Trân bảo tặng người đẹp, ra tay mạnh bạo như vậy hiển nhiên là có chuẩn bị từ đầu mà đến. Hoắc Trọng Hanh cười thầm trong lòng, không khỏi nhớ tới điển cố Trương Nghi lợi dụng Trịnh Tụ xui khiến vua Sở* —— xem ra người Nhật Bản coi anh như Hoài Vương háo sắc, còn Vân Y thì như nịnh cơ Trịnh Tụ. Nghĩ lại cũng có vẻ hứng thú đấy, không biết sẽ tặng đồ dị bảo gì cho Hoài Vương là anh đây. Hasegawa cũng khá sảng khoái, quay sang cúi đầu với Hoắc Trọng Hanh cười, “Những lời Thống đốc vừa nãy nói, thật khiến cho kẻ hèn cảm thấy vô cùng kính phục, câu ‘một phòng không quét, làm sao quét được cả thiên hạ’, thật quá chí lý. Thế nhưng với người tài giỏi dũng mãnh như Thống đốc, nếu chỉ an ổn trong một gian nhà nhỏ, thì quá không công bằng.”
(*Trương Nghi : đọc trong phần Đánh Sở link)
“Vậy theo ý của tiến sĩ, thế nào mới là công bằng?” Hoắc Trọng hanh càng cười sâu hơn, đôi mắt lóe lên tia sắc bén. Hasegawa chỉ cười không đáp, xoay đầu nhìn về phía tấm bản đồ treo trên tường, rồi lấy ngón tay dính nước trà vẽ vài nét trên bàn, bỗng chốc vẽ ra bản đồ năm tỉnh phía Đông Nam —— Vẻ mặt Vân Y khẽ biến, khó nén được sự kinh hãi. Vốn biết đất nước vẫn luôn luôn bị các cường quốc giàu mạnh nhăm nhe, nhưng không ngờ một nước Nhật Bản nho nhỏ lại có dã tâm điên cuồng đến mức này.
Khu vực năm tỉnh phía Đông Nam, đất đai rộng rãi, của cải phì nhiêu, là vùng đất mà các phe phái quân phiệt vẫn luôn tranh giành, mà phạm vi thế lực của Hoắc Trọng Hanh lại tiếp giáp phần nhiều với vùng đất này. Các thế lực quân phiệt khác đều bị Hoắc Trọng Hanh kiềm hãm, nên không dám trắng trợn bành trướng, mà Hoắc Trọng Hanh cũng chưa bao giờ chủ động khơi mào tranh chấp, bởi vậy năm tỉnh Đông Nam mới tương đối bình yên. Bây giờ người Nhật Bản lại bí mật hỗ trợ quân phiệt phía Bắc, thừa dịp các phe phái hỗn chiến, âm thầm cài tay chân lên phía Đông Bắc. Giờ đây xem ra, mục tiêu kế tiếp của bọn chúng chính là vùng duyên hải Đông Nam, mà Hoắc Trọng Hanh sẽ vừa là bệ đỡ cho mưu đồ của bọn chúng vừa là con rối trong tay chúng.
Mồ hôi lạnh túa ra, không còn phân biệt được là do tức giận hay do sợ hãi nữa. Vân Y cố gắng dồn nén tâm trạng, ánh mắt chuyển về cái hộp gấm, rồi lại dời về phía Hoắc Trọng Hanh. Hasegawa cùng Yamada đều tươi cười, chờ đợi sự phản ứng của anh. Sáu ánh mắt đồng thời chiếu lên mặt Hoắc Trọng Hanh, khẩn trương, nịnh bợ, chờ mong đều có. Song sau một hồi yên lặng thật lâu, tầm mắt Hoắc Trọng Hanh hạ xuống, chăm chú nhìn đường viền bản đồ vẽ bằng nước trà, trên mặt không có nửa phần biểu cảm. Bên trong phòng khách rộng lớn chỉ có một tấm rèm mỏng đang hơi lay động, một cơn gió lạnh chợt ùa qua song cửa sổ luôn rộng mở, suy cho cùng thì tháng 12 ở phía Nam vẫn có chút lạnh. Vân Y nhìn sườn mặt vui giận khó đoán của Hoắc Trọng Hanh, đột nhiên thấy khó thở, trên người rét run từng đợt, không kiềm nén được luồng hơi lạnh lan từ dưới lòng bàn chân lên…Dường như cảm nhận được tâm tư của cô, Hoắc Trọng Hanh khẽ nâng lông mày, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào người cô.
Trong tích tắc, mặt Vân Y như rút hết máu, trong ánh mắt trong trẻo của cô như có cái gì đó vừa vỡ vụn.
Hoắc Trọng Hanh quay đầu, không nhìn cô nữa, phất tay áo hất đi toàn bộ những vệt nước trà trên bàn. Một cái phất tay này, khiến Hasegawa cùng Yamada cùng giật mình, nhìn Hoắc Trọng Hanh đứng dậy, mày cau lại, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng, “Hai vị biết một căn nhà nhỏ khó chứa được ý chí của đấng trượng phu, nhưng lại chỉ lấy một khối đất to bằng lòng tay để đền đáp, không thấy quá keo kiệt sao.” Yamada hoảng sợ thở hắt ra một ngụm khí lạnh, Hasegawa cũng ngạc nhiên không kém mà nhìn lại Hoắc Trọng Hanh, nghe xong khẩu khí cuồng vọng của anh, quả thật thấy vượt xa tất cả những nhận định của bọn họ về người này.
Hoắc Trọng Hanh đứng chắp tay sau lưng, cười vang nói, “Không hài lòng, vậy hai vị, mời!” Ngay sau đó cánh cửa bật mở, Hứa Tranh đi về phía hai gã Nhật Bản, lịch sự gật đầu ra hiệu. Vân Y cũng đứng dậy theo, lẳng lặng nghiêng người sang một bên. Vẻ mặt Hasegawa biến ảo liên hồi, Yamada định há miệng nói gì đó lại bị hắn giương tay ngăn lại. Thái độ không còn khiêm tốn như vừa nãy nữa, Kenji Hasegawa hơi ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với Hoắc Trọng Hanh, trong mắt hiện lên sự sắc nhọn, “Như vậy, xin hỏi Thống đốc chí tại phương nào?”
“Chí tại nước nhà!” Vạt áo Hoắc Trọng Hanh nhẹ phiêu bồng, phong thái đẹp đẽ chính trực, trải qua tất cả những thăng trầm của cuộc sống, nửa đời cơ cực, vẫn luôn giữ nụ cười sang sảng bên môi. Dưới tầm mắt của anh, mặt Hasegawa càng lúc càng trắng xanh, cái vẻ ngạo mạn lúc trước đã biến mất không còn dấu vết.
“Cáo từ.” Hasegawa khom người chào, không điếm xỉa đến vẻ muốn nói lại thôi của Yamada, xoay người đi. Vân y bỗng mở miệng, “Hasegawa tiên sinh, ngài đã quên một thứ quan trọng.” Hasegawa đờ người rồi quay lại, đưa tầm mắt như mũi dùi chĩa thẳng vào mặt Vân Y. Vân Y ngạo nghễ nhìn lại, mỉm cười nói, “Báu vật cũng đã thưởng thức xong, quân tử không đoạt đồ của kẻ khác, mời ngài lấy về.” Tầm mắt Hasegawa lướt nhanh qua Vân Y cùng Hoắc Trọng Hanh, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười, “Thật đáng tiếc.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “đáng tiếc”, truyền vào tai Vân Y, như lưỡi dao lạnh buốt vừa xẹt qua mặt.
Hứa Tranh tiễn hai người ra về, trước khi ra ngoài nhẹ khép cửa phòng lại.
Vân Y chầm chậm xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Trọng Hanh. Anh đang chắp tay đứng quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt vì ngược sáng mà nhìn không rõ, song cô vẫn cảm giác được ánh mắt của anh, cảm giác rằng ánh mắt ung dung bình tĩnh đó có thể nhìn thấu được lòng người.
Giờ phút này, cô thật sự sợ hãi ánh mắt này, thậm chí còn hơn cả nỗi sợ mà chiếc nhẫn ngọc gây cho cô —— đó là vật bất li thân của Tần gia, là phần thưởng do Hoàng Thái Hậu Long Dụ trực tiếp ban cho, hắn vẫn luôn kiêu ngạo cho đó là niềm vinh quang nhất trong cuộc đời.
Trong nháy mắt khi mở chiếc hộp gấm ra, Vân Y liền hiểu, Tần gia đã xảy ra chuyện.
Hoắc Trọng Hanh không nói một lời đi tới trước mặt Vân Y, cầm lấy tay cô, thấy đầu ngón tay của cô lạnh băng, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Vân Y tiến sát vào lòng anh, nắm chặt tay anh, nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích. Anh cảm nhận được thân thể cô căng thẳng, tựa như đang cố gắng kiềm nén một cái gì đấy. Hoắc Trọng Hanh nhẹ nâng cằm cô lên, cười dịu dàng, “Có thế mà cũng bị dọa, thật vô dụng.” Vân Y ngước mắt lên, vẻ mặt u sầu nhanh chóng biến mất, thoáng cái đã thay bằng nụ cười nhẹ, “Có anh ở bên, em không sợ gì hết.”
Ngoài miệng thì nói không sợ, nhưng hơi lạnh từ đầu ngón tay cô vẫn thấm vào da anh. Hoắc Trọng Hanh nắm thật chặt tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, đỡ cô ngồi xuống sô pha. Đây là người phụ nữ dám đoạt súng ngay trước mặt anh, nếu nói những lời của hai tên Nhật Bản kia có thể hù dọa cô sợ thành như thế này, Hoắc Trọng Hanh tuyệt đối không tin. Anh trầm ngâm nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, đột nhiên hỏi, “Đối với Tiết Tấn Minh em hiểu được bao nhiêu?”
Bỗng nhiên nghe thấy cái tên này, trái tim Vân Y suýt lao ra khỏi cổ họng, vào lúc này mà anh lại hỏi về người kia…Trong tích tắc, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vân Y, láng máng có thanh âm nóng vội liên tiếp thúc dục, nói rằng, nói cho anh, nói hết tất cả cho anh! Lúc này là thời cơ tốt nhất, mày còn đợi đến khi nào, bây giờ Tần gia không còn chú ý đến mày nữa…Không chú ý, thực sự không chú ý sao?
Trong mạch suy nghĩ rối loạn mơ hồ hiện lên khuôn mặt mờ nhạt của Tần gia, cùng với điệu cười âm lãnh của Hasegawa chồng chéo lên nhau, khiến cô run rẩy sợ hãi.
Chiếc nhẫn đó làm sao lại rơi vào tay người Nhật Bản, chẳng lẽ Tần gia cùng Hasegawa thực sự ở cùng một phía, hay Tần gia bị Hasegawa khống chế? Nhưng sau lưng Tần gia còn có một người lợi hại hơn, vị Nhị bối lặc thần thông quảng đại kia chẳng lẽ cũng thông đồng với người Nhật Bản? Như vậy, Niệm Kiều cũng rơi vào tay người Nhật Bản sao? Hasegawa rõ ràng là đang cảnh cáo cô, chủ nhân của cô đã rơi vào tay hắn, cô cũng phải nghe theo sự sai bảo của hắn. Nếu sát thủ ám sát Hoắc Trọng Hanh ngày hôm qua, là người của Tần gia, vậy thì đó chính là do người Nhật Bản bày mưu tính kế! Nếu vụ ám sát này là do một tay người Nhật Bản sắp đặt, rồi lại lấy tiền tài để cám dỗ anh, vậy thì Hoắc Trọng Hanh thực sự đã trở thành cái đinh trong mắt bọn chúng sao?
Vô số những ý nghĩ đáng sợ ập tới, khiến Vân Y không thể hít thở nổi, như bị một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đâm thẳng vào ngực, chỉ cần hơi nhúc nhích sẽ xuyên thẳng vào tim cô…Cô không thể hành động, không nắm rõ trước tình hình mà manh động sẽ càng tiến tới gần nguy hiểm hơn.
Hoặc là đánh cuộc vào sự tín nhiệm của Hoắc Trọng Hanh một lần nữa? Không, cô không dám…Hơn một tháng ân ái sớm chiều ở phủ Thống đốc, đã mài dũa đi sự tàn nhẫn trong cô. Cô không còn giống như cô của ngày đó nữa, đoạt súng, đem tính mạng của mình đánh cuộc vào sự tín nhiệm của anh. Khi đó cô không sợ thua, nhưng hiện tại thì sợ. Ngộ nhỡ, anh không tin, không tha thứ, vậy thì phải làm sao đây?
Nếu bị Hoắc Trọng Hanh nghi ngờ, bị anh căm ghét, thì cô thà một mình đối mặt với mười, với một trăm Hasegawa còn hơn.
Lúc cô đang vật lộn đấu tranh với cơn sóng hiểm nguy, thì Hoắc Trọng Hanh tập trung quan sát những biến đổi trên khuôn mặt cô, đợi lúc lâu, nhưng cô vẫn hoảng hốt sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được mà gọi cô, “Vân Y, anh đang nói chuyện với em đấy.” Trong lòng Vân Y đã quyết định xong, không lưỡng lự đấu tranh nữa, nhẹ đưa mắt nhìn anh, cười nói, “Em vừa suy nghĩ một chút, lâu không đề cập đến người này, em đã quên mất rồi.” Hoắc Trọng Hanh lắc đầu cười, “Đồ không có lương tâm, dù thế nào thì người ta cũng đối tốt với em mà.”
Không có lương tâm, Vân Y ngẩn ra, dường như vừa nhớ ra có một người rất dịu dàng hào phóng cũng từng nói bên tai cô như vậy. Lời này nếu là người khác nói, nhất định không thể thiếu chút chua xót trong đó, nhưng chỉ có lời mà Hoắc Trọng Hanh vừa hời hợt nói ra, lại tự nhiên thoái mái như vậy. Tính tình anh vốn chính trực, đương nhiên sẽ không thèm so đo tính toán những việc này, cũng không để tâm đến quá khứ của cô. Vân Y hiểu anh nên cũng chỉ thản nhiên cười nói, “Đúng vậy, Tiết công tử đối xử rất tốt với em.” Hoắc Trọng Hanh gật đầu, ý ra hiệu bảo cô nói tiếp, Vân Y do dự một lúc, rồi nói ra những lời chân thật từ đáy lòng, “Anh hỏi em hiểu anh ta bao nhiêu, vậy rất khó trả lời. Nếu đứng dưới quan điểm của một người con gái mà nói, thì tướng mạo của anh ta không chê vào đâu được, rất biết đối nhân xử thế, khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ; còn dưới lập trường của em mà nói thì…”
“Thì như thế nào?” Ánh mắt Hoắc Trọng Hanh thâm thúy, hơi mỉm cười. Vân Y âm thầm suy xét, nhắc nhở chính mình không được nói sai nói ẩu, lúc này trong mắt anh, cô vẫn là quân cờ của Tiết Tấn Minh, bị anh ta lợi dụng. Cô buồn bã cười, “Mặc dù là anh hỏi em, nhưng từ đầu đến cuối, em không hề cho rằng anh ta là người xấu.” Lời này chính là lời xuất phát từ đáy lòng Vân Y, cũng không cần thiết phải che giấu Hoắc Trọng Hanh.
Hoắc Trọng Hanh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm thúy, nhìn không ra là vui hay giận. Vân Y rủ rỉ nói, “Hồi trước Tiết Tấn Minh đi du học bên Nhật Bản, đương nhiên sẽ thân thiết với người Nhật Bản. Vả lại anh ta xuất thân thế gia (nhà quan), thanh cao kiêu ngạo, mặc dù chưa chắc là người tài giỏi nhưng con người anh ta vô cùng khí phách, chưa đến mức xấu xa đê tiện. Bên ngoài đều nói anh ta là tay sai bán nước, nhưng em không tin…Có lúc em nghĩ, người ngay thẳng chính trực như anh, cũng bị lời lẽ của người ngoài làm cho mệt mỏi, liệu Tiết Tấn Minh có phải cũng bị người ta hiểu nhầm hay không, hay là anh ta có nỗi khổ trong lòng?”
Qua một lúc lâu mà Hoắc Trọng Hanh không lên tiếng, Vân Y tuy thản nhiên, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Lúc này vì Tiết Tấn Minh mà nói ra những lời này, một nửa là xuất phát từ thật tâm của cô, còn một nửa kia thì xuất phát từ sự cân nhắc lợi hại…Tiết Tấn Minh cùng người Nhật Bản có cấu kết với nhau không, cô vẫn luôn hoài nghi. Tuy lúc này cô không nói ra, nhưng chắc chắn anh đã có nhận định riêng rồi.
Hoắc Trọng Hanh nhìn cô thật lâu, cao giọng cười, trong mắt biểu lộ sự tán thưởng, “Vân Y, anh không hề nhìn lầm, em đúng là báu vật.” Vân Y kinh ngạc, hai má đỏ ửng, như trút được gánh nặng mà cười cười.
“Em suy nghĩ không kém anh là mấy, xem ra rất thông minh sắc sảo.” Hoắc Trọng Hanh nhìn cô, có chút suy tư hỏi, “Anh tuy không thích anh chàng công tử Tiết Tấn Minh đó, nhưng cũng không tin toàn bộ tai họa này đều do hắn gây ra. Như em nói, hắn chưa sa đọa đến mức này, cũng không đủ độc ác vô liêm sỉ. Anh nghĩ hắn ta bị kẻ khác lợi dụng, bị kẻ đó đưa lên làm bình phong hứng hết mọi tội lỗi. Nếu đó là sự thật, tất có kẻ đang âm thầm giật dây từ hai phía gây xích mích, thừa dịp hỗn loạn mà mưu lợi bất chính!”
Khi từng thanh âm bật ra rơi xuống, thì ánh mắt sáng trong của Hoắc Trọng Hanh cũng chiếu lên mặt Vân Y, khiến cho máu toàn thân cô giống như bị đông cứng lại trong nháy mắt.
“Vậy…”Vân Y ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh, lập tức vẽ lên nụ cười không tỳ vết, rồi lại hờn dỗi nói, “Nghe anh nói, hình như khắp nơi đều là âm mưu, càng nghĩ càng khiến người ta sợ hãi! Em không nghĩ nữa, tóm lại có anh ở bên, cái gì Tiết Tấn Minh, cái gì Hasegawa...đều không liên quan đến em!” Một chiêu khéo léo đánh lạc hướng, thành công đánh chệch đi chủ đề ban đầu. Mà lời của cô, nụ cười của cô làm rung động thật sâu trong tâm khảm của anh. Hoắc Trọng Hanh xúc động ôm chặt lấy cô.
“Trọng Hanh...” Vân Y ngửa đầu, bám lên cổ anh, hôn nhẹ lên gáy anh, lẩm bẩm nói, “Bên ngoài đã loạn như vậy, anh không nên tham gia vào việc này nữa, em không muốn nhìn thấy anh bị thương...Đồng ý với em đi!”
“Anh đồng ý.” Hoắc Trọng Hanh nhắm mắt lại, ôm cô càng chặt hơn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, tóc mai áp vào nhau, cứ lặng im lắng nghe nhịp đập của nhau.
Ở nơi đầy sóng gió này, dường như chỉ có vòng tay vững chắc của anh mới có thể che chở suốt đời em.
Một lúc lâu sau, Vân Y hơi hạ mắt xuống, ngón tay vuốt nhẹ lên cúc áo trên áo anh, giọng mềm mại gọi anh, “Trọng Hanh, hai ngày nay tâm em luôn bất an...Nghe chị Bình nói ở Nam thành phố có một ngôi miếu Bồ Tát rất linh, ngày mai em muốn đến đó vái lạy, cầu bình an, có được không?” Hoắc Trọng Hanh bật cười, “Bình thường em chỉ theo trường phái nước ngoài, bây giờ lại muốn đi cầu Bồ Tát, rõ ràng là bị bí quá hóa liều* rồi!” Vân Y tủi thân oán giận, “Nếu không phải tại anh cả ngày khiến người ta nơm nớp lo sợ, thì em việc gì phải chạy loạn như thế!” Hoắc Trọng Hanh cười ha hả, “Được được, mai để Hứa Tranh đưa em đi.”
(*nguyên văn “bệnh cấp loạn đầu y”: khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử)
Cơ hội đến quá dễ dàng, khiến Vân Y không dám tin bản thân số đỏ như vậy, thử hỏi lại lần nữa, “Sáng mai em đi nhé?” Hoắc Trọng Hanh gật đầu, “Ừ, nhưng không cho phép chạy lung tung, phải đi cùng Hứa Tranh.”
Sáng hôm sau, Hoắc Trọng Hanh từ sớm tinh mơ cũng phải đến doanh trại quân đội kiểm tra, dạo gần đấy tranh chấp nổi không ngừng, quân đội cũng liên tiếp được điều động vào trong thành phố, để kịp thời trấn áp bạo dân khi cần. Vân Y xuất phát cùng lúc với anh, cô và Hứa Tranh ngồi một chiếc xe khác. Hoắc Trọng Hanh đích thân mở cửa xe cho cô, cười ấm áp nói, “Đi sớm về sớm, đừng ham chơi chạy lung tung, coi chừng về bị Hứa Tranh tố cáo!” Từng câu anh nói đều mang theo sự yêu chiều, gần coi cô như trẻ con vậy, Hứa Tranh đứng cạnh cũng cười hì hì. Vân Y ngẩng mặt nhìn khuôn mặt anh, trong lòng vừa thấy ấm áp lại vừa hơi chua xót, không kìm được mà nắm chặt tay anh. Anh nhìn sâu vào mắt cô, “Định nói gì với anh sao?”
Đúng vậy, em có rất nhiều điều muốn nói với anh...Nhưng không phải bây giờ. Vân Y lẳng lặng cười, buông tay, kiễng mũi chân hôn lên hai má anh, “Em sẽ về thật sớm, buổi tối chờ anh ăn cùng.” Hoắc Trọng Hanh cười gật đầu, đưa mắt nhìn cô lên xe, từ từ ra khỏi phủ Thống đốc. Buổi sáng mùa đông ở phương Nam vô cùng lạnh lẽo, âm u không thấy ánh dương, trong gió mang đến hơi ẩm như sắp mưa, khí lạnh từ từ thấm vào người, những đám mây màu xám tro cứ từng đám từng đám chồng lên nhau giăng dày đặc đằng chân trời, giống như mây mù đang dần phủ mờ đáy mắt Hoắc Trọng Hanh.
Mọi thứ đều đang diễn như trong kế hoạch của cô, thậm chí còn suôn sẻ hơn dự tính. Bước vào ngôi miếu tĩnh lặng ngoài ngoại ô, tim Vân Y đập càng lúc càng nhanh, tiến đến bước này là như đạn đã lên nòng. Hoàn tất việc kính hương lễ Phật xong, chỉ mời một sư thái vào phòng thiền, để bà tụng kinh văn trước tượng Phật, cầu bình an. Hứa Tranh là khách nam, buộc phải đứng chờ trước am ni cô. Để tụng kinh văn hoàn chỉnh một lần phải mất gần bốn giờ, trong lúc tụng không được phép gây gián đoạn. Hứa Tranh vừa mới bước ra ngoài, Vân Y lập tức mua chuộc sư thái lén ra bằng cửa sau ở am ni cô. Sư thái thấy chuyện này, thu xong tiền nhan đèn cũng không hỏi nhiều —— tiểu thư nhà giàu lén trốn đi gặp người yêu, kiếm cớ đi thắp hương bái Phật là ổn thỏa nhất.
Vân Y chạy ra khỏi cửa sau của am ni cô, vẫy một chiếc xe kéo đi thẳng đến trường của Niệm Kiều, nhìn đồng hồ thì đã quá tám giờ rồi. Phu xe bị cô liên tục thúc giục đành một mạch phi nước đại, Vân Y lấy khăn tay không ngừng lau mồ hôi, hận không thể gắn thêm cánh vào bánh xe. Thời gian chạy đi chạy lại phải thật vừa khít, chỉ cầu cho tất cả mọi việc được suôn sẻ, bắt buộc phải trở về am ni cô trước buổi trưa, không thể để Hứa Tranh cảm thấy bất thường.
Cổng trường học quả nhiên bị niêm phong, không cho phép học sinh tự ý ra vào, người nhà vào thăm hỏi phải được giám thị cho phép. May mà đây là trường học quý tộc do người nước ngoài mở, học sinh ở đây hầu như đều xuất thân nhà giàu quyền quý, quản lý việc ra vào cũng không nghiêm ngặt như trường khác. Người dẫn đường thấy Vân Y ăn mặc đẹp đẽ quý phái, thanh tao yểu điệu, nên cũng không dám chậm trễ, mà dẫn thẳng cô đến gặp giám thị.
Giám thị chính là người phụ nữ lai Nga đang quở mắng hai giáo viên tuổi còn trẻ, Vân Y sốt ruột bất chấp cả lễ tiết, không đợi thông báo mà rảo bước vào trong. Giám thị xoay người nhìn, đang muốn nổi cáu, thì thấy Vân vén mạn che mặt lên. Hai nữ giáo viên kia chưa gặp qua Vân Y, nên vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, không khỏi kinh ngạc ngưỡng mộ. Vẻ mặt bà giám thị đang vênh váo hung hăng thì nháy mắt cứng đờ, trợn mắt nhìn Vân Y, giống như bị kinh hãi lắm. Vân Y bước lên một bước, vội vàng nói, “Xin lỗi bà, tôi là chị của Tống Niệm Kiều, tôi...” Chưa nói hết câu, thì bị giám thị lớn tiếng cắt ngang, “Tống Niệm Kiều bị đuổi học, không đến trường học từ lâu rồi, ở đây không đón tiếp người ngoài, mời tiểu thư về cho!”
Bên tai tựa như bị sét đánh, Vân Y hoảng sợ thất thanh nói, “Đuổi học? Bà nói con bé bị đuổi học?” Mặt giám thị đỏ lên, ra sức phẩy phẩy cánh tay la hét, “Mời cô ra ngoài! Ở đây không chào đón người ngoài!” Hai nữ giáo viên đứng bên nhìn mà ngây người, họ chưa bao giờ thấy bà giám thị luôn kiêu căng lại nóng nảy thất lễ với một cô gái như thế, giống như đang đối xử với kẻ thù vậy. Cô kia thì đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt tức thì tái nhợt, trông có vẻ như không thể đứng nổi nữa. Giám thì quay đầu về phía hai nữ giáo viên thét to, “Đuổi cô ta ra ngoài, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
Hai nữ giáo viên rụt rè đi đến, vừa mới cầm lấy cánh tay thon gầy của cô, thì đã bị cô vung mạnh tay quật ngã. Vân Y bước tới trước mặt giám thị, tóm lấy cổ tay bà ta, lớn tiếng hỏi, “Niệm Kiều đi đâu, ai đến đón con bé? Chuyện xảy ra khi nào?” Giám thị bị thanh âm ác liệt của cô dọa cho sợ đến tái nhợt cả mặt, càng lúc càng hoảng loạn, mất một lúc lâu mới lắp bắp nói, “Trước, hôm trước đi...Chú con bé đến làm thủ tục, rồi lập tức đưa...đưa đi!”
(*Trương Nghi : đọc trong phần Đánh Sở link)
“Vậy theo ý của tiến sĩ, thế nào mới là công bằng?” Hoắc Trọng hanh càng cười sâu hơn, đôi mắt lóe lên tia sắc bén. Hasegawa chỉ cười không đáp, xoay đầu nhìn về phía tấm bản đồ treo trên tường, rồi lấy ngón tay dính nước trà vẽ vài nét trên bàn, bỗng chốc vẽ ra bản đồ năm tỉnh phía Đông Nam —— Vẻ mặt Vân Y khẽ biến, khó nén được sự kinh hãi. Vốn biết đất nước vẫn luôn luôn bị các cường quốc giàu mạnh nhăm nhe, nhưng không ngờ một nước Nhật Bản nho nhỏ lại có dã tâm điên cuồng đến mức này.
Khu vực năm tỉnh phía Đông Nam, đất đai rộng rãi, của cải phì nhiêu, là vùng đất mà các phe phái quân phiệt vẫn luôn tranh giành, mà phạm vi thế lực của Hoắc Trọng Hanh lại tiếp giáp phần nhiều với vùng đất này. Các thế lực quân phiệt khác đều bị Hoắc Trọng Hanh kiềm hãm, nên không dám trắng trợn bành trướng, mà Hoắc Trọng Hanh cũng chưa bao giờ chủ động khơi mào tranh chấp, bởi vậy năm tỉnh Đông Nam mới tương đối bình yên. Bây giờ người Nhật Bản lại bí mật hỗ trợ quân phiệt phía Bắc, thừa dịp các phe phái hỗn chiến, âm thầm cài tay chân lên phía Đông Bắc. Giờ đây xem ra, mục tiêu kế tiếp của bọn chúng chính là vùng duyên hải Đông Nam, mà Hoắc Trọng Hanh sẽ vừa là bệ đỡ cho mưu đồ của bọn chúng vừa là con rối trong tay chúng.
Mồ hôi lạnh túa ra, không còn phân biệt được là do tức giận hay do sợ hãi nữa. Vân Y cố gắng dồn nén tâm trạng, ánh mắt chuyển về cái hộp gấm, rồi lại dời về phía Hoắc Trọng Hanh. Hasegawa cùng Yamada đều tươi cười, chờ đợi sự phản ứng của anh. Sáu ánh mắt đồng thời chiếu lên mặt Hoắc Trọng Hanh, khẩn trương, nịnh bợ, chờ mong đều có. Song sau một hồi yên lặng thật lâu, tầm mắt Hoắc Trọng Hanh hạ xuống, chăm chú nhìn đường viền bản đồ vẽ bằng nước trà, trên mặt không có nửa phần biểu cảm. Bên trong phòng khách rộng lớn chỉ có một tấm rèm mỏng đang hơi lay động, một cơn gió lạnh chợt ùa qua song cửa sổ luôn rộng mở, suy cho cùng thì tháng 12 ở phía Nam vẫn có chút lạnh. Vân Y nhìn sườn mặt vui giận khó đoán của Hoắc Trọng Hanh, đột nhiên thấy khó thở, trên người rét run từng đợt, không kiềm nén được luồng hơi lạnh lan từ dưới lòng bàn chân lên…Dường như cảm nhận được tâm tư của cô, Hoắc Trọng Hanh khẽ nâng lông mày, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào người cô.
Trong tích tắc, mặt Vân Y như rút hết máu, trong ánh mắt trong trẻo của cô như có cái gì đó vừa vỡ vụn.
Hoắc Trọng Hanh quay đầu, không nhìn cô nữa, phất tay áo hất đi toàn bộ những vệt nước trà trên bàn. Một cái phất tay này, khiến Hasegawa cùng Yamada cùng giật mình, nhìn Hoắc Trọng Hanh đứng dậy, mày cau lại, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng, “Hai vị biết một căn nhà nhỏ khó chứa được ý chí của đấng trượng phu, nhưng lại chỉ lấy một khối đất to bằng lòng tay để đền đáp, không thấy quá keo kiệt sao.” Yamada hoảng sợ thở hắt ra một ngụm khí lạnh, Hasegawa cũng ngạc nhiên không kém mà nhìn lại Hoắc Trọng Hanh, nghe xong khẩu khí cuồng vọng của anh, quả thật thấy vượt xa tất cả những nhận định của bọn họ về người này.
Hoắc Trọng Hanh đứng chắp tay sau lưng, cười vang nói, “Không hài lòng, vậy hai vị, mời!” Ngay sau đó cánh cửa bật mở, Hứa Tranh đi về phía hai gã Nhật Bản, lịch sự gật đầu ra hiệu. Vân Y cũng đứng dậy theo, lẳng lặng nghiêng người sang một bên. Vẻ mặt Hasegawa biến ảo liên hồi, Yamada định há miệng nói gì đó lại bị hắn giương tay ngăn lại. Thái độ không còn khiêm tốn như vừa nãy nữa, Kenji Hasegawa hơi ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với Hoắc Trọng Hanh, trong mắt hiện lên sự sắc nhọn, “Như vậy, xin hỏi Thống đốc chí tại phương nào?”
“Chí tại nước nhà!” Vạt áo Hoắc Trọng Hanh nhẹ phiêu bồng, phong thái đẹp đẽ chính trực, trải qua tất cả những thăng trầm của cuộc sống, nửa đời cơ cực, vẫn luôn giữ nụ cười sang sảng bên môi. Dưới tầm mắt của anh, mặt Hasegawa càng lúc càng trắng xanh, cái vẻ ngạo mạn lúc trước đã biến mất không còn dấu vết.
“Cáo từ.” Hasegawa khom người chào, không điếm xỉa đến vẻ muốn nói lại thôi của Yamada, xoay người đi. Vân y bỗng mở miệng, “Hasegawa tiên sinh, ngài đã quên một thứ quan trọng.” Hasegawa đờ người rồi quay lại, đưa tầm mắt như mũi dùi chĩa thẳng vào mặt Vân Y. Vân Y ngạo nghễ nhìn lại, mỉm cười nói, “Báu vật cũng đã thưởng thức xong, quân tử không đoạt đồ của kẻ khác, mời ngài lấy về.” Tầm mắt Hasegawa lướt nhanh qua Vân Y cùng Hoắc Trọng Hanh, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười, “Thật đáng tiếc.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “đáng tiếc”, truyền vào tai Vân Y, như lưỡi dao lạnh buốt vừa xẹt qua mặt.
Hứa Tranh tiễn hai người ra về, trước khi ra ngoài nhẹ khép cửa phòng lại.
Vân Y chầm chậm xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Trọng Hanh. Anh đang chắp tay đứng quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt vì ngược sáng mà nhìn không rõ, song cô vẫn cảm giác được ánh mắt của anh, cảm giác rằng ánh mắt ung dung bình tĩnh đó có thể nhìn thấu được lòng người.
Giờ phút này, cô thật sự sợ hãi ánh mắt này, thậm chí còn hơn cả nỗi sợ mà chiếc nhẫn ngọc gây cho cô —— đó là vật bất li thân của Tần gia, là phần thưởng do Hoàng Thái Hậu Long Dụ trực tiếp ban cho, hắn vẫn luôn kiêu ngạo cho đó là niềm vinh quang nhất trong cuộc đời.
Trong nháy mắt khi mở chiếc hộp gấm ra, Vân Y liền hiểu, Tần gia đã xảy ra chuyện.
Hoắc Trọng Hanh không nói một lời đi tới trước mặt Vân Y, cầm lấy tay cô, thấy đầu ngón tay của cô lạnh băng, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Vân Y tiến sát vào lòng anh, nắm chặt tay anh, nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích. Anh cảm nhận được thân thể cô căng thẳng, tựa như đang cố gắng kiềm nén một cái gì đấy. Hoắc Trọng Hanh nhẹ nâng cằm cô lên, cười dịu dàng, “Có thế mà cũng bị dọa, thật vô dụng.” Vân Y ngước mắt lên, vẻ mặt u sầu nhanh chóng biến mất, thoáng cái đã thay bằng nụ cười nhẹ, “Có anh ở bên, em không sợ gì hết.”
Ngoài miệng thì nói không sợ, nhưng hơi lạnh từ đầu ngón tay cô vẫn thấm vào da anh. Hoắc Trọng Hanh nắm thật chặt tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, đỡ cô ngồi xuống sô pha. Đây là người phụ nữ dám đoạt súng ngay trước mặt anh, nếu nói những lời của hai tên Nhật Bản kia có thể hù dọa cô sợ thành như thế này, Hoắc Trọng Hanh tuyệt đối không tin. Anh trầm ngâm nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, đột nhiên hỏi, “Đối với Tiết Tấn Minh em hiểu được bao nhiêu?”
Bỗng nhiên nghe thấy cái tên này, trái tim Vân Y suýt lao ra khỏi cổ họng, vào lúc này mà anh lại hỏi về người kia…Trong tích tắc, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vân Y, láng máng có thanh âm nóng vội liên tiếp thúc dục, nói rằng, nói cho anh, nói hết tất cả cho anh! Lúc này là thời cơ tốt nhất, mày còn đợi đến khi nào, bây giờ Tần gia không còn chú ý đến mày nữa…Không chú ý, thực sự không chú ý sao?
Trong mạch suy nghĩ rối loạn mơ hồ hiện lên khuôn mặt mờ nhạt của Tần gia, cùng với điệu cười âm lãnh của Hasegawa chồng chéo lên nhau, khiến cô run rẩy sợ hãi.
Chiếc nhẫn đó làm sao lại rơi vào tay người Nhật Bản, chẳng lẽ Tần gia cùng Hasegawa thực sự ở cùng một phía, hay Tần gia bị Hasegawa khống chế? Nhưng sau lưng Tần gia còn có một người lợi hại hơn, vị Nhị bối lặc thần thông quảng đại kia chẳng lẽ cũng thông đồng với người Nhật Bản? Như vậy, Niệm Kiều cũng rơi vào tay người Nhật Bản sao? Hasegawa rõ ràng là đang cảnh cáo cô, chủ nhân của cô đã rơi vào tay hắn, cô cũng phải nghe theo sự sai bảo của hắn. Nếu sát thủ ám sát Hoắc Trọng Hanh ngày hôm qua, là người của Tần gia, vậy thì đó chính là do người Nhật Bản bày mưu tính kế! Nếu vụ ám sát này là do một tay người Nhật Bản sắp đặt, rồi lại lấy tiền tài để cám dỗ anh, vậy thì Hoắc Trọng Hanh thực sự đã trở thành cái đinh trong mắt bọn chúng sao?
Vô số những ý nghĩ đáng sợ ập tới, khiến Vân Y không thể hít thở nổi, như bị một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đâm thẳng vào ngực, chỉ cần hơi nhúc nhích sẽ xuyên thẳng vào tim cô…Cô không thể hành động, không nắm rõ trước tình hình mà manh động sẽ càng tiến tới gần nguy hiểm hơn.
Hoặc là đánh cuộc vào sự tín nhiệm của Hoắc Trọng Hanh một lần nữa? Không, cô không dám…Hơn một tháng ân ái sớm chiều ở phủ Thống đốc, đã mài dũa đi sự tàn nhẫn trong cô. Cô không còn giống như cô của ngày đó nữa, đoạt súng, đem tính mạng của mình đánh cuộc vào sự tín nhiệm của anh. Khi đó cô không sợ thua, nhưng hiện tại thì sợ. Ngộ nhỡ, anh không tin, không tha thứ, vậy thì phải làm sao đây?
Nếu bị Hoắc Trọng Hanh nghi ngờ, bị anh căm ghét, thì cô thà một mình đối mặt với mười, với một trăm Hasegawa còn hơn.
Lúc cô đang vật lộn đấu tranh với cơn sóng hiểm nguy, thì Hoắc Trọng Hanh tập trung quan sát những biến đổi trên khuôn mặt cô, đợi lúc lâu, nhưng cô vẫn hoảng hốt sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được mà gọi cô, “Vân Y, anh đang nói chuyện với em đấy.” Trong lòng Vân Y đã quyết định xong, không lưỡng lự đấu tranh nữa, nhẹ đưa mắt nhìn anh, cười nói, “Em vừa suy nghĩ một chút, lâu không đề cập đến người này, em đã quên mất rồi.” Hoắc Trọng Hanh lắc đầu cười, “Đồ không có lương tâm, dù thế nào thì người ta cũng đối tốt với em mà.”
Không có lương tâm, Vân Y ngẩn ra, dường như vừa nhớ ra có một người rất dịu dàng hào phóng cũng từng nói bên tai cô như vậy. Lời này nếu là người khác nói, nhất định không thể thiếu chút chua xót trong đó, nhưng chỉ có lời mà Hoắc Trọng Hanh vừa hời hợt nói ra, lại tự nhiên thoái mái như vậy. Tính tình anh vốn chính trực, đương nhiên sẽ không thèm so đo tính toán những việc này, cũng không để tâm đến quá khứ của cô. Vân Y hiểu anh nên cũng chỉ thản nhiên cười nói, “Đúng vậy, Tiết công tử đối xử rất tốt với em.” Hoắc Trọng Hanh gật đầu, ý ra hiệu bảo cô nói tiếp, Vân Y do dự một lúc, rồi nói ra những lời chân thật từ đáy lòng, “Anh hỏi em hiểu anh ta bao nhiêu, vậy rất khó trả lời. Nếu đứng dưới quan điểm của một người con gái mà nói, thì tướng mạo của anh ta không chê vào đâu được, rất biết đối nhân xử thế, khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ; còn dưới lập trường của em mà nói thì…”
“Thì như thế nào?” Ánh mắt Hoắc Trọng Hanh thâm thúy, hơi mỉm cười. Vân Y âm thầm suy xét, nhắc nhở chính mình không được nói sai nói ẩu, lúc này trong mắt anh, cô vẫn là quân cờ của Tiết Tấn Minh, bị anh ta lợi dụng. Cô buồn bã cười, “Mặc dù là anh hỏi em, nhưng từ đầu đến cuối, em không hề cho rằng anh ta là người xấu.” Lời này chính là lời xuất phát từ đáy lòng Vân Y, cũng không cần thiết phải che giấu Hoắc Trọng Hanh.
Hoắc Trọng Hanh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm thúy, nhìn không ra là vui hay giận. Vân Y rủ rỉ nói, “Hồi trước Tiết Tấn Minh đi du học bên Nhật Bản, đương nhiên sẽ thân thiết với người Nhật Bản. Vả lại anh ta xuất thân thế gia (nhà quan), thanh cao kiêu ngạo, mặc dù chưa chắc là người tài giỏi nhưng con người anh ta vô cùng khí phách, chưa đến mức xấu xa đê tiện. Bên ngoài đều nói anh ta là tay sai bán nước, nhưng em không tin…Có lúc em nghĩ, người ngay thẳng chính trực như anh, cũng bị lời lẽ của người ngoài làm cho mệt mỏi, liệu Tiết Tấn Minh có phải cũng bị người ta hiểu nhầm hay không, hay là anh ta có nỗi khổ trong lòng?”
Qua một lúc lâu mà Hoắc Trọng Hanh không lên tiếng, Vân Y tuy thản nhiên, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Lúc này vì Tiết Tấn Minh mà nói ra những lời này, một nửa là xuất phát từ thật tâm của cô, còn một nửa kia thì xuất phát từ sự cân nhắc lợi hại…Tiết Tấn Minh cùng người Nhật Bản có cấu kết với nhau không, cô vẫn luôn hoài nghi. Tuy lúc này cô không nói ra, nhưng chắc chắn anh đã có nhận định riêng rồi.
Hoắc Trọng Hanh nhìn cô thật lâu, cao giọng cười, trong mắt biểu lộ sự tán thưởng, “Vân Y, anh không hề nhìn lầm, em đúng là báu vật.” Vân Y kinh ngạc, hai má đỏ ửng, như trút được gánh nặng mà cười cười.
“Em suy nghĩ không kém anh là mấy, xem ra rất thông minh sắc sảo.” Hoắc Trọng Hanh nhìn cô, có chút suy tư hỏi, “Anh tuy không thích anh chàng công tử Tiết Tấn Minh đó, nhưng cũng không tin toàn bộ tai họa này đều do hắn gây ra. Như em nói, hắn chưa sa đọa đến mức này, cũng không đủ độc ác vô liêm sỉ. Anh nghĩ hắn ta bị kẻ khác lợi dụng, bị kẻ đó đưa lên làm bình phong hứng hết mọi tội lỗi. Nếu đó là sự thật, tất có kẻ đang âm thầm giật dây từ hai phía gây xích mích, thừa dịp hỗn loạn mà mưu lợi bất chính!”
Khi từng thanh âm bật ra rơi xuống, thì ánh mắt sáng trong của Hoắc Trọng Hanh cũng chiếu lên mặt Vân Y, khiến cho máu toàn thân cô giống như bị đông cứng lại trong nháy mắt.
“Vậy…”Vân Y ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh, lập tức vẽ lên nụ cười không tỳ vết, rồi lại hờn dỗi nói, “Nghe anh nói, hình như khắp nơi đều là âm mưu, càng nghĩ càng khiến người ta sợ hãi! Em không nghĩ nữa, tóm lại có anh ở bên, cái gì Tiết Tấn Minh, cái gì Hasegawa...đều không liên quan đến em!” Một chiêu khéo léo đánh lạc hướng, thành công đánh chệch đi chủ đề ban đầu. Mà lời của cô, nụ cười của cô làm rung động thật sâu trong tâm khảm của anh. Hoắc Trọng Hanh xúc động ôm chặt lấy cô.
“Trọng Hanh...” Vân Y ngửa đầu, bám lên cổ anh, hôn nhẹ lên gáy anh, lẩm bẩm nói, “Bên ngoài đã loạn như vậy, anh không nên tham gia vào việc này nữa, em không muốn nhìn thấy anh bị thương...Đồng ý với em đi!”
“Anh đồng ý.” Hoắc Trọng Hanh nhắm mắt lại, ôm cô càng chặt hơn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, tóc mai áp vào nhau, cứ lặng im lắng nghe nhịp đập của nhau.
Ở nơi đầy sóng gió này, dường như chỉ có vòng tay vững chắc của anh mới có thể che chở suốt đời em.
Một lúc lâu sau, Vân Y hơi hạ mắt xuống, ngón tay vuốt nhẹ lên cúc áo trên áo anh, giọng mềm mại gọi anh, “Trọng Hanh, hai ngày nay tâm em luôn bất an...Nghe chị Bình nói ở Nam thành phố có một ngôi miếu Bồ Tát rất linh, ngày mai em muốn đến đó vái lạy, cầu bình an, có được không?” Hoắc Trọng Hanh bật cười, “Bình thường em chỉ theo trường phái nước ngoài, bây giờ lại muốn đi cầu Bồ Tát, rõ ràng là bị bí quá hóa liều* rồi!” Vân Y tủi thân oán giận, “Nếu không phải tại anh cả ngày khiến người ta nơm nớp lo sợ, thì em việc gì phải chạy loạn như thế!” Hoắc Trọng Hanh cười ha hả, “Được được, mai để Hứa Tranh đưa em đi.”
(*nguyên văn “bệnh cấp loạn đầu y”: khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử)
Cơ hội đến quá dễ dàng, khiến Vân Y không dám tin bản thân số đỏ như vậy, thử hỏi lại lần nữa, “Sáng mai em đi nhé?” Hoắc Trọng Hanh gật đầu, “Ừ, nhưng không cho phép chạy lung tung, phải đi cùng Hứa Tranh.”
Sáng hôm sau, Hoắc Trọng Hanh từ sớm tinh mơ cũng phải đến doanh trại quân đội kiểm tra, dạo gần đấy tranh chấp nổi không ngừng, quân đội cũng liên tiếp được điều động vào trong thành phố, để kịp thời trấn áp bạo dân khi cần. Vân Y xuất phát cùng lúc với anh, cô và Hứa Tranh ngồi một chiếc xe khác. Hoắc Trọng Hanh đích thân mở cửa xe cho cô, cười ấm áp nói, “Đi sớm về sớm, đừng ham chơi chạy lung tung, coi chừng về bị Hứa Tranh tố cáo!” Từng câu anh nói đều mang theo sự yêu chiều, gần coi cô như trẻ con vậy, Hứa Tranh đứng cạnh cũng cười hì hì. Vân Y ngẩng mặt nhìn khuôn mặt anh, trong lòng vừa thấy ấm áp lại vừa hơi chua xót, không kìm được mà nắm chặt tay anh. Anh nhìn sâu vào mắt cô, “Định nói gì với anh sao?”
Đúng vậy, em có rất nhiều điều muốn nói với anh...Nhưng không phải bây giờ. Vân Y lẳng lặng cười, buông tay, kiễng mũi chân hôn lên hai má anh, “Em sẽ về thật sớm, buổi tối chờ anh ăn cùng.” Hoắc Trọng Hanh cười gật đầu, đưa mắt nhìn cô lên xe, từ từ ra khỏi phủ Thống đốc. Buổi sáng mùa đông ở phương Nam vô cùng lạnh lẽo, âm u không thấy ánh dương, trong gió mang đến hơi ẩm như sắp mưa, khí lạnh từ từ thấm vào người, những đám mây màu xám tro cứ từng đám từng đám chồng lên nhau giăng dày đặc đằng chân trời, giống như mây mù đang dần phủ mờ đáy mắt Hoắc Trọng Hanh.
Mọi thứ đều đang diễn như trong kế hoạch của cô, thậm chí còn suôn sẻ hơn dự tính. Bước vào ngôi miếu tĩnh lặng ngoài ngoại ô, tim Vân Y đập càng lúc càng nhanh, tiến đến bước này là như đạn đã lên nòng. Hoàn tất việc kính hương lễ Phật xong, chỉ mời một sư thái vào phòng thiền, để bà tụng kinh văn trước tượng Phật, cầu bình an. Hứa Tranh là khách nam, buộc phải đứng chờ trước am ni cô. Để tụng kinh văn hoàn chỉnh một lần phải mất gần bốn giờ, trong lúc tụng không được phép gây gián đoạn. Hứa Tranh vừa mới bước ra ngoài, Vân Y lập tức mua chuộc sư thái lén ra bằng cửa sau ở am ni cô. Sư thái thấy chuyện này, thu xong tiền nhan đèn cũng không hỏi nhiều —— tiểu thư nhà giàu lén trốn đi gặp người yêu, kiếm cớ đi thắp hương bái Phật là ổn thỏa nhất.
Vân Y chạy ra khỏi cửa sau của am ni cô, vẫy một chiếc xe kéo đi thẳng đến trường của Niệm Kiều, nhìn đồng hồ thì đã quá tám giờ rồi. Phu xe bị cô liên tục thúc giục đành một mạch phi nước đại, Vân Y lấy khăn tay không ngừng lau mồ hôi, hận không thể gắn thêm cánh vào bánh xe. Thời gian chạy đi chạy lại phải thật vừa khít, chỉ cầu cho tất cả mọi việc được suôn sẻ, bắt buộc phải trở về am ni cô trước buổi trưa, không thể để Hứa Tranh cảm thấy bất thường.
Cổng trường học quả nhiên bị niêm phong, không cho phép học sinh tự ý ra vào, người nhà vào thăm hỏi phải được giám thị cho phép. May mà đây là trường học quý tộc do người nước ngoài mở, học sinh ở đây hầu như đều xuất thân nhà giàu quyền quý, quản lý việc ra vào cũng không nghiêm ngặt như trường khác. Người dẫn đường thấy Vân Y ăn mặc đẹp đẽ quý phái, thanh tao yểu điệu, nên cũng không dám chậm trễ, mà dẫn thẳng cô đến gặp giám thị.
Giám thị chính là người phụ nữ lai Nga đang quở mắng hai giáo viên tuổi còn trẻ, Vân Y sốt ruột bất chấp cả lễ tiết, không đợi thông báo mà rảo bước vào trong. Giám thị xoay người nhìn, đang muốn nổi cáu, thì thấy Vân vén mạn che mặt lên. Hai nữ giáo viên kia chưa gặp qua Vân Y, nên vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, không khỏi kinh ngạc ngưỡng mộ. Vẻ mặt bà giám thị đang vênh váo hung hăng thì nháy mắt cứng đờ, trợn mắt nhìn Vân Y, giống như bị kinh hãi lắm. Vân Y bước lên một bước, vội vàng nói, “Xin lỗi bà, tôi là chị của Tống Niệm Kiều, tôi...” Chưa nói hết câu, thì bị giám thị lớn tiếng cắt ngang, “Tống Niệm Kiều bị đuổi học, không đến trường học từ lâu rồi, ở đây không đón tiếp người ngoài, mời tiểu thư về cho!”
Bên tai tựa như bị sét đánh, Vân Y hoảng sợ thất thanh nói, “Đuổi học? Bà nói con bé bị đuổi học?” Mặt giám thị đỏ lên, ra sức phẩy phẩy cánh tay la hét, “Mời cô ra ngoài! Ở đây không chào đón người ngoài!” Hai nữ giáo viên đứng bên nhìn mà ngây người, họ chưa bao giờ thấy bà giám thị luôn kiêu căng lại nóng nảy thất lễ với một cô gái như thế, giống như đang đối xử với kẻ thù vậy. Cô kia thì đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt tức thì tái nhợt, trông có vẻ như không thể đứng nổi nữa. Giám thì quay đầu về phía hai nữ giáo viên thét to, “Đuổi cô ta ra ngoài, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
Hai nữ giáo viên rụt rè đi đến, vừa mới cầm lấy cánh tay thon gầy của cô, thì đã bị cô vung mạnh tay quật ngã. Vân Y bước tới trước mặt giám thị, tóm lấy cổ tay bà ta, lớn tiếng hỏi, “Niệm Kiều đi đâu, ai đến đón con bé? Chuyện xảy ra khi nào?” Giám thị bị thanh âm ác liệt của cô dọa cho sợ đến tái nhợt cả mặt, càng lúc càng hoảng loạn, mất một lúc lâu mới lắp bắp nói, “Trước, hôm trước đi...Chú con bé đến làm thủ tục, rồi lập tức đưa...đưa đi!”
/52
|