Y Thủ Che Thiên

Chương 520: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi

/655


Sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi rất là khó coi, nhìnTề Ngộ trưởng lão trước mặt, há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Khỏi phải bàn trong lòng của nàng bây giờ cóbao nhiêu buồn bực, rốt cuộc hai tên vô dụng Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đãlàm chuyện quái quỷ gì? Hôm qua, bọn họ còn một mực cam đoan với mình là dượcthảo trong dược điền của bọn họ sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng sao hiện tại lạibiến thành bộ dáng như vậy chứ?

- Tề trưởng lão à! Bên trong chắc đã xảy rachuyện ngoài ý muốn gì đó....

Đồng Mẫn Nhi cười tươi rối nói, sự tình đã đếntình trạng như hôm nay, cũng chỉ còn một biện pháp đó thôi.

Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua mộtchút cảm xúc tâm tình khác thường, nở một nụ cười mang theo vài phần mỉa mai,nói:

- Cái gì gọi là chuyện ngoài ý muốn? Vừa nhìnđã biết là những thảo dược này không được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc vô số. Cónhiều cỏ dại như vậy thì những thảo dược này làm sao có thể sinh trưởng tốt đượcchứ? Khó trách số thảo dược này đều có hình dáng giống như không được cung cấpđầy đủ chất dinh dưỡng, quả thật là khiến ta mở mang tầm mắt!

Đồng Mẫn Nhi nghe trong giọng điệu của Tề Ngộcó pha chút tức giận, nàng ta chỉ có thể yên lặng nhận lấy cơn giận của hắn.Trong lòng âm thầm tính toán, đợi khi nàng trở về nhất định phải giáo huấn VưuThanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh một phen nên thân mới được, chắc hẳn là hai người bọnhọ ỷ vào sự chiếu cố của nàng đối với bọn họ nên mới dám lớn gan như thế!

Đáng ghét nhất là lúc này chẳng biết hai ngườibọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, nếu như bọn họ có ở nơi này thì nàng vẫn có thểkhiển trách bọn họ một phen, để rũ bỏ trách nhiệm. Nhưng hiện tại, nàng chỉ cóthể đứng yên lặng thừa nhận sự chế giễu thôi...

Từ sáng sớm, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đãđến dược điền, sau khi nhìn thấy dược điền mà mình gieo trồng có dấu hiệu khônglành thì đều trợn tròn mắt. Vì muốn biểu hiện tốt một chút trong lần kiểm tra lầnnày nên bọn họ đã bỏ biết bao tâm tư vào việc chăm sóc dược điền, nhưng khôngngờ chỉ trong một đêm mà dược điền của bọn họ lại biến thành bộ dáng như vậy.

- Thanh Lăng à! Chỉ sợ là lần này chúng tathê thảm rồi, dược điền của chúng ta làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy chứ?Chẳng lẽ là bọn người Mộ Chỉ Ly biết rõ chuyện chúng ta làm, nên mới cố tìnhphá hủy dược điền của chúng ta, để báo thù?

Kỷ Phỉ Linh hoảng hốt nói, trên mặt tràn đầysự lo lắng, bây giờ rõ là đã gây nên một cái họa lớn rồi!

Nghe vậy, Vưu Thang Lăng không kềm được mànhíu chặt mày, cân nhắc trong chốc lát rồi nói:

- Ta nghĩ chắc là không phải bọn họ đâu, nếunhư Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta thì đã sớm ra tay rồi, đâu cần phải chờ đếnngày hôm nay chứ! Huống chi, nhìn tình trạng dược điền của chúng ta, ngươi nghĩlà con người có thể phá hoại ra thế được sao?

Kỷ Linh Phi đành phải gật đầu, nói:

- Vậy thì ai có thể phá hỏng dược điền củachúng ta như vậy chứ? Thật đúng là gặp quỷ mà, lẽ nào vận khí của chúng ta thậtsự xấu như thế sao?

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nà củaKỷ Phỉ Linh đã vô cùng tái nhợt, không kềm được mà kéo tay Vưu Thanh Lăng,trong giọng nói có chút run rẩy:

- Thanh Lăng à! Ngươi nói xem, chẳng lẽ chúngta sẽ bị đuổi khỏi Lưu Ly Viện sao?

Sắc mặt của Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi,trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, nói:

- Tin rằng có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Dilàm lá chắn thì kết cục của hai chúng ta cũng sẽ không thảm lắm đâu. Dù sao thìtrưởng lão cũng sẽ không cách chức nhiều người trong một lần như vậy đâu.

Nghe lời của Vưu Thanh Lăng nói, sắc mặt củaKỷ Phỉ Linh mới dễ nhìn hơn một chút,

- Đúng vậy! Hai người chúng ta nhiều nhấtcũng chỉ trồng không tốt thôi, thành tích dược điền của bọn họ còn kém hơn nhiềuso với chúng ta!

- Ta xem kết quả của lần kiểm tra này, haingười bọn họ chắc chắn là người có thành tích tệ nhất, đã vậy ta sẽ bố trí haingười bọn họ đến những viện khác. Với tâm tính cùng với bản lĩnh trồng trọtnày, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện.

Tề Ngộ nhíu mày nói.

Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dùkhông có Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh, đối với nàng cũng không tạo nên bấtkỳ ảnh hưởng nào. Nhưng mà Tề Ngộ trưởng lão lại đem hai người bọn họ đuổi raLưu Ly Viện, vậy thì kế hoạch hãm hại Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di coi như hoàntoàn thất bại rồi!

Vừa nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi buộc miệngnói:

- Tề trưởng lão à! Ngài chỉ mới xem xét mộtphần nhỏ dược điền của Lưu Ly Viện, mới giờ mà đã rút ra kết luận có phải hơi sớmkhông ạ? Chi bằng chúng ta kiểm tra tiếp một vài dược điền nữa đi! Ở Lưu Ly Việnnày còn có hai người không chịu tuân theo sự quản lý của đệ tử, ngày thường, bọnhọ không hề để tâm chăm sóc dược điền của mình. Ngài không đến xem, người kháclại nói đệ tử quản lý không tốt, chi bằng người đến kiểm tra bọn họ một chút rồihay đưa ra quyết định, người thấy thế nào?

Chân mày Tề Ngộ cau thành hình chữ xuyên, xemra Lưu Ly Viện này còn không ít vấn đề còn bết bát hơn so với hai mảnh dược điềnnày nữa! Trước kia Lưu Ly Viện chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.

- Vậy cứ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, đixem xét một chút đi. Loại đệ tử không nghiêm túc này, căn bản không có tư cách ởlại Lưu Ly Viện. Sau này, nếu như người gặp phải những trường hợp tương tự thìcứ trực tiếp báo cáo lên ta.

Tề Ngộ nghiêm túc nói.

Lúc này, sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìnhơn vài phần. Chỉ cần lần này có thể dẫn Tề Ngộ đến kiểm tra dược điền của MộChỉ Ly và Tử Di, thì sau này miễn là mình hướng Tề Ngộ báo cáo người nào làm việckhông nghiêm túc, liền có thể trực tiếp đuổi cổ người đó ra khỏi Lưu Ly Viện,quả thật là quá tiện lợi cho mình rồi!

Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy thì hiệntại, Mộ Chỉ Ly và Tử Di chắc chắn đã bị đuổi đến một tiểu viện hẻo lánh nào đórồi, tuy nhiên bây giờ để bọn họ rời đi cũng không tệ!

Đồng Mẫn Nhi ngựa quen đường cũ dẫn Tề Ngộ đếndược điền của Tử Di, chỉ vào dược điền phía trước nói:

- Hai mảnh dược điền đó do Tử Di quản lý, trướckia đệ tử đã để cho nàng trồng Bách Mị Hoa, nhưng nàng trồng tới bây giờ cũngkhông có thành tựu, đệ tử thấy tâm tư của nàng căn bản không để trên dược điền.

- Hả? Chúng ta mau chóng đi xem xét.

Tề Ngộ vội vàng nói, nếu như Lưu Ly Viện nàyxảy ra vấn đề gì thì hắn sẽ gánh trách nhiệm rất lớn. Nhất định phải tìm ra vấnđề và đem tất cả giải quyết một cách triệt để trước khi chưởng môn phát giác mớiđược.

Khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy hai mảnh dược điềntrồng đầy Bách Mị Hoa thì sắc mặt nàng đã khó coi đến cực điểm. Nhìn dáng dấp củanhững đóa Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, còn muốn tốt hơn rất nhiềuso với dược điền mà nàng nhìn thấy trước kia nữa.

Mội một gốc cây Bách Mị Hoa đều giống như đượctrải qua sự che chở vô cùng tỉ mỉ, cả mảnh dược điền đều không có sự tồn tại củabất cứ gốc cỏ dại nào cả. Mà lúc này, bên cạnh dược điền có một thân ảnh màutím đang ngạo nghễ đứng.

Trên mặt của Tử Di tràn đầy vẻ tươi cười thảnnhiên, nhìn những gốc Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền thì tronglòng của nàng dâng trào một loại cảm giác hạnh phúc. Đây chính là thứ tượngtrưng cho tình bằng hữu của nàng và Mộ Chỉ Ly đã được nâng lên một bậc.

Vừa rồi, lúc nàng đang đợi chờ trưởng lão đếnthì Trầm Hướng Thiên đã đem tất cả mọi chuyện mà Mộ Chỉ Ly đã làm hôm qua nói vớinàng. Nàng thật sự rất cảm động, cùng với sự cảm động, nàng cũng biết được sựthần thông quảng đại của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy đến tột cùng là từđâu mà có chứ?

Song, những thứ này chỉ có thể khiến nàng ngạcnhiên, nhưng cũng không quá để ý. Bất kể bản lĩnh của Mộ Chỉ Ly thế nào thìnàng ấy vẫn là Mộ Chỉ Ly của nàng! Bao nhiêu đó đã đủ rồi, những thứ khác thì bọnhọ không cần phải biết.

Trong mắt Tề Ngộ hiện lên vẻ vô cùng khó hiểu,nhìn biểu tình giống hệt kẻ đần đồn kia của Đồng Mẫn Nhi. Chẳng lẽ đầu óc của ĐồngMẫn Nhi này không được bình thường? Dù người ngu ngốc cũng có thể phân biệt đượchai mảnh dược điền này có kết quả trồng trọt tốt nhất, nhưng Đồng Mẫn Nhi lạinói ngày thường nàng ta không hề chăm sóc dược điền?

Nếu như không chăm sóc dược điền, vậy chẵng lẽtự thân dược điền này có thể biến thành hình dáng này? Nếu thật sự như thế thìtất cả dược thảo trồng trong Bách Thảo Viện đều không cần người chăm sóc!

- Bái kiến trưởng lão, chấp sự.

Tử Di hướng hai người thi lễ một cái, sau đómới cung kính nói.

Tề Ngộ không thèm quan tâm đến phản ứng của ĐồngMẫn Nhi, chỉ mỉm cười nhìn Tử Di, nói:

- Hai mảnh dược điền này là do ngươi trồngsao? Trồng vô cùng tốt!

- Đa tạ trưởng lão khen ngợi!

Nụ cười trên mặt Tử Di lại sâu thêm mấy phần,nhất là nhìn bộ dáng như ăn phải ruồi kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng lại càng cảmthấy vui vẻ hơn nhiều.

- Thành tích này của ngươi quả thật không tệ,không hề thua kém dược thảo mà lão phu đích thân trồng, thậm chí còn tốt hơn nữa.,chắc hẳn ngươi đã vất vả không ít nhỉ?

Tề Ngộ thản nhiên nói, ánh mắt cơ trí của hắnlơ đãng liếc về phía Đồng Mẫn Nhi đang đứng bên cạnh.

Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng MẫnNhi không nén được sự kinh hãi trong lòng, xem ra Tề Ngộ trưởng lão dường như đốivới mình đã có chút không vừa lòng rồi. Giờ khắc này, Đồng Mẫn Nhi bắt đầu nghingờ đây có phải là cái bẫy mà Mộ Chỉ Ly thiết kế cho mình hay không? Chẳng lẽVưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm naymình mới có thể lâm vào tình cảnh như vậy?

Ngẫm nghĩ lại, Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy sựviệc có chút kỳ lạ, nếu thật sự như thế thì chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với KỷPhỉ Linh nguyện ý vì Mộ Chỉ Ly rời khỏi Lưu Ly Viện, việc này có phần quá kỳquái đi.

Tử Di cung kính trả lời:

- Bẩm trưởng lão kỹ thuật trồng trọt của TửDi chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, những thứ này đều do Mộ Chỉ Ly - tỷ muộitốt của Tử Di dạy cho, mới có thể trồng tra được thành tích như vậy đấy ạ!

- Hả?

Nghe lời của Tử Di nói, ánh mắt Tề Ngộ khôngkhỏi xuất hiện vẻ hứng thú, vội vàng hỏi:

- Mộ Chỉ Ly? Ta thế nào mà chưa từng nghe nóivề người này, chẳng lẽ là người mới tới Lưu Ly Viện?

Nghe trưởng lão nói vậy, Tử Di không kềm đượcliếc Đồng Mẫn Nhi một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, vội vàng đổi giọng:

- Đệ tử nói sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là tỷ muộitốt của đệ tử, kỹ thuật trồng trọt cũng giống như vậy.

Tuy rằng sự sợ hãi trên mặt Tử Di được che giấurất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn bắt được, trong đầu âm thầm tự đánh giá quan hệ của MộChỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, căn cứ theo những lời tử di vừa nói, hắn tức khắc hiểurõ ngọn nguồn.

Giờ khắc này, nếu như hắn vẫn không rõ, vậythì hắn không phải là một trưởng lão mà là một kẻ ngu ngốc.

Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy tính những khả năngcó thể xảy ra, nàng ta liền triệt để bỏ đi ý niệm đến kiểm tra dược điền của MộChỉ Ly. Nếu như Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồngtốt như dược điền của Tử Di, đến lúc đó người xui xẻo không phải là đám người MộChỉ Ly mà chính là mình!

- Tề trưởng lão, lần này người đã quan sát rõràng dược điền của Lưu Ly Viện rồi, đệ tử thấy chi bằng chúng ta hãy về trướcđi.

Đồng Mẫn Nhi đành phải lên tiếng, ánh mắtnhìn Tử Di có một tia hung ác.

Nhưng Tề Ngộ đột nhiên nói:

- Nếu như chúng đã tới đây thì cũng không cầnvội vàng rời khỏi, chi bằng chúng ta đến quan sát hai mảnh dược điền cuối cùngđi, tin rằng đó chính là dược điền mà Nghi chấp sự nói là tệ nhất.

- Hả?

Đồng Mẫn Nhi kinh hãi, nhất thời cảm thấymình đã đâm lao thì phải theo lao, trong lòng suy tính trăm ngàn kế, cuối cùngđành phải nói:

- Trước đây là do đệ tử nhớ lộn, kỹ thuật trồngtrọt của người kia cũng không tệ, Tề trưởng lão không cần đi xem đâu ạ!

Tề Ngộ khoát tay, nói:

- Nếu như kỹ thuật trồng trọt không tệ, vậythì ta càng phải đi xem, nếu như thật sự là một đệ tử không tệ thì ta sẽ đem mầmnon ấy bồi dưỡng thật tốt.

Dưới sự kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉcó thể cùng với Tề Ngộ đi đến chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là nàng tadẫn theo Tề Ngộ trưởng lão, còn hiện giờ là Tề Ngộ trưởng lão dẫn nàng đi.

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai đạo thân ảnh ở phíaxa xa đang dần dần đến gần, khóe miệng không kềm được vẽ nên một độ cong nhànnhạt, quả nhiên Đồng Mẫn Nhi cũng phải tới đây!

Lúc Tề Ngộ nhìn thấy hai mảnh dược điền bên cạnhMộ Chỉ Ly, Băng Tâm Thảo bên trong dược điền cũng đã gần trưởng thành, không hềcó một góc cây khô héo nào. Một vài giọt sương còn vương vấn trên lá Băng TâmThảo, khi ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương, phản chiếu ánh sáng mê người.

Trongmắt của Tề Ngộ cũng không hề có chút kinh ngạc nào, từ sau khi nhìn thấy dượcđiền của Tử Di cùng với phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, hắn cũng đã suy đoán đến kếtquả như vậy rồi.

-Bái kiến trưởng lão, bái kiến nghi trượng.

MộChỉ Ly cung kính làm lễ, khuôn mặt bình tĩnh không biểu hiện chút cảm xúc nào.

-Những gốc Băng Tâm thảo này, ngươi gieo trồng không tệ, Băng Tâm thảo thuộcloại dược thảo khó gieo trồng nhất trong tất cả các loại thảo dược, nhưng ngươilại có thể gieo trồng nó tốt như thế này, thực sự rất hiếm có.

Trênkhuôn mặt Tề Ngộ tràn đầy vẻ hài lòng, kỹ thuật gieo trồng như thế này cũng đãđạt đến trình độ cao nhất trong toàn bộ đệ tử của Bách Thảo Viên rồi!

-Đều do trưởng lão có phương pháp dạy dỗ.

MộChỉ Ly khiêm tốn nói.

-Nghe nói Bách Mị Hoa trồng ở dược điền Tử Di tốt như thế cũng do sự hỗ trợ củangươi sao?

TềNgộ lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng đã khẳng định đáp án này rồi.

Trongmắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, một sự vui vẻthoáng xuất hiện trên gương mặt bình tĩnh của nàng. Tử Di này… Lúc trước mìnhthực sự quá mức phòng bị Tử Di rồi, thì ra trong Thiên Âm môn này vẫn đệ tử lấylòng chân thành đối đãi với người khác.

-Đệ tử cũng chỉ trả lời một chút vấn đề của Từ Di thôi, còn dược điền kia đều làdo nàng ấy chăm sóc.

MộChỉ Ly chậm rãi nói, nàng cũng không muốn tranh công, kỹ thuật gieo trồng củaTử Di cũng không tệ, huống hồ quả thực là nàng cũng không hề giúp muội ấy chămsóc dược điền.

Nghethấy câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, sự hài lòng trong Tề Ngộ càng thêm nồng đậm, đứađệ tử Mộ Chỉ Ly này thực sự không tệ, nói:

- Biểuhiện cho tốt, sau này ngươi chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.

Nóixong, Tề Ngộ liền dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, chợtnói:

- Kếtquả lần kiểm tra này thật sự khiến cho ta chấn động, Đồng chấp sự, chúng ta trởvề thôi.

-Vâng, tất cả đều nghe theo Tề trưởng lão.

ĐồngMẫn Nhi vội vàng lên tiếng, trong lòng nàng rất rõ ràng, bây giờ cho dù nàng cónói cái gì thì Tề trưởng lão cũng không nghe lọt tai, dù sao thì sự thật luônthắng lý thuyết suông. Ngay lúc hai người rời đi, Đồng Mẫn Nhi hung hăng trừngmắt với Mộ Chỉ Ly, hận không thể rút gân lột da Mộ Chỉ Ly.

Nhìnthấy Đồng Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn mình, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Lyngày càng rõ ràng hơn, nàng cười vô cùng rạng rỡ, so với sự phẫn nộ của ĐồngMẫn Nhi hình thành sự đối lập rõ nét.

- Tềtrưởng lão, trước đây là đệ tử nghĩ sai rồi, đệ tử bị lẫn lộn dược điền của bốnngười bọn họ rồi, trên thực tế người không chăm sóc dược điền tốt chính là haingười Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh.

ĐồngMẫn Nhi đi theo bên cạnh Tề Ngộ nói, có ý đồ rũ bỏ mọi trách nhiệm.

TềNgộ khoát tay áo, chặn lời nói của Đồng Mẫn Nhi lại, hắn nói:

- Khôngcần nhiều lời, tất cả ta đều đã rõ ràng, ta sẽ bẩm báo đúng sự thực việc nàycho Chưởng môn.

Sắcmặt Đồng Mẫn Nhi có chút khó coi, nàng ta không biết rốt cuộc Tề Ngộ nghĩ gì vềchuyện lần này, nên không cầm được lòng lên tiếng hỏi lần nữa:

-Trưởng lão chắc có lẽ sẽ không…

Tề Ngộý vị thâm trường nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, nói:

-Chẳng lẽ trong lòng Đồng chấp sự thực sự có quỷ? Trước đây ta cũng đã kiểm trakhông phải chỉ mới một hai lần, sao lần này ngươi dường như đặc biệt khẩntrương vậy?

ĐồngMẫn Nhi khẽ giật mình, vội nói:

- Saolại như vậy được chứ, trưởng lão nghĩ nhiều rồi.

LúcMộ Chỉ Ly trở về đến Lưu Ly Viện, Tử Di đang đứng chờ nàng ở cửa, nhìn thấynàng trở về, trên khuôn mặt kia hiện lên một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.

Cùnglúc đó, Thẩm Hướng Thiên cũng đứng bên cạnh Tử Di. So với ánh mắt cảnh giác lúctrước, lần này ánh mắt của Thẩm Hướng Thiên nhìn về phía Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự chânthành.

-Chỉ Ly, tỷ trở về rồi, tỷ không thấy được vẻ mặt khó coi kia của Đồng Mẫn Nhi đâunhỉ? Ha ha, buồn cười chết muội mất thôi.

TửDi cười đến mức cả người run lên, nàng bây giờ căn bản không để ý đắc tội ĐồngMẫn Nhi, dù sao thì có nên đắc tội hay không thì nàng cũng đã đắc tội rồi, nàngta tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, đã như vậy, không bằng đắc tội nhiềuhơn một chút!

MộChỉ Ly mỉm cười nói:

-Lần này, Đồng Mẫn Nhi chắc hẳn gặp không ít chuyện phiền toái rồi.

-Chỉ Ly tỷ, lần này muội thực sự là cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ thì bây giờ muộiđã bị đuổi ra khỏi Lưu Ly Viện rồi.

Trongmắt Tử Di tràn đầy vẻ cảm động, rất chân thành nói.

-Việc này cũng không phải công lao của riêng tỷ, Thẩm Hướng Thiên cũng đã làmrất nhiều việc vì muội. Sau khi hắn biết chuyện này thì liền lập tức đi điềutra rốt cuộc là ai hại muội, sợ muội gặp nguy hiểm, thậm chí ngày hôm qua còntrông coi dược điền của muội cả một buổi tối. Quý trọng người trước mắt đi, tỷphải đi tu luyện trước đây..

MộChỉ Ly nắm tay Tử Di nói.

Vừadứt lời, Mộ Chỉ Ly liền đi vào bên trong Lưu Ly Viện, chắc hẳn Tử Di và ThẩmHướng Thiên còn có rất nhiều điều muốn nói với nhau, cho nên, nàng cũng khôngmuốn quấy rầy hai người bọn họ.

LúcMộ Chỉ Ly đi vào bên trong Lưu Ly Viện, đúng lúc đụng phải Mạc Linh San, bướcchân nàng có chút dừng lại, Mộ Chỉ Ly liền im lặng mà đi qua bên cạnh nàng.

Ngaytại lúc chạm qua vai nàng ta, Mạc Linh San lại đột nhiên lên tiếng, trên mặtvẫn mang theo một chút vẻ kiêu ngạo như trước, lấy ánh mắt từ trên cao nhìnxuống mà nói:

- Bàbà nói giao cho ngươi hạt giống hoa Vi Thảo mà ngươi vẫn chưa bắt đầu gieotrồng sao? Chẳng lẽ ngươi căn bản không có khả năng này?

Chânmày Mộ Chỉ Ly khẽ nhướn lên, thản nhiên nói:

- Tatrồng hay không trồng cũng không cần ngươi quan tâm.

Nhìnbộ dáng không để ý kia của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San chỉ cảm thấy vô cùng tứcgiận, hung dữ nói:

- Chẳnglẽ người cho rằng bà bà thật sự không để ý tới ta nữa cho nên mới dám đối xửvới ta như vậy? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, vìbà bà xem ta như là cháu gái ruột của bà vậy!

MộChỉ Ly dừng bước, xoay người nhìn Mạc Linh San đang rất tức giận trước mặt,nàng đã nghe thấy lời của nàng ta nhưng cũng không để bụng, tính tình Mạc LinhSan này giống hệt trẻ con, căn bản là không hiểu vấn đề là gì mới thể hiện sựtức giận như vậy, một khi nàng ta rời khỏi Thiên Âm môn, sợ rằng không được baolâu thì sẽ bị giết mất.

-Mặc kệ là sau này Cổ tiền bối có để ý ngươi nữa hay không, nhưng ít nhất bâygiờ bà ấy sẽ không để ý đến ngươi, hiện tại ngươi chỉ là một tên đệ tử bìnhthường, đừng có làm ra vẻ tự cao tự đại kiêu ngạo gì đó nữa, nếu không thì cuộcsống của ngươi sẽ không dễ chịu đâu, tự giải quyết cho tốt đi!

Saukhi Mộ Chỉ Ly nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng, chỉ còn lại Mạc LinhSan đang ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi mà khôngbiết nói cái gì.

LúcMộ Chỉ Ly tiến vào căn cứ bí mật thì Hàn Như Liệt đã ở bên trong rồi, đang tậpluyện giao chiến với Mộ Hàn Mặc!

Lúcnày tuy chỉ là tập luyện, thế nhưng những đòn tấn công của hai người lại cực kỳmạnh mẽ, chiêu chiêu tàn nhẫn, công kích vào chỗ hiểm. Trên cơ bản, Hàn NhưLiệt vẫn luôn ở vào tình huống phòng bị, chờ Mộ Hàn Mặc đến công kích hắn.

Đâycũng là phương thức tu luyện mà Mộ Hàn Mặc mới tìm được thời gian trước, ởtrong căn cứ bí mật này, mặc dù tu vi tăng lên có phần nhanh nhưng kinh nghiệmthực chiến lại vô cùng thiếu. Đúng lúc thông qua việc giao thủ với Hàn NhưLiệt để tăng lên kinh nghiệm thực chiến, Hàn Như Liệt cũng không oántrách chút nào, mà còn làm hết phận sự của người tỷ phu, tận tình giúp Mộ HànMặc tập luyện.

Lúc này, Hàn Dĩnh Nhivà Bạch Thừa Duẫn cũng ở một bên đánh giá hai người giao thủ, vẻ mặt chăm chú,thỉnh thoảng còn chụm đầu ghé tai thảo luận chuyện gì đó, hiển nhiên là học tậpkhông ít kinh nghiệm trong lúc hai người kia giao thủ.

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status