Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 40: Lòng vướng mắc • mãi không thoát

/52


Nhìn ánh mắt ưu thương của Hoắc phu nhân, Huệ Thù biết, đây chính là đòn chí mạng đối với anh, chắc chắn anh không thể kháng cự lại.

Quả nhiên, bàn tay đặt trên vai cô chậm rãi buông xuống.

Tứ thiếu im lặng chốc lát, cúi đầu nói, “Tôi tin.”

Anh cười, cười một nụ cười ngạo mạn mà tự giễu, “Ngoài tin em ra, tôi còn có thể thế nào.”

Nhưng anh cũng không buông Huệ Thù ra, mà kéo cô ra sau mình, “Tiểu Thất không cần phải ở lại đây, ở đây không có chuyện của cô ấy, Từ phu nhân đã hẹn cô ấy chơi mạt chược đêm nay, tôi sẽ bảo tài xế đưa cô ấy đến Từ gia.”

“Anh nghĩ Từ gia thì an toàn sao?” Giọng Hoắc phu nhân thấu lạnh.

Huệ Thù nghe vậy thì giật mình, cảm thấy tay bị anh nắm chặt, lòng bàn tay hình như còn đổ mồ hôi.

Hoắc phu nhân cúi đầu nhặt khẩu súng của anh lên, cầm trên tay mà nhìn một lát, đầu ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên thân súng đen sì.

“Bây giờ bản lĩnh của anh quá phi thường rồi, muốn tiền có tiền, muốn súng thì có súng, lại còn tới Bắc Bình để làm mưa làm gió.” Cô lạnh lùng nhìn anh, “Anh cho là ở đây thì không ai biết được đường đi nước bước của anh sao? Ở phía Nam ngầm buôn bán vũ khí cũng được, đút lót chính khách cũng được thôi, dù sao cũng đã có người giấu diếm cho anh rồi, nhưng giờ Bắc Bình đang rất hỗn loạn, khi anh nhúng tay vào đây có từng nghĩ tới hậu quả không?”

Những ngờ vực ngày trước giờ đã sáng tỏ như ánh chớp xẹt qua trước mắt, Huệ Thù ngơ ngẩn nhìn Tứ thiếu, kinh hãi nói không nên lời.

Ra đó là công việc kinh doanh của anh!

Buôn bán vũ khí đạn dược không hề tầm thường, từ Bắc tới Nam đều có nghiêm lệnh cấm buôn bán cá nhân, nếu truy ra, sẽ hành quyết ngay tại chỗ.

Chả trách hành động của anh lại bí mật vậy, che giấu quá cẩn thận.

Chả trách anh làm ăn với người Đức, vì nước Đức chính là nơi buôn bán vũ khí tự do phát triển nhất.

Chả trách Hoàng Cung Vân Đỉnh khách khứa hào phóng lai vãng như mây, còn có cái gì kiếm được nhiều tiền hơn vũ khí, và còn có chỗ nào đút lót rửa tiền dễ dàng hơn so với sòng bạc.

Thế mà Tứ thiếu lại khom lưng cười, giống như chàng kỵ sĩ trung thành nhất, nhưng lời nói lại sắc nhọn, “Nếu Hoắc phu nhân vì muốn khởi binh vấn tội mà đến, thì Tiết mỗ cam lòng nhận tội thôi.”

Hoắc phu nhân nhíu mày, đã hơi tức giận.

Tứ thiếu thờ ơ cười, “Mà nếu em đến làm thuyết khách giúp Phó gia, thì tôi phải khiến em thất vọng rồi.”

“Ồ?” Đôi mắt thâm sâu của Hoắc phu nhân hơi liếc sang, “Dựa vào gì mà khẳng định tôi vì Phó gia mà đến?”

“Quan hệ thông gia của Phó Hoắc, và em - tôi chính là kẻ địch.” Tứ thiếu thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Hoắc phu nhân im lặng chốc lát, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói.

Tứ thiếu liếc nhìn Huệ Thù, “Kỳ tiểu thư là tôi thuê làm thư ký, không liên quan đến toàn bộ chuyện này, khỏi cần kéo cô ấy vào.”

“Vậy còn anh?” Hoắc phu nhân bỗng nhướng mày, hơi buồn bực, “Rốt cuộc anh có biết hay không —— ”

Cô ngừng không nói tiếp, đôi môi mím chặt lại, như đang cực lực kiềm chế bản thân.

Huệ Thù kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang đối chọi vì việc gì.

Chỉ nghe thấy Hoắc phu nhân mở miệng lần nữa, không còn tức giận mà chỉ còn sự bất đắc dĩ, “Tấn Minh, anh biết rõ tình hình lúc này hết sức nguy hiểm. Tôi tới gặp anh, không phải muốn làm thuyết khách cho ai, chỉ là không muốn… Không muốn anh xảy ra chuyện gì.”

Cô nói một câu này, khiến Huệ Thù kinh hãi rét lạnh, đầu óc như vừa bị dội một chậu nước đá mà tỉnh táo lên.

Thì ra là thế.

Anh muốn cô rời khỏi Bắc Bình ngay lập tức, ngay cả muốn phản bác lại cũng không cho.

Nhưng cô lại một mực thấy tủi thân mà sinh lòng oán giận, hoàn toàn không biết đến mối nguy hiểm đang lặng lẽ hướng vào anh.

Cái gì mà bạn với địch cái gì mà tình hình chính trị, cô đều không hiểu, nhưng chỉ có một điều cô rõ ràng nhất —— Tứ thiếu đang che chở cho cô.

Lòng bỗng thấy thanh thản, giống như trăm hoa đang đua nở.

Nhìn sang anh đang trầm mặc bên cạnh, cô khe khẽ mở miệng, mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng thành thật, “Tứ thiếu, em không đi.”

Anh nghe vậy thì ngẩn ra, chợt cau mày, “Tiểu Thất, đừng hồ đồ.”

“Anh không đuổi được em.” Cô quật cường ngửa đầu nói, nếu anh có lòng che chở cô, cô cũng sẽ lâm trận mà không chùn bước.

“Kỳ tiểu thư, mời lên lầu trước đã.” Hoắc phu nhân thở dài, đối với Huệ Thù thì hòa nhã hơn.

Sĩ quan Hứa Tranh tiến lên một bước, đưa tay về phía Huệ Thù làm động tác xin mời.

Huệ Thù không cam lòng bước chậm chạp về phía cầu thang, ngoảnh đầu nhìn Tứ thiếu.

Hứa Tranh ở phía sau thản nhiên đỡ cô, chẳng tốn sức đưa cô lên cầu thang, cánh tay rắn như sắt khiến cô không thể giãy dụa nổi.

Tiếng bước chân cùng tiếng giãy dụa của Huệ Thù đã đi xa, chỉ còn hai người đứng trong đại sảnh sáng bừng.

Anh bình tĩnh nhìn cô, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói kia của cô, “Tôi không muốn anh xảy ra chuyện gì.”

“Em nghĩ tôi sẽ có chuyện gì?” Anh cúi đầu cười, “Sợ tôi chết ở Bắc Bình?”

Cô nhướn mày, tức giận nghiêng mặt đi, phớt lờ câu anh nói.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, “Tôi chết ở Bắc Bình, thì liên quan đến em sao?”

Cô im lặng, xoay người đi tới trước cửa thông ra hoa viên, đưa lưng về phía anh, cứ bất động không nói.

Bóng lưng kia vẫn mảnh mai như trước kia, có lẽ cô đã trải qua nhiều khổ cực, hình ảnh phía sau lưng chẳng hề đổi khác.

Anh chăm chú nhìn cô, tình cảm vẫn luôn ẩn chứa dưới đáy lòng, như sợi tơ bị kéo ra khỏi kén tằm, một sợi rồi lại một sợi, cứ ram ráp mà tràn lên tới yết hầu, tới đầu lưỡi, tưởng rằng sẽ gọi lên tên của cô, gọi một tiếng “Niệm Khanh”, nhưng lại quên mất cách để mở miệng.

Cô thở dài thật sâu, cũng không xoay người lại, vẫn quay lưng về phía anh mà chậm rãi nói, “Sống chết của người khác chẳng hề liên quan tới tôi, nhưng anh, và tôi vẫn luôn liên quan đến nhau.”

Một chút đau khổ trong tim bỗng bất ngờ bị hãm sâu xuống, thật khó khăn để cắt đứt.

Cho dù sự liên quan này là thật hay chỉ là sự an ủi giả dối, thì anh cũng bằng lòng mà tin cô.

Cô bỗng nghiêng đầu, nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Tranh trên cầu thang truyền đến.

“Hoa viên ngay đây nhỉ, anh dẫn tôi đi nhìn xem có đẹp không?” Cô mở toang cánh cửa ra, quay đầu mỉm cười với anh, rồi tự mình đi thẳng vào vườn hoa. Tim anh đập loạn nhịp, lặng lẽ đi theo, bước chầm chậm sau cô đến nơi sâu nhất trong vườn.

Gió đêm lạnh lẽo phần phật tạt vào mặt, Bắc Bình lúc này chắc sắp có tuyết rơi.

Người sống quen với khí hậu ở phương Nam rất sợ lạnh, Niệm Khanh ôm lấy hai tay, dừng chân dưới tán cây ngô đồng. Anh cũng không mặc áo bành tô, nên hai người nhất thời đều co rúm lại, thấy vậy bèn nhìn nhau cười.

Anh phá vỡ im lặng nói, “Có muốn lấy áo khoác tới không, rồi hâm một bình rượu ngon tìm nơi khuất gió ngồi?”

Cô cười nói, “Tôi chỉ nói mấy câu, xong sẽ đi.”

“Ý của em tôi hiểu.” Tiết Tấn Minh thất vọng cười, khoanh tay ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đông hiu quạnh, “Không ngờ khi gặp nhau lại là như thế này.” Anh thì thào như độc thoại, “Cứ ngỡ sẽ phải chào hỏi em một tiếng khỏe không, rồi ngồi xuống, uống chén rượu, nói chuyện tán gẫu, nghe em kể về cố nhân, nói một chút về con gái em.”

Cô lặng lẽ buông mắt xuống, lại nghe anh cúi đầu gọi một tiếng “Vân Y”.

Cô đưa mắt nhìn.

Anh bật cười, “Sai rồi, phải gọi em là Niệm Khanh.”

Niệm Khanh và Vân Y, là hiện tại và quá khứ của cô.

Ngay từ ban đầu gặp nhau, cô đã là “Dạ Oanh Trung Hoa” nổi danh nhất lúc đó, và có một cái tên duyên dáng là Vân Y.

Sau khi gột rửa phong trần, cô lấy diện mạo thực gả vào danh môn, thành phu nhân của Hoắc Thống đốc, khôi phục lại tên lúc đầu, lấy theo họ chồng hiển hách, giờ gọi là Hoắc Thẩm Niệm Khanh.

“Đều là tôi.” Cô thản nhiên cười che giấu xúc động trong mắt.

Anh im lặng chốc lát, điềm nhiên chuyển hướng câu chuyện, “Hoắc tiểu thư khỏe không?”

Cô mỉm cười, gương mặt cũng dịu dàng hơn, “Con bé tên là Lâm Lâm, hai tuổi rồi, là một cô bé thích nổi nóng.”

“Vậy là nuôi một cô hổ trong nhà sao?” Anh cười.

“Cực kỳ giống cái tính xấu của Trọng Hanh.” Cô cũng cười.

Anh nhìn cô thật lâu mới nói, “Chắc em rất vất vả.”

Cô mỉm cười, thần sắc thản nhiên, “Không đến nỗi nào, tôi chỉ làm hết khả năng mà thôi.”

Nói thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, chỉ nhìn bóng dáng đơn độc kia, cũng đủ để thể hiện sự cự tuyệt không muốn nói với người ngoài. Đằng sau lưng là bao nỗi gian khổ, phải hứng chịu bao ngôn từ thị phi của người ngoài, cô cũng chỉ có một thân một mình gánh chịu lấy. Tuy là Hoắc phu nhân, mang theo dòng họ hiển hách như thế, nhưng đâu chỉ có mỗi ánh hào quang.

Hơn nửa năm nay không hề thái bình, quân phiệt phía Đông Nam bắt đầu nổi loạn, không ngừng quấy rối vùng Trung Nguyên*, vài vùng quan trọng từ Bắc tới Nam đều rơi vào chiến tranh. Đại Thống đốc Hoắc Trọng Hanh bị Bắc Bình đưa lên cấp hàm Nguyên Soái, nhưng vẫn là giám sát quân sự trên năm tỉnh. Chiến sự ở Đông Nam vốn đã được dẹp yên rồi, hai luồng phản quân đều bị tan tác nhưng sau đó lại nhận được sự hỗ trợ bí mật từ phía người Nhật Bản, lại ngóc đầu dậy tại vùng Bắc Sơn Đông, khi chớp được sơ hở đã tập kích bất ngờ ba trấn. Hoắc Soái nổi cơn thịnh nộ, tự mình đến tiền tuyến đôn đốc tác chiến.

(*Trung Nguyên: chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây)

Lúc này Bắc Bình lại có biến động bất ngờ, đúng vào thời điểm khó lường nhất, nhưng cô vẫn buộc phải đến phía Bắc một mình.

Ba năm không ngắn không dài, nhưng cũng đủ để cởi bỏ sự yếu đuối của cô, đã không còn là danh linh* yếu đuối mệnh nhẹ như bèo trôi nữa.

(*danh linh: nghệ sỹ nổi tiếng)

Người trước mắt đây là Hoắc Thẩm Niệm Khanh đã quen trải qua phong ba, thay đổi da thịt, nhưng đồng thời cũng để lại dấu vết của sự gian nan vất vả.

“Niệm Khanh.”

Hai chữ này, từ bờ môi Tiết Tấn Minh trầm thấp bật ra, dường như vừa có chút xa lạ lại vừa có phần bối rối.

Niệm Khanh nhìn lại anh, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Anh ta canh giữ em như châu ngọc trong kho báu.” Tiết Tấn Minh nhìn về phía xa xa nơi Hứa Tranh đang đứng trước cửa, cách sau một lớp cửa kính, Hứa Tranh yên lặng đứng nghiêm trang, ánh mắt không khi nào rời khỏi chỗ này. Niệm Khanh cười, “Lần này vừa đến Bắc Bình đã gặp ám sát, không thể trách Hứa sĩ quan quá thận trọng được. Cũng giống như vừa nãy anh giơ súng lên vậy, anh ta đương nhiên phải cảnh giác.”

Tiết Tấn Minh có chút suy nghĩ nhìn cô, “Em không tín nhiệm hắn?”

“Tất nhiên có tín nhiệm.” Niệm Khanh mỉm cười, “Không ai trung thành tận tâm hơn anh ấy… Chỉ là có hơi quá mức tận tâm thôi, có một số chuyện không thể để anh ta nghe thấy được.”

Gió thổi qua nhành cây trên đầu, lá khô kêu rì rào, gần rụng nhưng lại không rơi xuống, khiến lòng người cũng nhấp nhô theo.

Tiết Tấn Minh hơi nghiêng mặt, cười tự giễu, “Lúc này tôi và em, còn có chuyện gì không thể cho ai biết? Cho dù có, cũng đã sớm truyền khắp thiên hạ rồi.” Niệm Khanh nhìn anh thật sâu, “Chuyện quá khứ, từ ngày anh đi miền Nam, tôi đã thôi hoài niệm rồi.”

“Tôi biết.” Anh gật đầu, cổ họng đã hơi khô ráp.

“Cho dù anh không thể coi tôi là bạn, thì chúng ta cũng không phải là kẻ địch.” Ánh trăng mỏng manh chiếu xuống gò má cô, lộ ra chút bướng bỉnh cố chấp, “Nếu Trọng Hanh không giúp Phó gia, không có đám hỏi giữa Phó Hoắc, thì anh vẫn coi tôi như kẻ địch sao?”

Ánh trăng thanh sạch mà lạnh lùng phủ xuống đôi mày đen mượt như con sóng chảy trôi trong vắt, thật hợp với dung nhan của cô.

Trước mắt là cô, mà cũng không phải là cô.

Tin cô, hoặc không tin cô.

Cả hai đều quá khó khăn để chọn lựa.

Từng có một người con gái tên là Vân Y, đã tàn nhẫn lừa gạt anh, sự lừa gạt khiến anh khổ không nói nên lời, thất bại đến thảm hại; đến khi cô cởi bỏ chiếc mặt nạ nổi tiếng tên Vân Y kia, thay bằng Hoắc Thẩm Niệm Khanh đã lấy người khác, lại một lần nữa lừa gạt anh, lừa gạt rằng anh cùng khuôn mặt đáng nên quên này của cô, không là bạn, nhưng cũng sẽ không phải là địch.

Nhiều lần anh đã tin là thật.

Song trong phủ Thủ tướng, dưới sân khấu hoa lệ kia, Hoắc phu nhân như cơn gió đến, vậy mà lại mang đến tin tức tốt lành “Hai nhà Phó Hoắc kết thông gia”.

Và giờ đã bắt đầu tin tưởng rằng tất cả đều đã có số kiếp, bởi từ ngày xưa cho đến hôm nay, đi tới đâu cuối cùng cũng gặp phải cái kiếp nạn này.

Chẳng cần biết mạnh yếu ra sao, chỉ cần là cô, thì anh tất sẽ bại.

Dù đường đi nước bước trên bàn cờ có cao minh thần bí đến đâu, thì chỉ có thể lừa được người khác, chứ không thể lừa được cô.

Ba năm sau, Tiết Tứ công tử mới vực dậy trở lại, giàu có hào phóng chẳng kém ngày trước, giao thiệp với toàn nhân vật nổi tiếng quyền cao chức trọng, ra vào phủ đệ của quan to, chỉ một bước đã trở thành người đáng tin cậy trong quý phủ của Thủ tướng. Cứ vậy mà nhảy múa mừng thái bình, đi giữa y hương tấn ảnh, giấu diếm Huệ Thù ngay bên người, giấu được cả tai mắt của nhà họ Phó… Tiệc tùng linh đình, đút vàng tặng bạc, vốn đã là lẽ thường tình.

Người ngoài có ai biết, vàng này là từ núi vàng, bạc này là từ biển bạc, có đút lót cũng không phải là vì chút việc nhỏ, mà quà tặng thì càng không phải chỉ muốn một ít giao tình.

Tiết Tứ công tử một kẻ tầm thường, một công tử sa sút, háo sắc, có ai ngờ được anh lại có tài lực như vậy, mà những toan tính kia thì xảo trá vô cùng.

Ba năm ngủ đông, giấu kín tài năng, mặc dù miền Nam cũng chỉ có ít người biết Tiết Tấn Minh là loại người ra sao.

Thế nhưng, ít nhất vẫn còn một người hiểu rõ.

Những việc anh làm, có thể giấu diếm tất cả mọi người, nhưng lại không gạt được người biết anh hiểu anh như Thẩm Niệm Khanh.

Buôn bán vũ khí lậu, cô biết;

Hối lộ chính khách, cô biết;

Với năng lực của Hoắc phu nhân, cùng với quan hệ thông gia gắn kết sâu đậm giữa hai nhà Phó Hoắc, chắc chắn cô đã biết, lúc này đang có một lượng lớn súng ống đạn dược được vận chuyển dưới thế lực của Phó thị, qua đường biển, từ Nam lên ranh giới miền Bắc, lặng lẽ chuyển vào Bắc; và cũng đã biết quan lớn ở Bắc Bình đang liên tục thu nhận những lượng tiền lớn không rõ nguồn gốc, lòng người trong Nội Các cũng đã lung lay, khiến những lời đồn nhảm nổi lên khắp nơi.

Bắc Bình rộng như thế, thật đúng là ngọa hổ tàng long, ngấm ngầm khơi lên giông bão.

Hai họ Phó cùng Đông trong Nội các tranh chấp đã lâu.

Phó Thủ tướng là người đứng đầu Nội các, còn Đông Tổng tư lệnh lại là quân phiệt hùng mạnh nhất ở miền Bắc.

Thù oán giữa hai người đã tích tụ từ lâu, hai bên áp chế lẫn nhau, giành giật nhau từng chút một. Giờ đây Phó thị là tổ chức lãnh đạo Nội các, tuy mặt ngoài phe Đông thị bị đè ép xuống, không thể ngang nhiên chống lại Chính Phủ; thế nhưng chính quyền Phó thị quá hủ bại, nhiều lần bị vạch tội, còn Đông soái huấn luyện quân đội rồi tích đất, thế lực ngày càng hùng mạnh hơn.

Một núi không thể chứa hai hổ, tranh chấp giữa Phó Đông ngày càng gay gắt, rồi cuối cùng sẽ có một trận chiến ác liệt.

Ba tháng trước, “Án buộc tội Thủ tướng” đã gây chấn động trong và ngoài nước, kể cả Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng pháp vụ cùng các quan chức lớn phe họ Phó tổng cộng là sáu người có dính líu đến tham nhũng, làm rối loạn kỉ cương, tham ô quân nhu cùng một số tội danh khác. Thượng nghị viện ở trong thế giằng co lúc nào cũng có thể tuốt gươm rút súng, vòng bỏ phiếu đầu tiên thì phe họ Đông chiếm áp đảo, song chưa kịp tiến hành đợt hai, thì hai nghị sĩ bị ám sát liên tiếp.

Vụ giết người làm rúng động khắp nơi, đây là dấu hiệu của sự đe dọa, cũng khiến cho vụ buộc tội này kéo dài đến hai tháng. Sau đó đợt bỏ phiếu thứ hai không ngoài dự đoán, phe họ Đông thất bại thảm hại, rất nhiều nghị sĩ đều đồng loạt đổi hướng, và cả Thượng nghị viễn đã trở thành thiên hạ của phe nhà họ Phó.

Đông tướng giận dữ lấy danh nghĩa đi giám sát quân sự để rời khỏi Bắc Bình, phe nhà họ Phó càng náo nhiệt hơn, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ.

Dù như vậy, những việc vẫn phải làm cho đủ, các nghị quyết của Thượng nghị viện vẫn được tiến hành như cũ.

Mà lúc này, thân tín của phe họ Đông ở tại Bắc Bình, vẫn cứ ẩn núp chưa chịu ra đòn sát thủ —— Từ Bộ trưởng Từ Quý Lân cũng nghênh đón Tiết Tấn Minh từ nghìn dặm lên miền Bắc. Bấy giờ đối phương ngoài sáng ta trong tối, để Từ Quý Lân dẫn đầu đội ngũ của phe họ Đông lặng lẽ di chuyển theo kế hoạch, chính là lấy cách thức của đối phương hoàn trả lại cho đối phương.

Đông Tổng Tư lệnh lại binh bất yếm trá, vậy mà cũng làm một cú “Hồi mã thương”* lấp cho đầy kho, giành được thế tất thắng —— Nếu không thể vạch tội một lần nữa, thì quân đội đóng quân ngoài trăm dặm sẽ lập tức hành quân vào Bắc Bình, dùng vũ lực để cướng ép Nội các xuống đài.

(Hồi mã thương: bất ngờ quay đầu đâm mũi thương vào kẻ địch.)

Giới quân phiệt ở Bắc Bình, không ai có thể đối chọi với Đông tướng hùng bá khắp Đông Bắc.

Ngoại trừ, Thống đốc năm tỉnh Hoắc Trọng Hanh.

Còn nhớ ngày đó, đưa tiễn trong mưa bụi.

Chẳng mấy chốc đã ba năm, vậy mà khi gặp lại đã thấy Phó Hoắc làm thông gia.

Cứ nghĩ rằng giao ước không bao giờ gặp lại đó là vĩnh viễn, thế mà lại hóa thành bọt nước.

Đến tột cùng là do thế sự thay đổi, hay thật sự là định mệnh.

Tiết Tấn Minh nhìn Niệm Khanh không chớp mắt, ánh mắt dao động xa gần. Lúc này anh không thể phân biệt được rốt cuộc cô là Vân Y, là Niệm Khanh, hay là Hoắc phu nhân… Gặp lại thấy mừng vui, gặp lại cũng thấy buồn thương, nhưng cuối cùng tất cả lại chuyển thành hoang mang mất mát.

Vừa rồi còn vạch trần mưu đồ của anh ở miền Bắc, lúc này cô lại nói họ vĩnh viễn không phải là kẻ địch —— Vậy là cô nói thật hay nói dối?

Nếu là trước kia, anh sẽ không do dự mà tin cô, dù cho bị lừa gạt giấu diếm, cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng giờ đây Tiết Tấn Minh đã không còn là kẻ tùy tiện bị ánh mắt của một người con gái làm cho dao động nữa.

Gió rét thổi càng lúc càng mạnh hơn, cứ quẩn quanh trong khu vườn, khiến vạt áo cũng thấm lạnh.

Hai tay Niệm Khanh ôm lấy vai, tự giễu mà cười, “Tôi đã nói đến nước này, nếu anh không tin, coi như tôi làm chuyện thừa đi.”

Tiết Tấn Minh không nói một lời.

Niệm Khanh buồn bã xoay người, chợt nghe thấy giọng anh trầm thấp nói, “Khi biết em đến Bắc Bình, tôi đã chuẩn bị cho điều xấu nhất có thể… Nhiều nhất, là lại thua em lần nữa.”

Cô ngừng bước chân, lẳng lặng xoay người lại.

Bóng cây nghiêng nghiêng đổ xuống người anh, làm cô thấy không rõ khuôn mặt anh là buồn hay vui.

Niệm Khanh thở dài một tiếng, “Bây giờ, anh sẽ không thua bởi tôi.”

“Thật không?” Anh chăm chú nhìn cô.

“Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ rời khỏi Bắc Bình cùng Tử Khiêm, Trọng Hanh cũng sẽ không vì Phó gia mà đưa bất cứ quân đội nào đến, anh có muốn quấy cho long trời lở đất cũng không liên quan đến tôi… Tôi chỉ mong anh, sống bình an bảo trọng.” Lời nói nhàn nhạt, còn ánh mắt thì trầm tĩnh.

Nhưng lại khiến anh giật mình, mà bật thốt lên hỏi, “Tử Khiêm? Em nói con trai của Hoắc Thống đốc Hoắc Tử Khiêm sao?”

Cô cười, “Nếu không phải thì còn ai là Tử Khiêm nữa.”

Tiết Tấn Minh vô cùng kinh ngạc, “Hoắc công tử sao lại ở Bắc Bình, không phải hắn đang du học ở nước ngoài sao?”

“Nó vẫn luôn ở Bắc Bình này.” Niệm Khanh nở nụ cười, vẻ mặt uể oải cùng bất đắc dĩ.

Gió lạnh tạt qua làm hai bên má cô hồng lên, “Du học chỉ để ngụy trang, dù sao cũng không thể để cho người ta biết nó gây ra tai họa, rời nhà trốn đi.”

Cô vươn cổ tay vuốt lại tóc mai, “Tử Khiêm chạy thoát ra bên ngoài ba năm, nếu không vì lần này rơi vào tay lão Phó, chắc chúng tôi đến giờ cũng không biết tung tích của nó.”

Tiết Tấn Minh hoàn toàn kinh ngạc, “Rơi vào tay lão Phó? Ý em nói…”

“Đúng vậy.” Niệm Khanh cười khổ, “Chắc anh cũng nghe nói qua về việc đám học sinh gây rối, mấy người bị bắt đều có tiếng tăm, trong đó người dùng bí danh là Trình Lập Dân, chính là Tử Khiêm.”


/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status