Giám thị còn chưa nói xong, Vân Y đã túm chặt lấy cổ áo bà ta, “Bà cứ vậy mà để mặc con bé bị mang đi sao? Bà đã từng hứa gì với tôi hả, bà nói sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đến gần con bé cơ mà, bà cùng bọn chúng thông đồng gạt tôi!” Bà giám thị bị đẩy một cái lảo đảo ngã xuống ghế, hoảng hốt lắc đầu phủ nhận. Nhìn bà ta hoảng loạn như vậy, Vân Y liền hiểu việc Niệm Kiều bị mang đi không hề đơn giản, nhất định giám thị biết một điều gì đấy, nếu không đã không sợ hãi như vậy. Nhưng bà ta đã bị người của Tần gia và cô mua chuộc từ trước, vậy ai lại vô duyên vô cớ uy hiếp bà ta?
Hai nữ giáo viên giương con mắt đờ đẫn nhìn người con gái xinh đẹp đang giận dữ bức ép giám thị, giống như một con báo mẹ bị chọc tức, quanh thân tỏa ra mùi nguy hiểm. Mà giám thị ngày thường hống hách là vậy, nay lại bị dọa đến hoảng sợ không thôi, liên tục lùi bước. Các giáo viên khác vừa chạy đến, liền nghe thấy giám thị thét lên chói tai, “Ai đó mau đến đuổi người điên này đi, mau mau đuổi cô ta ra ngoài!” Mọi người không nghĩ nhiều lập tức kéo Vân Y ra ngoài, bà giám thị vừa chật vật thoát thân xong liền chạy thục mạng như ma đuổi lên lầu.
Mặc cho Vân Y cầu xin đến thế nào, các giáo viên ở đó cũng không chịu nói, không ai muốn nhắc đến cái tên Tống Niệm Kiều.
Vân Y hoảng hốt đi ra khỏi phòng giáo vụ, như người mất hồn tựa vào vách tường, chân như muốn nhũn ra. Nhớ lại lời giám thị nói, người “Chú” mang Niệm Kiều đi rất có thể là Tần gia, nhưng Niềm Kiều đã bị Tần gia theo dõi từ đầu, nếu Tần gia muốn mang con bé đi, cũng không cần phải đợi đến ba ngày sau mới hành động. Bây giờ không lo Niệm Kiều bị Tần gia mang đi, mà chỉ sợ người mang Niệm Kiều đi không phải là Tần gia.
Nếu biết sẽ có ngày hại Niệm Kiều bị mất tích thế này, không bằng trước kia nói thật cho Hoắc Trọng Hanh, ngay cả khi anh không tha thứ, cũng sẽ không đến nỗi giận lây sang Niệm Kiều vô tội…Vân Y chán nản che mặt, chưa bao giờ cảm thấy căm ghét bản thân mình như giờ phút này. Nói đến cùng, đều là do bản thân cô quá hèn nhát ích kỷ, không nỡ đem mạng sống đi dò xét tâm của một người đàn ông.
“Cô Tống?” Vân Y nghe tiếng thì giật mình, quay qua thì thấy một nữ giáo viên trẻ tuổi đang vẫy vẫy về phía mình, khuôn mặt hơi quen. Vân Y bước qua, cảnh giác đứng cách ba bước chân, rồi chăm chú nhìn cô ta. Nữ giáo viên kia nhìn xung quanh rồi kéo Vân Y ra sau hành lang, “Tôi đã từng gặp cô, lần trước ở phòng tạm giam…Niệm Kiều là học sinh của tôi!” Vân Y chợt nhớ ra, nóng lòng hỏi, “Cô có biết Niệm Kiều đi đâu không?” Nữ giáo viên hạ giọng nói, “Chuyện Niệm Kiều có phần kì lạ, giám thị tự ý đuổi học Niệm Kiều, chúng tôi không hề biết sự tình bên trong, chỉ biết cô bé bị đuổi học hết sức đột ngột, hơn nữa…”
“Thế nào?” Vân Y hoảng hốt nắm lấy cô ta, “Cô có trông thấy người mang con bé đi là ai không?” Nữ giáo viên ngập ngừng, lo sợ nói, “Có vài người đàn ông, tôi không thấy rõ rằng, nhưng Niệm Kiều một mực giãy dụa không muốn lên xe cùng bọn họ.” Trong lòng Vân Y như có lưỡi dao cứa qua, cắn môi hồi lâu rồi nhíu mày hỏi, “Trước khi xảy ra việc này, có ai đặc biệt đến tìm giám thị không?” Nữ giáo viên mờ mịt lắc đầu, hỏi lại cũng không nói đến cùng. Vân Y đành phải cười cám ơn, “Tôi biết rồi, cám ơn cô! Chuyện Niệm Kiều xin đừng nói với ai nữa, dù có ai đó hỏi, cũng không được nói!” Hàm ý trong lời cô nói vô cùng trịnh trọng, khiến nữ giáo viên nhất thời kinh hãi nói không nên lời. Vân Y gật đầu chào, vừa mới bước đến hiên, nữ giáo viên bỗng nhiên gọi cô lại, “Được rồi, trước hôm Niệm Kiều bị đuổi học, giám thị có đi một chuyến qua cục cảnh sát.”
Vân Y chợt khựng lại, cứng nhắc quay lại, chậm rãi hỏi, “Cô khẳng định là cục cảnh sát sao?” Nữ giáo viên bình tĩnh gật đầu, “Đúng, sau khi niêm phong trường cục cảnh sát sợ học sinh gây rối, vẫn liên tục giám sát trường học, ngày hôm đó ra lệnh triệu tập giám thị của tất cả các trường, hình như là có huấn lệnh mới…Sáng hôm đó giám thị ra ngoài, đến đêm cũng không về trường, hôm sau thì đuổi học Niệm Kiều.”
“Cục cảnh sát…” Vân Y thì thào lặp lại ba chữ, bả vai run rấy. Nữ giáo viên vội chạy ra định đỡ cô, nhưng cô lại xoay mạnh người đi, chạy thẳng ra khỏi trường, ngay cả câu cáo từ cũng quên không nói. Không biết hai chị em huyền bí này rốt cuộc đã gây ra chuyện phiền phức gì nữa, nữ giáo viên ôm ngực, lúc này mới cảm thấy thấp thỏm lo sợ. Nữ giáo viên quay lại hành lang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy giám thị đang đứng ở dưới cầu thang, khuôn mặt âm trầm nhìn thẳng cô.
Vân Y chạy một mạch ra khỏi trường, gọi một chiếc xe kéo đi thẳng đến chỗ Tần gia. Trước kia khao khát muốn chắp cánh bay khỏi người này, cũng không ngờ thực sự có ngày bay ra khỏi lòng bàn tay Tần gia, nhưng lại rơi vào một cái cũi lớn hơn. Gió lạnh tạt vào mặt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lành lạnh dán vào lưng, sự lạnh lẽo thấm thẳng vào xương tủy. Vân Y ôm lấy hai vai, đón từng đợt gió lạnh tạt vào mặt, giúp cô bình tĩnh lại. Bây giờ chuyện mà cô sợ hãi nhất đã xảy ra, cho dù Niệm Kiều có phải bị rơi vào tay người Nhật Bản hay không, muốn giết muốn róc thịt thì cũng phải làm cho rõ ràng. Bốn phương đều vướng phải những thế lực phức tạp, Hoắc Trọng Hanh, người Nhật Bản, Chính phủ Bắc Bình, Tần gia…Cuối cùng thì bọn họ muốn làm gì, đến tột cùng thì ai cùng ai cấu kết với nhau, là ai đang rình rập ai?
Phía xa xa là giao lộ, Vân Y bảo phu xe đi chậm lại, không dừng trước cổng. Đi qua tòa nhà cũ kĩ, Vân Y vén mạn che mặt lên từ trên xe nhìn vào, chỉ thấy cửa sổ đóng kín, sân vườn trống trải không bóng người. Nhìn bề ngoài không hề thấy thứ gì khác thường, trên tường vẫn loang lổ như cũ, chẳng qua có thêm nhiều dây cây thường xuân khô héo. Trên lầu ba có một cái ban công nhỏ nối liền với thư phòng của Tần gia, rèm cửa sổ vẫn che chắn kín bưng như cũ, vẫn theo cái thói quen chán ghét ánh sáng như ngày thường của ông ta.
Sau đó Vân Y bước xuống xe đi đến ven đường gọi cô bé bán báo, bảo cô bé đi vào tòa nhà kia, đến trước cửa rao bán báo. Sau một lúc lâu, cô nhóc mặt đầy vẻ thất vọng chạy về, nói rằng la hét vào trong mà không ai đáp, đập cửa một hồi mà cũng không thấy ai ra. Vân Y nhìn vào bàn tay của cô nhóc, thấy lòng bàn tay bẩn thỉu có một lớp bụi mới bám vào, có thể thấy rõ là tòa nhà kia thực sự không có ai ở. Nếu không với tính thích sạch sẽ của Bùi Ngũ, sẽ không để cho cái cửa bẩn thành như vậy. Vân Y lấy một đồng bạc đưa cho cô nhóc, rồi không dám đứng lâu bên đường, vội vàng tránh vào cửa hiệu bán tơ lụa bên đường, giả vờ cúi đầu chọn vải.
Tần gia cùng Bùi Ngũ đều rời khỏi đây, bà Trần cũng không thấy bóng dáng đâu, nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra, thế nên mới vội vàng đổi nơi ẩn náu, thậm chí còn không kịp liên lạc với cô…Trong lòng Vân Y dần dần sắp xếp hoàn chỉnh tình hình khái quát, láng máng định ra phương hướng.
“Cửa hàng chúng tôi mới nhập rất nhiều mẫu mã mới, quý khách có muốn xem mẫu đẹp nhất không?” Người bán hàng liếc một cái là nhìn ra Vân Y xuất thân giàu có, niềm nở đi theo bên cạnh cô, không ngừng giới thiệu hàng. Vân Y miễn cưỡng gật đầu, xong bị người bán hàng dẫn thẳng tới trước tấm gương, lấy một tấm vải chất len thời thượng ướm lên người cô khoa chân múa tay nói, “Quý khách xem mà xem, màu sắc thật hợp với màu da của quý khách!” Vân Y bật cười, cô căn bản chưa hề vén mạn che mặt lên, không lộ ra chút xíu da thịt nào, thế mà người bán hàng cũng khen được như vậy thật quá ngốc ngếch. Vân Y nhìn lướt qua cái gương, rồi chợt nhìn về góc tấm gương ——tấm gương phản chiếu dưới góc đèn đường, có một người đàn ông áo xám đang ló đầu nhìn vào trong cửa hàng.
“Ối ối, quý khách làm cái gì vậy!” Người bán hàng thấy Vân Y bỗng nhiên lùi về sau hai bước, tấm vải sang trọng đắt đỏ tuột khỏi người cô rơi xuống đất, rồi bị giẫm thành một đống, nhất thời tiếc của kêu lên. Vân Y quay lưng về phía quầy hàng, chăm chú nhìn vào tấm gương, không chỉ sau cột đèn đường có người, bên cạnh sạp bán hoa quả cũng có một người cao to đang ngồi xổm, còn ven đường thì có một người đội mũ đứng canh xe kéo giả bộ như đang chờ khách, nhưng tầm mắt lúc nào cũng hướng vào trong cửa hàng. Ba người chia ba hướng trái phải giữa chặn đứng lối đi, tựa như cái túi đang mở ra, chỉ đợi cô tiến vào…Mặc dù có cẩn thận bao nhiêu, nhưng rốt cuộc vẫn để lộ dấu vết, lúc này coi như là một chân đã giẫm vào bẫy rồi.
Cũng không phải là lần đầu tiên cô giáp mặt với cái chết, mùi thối rữa âm u của cái chết như vẫn còn nguyên trong ký ức của cô…Vân Y nhắm mắt lại, không hoang mang, cũng không sợ hãi, cũng không kinh hoàng, dưới đáy lòng chỉ có duy nhất hình ảnh một đôi mắt thâm thúy kia.
“Gói tất cả những tấm vải này lại, tôi mua hết.” Cô đột nhiên mở miệng, khiến người bán hàng cứ mình tưởng nghe nhầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô gỡ tấm mạn che mặt trên mũ xuống, vài lọn tóc xoăn đen buông xuống, hé ra dung nhan xinh đẹp vô cùng. Cô tiện tay vứt đi, gom lấy tất cả vải vóc sang nhất trong cửa hàng. Người bán hàng sửng sốt không nói nên lời, chỉ ngây ngẩn gật đầu, sau đó nghe cô nói, “Chuyển ba phần đến phủ Thống đốc, nói với họ tiểu thư họ Vân đã đến cửa hàng mua đồ.”
Vừa nghe đến phủ Thống đốc, người bán hàng kinh sợ đến tay cũng run lẩy bẩy, cô nhíu mày thúc giục, “Sai ba người chia nhau đưa đi, mau lên!” Người bán hàng vội nói trong cửa hàng chỉ có hai người học việc, không đủ người làm. Vân Y cũng đành chịu, chỉ cầu có thể mang manh mối đến tay Hoắc Trọng Hanh, để anh biết thời gian địa điểm cô bị tập kích.
Khi người học việc vừa đi, Vân Y xoay người chỉ ra ngoài đường nói, “Chỗ vải còn lại đem đốt hết đi.” Người bán hàng sợ hãi đến cực độ, chẳng lẽ hôm nay lại gặp phải người điên, vội vàng ngăn cản cô, “Ôi bà lớn ơi, phóng hỏa trên đường phố sẽ bị buộc tội đó!” Vân Y không nói nhiều, cầm một sấp tiền mặt đập lên quầy, “Cô chỉ thiêu vài mảnh, không nghiêm trọng đâu, nếu xảy ra chuyện gì thì đã có phủ Thống đốc chống đỡ cho!” Người bán hàng nhìn sấp tiền nuốt nước bọt, trong bụng cân nhắc ba chữ “phủ Thống đốc”, vừa lo sợ vừa đánh giá dung nhan phong thái của Vân Y…Ba kẻ bám đuôi bên ngoài cũng nhận ra bất thường, tên đội mũ bắt đầu lại gần cửa hàng bán tơ lụa, thăm dò động tĩnh bên trong. Vân Y càng gấp hơn, lấy tất cả tiền lẫn vật bên trong túi xách đặt lên quầy, “Cô có đi không?”
Bên ngoài, tên kia vừa mới đến gần cửa, đột nhiên nghe thấy người bán hàng la lớn, “Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra!” Chỉ thấy hai người bán hàng khuân mấy cuộn vải chạy ra, một người còn cầm theo bình dầu, quăng tất cả những cuộn vải thượng hạng ra giữa đường, tưới đầy dầu lên, không đợi mọi người phản ứng lại, ngọn lửa đã bùng lên, chỉ chớp mắt một đống lớn vải vóc đã bị thiêu hết, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Nhất thời xung quanh đều kinh hoàng hỗn loạn, người qua đường thét ầm lên xô đẩy nhau chạy trốn. Bây giờ thời thế hỗn loạn, khắp nơi đều đốt hàng Nhật, người người đều nơm nớp lo sợ, vừa thấy cảnh này thì thần hồn nát thần tính, chạy loạn lên khiến đường phố trở nên rối ren.
“Không tốt!” Tên kia quăng mũ xuống đất, chỉ thấy đường phố thì hỗn loạn, lửa khói bốc lên nghi ngút, trong chớp mắt cửa hàng tơ lụa đã bị chìm ngập trong dòng người, nào đâu còn bóng dáng Vân Y. Ba tên chợt nhận ra là đã mắc bẫy, lập tức co chân đuổi theo, cùng nhau gạt đám người ra, hai tên bọc sườn lục xoát hai bên.
Vân Y lẩn vào trong đám người cố chạy thật nhanh, không dám quay đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát, có lẽ cảnh sát tuần tra sắp tới gần rồi. Vân Y hết sức vui mừng, liều mạng chạy về phía trước, thình lình va phải người khác bị mất thăng bằng, theo đó là tiếng gãy từ giày cao gót, khiến cô ngã mạnh xuống mặt đất. “Ở đây này!” Từ phía sau vang lên tiếng quát to, ngay lập tức cô biết chúng đã lùng ra tung tích của cô, ba tên kia đã đuổi đến nơi rồi. Vân Y nén đau nhức từ mắt cá chân, cố gắng đứng lên, nhìn lên phía trước thì thấy bóng dáng cảnh sát, có hai chiếc xe đang tiến gần về phía cô.
Ba tên phía sau đã truy tới gần, Vân Y cắn răng đá rơi giày, chân trần chạy về phía trước, mỗi một bước tựa như bị dao cắt đau đớn vô cùng.
“Vân tiểu thư!” Từ trên xe có vài quân nhân nhảy xuống, người đứng đầu rõ ràng là Hứa Tranh! Đúng lúc Vân Y đang ngỡ ngàng, thì tiếng súng vang lên, viên đạn từ phía sau bắn tới, găm trúng vào đèn hiệu quảng cáo của cửa hàng bên cạnh. Vân Y ngã sấp xuống đất, ngay lúc đó tiếng súng lại vang lên, là cảnh sat tuần tra bắn trả. Hứa Tranh bỗng gào về phía vân Y, “Cẩn thận! Mau tránh ra!” Vân Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy biển hiệu bị bắn trúng lúc nãy ầm một tiếng dứt theo dây điện rơi thẳng xuống ——
Thì ra cái chết đến đơn giản như vậy, lòng vòng bao lâu nay, đi xa tới vậy, rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng.
Vân Y nhắm chặt mắt lại, thì bất ngờ bị một lực mạnh mẽ túm lấy từ phía sau, vai và lưng bị ma sát trên mặt đất vừa nóng rát vừa đau nhức! Còn chưa kịp kêu lên, đã bị những ngón tay lạnh lẽo đầy mồ hôi bịt kín miệng. Người nọ ôm cô lăn một vòng sang bên cạnh, bên tai nghe thấy tiếng nổ rầm rầm, những mảnh vỡ bắn tứ tung, tấm biển hiệu nện xuống ngay cạnh hai người, chỉ kém có vài tấc nữa thôi.
May mắn mà nhặt được mạng về, còn chưa hết hoảng hồn, thì người nọ đã túm lấy Vân Y, lập tức đẩy mạnh vào con hẻm nhỏ phía sau. Vân Y loạng choạng hai bước, đang định giãy dụa, thì nghe thấy người kia vội vàng nói, “Mau đi theo tôi!” Vân Y chấn động, không dám tin nhìn về phía người nọ, người đã xả thân cứu cô thoát khỏi tấm biển hiệu, chính là bà Trần đã mất tích nhiều ngày nay! Tiếng giày quân đội hỗn loạn nện tới gần con hẻm, tiếp sau là giọng Hứa Tranh truyền đến, “Vân tiểu thư, Vân tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tấm biển hiệu vỡ nát thành đống hỗn độn chắn ngay trước con hẻm, Hứa Tranh mang theo người ở bên ngoài lo lắng hỏi, tạm thời không vào được. Vân Y mở miệng nhưng không phát ra tiếng nào, lúc này cô chỉ cần kêu lên một tiếng, thì có thể trở lại nơi ấy cùng Hứa Tranh, trở về bên cạnh Hoắc Trọng Hanh…Nhưng nhìn thân hình lam lũ, khuôn mặt quấn kín bằng khăn quàng, chỉ lộ ra vài sợi tóc muối tiêu, trán chảy đầy máu, chính là hồi nãy vì cứu cô mà bị thương, “Đi theo tôi, tôi sẽ không hại cô!” Bà Trần mở rộng miệng thở phì phò, một tay vịn vào tường, một tay kéo Vân Y.
“Tần gia bảo bà tới?” Vân Y co người rụt về phía sau, cảnh giác lùi sau hai bước. Cánh tay đang vươn ra của bà Trần chợt cứng đờ, thân thể sụp xuống dựa vào tường, khàn khàn nói, “Tần gia…chết rồi!”
Bốn chữ ngắn ngủi như sấm sét trên trời đột ngột giáng xuống làm Vân Y chấn động đến hồn phi phách tán.
Tần gia ngoan cố nhất, Tần gia nguy hiểm nhất, Tần gia bản lĩnh thông thiên triệt địa*, là kẻ không chế sinh tử của cô, cứ như vậy mà một câu đã chết, không còn, mất. Tâm cô hoảng hốt vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng quát của Hứa Tranh, cứ một tiếng lại một tiếng sai người khuân vác tấm biển hiệu đang cản đường đi…Vân Y lảo đảo một cái, bị bà Trần túm chặt lấy, “Bên này, đi theo tôi!”
(*thông thiên triệt địa: cực kỳ tài giỏi, bản lĩnh cao cường)
Lúc quay đầu nhìn, thì khăn trùm đầu của bà Trần rớt xuống, lộ ra nửa bên mặt dữ tợn, da thịt lẫn lộn, máu đỏ vặn vẹo theo miệng vết thương. Vừa liếc mắt một cái, đã khiến máu toàn thân Vân Y đông cứng lại. Tiếng Hứa Tranh đã gần trong gang tấc, nếu lùi về sẽ trở lại nơi bình yên, còn nếu tiến lên sẽ nhìn thấy được chân tướng ghê người. Vân Y cắn răng, nắm chặt lấy tay bà Trần, loạng choạng theo bà ta chạy sâu vào trong con hẻm. Những con hẻm cũ nát đan xen chồng chéo nhau, rẽ sang ngã rẽ này rồi lại ngoặt sang ngã rẽ khác, giống như một mê cung khổng lồ, chẳng mấy chốc đã buốt chửng bóng dáng hai người.
Sâu trong con hẻm cũ nát, hai bên đường chăng đầy biển hiệu sặc sỡ, gái mại dâm đứng chật ních cả con hẻm, trên tấm biển hiệu bẩn thỉu bám đầy tro bụi là cái tựa diêm dúa đề “Đào hồng xuân hương”, nghe liền hiểu trên mỗi tầng lầu buôn bán cái gì. Bà Trần ẩn thân trong một căn buồng cũ bốc mùi hôi thối, từ khe nứt ở góc nhà còn rỉ ra thứ nước màu nâu vàng, sát vách còn truyền đến tiếng đàn bà rên rỉ rồi thét gào cùng với tiếng ván giường rung lắc ọp ẹp. Bà Trần đóng cửa buồng rồi lập tức đỡ lấy Vân Y đang lảo đảo sắp ngã, giúp cô ngồi xuống giường. Dọc đường đi Vân Y vẫn cố gắng chạy bằng đôi chân trần, hai chân của cô đã đầy vết thương, máu chảy loang lổ, đặc biệt là vết thương ở mắt cá chân nhìn mà đau lòng, không biết là bị vật gì cắt phải. Bà Trần thuần thục xé một mảnh khăn trải giường, rồi quỳ trước mặt Vân Y, nâng hai chân cô đặt trong lòng mình. Vân Y sững sờ nhìn bà Trần, thấy bà lấy nước trà lạnh trên bàn tự mình rửa vết thương cho cô, sau đó cúi đầu xuống dùng miệng mút vào vết thương ở mắt cá chân cô.
Vân Y cuống quít lùi lại một bước, rồi kéo bà Trần lên, “Đừng như vậy!” Bà Trần ngẩng đầu đáp, “Vết thưỡng đã vỡ mủ, nếu cứ để vậy thì thịt bên trong sẽ thối rữa, phải nhanh chóng hút mủ ra.” Thấy Vân Y vẫn lắc đầu, bà Trần ngừng lại, khẽ nói, “Tôi sẽ không bị bệnh, cũng không ngại bẩn.”
Trải qua nửa ngày kinh hoàng đủ dạng, Vân Y vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại vì một câu nói này mà đột nhiên hốc mắt đỏ lên.
“Mặt bà bị sao vậy?” Vân Y kéo bà Trần lên, nhìn vào vết thương dữ tợn bên má bà, run giọng hỏi, “Ai làm bà bị thương?” Cô hỏi câu này khiến bà Trần lạnh run lên, ngày xưa bà vốn đẫy đà khỏe mạnh vậy mà chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã nhanh chóng trở nên lam lũ nhếch nhác thế này. Nhìn vào ánh mắt sốt ruột của Vân Y, bà Trần nghiêng người ngã xuống mép giường, bả vai co rúm lại, từng giọt nước mắt lăn xuống hai má chằng chịt vết thương của bà…
Tần gia bị Bùi Ngũ hạ độc trong thuốc phiện, chết ngay trong ngày ám sát Hoắc Trọng Hanh.
Đúng lúc đó bà Trần theo lệnh Vân Y đến gặp Tần gia, bỗng nhiên thấy ông ta ngã sõng soài dưới giường, khắp người tím bầm, tất cả thuộc hạ đều bị Bùi Ngũ mang đi. Cả đời Tần gia lấy việc trung thành với vua để kiêu ngạo, dù chết cũng không chịu nghe theo người Nhật Bản, gây cản trở kế hoạch của Nhị bối lặc, cuối cùng khiến cho chủ tử nổi lên sát tâm. Thứ độc dược kia làm cho Tần gia thất khiếu chảy máu, tình cảnh bi thảm đáng sợ vô cùng, bà Trần muốn đưa ông ta đi cấp cứu nhưng không kịp. Lúc Tần gia sắp chết đã nói ra ngọn ngành câu chuyện, để bà chuyển lời đến Vân Y, Nhị bối lặc cấu kết với người Nhật Bản, chuẩn bị hạ độc thủ với Hoắc Trọng Hanh. Song ông còn chưa tắc thở thì Bùi Ngũ đã xông tới phát hiện ra bà Trần, Tần gia lúc nguy cấp quát to một tiếng bên tai bà Trần, “Đừng nói cho tên súc sinh này!”
Lời này là để bảo vệ tính mệnh bà Trần —— Bùi Ngũ cho rằng lúc Tần gia sắp chết đã giao một bí mật nào đó cho bà, nên chỉ nghiêm hình tra tấn bà Trần chứ không lập tức giết người diệt khẩu. Tần gia chết bất đắc kỳ tử, phần lớn người của Tần gia đều hoài nghi Bùi Ngũ, nên không hề phục tùng sự quản thúc của hắn. Bà Trần theo Tần gia nhiều năm, thấy bà bị Bùi Ngũ tra tấn, càng khiến họ tức giận bất bình hơn. Đêm hôm đó Bùi Ngũ ra ngoài, hai người canh gác nhân cơ hội thả bà Trần ra, cùng bà chạy trốn, sau rồi tách nhau ra chạy lang bạt khắp chốn.
Bà Trần chạy tới nơi này ẩn mình hai ngày, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao nữa, không biết Vân Y có bị Bùi Ngũ khống chế không nữa, lại càng không dám liên hệ với cô. Cho đến khi dò la được tin tức bên ngoài, biết được Thống đốc vẫn bình an, nhưng vẫn không dám tùy tiện đi tìm Vân Y.
“Vì vậy bà liền cải trang, mỗi ngày đến chỗ Tần gia nghe ngóng, xem tôi có tìm đến không?” Vân Y nhìn bà Trần, đôi mắt yếu ớt ngập lệ, thanh âm run run. Bà Trần cắn răng gật đầu, “Nếu cô không bị Bùi Ngũ khống chế, nhất định sẽ tìm Tần gia để hỏi...Hơn nữa em gái cô vẫn chưa rơi vào tay Bùi Ngũ, nên tôi nghĩ cô cũng sẽ không chịu để hắn uy hiếp.”
Vân Y bỗng nhìn thẳng vào mắt bà, “Bà khẳng định là Niệm Kiều không rơi vào tay Bùi Ngũ cùng người Nhật Bản?” Bà Trần lập tức gật đầu, “Đêm đó Bùi Ngũ dùng hình đe dọa tôi, thứ nhất là muốn tôi nói ra lời trăn trối của Tân gia, còn lại là hỏi Niệm Kiều đang ở đâu...Nghe ý của hắn, thì em gái cô đã bị một người nào đó đưa đi từ trước, hắn lại tưởng do Tần gia động thủ.” Vân Y mặt tái mét, ánh mắt hoảng hốt, đôi môi hiện lên ý cười thê lương. Bà Trần vội giải thích nói, “Cô yên tâm, không phải là Tần gia, Tần gia chưa bao giờ bảo tôi...”
“Tôi biết không phải là Tần gia.” Vân Y cười rộ lên, đuôi mày khóe mắt tràn ra hàn ý nhè nhẹ, “Không phải là Tần gia, không phải là Bùi Ngũ, cũng không phải người Nhật Bản, bà nói xem là ai?” Bà Trần chấn động, hai mắt trợn to, “Vậy, không lẽ là...”
Còn lại chỉ có hai người có bản lĩnh này, không phải Tiết Tấn Minh thì là Hoắc Trọng Hanh.
Việc này thật làm người ta quá đỗi kinh hãi, bà Trần chưa kịp hồi phục tinh thần, đã thấy Vân Y xé một mảnh ga trải giường, thoáng cái đã băng bó xong vết thương ở chân, cắn môi không kêu một tiếng đau đớn nào. Bà Trần vội ngăn cô lại, “Không được băng thế này, vết thương còn chưa được làm sạch!” Vân Y ngăn tay bà lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi phải trở về.” Bà Trần hít một hơi lạnh, “Như thế này mà về là chịu chết, Thẩm tiểu thư, cô điên rồi sao!”
“Bà gọi tôi là gì?” Tay Vân Y cứng lại, kinh ngạc nhìn người đối diện. Bà Trần nhất thời buồn bã, trầm mặc trong chốc lát, “Tần gia trước khi chết còn nói một câu, ông ấy nói đã hứa với cô chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, từ nay về sau cô hãy cao chạy xa bay, quay trở về làm chính mình, trên đời sẽ không còn tồn tại người tên là Vân Y nữa.”
Hai nữ giáo viên giương con mắt đờ đẫn nhìn người con gái xinh đẹp đang giận dữ bức ép giám thị, giống như một con báo mẹ bị chọc tức, quanh thân tỏa ra mùi nguy hiểm. Mà giám thị ngày thường hống hách là vậy, nay lại bị dọa đến hoảng sợ không thôi, liên tục lùi bước. Các giáo viên khác vừa chạy đến, liền nghe thấy giám thị thét lên chói tai, “Ai đó mau đến đuổi người điên này đi, mau mau đuổi cô ta ra ngoài!” Mọi người không nghĩ nhiều lập tức kéo Vân Y ra ngoài, bà giám thị vừa chật vật thoát thân xong liền chạy thục mạng như ma đuổi lên lầu.
Mặc cho Vân Y cầu xin đến thế nào, các giáo viên ở đó cũng không chịu nói, không ai muốn nhắc đến cái tên Tống Niệm Kiều.
Vân Y hoảng hốt đi ra khỏi phòng giáo vụ, như người mất hồn tựa vào vách tường, chân như muốn nhũn ra. Nhớ lại lời giám thị nói, người “Chú” mang Niệm Kiều đi rất có thể là Tần gia, nhưng Niềm Kiều đã bị Tần gia theo dõi từ đầu, nếu Tần gia muốn mang con bé đi, cũng không cần phải đợi đến ba ngày sau mới hành động. Bây giờ không lo Niệm Kiều bị Tần gia mang đi, mà chỉ sợ người mang Niệm Kiều đi không phải là Tần gia.
Nếu biết sẽ có ngày hại Niệm Kiều bị mất tích thế này, không bằng trước kia nói thật cho Hoắc Trọng Hanh, ngay cả khi anh không tha thứ, cũng sẽ không đến nỗi giận lây sang Niệm Kiều vô tội…Vân Y chán nản che mặt, chưa bao giờ cảm thấy căm ghét bản thân mình như giờ phút này. Nói đến cùng, đều là do bản thân cô quá hèn nhát ích kỷ, không nỡ đem mạng sống đi dò xét tâm của một người đàn ông.
“Cô Tống?” Vân Y nghe tiếng thì giật mình, quay qua thì thấy một nữ giáo viên trẻ tuổi đang vẫy vẫy về phía mình, khuôn mặt hơi quen. Vân Y bước qua, cảnh giác đứng cách ba bước chân, rồi chăm chú nhìn cô ta. Nữ giáo viên kia nhìn xung quanh rồi kéo Vân Y ra sau hành lang, “Tôi đã từng gặp cô, lần trước ở phòng tạm giam…Niệm Kiều là học sinh của tôi!” Vân Y chợt nhớ ra, nóng lòng hỏi, “Cô có biết Niệm Kiều đi đâu không?” Nữ giáo viên hạ giọng nói, “Chuyện Niệm Kiều có phần kì lạ, giám thị tự ý đuổi học Niệm Kiều, chúng tôi không hề biết sự tình bên trong, chỉ biết cô bé bị đuổi học hết sức đột ngột, hơn nữa…”
“Thế nào?” Vân Y hoảng hốt nắm lấy cô ta, “Cô có trông thấy người mang con bé đi là ai không?” Nữ giáo viên ngập ngừng, lo sợ nói, “Có vài người đàn ông, tôi không thấy rõ rằng, nhưng Niệm Kiều một mực giãy dụa không muốn lên xe cùng bọn họ.” Trong lòng Vân Y như có lưỡi dao cứa qua, cắn môi hồi lâu rồi nhíu mày hỏi, “Trước khi xảy ra việc này, có ai đặc biệt đến tìm giám thị không?” Nữ giáo viên mờ mịt lắc đầu, hỏi lại cũng không nói đến cùng. Vân Y đành phải cười cám ơn, “Tôi biết rồi, cám ơn cô! Chuyện Niệm Kiều xin đừng nói với ai nữa, dù có ai đó hỏi, cũng không được nói!” Hàm ý trong lời cô nói vô cùng trịnh trọng, khiến nữ giáo viên nhất thời kinh hãi nói không nên lời. Vân Y gật đầu chào, vừa mới bước đến hiên, nữ giáo viên bỗng nhiên gọi cô lại, “Được rồi, trước hôm Niệm Kiều bị đuổi học, giám thị có đi một chuyến qua cục cảnh sát.”
Vân Y chợt khựng lại, cứng nhắc quay lại, chậm rãi hỏi, “Cô khẳng định là cục cảnh sát sao?” Nữ giáo viên bình tĩnh gật đầu, “Đúng, sau khi niêm phong trường cục cảnh sát sợ học sinh gây rối, vẫn liên tục giám sát trường học, ngày hôm đó ra lệnh triệu tập giám thị của tất cả các trường, hình như là có huấn lệnh mới…Sáng hôm đó giám thị ra ngoài, đến đêm cũng không về trường, hôm sau thì đuổi học Niệm Kiều.”
“Cục cảnh sát…” Vân Y thì thào lặp lại ba chữ, bả vai run rấy. Nữ giáo viên vội chạy ra định đỡ cô, nhưng cô lại xoay mạnh người đi, chạy thẳng ra khỏi trường, ngay cả câu cáo từ cũng quên không nói. Không biết hai chị em huyền bí này rốt cuộc đã gây ra chuyện phiền phức gì nữa, nữ giáo viên ôm ngực, lúc này mới cảm thấy thấp thỏm lo sợ. Nữ giáo viên quay lại hành lang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy giám thị đang đứng ở dưới cầu thang, khuôn mặt âm trầm nhìn thẳng cô.
Vân Y chạy một mạch ra khỏi trường, gọi một chiếc xe kéo đi thẳng đến chỗ Tần gia. Trước kia khao khát muốn chắp cánh bay khỏi người này, cũng không ngờ thực sự có ngày bay ra khỏi lòng bàn tay Tần gia, nhưng lại rơi vào một cái cũi lớn hơn. Gió lạnh tạt vào mặt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lành lạnh dán vào lưng, sự lạnh lẽo thấm thẳng vào xương tủy. Vân Y ôm lấy hai vai, đón từng đợt gió lạnh tạt vào mặt, giúp cô bình tĩnh lại. Bây giờ chuyện mà cô sợ hãi nhất đã xảy ra, cho dù Niệm Kiều có phải bị rơi vào tay người Nhật Bản hay không, muốn giết muốn róc thịt thì cũng phải làm cho rõ ràng. Bốn phương đều vướng phải những thế lực phức tạp, Hoắc Trọng Hanh, người Nhật Bản, Chính phủ Bắc Bình, Tần gia…Cuối cùng thì bọn họ muốn làm gì, đến tột cùng thì ai cùng ai cấu kết với nhau, là ai đang rình rập ai?
Phía xa xa là giao lộ, Vân Y bảo phu xe đi chậm lại, không dừng trước cổng. Đi qua tòa nhà cũ kĩ, Vân Y vén mạn che mặt lên từ trên xe nhìn vào, chỉ thấy cửa sổ đóng kín, sân vườn trống trải không bóng người. Nhìn bề ngoài không hề thấy thứ gì khác thường, trên tường vẫn loang lổ như cũ, chẳng qua có thêm nhiều dây cây thường xuân khô héo. Trên lầu ba có một cái ban công nhỏ nối liền với thư phòng của Tần gia, rèm cửa sổ vẫn che chắn kín bưng như cũ, vẫn theo cái thói quen chán ghét ánh sáng như ngày thường của ông ta.
Sau đó Vân Y bước xuống xe đi đến ven đường gọi cô bé bán báo, bảo cô bé đi vào tòa nhà kia, đến trước cửa rao bán báo. Sau một lúc lâu, cô nhóc mặt đầy vẻ thất vọng chạy về, nói rằng la hét vào trong mà không ai đáp, đập cửa một hồi mà cũng không thấy ai ra. Vân Y nhìn vào bàn tay của cô nhóc, thấy lòng bàn tay bẩn thỉu có một lớp bụi mới bám vào, có thể thấy rõ là tòa nhà kia thực sự không có ai ở. Nếu không với tính thích sạch sẽ của Bùi Ngũ, sẽ không để cho cái cửa bẩn thành như vậy. Vân Y lấy một đồng bạc đưa cho cô nhóc, rồi không dám đứng lâu bên đường, vội vàng tránh vào cửa hiệu bán tơ lụa bên đường, giả vờ cúi đầu chọn vải.
Tần gia cùng Bùi Ngũ đều rời khỏi đây, bà Trần cũng không thấy bóng dáng đâu, nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra, thế nên mới vội vàng đổi nơi ẩn náu, thậm chí còn không kịp liên lạc với cô…Trong lòng Vân Y dần dần sắp xếp hoàn chỉnh tình hình khái quát, láng máng định ra phương hướng.
“Cửa hàng chúng tôi mới nhập rất nhiều mẫu mã mới, quý khách có muốn xem mẫu đẹp nhất không?” Người bán hàng liếc một cái là nhìn ra Vân Y xuất thân giàu có, niềm nở đi theo bên cạnh cô, không ngừng giới thiệu hàng. Vân Y miễn cưỡng gật đầu, xong bị người bán hàng dẫn thẳng tới trước tấm gương, lấy một tấm vải chất len thời thượng ướm lên người cô khoa chân múa tay nói, “Quý khách xem mà xem, màu sắc thật hợp với màu da của quý khách!” Vân Y bật cười, cô căn bản chưa hề vén mạn che mặt lên, không lộ ra chút xíu da thịt nào, thế mà người bán hàng cũng khen được như vậy thật quá ngốc ngếch. Vân Y nhìn lướt qua cái gương, rồi chợt nhìn về góc tấm gương ——tấm gương phản chiếu dưới góc đèn đường, có một người đàn ông áo xám đang ló đầu nhìn vào trong cửa hàng.
“Ối ối, quý khách làm cái gì vậy!” Người bán hàng thấy Vân Y bỗng nhiên lùi về sau hai bước, tấm vải sang trọng đắt đỏ tuột khỏi người cô rơi xuống đất, rồi bị giẫm thành một đống, nhất thời tiếc của kêu lên. Vân Y quay lưng về phía quầy hàng, chăm chú nhìn vào tấm gương, không chỉ sau cột đèn đường có người, bên cạnh sạp bán hoa quả cũng có một người cao to đang ngồi xổm, còn ven đường thì có một người đội mũ đứng canh xe kéo giả bộ như đang chờ khách, nhưng tầm mắt lúc nào cũng hướng vào trong cửa hàng. Ba người chia ba hướng trái phải giữa chặn đứng lối đi, tựa như cái túi đang mở ra, chỉ đợi cô tiến vào…Mặc dù có cẩn thận bao nhiêu, nhưng rốt cuộc vẫn để lộ dấu vết, lúc này coi như là một chân đã giẫm vào bẫy rồi.
Cũng không phải là lần đầu tiên cô giáp mặt với cái chết, mùi thối rữa âm u của cái chết như vẫn còn nguyên trong ký ức của cô…Vân Y nhắm mắt lại, không hoang mang, cũng không sợ hãi, cũng không kinh hoàng, dưới đáy lòng chỉ có duy nhất hình ảnh một đôi mắt thâm thúy kia.
“Gói tất cả những tấm vải này lại, tôi mua hết.” Cô đột nhiên mở miệng, khiến người bán hàng cứ mình tưởng nghe nhầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô gỡ tấm mạn che mặt trên mũ xuống, vài lọn tóc xoăn đen buông xuống, hé ra dung nhan xinh đẹp vô cùng. Cô tiện tay vứt đi, gom lấy tất cả vải vóc sang nhất trong cửa hàng. Người bán hàng sửng sốt không nói nên lời, chỉ ngây ngẩn gật đầu, sau đó nghe cô nói, “Chuyển ba phần đến phủ Thống đốc, nói với họ tiểu thư họ Vân đã đến cửa hàng mua đồ.”
Vừa nghe đến phủ Thống đốc, người bán hàng kinh sợ đến tay cũng run lẩy bẩy, cô nhíu mày thúc giục, “Sai ba người chia nhau đưa đi, mau lên!” Người bán hàng vội nói trong cửa hàng chỉ có hai người học việc, không đủ người làm. Vân Y cũng đành chịu, chỉ cầu có thể mang manh mối đến tay Hoắc Trọng Hanh, để anh biết thời gian địa điểm cô bị tập kích.
Khi người học việc vừa đi, Vân Y xoay người chỉ ra ngoài đường nói, “Chỗ vải còn lại đem đốt hết đi.” Người bán hàng sợ hãi đến cực độ, chẳng lẽ hôm nay lại gặp phải người điên, vội vàng ngăn cản cô, “Ôi bà lớn ơi, phóng hỏa trên đường phố sẽ bị buộc tội đó!” Vân Y không nói nhiều, cầm một sấp tiền mặt đập lên quầy, “Cô chỉ thiêu vài mảnh, không nghiêm trọng đâu, nếu xảy ra chuyện gì thì đã có phủ Thống đốc chống đỡ cho!” Người bán hàng nhìn sấp tiền nuốt nước bọt, trong bụng cân nhắc ba chữ “phủ Thống đốc”, vừa lo sợ vừa đánh giá dung nhan phong thái của Vân Y…Ba kẻ bám đuôi bên ngoài cũng nhận ra bất thường, tên đội mũ bắt đầu lại gần cửa hàng bán tơ lụa, thăm dò động tĩnh bên trong. Vân Y càng gấp hơn, lấy tất cả tiền lẫn vật bên trong túi xách đặt lên quầy, “Cô có đi không?”
Bên ngoài, tên kia vừa mới đến gần cửa, đột nhiên nghe thấy người bán hàng la lớn, “Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra!” Chỉ thấy hai người bán hàng khuân mấy cuộn vải chạy ra, một người còn cầm theo bình dầu, quăng tất cả những cuộn vải thượng hạng ra giữa đường, tưới đầy dầu lên, không đợi mọi người phản ứng lại, ngọn lửa đã bùng lên, chỉ chớp mắt một đống lớn vải vóc đã bị thiêu hết, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Nhất thời xung quanh đều kinh hoàng hỗn loạn, người qua đường thét ầm lên xô đẩy nhau chạy trốn. Bây giờ thời thế hỗn loạn, khắp nơi đều đốt hàng Nhật, người người đều nơm nớp lo sợ, vừa thấy cảnh này thì thần hồn nát thần tính, chạy loạn lên khiến đường phố trở nên rối ren.
“Không tốt!” Tên kia quăng mũ xuống đất, chỉ thấy đường phố thì hỗn loạn, lửa khói bốc lên nghi ngút, trong chớp mắt cửa hàng tơ lụa đã bị chìm ngập trong dòng người, nào đâu còn bóng dáng Vân Y. Ba tên chợt nhận ra là đã mắc bẫy, lập tức co chân đuổi theo, cùng nhau gạt đám người ra, hai tên bọc sườn lục xoát hai bên.
Vân Y lẩn vào trong đám người cố chạy thật nhanh, không dám quay đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát, có lẽ cảnh sát tuần tra sắp tới gần rồi. Vân Y hết sức vui mừng, liều mạng chạy về phía trước, thình lình va phải người khác bị mất thăng bằng, theo đó là tiếng gãy từ giày cao gót, khiến cô ngã mạnh xuống mặt đất. “Ở đây này!” Từ phía sau vang lên tiếng quát to, ngay lập tức cô biết chúng đã lùng ra tung tích của cô, ba tên kia đã đuổi đến nơi rồi. Vân Y nén đau nhức từ mắt cá chân, cố gắng đứng lên, nhìn lên phía trước thì thấy bóng dáng cảnh sát, có hai chiếc xe đang tiến gần về phía cô.
Ba tên phía sau đã truy tới gần, Vân Y cắn răng đá rơi giày, chân trần chạy về phía trước, mỗi một bước tựa như bị dao cắt đau đớn vô cùng.
“Vân tiểu thư!” Từ trên xe có vài quân nhân nhảy xuống, người đứng đầu rõ ràng là Hứa Tranh! Đúng lúc Vân Y đang ngỡ ngàng, thì tiếng súng vang lên, viên đạn từ phía sau bắn tới, găm trúng vào đèn hiệu quảng cáo của cửa hàng bên cạnh. Vân Y ngã sấp xuống đất, ngay lúc đó tiếng súng lại vang lên, là cảnh sat tuần tra bắn trả. Hứa Tranh bỗng gào về phía vân Y, “Cẩn thận! Mau tránh ra!” Vân Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy biển hiệu bị bắn trúng lúc nãy ầm một tiếng dứt theo dây điện rơi thẳng xuống ——
Thì ra cái chết đến đơn giản như vậy, lòng vòng bao lâu nay, đi xa tới vậy, rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng.
Vân Y nhắm chặt mắt lại, thì bất ngờ bị một lực mạnh mẽ túm lấy từ phía sau, vai và lưng bị ma sát trên mặt đất vừa nóng rát vừa đau nhức! Còn chưa kịp kêu lên, đã bị những ngón tay lạnh lẽo đầy mồ hôi bịt kín miệng. Người nọ ôm cô lăn một vòng sang bên cạnh, bên tai nghe thấy tiếng nổ rầm rầm, những mảnh vỡ bắn tứ tung, tấm biển hiệu nện xuống ngay cạnh hai người, chỉ kém có vài tấc nữa thôi.
May mắn mà nhặt được mạng về, còn chưa hết hoảng hồn, thì người nọ đã túm lấy Vân Y, lập tức đẩy mạnh vào con hẻm nhỏ phía sau. Vân Y loạng choạng hai bước, đang định giãy dụa, thì nghe thấy người kia vội vàng nói, “Mau đi theo tôi!” Vân Y chấn động, không dám tin nhìn về phía người nọ, người đã xả thân cứu cô thoát khỏi tấm biển hiệu, chính là bà Trần đã mất tích nhiều ngày nay! Tiếng giày quân đội hỗn loạn nện tới gần con hẻm, tiếp sau là giọng Hứa Tranh truyền đến, “Vân tiểu thư, Vân tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tấm biển hiệu vỡ nát thành đống hỗn độn chắn ngay trước con hẻm, Hứa Tranh mang theo người ở bên ngoài lo lắng hỏi, tạm thời không vào được. Vân Y mở miệng nhưng không phát ra tiếng nào, lúc này cô chỉ cần kêu lên một tiếng, thì có thể trở lại nơi ấy cùng Hứa Tranh, trở về bên cạnh Hoắc Trọng Hanh…Nhưng nhìn thân hình lam lũ, khuôn mặt quấn kín bằng khăn quàng, chỉ lộ ra vài sợi tóc muối tiêu, trán chảy đầy máu, chính là hồi nãy vì cứu cô mà bị thương, “Đi theo tôi, tôi sẽ không hại cô!” Bà Trần mở rộng miệng thở phì phò, một tay vịn vào tường, một tay kéo Vân Y.
“Tần gia bảo bà tới?” Vân Y co người rụt về phía sau, cảnh giác lùi sau hai bước. Cánh tay đang vươn ra của bà Trần chợt cứng đờ, thân thể sụp xuống dựa vào tường, khàn khàn nói, “Tần gia…chết rồi!”
Bốn chữ ngắn ngủi như sấm sét trên trời đột ngột giáng xuống làm Vân Y chấn động đến hồn phi phách tán.
Tần gia ngoan cố nhất, Tần gia nguy hiểm nhất, Tần gia bản lĩnh thông thiên triệt địa*, là kẻ không chế sinh tử của cô, cứ như vậy mà một câu đã chết, không còn, mất. Tâm cô hoảng hốt vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng quát của Hứa Tranh, cứ một tiếng lại một tiếng sai người khuân vác tấm biển hiệu đang cản đường đi…Vân Y lảo đảo một cái, bị bà Trần túm chặt lấy, “Bên này, đi theo tôi!”
(*thông thiên triệt địa: cực kỳ tài giỏi, bản lĩnh cao cường)
Lúc quay đầu nhìn, thì khăn trùm đầu của bà Trần rớt xuống, lộ ra nửa bên mặt dữ tợn, da thịt lẫn lộn, máu đỏ vặn vẹo theo miệng vết thương. Vừa liếc mắt một cái, đã khiến máu toàn thân Vân Y đông cứng lại. Tiếng Hứa Tranh đã gần trong gang tấc, nếu lùi về sẽ trở lại nơi bình yên, còn nếu tiến lên sẽ nhìn thấy được chân tướng ghê người. Vân Y cắn răng, nắm chặt lấy tay bà Trần, loạng choạng theo bà ta chạy sâu vào trong con hẻm. Những con hẻm cũ nát đan xen chồng chéo nhau, rẽ sang ngã rẽ này rồi lại ngoặt sang ngã rẽ khác, giống như một mê cung khổng lồ, chẳng mấy chốc đã buốt chửng bóng dáng hai người.
Sâu trong con hẻm cũ nát, hai bên đường chăng đầy biển hiệu sặc sỡ, gái mại dâm đứng chật ních cả con hẻm, trên tấm biển hiệu bẩn thỉu bám đầy tro bụi là cái tựa diêm dúa đề “Đào hồng xuân hương”, nghe liền hiểu trên mỗi tầng lầu buôn bán cái gì. Bà Trần ẩn thân trong một căn buồng cũ bốc mùi hôi thối, từ khe nứt ở góc nhà còn rỉ ra thứ nước màu nâu vàng, sát vách còn truyền đến tiếng đàn bà rên rỉ rồi thét gào cùng với tiếng ván giường rung lắc ọp ẹp. Bà Trần đóng cửa buồng rồi lập tức đỡ lấy Vân Y đang lảo đảo sắp ngã, giúp cô ngồi xuống giường. Dọc đường đi Vân Y vẫn cố gắng chạy bằng đôi chân trần, hai chân của cô đã đầy vết thương, máu chảy loang lổ, đặc biệt là vết thương ở mắt cá chân nhìn mà đau lòng, không biết là bị vật gì cắt phải. Bà Trần thuần thục xé một mảnh khăn trải giường, rồi quỳ trước mặt Vân Y, nâng hai chân cô đặt trong lòng mình. Vân Y sững sờ nhìn bà Trần, thấy bà lấy nước trà lạnh trên bàn tự mình rửa vết thương cho cô, sau đó cúi đầu xuống dùng miệng mút vào vết thương ở mắt cá chân cô.
Vân Y cuống quít lùi lại một bước, rồi kéo bà Trần lên, “Đừng như vậy!” Bà Trần ngẩng đầu đáp, “Vết thưỡng đã vỡ mủ, nếu cứ để vậy thì thịt bên trong sẽ thối rữa, phải nhanh chóng hút mủ ra.” Thấy Vân Y vẫn lắc đầu, bà Trần ngừng lại, khẽ nói, “Tôi sẽ không bị bệnh, cũng không ngại bẩn.”
Trải qua nửa ngày kinh hoàng đủ dạng, Vân Y vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại vì một câu nói này mà đột nhiên hốc mắt đỏ lên.
“Mặt bà bị sao vậy?” Vân Y kéo bà Trần lên, nhìn vào vết thương dữ tợn bên má bà, run giọng hỏi, “Ai làm bà bị thương?” Cô hỏi câu này khiến bà Trần lạnh run lên, ngày xưa bà vốn đẫy đà khỏe mạnh vậy mà chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã nhanh chóng trở nên lam lũ nhếch nhác thế này. Nhìn vào ánh mắt sốt ruột của Vân Y, bà Trần nghiêng người ngã xuống mép giường, bả vai co rúm lại, từng giọt nước mắt lăn xuống hai má chằng chịt vết thương của bà…
Tần gia bị Bùi Ngũ hạ độc trong thuốc phiện, chết ngay trong ngày ám sát Hoắc Trọng Hanh.
Đúng lúc đó bà Trần theo lệnh Vân Y đến gặp Tần gia, bỗng nhiên thấy ông ta ngã sõng soài dưới giường, khắp người tím bầm, tất cả thuộc hạ đều bị Bùi Ngũ mang đi. Cả đời Tần gia lấy việc trung thành với vua để kiêu ngạo, dù chết cũng không chịu nghe theo người Nhật Bản, gây cản trở kế hoạch của Nhị bối lặc, cuối cùng khiến cho chủ tử nổi lên sát tâm. Thứ độc dược kia làm cho Tần gia thất khiếu chảy máu, tình cảnh bi thảm đáng sợ vô cùng, bà Trần muốn đưa ông ta đi cấp cứu nhưng không kịp. Lúc Tần gia sắp chết đã nói ra ngọn ngành câu chuyện, để bà chuyển lời đến Vân Y, Nhị bối lặc cấu kết với người Nhật Bản, chuẩn bị hạ độc thủ với Hoắc Trọng Hanh. Song ông còn chưa tắc thở thì Bùi Ngũ đã xông tới phát hiện ra bà Trần, Tần gia lúc nguy cấp quát to một tiếng bên tai bà Trần, “Đừng nói cho tên súc sinh này!”
Lời này là để bảo vệ tính mệnh bà Trần —— Bùi Ngũ cho rằng lúc Tần gia sắp chết đã giao một bí mật nào đó cho bà, nên chỉ nghiêm hình tra tấn bà Trần chứ không lập tức giết người diệt khẩu. Tần gia chết bất đắc kỳ tử, phần lớn người của Tần gia đều hoài nghi Bùi Ngũ, nên không hề phục tùng sự quản thúc của hắn. Bà Trần theo Tần gia nhiều năm, thấy bà bị Bùi Ngũ tra tấn, càng khiến họ tức giận bất bình hơn. Đêm hôm đó Bùi Ngũ ra ngoài, hai người canh gác nhân cơ hội thả bà Trần ra, cùng bà chạy trốn, sau rồi tách nhau ra chạy lang bạt khắp chốn.
Bà Trần chạy tới nơi này ẩn mình hai ngày, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao nữa, không biết Vân Y có bị Bùi Ngũ khống chế không nữa, lại càng không dám liên hệ với cô. Cho đến khi dò la được tin tức bên ngoài, biết được Thống đốc vẫn bình an, nhưng vẫn không dám tùy tiện đi tìm Vân Y.
“Vì vậy bà liền cải trang, mỗi ngày đến chỗ Tần gia nghe ngóng, xem tôi có tìm đến không?” Vân Y nhìn bà Trần, đôi mắt yếu ớt ngập lệ, thanh âm run run. Bà Trần cắn răng gật đầu, “Nếu cô không bị Bùi Ngũ khống chế, nhất định sẽ tìm Tần gia để hỏi...Hơn nữa em gái cô vẫn chưa rơi vào tay Bùi Ngũ, nên tôi nghĩ cô cũng sẽ không chịu để hắn uy hiếp.”
Vân Y bỗng nhìn thẳng vào mắt bà, “Bà khẳng định là Niệm Kiều không rơi vào tay Bùi Ngũ cùng người Nhật Bản?” Bà Trần lập tức gật đầu, “Đêm đó Bùi Ngũ dùng hình đe dọa tôi, thứ nhất là muốn tôi nói ra lời trăn trối của Tân gia, còn lại là hỏi Niệm Kiều đang ở đâu...Nghe ý của hắn, thì em gái cô đã bị một người nào đó đưa đi từ trước, hắn lại tưởng do Tần gia động thủ.” Vân Y mặt tái mét, ánh mắt hoảng hốt, đôi môi hiện lên ý cười thê lương. Bà Trần vội giải thích nói, “Cô yên tâm, không phải là Tần gia, Tần gia chưa bao giờ bảo tôi...”
“Tôi biết không phải là Tần gia.” Vân Y cười rộ lên, đuôi mày khóe mắt tràn ra hàn ý nhè nhẹ, “Không phải là Tần gia, không phải là Bùi Ngũ, cũng không phải người Nhật Bản, bà nói xem là ai?” Bà Trần chấn động, hai mắt trợn to, “Vậy, không lẽ là...”
Còn lại chỉ có hai người có bản lĩnh này, không phải Tiết Tấn Minh thì là Hoắc Trọng Hanh.
Việc này thật làm người ta quá đỗi kinh hãi, bà Trần chưa kịp hồi phục tinh thần, đã thấy Vân Y xé một mảnh ga trải giường, thoáng cái đã băng bó xong vết thương ở chân, cắn môi không kêu một tiếng đau đớn nào. Bà Trần vội ngăn cô lại, “Không được băng thế này, vết thương còn chưa được làm sạch!” Vân Y ngăn tay bà lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi phải trở về.” Bà Trần hít một hơi lạnh, “Như thế này mà về là chịu chết, Thẩm tiểu thư, cô điên rồi sao!”
“Bà gọi tôi là gì?” Tay Vân Y cứng lại, kinh ngạc nhìn người đối diện. Bà Trần nhất thời buồn bã, trầm mặc trong chốc lát, “Tần gia trước khi chết còn nói một câu, ông ấy nói đã hứa với cô chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, từ nay về sau cô hãy cao chạy xa bay, quay trở về làm chính mình, trên đời sẽ không còn tồn tại người tên là Vân Y nữa.”
/52
|