Lễ cưới truyền kỳ đó từng gây chấn động một thời.
Đám ký giả thông tấn nước ngoài còn muốn gây ấn tượng bằng cách đưa lên những tiêu đề trữ tình vô cùng: “Tướng quân quyền thế nhất cùng nữ danh ca xinh đẹp nhất” —— trên báo chí Tiếng Anh đều nhao nhao dùng từ “actress” để miêu tả xuất thân của Tướng quân phu nhân, còn người dân trong nước lại không khách sáo như vậy, trong mắt người đương thời thì “Kỹ cùng kỹ” (ca sỹ và kỹ nữ) chẳng có gì khác biệt, nữ ca sỹ nổi tiếng không khác gì danh kỹ bậc cao. Rất nhiều bài báo sử dụng từ này với ý nghĩa mập mờ, cố tình hoặc vô ý mà chẳng phân biệt “Kỹ kỹ”* (妓伎)thậm chí còn thêm mắm thêm muối, thêu dệt nhiều màu mè.
Chẳng những Hoắc phu nhân vì xuất thân mà hứng chịu nhiều chê trách, ngay cả Hoắc công tử cũng đại náo cả phủ Thống đốc rồi còn vụ hủy hôn của Trình gia làm thành trò cười truyền đi khắp đầu đường xó chợ.
Lấy danh nghĩa là con trưởng người vợ cả của Thống đốc, ngang nhiên phản đối cha mình lấy vợ là Thẩm thị làm vợ cả, bắt phu nhân Thẩm thị lấy thân phận vợ lẽ, rồi còn phải kính trà trước linh cữu Hoắc phu nhân đã qua đời. Thống Đốc không đồng ý, tuy Thẩm thị là vợ kế, nhưng vẫn là người vợ hợp pháp, ngang hàng với vợ cả. Ngay sau ngày cưới, Hoắc công tử cầm di ảnh của mẹ đẻ mình ngang nhiên thờ cúng tại phòng khách… Thống đốc nổi giận, lấy roi ngựa quất cho Đại công tử một trận chết đi sống lại, suýt nữa thì gây ra tai nạn chết người.
Một hồi náo loạn kinh thiên động địa đó, khiến không khí vui mừng lập tức biến thành vận xúi quẩy, chuyện xấu cứ nối gót mà đến.
Mấy ngày sau, em gái của Hoắc phu nhân cùng với phú thương Trình thị đính hôn, gần đến giờ tổ chức tiệc, khách khứa đến đầy đủ thì Trình công tử lại hủy hôn, chỉ để lại một bức thư, ngay cả mặt cũng không lộ, cứ yên lặng mà bỏ đi. Trình gia cũng chỉ là một gia đình đông đúc giàu có bình thường, biết rõ đã đắc tội với nhà quyền quý, thì hoảng sợ suốt mấy ngày đêm liền, đến cả việc kinh doanh cũng không để ý đến. Trình lão phu nhân bị dọa cho sợ, trên đường về bệnh rồi quy thiên.
Dù chuyện này đã được Hoắc gia đè xuống, không có báo chí công bố tin tức này, nhưng khắp phố phường vẫn xôn xao truyền tay nhau như cũ.
Thật hay giả, ai đúng ai sai, người ngoài họ đâu quan tâm.
Nhưng đến tai Tiết Tấn Minh, anh lại có thể dự đoán được chuyện này.
Biến cố hủy hôn của Trình gia chẳng có gì là ngoài dự kiến cả, trải qua bao phong ba như thế anh đã sớm đoán được, và chắc ngay cả cô cũng hiểu được.
Anh chỉ biết người con gái tên Vân Y thận trọng trong từng bước đi, chứ chưa từng ở bên cạnh Niệm Khanh, cũng chưa từng gặp cô sau biến cố lớn năm ấy. Anh ở xa ngàn dặm, nghe đủ loại tin tức về cô, cuối cùng nghe nói cũng chỉ là nghe nói.
Cho đến hôm nay, khi tận mắt nhìn, chính tai nghe, anh hùng mỹ nhân, phong lưu văn thế là vậy, có ai nói đây không phải là một mối kỳ duyên cẩm tú. Nhưng theo đó cẩm tú này cũng giống như những chiếc kim châm, tua tủa mà đâm đau đớn đầu ngón tay người ta, còn chưa kể đến những lời nói của người ngoài.
Ngày xưa Thẩm Niệm Khanh vì Hoắc Trọng Hanh không màng sống chết mà đứng tại tòa án, không hối không oán; Hoắc Trọng Hanh vì Thẩm Niệm Khanh mà một lời đính ước lập ba đời, lời thề nặng như núi, đó là truyền kỳ mà hàng vạn người đều đồn giống nhau… Song khi cởi bỏ đi hào quang danh hiệu “Hoắc phu nhân”, cô chỉ muốn sống bình an đến hết đời này, mong muốn của cô đâu khác gì những con người bình thường.
Cô không thể chịu đựng ánh hào quang trong quá khứ, nhưng sau lại vẫn đứng bên cạnh một người đàn ông hào quang còn chói lọi hơn.
Tất cả những việc này đã định cho số mệnh cô phải vất vả nỗ lực hơn gấp nhiều lần so với người thường.
Cũng giống như sự nhục nhã mà Hoắc Tử Khiêm đem đến cho cô, nhưng cô không thể không đi Bắc Bình, mà bảo vệ hắn khỏi vòng xoáy hiểm ác.
Tầm mắt Tiết Tấn Minh đọng thật lâu trên mặt cô, nụ cười của cô vẫn thản nhiên, vẫn hoàn hảo không chút sơ hở.
“Đáng giá sao?” Giọng anh rất nhỏ, trong mắt khó giấu được sự không cam chịu, “Em bỏ tôi lấy hắn, để đổi lấy những uất ức này sao?”
Cô kinh ngạc nhìn anh trong lòng bỗng trống rỗng mịt mờ, cũng chẳng biết khóe mắt đã vương lệ từ lúc nào.
Bỗng nhiên anh nắm lấy vai cô, ôm chặt cô vào lòng.
Cơ thể ấm áp của anh, mang theo sự quen thuộc của xưa kia, giống như một giấc mộng đã bỏ quên từ năm tháng nào chợt bừng tỉnh trong màn đêm âm u.
“Bây giờ, tôi sẽ thắng cho em xem.” Anh cúi đầu cười bên tai cô, “Hoắc Trọng Hanh có chí hướng vì nước nhà, nhưng tôi cũng không phải là kẻ tiểu nhân sống chỉ để đạt lấy chút lợi ích nho nhỏ… Em hãy mở mắt nhìn, lần này chắc chắn tôi sẽ thắng!”
Tim Niệm Khanh đập loạn nhịp, bị anh ép sát người đến thở không nổi.
Ánh trăng trước mắt bỗng tối sầm lại, hơi thở đàn ông nóng rừng rực phả xuống, đôi môi anh khẽ run rẩy ngăn chặn hô hấp của cô.
Cơ thể cô run rẩy liên hồi, tay chống trước ngực anh, nhưng không thể tránh khỏi sự giam cầm của anh.
Muôn vàn trằn trọc, như đã lạc mất mà tìm lại được, hoảng hốt như đang đứng trong giấc mộng.
Không phải là mộng, vì mộng không đau nhức như thế.
Một tiếng giòn vang, bên má đau rát khiến Tiết Tấn Minh tỉnh táo lại.
Niệm Khanh thở hổn hển vùng thoát khỏi hai tay anh, trên môi đỏ tươi ướt át, trong mắt kinh sợ, “Anh…”
Nói còn chưa dứt, tiếng giày đã vang ngay sát sau lưng, Hứa Tranh đang chạy nhanh tới, lách cách lên đạn khẩu súng lục, chĩa nòng súng đen kịt lên trán anh. Niệm Khanh bật thốt lên, “Hứa Tranh, đừng ra tay…”
Nhưng đã muộn nửa nhịp.
Hứa Tranh hung hăng vung tay lên, nện báng súng xuống trán Tiết Tấn Minh.
Vậy mà anh không hề tránh.
Với thân thủ của anh, tránh một đòn này dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh lại không nhúc nhích, giống như bị một cái tát vừa rồi của cô làm cho ngây người, máu chảy tràn xuống, ướt sũng trước mắt, khiến cho ánh trăng mờ nhạt kia cũng nhiễm một màu đỏ. Bên tai trong tích tắc còn nghe thấy thanh âm trôi nổi xa xăm, chỉ láng máng nghe thấy cô gọi tên anh, “Tấn Minh —— ”
Lầu hai, rẽ vào một gian phòng, cửa phòng bị đá tung ra, Hứa Tranh mặt đen quần áo đen đạp cửa bước vào, chỉ tay về phía người quản giá đang run rẩy, “Ông, ra đây!” Quản gia mặt tái mét, co rúm lắc đầu, “Tôi, tôi không biết gì hết!”
Hứa Tranh không nói hai lời, túm lấy áo ông ta kéo ra.
Mấy người hầu bị nhốt cùng phòng sợ hãi lùi bước, chỉ có Huệ Thù dũng cảm nói, “Ông ta là người hầu của Từ gia, không liên quan đến chuyện Tứ thiếu, tôi mới là thư ký của anh ấy.” Hứa Tranh mắt lạnh nhìn qua, xách áo quản gia lên, “Có ai biết băng gạc ở đâu không?”
Huệ Thù ngẩn ra, nghe quản gia run rẩy nói, “Bông, băng không có… Chỉ có bông y tế… Còn có…”
Hứa Tranh nhíu mày không kiên nhẫn, nhấc chân đạp quản gia ngã lảo đảo, “Có bông y tế còn không mau đi lấy!”
Huệ Thù vội nâng quản gia dậy, theo ông ta vào phòng chứa đồ tìm.
Căn nhà này thường không có người ở nên đồ vật cũng không đầy đủ, tìm hồi lâu cũng chỉ thấy một lọ nước thuốc khử trùng cùng một gói bông y tế.
Hứa Tranh cầm đi, bước được hai bước như nhớ tới cái gì đó, xoay người lại chỉ Huệ Thù, “Cô theo tôi hỗ trợ.”
Một đường chạy xuống tầng dưới, Huệ Thù bị hắn túm vào thư phòng, vừa nâng mắt lên thì thấy Tứ thiếu nằm nghiêng trên ghế sô pha, từ trán xuống áo đều là vết máu đỏ tươi, cánh tay yếu ớt buông thõng xuống đất. Hoắc phu nhân đang cúi người trước sô pha cầm khăn lụa bịt lên trán anh.
Sắc đỏ tươi đáng sợ đó chọc thẳng vào mắt khiến Huệ Thù kinh ngạc đến ngây người, “Tứ thiếu!”
“Phu nhân, đồ đã lấy tới!” Hứa Tranh xấu hổ nói.
“Đưa nước khử trùng cho tôi.” Hoắc phu nhân vươn tay, trên đầu ngón tay còn dính máu của Tứ thiếu.
Huệ Thù chỉ cảm thấy một hồi đau đớn, trong lòng như bị kim châm, nhất thời bất chấp tất cả, cầm nước thuốc đi đến.
Vừa bỏ khăn ra, máu từ vết thương trên trán lại chảy ra, Huệ Thù cuống quít lấy tay che đi, lại bị Hoắc phu nhân ngăn cản.
“Đừng chạm vào vết thương.” Hoắc phu nhân nhận lấy bông y tế, chấm nước khử trùng, ngón tay thon dài vén tóc mai của Tứ thiếu lên, cẩn thận rửa sạch vết thương.
Nhìn động tác dịu dàng của cô, Huệ Thù không thể tin là cô làm Tứ thiếu thương thành thế này.
“Có nước nóng và khăn mặt chưa?”
Huệ Thù giật mình, mãi mới hiểu ra là đang hỏi mình.
Vẻ mặt Hoắc phu nhân trước mắt này mềm mỏng bình tĩnh, hoàn toàn không hề có khí thế sai bảo người khác, bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay Tứ thiếu, cẩn thận kiểm tra mạch đập của anh. Tứ thiếu nằm nghiêng mặt trên sô pha, tựa hồ vẫn chưa tỉnh, cánh tay đang buông thõng khỏi ghế lập tức được Hoắc phu nhân nhẹ nhàng cầm lên. Cô cúi người gọi tên anh, “Tấn Minh?”
Anh không lên tiếng, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống làm sấp bóng khuôn mặt anh, bóng lông mi in xuống càng khiến cho đường nét anh tuấn thêm nhu hòa.
Tấn Minh Tấn Minh, hai chữ được Hoắc phu nhân dùng khẩu âm Chiết Giang mềm mại gọi lên, nó ngọt ngào mà uyển chuyển vô cùng.
Bóng cô cũng bị ánh đèn hắt lên người anh, nhìn giống như đang chạm vào nhau.
Huệ Thù lặng lẽ xoay người, đẩy cửa ra ngoài.
Hứa Tranh đang dựa vào tường hút thuốc, vừa thấy cửa mở thì vội vàng đứng thẳng người vứt đầu thuốc đi.
Khi nhìn thấy là Huệ Thù thì sắc mặt lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc lạnh lùng.
Huệ Thù mắt cũng chẳng thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Bên trong cần nước nóng và khăn mặt.”
Hứa Tranh suýt phát cáu, nhưng vẫn cố nhịn xuống, quay đầu quát một gã người hầu, “Mau đun nước nóng mang lại đây!”
Tiếng gào to như vậy cách cánh cửa cũng nghe thấy.
Tiết Tấn Minh đang nhắm mắt nằm trên sô pha thong thả cười nói, “Ra tay ác như vậy, có vẻ như tôi từng đắc tội Hứa sĩ quan rồi…”
Niệm Khanh ngẩn ra, mừng rỡ nói, “Anh không sao chứ?”
Tiết Tấn Minh mở mắt ra, con ngươi dưới ánh đèn sâu thẳm nhưng không nói lời nào, mà chỉ nhìn cô.
“Xem ra anh đã tỉnh từ lâu.” Bị trêu chọc vậy đáy mắt Niệm Khanh xẹt qua tia tức giận, cô buông tay anh ra, “Hứa sĩ quan ra tay lỗ mãng, là lỗi của tôi, đã mạo phạm Tứ thiếu, mong ngài thứ lỗi.”
Thần sắc lạnh nhạt đó càng khiến hai gò má cô thêm tái nhợt, lời nói phát ra từ đôi môi mềm mại kia xa cách đến tận cùng.
Tiết Tấn Minh lẳng lặng cười, chỉ mải mê quyến luyến lòng bàn tay chăm sóc dịu dàng của cô trong phút giây ngắn ngủi vừa rồi, anh thật hối hận vì đã mở mắt ra.
Niệm Khanh nhíu mày nhìn anh, lại nhịn không được hỏi, “Thật sự không sao chứ?”
Anh chậm rãi ngồi dậy, tựa vào ghế sô pha áy náy nhìn cô, “Xin lỗi, là tôi đã mạo phạm em.”
Dưới ánh trắng trước sân kia, nụ hôn vừa rồi dường như thật lại không giống thật, hơi thở mê loạn gấp gáp dây dưa kia lại như đang hiển hiện trước mặt.
“Tôi không cố ý, tôi…” Anh thì thào nói, rồi lại ngập ngừng không biết nói sao nữa.
“Tôi hiểu.” Niệm Khanh hơi cúi mặt, vẻ mặt bình tĩnh, giấu thật kỹ mọi biểu cảm.
“Em vốn chịu quá nhiều tủi thân rồi, vì sao còn muốn vất vả như thế này?” Anh bình tĩnh nhìn cô, thanh âm trầm thấp, “Tôi không thù oán vì sự lựa chọn ngày trước của em, nhưng em phải biết rằng... Nếu em sống tốt, thì tôi mới cam lòng.”
Niệm Khanh xúc động nâng mắt đón nhận ánh mắt của anh, một lúc lâu không nói nên lời.
Nghe đến hai chữ cam lòng, lại gợi nhớ đến ký ức xưa kia —— khi đó cô nói rằng, Tiết Tấn Minh, anh chỉ không cam lòng mà thôi. Đến giờ anh mới chịu thừa nhận hai chữ cam lòng, anh đã không còn là Tiết Tứ công tử kiêu ngạo ngày xưa nữa rồi. Thắng thua được mất bật ra thản nhiên từ miệng anh, nhưng lại khiến lòng cô chua xót, có lẽ cô thật sự trách lầm anh, chỉ một câu “Không cam lòng” đã nghiền nát chà đạp lên tình cảm chân thật của anh ngày xưa.
Cho dù là vậy thì sai cũng đã sai rồi, tất cả đã kết thúc rồi.
Niệm Khanh nghiêng mặt đi, không đành lòng nghe thêm nữa.
Song lúc này anh lại cố chấp bướng bỉnh hơn bao giờ hết, giọng nói bức bách vang lên rõ ràng, “Những suy nghĩ không nên có lúc trước tôi đã cắt đứt từ lâu, em không cần để ý đến tôi, tôi cũng sẽ không liên lụy đến thanh danh của em.”
Em chỉ cần, cho phép tôi yêu em.
Một câu này đúng là chẳng có hy vọng nào để nói ra.
Thân phận của anh cùng sự kiêu ngạo của anh, không cho phép nói ra câu này, cho dù chỉ có hai người họ nghe thấy.
Ngày trước có đến thiên ngôn vạn ngữ để nói, đến giờ phút này, kề cận ngay cạnh nhau, nhưng lại chẳng thể nói ra.
Có lẽ chẳng cần thiết phải nói, cứ nhìn nhau như vậy lại hay.
Niệm Khanh hơi nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt của anh, giống như một chữ cũng không nghe thấy, chỉ thản nhiên nói, “Sáng sớm mai tôi sẽ lên đường, anh muốn ở Bắc Bình, tôi cũng không thể ngăn cản. Lão Phó không phải là người lương thiện, Đông Soái cũng chẳng phải là người chủ tốt, bản thân anh hãy cẩn thận trong mọi việc.”
“Họ Phó chịu để các người đi như thế này sao?” Tiết Tấn Minh nhíu mày.
Đôi mày cô ẩn sau làn tóc mai hơi nhếch lên ý cười, “Đề xuất quan hệ thông gia vào lễ mừng thọ ở phủ họ Phó đương nhiên không phải là trò đùa.”
Tiết Tấn Minh chợt bừng tỉnh, “Em hứa hẹn quan hệ thông gia để lừa họ Phó thả các người về? Vậy sau này định như thế nào, chẳng lẽ lật lọng, ngang nhiên hủy bỏ hôn ước?”
Niệm Khanh cười, “Tôi không có sở trường gì, chỉ giỏi gạt người thôi.”
Tiết Tấn Minh nhướn mày, đôi mắt bỗng dâng lên lo lắng, “Nếu lão Phó không tin em thành tâm muốn làm thông gia thì sao?”
“Vậy chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.” Niệm Khanh cười yếu ớt, nói hời hợt, “Bản lĩnh lừa gạt của tôi có lẽ vẫn chưa mai một đi nhiều.”
Tiết Tấn Minh đau lòng nói, “Việc gì em phải mạo hiểm vì hắn như thế, em chỉ là một người phụ nữ, vốn đã không có khả năng lên trời xuống bể rồi, lại còn vướng vào Hoắc Tử Khiêm, lỗi của hắn thì để tự hắn gánh trách nhiệm, đâu liên can gì đến em!”
Niệm Khanh rũ mi cười, “Sao không liên quan gì, cậu ta là con trai Hoắc Trọng Hanh thì cũng là người nhà của tôi.”
Tiết Tấn Minh nhất thời không thể phản bác được gì.
“Tóm lại, ngày mai Tử Khiêm sẽ theo tôi về, cho dù Bắc Bình có trời nghiêng đất ngả thì Trọng Hanh cũng sẽ không phái quân đến đây, nếu không chiến tranh sẽ lan tràn, tai họa cho đất nước này. Anh muốn góp sức cho Đông Sầm Huân thì tôi cũng chẳng thể ngăn cản, nếu đã sa vào vũng nước bẩn này thì về sau anh phải thật cẩn thận.”
Tiết Tấn Minh bình tĩnh nhìn cô chốc lát, ánh mắt chớp động, “Miễn là Hoắc Soái không nhúng tay vào miền Bắc, thì Đông Soái cũng sẽ không vuốt râu hổ của hắn. Nếu nhà họ Phó không được Hoắc thị tương trợ, thì chắc chín phần là tôi thắng. Đợi khi Đông Soái vào được Nội Các, thì tôi sẽ cho em thấy. Tiết mỗ từ xưa đến nay chưa bao giờ là kẻ thất hứa.”
Không có hoa tươi gấm vóc lộng lẫy, cũng chẳng có nhuyễn ngọc ôn hương bên người, trước mắt đây là Tiết Tứ thiếu khí phách, là Tứ thiếu sang sảng từng lời, là Tiết Tấn Minh nhiệt huyết cháy bỏng như lửa… Chung quy đây mới chân chính là anh.
Dù là Niệm Khanh cũng không thể không xúc động.
Cô nhìn anh thật lâu, “Tôi không biết vì sao anh lại tin cậy Đông Sầm Huân như vậy, cũng không biết rốt cuộc anh đang toan tính việc gì với hắn, nhưng anh đã tìm thấy hoài bão của anh rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa… Tôi chỉ không muốn anh lại đi vào con đường sai lầm, cũng không muốn anh lại bị liên lụy.”
Tiết Tấn Minh nâng mắt nhìn, đón nhận ánh mắt thân thiết đau buồn của cô, nhìn vào sâu tận đáy mắt lo âu của cô.
—— Đông Tông Tư Lệnh mưu đồ lật đổ Nội các, Tiết Tứ công tử chi tiền mua chuộc những nhân vật quan trọng trong nhà họ Phó; Đông Tổng Tư Lệnh giật dây khiến quân đội nổi loạn, Tiết Tứ công tử phá nghiêm luật vận chuyển vũ khí qua đường biển lên miền Bắc; Đông Tổng Tư Lệnh có quân đội có địa bàn, khi tiến có thể tấn công muốn lùi cũng có thể phòng thủ, thắng có thể lên đến chức Tổng Thống, nếu thua vẫn là quân phiệt. Mà Tiết Tấn Minh anh, dù giờ có tiền có thế nhưng vẫn chỉ là một thương nhân.
Địa vị cao quý trong thời buổi loạn lạc này, có thế nào cũng không tới lượt thương nhân.
Đây chính là thói đời biến đổi như sáng chiều, nó như sáng sớm ăn rượu ngon sữa ngọt xong đến tối lại ăn cám, ai cũng không biết ngày mai tường thành nhà ai phất phới Vương kỳ (cờ vua, cờ chiến thắng). Lấy tính mạng bản thân ra đánh cuộc với canh bạc này chỉ để đổi lại con đường công danh… Đến người ngoài còn hiểu đây chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, vậy mà Tiết Tứ công tử anh vẫn chưa nhìn thấu hay sao?
Sự chất vấn của cô diễn ra trong im lặng, không một tiếng động, nhưng tất cả câu chữ đều viết trong ánh mắt.
Lúc lâu sau, anh mới hạ tầm nhìn xuống, “Cái đầm nước này vẩn đục ra sao tôi đều biết. Miền Bắc đã quá thối nát rồi, nhưng miền Nam cũng không phải không có ung nhọt. Tôi bỏ làm quan mà theo thương nghiệp, cũng không phải chưa suy nghĩ qua, chỉ là không trông mong vào bọn chính khách sẽ thay đổi được tình thế hiện giờ, càng không trông mong gì vào giới quân phiệt sẽ làm đất nước này giàu mạnh lên… Trước đây cha tôi cũng thu xếp đưa anh cả lên chức vụ quan trọng trong quân đội Chính Phủ, đưa tôi đến Nhật để học quân sự, kỳ vọng rất nhiều vào tôi… Khi đó kiêu căng đắc chí, cũng từng quyết tâm muốn dùng nền quân sự tiên tiến để trừ bỏ tệ cũ nước nhà.” Anh ngừng lại một chút rồi thẫn thờ cười, “Nhưng em còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau, có nhớ rõ tôi khi đó thế nào không?”
Sao có thể không nhớ rõ.
Là người thích rượu say gái đẹp, ném nghìn vàng chỉ để đổi lấy nụ cười của hồng nhan.
Là người khinh ghét giới quyền quý, có thể thẳng tay hắt rượu ném chén phẩy tay áo ngênh ngang bỏ đi.
Niệm Khanh im lặng rũ mi không nói, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Anh phớt lờ sự im lặng của cô, chỉ cười nói, trong thanh âm có lẫn chút hoảng hốt, “Khi đó suốt ngày say mèm, tìm đàn bà để mua vui, hoàn toàn vô tâm với con đường làm quan, cũng lười biếng với quân vụ, vùi mình dưới bãi bùn nhơ. Sau này, tôi từng nghĩ, nếu như gặp em sớm hơn chút, ví như ngay từ lúc mới về nước đã gặp, không thất vọng phẫn uất, không phóng túng như vậy… Thì em sẽ không vì người khác mà bỏ mặc tôi nhỉ?”
Chiếc khăn tay nhiễm máu của anh bị cô vân vê nhàu nát trong những ngón tay thon dài.
Anh nhìn sự hờ hững trên gương mặt cô rồi chuyển xuống tay cô, lẳng lặng nhìn, chậm chạp nói, “Những người bạn chung trường sĩ quan tốt nghiệp cùng năm với tôi, đều lần lượt về nước gia nhập quân đội, rồi lao vào đầu quân cho quân phiệt, chẳng khác nào đám thổ phỉ ngang ngược đánh nhau giành địa bàn… Mà tôi gia nhập vào giới chính trị, nhìn thì có vẻ hả hê sung sướng, nhưng thực ra ngoài chuyện trăng gió tửu sắc thì cũng không khác gì kẻ vô công rồi nghề. Cứ thế ngày qua ngày, lý tưởng dần mài mòn, nhưng tôi cũng không cam tâm. Lúc mà Ichiro Hasegawa bí mật đến đây viếng thăm thì tôi như gặp được cứu tinh, như kẻ mông muội được dẫn đường chỉ lối, hận không thể được gặp hắn sớm hơn.”
Cái tên Ichiro Hasegawa như kim châm đâm vào tai, làm Niệm Khanh nhíu chặt mày, gương mặt cứng đờ.
Đây là cái tên mà cô không muốn nghe thấy nhất, vì hắn mà suýt chút nữa cô phạm phải sai lầm lớn nhất; hắn cũng từng là cơn ác mộng, là con rắn độc luôn thường trực tại một nơi bí mật tối tăm, không biết lúc nào sẽ lao ra cắn người. Năm ấy hắn ẩn mình trong bóng tối thao túng kẻ giết người, độc chết Tần gia người có ân đối với cô, muốn giết cô bịt miệng, là kẻ đầu sỏ muốn đẩy Hoắc Trọng Hanh vào chỗ chết, chính là hắn - Ichiro Hasegawa.
Anh biết cô không quên được, và ngay cả bản thân anh cũng không quên được những sai lầm trước kia.
“Tôi kết bạn với hắn ở Nhật Bản, chỉ vì biết gia tộc Hasegawa sở hữu sản nghiệp khổng lồ, mãi sau mới biết việc mà hắn gọi là buôn bán nhỏ chính là vũ khí đạn dược.” Tiết Tấn Minh thản nhiên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Niệm Khanh, “Về sau Ichiro Hasegawa được tôi tiến cử đã cùng với anh rể Lý Mạnh Nguyên nhúng tay vào ngành than đá và sắt thép, dự định lấy sản nghiệp của Tiết gia để ngụy trang, bí mật xây dựng xưởng quân sự tại miền Bắc, lấy nguồn giá thấp của người Đức. Mới đầu tôi không đề phòng Hasegawa nhiều, chỉ một lòng coi hắn là bạn, suýt nữa đã mắc phải sai lầm lớn.”
Anh buồn bã, “Mất đi em, đó là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất cho tôi… Là cái giá phải trả để bù đắp cho lầm lỗi xưa kia.”
Niệm Khanh kinh ngạc không nói gì.
“Ngày còn thiếu niên đọc “Chính Văn Lục” của Quý Trực Công, cảm thấy rất rung động với bài luận về vấn đề tiền cứu quốc —— ‘Ví như với cây cối tự nhiên, nền giáo dục đào tạo như hoa, mà hải quân bộ binh như quả vậy, mà ngoài gốc rễ căn bản ra thì cần phải có công thương nghiệp bổ trợ’. Giới Công thương đều là những người có kiến thức nhạy cảm với thời thế, vừa mất lòng tin với chính trị vừa bị quân sự quản chế, nên không trực tiếp trấn hưng ngành công thương nghiệp mà từ từ mưu tính để trở nên cường thịnh.” Vẻ ảm đạm buồn đau trên gương mặt anh bỗng biến mất, thay vào đó là thanh âm sang sảng, ánh mắt toát lên tia sáng rực rỡ, “Nếu một quốc gia chưa có nền công nghiệp vũ khí của riêng mình, thì sao có chỗ đứng trên thế giới, dựa vào cái gì để chống lại kẻ địch cường mạnh?”
Anh ngửa đầu cười, vùng trán giãn ra trong trẻo, “Tôi tự đánh giá thấy mình lộng quyền không bằng cha tôi, chinh chiến không bì kịp Thống Đốc, nhưng rồi cuối cùng cũng có một việc mình có thể làm!”
Niệm Khanh giật mình sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu ra mưu tính sâu xa của anh.
Không phải muốn buôn bán súng ống đạn dược, cũng không phải muốn có tiền có thế, mà điều anh muốn chính là —— Chế tạo ra vũ khí, chế tạo ra vũ khí độc quyền của Trung Quốc.
Đám ký giả thông tấn nước ngoài còn muốn gây ấn tượng bằng cách đưa lên những tiêu đề trữ tình vô cùng: “Tướng quân quyền thế nhất cùng nữ danh ca xinh đẹp nhất” —— trên báo chí Tiếng Anh đều nhao nhao dùng từ “actress” để miêu tả xuất thân của Tướng quân phu nhân, còn người dân trong nước lại không khách sáo như vậy, trong mắt người đương thời thì “Kỹ cùng kỹ” (ca sỹ và kỹ nữ) chẳng có gì khác biệt, nữ ca sỹ nổi tiếng không khác gì danh kỹ bậc cao. Rất nhiều bài báo sử dụng từ này với ý nghĩa mập mờ, cố tình hoặc vô ý mà chẳng phân biệt “Kỹ kỹ”* (妓伎)thậm chí còn thêm mắm thêm muối, thêu dệt nhiều màu mè.
Chẳng những Hoắc phu nhân vì xuất thân mà hứng chịu nhiều chê trách, ngay cả Hoắc công tử cũng đại náo cả phủ Thống đốc rồi còn vụ hủy hôn của Trình gia làm thành trò cười truyền đi khắp đầu đường xó chợ.
Lấy danh nghĩa là con trưởng người vợ cả của Thống đốc, ngang nhiên phản đối cha mình lấy vợ là Thẩm thị làm vợ cả, bắt phu nhân Thẩm thị lấy thân phận vợ lẽ, rồi còn phải kính trà trước linh cữu Hoắc phu nhân đã qua đời. Thống Đốc không đồng ý, tuy Thẩm thị là vợ kế, nhưng vẫn là người vợ hợp pháp, ngang hàng với vợ cả. Ngay sau ngày cưới, Hoắc công tử cầm di ảnh của mẹ đẻ mình ngang nhiên thờ cúng tại phòng khách… Thống đốc nổi giận, lấy roi ngựa quất cho Đại công tử một trận chết đi sống lại, suýt nữa thì gây ra tai nạn chết người.
Một hồi náo loạn kinh thiên động địa đó, khiến không khí vui mừng lập tức biến thành vận xúi quẩy, chuyện xấu cứ nối gót mà đến.
Mấy ngày sau, em gái của Hoắc phu nhân cùng với phú thương Trình thị đính hôn, gần đến giờ tổ chức tiệc, khách khứa đến đầy đủ thì Trình công tử lại hủy hôn, chỉ để lại một bức thư, ngay cả mặt cũng không lộ, cứ yên lặng mà bỏ đi. Trình gia cũng chỉ là một gia đình đông đúc giàu có bình thường, biết rõ đã đắc tội với nhà quyền quý, thì hoảng sợ suốt mấy ngày đêm liền, đến cả việc kinh doanh cũng không để ý đến. Trình lão phu nhân bị dọa cho sợ, trên đường về bệnh rồi quy thiên.
Dù chuyện này đã được Hoắc gia đè xuống, không có báo chí công bố tin tức này, nhưng khắp phố phường vẫn xôn xao truyền tay nhau như cũ.
Thật hay giả, ai đúng ai sai, người ngoài họ đâu quan tâm.
Nhưng đến tai Tiết Tấn Minh, anh lại có thể dự đoán được chuyện này.
Biến cố hủy hôn của Trình gia chẳng có gì là ngoài dự kiến cả, trải qua bao phong ba như thế anh đã sớm đoán được, và chắc ngay cả cô cũng hiểu được.
Anh chỉ biết người con gái tên Vân Y thận trọng trong từng bước đi, chứ chưa từng ở bên cạnh Niệm Khanh, cũng chưa từng gặp cô sau biến cố lớn năm ấy. Anh ở xa ngàn dặm, nghe đủ loại tin tức về cô, cuối cùng nghe nói cũng chỉ là nghe nói.
Cho đến hôm nay, khi tận mắt nhìn, chính tai nghe, anh hùng mỹ nhân, phong lưu văn thế là vậy, có ai nói đây không phải là một mối kỳ duyên cẩm tú. Nhưng theo đó cẩm tú này cũng giống như những chiếc kim châm, tua tủa mà đâm đau đớn đầu ngón tay người ta, còn chưa kể đến những lời nói của người ngoài.
Ngày xưa Thẩm Niệm Khanh vì Hoắc Trọng Hanh không màng sống chết mà đứng tại tòa án, không hối không oán; Hoắc Trọng Hanh vì Thẩm Niệm Khanh mà một lời đính ước lập ba đời, lời thề nặng như núi, đó là truyền kỳ mà hàng vạn người đều đồn giống nhau… Song khi cởi bỏ đi hào quang danh hiệu “Hoắc phu nhân”, cô chỉ muốn sống bình an đến hết đời này, mong muốn của cô đâu khác gì những con người bình thường.
Cô không thể chịu đựng ánh hào quang trong quá khứ, nhưng sau lại vẫn đứng bên cạnh một người đàn ông hào quang còn chói lọi hơn.
Tất cả những việc này đã định cho số mệnh cô phải vất vả nỗ lực hơn gấp nhiều lần so với người thường.
Cũng giống như sự nhục nhã mà Hoắc Tử Khiêm đem đến cho cô, nhưng cô không thể không đi Bắc Bình, mà bảo vệ hắn khỏi vòng xoáy hiểm ác.
Tầm mắt Tiết Tấn Minh đọng thật lâu trên mặt cô, nụ cười của cô vẫn thản nhiên, vẫn hoàn hảo không chút sơ hở.
“Đáng giá sao?” Giọng anh rất nhỏ, trong mắt khó giấu được sự không cam chịu, “Em bỏ tôi lấy hắn, để đổi lấy những uất ức này sao?”
Cô kinh ngạc nhìn anh trong lòng bỗng trống rỗng mịt mờ, cũng chẳng biết khóe mắt đã vương lệ từ lúc nào.
Bỗng nhiên anh nắm lấy vai cô, ôm chặt cô vào lòng.
Cơ thể ấm áp của anh, mang theo sự quen thuộc của xưa kia, giống như một giấc mộng đã bỏ quên từ năm tháng nào chợt bừng tỉnh trong màn đêm âm u.
“Bây giờ, tôi sẽ thắng cho em xem.” Anh cúi đầu cười bên tai cô, “Hoắc Trọng Hanh có chí hướng vì nước nhà, nhưng tôi cũng không phải là kẻ tiểu nhân sống chỉ để đạt lấy chút lợi ích nho nhỏ… Em hãy mở mắt nhìn, lần này chắc chắn tôi sẽ thắng!”
Tim Niệm Khanh đập loạn nhịp, bị anh ép sát người đến thở không nổi.
Ánh trăng trước mắt bỗng tối sầm lại, hơi thở đàn ông nóng rừng rực phả xuống, đôi môi anh khẽ run rẩy ngăn chặn hô hấp của cô.
Cơ thể cô run rẩy liên hồi, tay chống trước ngực anh, nhưng không thể tránh khỏi sự giam cầm của anh.
Muôn vàn trằn trọc, như đã lạc mất mà tìm lại được, hoảng hốt như đang đứng trong giấc mộng.
Không phải là mộng, vì mộng không đau nhức như thế.
Một tiếng giòn vang, bên má đau rát khiến Tiết Tấn Minh tỉnh táo lại.
Niệm Khanh thở hổn hển vùng thoát khỏi hai tay anh, trên môi đỏ tươi ướt át, trong mắt kinh sợ, “Anh…”
Nói còn chưa dứt, tiếng giày đã vang ngay sát sau lưng, Hứa Tranh đang chạy nhanh tới, lách cách lên đạn khẩu súng lục, chĩa nòng súng đen kịt lên trán anh. Niệm Khanh bật thốt lên, “Hứa Tranh, đừng ra tay…”
Nhưng đã muộn nửa nhịp.
Hứa Tranh hung hăng vung tay lên, nện báng súng xuống trán Tiết Tấn Minh.
Vậy mà anh không hề tránh.
Với thân thủ của anh, tránh một đòn này dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh lại không nhúc nhích, giống như bị một cái tát vừa rồi của cô làm cho ngây người, máu chảy tràn xuống, ướt sũng trước mắt, khiến cho ánh trăng mờ nhạt kia cũng nhiễm một màu đỏ. Bên tai trong tích tắc còn nghe thấy thanh âm trôi nổi xa xăm, chỉ láng máng nghe thấy cô gọi tên anh, “Tấn Minh —— ”
Lầu hai, rẽ vào một gian phòng, cửa phòng bị đá tung ra, Hứa Tranh mặt đen quần áo đen đạp cửa bước vào, chỉ tay về phía người quản giá đang run rẩy, “Ông, ra đây!” Quản gia mặt tái mét, co rúm lắc đầu, “Tôi, tôi không biết gì hết!”
Hứa Tranh không nói hai lời, túm lấy áo ông ta kéo ra.
Mấy người hầu bị nhốt cùng phòng sợ hãi lùi bước, chỉ có Huệ Thù dũng cảm nói, “Ông ta là người hầu của Từ gia, không liên quan đến chuyện Tứ thiếu, tôi mới là thư ký của anh ấy.” Hứa Tranh mắt lạnh nhìn qua, xách áo quản gia lên, “Có ai biết băng gạc ở đâu không?”
Huệ Thù ngẩn ra, nghe quản gia run rẩy nói, “Bông, băng không có… Chỉ có bông y tế… Còn có…”
Hứa Tranh nhíu mày không kiên nhẫn, nhấc chân đạp quản gia ngã lảo đảo, “Có bông y tế còn không mau đi lấy!”
Huệ Thù vội nâng quản gia dậy, theo ông ta vào phòng chứa đồ tìm.
Căn nhà này thường không có người ở nên đồ vật cũng không đầy đủ, tìm hồi lâu cũng chỉ thấy một lọ nước thuốc khử trùng cùng một gói bông y tế.
Hứa Tranh cầm đi, bước được hai bước như nhớ tới cái gì đó, xoay người lại chỉ Huệ Thù, “Cô theo tôi hỗ trợ.”
Một đường chạy xuống tầng dưới, Huệ Thù bị hắn túm vào thư phòng, vừa nâng mắt lên thì thấy Tứ thiếu nằm nghiêng trên ghế sô pha, từ trán xuống áo đều là vết máu đỏ tươi, cánh tay yếu ớt buông thõng xuống đất. Hoắc phu nhân đang cúi người trước sô pha cầm khăn lụa bịt lên trán anh.
Sắc đỏ tươi đáng sợ đó chọc thẳng vào mắt khiến Huệ Thù kinh ngạc đến ngây người, “Tứ thiếu!”
“Phu nhân, đồ đã lấy tới!” Hứa Tranh xấu hổ nói.
“Đưa nước khử trùng cho tôi.” Hoắc phu nhân vươn tay, trên đầu ngón tay còn dính máu của Tứ thiếu.
Huệ Thù chỉ cảm thấy một hồi đau đớn, trong lòng như bị kim châm, nhất thời bất chấp tất cả, cầm nước thuốc đi đến.
Vừa bỏ khăn ra, máu từ vết thương trên trán lại chảy ra, Huệ Thù cuống quít lấy tay che đi, lại bị Hoắc phu nhân ngăn cản.
“Đừng chạm vào vết thương.” Hoắc phu nhân nhận lấy bông y tế, chấm nước khử trùng, ngón tay thon dài vén tóc mai của Tứ thiếu lên, cẩn thận rửa sạch vết thương.
Nhìn động tác dịu dàng của cô, Huệ Thù không thể tin là cô làm Tứ thiếu thương thành thế này.
“Có nước nóng và khăn mặt chưa?”
Huệ Thù giật mình, mãi mới hiểu ra là đang hỏi mình.
Vẻ mặt Hoắc phu nhân trước mắt này mềm mỏng bình tĩnh, hoàn toàn không hề có khí thế sai bảo người khác, bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay Tứ thiếu, cẩn thận kiểm tra mạch đập của anh. Tứ thiếu nằm nghiêng mặt trên sô pha, tựa hồ vẫn chưa tỉnh, cánh tay đang buông thõng khỏi ghế lập tức được Hoắc phu nhân nhẹ nhàng cầm lên. Cô cúi người gọi tên anh, “Tấn Minh?”
Anh không lên tiếng, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống làm sấp bóng khuôn mặt anh, bóng lông mi in xuống càng khiến cho đường nét anh tuấn thêm nhu hòa.
Tấn Minh Tấn Minh, hai chữ được Hoắc phu nhân dùng khẩu âm Chiết Giang mềm mại gọi lên, nó ngọt ngào mà uyển chuyển vô cùng.
Bóng cô cũng bị ánh đèn hắt lên người anh, nhìn giống như đang chạm vào nhau.
Huệ Thù lặng lẽ xoay người, đẩy cửa ra ngoài.
Hứa Tranh đang dựa vào tường hút thuốc, vừa thấy cửa mở thì vội vàng đứng thẳng người vứt đầu thuốc đi.
Khi nhìn thấy là Huệ Thù thì sắc mặt lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc lạnh lùng.
Huệ Thù mắt cũng chẳng thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Bên trong cần nước nóng và khăn mặt.”
Hứa Tranh suýt phát cáu, nhưng vẫn cố nhịn xuống, quay đầu quát một gã người hầu, “Mau đun nước nóng mang lại đây!”
Tiếng gào to như vậy cách cánh cửa cũng nghe thấy.
Tiết Tấn Minh đang nhắm mắt nằm trên sô pha thong thả cười nói, “Ra tay ác như vậy, có vẻ như tôi từng đắc tội Hứa sĩ quan rồi…”
Niệm Khanh ngẩn ra, mừng rỡ nói, “Anh không sao chứ?”
Tiết Tấn Minh mở mắt ra, con ngươi dưới ánh đèn sâu thẳm nhưng không nói lời nào, mà chỉ nhìn cô.
“Xem ra anh đã tỉnh từ lâu.” Bị trêu chọc vậy đáy mắt Niệm Khanh xẹt qua tia tức giận, cô buông tay anh ra, “Hứa sĩ quan ra tay lỗ mãng, là lỗi của tôi, đã mạo phạm Tứ thiếu, mong ngài thứ lỗi.”
Thần sắc lạnh nhạt đó càng khiến hai gò má cô thêm tái nhợt, lời nói phát ra từ đôi môi mềm mại kia xa cách đến tận cùng.
Tiết Tấn Minh lẳng lặng cười, chỉ mải mê quyến luyến lòng bàn tay chăm sóc dịu dàng của cô trong phút giây ngắn ngủi vừa rồi, anh thật hối hận vì đã mở mắt ra.
Niệm Khanh nhíu mày nhìn anh, lại nhịn không được hỏi, “Thật sự không sao chứ?”
Anh chậm rãi ngồi dậy, tựa vào ghế sô pha áy náy nhìn cô, “Xin lỗi, là tôi đã mạo phạm em.”
Dưới ánh trắng trước sân kia, nụ hôn vừa rồi dường như thật lại không giống thật, hơi thở mê loạn gấp gáp dây dưa kia lại như đang hiển hiện trước mặt.
“Tôi không cố ý, tôi…” Anh thì thào nói, rồi lại ngập ngừng không biết nói sao nữa.
“Tôi hiểu.” Niệm Khanh hơi cúi mặt, vẻ mặt bình tĩnh, giấu thật kỹ mọi biểu cảm.
“Em vốn chịu quá nhiều tủi thân rồi, vì sao còn muốn vất vả như thế này?” Anh bình tĩnh nhìn cô, thanh âm trầm thấp, “Tôi không thù oán vì sự lựa chọn ngày trước của em, nhưng em phải biết rằng... Nếu em sống tốt, thì tôi mới cam lòng.”
Niệm Khanh xúc động nâng mắt đón nhận ánh mắt của anh, một lúc lâu không nói nên lời.
Nghe đến hai chữ cam lòng, lại gợi nhớ đến ký ức xưa kia —— khi đó cô nói rằng, Tiết Tấn Minh, anh chỉ không cam lòng mà thôi. Đến giờ anh mới chịu thừa nhận hai chữ cam lòng, anh đã không còn là Tiết Tứ công tử kiêu ngạo ngày xưa nữa rồi. Thắng thua được mất bật ra thản nhiên từ miệng anh, nhưng lại khiến lòng cô chua xót, có lẽ cô thật sự trách lầm anh, chỉ một câu “Không cam lòng” đã nghiền nát chà đạp lên tình cảm chân thật của anh ngày xưa.
Cho dù là vậy thì sai cũng đã sai rồi, tất cả đã kết thúc rồi.
Niệm Khanh nghiêng mặt đi, không đành lòng nghe thêm nữa.
Song lúc này anh lại cố chấp bướng bỉnh hơn bao giờ hết, giọng nói bức bách vang lên rõ ràng, “Những suy nghĩ không nên có lúc trước tôi đã cắt đứt từ lâu, em không cần để ý đến tôi, tôi cũng sẽ không liên lụy đến thanh danh của em.”
Em chỉ cần, cho phép tôi yêu em.
Một câu này đúng là chẳng có hy vọng nào để nói ra.
Thân phận của anh cùng sự kiêu ngạo của anh, không cho phép nói ra câu này, cho dù chỉ có hai người họ nghe thấy.
Ngày trước có đến thiên ngôn vạn ngữ để nói, đến giờ phút này, kề cận ngay cạnh nhau, nhưng lại chẳng thể nói ra.
Có lẽ chẳng cần thiết phải nói, cứ nhìn nhau như vậy lại hay.
Niệm Khanh hơi nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt của anh, giống như một chữ cũng không nghe thấy, chỉ thản nhiên nói, “Sáng sớm mai tôi sẽ lên đường, anh muốn ở Bắc Bình, tôi cũng không thể ngăn cản. Lão Phó không phải là người lương thiện, Đông Soái cũng chẳng phải là người chủ tốt, bản thân anh hãy cẩn thận trong mọi việc.”
“Họ Phó chịu để các người đi như thế này sao?” Tiết Tấn Minh nhíu mày.
Đôi mày cô ẩn sau làn tóc mai hơi nhếch lên ý cười, “Đề xuất quan hệ thông gia vào lễ mừng thọ ở phủ họ Phó đương nhiên không phải là trò đùa.”
Tiết Tấn Minh chợt bừng tỉnh, “Em hứa hẹn quan hệ thông gia để lừa họ Phó thả các người về? Vậy sau này định như thế nào, chẳng lẽ lật lọng, ngang nhiên hủy bỏ hôn ước?”
Niệm Khanh cười, “Tôi không có sở trường gì, chỉ giỏi gạt người thôi.”
Tiết Tấn Minh nhướn mày, đôi mắt bỗng dâng lên lo lắng, “Nếu lão Phó không tin em thành tâm muốn làm thông gia thì sao?”
“Vậy chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.” Niệm Khanh cười yếu ớt, nói hời hợt, “Bản lĩnh lừa gạt của tôi có lẽ vẫn chưa mai một đi nhiều.”
Tiết Tấn Minh đau lòng nói, “Việc gì em phải mạo hiểm vì hắn như thế, em chỉ là một người phụ nữ, vốn đã không có khả năng lên trời xuống bể rồi, lại còn vướng vào Hoắc Tử Khiêm, lỗi của hắn thì để tự hắn gánh trách nhiệm, đâu liên can gì đến em!”
Niệm Khanh rũ mi cười, “Sao không liên quan gì, cậu ta là con trai Hoắc Trọng Hanh thì cũng là người nhà của tôi.”
Tiết Tấn Minh nhất thời không thể phản bác được gì.
“Tóm lại, ngày mai Tử Khiêm sẽ theo tôi về, cho dù Bắc Bình có trời nghiêng đất ngả thì Trọng Hanh cũng sẽ không phái quân đến đây, nếu không chiến tranh sẽ lan tràn, tai họa cho đất nước này. Anh muốn góp sức cho Đông Sầm Huân thì tôi cũng chẳng thể ngăn cản, nếu đã sa vào vũng nước bẩn này thì về sau anh phải thật cẩn thận.”
Tiết Tấn Minh bình tĩnh nhìn cô chốc lát, ánh mắt chớp động, “Miễn là Hoắc Soái không nhúng tay vào miền Bắc, thì Đông Soái cũng sẽ không vuốt râu hổ của hắn. Nếu nhà họ Phó không được Hoắc thị tương trợ, thì chắc chín phần là tôi thắng. Đợi khi Đông Soái vào được Nội Các, thì tôi sẽ cho em thấy. Tiết mỗ từ xưa đến nay chưa bao giờ là kẻ thất hứa.”
Không có hoa tươi gấm vóc lộng lẫy, cũng chẳng có nhuyễn ngọc ôn hương bên người, trước mắt đây là Tiết Tứ thiếu khí phách, là Tứ thiếu sang sảng từng lời, là Tiết Tấn Minh nhiệt huyết cháy bỏng như lửa… Chung quy đây mới chân chính là anh.
Dù là Niệm Khanh cũng không thể không xúc động.
Cô nhìn anh thật lâu, “Tôi không biết vì sao anh lại tin cậy Đông Sầm Huân như vậy, cũng không biết rốt cuộc anh đang toan tính việc gì với hắn, nhưng anh đã tìm thấy hoài bão của anh rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa… Tôi chỉ không muốn anh lại đi vào con đường sai lầm, cũng không muốn anh lại bị liên lụy.”
Tiết Tấn Minh nâng mắt nhìn, đón nhận ánh mắt thân thiết đau buồn của cô, nhìn vào sâu tận đáy mắt lo âu của cô.
—— Đông Tông Tư Lệnh mưu đồ lật đổ Nội các, Tiết Tứ công tử chi tiền mua chuộc những nhân vật quan trọng trong nhà họ Phó; Đông Tổng Tư Lệnh giật dây khiến quân đội nổi loạn, Tiết Tứ công tử phá nghiêm luật vận chuyển vũ khí qua đường biển lên miền Bắc; Đông Tổng Tư Lệnh có quân đội có địa bàn, khi tiến có thể tấn công muốn lùi cũng có thể phòng thủ, thắng có thể lên đến chức Tổng Thống, nếu thua vẫn là quân phiệt. Mà Tiết Tấn Minh anh, dù giờ có tiền có thế nhưng vẫn chỉ là một thương nhân.
Địa vị cao quý trong thời buổi loạn lạc này, có thế nào cũng không tới lượt thương nhân.
Đây chính là thói đời biến đổi như sáng chiều, nó như sáng sớm ăn rượu ngon sữa ngọt xong đến tối lại ăn cám, ai cũng không biết ngày mai tường thành nhà ai phất phới Vương kỳ (cờ vua, cờ chiến thắng). Lấy tính mạng bản thân ra đánh cuộc với canh bạc này chỉ để đổi lại con đường công danh… Đến người ngoài còn hiểu đây chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, vậy mà Tiết Tứ công tử anh vẫn chưa nhìn thấu hay sao?
Sự chất vấn của cô diễn ra trong im lặng, không một tiếng động, nhưng tất cả câu chữ đều viết trong ánh mắt.
Lúc lâu sau, anh mới hạ tầm nhìn xuống, “Cái đầm nước này vẩn đục ra sao tôi đều biết. Miền Bắc đã quá thối nát rồi, nhưng miền Nam cũng không phải không có ung nhọt. Tôi bỏ làm quan mà theo thương nghiệp, cũng không phải chưa suy nghĩ qua, chỉ là không trông mong vào bọn chính khách sẽ thay đổi được tình thế hiện giờ, càng không trông mong gì vào giới quân phiệt sẽ làm đất nước này giàu mạnh lên… Trước đây cha tôi cũng thu xếp đưa anh cả lên chức vụ quan trọng trong quân đội Chính Phủ, đưa tôi đến Nhật để học quân sự, kỳ vọng rất nhiều vào tôi… Khi đó kiêu căng đắc chí, cũng từng quyết tâm muốn dùng nền quân sự tiên tiến để trừ bỏ tệ cũ nước nhà.” Anh ngừng lại một chút rồi thẫn thờ cười, “Nhưng em còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau, có nhớ rõ tôi khi đó thế nào không?”
Sao có thể không nhớ rõ.
Là người thích rượu say gái đẹp, ném nghìn vàng chỉ để đổi lấy nụ cười của hồng nhan.
Là người khinh ghét giới quyền quý, có thể thẳng tay hắt rượu ném chén phẩy tay áo ngênh ngang bỏ đi.
Niệm Khanh im lặng rũ mi không nói, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Anh phớt lờ sự im lặng của cô, chỉ cười nói, trong thanh âm có lẫn chút hoảng hốt, “Khi đó suốt ngày say mèm, tìm đàn bà để mua vui, hoàn toàn vô tâm với con đường làm quan, cũng lười biếng với quân vụ, vùi mình dưới bãi bùn nhơ. Sau này, tôi từng nghĩ, nếu như gặp em sớm hơn chút, ví như ngay từ lúc mới về nước đã gặp, không thất vọng phẫn uất, không phóng túng như vậy… Thì em sẽ không vì người khác mà bỏ mặc tôi nhỉ?”
Chiếc khăn tay nhiễm máu của anh bị cô vân vê nhàu nát trong những ngón tay thon dài.
Anh nhìn sự hờ hững trên gương mặt cô rồi chuyển xuống tay cô, lẳng lặng nhìn, chậm chạp nói, “Những người bạn chung trường sĩ quan tốt nghiệp cùng năm với tôi, đều lần lượt về nước gia nhập quân đội, rồi lao vào đầu quân cho quân phiệt, chẳng khác nào đám thổ phỉ ngang ngược đánh nhau giành địa bàn… Mà tôi gia nhập vào giới chính trị, nhìn thì có vẻ hả hê sung sướng, nhưng thực ra ngoài chuyện trăng gió tửu sắc thì cũng không khác gì kẻ vô công rồi nghề. Cứ thế ngày qua ngày, lý tưởng dần mài mòn, nhưng tôi cũng không cam tâm. Lúc mà Ichiro Hasegawa bí mật đến đây viếng thăm thì tôi như gặp được cứu tinh, như kẻ mông muội được dẫn đường chỉ lối, hận không thể được gặp hắn sớm hơn.”
Cái tên Ichiro Hasegawa như kim châm đâm vào tai, làm Niệm Khanh nhíu chặt mày, gương mặt cứng đờ.
Đây là cái tên mà cô không muốn nghe thấy nhất, vì hắn mà suýt chút nữa cô phạm phải sai lầm lớn nhất; hắn cũng từng là cơn ác mộng, là con rắn độc luôn thường trực tại một nơi bí mật tối tăm, không biết lúc nào sẽ lao ra cắn người. Năm ấy hắn ẩn mình trong bóng tối thao túng kẻ giết người, độc chết Tần gia người có ân đối với cô, muốn giết cô bịt miệng, là kẻ đầu sỏ muốn đẩy Hoắc Trọng Hanh vào chỗ chết, chính là hắn - Ichiro Hasegawa.
Anh biết cô không quên được, và ngay cả bản thân anh cũng không quên được những sai lầm trước kia.
“Tôi kết bạn với hắn ở Nhật Bản, chỉ vì biết gia tộc Hasegawa sở hữu sản nghiệp khổng lồ, mãi sau mới biết việc mà hắn gọi là buôn bán nhỏ chính là vũ khí đạn dược.” Tiết Tấn Minh thản nhiên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Niệm Khanh, “Về sau Ichiro Hasegawa được tôi tiến cử đã cùng với anh rể Lý Mạnh Nguyên nhúng tay vào ngành than đá và sắt thép, dự định lấy sản nghiệp của Tiết gia để ngụy trang, bí mật xây dựng xưởng quân sự tại miền Bắc, lấy nguồn giá thấp của người Đức. Mới đầu tôi không đề phòng Hasegawa nhiều, chỉ một lòng coi hắn là bạn, suýt nữa đã mắc phải sai lầm lớn.”
Anh buồn bã, “Mất đi em, đó là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất cho tôi… Là cái giá phải trả để bù đắp cho lầm lỗi xưa kia.”
Niệm Khanh kinh ngạc không nói gì.
“Ngày còn thiếu niên đọc “Chính Văn Lục” của Quý Trực Công, cảm thấy rất rung động với bài luận về vấn đề tiền cứu quốc —— ‘Ví như với cây cối tự nhiên, nền giáo dục đào tạo như hoa, mà hải quân bộ binh như quả vậy, mà ngoài gốc rễ căn bản ra thì cần phải có công thương nghiệp bổ trợ’. Giới Công thương đều là những người có kiến thức nhạy cảm với thời thế, vừa mất lòng tin với chính trị vừa bị quân sự quản chế, nên không trực tiếp trấn hưng ngành công thương nghiệp mà từ từ mưu tính để trở nên cường thịnh.” Vẻ ảm đạm buồn đau trên gương mặt anh bỗng biến mất, thay vào đó là thanh âm sang sảng, ánh mắt toát lên tia sáng rực rỡ, “Nếu một quốc gia chưa có nền công nghiệp vũ khí của riêng mình, thì sao có chỗ đứng trên thế giới, dựa vào cái gì để chống lại kẻ địch cường mạnh?”
Anh ngửa đầu cười, vùng trán giãn ra trong trẻo, “Tôi tự đánh giá thấy mình lộng quyền không bằng cha tôi, chinh chiến không bì kịp Thống Đốc, nhưng rồi cuối cùng cũng có một việc mình có thể làm!”
Niệm Khanh giật mình sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu ra mưu tính sâu xa của anh.
Không phải muốn buôn bán súng ống đạn dược, cũng không phải muốn có tiền có thế, mà điều anh muốn chính là —— Chế tạo ra vũ khí, chế tạo ra vũ khí độc quyền của Trung Quốc.
/52
|