“—— từ nay về sau trên đời này không còn người tên là Vân Y nữa.”
Cứu cô, đe dọa cô, dạy cô, hại cô, giúp đỡ cô…Mọi chuyện đều từ người này mà ra, giờ đây đã là người chết đèn tắt. Vân Y ngơ ngẩn nghe bà Trần nói, trong lòng như bị một con dao cùn từng chút một khoét sâu xuống, rõ ràng rất đau nhức, nhưng máu lại không thể chảy ra. Trong lúc hoảng hốt, có một giọng nói mơ hồ dần dần hiện lên, dần dần rõ ràng… “Niệm Khanh, quá khứ thì có đủ loại quá khứ, ví dụ như khi ngày hôm qua kết thúc! Hãy quên hẳn mẹ cùng nơi này đi, coi như con vừa tái sinh làm người một lần nữa! Nếu con không thể quên, thì sau khi chết mẹ cũng không thể yên nghỉ được!” Thanh âm thê lương của mẹ, luôn quẩn quanh trong cơn ác mộng của cô, như cái bóng vĩnh viễn đi theo cô. Vân Y nhắm mắt lại, chậm rãi che đi lỗ tai, không biết phải tìm nơi nào để trốn tránh được những hồi ức đang ùn ùn kéo đến.
Cái gọi là cao chạy xa bay, thay hình đổi dạng, chính là nguyện vọng lúc lâm chung của mẹ, là lời hứa của Tần gia đối với cô, và cũng chính là lối thoát mà cô tha thiết mong ước —— tựa như loài thạch sùng đứt đuôi cầu sinh, nguyện vứt bỏ một bộ phận để sống sót, kéo thân tàn tiếp tục đi về phía trước.
Bà Trần nghẹn ngào khuyên nhủ, “Tần gia vẫn còn giữ tiền cho cô, vẫn để ở chỗ cũ, đủ để cô dùng hơn nửa đời…Bây giờ đã tới bước đường này, thì đừng bàn cãi cái gì là ý đoản tình trường nữa, chỉ mình cô đơn thương độc mã cũng không thể cứu em gái cô được đâu. Chị em hai người đã rơi vào cảnh này, mỗi người đều có số mệnh riêng, cũng coi như cô không phụ lòng con bé! Sau này hãy cao chạy xa bay, một người sống, vẫn hơn là hai người cùng ôm nhau chết một chỗ!”
Vân Y cứ mãi cúi đầu, trầm mặc không rõ vui buồn, giống như đã hóa thành tượng đá. Từng tiếng sàn sạt vụn vặt đánh vào song cửa sổ, bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, bầu trời âm u cả ngày cuối cùng cũng trở nên đen kịt. Vân Y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tấm rèm hoa bạc màu bị gió thổi trúng bay phần phật, không khỏi cúi đầu than thở, “Trời tối rồi…Bây giờ bà định như thế nào?” Bà Trần giật mình, mãi mới ngỡ ra là cô đang hỏi mình.
“Chẳng như thế nào hết, đã trải qua nửa đời người, tuổi cũng già rồi.” Bà Trần buồn bã cười gượng, dường như để đáp lại lời cô, song cửa sổ sứt mẻ răng rắc một tiếng giống như cũng bị gió thổi tung, thế nhưng nó vẫn lung lay lắc lư kiên trì bám ở chỗ cũ.
Ở nơi hèn mọn đổ nát nhất, thường hay sinh ra loại sức sống cứng cỏi nhất, cô cùng bà Trần chính là loại sức sống đó. Vân Y lặng im trong chốc lát, đưa mắt quan sát gian nhà, nhìn lên cái tủ gỗ cũ nát ở đầu giường có một bức ảnh đã ố vàng, đó là ảnh một cô gái tuổi còn thanh xuân ngọt ngào cười hết sức động lòng người, nhìn khuôn mặt thấy hơi quen thuộc. “Đấy là tôi ngày xưa khi còn ở đây, nếu không gặp Tần gia có lẽ tôi vẫn làm cái nghề này.” Bà Trần một hơi nói hết ra, cũng không tránh né gì. Vân Y cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng cầm bàn tay thô ráp của bà Trần. Bóng đêm cuối cùng cũng nuốt chửng mặt trời, trong phòng tối sầm, khiến cho hai người không nhìn rõ được khuôn mặt của nhau, không biết giờ phút này người kia là đang cười hay rơi lệ.
“Nên đốt đèn thôi.” Bà Trần lần mò đứng dậy, lại bị Vân Y ngăn lại, trong bóng tối chỉ nghe thấy thanh âm gấp gáp cùng sự mệt mỏi, “Đừng đốt đèn, ở đây không an toàn, chúng ta phải thừa lúc trời tối mà đi khỏi đây.” Bà Trần cân nhắc trong lòng, nhớ tới dọc đường hoảng sợ chạy tới đây khó tránh khỏi bị người khác chú ý, đúng là không nên ở đây lâu. Nhưng hai người bọn họ đơn thân sức yếu, biết trốn ở nơi nào —— bên ngoài dư luận đã bắt đầu xôn xao, chỉ sợ bây giờ khắp nơi đều có quân cảnh( quân đội và cảnh sát ) cùng người của Bùi Ngũ, nếu không suy nghĩ chu đáo thì chỉ tự chui đầu vào lưới thôi.
“Đây là nơi nào, cách bến tàu có xa lắm không?” Trong bóng tối Vân Y bỗng mở miệng hỏi. Bà Trần ngạc nhiên, không hiểu vì sao Vân Y lại hỏi vậy, chần chừ một lúc mới đáp không xa. Vân Y trầm mặc, đúng lúc này đèn đường ngoài cửa sổ bỗng phát sáng, tia sáng mỏng manh rọi vào, chiếu lên hình dáng lờ mờ của cô, tựa như một bức tượng huyền bí băng giá. Bà Trần không biếu cô đang suy nghĩ điều gì, tiến lên vỗ nhẹ bả vai cô, muốn nói cô không cần sợ hãi. Không ngờ Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt óng ánh nước, con ngươi đen như nước sơn giờ thê lương khiến lòng người tan nát, “Tôi từng nói với anh ấy, tôi không muốn được tự do…Giờ đây xem ra, cứ tự do vẫn là tốt hơn, tự do so với điều gì cũng tốt hơn.” Lời nói không đầu không đuổi, khiến bà Trần nghe mà không hiểu, chỉ biết cô nói muốn được tự do, liền than thở, “Bây giờ mấu chốt không phải là tự do, mà là phải bảo toàn tính mạng đã. A di đà Phật!”
Vân y hơi ngẩng đầu, mỗi chữ mỗi câu cười nói, “Chỉ cần tới được bến cảng, thì sẽ tự do.”
Bà Trần chấn động, nghi ngờ nhìn Vân Y, “Cô, đã có cách gì sao?”
Trong bóng tối, con ngươi Vân Y óng ánh tựa như mắt mèo chiếu thẳng vào người đối diện, “Cách thì không có, nhưng đường lui thì đã có một đường.”
Cho tới nay, dù biết rõ nguy hiểm đang cận kề, sóng dữ ngập trời, cũng đành phải nhắm mắt mà đi về phía trước, có đứng lại cũng trốn không thoát.
Thế nhưng chỉ là từ từ nhắm hai mắt, chứ không phải là thực sự mù.
Băng đảng Triều Châu độc quyền buôn bán thuốc phiện gần đây đã móc ngoặc với người nước ngoài, tàu đánh hàng trực tiếp từ đầu mối buôn lậu ở tô giới* Anh và Pháp, được người ngoài quản lý ở khu vực đó bảo hộ cho, khiến cho sở thuế Trung Quốc biết mà không làm gì được, dần dần chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua, sự dung túng ở cảng tô giới đã biến buôn lậu thuốc phiện thành một ngành công nghiệp ngầm khổng lồ. Những kẻ thao túng ngành công nghiệp này không còn chỉ là các con buôn thuốc phiện, mà còn là các thế lực hắc bạch đan xen trộn lẫn với nhau, quan chức, thương nhân, thổ phỉ đều dính líu đến nhau, đúng là một mạch nước bẩn —— đừng nói đến bà Trần, chỉ sợ ngay cả Tần gia cũng không nghĩ đến, Vân Y lại có gan tìm tới bang Triều Châu, dùng một số tiền lớn để lôi kéo, giao dịch thành công với ông trùm của bang phái này.
(*tô giới: những vùng đất mà các nước đế quốc ngày xưa chiếm của Trung Quốc để tư bản của họ đến buôn bán.)
Nghe cô thành thực nói, bà Trần nhất thời ngộ ra, đồng thời còn thấy sợ hãi. Cứ nghĩ rằng hai chị em họ sinh sống kham khổ, chẳng qua Vân Y cố tình giả vờ giản dị, sợ lộ nội tình trước mặt người khác. Với những khách quen hào phóng, tùy tiện tặng vài phần châu báu cũng đủ để hai chị em sống trong cẩm y ngọc thực. Nhưng nào ngờ, họ dùng tất cả tài sản để mua lấy đường sống.
Một cô gái nhỏ bé, lại có tâm cơ sắc sảo như vậy, cũng không chờ người khác giúp đỡ để đạt mục đích, mà cứ bất động thanh sắc mà tự rèn luyện vây cánh, nay mai là có thể sải cánh, xa chạy cao bay. Tần gia không cản trở được cô, Hoắc Trọng Hanh cũng không thể giữ cô lại.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, không đủ thời gian để cô chuẩn bị được chu toàn, hết thảy đều bị đảo lộn. Uổng công chịu khổ chuốc phiền, cuối cùng cũng không có cơ hội cứu Niệm Kiều khỏi Tần gia; đến khi Tần gia ngã xuống rồi, thì Niệm Kiều lại biến mất…Từ đầu đến cuối Vân Y cứ như bị một sợi xích vô hình trói chặt lại, vậy ai là người cầm đầu dây xích, còn ai là người nắm đôi cánh của cô.
Bà Trần hoảng hốt một lúc lâu, nhắm mắt lại cười khổ, “Cô so với tôi thông minh hơn rất nhiều.”
Thông minh sao, thông minh thì có ích lợi gì.
Vân Y buồn bã đưa mắt nhìn, cũng chỉ có thể im lặng mà cười gượng. Nếu thực sự thông minh, thì tại sao lại phải cam chịu thế này. Ngày ấy cô nói, “Trọng Hanh, em không muốn được tự do!” —— anh sẽ không bao giờ hiểu được những lời này có ý nghĩ như thế nào đối với cô, chỉ bản thân Vân Y mới hiểu, vào khoảnh khắc đó, cô thực sự bằng lòng vứt bỏ tự do.
Nếu như ngày hôm nay không trốn khỏi Hứa Tranh thì liệu cô có còn bằng lòng vứt bỏ như cũ nữa không?
Trong lúc hoảng hốt băn khoăn như vậy, cô lại cười thành tiếng. Nhìn vào vết xe đổ của mẹ, cái chết bi thảm của Tần gia phía trước —— ngươi vĩnh viễn không biết lúc nào ông chủ sẽ trở mặt, cũng không biết được khi nào người đàn ông sẽ thay lòng đổi dạ. Huống hồ, ngay từ lúc đầu đã ở thế đối lập nhau, dù người đàn ông đó có đồng sàng cộng chẩm với mình, có lẽ chưa bao giờ thật lòng thật dạ đối xử với cô, cũng giống như cô cũng chưa từng mở lòng với hắn.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hai người phụ nữ mặc quần áo mùa đông cồng kềnh đi ra khỏi cửa ngõ, tay cầm giỏ trúc, đầu trùm khăn vải thô, một trước một sau đi trên đường. Lúc này bóng đêm đã dày đặc, vậy mà trong con hẻm rách nát vẫn đầy hàng quán nhà thổ, cứ đêm đến là tụ tập đủ hạng người, đều là dân lao động từ đủ các loại nghề. Trên đường hầu như không thấy bóng dáng của phụ nữ, chỉ có mấy cô gái điếm đang mời chào, chứ tuyệt đối không nhìn thấy con gái nhà đàng hoàng đi qua.
Hai người phụ nữ cúi đầu đi xuyên qua đám người, va phải mấy người phu xe. Một người quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của người phụ nữ kia, thấy dáng đi của người đó thong thả nhẹ nhàng, tuy mặc áo thô kềnh nhưng vẫn rất linh hoạt. Tên đàn ông đó cười hì hì vươn tay lên định sờ eo mông người phụ nữ đó. Còn chưa chạm được vào vạt áo, người phụ nữ kia bỗng cảnh giác, thình lình dừng bước chân quay đầu lại —— một khuôn mặt hé ra từ chiếc khăn trùm đầu màu vàng, những nốt mụn đen chi chít đầy mặt, xấu xí kinh khủng, tên phu xe sợ quá cuống quít rụt tay lại.
Người phụ nữ mập mạp đi phía trước nhanh chóng quay người lại kéo người phụ nữ xấu xí kia đi, hai người vội vã băng qua con đường hỗn loạn này, đi thông qua con hẻm bên trái rồi rẽ phải, không lâu sau đã đến con đường giao giữa tô giới Pháp và tô giới Anh. Lúc trước đi đường hẻm để tránh sự chú ý người khác, từ lúc này phải đi trên đường lớn, nơi nơi đều có quân cảnh đi tuần tra. Bến cảng đã rất gần rồi, nhưng tốt nhất không nên coi thường, một đoạn ngắn cũng có thể xảy ra sự cố. “Hai đường bên trái bên phải đều có thể đi ra bến cảng, chúng ta tách nhau ra ở đây, rồi gặp nhau ở bến cảng.” Vân Y che lại khăn trùm đầu, nhìn thấy có cảnh sát tuần tra đi qua giao lộ, liền vội lách người núp sau đèn đường. Bà Trần ngạc nhiên, nghi ngờ nói, “Hai người cùng đi sẽ phối hợp tốt hơn, tại sao lại tách ra?” Vân Y nín thinh một phút rồi nhẹ giọng nói, “Nếu như tôi không tới được, bà hãy nhớ kỹ nơi cần đến và ám hiệu mà tôi đã nói lúc trước, tìm ông chủ Phùng Vũ Phùng gia, ông ta sẽ sắp xếp cho bà lên tàu hàng rời đi ngay đêm nay.”
“Cô vẫn nghĩ đến Thống đốc, muốn quay lại tìm hắn cầu xin thương tình đúng không?” Bà Trần tóm lấy cổ tay cô, không ngừng trách mắng, “Đến nước này rồi mà cô vẫn còn hồ đồ thế sao! Núi xanh còn đây, sợ gì không có củi đốt, tránh qua trận gió này rồi quay về cứu em gái cô, sao lúc này lại khinh suất, dù có đem bản thân cô thế vào cũng vô tác dụng…”
Vân Y bỗng cười rộ lên, dưới khăn trùm đầu chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo, “Tôi không khinh suất, cũng không quay lại tìm ai.” Bà Trần không tin, tóm chặt lấy cổ tay cô không chịu buông, định mắng thêm để cô tỉnh người ra, nhưng lại sợ bị người qua đường chú ý, nhất thời gấp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Vân Y nhìn thần sắc vô cùng lo lắng của bà Trần, đáy mắt cô dần dần dâng lên tình cảm ấm áp —— Cuối cùng cũng có người thật lòng quan tâm đến cô, vào thời khắc sinh tử này, cô không chỉ có một mình.
“Bọn họ chỉ tìm tôi, bà không đáng bị kéo vào chuyện này, chúng ta đi cùng nhau chỉ càng thêm nguy hiểm.” Vân Y mỉm cười, nắm lấy bàn tay bà Trần, “Hơn nữa tôi cũng có việc cầu xin bà, xin bà hãy bình an ra đi coi như là thay tôi chiếu cố bản thân mình.”
Hàm ý là, ân oán giữa cô và bà đã thanh toán xong, mỗi người đều có việc riêng phải làm, không ai nợ ai. Nhưng cô càng nói như vậy, bà Trần càng hiểu dụng tâm của cô, và càng thấy mình mắc nợ cô nhiều hơn. Vân Y dường như nhìn thấu được lòng bà, không đợi bà mở miệng liền cười nói, “Tôi nếu có chuyện gì, xin bà hãy tìm cách cứu Niệm Kiều…Con bé không có tội danh, càng không đến mức bị tội liên đới, chỉ cần biết cách hối lộ chính quyền địa phương, đến lúc đó hãy dùng đến số tiền của Tần gia.” Giọng cô thật bình tĩnh, nói tường tận như đang bố trí một bữa tiệc thông thường, nhưng thực ra là đang phó thác an nguy tính mạng của mình cùng thân nhân.
Khiến một người đã nhìn quen sinh tử hợp tan như bà Trần cũng không nói thành lời, thật lâu sau mới nói, “Vì sao lại tin tôi như vậy?”
Vì sao lại tin bà ấy?
Chỉ vì, ngoài bà ra tôi không còn ai để tin tưởng nữa.
Lời này, chỉ có thể nói với lòng mình, mà không thể nói ra khỏi miệng, vì nó quá mức đau thương tàn khốc.
Vân Y quấn lại khăn thật kín, hỏi một đằng đáp một nẻo mà cười nói, “Đến lúc rồi, đi thôi.”
Cô xoay người thong thả đi vào con đường bên trái, bước từng bước nhỏ nhưng lại vững vàng vô cùng, không biết nghị lực đến thế nào mới chịu đựng được vết thương đau đớn ở chân. Bà Trần bật thốt lên, “Vân…Niệm Khanh!” Vân Y nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn bà, nhưng bà lại không biết phải nói gì. Hai ngã rẽ dưới ánh đèn đường, một khi mỗi người rẽ một ngả, liệu từ nay về sau cùng đồng tâm hiệp lực, hay cứ vẫn là mỗi người một cuộc đời chìm nổi?
“Tôi có tên.” Đứng yên trong chốc lát, bà Trần khàn giọng nói, “Tôi là Quế Trân, Lý Quế Trân.” Thì ra đây là tên của bà, gọi mãi cái tên bà Trần, giờ mới biết được tên của bà. Mắt Vân Y hơi nóng lên, mỉm cười rồi gọi một tiếng, “Chị Quế Trân, đi đường cẩn thận.”
Bến cảng vào đêm đèn đuốc vẫn sáng trưng, một chiếc tàu chở hàng lớn vừa cập bến, chung quanh đều là công nhân đang chạy qua lại vận chuyển hàng hóa.
Một đoạn đường ngắn, không hết mười phút Quế Trân đã chạy tới chỗ hẹn. Dù sao nơi này cũng là địa bàn tô giới, khắp nơi đều là cảnh sát tuần tra cùng lính tuần của tô giới, thỉnh thoảng chặn người qua đường lại để kiểm tra. Lúc này trong thành phố sợ là đang sôi sùng sục lên, có lẽ Thống đốc đã thực sự nổi giận, không tìm được Vân Y, rất có thể sẽ lật tung cả thành phố lên mất.
Quế Trân ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, không ngừng sốt ruột mà nhìn ra giao lộ, không biết Vân Y đi đến đâu rồi. May mà bên kia đường cũng không nhiều cảnh sát lắm, chỉ có hai ba gã canh giữ bên đường, cứ nhìn thấy đàn bà con gái là chặn lại tra hỏi, cứ mỗi lần như vậy tim Quế Trân lại thót lên.
Lại một đôi nam nữ bị ngăn lại, người con gái diễm lệ kia có vẻ chua ngoa, bị cánh sát tra hỏi thì tỏ ra không kiên nhẫn, mở mồm quát mắng, “Đừng có cản đường, tôi quen Tiết Cục trưởng của các người đó!” Cảnh sát tuần tra sửng sốt, không hề tỏ ra cung kính mà lại túm lấy cô ta, kéo sang chiếc ô tô màu đen đỗ bên đường. Cô gái kia sợ hãi giãy dụa, thì bị thô bạo ấn đầu thấp xuống, để cho người trong xe nhìn rõ dung mạo. Ánh sáng trong xe mờ mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một sườn mặt anh tuấn kiệt suất, cùng đôi mắt lạnh lùng đảo qua. Cô gái kia vốn là một ca sĩ cũng có chút danh tiếng, hình như đã từng gặp qua Tiết Tấn Minh một lần, thuận miệng khoe khoang thì bị tưởng nhầm là Vân Y. Lúc này đây cô ta sợ đến mức liên tục thét chói tai, cuống quít xin lượng thứ, người trong xe chỉ khoát tay một cái, rồi hững hờ quay đầu đi. Cảnh sát tuần tra phía sau lập tức buông cô ta ra, ý bảo cô ta có thể đi rồi. Cô gái kia hình như đã nhận ra người kia là ai, cũng không dám nhìn thêm, vội vàng kéo lấy tên bạn trai chạy đi.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ xách cái làn đi đến, thấy tuần tra thì bà ta vội cúi đầu xuống. Cô gái kia đi vội vã không kịp nhìn mà va mạnh vào người nọ. Cô ta lảo đảo một cái, còn người phụ nữ mập mạp vụng về kia cũng đứng không vững mà ngã mạnh xuống đất. Cảnh sát tuần tra đứng bên đường bật cười, nhìn thấy người phụ nữ thô kệch kia bị mất mặt mà buồn cười. Người phụ nữ vừa ngã trên mặt đất chậm chạp đứng lên, đầu vẫn cúi thấp như cũ. Tên cảnh sát kia thấy vậy càng cố ý muốn trêu chọc bà ta, tiến lên một bước đá văng cái làn của bà ta đi, quát to, “Đội khăn trùm đầu làm gì, để giấu giấu diếm diếm không cho ai nhận ra sao?”
Người phụ nữ kia cứng đờ người, chậm rãi vén khăn trùm đầu ra, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Tên cảnh sát nhất thời bị hù cho sợ, nhổ nước bọt, khua tay nói, “Người đâu mà xấu xí, đi đi đi!” Người phụ nữ kia cuống quít khom người, đội lại khăn trùm đầu rồi cúi đầu đi.
“Đứng lại.” Một thanh âm băng lạnh mà giàu từ tính bỗng vang lên từ trong xe.
Thanh âm này giống như một cây kim vô hình, xuyên thẳng vào đáy lòng. Đưa mắt lên là nhìn thấy bến cảng nhộn nhịp đèn đuốc sáng trưng, cách đó không xa là chỗ hẹn gặp bà Trần, liệu lúc này bà ấy có đang từ một nơi bí mật gần đây trứng kiến tất cả không…Vân Y nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người.
Cảnh sát mở cửa xe, người nọ khoác áo măng tô đen, vành mũ dạ che thấp xuống, từ từ đi đến trước mặt cô. Vân Y lẳng lặng cúi đầu, ngoài hô hấp của mình cùng ánh mắt lạnh băng của anh, thì cô không còn cảm nhận được sự vật xung quanh mình nữa. Ánh mắt đó khiến cô cảm giác thật lạnh lẽo, giống như toàn thân không một mảnh vải, bị đặt trước gió lạnh.
“Ngẩng đầu.” Anh lạnh lùng nói, người phụ nữ thấp hèn kia có chút trì độn, ngây người một lúc rồi mới lúng túng ngẩng đầu lên. Gương mặt vàng vọt đầy nốt mụn đen, làm anh thấy thật phiền chán, mới vừa rồi thấy tư thế bà ta ngã xuống, không hiểu sao lại nghĩ đến dáng người của người nọ, thật khôi hài làm sao. Anh nhếch môi lên tự giễu, nghiêng đầu ra hiệu cho phép bà ta đi.
Vân Y hầu như không thể nào tin được mình lại may mắn như vậy, trái tim vốn đang nặng trĩu nghe vậy suýt thì nhảy khỏi cổ họng. Cô xoay người bước về phía trước, mồ hôi lạnh lẽo thấm ướt sau lưng, tựa như đang bước trên sợi dây thép treo lơ lửng giữa trời, vết thương trên chân đã đau đến tê dại. Láng máng nghe thấy tiếng sập cửa xe phía sau, hình như là anh lên xe định rời đi, Vân Y thở sâu, cố gắng bình tĩnh như thường mà đi, rời xa khỏi nguy hiểm, bước từng bước đến gần cơ hội sống…Rồi một bàn tay đột ngột tóm chặt lấy vai cô, xoay mạnh người cô lại.
Vân Y ngã vào khuỷu tay người đó, vừa ngẩng đầu đã đón lấy ánh mắt sáng quắc của người đó.
Đôi mắt đó so với thiếu nữ còn đẹp hơn ba phần, đuôi mắt hơi xếch tựa như mắt phượng, vừa hào hoa, lại vừa ẩn chứa u sầu.
Lúc này tầm nhìn của anh vẫn chưa rơi trên mặt cô, mà lại bình tĩnh nhìn xuống mặt đất. Vân Y nhìn theo ánh mắt anh, trong lòng chợt lạnh, bỗng nhiên hiểu ra tai kiếp khó tránh —— thứ bán đứng cô, hóa ra không phải là khuôn mặt, mà là máu trên chân thấm ra giày vải, trên đoạn đường cô đi qua đã lưu lại vệt máu.
Khăn trùm đầu bị anh dễ dàng giật ra, mái tóc đen uốn quăn như thác đổ xõa xuống. Anh cười khẩy, anh bóp cằm cô, cầm khăn trùm đầu lau mạnh lên khuôn mặt cô. Vải thô ma sát lên hai má, nóng rát như vừa bị ai tát mạnh một cái. Vân Y giận dữ giãy dụa, không chịu để anh động vào người. Anh ngừng tay, nheo mắt nhìn cô, rồi bất ngờ ném cái khăn đi, tức giận nói, “Mang nước đến đây.”
Một tên cảnh sát chạy vội sang quán trà đối diện, cầm một bình trà chạy về. Anh giật lấy, đem hơn nửa bình trà lạnh còn sót lại đổ thẳng xuống đầu Vân Y…Vân Y nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, để mặc cho nước lạnh giội vào mặt, khiến cho lông mày cùng lông mi ướt đẫm, cắn môi không kêu một tiếng nào. Lớp hóa trang trên mặt bị nhòe đi thành những vệt nước màu vàng vàng đen đen, từ trên mặt cô chảy xuống, lộ ra nước da trắng phía dưới.
Trong gió rét, nước lạnh thấm ướt nhẹp da đầu, ngay cả cái áo bông cồng kềnh cũng bị giội ẩm ướt, sự lạnh lẽo khiến Vân Y hơi rùng mình. Anh thô bạo túm lấy cô, vươn tay cởi cúc áo bông của cô. Vân Y giãy người kéo tay anh ra, quật cường ngẩng mặt lên nói, “Tôi tự cởi!”
Anh nhìn cô cởi từng cái cúc áo, rồi cởi áo bông vứt lên mặt đất, bên trong chỉ mặc áo tà chéo quần vải thô, giống như y phục của phụ nữ ở nông thôn, mái tóc ướt sũng rối tung, trên mặt thì nhếch nhác vẫn còn nhỏ vài giọt nước, thế nhưng thần sắc dáng vẻ tựa như một bà hoàng không cho phép xâm phạm.
“Tứ thiếu, đã lâu không gặp.” Vân Y ngẩng mặt, nở nụ cười xinh đẹp buốt giá, vứt bỏ thái độ nhân nhượng, vứt bỏ sự ẩn nhẫn, gỡ đi từng lớp mặt nạ kể cả lớp hóa trang bên ngoài, trong tích tắc đã khôi phục lại nguyên hình.
Bến cảng tô giới chính là đường lui bí mật cuối cùng của cô, cô vẫn luôn dè dặt cẩn thận, ngay cả Tần gia cũng không phát hiện ra, vậy mà Tiết Tấn Minh lại tìm được đến đây. Vân Y bị đưa vào trong xe, cũng không phản kháng, không giãy dụa, một chút ấm áp dưới đáy lòng cuối cùng cũng bị thấm lạnh, khóe môi bất giác nhếch lên ý cười. Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi tô giới, ở bến cảng cũng chẳng có mấy người chú ý đến một màn hỗn loạn này.
Ánh mắt của Tiết Tấn Minh từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Vân Y, nhìn thấy cô cười, liền nắm lấy cằm cô, ép cô đến gần mình, “Cố nhân gặp lại, khiến em hài lòng như vậy sao?” Vân Y đưa mắt nhìn, hình như có hơi hoảng hốt, chợt đờ đẫn cười, “Tôi cực kỳ hài lòng.” Tiết Tấn Minh nhướn mi, xiết chặt cằm cô, “Nghe thật gượng gạo.” Vân Y vẫn cười, tựa như chưa hề nhận ra ngón tay anh vừa âm thầm tăng thêm lực, “Anh có thể tìm đến tận đây, thật khiến cho tôi kinh hỉ*.” Thấy cô phản ứng bình thản như vậy khiến Tiết Tấn Minh không kịp chuẩn bị, anh hy vọng cô tức giận, phản kháng lại, khóc lóc kêu gào, thế nhưng cô chỉ quay sang cười với anh.
(*kinh hỉ: kinh ngạc cùng vui mừng)
Thái độ của cô làm lòng anh đau đớn, giống như nỗi đau khi nhớ tới một cái nhăn mày một nụ cười của cô trước kia. Tiết Tấn Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu dàng nói bên tai cô, “Nhìn bộ dạng em lúc này thật không đáng yêu chút nào, thua xa cô em gái yêu quý của em.”
Lúc này đây, anh đã được như ý nguyện, sắc mặt cô tái xanh, thân thể run lên, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi, “Anh đã làm gì nó?” Tiết Tấn Minh cười rộ lên, xoa nhẹ lên gương mặt ẩm ướt vẫn còn bọt nước của cô, “Em biết đấy, tôi không thích loại nhóc con, cô bé mặc dù nhu thuận, nhưng vẫn kém xa dáng vẻ thùy mị của em.” Tay anh suồng sã trượt xuống cổ cô, ngón tay thon dài dừng trên xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve. Vân Y không giãy dụa, nhưng lại nhắm hai mắt, khóe mắt thoáng ánh lệ.
Cũng chỉ có thế mới có thể làm khấy động ý chí sắt đá của cô, khiến cô tỏ thái độ thực sự trước hành động của anh…Tiết Tấn Minh dừng tay lại, sự u buồn trên mặt càng đậm thêm, cũng không trưng lên dáng vẻ lông bông nữa. Nghe Vân Y yếu ớt nói, “Là Niệm Kiều bảo anh đến nơi này tìm tôi?” Cô hỏi anh, nhưng ngay cả mắt cũng không mở, giống như anh mới thực sự là tù binh của cô. Đáy lòng Tiết Tấn Minh như bị kim đâm, chỉ muốn bắt cô phải giận điên lên với anh đến không chịu nổi mới thôi, nên ác ý mà cười nói, “Con bé biết vâng lời hơn em, thật sự là một cô bé ngoan.”
Cô bé, Niệm Kiều thực sự vẫn còn là trẻ con sao? Vân Y cười khổ, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng chát…Cô hiểu rõ tính tình con bé, sẽ không có dũng khí nói bí mật của cô cho kẻ khác biết. Mỗi lần liên lạc với Phùng gia, cũng chỉ có thể lợi dụng những lúc một mình ra ngoài thăm Niệm Kiều, mới có thể tránh khỏi tai mắt của bà Trần với Tần gia, chỉ riêng với Niệm Kiều là cô không giấu diếm gì. Cô chỉ nói là đi thăm bạn bè, Niềm Kiều cũng không hỏi nhiều.
Niệm Kiều là một cô bé ngây thơ, là người thân duy nhất của cô. Nhưng hóa ra, ngay cả Niệm kiều cũng không tin cô, không biết con bé đã hoài nghi cô từ lúc nào, mà yên lặng nhớ kỹ nơi này.
Rốt cuộc sự hoài nghi này đã giấu trong lòng Niệm Kiêu bao lâu, vì sao con bé không trực tiếp hỏi cô? Con bé trách cô luôn giấu diếm nó sao…Giấu diếm, cô làm sao lại muốn giấu diếm con bé! Nhưng cô đã từng thề với mẹ, lại chịu sự trói buộc của Tần gia, càng không mong muốn đem tờ giấy trắng xé xuống vũng nước đục…Giấy trắng, giờ đây Niệm Kiều vẫn còn là tờ giấy trắng sao?
Suy cho cùng vẫn là chị em gái, mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng sự đa nghi vẫn ngấm sâu trong xương cốt như nhau. Nói là đa nghi, nhưng con bé lại dễ tin tưởng Tiết Tấn Minh như vậy, bị hắn moi ra toàn bộ. Vậy là tốn bao nhiêu sức lực tiến hành kế hoạch, cuối cùng lại bị chính người mình tin tưởng nhất phá hủy. Vân Y cười chán nản, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt, lạnh thấu xương tủy, thế nhưng đáy lòng lại phảng phất có cái gì đó ấm áp dần dần dâng lên.
Cánh tay Tiết Tấn Minh vòng bên hông cô, một tay sờ vào mắt cá chân cô, muốn kiểm tra vết thương của cô. Vân Y rụt chân lại, lạnh lùng tránh khỏi tay anh, “Sao đột nhiên lại thủ lễ đoan trang vậy?” Tiết Tấn Minh nhướn mày, ánh mắt câu hồn, “Quả thật đã hoàn lương rồi sao?”
Hoàn lương, Vân Y nở nụ cười, anh không phải là người miệng lưỡi cay nghiệt như vậy, chẳng qua là muốn chọc tức cô, nhục nhã cô, nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu như thế. Hoàn lương chẳng có gì đáng nực cười, mà nực cười ở chỗ, là chưa có người đáng để cô làm như vậy.
Vân Y dằn lòng, cuối cùng cũng hiểu được một tia ấm áp mỏng manh kia từ đâu mà đến —— Người mang Niệm Kiều đi là Tiết Tấn Minh chứ không phải là Trọng Hanh; mặc dù Trọng Hanh từng nghi ngờ cô, điều tra cô, theo dõi cô, nhưng anh chưa từng đặt bẫy cô, chưa từng bàng quan trơ mắt nhìn cô giãy dụa. Rơi vào bước đường cùng thế này, chỉ vẻn vẹn như vậy cũng thấy tốt quá rồi.
Cứ tưởng rằng đã thua cả ván bài, không ngờ vào giây phút chán nản chịu thua lại phát hiện điều này, cũng tốt, không hẳn là đã trắng tay.
Cứu cô, đe dọa cô, dạy cô, hại cô, giúp đỡ cô…Mọi chuyện đều từ người này mà ra, giờ đây đã là người chết đèn tắt. Vân Y ngơ ngẩn nghe bà Trần nói, trong lòng như bị một con dao cùn từng chút một khoét sâu xuống, rõ ràng rất đau nhức, nhưng máu lại không thể chảy ra. Trong lúc hoảng hốt, có một giọng nói mơ hồ dần dần hiện lên, dần dần rõ ràng… “Niệm Khanh, quá khứ thì có đủ loại quá khứ, ví dụ như khi ngày hôm qua kết thúc! Hãy quên hẳn mẹ cùng nơi này đi, coi như con vừa tái sinh làm người một lần nữa! Nếu con không thể quên, thì sau khi chết mẹ cũng không thể yên nghỉ được!” Thanh âm thê lương của mẹ, luôn quẩn quanh trong cơn ác mộng của cô, như cái bóng vĩnh viễn đi theo cô. Vân Y nhắm mắt lại, chậm rãi che đi lỗ tai, không biết phải tìm nơi nào để trốn tránh được những hồi ức đang ùn ùn kéo đến.
Cái gọi là cao chạy xa bay, thay hình đổi dạng, chính là nguyện vọng lúc lâm chung của mẹ, là lời hứa của Tần gia đối với cô, và cũng chính là lối thoát mà cô tha thiết mong ước —— tựa như loài thạch sùng đứt đuôi cầu sinh, nguyện vứt bỏ một bộ phận để sống sót, kéo thân tàn tiếp tục đi về phía trước.
Bà Trần nghẹn ngào khuyên nhủ, “Tần gia vẫn còn giữ tiền cho cô, vẫn để ở chỗ cũ, đủ để cô dùng hơn nửa đời…Bây giờ đã tới bước đường này, thì đừng bàn cãi cái gì là ý đoản tình trường nữa, chỉ mình cô đơn thương độc mã cũng không thể cứu em gái cô được đâu. Chị em hai người đã rơi vào cảnh này, mỗi người đều có số mệnh riêng, cũng coi như cô không phụ lòng con bé! Sau này hãy cao chạy xa bay, một người sống, vẫn hơn là hai người cùng ôm nhau chết một chỗ!”
Vân Y cứ mãi cúi đầu, trầm mặc không rõ vui buồn, giống như đã hóa thành tượng đá. Từng tiếng sàn sạt vụn vặt đánh vào song cửa sổ, bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, bầu trời âm u cả ngày cuối cùng cũng trở nên đen kịt. Vân Y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tấm rèm hoa bạc màu bị gió thổi trúng bay phần phật, không khỏi cúi đầu than thở, “Trời tối rồi…Bây giờ bà định như thế nào?” Bà Trần giật mình, mãi mới ngỡ ra là cô đang hỏi mình.
“Chẳng như thế nào hết, đã trải qua nửa đời người, tuổi cũng già rồi.” Bà Trần buồn bã cười gượng, dường như để đáp lại lời cô, song cửa sổ sứt mẻ răng rắc một tiếng giống như cũng bị gió thổi tung, thế nhưng nó vẫn lung lay lắc lư kiên trì bám ở chỗ cũ.
Ở nơi hèn mọn đổ nát nhất, thường hay sinh ra loại sức sống cứng cỏi nhất, cô cùng bà Trần chính là loại sức sống đó. Vân Y lặng im trong chốc lát, đưa mắt quan sát gian nhà, nhìn lên cái tủ gỗ cũ nát ở đầu giường có một bức ảnh đã ố vàng, đó là ảnh một cô gái tuổi còn thanh xuân ngọt ngào cười hết sức động lòng người, nhìn khuôn mặt thấy hơi quen thuộc. “Đấy là tôi ngày xưa khi còn ở đây, nếu không gặp Tần gia có lẽ tôi vẫn làm cái nghề này.” Bà Trần một hơi nói hết ra, cũng không tránh né gì. Vân Y cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng cầm bàn tay thô ráp của bà Trần. Bóng đêm cuối cùng cũng nuốt chửng mặt trời, trong phòng tối sầm, khiến cho hai người không nhìn rõ được khuôn mặt của nhau, không biết giờ phút này người kia là đang cười hay rơi lệ.
“Nên đốt đèn thôi.” Bà Trần lần mò đứng dậy, lại bị Vân Y ngăn lại, trong bóng tối chỉ nghe thấy thanh âm gấp gáp cùng sự mệt mỏi, “Đừng đốt đèn, ở đây không an toàn, chúng ta phải thừa lúc trời tối mà đi khỏi đây.” Bà Trần cân nhắc trong lòng, nhớ tới dọc đường hoảng sợ chạy tới đây khó tránh khỏi bị người khác chú ý, đúng là không nên ở đây lâu. Nhưng hai người bọn họ đơn thân sức yếu, biết trốn ở nơi nào —— bên ngoài dư luận đã bắt đầu xôn xao, chỉ sợ bây giờ khắp nơi đều có quân cảnh( quân đội và cảnh sát ) cùng người của Bùi Ngũ, nếu không suy nghĩ chu đáo thì chỉ tự chui đầu vào lưới thôi.
“Đây là nơi nào, cách bến tàu có xa lắm không?” Trong bóng tối Vân Y bỗng mở miệng hỏi. Bà Trần ngạc nhiên, không hiểu vì sao Vân Y lại hỏi vậy, chần chừ một lúc mới đáp không xa. Vân Y trầm mặc, đúng lúc này đèn đường ngoài cửa sổ bỗng phát sáng, tia sáng mỏng manh rọi vào, chiếu lên hình dáng lờ mờ của cô, tựa như một bức tượng huyền bí băng giá. Bà Trần không biếu cô đang suy nghĩ điều gì, tiến lên vỗ nhẹ bả vai cô, muốn nói cô không cần sợ hãi. Không ngờ Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt óng ánh nước, con ngươi đen như nước sơn giờ thê lương khiến lòng người tan nát, “Tôi từng nói với anh ấy, tôi không muốn được tự do…Giờ đây xem ra, cứ tự do vẫn là tốt hơn, tự do so với điều gì cũng tốt hơn.” Lời nói không đầu không đuổi, khiến bà Trần nghe mà không hiểu, chỉ biết cô nói muốn được tự do, liền than thở, “Bây giờ mấu chốt không phải là tự do, mà là phải bảo toàn tính mạng đã. A di đà Phật!”
Vân y hơi ngẩng đầu, mỗi chữ mỗi câu cười nói, “Chỉ cần tới được bến cảng, thì sẽ tự do.”
Bà Trần chấn động, nghi ngờ nhìn Vân Y, “Cô, đã có cách gì sao?”
Trong bóng tối, con ngươi Vân Y óng ánh tựa như mắt mèo chiếu thẳng vào người đối diện, “Cách thì không có, nhưng đường lui thì đã có một đường.”
Cho tới nay, dù biết rõ nguy hiểm đang cận kề, sóng dữ ngập trời, cũng đành phải nhắm mắt mà đi về phía trước, có đứng lại cũng trốn không thoát.
Thế nhưng chỉ là từ từ nhắm hai mắt, chứ không phải là thực sự mù.
Băng đảng Triều Châu độc quyền buôn bán thuốc phiện gần đây đã móc ngoặc với người nước ngoài, tàu đánh hàng trực tiếp từ đầu mối buôn lậu ở tô giới* Anh và Pháp, được người ngoài quản lý ở khu vực đó bảo hộ cho, khiến cho sở thuế Trung Quốc biết mà không làm gì được, dần dần chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua, sự dung túng ở cảng tô giới đã biến buôn lậu thuốc phiện thành một ngành công nghiệp ngầm khổng lồ. Những kẻ thao túng ngành công nghiệp này không còn chỉ là các con buôn thuốc phiện, mà còn là các thế lực hắc bạch đan xen trộn lẫn với nhau, quan chức, thương nhân, thổ phỉ đều dính líu đến nhau, đúng là một mạch nước bẩn —— đừng nói đến bà Trần, chỉ sợ ngay cả Tần gia cũng không nghĩ đến, Vân Y lại có gan tìm tới bang Triều Châu, dùng một số tiền lớn để lôi kéo, giao dịch thành công với ông trùm của bang phái này.
(*tô giới: những vùng đất mà các nước đế quốc ngày xưa chiếm của Trung Quốc để tư bản của họ đến buôn bán.)
Nghe cô thành thực nói, bà Trần nhất thời ngộ ra, đồng thời còn thấy sợ hãi. Cứ nghĩ rằng hai chị em họ sinh sống kham khổ, chẳng qua Vân Y cố tình giả vờ giản dị, sợ lộ nội tình trước mặt người khác. Với những khách quen hào phóng, tùy tiện tặng vài phần châu báu cũng đủ để hai chị em sống trong cẩm y ngọc thực. Nhưng nào ngờ, họ dùng tất cả tài sản để mua lấy đường sống.
Một cô gái nhỏ bé, lại có tâm cơ sắc sảo như vậy, cũng không chờ người khác giúp đỡ để đạt mục đích, mà cứ bất động thanh sắc mà tự rèn luyện vây cánh, nay mai là có thể sải cánh, xa chạy cao bay. Tần gia không cản trở được cô, Hoắc Trọng Hanh cũng không thể giữ cô lại.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, không đủ thời gian để cô chuẩn bị được chu toàn, hết thảy đều bị đảo lộn. Uổng công chịu khổ chuốc phiền, cuối cùng cũng không có cơ hội cứu Niệm Kiều khỏi Tần gia; đến khi Tần gia ngã xuống rồi, thì Niệm Kiều lại biến mất…Từ đầu đến cuối Vân Y cứ như bị một sợi xích vô hình trói chặt lại, vậy ai là người cầm đầu dây xích, còn ai là người nắm đôi cánh của cô.
Bà Trần hoảng hốt một lúc lâu, nhắm mắt lại cười khổ, “Cô so với tôi thông minh hơn rất nhiều.”
Thông minh sao, thông minh thì có ích lợi gì.
Vân Y buồn bã đưa mắt nhìn, cũng chỉ có thể im lặng mà cười gượng. Nếu thực sự thông minh, thì tại sao lại phải cam chịu thế này. Ngày ấy cô nói, “Trọng Hanh, em không muốn được tự do!” —— anh sẽ không bao giờ hiểu được những lời này có ý nghĩ như thế nào đối với cô, chỉ bản thân Vân Y mới hiểu, vào khoảnh khắc đó, cô thực sự bằng lòng vứt bỏ tự do.
Nếu như ngày hôm nay không trốn khỏi Hứa Tranh thì liệu cô có còn bằng lòng vứt bỏ như cũ nữa không?
Trong lúc hoảng hốt băn khoăn như vậy, cô lại cười thành tiếng. Nhìn vào vết xe đổ của mẹ, cái chết bi thảm của Tần gia phía trước —— ngươi vĩnh viễn không biết lúc nào ông chủ sẽ trở mặt, cũng không biết được khi nào người đàn ông sẽ thay lòng đổi dạ. Huống hồ, ngay từ lúc đầu đã ở thế đối lập nhau, dù người đàn ông đó có đồng sàng cộng chẩm với mình, có lẽ chưa bao giờ thật lòng thật dạ đối xử với cô, cũng giống như cô cũng chưa từng mở lòng với hắn.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hai người phụ nữ mặc quần áo mùa đông cồng kềnh đi ra khỏi cửa ngõ, tay cầm giỏ trúc, đầu trùm khăn vải thô, một trước một sau đi trên đường. Lúc này bóng đêm đã dày đặc, vậy mà trong con hẻm rách nát vẫn đầy hàng quán nhà thổ, cứ đêm đến là tụ tập đủ hạng người, đều là dân lao động từ đủ các loại nghề. Trên đường hầu như không thấy bóng dáng của phụ nữ, chỉ có mấy cô gái điếm đang mời chào, chứ tuyệt đối không nhìn thấy con gái nhà đàng hoàng đi qua.
Hai người phụ nữ cúi đầu đi xuyên qua đám người, va phải mấy người phu xe. Một người quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của người phụ nữ kia, thấy dáng đi của người đó thong thả nhẹ nhàng, tuy mặc áo thô kềnh nhưng vẫn rất linh hoạt. Tên đàn ông đó cười hì hì vươn tay lên định sờ eo mông người phụ nữ đó. Còn chưa chạm được vào vạt áo, người phụ nữ kia bỗng cảnh giác, thình lình dừng bước chân quay đầu lại —— một khuôn mặt hé ra từ chiếc khăn trùm đầu màu vàng, những nốt mụn đen chi chít đầy mặt, xấu xí kinh khủng, tên phu xe sợ quá cuống quít rụt tay lại.
Người phụ nữ mập mạp đi phía trước nhanh chóng quay người lại kéo người phụ nữ xấu xí kia đi, hai người vội vã băng qua con đường hỗn loạn này, đi thông qua con hẻm bên trái rồi rẽ phải, không lâu sau đã đến con đường giao giữa tô giới Pháp và tô giới Anh. Lúc trước đi đường hẻm để tránh sự chú ý người khác, từ lúc này phải đi trên đường lớn, nơi nơi đều có quân cảnh đi tuần tra. Bến cảng đã rất gần rồi, nhưng tốt nhất không nên coi thường, một đoạn ngắn cũng có thể xảy ra sự cố. “Hai đường bên trái bên phải đều có thể đi ra bến cảng, chúng ta tách nhau ra ở đây, rồi gặp nhau ở bến cảng.” Vân Y che lại khăn trùm đầu, nhìn thấy có cảnh sát tuần tra đi qua giao lộ, liền vội lách người núp sau đèn đường. Bà Trần ngạc nhiên, nghi ngờ nói, “Hai người cùng đi sẽ phối hợp tốt hơn, tại sao lại tách ra?” Vân Y nín thinh một phút rồi nhẹ giọng nói, “Nếu như tôi không tới được, bà hãy nhớ kỹ nơi cần đến và ám hiệu mà tôi đã nói lúc trước, tìm ông chủ Phùng Vũ Phùng gia, ông ta sẽ sắp xếp cho bà lên tàu hàng rời đi ngay đêm nay.”
“Cô vẫn nghĩ đến Thống đốc, muốn quay lại tìm hắn cầu xin thương tình đúng không?” Bà Trần tóm lấy cổ tay cô, không ngừng trách mắng, “Đến nước này rồi mà cô vẫn còn hồ đồ thế sao! Núi xanh còn đây, sợ gì không có củi đốt, tránh qua trận gió này rồi quay về cứu em gái cô, sao lúc này lại khinh suất, dù có đem bản thân cô thế vào cũng vô tác dụng…”
Vân Y bỗng cười rộ lên, dưới khăn trùm đầu chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo, “Tôi không khinh suất, cũng không quay lại tìm ai.” Bà Trần không tin, tóm chặt lấy cổ tay cô không chịu buông, định mắng thêm để cô tỉnh người ra, nhưng lại sợ bị người qua đường chú ý, nhất thời gấp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Vân Y nhìn thần sắc vô cùng lo lắng của bà Trần, đáy mắt cô dần dần dâng lên tình cảm ấm áp —— Cuối cùng cũng có người thật lòng quan tâm đến cô, vào thời khắc sinh tử này, cô không chỉ có một mình.
“Bọn họ chỉ tìm tôi, bà không đáng bị kéo vào chuyện này, chúng ta đi cùng nhau chỉ càng thêm nguy hiểm.” Vân Y mỉm cười, nắm lấy bàn tay bà Trần, “Hơn nữa tôi cũng có việc cầu xin bà, xin bà hãy bình an ra đi coi như là thay tôi chiếu cố bản thân mình.”
Hàm ý là, ân oán giữa cô và bà đã thanh toán xong, mỗi người đều có việc riêng phải làm, không ai nợ ai. Nhưng cô càng nói như vậy, bà Trần càng hiểu dụng tâm của cô, và càng thấy mình mắc nợ cô nhiều hơn. Vân Y dường như nhìn thấu được lòng bà, không đợi bà mở miệng liền cười nói, “Tôi nếu có chuyện gì, xin bà hãy tìm cách cứu Niệm Kiều…Con bé không có tội danh, càng không đến mức bị tội liên đới, chỉ cần biết cách hối lộ chính quyền địa phương, đến lúc đó hãy dùng đến số tiền của Tần gia.” Giọng cô thật bình tĩnh, nói tường tận như đang bố trí một bữa tiệc thông thường, nhưng thực ra là đang phó thác an nguy tính mạng của mình cùng thân nhân.
Khiến một người đã nhìn quen sinh tử hợp tan như bà Trần cũng không nói thành lời, thật lâu sau mới nói, “Vì sao lại tin tôi như vậy?”
Vì sao lại tin bà ấy?
Chỉ vì, ngoài bà ra tôi không còn ai để tin tưởng nữa.
Lời này, chỉ có thể nói với lòng mình, mà không thể nói ra khỏi miệng, vì nó quá mức đau thương tàn khốc.
Vân Y quấn lại khăn thật kín, hỏi một đằng đáp một nẻo mà cười nói, “Đến lúc rồi, đi thôi.”
Cô xoay người thong thả đi vào con đường bên trái, bước từng bước nhỏ nhưng lại vững vàng vô cùng, không biết nghị lực đến thế nào mới chịu đựng được vết thương đau đớn ở chân. Bà Trần bật thốt lên, “Vân…Niệm Khanh!” Vân Y nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn bà, nhưng bà lại không biết phải nói gì. Hai ngã rẽ dưới ánh đèn đường, một khi mỗi người rẽ một ngả, liệu từ nay về sau cùng đồng tâm hiệp lực, hay cứ vẫn là mỗi người một cuộc đời chìm nổi?
“Tôi có tên.” Đứng yên trong chốc lát, bà Trần khàn giọng nói, “Tôi là Quế Trân, Lý Quế Trân.” Thì ra đây là tên của bà, gọi mãi cái tên bà Trần, giờ mới biết được tên của bà. Mắt Vân Y hơi nóng lên, mỉm cười rồi gọi một tiếng, “Chị Quế Trân, đi đường cẩn thận.”
Bến cảng vào đêm đèn đuốc vẫn sáng trưng, một chiếc tàu chở hàng lớn vừa cập bến, chung quanh đều là công nhân đang chạy qua lại vận chuyển hàng hóa.
Một đoạn đường ngắn, không hết mười phút Quế Trân đã chạy tới chỗ hẹn. Dù sao nơi này cũng là địa bàn tô giới, khắp nơi đều là cảnh sát tuần tra cùng lính tuần của tô giới, thỉnh thoảng chặn người qua đường lại để kiểm tra. Lúc này trong thành phố sợ là đang sôi sùng sục lên, có lẽ Thống đốc đã thực sự nổi giận, không tìm được Vân Y, rất có thể sẽ lật tung cả thành phố lên mất.
Quế Trân ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, không ngừng sốt ruột mà nhìn ra giao lộ, không biết Vân Y đi đến đâu rồi. May mà bên kia đường cũng không nhiều cảnh sát lắm, chỉ có hai ba gã canh giữ bên đường, cứ nhìn thấy đàn bà con gái là chặn lại tra hỏi, cứ mỗi lần như vậy tim Quế Trân lại thót lên.
Lại một đôi nam nữ bị ngăn lại, người con gái diễm lệ kia có vẻ chua ngoa, bị cánh sát tra hỏi thì tỏ ra không kiên nhẫn, mở mồm quát mắng, “Đừng có cản đường, tôi quen Tiết Cục trưởng của các người đó!” Cảnh sát tuần tra sửng sốt, không hề tỏ ra cung kính mà lại túm lấy cô ta, kéo sang chiếc ô tô màu đen đỗ bên đường. Cô gái kia sợ hãi giãy dụa, thì bị thô bạo ấn đầu thấp xuống, để cho người trong xe nhìn rõ dung mạo. Ánh sáng trong xe mờ mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một sườn mặt anh tuấn kiệt suất, cùng đôi mắt lạnh lùng đảo qua. Cô gái kia vốn là một ca sĩ cũng có chút danh tiếng, hình như đã từng gặp qua Tiết Tấn Minh một lần, thuận miệng khoe khoang thì bị tưởng nhầm là Vân Y. Lúc này đây cô ta sợ đến mức liên tục thét chói tai, cuống quít xin lượng thứ, người trong xe chỉ khoát tay một cái, rồi hững hờ quay đầu đi. Cảnh sát tuần tra phía sau lập tức buông cô ta ra, ý bảo cô ta có thể đi rồi. Cô gái kia hình như đã nhận ra người kia là ai, cũng không dám nhìn thêm, vội vàng kéo lấy tên bạn trai chạy đi.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ xách cái làn đi đến, thấy tuần tra thì bà ta vội cúi đầu xuống. Cô gái kia đi vội vã không kịp nhìn mà va mạnh vào người nọ. Cô ta lảo đảo một cái, còn người phụ nữ mập mạp vụng về kia cũng đứng không vững mà ngã mạnh xuống đất. Cảnh sát tuần tra đứng bên đường bật cười, nhìn thấy người phụ nữ thô kệch kia bị mất mặt mà buồn cười. Người phụ nữ vừa ngã trên mặt đất chậm chạp đứng lên, đầu vẫn cúi thấp như cũ. Tên cảnh sát kia thấy vậy càng cố ý muốn trêu chọc bà ta, tiến lên một bước đá văng cái làn của bà ta đi, quát to, “Đội khăn trùm đầu làm gì, để giấu giấu diếm diếm không cho ai nhận ra sao?”
Người phụ nữ kia cứng đờ người, chậm rãi vén khăn trùm đầu ra, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Tên cảnh sát nhất thời bị hù cho sợ, nhổ nước bọt, khua tay nói, “Người đâu mà xấu xí, đi đi đi!” Người phụ nữ kia cuống quít khom người, đội lại khăn trùm đầu rồi cúi đầu đi.
“Đứng lại.” Một thanh âm băng lạnh mà giàu từ tính bỗng vang lên từ trong xe.
Thanh âm này giống như một cây kim vô hình, xuyên thẳng vào đáy lòng. Đưa mắt lên là nhìn thấy bến cảng nhộn nhịp đèn đuốc sáng trưng, cách đó không xa là chỗ hẹn gặp bà Trần, liệu lúc này bà ấy có đang từ một nơi bí mật gần đây trứng kiến tất cả không…Vân Y nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người.
Cảnh sát mở cửa xe, người nọ khoác áo măng tô đen, vành mũ dạ che thấp xuống, từ từ đi đến trước mặt cô. Vân Y lẳng lặng cúi đầu, ngoài hô hấp của mình cùng ánh mắt lạnh băng của anh, thì cô không còn cảm nhận được sự vật xung quanh mình nữa. Ánh mắt đó khiến cô cảm giác thật lạnh lẽo, giống như toàn thân không một mảnh vải, bị đặt trước gió lạnh.
“Ngẩng đầu.” Anh lạnh lùng nói, người phụ nữ thấp hèn kia có chút trì độn, ngây người một lúc rồi mới lúng túng ngẩng đầu lên. Gương mặt vàng vọt đầy nốt mụn đen, làm anh thấy thật phiền chán, mới vừa rồi thấy tư thế bà ta ngã xuống, không hiểu sao lại nghĩ đến dáng người của người nọ, thật khôi hài làm sao. Anh nhếch môi lên tự giễu, nghiêng đầu ra hiệu cho phép bà ta đi.
Vân Y hầu như không thể nào tin được mình lại may mắn như vậy, trái tim vốn đang nặng trĩu nghe vậy suýt thì nhảy khỏi cổ họng. Cô xoay người bước về phía trước, mồ hôi lạnh lẽo thấm ướt sau lưng, tựa như đang bước trên sợi dây thép treo lơ lửng giữa trời, vết thương trên chân đã đau đến tê dại. Láng máng nghe thấy tiếng sập cửa xe phía sau, hình như là anh lên xe định rời đi, Vân Y thở sâu, cố gắng bình tĩnh như thường mà đi, rời xa khỏi nguy hiểm, bước từng bước đến gần cơ hội sống…Rồi một bàn tay đột ngột tóm chặt lấy vai cô, xoay mạnh người cô lại.
Vân Y ngã vào khuỷu tay người đó, vừa ngẩng đầu đã đón lấy ánh mắt sáng quắc của người đó.
Đôi mắt đó so với thiếu nữ còn đẹp hơn ba phần, đuôi mắt hơi xếch tựa như mắt phượng, vừa hào hoa, lại vừa ẩn chứa u sầu.
Lúc này tầm nhìn của anh vẫn chưa rơi trên mặt cô, mà lại bình tĩnh nhìn xuống mặt đất. Vân Y nhìn theo ánh mắt anh, trong lòng chợt lạnh, bỗng nhiên hiểu ra tai kiếp khó tránh —— thứ bán đứng cô, hóa ra không phải là khuôn mặt, mà là máu trên chân thấm ra giày vải, trên đoạn đường cô đi qua đã lưu lại vệt máu.
Khăn trùm đầu bị anh dễ dàng giật ra, mái tóc đen uốn quăn như thác đổ xõa xuống. Anh cười khẩy, anh bóp cằm cô, cầm khăn trùm đầu lau mạnh lên khuôn mặt cô. Vải thô ma sát lên hai má, nóng rát như vừa bị ai tát mạnh một cái. Vân Y giận dữ giãy dụa, không chịu để anh động vào người. Anh ngừng tay, nheo mắt nhìn cô, rồi bất ngờ ném cái khăn đi, tức giận nói, “Mang nước đến đây.”
Một tên cảnh sát chạy vội sang quán trà đối diện, cầm một bình trà chạy về. Anh giật lấy, đem hơn nửa bình trà lạnh còn sót lại đổ thẳng xuống đầu Vân Y…Vân Y nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, để mặc cho nước lạnh giội vào mặt, khiến cho lông mày cùng lông mi ướt đẫm, cắn môi không kêu một tiếng nào. Lớp hóa trang trên mặt bị nhòe đi thành những vệt nước màu vàng vàng đen đen, từ trên mặt cô chảy xuống, lộ ra nước da trắng phía dưới.
Trong gió rét, nước lạnh thấm ướt nhẹp da đầu, ngay cả cái áo bông cồng kềnh cũng bị giội ẩm ướt, sự lạnh lẽo khiến Vân Y hơi rùng mình. Anh thô bạo túm lấy cô, vươn tay cởi cúc áo bông của cô. Vân Y giãy người kéo tay anh ra, quật cường ngẩng mặt lên nói, “Tôi tự cởi!”
Anh nhìn cô cởi từng cái cúc áo, rồi cởi áo bông vứt lên mặt đất, bên trong chỉ mặc áo tà chéo quần vải thô, giống như y phục của phụ nữ ở nông thôn, mái tóc ướt sũng rối tung, trên mặt thì nhếch nhác vẫn còn nhỏ vài giọt nước, thế nhưng thần sắc dáng vẻ tựa như một bà hoàng không cho phép xâm phạm.
“Tứ thiếu, đã lâu không gặp.” Vân Y ngẩng mặt, nở nụ cười xinh đẹp buốt giá, vứt bỏ thái độ nhân nhượng, vứt bỏ sự ẩn nhẫn, gỡ đi từng lớp mặt nạ kể cả lớp hóa trang bên ngoài, trong tích tắc đã khôi phục lại nguyên hình.
Bến cảng tô giới chính là đường lui bí mật cuối cùng của cô, cô vẫn luôn dè dặt cẩn thận, ngay cả Tần gia cũng không phát hiện ra, vậy mà Tiết Tấn Minh lại tìm được đến đây. Vân Y bị đưa vào trong xe, cũng không phản kháng, không giãy dụa, một chút ấm áp dưới đáy lòng cuối cùng cũng bị thấm lạnh, khóe môi bất giác nhếch lên ý cười. Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi tô giới, ở bến cảng cũng chẳng có mấy người chú ý đến một màn hỗn loạn này.
Ánh mắt của Tiết Tấn Minh từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Vân Y, nhìn thấy cô cười, liền nắm lấy cằm cô, ép cô đến gần mình, “Cố nhân gặp lại, khiến em hài lòng như vậy sao?” Vân Y đưa mắt nhìn, hình như có hơi hoảng hốt, chợt đờ đẫn cười, “Tôi cực kỳ hài lòng.” Tiết Tấn Minh nhướn mi, xiết chặt cằm cô, “Nghe thật gượng gạo.” Vân Y vẫn cười, tựa như chưa hề nhận ra ngón tay anh vừa âm thầm tăng thêm lực, “Anh có thể tìm đến tận đây, thật khiến cho tôi kinh hỉ*.” Thấy cô phản ứng bình thản như vậy khiến Tiết Tấn Minh không kịp chuẩn bị, anh hy vọng cô tức giận, phản kháng lại, khóc lóc kêu gào, thế nhưng cô chỉ quay sang cười với anh.
(*kinh hỉ: kinh ngạc cùng vui mừng)
Thái độ của cô làm lòng anh đau đớn, giống như nỗi đau khi nhớ tới một cái nhăn mày một nụ cười của cô trước kia. Tiết Tấn Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu dàng nói bên tai cô, “Nhìn bộ dạng em lúc này thật không đáng yêu chút nào, thua xa cô em gái yêu quý của em.”
Lúc này đây, anh đã được như ý nguyện, sắc mặt cô tái xanh, thân thể run lên, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi, “Anh đã làm gì nó?” Tiết Tấn Minh cười rộ lên, xoa nhẹ lên gương mặt ẩm ướt vẫn còn bọt nước của cô, “Em biết đấy, tôi không thích loại nhóc con, cô bé mặc dù nhu thuận, nhưng vẫn kém xa dáng vẻ thùy mị của em.” Tay anh suồng sã trượt xuống cổ cô, ngón tay thon dài dừng trên xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve. Vân Y không giãy dụa, nhưng lại nhắm hai mắt, khóe mắt thoáng ánh lệ.
Cũng chỉ có thế mới có thể làm khấy động ý chí sắt đá của cô, khiến cô tỏ thái độ thực sự trước hành động của anh…Tiết Tấn Minh dừng tay lại, sự u buồn trên mặt càng đậm thêm, cũng không trưng lên dáng vẻ lông bông nữa. Nghe Vân Y yếu ớt nói, “Là Niệm Kiều bảo anh đến nơi này tìm tôi?” Cô hỏi anh, nhưng ngay cả mắt cũng không mở, giống như anh mới thực sự là tù binh của cô. Đáy lòng Tiết Tấn Minh như bị kim đâm, chỉ muốn bắt cô phải giận điên lên với anh đến không chịu nổi mới thôi, nên ác ý mà cười nói, “Con bé biết vâng lời hơn em, thật sự là một cô bé ngoan.”
Cô bé, Niệm Kiều thực sự vẫn còn là trẻ con sao? Vân Y cười khổ, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng chát…Cô hiểu rõ tính tình con bé, sẽ không có dũng khí nói bí mật của cô cho kẻ khác biết. Mỗi lần liên lạc với Phùng gia, cũng chỉ có thể lợi dụng những lúc một mình ra ngoài thăm Niệm Kiều, mới có thể tránh khỏi tai mắt của bà Trần với Tần gia, chỉ riêng với Niệm Kiều là cô không giấu diếm gì. Cô chỉ nói là đi thăm bạn bè, Niềm Kiều cũng không hỏi nhiều.
Niệm Kiều là một cô bé ngây thơ, là người thân duy nhất của cô. Nhưng hóa ra, ngay cả Niệm kiều cũng không tin cô, không biết con bé đã hoài nghi cô từ lúc nào, mà yên lặng nhớ kỹ nơi này.
Rốt cuộc sự hoài nghi này đã giấu trong lòng Niệm Kiêu bao lâu, vì sao con bé không trực tiếp hỏi cô? Con bé trách cô luôn giấu diếm nó sao…Giấu diếm, cô làm sao lại muốn giấu diếm con bé! Nhưng cô đã từng thề với mẹ, lại chịu sự trói buộc của Tần gia, càng không mong muốn đem tờ giấy trắng xé xuống vũng nước đục…Giấy trắng, giờ đây Niệm Kiều vẫn còn là tờ giấy trắng sao?
Suy cho cùng vẫn là chị em gái, mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng sự đa nghi vẫn ngấm sâu trong xương cốt như nhau. Nói là đa nghi, nhưng con bé lại dễ tin tưởng Tiết Tấn Minh như vậy, bị hắn moi ra toàn bộ. Vậy là tốn bao nhiêu sức lực tiến hành kế hoạch, cuối cùng lại bị chính người mình tin tưởng nhất phá hủy. Vân Y cười chán nản, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt, lạnh thấu xương tủy, thế nhưng đáy lòng lại phảng phất có cái gì đó ấm áp dần dần dâng lên.
Cánh tay Tiết Tấn Minh vòng bên hông cô, một tay sờ vào mắt cá chân cô, muốn kiểm tra vết thương của cô. Vân Y rụt chân lại, lạnh lùng tránh khỏi tay anh, “Sao đột nhiên lại thủ lễ đoan trang vậy?” Tiết Tấn Minh nhướn mày, ánh mắt câu hồn, “Quả thật đã hoàn lương rồi sao?”
Hoàn lương, Vân Y nở nụ cười, anh không phải là người miệng lưỡi cay nghiệt như vậy, chẳng qua là muốn chọc tức cô, nhục nhã cô, nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu như thế. Hoàn lương chẳng có gì đáng nực cười, mà nực cười ở chỗ, là chưa có người đáng để cô làm như vậy.
Vân Y dằn lòng, cuối cùng cũng hiểu được một tia ấm áp mỏng manh kia từ đâu mà đến —— Người mang Niệm Kiều đi là Tiết Tấn Minh chứ không phải là Trọng Hanh; mặc dù Trọng Hanh từng nghi ngờ cô, điều tra cô, theo dõi cô, nhưng anh chưa từng đặt bẫy cô, chưa từng bàng quan trơ mắt nhìn cô giãy dụa. Rơi vào bước đường cùng thế này, chỉ vẻn vẹn như vậy cũng thấy tốt quá rồi.
Cứ tưởng rằng đã thua cả ván bài, không ngờ vào giây phút chán nản chịu thua lại phát hiện điều này, cũng tốt, không hẳn là đã trắng tay.
/52
|