Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 7: Ẩn giấu xảo trá

/52


Tất cả mọi việc đều rối loạn.

Hắn là Hoắc Trọng Hanh, hắn thật sự là Hoắc Trọng Hanh.

Kế hoạch ban đầu rõ ràng rất tỉ mỉ cẩn thận, tính toán thời gian cùng địa điểm, tính toán làm sao có thể gặp gỡ một cách tình cờ, thậm chí còn tính toán phải có dáng vẻ gì, loại ánh mắt gì, cuộc đối thoại như thế nào, bọn họ đã mưu tính hết thảy…Nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị đầy đủ cho một buổi thịnh yến, độ lửa thích hợp, thời điểm xào đúng lúc, nhưng ngay trong tích tắc khi mở vung ra lại phát hiện tất cả đều hỏng hết, mà dầu mỡ muối tương dấm tất cả đều đổ hết vào nồi, không thể nào lấy lại được nữa.

Chiếc xe lao vun vút về thành phố,Vân Y nắm chặt lấy cái áo tu sĩ, giấu mình vào góc khuất, trong lòng rối bời. Tính toán tất thẩy như vậy, thế mà ngay từ đầu đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, quả thật là vừa ra trận đã thua.

Mồ hôi lạnh sau lưng còn chưa khô, trong lòng bứt rứt khó chịu, Vân Y bực bội kéo cửa kính xe xuống để cho gió đông lạnh thổi vào, xua tan đi sự khô nóng. Đầu óc cũng tỉnh táo lên nhiều, nhưng nụ cười ánh mắt của người đó vẫn đọng trong lòng không tài nào gạt đi được. Người lái xe từ kính chiếu hậu nhìn Vân Y nói, “Vân tiểu thư, xin đừng kéo kính xe xuống, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Vân Y bực dọc, lạnh lùng quay đầu không thèm để ý —— nặn ra cái vẻ mặt quan tâm săn sóc, chẳng qua là sợ bị người khác phát hiện ra hành tung của cô, mang đến rắc rối không cần thiết mà thôi. Cô đúng là một con Dạ oanh bị giam trong bóng đêm mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Từ người lái xe đến quản lý, đều là người thuộc cơ sở ngầm của Tần gia, cho theo sát bên người cô để lúc nào cũng có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Xe đi thẳng vào đường Danh Sơn ngõ Xuân Thâm, dừng lại trước số nhà 7. Tài xế xuống xe nhìn xung quanh, xong mới mở cửa xe. Vân Y vội vã cúi đầu đi vào cửa hiên, bên trong đã có người mở cửa…Bên đường, trên lầu hai của một tòa nhà lớn, Trình Dĩ Triết đứng sau tấm rèm cửa sắc mặt tái nhợt, mím chặt đôi môi mỏng, nhìn thấy rõ ràng một màn vừa rồi.

Anh dùng một số tiền lớn để mua căn phòng này, liên tiếp chờ đợi ở đây mấy ngày, rốt cuộc cũng có được kết quả mà anh đã suy đoán —— người mở cửa cho Niệm Khanh chính là người đàn bà có khuôn mặt béo tròn, cũng chính là bà chủ nhà số 6 bên cạnh đã gặp trong đêm đó!

Đây là bí mật của Niệm Khanh, tạo ra một công việc giả nhằm che giấu thân phận thực sự của cô ấy, nhà số 6 và số 7 vốn thông nhau. Từ nhà số 6 đi vào chính là Niệm Khanh, từ nhà số 7 đi ra chính là Vân Y.

Nhưng cô chỉ là một ca sĩ, dù là nổi tiếng chăng nữa cũng không nhất thiết phải tốn nhiều công sức thuê người thay cô che giấu như vậy.

Vân Y, đây mới thực sự là thân phận của cô ấy, hay cũng chỉ là một bộ mặt giả dối khác?

“Nửa tiếng nữa Tiết công tử sẽ đến, tiểu thư phải chuẩn bị nhanh lên.” Người đàn bà có khuôn mặt béo tròn đi theo cô lên lầu hai, thái độ cung kính nhã nhặn. Vân Y đi tới cửa phòng ngủ nhìn lướt qua, mọi thứ đều đã được bố trí hoàn hảo.

“Tốt lắm, bà Trần làm việc càng ngày càng nhanh nhẹn.” Cô dùng giọng mỉa mai cười, mở cúc áo, cởi bộ áo nữ tu sĩ ra ném cho bà Trần, rồi xoay người đi vào phòng trang điểm. Bà Trần khom người nhặt áo, nét mặt tươi cười, “Vân tiểu thư xin bớt chút thời gian sắp xếp một số đồ cần thiết, e rằng hai ngày tới phải chuyển nhà.” Vân Y xõa mái tóc dài, đang cầm lược định chải tóc, nghe vậy thì ngẩn ra, “Lại dọn đồ, mới ở đây chưa được bao lâu mà?”

Bà Trần cười nói, “Tần gia nói, dù sao cũng có người tìm đến rồi, về sau khó tránh khỏi phiền phức…Còn nhắc Vân tiểu thư, hành sự phải cẩn thận hơn.”

Vân Y ngừng tay, không khỏi nhớ đến Trình Dĩ Triết, qua tấm gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười của người đàn bà mập mạp, khiến cô bỗng nhiên thấy buồn nôn.

“Ở đây không còn việc gì nữa, bà ra ngoài đi.” Vẻ mặt Vân Y không chút thay đổi, cầm lấy phấn mặt của Pháp tinh tế thoa lên mặt, khiến cho khuôn mặt vốn nhợt nhạt lại càng không có chút huyết sắc.

Bà Trần khom lưng lui ra ngoài, thì một vật rơi ra từ bộ áo tu sĩ trong tay bà ta, đó là một chiếc khăn tay dính máu. Bà Trần chán ghét chiếc khăn đầy máu, đang muốn vứt đi, lại nghe thấy Vân Y gọi lại, “Chờ chút, đó là của tôi.”

“Nó bị dơ rồi.” Bà Trần bĩu môi, vừa nói xong đã thấy Vân Y bước nhanh qua đây, giật lấy chiếc khăn, quay người đi vào phòng rửa mặt.

Vân Y mở vòi nước, vò chiếc khăn tay. Vết máu trên khăn bị chà đi chà lại nhiều lần cũng dần dần nhạt đi, nhưng vẫn để lại vết mờ. Vân Y không kiên nhẫn, tức giận chà tiếp lần hai, cuối cùng lại bị gẫy mất một đoạn móng tay, đau đến hít hơi lạnh. Đau xót như thế, đầu óc cũng tỉnh táo lại, nhìn xuống chiếc khăn tay, cũng không biết sao bản thân mình lại hóa điên như vậy.

Rõ ràng chỉ là một cái khăn bẩn, vậy mà lại coi nó như bảo bối là sao?

Vân Y sợ run trong chốc lát, rồi lại cười tự giễu, cầm chiếc khăn ướt sũng ném vào trong cái rổ quần áo.

Thay áo ngủ, chải lại mái tóc dài lộn xộn, rồi dũa lại cái móng tay bị gẫy, Vân Y nhìn dung nhan trong gương, nhỏ vài giọt nước hoa lên cổ tay. Đi ra đến cửa phòng trang điểm, lại quay đầu nhìn về phía cái rổ quần áo, rốt cuộc vẫn không nhịn được, ma xui quỷ khiến mà nhặt cái khăn tay kia ra.

Người đó nắm tay cô, dùng khăn lau đi vết máu trên tay cô…Nhớ tới từng cử chỉ của người đó lúc ấy, nó hiện lên vô cùng rõ nét trong tâm trí cô.

Dưới lầu chợt có tiếng phanh xe truyền đến, Vân Y giật mình, không kịp nghĩ ngợi liền đem chiếc khăn tay ẩm ướt nhét vào cái túi nhỏ mang bên người.

Bà Trần quản gia cung kính khom người, đưa Tiết Tấn Minh vào phòng khách.

Mặc dù không phải lần đầu đầu bước vào nhà của cô, nhưng vẫn bị thu hút bởi sự trang trí trong đây. Tiết Tấn Minh dừng chân nhìn xung quanh, trong thư phòng trải thảm nhung Ấn Độ, các loại sách cất giữ phong phú, bốn bức tường đều trưng bày tranh Ba Tư, đèn Thổ Nhĩ Kỳ được tẩm một loại hương liệu khiến cho căn phòng tỏa mùi trầm hương ấm áp. Đàn mộc được đem ra trưng bày đều vô cùng quý báu, ngoài ra còn có đủ các loại đao.

Một người phụ nữ ưa thích đao —— Tiết Tấn Minh khoanh tay cười tủm tỉm, trong tất cả những người phụ nữ mà anh biết, cũng chỉ có người phụ nữ này là đem đến cho anh hết lần này đến lần khác sự kinh ngạc đến vui mừng này. Người ngoài đều tin rằng, Tiết tứ công tử hàng đêm đều ném ra vạn vàng, ôm trọn người đẹp trong tay…Nhưng nửa tháng qua, nếu đổi lại là người phụ nữ khác anh đã sớm chơi chán, chỉ riêng có người phụ nữ này đến cả phòng ngủ cũng không cho anh tiến vào đến một bước.

Lần đầu tiên đến nhà cô ấy, chỉ dừng ở phòng khách chính, lần thứ hai là phòng khách nhỏ mang phong cách của Nữ hoàng Victoria, lần thứ ba là phòng trà tao nhã cổ kính, còn đây là lần thứ tư…Rốt cuộc cũng tới được thư phòng ngay cạnh phòng ngủ.

Giống như nữ hoàng Cleopatra kiêu kỳ thần bí, ngự tại nới sâu nhất trong cung điện, mỗi lần chỉ cho phép sủng thần diện kiến từng bước, tất cả sự mê người đều ở ngay trước mắt ngươi, nhưng tất cả đều cùng cách một cánh cửa, đến cuối cùng cũng không thể tiến vào tẩm điện của nữ hoàng.

Nói không nóng lòng là giả, bất luận là người đàn ông bình thường nào cũng không thể chống cự được sự mê hoặc này, anh cũng từng mơ tưởng đến việc được phong lưu trên người cô, nhưng hơn cả việc quan hệ nam nữ vui sướng ngắn ngủi thì anh càng thích hưởng thụ trò chơi săn bắt thú vị này —— vốn quen làm thợ săn, bây giờ có lẽ nên thử tư vị của kẻ bị bắt một chút, quả thật rất thú vị.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tiết Tấn minh chỉnh lại cà-vạt, đi tới trước nơi trưng bày, cầm một thanh kiếm hình lưỡi liềm của Nga nhàn nhã ngắm nghía, ra vẻ thờ ơ không để ý. Tuy rằng yêu thích cô ấy, nhưng cũng phải giữ lại thể diện của đàn ông…Từ đêm sinh ra mâu thuẫn ở Medusa, ba ngày liên tiếp cô đều tỏ ra lạnh nhạt với anh. Kết quả là anh không dằn được lòng mà đến chỗ Tần gia dò xét ý tứ, rồi chủ động đến nhà cô cầu hòa.

Chỉ có cô mới khiến cho Tiết tứ công tử phải hạ mình nhân nhượng đến mức như vậy.

Tiết Tấn Minh rút thanh kiếm tinh tế thưởng thức, nghe thấy tiếng đẩy cửa, nhưng lại cố tình không quay đầu lại.

Chờ hồi lâu không thấy động tĩnh từ phía sau, lòng không còn kiên nhẫn nữa thì lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ. Lòng Tiết Tấn Minh chợt rung động, không kiềm chế được mà quay đầu lại, nhìn thấy Vân Y biếng nhác dựa vào cánh cửa, mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh nước biển, đai lưng buộc bên hông, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, vài sợi tóc lộn xộn ôm hai bên má, giống như vừa mới tỉnh ngủ, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng, đôi môi không chút huyết sắc, đôi mắt xinh đẹp sâu thăm thẳm.

“Em sao vậy?” Tiết Tấn Minh vội vàng đi đến, quên luôn cả mặt mũi thể diện, chỉ còn lòng thương tiếc, “Làm sao lại tiều tụy thành thế này?”

Vân Y không đáp lời, miễn cưỡng dựa cửa nhìn anh, vẻ mặt vừa như oán trách lại vừa giống như vui mừng.

Tiết Tấn Minh thở dài, giơ hai tay, “Tôi xin đầu hàng, em không thể thân thiện với tù binh một chút sao?”

“Cũng không biết ai bị bắt làm tù binh đâu, còn đến đây nói tình cảm làm gì.” Vân Y nghiêm mặt, âm thanh khàn khàn, trong mắt lộ ra ý cười quyến rũ. Tiết Tấn Minh cười mà không đáp, ôm lấy eo cô, tựa vào cánh cửa, cúi đầu hôn cô.

Viên ngọc rubi màu đỏ lấp lánh phối với dây chuyền dài mảnh đeo trên cổ, trông giống như giọt máu đào rơi trên mảnh ngọc thạch.

Tiết Tấn Minh tự tay cài móc dây chuyền, cúi người hôn lên gáy cô, ngón tay thon dài vuốt ve lên cổ Vân Y, rồi lại vuốt dọc theo xương quai xanh tinh tế, đầu ngón tay như đang vuốt lên mảnh đá quý, qua tấm gương nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, “Từ nay về sau không được phép gỡ xuống, tôi muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em đeo nó.”

Vân Y miễn cưỡng cười, “Chẳng qua chỉ là một tảng đá, nếu anh thích, tôi sẽ đeo.”

Tiết Tấn Minh đột ngột vòng tay ôm chặt lấy cô, kề sát bên tai cô khẽ nói, “Đây là tảng đá, biểu thị cho tình yêu nồng nhiệt.”

“Ồ?” Vân Y nhếch khóe môi, “Hình như anh tặng sai người rồi?”

Anh nhướn mi nhìn cô, đã thấy cô thản nhiên cười, “Tình yêu nồng nhiệt của anh, phải dành cho Phương tiểu thư mới đúng, tôi vô phúc được hưởng.” Tiết Tấn Minh tức khắc hiểu ra, âm thầm sung sướng trong lòng, trên mặt lại tỏ ra oan ức, “Một Vân Y đã khiến cho tôi tương tư đến mất ăn mất ngủ, làm gì còn tâm tư đi trêu ghẹo người khác?” Vân Y không nói gì, tháo vòng ném trả cho anh, “Bớt xảo biện đi, anh cho rằng tôi bị mù lòa tai điếc chắc?”

Nhiều ngày nay, Tiết Tấn Minh đều đồng hành với anh rể Lý Mạnh Nguyện, không thể thiếu tỉnh trưởng đi cùng, và đương nhiên càng không thể thiếu thiên kim tiểu thư mềm mại đáng yêu bên cạnh ông ta…Bên ngoài đều đồn đại rằng Tiết tứ công tử cùng Phương tiểu thư sắp làm lễ đính hôn, trong lòng Tiết Tấn Minh hiểu rõ, Phương Kế Nghiêu cố tình truyền tin ra ngoài, quyết tâm thúc đẩy việc cưới xin đến cùng. Đối với thế lực của Phương gia, Tiết gia chưa chắc đã để mắt, chẳng qua trước mắt cứ để Phương Kế Nghiêu hoành hành một thời gian, Tiết Tấn Minh cũng từ chối cho ý kiến, chỉ là tạm thời nhiều thêm một cái cọc tình yêu thôi.

“Em mà cũng ghen tị như người ngoài sao, Phương Lạc Lệ đó chỉ là một con nhóc ngang ngược, tôi chưa bao giờ xem nó như phụ nữ.” Tiết Tấn Minh kề bên tai Vân Y cười nói, “Em biết mà, tôi đối với đàn ông không hề có hứng thú.”

Vân Y cười châm chọc nói, “Trước mặt tôi thì chê bai người ta, không biết trước mặt Phương tiểu thư anh sẽ nói xấu tôi như thế nào đây!”

Tiết Tấn Minh vừa thề thốt vừa xin khoan dung, xoay trái xoay phải cũng không lay chuyển được cô, Vân Y càng không thèm để ý, cứ một mực cho là anh quay sang yêu thương thiên kim nhà Tỉnh trưởng, đến mức mấy ngày liền không ngó ngàng đến cô. Tiết Tấn Minh đành phải thừa nhận là do lòng dạ anh hẹp hòi vì bị Vân Y giận dỗi, nhưng Vân Y vẫn không tha thứ.

“Tại sao tôi lại đụng phải yêu nữ như em cơ chứ!” Tiết Tấn Minh bất đắc dĩ kêu lên, một tay nắm chặt lấy tay cô, đưa lên ngực mình, “Được rồi, em nghe này, tôi sẽ nói thật với em…Mấy ngày nay, tôi đi cùng anh rể, cha con Phương gia cũng đi theo hắn, mọi việc đều không liên quan đến tôi.”

Thấy vẻ mặt Vân Y vẫn nghi ngờ, Tiết Tấn Minh nghiêm giọng nói, “Đây là nói thật, không được nói ra bên ngoài, anh rể tôi bí mật tới đây, bên ngoài không hề biết việc này.” Vân Y ngạc nhiên, con ngươi xoay chuyển, mở miệng nói nhưng lại khiến anh dở khóc dở cười, “Còn thế nữa sao, ngay cả anh rể cũng đến, còn nói không phải vì chuyện thông gia sao!” Tiết Tấn Minh vừa bực mình vừa buồn cười, tức tối nói, “Thật hết nói nổi em, hắn đến làm việc của hắn, can hệ gì đến tôi?”

“Công việc?”Vân Y cười nói, “Cần gì phải lôi công việc ra để né tránh, bản lĩnh gạt người của Tứ thiếu ngày càng kém đi rồi.” Tiết Tấn Minh đành chịu, nghĩ rằng cô cũng không biết việc đại sự là cái gì, không kiên nhẫn mà nói, “Thôi được, tôi chỉ nói một lần nữa, tin hay không tùy em —— hắn tới gặp mấy thương nhân người Nhật Bản, không thể để cho người ngoài biết, lợi dụng danh nghĩa của họ để giải quyết chuyện nhà, như vậy em đã tin chưa?”

Vân Y liếc nhanh Tiết Tấn Minh thấy vẻ mặt của anh không vui vẻ, rõ ràng là không muốn nói thêm nữa…Lý Mạnh Nguyên gặp thương nhân người Nhật Bản, thật là một tin tức thú vị. Thấy cô không trách móc nữa, Tiết Tấn Minh đinh thừa cơ xoa dịu tiếp, lại nghe Vân Y đưa mắt, ung dung ném ra một câu, “Ai thèm hỏi anh rể của anh, tôi quản hắn ta làm gì, hắn cũng không phải là Phương tiểu thư.”

Đến lúc này Tiết Tấn Minh thực sự á khẩu không nói được gì nữa.

Vân Y dựa vào bàn trang điểm, chân đi giày thiêu hoa của Nê-pan, nhàn nhã cười hỏi, “Phương tiểu thư có đẹp không?”

Tiết Tấn Minh nhất thời cáu tiết, ném trả cô một câu, “Em có hứng thú, thì tự đi mà nhìn!”

Chẳng ngờ Vân Y nhướn mày cười, khiêu khích mà nhìn anh, “Tốt thôi, tôi cũng đang có ý này.”

Ngược lại làm cho Tiết Tấn Minh cứng họng, lời đã nói, nếu thu hồi chẳng phải càng lộ vẻ chột dạ sao…Nhưng lại nghĩ, đêm mai có tiệc tiếp đón Hoắc Trọng Hanh, nếu mang Vân Y đi cùng, vừa vặn có thể để cho Lý Mạnh Nguyên nhìn thấy. Thứ nhất, có thể chứng thực được anh - Tiết Tấn Minh thực sự trầm mê trong mỹ sắc, hoàn toàn không có chí lớn, khiến cho chị gái anh yên lòng, không cần đề phòng anh tranh giành tài sản; thứ hai nếu có thể lấy Phương Lạc Lệ kích thích Vân Y, khiến cho hai người tranh giành tình yêu của anh, anh đương nhiên sẽ là ngư ông đắc lợi.

~*~*~*~*~*~*~*~*~

“Tra không ra người này?” Hoắc Trọng Hanh xoay người lại, lông mày rậm nhíu lại.

Anh sĩ quan cúi đầu nói, “Đúng vậy, các bác sỹ y tá đều tưởng là nữ tu sĩ mới tới, sau khi chứng thực, xác định không có nữ tu sĩ nào trẻ tuổi xinh đẹp như thế, không ai biết cô ta từ đâu mà đến.”

“Lại có chuyện này sao.” Hoắc Trọng Hanh trầm ngâm trong chốc lát, vẻ mặt hứng thú nhìn anh sĩ quan, “Cậu thấy thế nào?”

“Việc này…” Anh sĩ quan quân đội xấu hổ, im lặng nửa buổi mới nói, “Tôi, tôi không tin tôn giáo.”

Hoắc trọng Hanh ngẩn ra, xong lập tức cười ha hả. Anh sĩ quan trẻ tuổi mặt càng lúc càng đỏ, vội giải thích, “Lúc đó có mấy nữ tu sĩ đều nhìn thấy cô ấy, sau này bỗng dưng lại không thấy cô ấy nữa, như lời họ nói, không ai biết người đó xuất hiện như thế nào…Bọn họ đều nói…Cô ấy chính là…”

“Là gì?” Hoắc Trọng Hanh châm điếu xì-gà, thản nhiên ngồi xuống, mỉm cười hỏi.

“Là, thiên thần hiển linh.” Anh sĩ quan cũng tự hiểu được lời nói đó vô căn cứ, cũng biết rõ Thống đốc không tin chuyện thần tiên ma quái, thế nào cũng bị ngài trách mắng. Chỉ buồn bực trong chốc lát, đã thấy Thống đốc kẹp điếu xì-gà, trầm ngâm suy tính, tựa hồ hơi thất thần.

“Thống đốc?” Anh sĩ quan kinh ngạc, dè dặt hỏi, “Ngài tin là có thiên thần sao?”

Hoắc Trọng Hanh đưa mắt nhìn anh ta, “Cậu đã nhìn thấy thần tiên tóc dài bay đầy trời chưa?”

Anh sĩ quan bị sặc đến nghẹn họng không nói nên lời.

“Về việc này, theo hiểu biết của người nước ngoài cho rằng muốn bay phải có cánh, bọn họ cho thần tiên với động vật lông vũ là như nhau! Còn trong truyền thuyết của Trung Hoa Dân quốc chúng ta thì phải bị sét đánh mới có cánh*!” Hoắc Trọng Hanh ngắm nghía điếu xì-gà, tiếp tục giáo huấn anh sĩ quan, “Ta phản đối sự bảo thủ của các bô lão tiền triều, nhưng cũng không tán thành việc các người sính ngoại. Đồ tốt của người nước ngoài thì nên được chấp nhận, lại nói như xì-gà quần áo của người nước ngoài, xác thực thuận tiện hơn so với tẩu thuốc quần áo của chúng ta; thế nhưng đó là nền văn hóa được tổ tiên truyền lại từ ngàn đời trước, người nước ngoài há có thể đuổi được cái bóng quá lớn như thế? Hơn nữa…Mà thôi, vừa nãy ta nói đến cái gì ấy nhỉ?”

(* sét đánh mới có cánh: truyện thần tiên hay có kiểu độ kiếp thành tiên, mà độ kiếp là phải chịu sét đánh, bạn nào đọc truyện huyền huyễn là hiểu ^^)

Anh sĩ quan bị giáo huấn đến không biết trời đất ra sao, vài lần định nhắc nhở Thống đốc đã lạc đề đi nghìn vạn dặm rồi, nhưng lại không tìm được dịp nào, bây giờ rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, nhịn cười, đáp lời anh, “Vừa rồi, ngài đang nói về nữ tu sĩ kia.”

“Không đúng, đang nói về thiên thần chứ.” Hoắc Trọng Hanh nói chuyện vô cùng logic, thỉnh thoảng nhớ lầm cũng có thể lập tức quay trở lại vấn đề một cách mạch lạc.

Anh sĩ quan lúng túng gật đầu, lần thứ hai khuất phục không nói gì.

Hoắc Trọng Hanh ung dung hút điếu xì-gà, thở ra làn khói, suy nghĩ một chút rồi nói, “Về phần nữ tu sĩ kia…Ta tin sẽ còn gặp lại cô ấy.”


/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status