Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 25: là địch cũng là bạn

/52


Xâm xẩm tối hai chiếc xe màu đen lẳng lặng tiến lên sườn núi phía Tây ngoại thành, đi thẳng đến nơi nghỉ dưỡng của Tiết Tấn Minh. Thấp thoáng giữa rừng cây là tòa nhà ba tầng, khá giống kiến trúc Nam Dương*, trông về phía biển. Tiết Tấn Minh tự mình mở cửa xe đỡ Vân y xuống, liếc vết thương trên chân cô một cái, dứt khoát ôm ngang lấy cô. Động tác thân mật như thế này trước đây cũng từng làm, khi đó cô không hề chán ghét, giờ đây lại sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt. Tiết Tấn Minh thấy cô chống cự lại, thì càng ôm chặt hơn.

(*Nam Dương: tên cũ của Indonesia)

Vân y nhíu mày giãy dụa, Tiết Tấn Minh cúi đầu nhìn cô, ý vị thâm trường mà cười, “Tôi còn nhớ rõ, em sở trường muốn nghênh còn cự.” Nụ cười ám muội khiến Vân Y càng khó chịu hơn, cười lạnh lùng, “Ôm đàn bà của Hoắc Trọng Hanh, khiến Tứ thiếu rất hãnh diện sao?” Vẻ mặt Tiết Tấn Minh cứng đờ, càng tăng thêm lực ở tay, siết thật chặt khuỷu tay cô.

Lên đến lầu ba, Tiết Tấn Minh ôm Vân y tiến vào gian phòng cuối cùng, một cước đá văng cửa phòng. Phía trong vang lên tiếng kêu sợ hãi của con gái, “Ai đó!” Vân Y bỗng giật mình, chưa kịp nhìn rõ người bên trong là ai, đã bị Tiết Tấn Minh quăng mạnh xuống sô pha.

Ghế sô pha nhung màu xanh mềm mại không khiến cô bị đau đớn, thế nhưng nhìn mọi thứ trước mắt đây giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào ngực. Vân Y chống người dậy, nhìn thiếu nữ trang điểm diễm lệ, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ tằm, giống như một con búp bê đứng trước giường, suýt nữa thì không nhận ra được đây là cô em gái ngây thơ trong sáng của mình. Niệm Kiều rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ, vành mắt ửng đỏ, hình như đã khóc trong mộng. Cô nhìn chằm chằm về phía Vân Y đang vô cùng chật vật trên ghế sô pha, ngây người ra một phút mới kêu lên vui mừng, “Chị!”

Cả người Vân Y run lên, cô từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh Niệm Kiều nhếch nhác vùi thân trong ngục tù, mỗi lần nghĩ đến là tâm lại đau như dao cắt. Song lúc này đây, cô thà nhìn Niệm Kiều gông cùm đầy mình, còn hơn là thấy dáng vẻ này của con bé. Đón lấy ánh mắt kinh hãi của Vân Y, Niệm Kiều lại tựa như không có việc gì vô cùng mừng rỡ chạy qua, đánh lung tung lên người Vân Y, “Chị, chị, chị làm người ta sợ muốn chết!”

Vân Y phục hồi tinh thần lại, tóm lấy cổ tay con bé, lại một lần nữa nhìn từ đầu đến chân, tầm mắt đông cứng lại ở vết tụ màu xanh chói mắt trên cổ con bé. Rõ ràng là dấu hôn vừa mới lưu lại, dường như còn tỏa ra mùi tình dục —— chuyện mà cô sợ hãi nhất, đúng là đã xảy ra.

“Tiết Tấn Minh, anh…vô liêm sỉ!” Vân Y giận dữ nhìn Tiết Tấn Minh, giận đến cực điểm, mà lại không thể nói hoàn chỉnh một câu.

Tiết Tấn Minh nhàn nhã dựa vào cửa, chẳng thèm để ý, thậm chí còn nhướn mày cười với Niệm Kiều. Niệm Kiều sửng sốt, tỏ vẻ hờn giận lay lay người Vân Y, “ Chị nói gì vậy, Tứ thiếu là người tốt, chị đừng có cáu bậy bạ, có trách thì trách chính bản thân chị ấy!” Nói rồi cô quay sang cười ngọt ngào với Tiết Tấn Minh, thẹn thùng mà nũng nịu nói, “Tính chị em hay cáu bẳn, Tứ thiếu đừng trách nha!”

Nụ cười rực rỡ nở trên mặt con bé, còn chướng mắt hơn cả máu tươi, Vân Y không thể chịu đựng nổi nữa, vung tay tát một cái, “Mày câm miệng đi!” Một cái tát ấy khiến Niệm Kiều ngây ra như phỗng, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vết hồng hồng, ngay lập tức mắt ngập nước nói, “Chị đánh em? Chị còn tư cách đánh em sao?” Con bé thụt lùi hai bước, ôm bên má nóng rát, the thé nói, “Em không trách chị bán đứng Trình tiên sinh, không trách chị làm việc cho kẻ ác, không trách chị bỏ lại em một mình chạy trốn…Chị, chị còn mặt mũi mà đánh tôi sao!”

Nghe con bé một tiếng lại một tiếng lên án, Vân Y há miệng nhưng một câu cũng không nói nên lời, toàn thân như bị ngâm trong nước đá. Tiết Tấn Minh thấy sắc mặt cô khiếp sợ, không nỡ kích động cô thêm nữa, tiến lên kéo Niệm Kiều lại, “Được rồi, em đi ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với chị em.” Niệm Kiều tức giận, la to lên, “Em không có người chị gái như thế này!”

Vân Y che mặt, không còn sức để nói, cũng bất lực rơi lệ. Tiết Tấn Minh cau mày gọi người hầu vào, đem Niệm Kiều kéo ra ngoài. Niệm Kiều không chịu, căm giận còn muốn chất vấn Vân Y. Người hầu kéo cô ta đến cửa, cũng không dám mạnh tay với cô ta. Trong lúc giãy dụa, Niệm Kiều chợt thấy bả vai đau xót, chính là bị Tiết Tấn Minh lạnh lùng ấn xuống, sắc mặt âm lãnh như vậy cũng là lần đầu cô nhìn thấy, so với con người hào hoa phóng khoáng lúc trước như hai người khác hẳn nhau. Niệm Kiều sửng sốt, chống đối lại, “Anh làm gì vậy?” Tiết Tấn Minh không còn kiên trì dỗ dành cô ta nữa, hững hờ vung tay với người hầu, “Nhốt xuống tầng hầm.”

Niệm Kiều ngây người, không hiểu vì sao Tứ thiếu dịu dàng thoáng cái đã trở mặt, rồi lại thấy chị gái sắc mặt tái nhợt chạy đến gần, dường như muốn che trở cho mình, ngăn không cho Tiết Tấn Minh động thủ. Thế nhưng sức lực cô quá yếu ớt, bị Tiết Tấn Minh hung tợn kéo vào lòng. Niệm Kiều nhất thời kinh hoàng cùng hối hận, giậm chân hét chói tai về phía Tiết Tấn Minh, “Không được thương tổn chị của tôi!” Vân Y nhìn con bé cười sầu thảm, Tiết Tấn Minh khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng, “Yên tâm, tôi rất yêu chị cô. Còn cô, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, thì tôi sẽ giết Trình tiên sinh của cô ngay!”

Trình tiên sinh, ba chữ này giống như câu thần chú, khiến Niệm Kiều dừng náo loạn. Vân Y nhìn Niệm Kiều bị người hầu kéo đi, ngây ra hồi lâu mới nhìn về phía Tiết Tấn Minh, còn anh thì đang vô cùng hứng thú quan sát vẻ mặt của cô.

Hóa ra Trình Dĩ Triết ở trong tay hắn, như vậy kẻ cấu kết với bọn đạo tặc cướp đi phạm nhân, thực sự là do Tiết Tấn Minh làm, hắn thực sự cấu kết với người Nhật Bản; không những thế, hắn còn dùng Trình Dĩ Triết làm mồi để dụ dỗ Niệm Kiều…Vân Y lẳng lặng đưa mắt nhìn công tử phong thần đẹp như ngọc này, khóe môi nhếch lên ý cười băng lãnh.

Điệu cười cùng ánh mắt này khiến Tiết Tấn Minh như bị một mũi dao đâm sau lưng, anh đóng cửa lại, quay người ép cô sát vào tường. Vân Y đờ đẫn nhắm mắt lại, làm thinh với từng động tác của anh. Quần áo cô đơn bạc mỏng manh, tóc vẫn ướt sũng dán lên hai má, sự quật cường trên gương mặt cũng không còn, cũng không biểu lộ chút biểu tình nào. Đáy lòng Tiết Tấn Minh ngập lửa giận, nghĩ ra vô số biện pháp để chọc giận cô, đày đọa cô, nhưng khi tận mắt nhìn Niệm Kiều tổn thương cô, so với chính mình bị cô tổn thương còn khó chịu hơn. Thì ra, cô trong lòng anh, còn nhiều hơn so với suy nghĩ của mình…Tiết Tấn Minh nhìn chằm chằm gương mặt cô, đành thở dài, “Tôi chưa làm gì con bé, em luôn luôn không tin tôi, tôi trong mắt em, tiểu nhân đến vậy sao?”

Vân Y mở mắt ra, run giọng nói, “Nhưng con bé ngủ trong nhà anh, ăn mặc như vậy, trên cổ, trên cổ còn có…” Tiết Tấn Minh nở nụ cười, bỡn cợt áp sát cô, “Có cái gì?” Không đợi Vân Y đáp lời, anh bỗng cúi đầu hôn lên cổ cô. Vân Y giận dữ giãy ra, vung tay muốn tát. “Là cái gì, có phải như vậy không?” Tiết Tấn Minh không né không tránh, chỉ cười đợi cái tát của cô rơi xuống.

“Lần đầu tiên tôi gặp em, đã bị em tạt rượu đầy người, chịu một cái tát của em thì có hề gì?” Anh cười nhàn nhạt, ánh mắt chân thành. Vân Y chán nản buông tay xuống, trong đầu bỗng nhớ đến lời hát —— Khanh bản gia nhân, nại hà tác tặc ( Dịch: Khanh vốn là mỹ nhân, bởi sao lại làm tặc.)

“Vân Y, em nên cảm tạ tôi mới phải.” Tiết Tấn Minh thở mạnh ra một hơi, “Nếu không có tôi, con bé đã rơi vào tay Hasegawa!”

Sắc trời đã tối đen, trong phòng chưa bật đèn, khuôn mặt Tiết Tấn Minh dần dần chìm vào trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Vân Y cùng anh đều trầm mặc, vết thương đau buốt khiến khắp người cô lạnh run, bả vai càng run rẩy mạnh hơn. Bên eo bỗng nhiên bị níu lấy, Tiết Tấn Minh bế cô lên, bước về phía giường. Chạm vào cái gối mềm mại vẫn còn hơi ấm, Vân Y giống như bị lửa hâm nóng, giãy mạnh khỏi khuỷu tay anh!

“Vân Y!” Tiết Tấn Minh ấn mạnh cô xuống, bất đắc dĩ nói, “Để tôi xem vết thương của em thế nào.” Đèn ngủ đầu giường bật sáng, ánh sáng màu quất ấm áp rọi lên sườn mặt anh, soi rõ ánh mắt lo lắng đầy tình cảm, long lanh như ánh quang trên mặt nước. Vân Y không phí công giãy dụa nữa, dựa vào đầu giường lạnh lùng nhìn từng cử chỉ của anh. Tiết Tấn Minh cẩn thận tháo chiếc giày cùng chiếc tất loang lổ máu ra, vừa nhìn thấy vết thương không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mắt tràn đầy sự thương tiếc. Người hầu theo sự sai bảo của anh mang thuốc cùng băng gạt đến, anh tự mình giúp cô khử trùng rửa sạch vết thương, rồi cẩn thận bôi nước thuốc lên. Vân Y cắn môi, từ đầu đến cuối không kêu một câu, đau đến mức trán chảy đầy mồ hôi cũng không kêu. Tiết Tấn Minh nhíu mày nhìn vẻ mặt của cô, không hiểu sao lòng dâng lên sự bực tức, nếu lúc này đổi thành Hoắc Trọng Hanh, cô có ra vẻ mạnh mẽ như thế nữa không…Nghĩ đến đó, động tác vô tình mạnh thêm, Vân Y nhịn đau co rụt lại, anh luống cuống lập tức khom người, cúi đầu nhẹ nhàng thổi khí, muốn vết thương đỡ đau hơn.

Một lần nọ, cô bị trẹo chân trên sàn nhảy, trước mặt mọi người anh quỳ một gối xuống xoa bóp mắt cá chân cho cô…Vân Y quay đầu, không nhìn anh, nhưng rốt cuộc lòng cũng mềm nhũn, anh đã luôn đối tốt với cô.

Vết thương tuy sâu, nhưng may mà không thương tổn đến gân cốt, Tiết Tấn Minh băng bó cho cô xong, rồi kéo chăn qua đắp lên người cô. Vân Y nhìn được ra đây là phòng ngủ của anh, lập tức nghĩ đến dáng vẻ của Niệm Kiều lúc nãy, bỗng nhiên đưa tay đẩy chăn ra. Tiết Tấn Minh ngẩn ra, không khỏi cười khổ, “Chăn này là vừa mới đổi, trừ em gái em nằm thì không có ai từng dùng qua đâu, không cần tỏ ra chán ghét.”

Lời anh nói vô cùng thẳng thắn, khiến Vân Y không thể nói gì hơn, chỉ lạnh lùng quay người đi, thờ ơ không để ý. Tiết Tấn Minh nhìn cô một lúc lâu, thở dài, giọng điệu dịu dàng tha thiết, “Lâu rồi không gặp nhau, chẳng lẽ em không có gì muốn nói với tôi, không muốn nói chuyện với tôi sao?” Nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, cùng dáng vẻ thờ ơ, Tiết Tấn Minh hiểu rõ cô đã quyết tâm không cho anh bất cứ cơ hội nào.

“Em không muốn nói, thì tôi nói.” Tiết Tấn Minh cười cười, xoay người ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, “Niệm Kiều tiểu thư ở nhà tôi bao nhiêu ngày, thì tôi ngủ ở thư phòng từng ấy ngày. Phụ nữ ngủ trên giường tôi, chưa chắc là phụ nữ của tôi.” Tiết Tấn Minh liếc Vân Y, nở nụ cười tinh nghịch, “Chẳng qua tự dưng để người thân thế phức tạp đến ở nhà tôi, dù sao cũng khó tránh khỏi phiền phức. Nhưng nếu là phụ nữ của tôi thì chẳng còn gì kì lạ nữa. Về phần cái vết kia…Thật đáng tiếc, người thực hiện không phải là tôi, mà là vị Trình tiên sinh kia.”

Phản ứng lúc trước của Niệm Kiều đã khiến Vân Y thấy kỳ lạ rồi, nghĩ chắc là có ẩn tình khác. Tiết Tấn Minh nói vậy không biết thật giả ra sao, nhưng chí ít cũng khá phù hợp với suy nghĩ của cô đến bảy tám phần. Vân Y mệt mỏi nói, “Trình Dĩ Triết là anh cướp đi?” Tiết Tấn Minh thẳng thắn gật đầu, Vân Y nhíu mày im lặng trong chốc lát, đưa mắt nhìn anh, “Tiết Tấn Minh, dù người bên ngoài có nói anh thế nào, tôi cũng không hề tin đó là thật, tôi cũng nói qua với Hoắc Trọng Hanh, anh không phải là tên tay sai ti tiện hèn hạ, không phải là người bán nước cầu vinh.”

Giọng cô khe khẽ mệt mỏi, đưa vào tai Tiết Tấn Minh, khiến lòng anh dậy lên con sóng lớn, cứ nhấp nhô lên xuống không nguôi. Nụ cười bên môi dần dần tắt, anh lẳng lặng nhìn cô, nghiêm túc nói, “Đúng, tôi không phải là người như vậy.”

Lòng Vân Y bỗng nhẹ nhõm hẳn đi, nhìn Tiết Tấn Minh rồi từ từ mỉm cười, “Chỉ mong anh là một kẻ địch cao thượng.” Tiết Tấn Minh cầm tay cô, “Chúng ta chưa bao giờ là kẻ địch của nhau.” Vân Y rút tay lại, thu lại nụ cười, nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, “Nếu anh là kẻ địch của Hoắc Trọng Hanh, thì cũng là địch của tôi.” Tiết Tấn Minh nhìn ánh mắt trong sáng của cô, đành cười khổ.

Đến bước này, Vân Y cũng đành cười khổ theo.

Bên ngoài đồn đại Tiết Tấn Minh làm tay sai cho người Nhật Bản, bí mật bắt cóc Trình Dĩ Triết – người một lòng yêu nước, nhưng hơn ai hết cô hiểu rõ, Trình Dĩ Triết chỉ là một quân cờ của cô, đối với người Nhật Bản cũng không có giá trị gì qua lớn. Họ tốn nhiều công sức để cướp người như vậy để nhằm mục đích gì? Tiết Tấn Minh bị đẩy ra gánh tội thay, dường như quá lôgic, rồi lại quá rõ ràng…Nếu nói lúc trước Vân Y hoài nghi, là bởi cô biết rõ nội tình, còn Hoắc Trọng Hanh lại có suy nghĩ nhạy bén như vậy thật khiến cho Vân Y thầm kinh hãi.

Giờ đây chân tướng đã rõ ràng, nhưng mọi chuyện cũng bị đảo lộn hết cả. Cướp Trình Dĩ Triết là kiệt tác của Tiết Tấn Minh, không phải là do Hasegawa bày mưu đặt kế, mà ngược lại Tiết Tấn Minh lợi dụng người Nhật Bản làm tấm ngụy trang, đến này họ bị một tay Tiết Tấn Minh che mắt không hề hay biết gì. Xem ra người Nhật Bản chỉ biết Trình Dĩ Triết từng công bố tin quan lớn ở Bắc Bình thông đồng với thương nhân Nhật Bản, có thể trong tay hắn nắm nhiều tin tức quan trọng. Tiết Tấn Minh bắt hắn, liên tục thẩm vấn nhưng lại không thu được kết quả. Mà sức ép từ dư luận quá mạnh mẽ, nếu thẳng tay bịt đầu mối chỉ sợ càng thêm kích động sự phẫn nộ của dân chúng. Ai dè ngay lúc đó Trình Dĩ Triết bỗng nhiên lại bị bắt cóc, nếu như những kẻ cướp tù lấy được chứng cứ trên người hắn, rồi trực tiếp trình lên Quốc Hội yêu cầu buộc tội, thì chắc chằn sẽ không ít người phải chịu đại họa, rồi cũng khiến những người Nhật Bản đang kinh doanh ở Bắc Bình sẽ bị suy sụp phá sản.

Sự uy hiếp khủng khiếp đó đương nhiên sẽ khiến Lý Mạnh Nguyên, Phương Kế Nghiêu đứng ngồi không yên, song song đó bên ngoài thì hoài nghi người Nhật Bản làm, còn người Nhật Bản lại hướng sự nghi ngờ về một người khác, đó là Tiết Tấn Minh - người duy nhất có khả năng mang phạm nhân đi, và cũng là kẻ luôn luôn đối đầu với bọn chúng.

“Cho dù diệt trừ được Hoắc Trọng Hanh, anh cũng không có tư cách để chiếm lấy vị trí đó.” Thần sắc Vân Y lạnh lùng, lời lẽ sắc nhọn như dao, “Anh lừa gạt ông chủ gây xích mích hai bên, không tiếc để người Nhật Bản ra tay với chính đồng bào mình, đây là khí phách của Tiết tứ công tử sao!” Sắc mặt Tiết Tấn Minh âm u, gân xanh trên thái dương nổi lên, “Em sai rồi, tôi không có ông chủ, và cũng không có ai xứng để thao túng tôi.”

“Tiết gia cùng người Nhật bản có quan hệ làm ăn, tôi cũng có rất nhiều ban bè người Nhật Bản, đấy là sự thật. Bởi vậy mọi người cùng nhau kinh doanh, không có vấn đề gì. Còn nói tôi nghe theo sự sắp đặt của Hasegawa, làm tay sai cho…” Tiết Tấn Minh ngừng lại một lát rồi khẽ cười, “Bọn chúng mà cũng xứng sao? Chỉ có lần kia tôi không muốn tranh giành với chị gái, bị Lý Mạnh Nguyên xúi bẩy, mới hồ đồ nhờ vả người Nhật Bản, để cho tất cả gia nghiệp đều rơi vào tay Lý Mạnh Nguyên. Người ngoài nói đàn ông Tiết gia chỉ là một lũ gối thiêu hoa*, lại không hề biết ông cụ* tôi trước khi chết đã bị đào sạch bong, thứ còn lại cũng chỉ là cái xác khô mà thôi.”

(*gối thiêu hoa: chỉ có hình thức bên ngoài còn không có tài năng học thức.

*ông cụ: chỉ bố của Tiết Tấn Minh.)

Vân Y im lặng, mấy năm gần đây Tiết gia nhìn thì có vẻ nổi tiếng, nhưng thế lực đã không còn cường đại như trước nữa, ba người con trai thì chỉ biết phung phí vui chơi, còn lại ông con rể Lý Mạnh Nguyên để chủ trì cục diện, hóa ra xương cốt đã sớm thối rữa từ lâu. Còn Tiết tấn Minh, lại khiến cho tất cả mọi người coi thường hắn, Vân Y thở dài, “Dù sao trong mấy năm qua anh giấu tài, cũng được không ít người Nhật Bản giúp đỡ, bây giờ cuối cùng cũng đợi được thời cơ đến, nên trước tiên tôi xin chúc mừng chúc mừng anh.”

Giọng điệu trào phúng của cô vẫn chưa khiến Tiết Tấn Minh khó chịu, anh nghiêng người nhìn Vân Y, cười dịu dàng, “Không dám nhận, nên chúc mừng Vân tiểu thư thì hơn. Nếu không nhờ Nhị bối lặc hợp lực với Hasegawa, dù miệng tôi có nhét đầy hoàng liên*, cũng không thể suy ra lai lịch của em là như vậy…Tần Cửu là một nhân tài, đáng tiếc là một con cáo già ăn cháo đá bát…” Vân Y bỗng ngắt lời anh, “Người thì cũng chết rồi, Tần gia dù không đáng tin nhưng cũng được coi như là một nam tử hán, anh chưa chắc đã mạnh hơn ông ta.” Tiết Tấn Minh cũng không giận, nhìn vào mắt cô chậm rãi nói, “Có thể bây giờ em ghét tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện ngẩng đầu lên mà nhìn!” Vân Y lắc đầu cười nói, “Tôi nhìn anh thì sao, chẳng có gì đáng quan trọng, chẳng qua anh không cam tâm mà thôi!” Tiết Tấn Minh nhất thời kinh ngạc, đợi đến lúc phục hồi tinh thần định phản bác lại cô, thì Vân Y đã nhàn nhã dựa vào đầu giường nói, “Chuyện phiếm thì đã nói rồi, Tứ thiếu khổ cực cả buổi, cũng nên nói chuyện chính đi thôi.”

(*hoàng liên: một vị thuốc vô cùng đắng.)

Lòng tràn đầy điều muốn nói lại bị người ta chặn ngay cổ họng, chưa lúc nào thấy chán nản lúc này. Tiết Tấn Minh không hề che giấu sự thất vọng, “Sự kiên trì của em thật kém, lòng hiếu kỳ cũng không có nốt, chẳng đáng yêu chút nào.” Vân Y ngay cả mí mắt cũng lười nâng, “Đúng vậy nha, anh tìm được Niệm Kiều, thần cơ diệu toán lừa được tôi ra khỏi chỗ ẩn náu, quả là kì lạ; một con mọt sách vô dụng, một cô gái nhỏ ngây thơ, rơi vào tay anh vậy mà lại biến ra được nhiều xảo thuật như vậy, tôi phải hiếu kỳ mới phải.” Đối với sự mỉa mai của cô, Tiết Tấn Minh cũng không phản đối, chỉ đành ảo não mà nói, “Đồ răng bén lưỡi nhọn, họ Hoắc kia thế mà cũng chịu được em!” Vân Y cười đến mức chân mày cong cong, khiến anh hết cách, lườm cô nửa buổi cũng đành nhìn nhau mà cười…Hai con người ở thế đối địch, giờ lại giống như bạn bè tri kỷ, đem tất cả ân oán sinh tử, đều thành trò cười.

Vân Y vẫn mở lời trước, “Nói đi, anh muốn tôi làm gì, ám sát Hoắc Trọng Hanh lần thứ hai sao?” Tiết Tấn Minh ngửa bàn tay ra, “Đừng có trách lầm người tốt, lần kia là do Hasegawa cùng Nhị bối lạc làm, Phương Kế Nghiêu làm nội ứng, không liên quan đến tôi.” Vân Y cười gật đầu, “Đúng, anh chỉ thích phóng hỏa xem kịch, định ngồi không hưởng lợi mà thôi.” Tiết Tấn Minh mỉm cười nhìn cô, “Nếu tôi thật sự muốn ám sát Hoắc Trọng Hanh?” Vân Y thẳng thắn nói một hơi, “Tôi giết anh!” Tiết Tấn Minh cười ha ha, cười đến mức không nói lên lời. Vân Y chờ anh cười xong, ngẩng mặt bình tĩnh cười cười, “Anh không cần phải suy nghĩ, tôi sống ít đi vài thập niên cũng chẳng sao, dùng Niệm Kiều uy hiếp tôi cũng vô dụng.”


/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status