô phải bận tâm phiền lòng…” Chỉ một câu nói đùa bình thường, lại khiến Vân Y si ngốc đến ngây người.
Con, cô và Hoắc Trọng Hanh có con sao? Đúng vậy, nam nữ trên thế gian này một khi yêu thương nhau, tự nhiên sẽ kết đôi, vun đắp tình yêu, sinh con cái, cùng nhau bạc đầu đến già…Đó là chuyện quá bình thường đối với nam nữ. Nhưng với Vân Y thì cô chưa bao giờ nghĩ tới, ngay cả nằm mơ cũng chưa. Đừng nói đến đầu bạc đến già, chỉ cần được gần nhau nhiều hơn chút là đã khiến cô sung sướng lắm rồi.
Nhìn Lăng Nhi, Vân Y nhất thời hốt hoảng, dường như có một khát vọng sâu kín mơ hồ thức tỉnh dưới đáy lòng. Bên ngoài bỗng nhiên có động tĩnh, có tiếng chào của binh sĩ, láng máng có tiếng xe ô tô tiến đến gần…Vân Y bật dậy, xoay người chạy nhanh ra phòng khách.
/52
|