“Công tử hiến mỹ, tướng quân phong lưu”
Một cái tiêu đề quá bắt mắt được in trên trang đầu của bài báo, vừa khoa trương vừa mang tính châm biếm, bài báo không nêu tên thật của đương sự, nhưng lại càng khiến cho nhiều người phải tò mò.
Tần gia vứt bài báo lên bàn, bỏ cái tẩu xuống, cười ha hả nói, “Tốt, tốt lắm, vừa xuất quân đã một mũi tên trúng hai đích, tiếp theo chỉ việc chờ kịch hay lên sàn.”
Vẻ mặt Vân Y không chút biểu cảm, lười biếng tựa trên sô pha, nhìn chăm chú vào móng tay sơn đỏ tươi của mình đến xuất thần.
Bài báo vừa ra đã làm náo động toàn thành phố, đến ngày thứ hai, từ đầu đường đến cuối ngõ chỉ nghe thấy những người bán báo rong rao chung một tin —— Tiết công tử tại yến tiệc hiến người đẹp, Hoắc Thống đốc tươi cười ôm người đẹp về.
Vân Y là do một tay Tiết tứ công tử nâng đỡ thành ca sĩ nổi tiếng, dùng nghìn vàng để đắp nên tên tuổi, ánh hào quang chói lọi trên sân khấu…Hóa ra tất cả chẳng qua là mỹ nhân kế mà Tiết công tử đã mưu tính từ lâu. Đến bây giờ dư luận đều xôn xao hết cả lên, người người đều nói Tiết Tấn Minh lòng dạ thâm sâu, gió chiều nào che chiều ấy, chẳng ai ngờ được, hắn lại sớm theo phe Hoắc Trọng Hanh, hơn nữa còn dùng thủ đoạn như thế này.
Chẳng những Phương Kế Nghiêu bất ngờ, ngay cả Lý Mạnh Nguyên cũng trở tay không kịp.
Sau buổi tiệc đó, Lý Mạnh Nguyên lập tức lên đường trở về Bắc Bình, ngay cả mặt Tiết Tấn Minh cũng không gặp, hiển nhiên là vô cùng tức giận với hành động phản bội gia tộc của hắn. Phương Kế Nghiêu cũng rất lúng túng, tuy thu hồi được chút thể diện, nhưng lập trường lại bị rối loạn, rơi vào thế khó xử.
Vào giờ phút này, những nhân vật thực sự có liên quan hoàn toàn bị nhấn chìm bởi những lời bàn tán trái ngược nhau đang tràn ngập khắp phố phường.
Hoắc Trọng Hanh ôm người đẹp đi, giấu Vân Y vào kim ốc, không hề xuất đầu lộ diện,…Về phần Tiết Tấn Minh, nếu nói hắn cùng việc này không liên quan, ai tin cho được? Tiết Tấn Minh có nằm mơ cũng không ngờ, hắn hô phong hoán vũ, tung hoành đủ các bụi hoa như vậy mà lại thua trong tay một người phụ nữ, bản thân mình trở thành quân cờ mà không hề hay biết, mất hết thanh danh, và hoàn toàn bị cô lập.
“Tứ thiếu tuấn tú lịch sự như vậy mà cô cũng bỏ được.” Bùi Ngũ đứng sau Tần gia, ngoài cười nhưng trong không cười mà dò xét Vân Y, thấy cô không phản ứng, lại không nóng không lạnh mà cười nói, “Lại nói, bây giờ có Hoắc Thống đốc làm cây đại thụ, chậc chậc…”
Tần gia ngắt lời Bùi Ngũ, suy cho cùng cũng muốn giữ thể diện cho Vân Y, vẻ mặt vui vẻ nói với Vân Y, “Tiết Tấn Minh bây giờ chắc rất hận cô cùng Hoắc Trọng Hanh, nhưng không có cách nào làm khó dễ cô đâu, phía Bắc Bình cũng đủ khiến hắn hao tổn tinh thần đến chết rồi. Kế tiếp, cô chỉ cần toàn tâm toàn ý đối phó với Hoắc Trọng Hanh, người bên ngoài khỏi cần phải quan tâm.”
---------------------------------------
Một đôi bàn tay to lớn nắm lấy bả vai cô, lay không ngừng, khiến cô đau nhức, đem cô từ cơn ác mộng quay trở về.
Nhưng vũng lầy màu đỏ tươi kia lại hút chặt lấy hai chân của cô, làm cô không thể động đậy…“Vân Y!” Thanh âm Hoắc Trọng Hanh cất cao, mạnh mẽ đẩy lùi ảo giác trong giấc mộng. Vân Y đột ngột mở mắt ra, trán đổ mồ hôi, nhìn chòng chọc vào anh, đôi mắt tràn ngập kinh hoàng. Không đợi Hoắc Trọng Hanh lên tiếng, cô đã nhào vào lòng anh, thân thể lạnh run.
Cách một lớp áo choàng mà vẫn cảm nhận được thân thể gầy yếu của cô, Hoắc Trọng Hanh giật mình, lặng lẽ ôm lấy vai cô, “ Mơ thấy gì vậy?”
Vân Y vô thức run lên, tựa như lại nhìn thấy máu tươi đầy trước mắt, dòng máu nóng tanh nồng ồ ạt chảy ra từ yết hầu người đó…Nhưng, không thể nói, đó là một bí mật vĩnh viễn phủ bụi, ai cũng không được biết.
“Tôi mơ thấy quái vật.” Cô co rúm người trong lòng anh, theo thói quen mà nói dối.
Còn anh cũng quá quen để nghe ra lời nói dối của cô, chẳng hề vạch trần, chỉ cười vỗ vỗ lưng cô, “Không phải em cũng đang trốn trong ngực quái vật sao?” Thấy anh đem mình so với quái vật, Vân Y phì cười, vừa nhấc đầu ra lại đúng lúc anh đang cúi đầu xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào trán cô. Hai người chợt khựng lại, kinh ngạc vì sự thân thiết mờ ám này, đều không hẹn mà nghiêng người né nhau.
Vân Y cúi đầu vuốt vuốt tóc mai, trong lòng rối ren, còn có chút tư vị hỗn tạp không rõ ràng quấn trong đó.
Trước mặt nhiều người hai người đều rất tự nhiên thoải mái làm các loại cử chỉ ám muội, nhưng khi chỉ có hai người thì ngược lại là mỗi người đều tự giác cư xử có chừng mực —— người người đều biết cô là người phụ nữ của anh, là cô vợ bé được cưng chiều hết mực, bên ngoài miêu tả bọn họ dâm đãng đến không chịu nổi, khiến cho Tần gia cũng tưởng rằng Hoắc Trọng Hanh bị trầm mê trong hương tình êm ái. Chỉ có mình Vân Y hiểu rõ, sự thực hoàn toàn trái ngược.
Từ lúc Hoắc Trọng Hanh đứng trước mặt mọi người mà nhận lấy “lễ vật” của Tiết Tấn Minh, anh đều mang Vân Y bên người, ngang nhiên ra vào các bữa tiệc xã giao. Vân Y ở một mình trong tòa biệt thự nho nhỏ, còn Hoắc Trọng Hanh phần lớn thời gian đều ở trong tòa biệt thự lớn của anh, bên người thỉnh thoảng cũng có một số ca sĩ hoặc phụ nữ xinh đẹp, nhưng cứ hai ngày lại ngủ ở biệt thự của cô…Thế nhưng, anh không hề chạm vào cô, thậm chí cũng chưa từng hôn cô.
Anh chỉ cùng cô tản bộ, đọc sách, nói chuyện phiếm, câu cá,…Ở chung lâu ngày liền ăn ý, nói cười vui vẻ; anh đối với cô vô cùng tôn trọng cùng khoan dung, đa phần đều tán thưởng đồng ý với quan điểm của cô, thỉnh thoảng có trái ý nhau cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện; anh không trói buộc tự do của cô, nếu ví cô như chim hoàng yến, thì cũng là một con chim hoàng yến tự do không bị giam cầm trong lồng.
Anh đối với cô, không giống nhân tình, mà lại giống như bạn bè, đồng bọn, đối thủ.
Trong lòng hai người đều ngầm hiểu nhau, không cần nói thành lời cũng hiểu ý đồ của nhau, hoàn toàn không nghi kỵ nhau.
Anh nói, người thông minh giao du với người thông minh, có thể cản trở nhau, cũng có thể ăn ý nhau.
Vân Y nhìn sườn mặt của Hoắc Trọng Hanh đến thất thần, đột nhiên thấy anh ngồi dậy, cầm lấy cần câu trước mặt cô, “Có cá!” Không đợi cô phản ứng lại, bọt nước bắn tung tóe trên mặt hồ, Hoắc Trọng Hanh giật mạnh cần câu thu dây lại, dây câu lóe ánh bạc xẹt qua không trung, lôi lên một con cá mè to vẩy bạc đang quẫy nước! Vân Y tránh không kịp, bị bọt nước bắn đầy người, buột miệng kêu lên sợ hãi. Hoắc Trọng Hanh cười ầm ĩ, cúi người gỡ móc câu từ con cá, dùng hai tay ném con cá lớn vào thùng. Chẳng ngờ con cá cố sống cố chết giãy dụa, “ùm” một tiếng nước bắn tung tóe vẩy lên một mảng lớn, nó cứ vậy mà lao đầu xuống nước quăng Hoắc Trọng Hanh ở lại.
Anh vừa rồi cười nhạo Vân Y nhát gan, bây giờ đến lượt cô cười vang lên chê cười bộ dạng thảm hại của anh.
Anh sĩ quan đứng canh gác ở xa xa bên bờ, nghe thấy tiếng cười của hai người truyền đến từ ngôi đình ở giữa hồ, tự nhiên mà phì cười. Đi theo Thống đốc nhiều năm mà chưa thấy qua ngài ấy cười đùa ầm ĩ như con nít như vậy. Người xưa thường nói, “Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng.”, có thể thấy cho dù đàn ông có qua tuổi ba mươi một khi yêu vào thì chưa chắc đã thua thiếu niên cuồng nhiệt.
Mặt Hoắc Trọng Hanh đầy nước, chật vật lấy tay áo lau đi, hôm nay anh mặc áo gió của Anh Quốc, chất liệu vải không thấm nước dành cho quân nhân, chà lau trên mặt vừa lạnh vừa cứng lại còn không thấm nước. Đang lúc thấy phiền phức không chịu được nữa, thì nghe Vân Y cười nói, “Để tôi.”
Chiếc khăn tay mềm mại áp lên mặt anh, còn có chút ấm áp, chính là đầu ngón tay mềm mại của cô.
Trong lòng không hiểu sao lại rung động, phảng phất ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quanh quẩn, thì ra là mùi nước hoa từ cổ tay cô ấy…Hoắc Trọng Hanh cười, không kìm lòng mà cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, cúi đầu ngửi, nhưng tầm mắt lại liếc đến chiếc khăn trắng như tuyết trong tay cô.
Vân Y bị anh cầm lấy cổ tay, trong lòng khẩn trương, vội vàng muốn rụt tay lại, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào chiếc khăn kia.
Trong lúc vội vã, cô lại cầm nhầm nó, rõ ràng cô muốn cầm khăn tay của mình đi. Trong phút chốc hai má cô nóng lên, Vân Y trải qua vô số tình yêu nam nữ, lại vì một chiếc khăn tay mà xấu hổ đến đỏ mặt.
“Vẫn còn giữ sao?” Giọng Hoắc Trọng Hanh trầm thấp mà dịu dàng, cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, trên mặt nóng bừng bừng đến mức sắp tỏa ra nhiệt.
Vân Y mím môi, giọng nhẹ nhàng nói, “Định trả lại cho ngài, nhưng toàn quên mất.”
Hoắc Trọng Hanh chăm chú nhìn cô một lúc lâu mà không nói gì, sau cùng cười nhàn nhạt, “Giữ đi”
Trời nhá nhem tối, gió lướt nhẹ qua mặt hồ làm mấy chiếc lá sen rung rung nhấp nhô lên xuống.
Cô ngẩng đầu lên định nói gì đó, đã thấy anh đứng dậy, đi ra khỏi đình, “Đi thôi, nên trở về rồi.”
Một cái tiêu đề quá bắt mắt được in trên trang đầu của bài báo, vừa khoa trương vừa mang tính châm biếm, bài báo không nêu tên thật của đương sự, nhưng lại càng khiến cho nhiều người phải tò mò.
Tần gia vứt bài báo lên bàn, bỏ cái tẩu xuống, cười ha hả nói, “Tốt, tốt lắm, vừa xuất quân đã một mũi tên trúng hai đích, tiếp theo chỉ việc chờ kịch hay lên sàn.”
Vẻ mặt Vân Y không chút biểu cảm, lười biếng tựa trên sô pha, nhìn chăm chú vào móng tay sơn đỏ tươi của mình đến xuất thần.
Bài báo vừa ra đã làm náo động toàn thành phố, đến ngày thứ hai, từ đầu đường đến cuối ngõ chỉ nghe thấy những người bán báo rong rao chung một tin —— Tiết công tử tại yến tiệc hiến người đẹp, Hoắc Thống đốc tươi cười ôm người đẹp về.
Vân Y là do một tay Tiết tứ công tử nâng đỡ thành ca sĩ nổi tiếng, dùng nghìn vàng để đắp nên tên tuổi, ánh hào quang chói lọi trên sân khấu…Hóa ra tất cả chẳng qua là mỹ nhân kế mà Tiết công tử đã mưu tính từ lâu. Đến bây giờ dư luận đều xôn xao hết cả lên, người người đều nói Tiết Tấn Minh lòng dạ thâm sâu, gió chiều nào che chiều ấy, chẳng ai ngờ được, hắn lại sớm theo phe Hoắc Trọng Hanh, hơn nữa còn dùng thủ đoạn như thế này.
Chẳng những Phương Kế Nghiêu bất ngờ, ngay cả Lý Mạnh Nguyên cũng trở tay không kịp.
Sau buổi tiệc đó, Lý Mạnh Nguyên lập tức lên đường trở về Bắc Bình, ngay cả mặt Tiết Tấn Minh cũng không gặp, hiển nhiên là vô cùng tức giận với hành động phản bội gia tộc của hắn. Phương Kế Nghiêu cũng rất lúng túng, tuy thu hồi được chút thể diện, nhưng lập trường lại bị rối loạn, rơi vào thế khó xử.
Vào giờ phút này, những nhân vật thực sự có liên quan hoàn toàn bị nhấn chìm bởi những lời bàn tán trái ngược nhau đang tràn ngập khắp phố phường.
Hoắc Trọng Hanh ôm người đẹp đi, giấu Vân Y vào kim ốc, không hề xuất đầu lộ diện,…Về phần Tiết Tấn Minh, nếu nói hắn cùng việc này không liên quan, ai tin cho được? Tiết Tấn Minh có nằm mơ cũng không ngờ, hắn hô phong hoán vũ, tung hoành đủ các bụi hoa như vậy mà lại thua trong tay một người phụ nữ, bản thân mình trở thành quân cờ mà không hề hay biết, mất hết thanh danh, và hoàn toàn bị cô lập.
“Tứ thiếu tuấn tú lịch sự như vậy mà cô cũng bỏ được.” Bùi Ngũ đứng sau Tần gia, ngoài cười nhưng trong không cười mà dò xét Vân Y, thấy cô không phản ứng, lại không nóng không lạnh mà cười nói, “Lại nói, bây giờ có Hoắc Thống đốc làm cây đại thụ, chậc chậc…”
Tần gia ngắt lời Bùi Ngũ, suy cho cùng cũng muốn giữ thể diện cho Vân Y, vẻ mặt vui vẻ nói với Vân Y, “Tiết Tấn Minh bây giờ chắc rất hận cô cùng Hoắc Trọng Hanh, nhưng không có cách nào làm khó dễ cô đâu, phía Bắc Bình cũng đủ khiến hắn hao tổn tinh thần đến chết rồi. Kế tiếp, cô chỉ cần toàn tâm toàn ý đối phó với Hoắc Trọng Hanh, người bên ngoài khỏi cần phải quan tâm.”
---------------------------------------
Một đôi bàn tay to lớn nắm lấy bả vai cô, lay không ngừng, khiến cô đau nhức, đem cô từ cơn ác mộng quay trở về.
Nhưng vũng lầy màu đỏ tươi kia lại hút chặt lấy hai chân của cô, làm cô không thể động đậy…“Vân Y!” Thanh âm Hoắc Trọng Hanh cất cao, mạnh mẽ đẩy lùi ảo giác trong giấc mộng. Vân Y đột ngột mở mắt ra, trán đổ mồ hôi, nhìn chòng chọc vào anh, đôi mắt tràn ngập kinh hoàng. Không đợi Hoắc Trọng Hanh lên tiếng, cô đã nhào vào lòng anh, thân thể lạnh run.
Cách một lớp áo choàng mà vẫn cảm nhận được thân thể gầy yếu của cô, Hoắc Trọng Hanh giật mình, lặng lẽ ôm lấy vai cô, “ Mơ thấy gì vậy?”
Vân Y vô thức run lên, tựa như lại nhìn thấy máu tươi đầy trước mắt, dòng máu nóng tanh nồng ồ ạt chảy ra từ yết hầu người đó…Nhưng, không thể nói, đó là một bí mật vĩnh viễn phủ bụi, ai cũng không được biết.
“Tôi mơ thấy quái vật.” Cô co rúm người trong lòng anh, theo thói quen mà nói dối.
Còn anh cũng quá quen để nghe ra lời nói dối của cô, chẳng hề vạch trần, chỉ cười vỗ vỗ lưng cô, “Không phải em cũng đang trốn trong ngực quái vật sao?” Thấy anh đem mình so với quái vật, Vân Y phì cười, vừa nhấc đầu ra lại đúng lúc anh đang cúi đầu xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào trán cô. Hai người chợt khựng lại, kinh ngạc vì sự thân thiết mờ ám này, đều không hẹn mà nghiêng người né nhau.
Vân Y cúi đầu vuốt vuốt tóc mai, trong lòng rối ren, còn có chút tư vị hỗn tạp không rõ ràng quấn trong đó.
Trước mặt nhiều người hai người đều rất tự nhiên thoải mái làm các loại cử chỉ ám muội, nhưng khi chỉ có hai người thì ngược lại là mỗi người đều tự giác cư xử có chừng mực —— người người đều biết cô là người phụ nữ của anh, là cô vợ bé được cưng chiều hết mực, bên ngoài miêu tả bọn họ dâm đãng đến không chịu nổi, khiến cho Tần gia cũng tưởng rằng Hoắc Trọng Hanh bị trầm mê trong hương tình êm ái. Chỉ có mình Vân Y hiểu rõ, sự thực hoàn toàn trái ngược.
Từ lúc Hoắc Trọng Hanh đứng trước mặt mọi người mà nhận lấy “lễ vật” của Tiết Tấn Minh, anh đều mang Vân Y bên người, ngang nhiên ra vào các bữa tiệc xã giao. Vân Y ở một mình trong tòa biệt thự nho nhỏ, còn Hoắc Trọng Hanh phần lớn thời gian đều ở trong tòa biệt thự lớn của anh, bên người thỉnh thoảng cũng có một số ca sĩ hoặc phụ nữ xinh đẹp, nhưng cứ hai ngày lại ngủ ở biệt thự của cô…Thế nhưng, anh không hề chạm vào cô, thậm chí cũng chưa từng hôn cô.
Anh chỉ cùng cô tản bộ, đọc sách, nói chuyện phiếm, câu cá,…Ở chung lâu ngày liền ăn ý, nói cười vui vẻ; anh đối với cô vô cùng tôn trọng cùng khoan dung, đa phần đều tán thưởng đồng ý với quan điểm của cô, thỉnh thoảng có trái ý nhau cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện; anh không trói buộc tự do của cô, nếu ví cô như chim hoàng yến, thì cũng là một con chim hoàng yến tự do không bị giam cầm trong lồng.
Anh đối với cô, không giống nhân tình, mà lại giống như bạn bè, đồng bọn, đối thủ.
Trong lòng hai người đều ngầm hiểu nhau, không cần nói thành lời cũng hiểu ý đồ của nhau, hoàn toàn không nghi kỵ nhau.
Anh nói, người thông minh giao du với người thông minh, có thể cản trở nhau, cũng có thể ăn ý nhau.
Vân Y nhìn sườn mặt của Hoắc Trọng Hanh đến thất thần, đột nhiên thấy anh ngồi dậy, cầm lấy cần câu trước mặt cô, “Có cá!” Không đợi cô phản ứng lại, bọt nước bắn tung tóe trên mặt hồ, Hoắc Trọng Hanh giật mạnh cần câu thu dây lại, dây câu lóe ánh bạc xẹt qua không trung, lôi lên một con cá mè to vẩy bạc đang quẫy nước! Vân Y tránh không kịp, bị bọt nước bắn đầy người, buột miệng kêu lên sợ hãi. Hoắc Trọng Hanh cười ầm ĩ, cúi người gỡ móc câu từ con cá, dùng hai tay ném con cá lớn vào thùng. Chẳng ngờ con cá cố sống cố chết giãy dụa, “ùm” một tiếng nước bắn tung tóe vẩy lên một mảng lớn, nó cứ vậy mà lao đầu xuống nước quăng Hoắc Trọng Hanh ở lại.
Anh vừa rồi cười nhạo Vân Y nhát gan, bây giờ đến lượt cô cười vang lên chê cười bộ dạng thảm hại của anh.
Anh sĩ quan đứng canh gác ở xa xa bên bờ, nghe thấy tiếng cười của hai người truyền đến từ ngôi đình ở giữa hồ, tự nhiên mà phì cười. Đi theo Thống đốc nhiều năm mà chưa thấy qua ngài ấy cười đùa ầm ĩ như con nít như vậy. Người xưa thường nói, “Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng.”, có thể thấy cho dù đàn ông có qua tuổi ba mươi một khi yêu vào thì chưa chắc đã thua thiếu niên cuồng nhiệt.
Mặt Hoắc Trọng Hanh đầy nước, chật vật lấy tay áo lau đi, hôm nay anh mặc áo gió của Anh Quốc, chất liệu vải không thấm nước dành cho quân nhân, chà lau trên mặt vừa lạnh vừa cứng lại còn không thấm nước. Đang lúc thấy phiền phức không chịu được nữa, thì nghe Vân Y cười nói, “Để tôi.”
Chiếc khăn tay mềm mại áp lên mặt anh, còn có chút ấm áp, chính là đầu ngón tay mềm mại của cô.
Trong lòng không hiểu sao lại rung động, phảng phất ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quanh quẩn, thì ra là mùi nước hoa từ cổ tay cô ấy…Hoắc Trọng Hanh cười, không kìm lòng mà cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, cúi đầu ngửi, nhưng tầm mắt lại liếc đến chiếc khăn trắng như tuyết trong tay cô.
Vân Y bị anh cầm lấy cổ tay, trong lòng khẩn trương, vội vàng muốn rụt tay lại, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào chiếc khăn kia.
Trong lúc vội vã, cô lại cầm nhầm nó, rõ ràng cô muốn cầm khăn tay của mình đi. Trong phút chốc hai má cô nóng lên, Vân Y trải qua vô số tình yêu nam nữ, lại vì một chiếc khăn tay mà xấu hổ đến đỏ mặt.
“Vẫn còn giữ sao?” Giọng Hoắc Trọng Hanh trầm thấp mà dịu dàng, cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, trên mặt nóng bừng bừng đến mức sắp tỏa ra nhiệt.
Vân Y mím môi, giọng nhẹ nhàng nói, “Định trả lại cho ngài, nhưng toàn quên mất.”
Hoắc Trọng Hanh chăm chú nhìn cô một lúc lâu mà không nói gì, sau cùng cười nhàn nhạt, “Giữ đi”
Trời nhá nhem tối, gió lướt nhẹ qua mặt hồ làm mấy chiếc lá sen rung rung nhấp nhô lên xuống.
Cô ngẩng đầu lên định nói gì đó, đã thấy anh đứng dậy, đi ra khỏi đình, “Đi thôi, nên trở về rồi.”
/52
|