Y Thủ Che Thiên

Chương 521: Thân phận biến đổi

/655


Hai ngườiđi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy Mộ ChỉLy thì đều mỉm cười. Ba người rất ăn ý đứng ở một bên, nhìn Mộ Hàn Mặc cùng vớiHàn Như Liệt giao thủ với nhau.

Căn cứ bímật tập trung thiên lực vô cùng hùng hồn, cộng thêm việc sử dụng vô số tinh thạch,nên sau khi Mộ Hàn Mặc đi đến Chủ Thế Giới thì tu vi tăng lên cực nhanh. Sựtăng tiến trong khoảng thời gian hơn nữa năm này đủ để so sánh với mấy năm hắntu luyện ở Thiên Huyền Đại Lục.

Đúng vàolúc này, một cổ Thiên Lực dao động mạnh mẽ bỗng nhiên truyền ra. Trong ánh mắtcủa Mộ Hàn Mặc thoáng xuất hiện vẻ ngưng trọng, thân hình chợt động một cái, dướiánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân hình hắn bỗng hóa thành một đạoánh sáng màu hồng bắn về phía Hàn Như Liệt!

Năng lượngMộc Thuộc Tính nồng đậm mạnh mẽ bao lấy quả đấm, hung hăng đánh úp về phíagương mặt tuấn tú của Hàn Như Liệt. Không hề nghi ngờ, nếu như bị một quyền nàyđánh trúng thì chỉ sợ là gương mặt tuấn tú của Hàn Như Liệt chắc chắn sẽ bị pháhủy mất.

Quả đấm củaMộ Hàn Mặc dần dần phóng đại trong mắt của Hàn Như Liệt, nhưng trên gương mặttuấn mỹ xứng với danh hiệu yêu nghiệt kia vẫn bĩnh tĩnh không có chút dao động,cũng không có gì gọi là lo lắng.

Sau mộtkhắc, thân hình của Hàn Như Liệt cũng đột nhiên lấy tốc độ vô cùng nhanh vụt vềphía Mộ Hàn Mặc, hai đạo thân ảnh như gió gặp nhau giữa đường, chợt xẹt qua sátngười nhau.

Một khắckia, phảng phất như tất cả mọi thứ đều dừng lại.

Hàn NhưLiệt dừng động tác lại, chậm rãi xoay người, sắc mặt bình tĩnh mà thản nhiên, mộtcổ phong độ của cao thủ từ trên người hắn khuếch tán ra.

Mộ Hàn Mặcđứng im bất động, đưa lưng về phía mọi người, khiến mọi người nhìn không ratình huống cùng với cảm xúc của hắn. Song, đây chỉ là sự yên lặng trong chốclát mà thôi, khi Mộ Hàn Mặc xoay người lại, mọi người kinh ngạc phát hiện nơikhóe miệng của hắn tràn ra một dòng máu tươi, sắc mặt của hắn cũng có thêm vàiphần thảm hại.

Chỗ quầnáo trên lòng ngực hắn hiện lên một quyền ấn rất rõ ràng. Trước đây, hai ngườigiao thủ chỉ trong nháy mắt thì Mộ Hàn Mặc đã bị công kích thành ra như vậy.

Bởi vì làngười trong nhà nên Hàn Như Liệt tất nhiên sẽ hạ thủ lưu tình, nếu như hắnkhông có lưu tình thì lúc này Mộ Hàn Mặc đã biến thành một cổ thi thể rồi.

- Tỷ phuà! Huynh thật lợi hại, luyện tập với huynh lâu như vậy, nhưng đệ chưa bao giờ đỡđược hơn ba chiêu của huynh cả.

Mộ Hàn Mặcmỉm cười nói, trong đối mắt thâm thúy như ánh sao tràn đầy sự bội phục.

Nghe MộHàn Mặc nói vậy, trên gương mặt yêu nghiệt kia của Hàn Như Liệt nở một nụ cườivô cùng tà mị, nói:

- Đệ đãtiến bộ rất nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục tiến bộ như vậy thì có lẽ không bao lâunữa, đệ có thể một mình đảm đương một phía rồi.

Mộ Chỉ Lybước nhanh đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, nói:

- Hàn Mặcà! Trước tiên để tỷ chữa thương cho đệ.

Mộ Hàn Mặcgật đầu, khóe miệng vẫn tươi cười xán lạng như cũ:

- Vân, tỷtỷ cùng với tỷ phu đối xử với đệ thật tốt, khiến cho đệ không có chút âu lo nàocả.

Mộ Chỉ Lychìa tay hướng phía sau ót của Mộ Hàn Mặc điểm một cái, đầu Mộ Hàn Mặc không kềmđược có chút ngửa ra phía sau. Mộ Chỉ Ly mỉm cười mắng:

- Đã bịthương mà miệng vẫn không chịu nhàn rỗi, nói cho tỷ nghe, đệ có cảm thấy chỗnào khó chịu không?

Vừa dứt lời,Mộ Chỉ Ly liền lôi kéo Mộ Hàn Mặc đi đến một bên chữa thương. Hàn Dĩnh Nhi vộivàng đi theo, dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn thuật trị liệu của Mộ Chỉ Ly.Tuy rằng nàng đã học Thuật Châm Cứu rất lâu, nhưng thứ này quả thật bác đạitinh thâm, thực sự không phải là thứ mà chỉ trong khoảng thời gian một sớm mộtchiều có thể học được.

Nghĩ đếnđây, nàng liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trước kia, lúc nàng mới nhận thức MộChỉ Ly, lúc ấy thuật chữa bệnh của tẩu ấy cũng đã không ai có thể sánh được rồi.Lúc đó, tuổi của tẩu ấy còn nhỏ như vậy mà đã tinh thông Thuật Châm Cứu phức tạpnhư vậy, quả thật quá kinh khủng!

Bạch ThừaDuẫn luôn cười nàng ngu đần, nói muội muội của hắn học chút liền tinh thông, mànàng thì tựa như một đứa bé ngu ngốc, học nửa ngày mà vẫn không học ra được,khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, chả biết phải làm sao. Nhưng nàng không thểkhông thừa nhận, mình quả thực không bằng Chỉ Ly tẩu.

Tuy nhiênnhững điều này đều không quan trọng, nàng vốn là người không có tâm chí mạnh mẽ,cũng không hề nghĩ đến việc vượt qua tẩu tử. Dù sao tẩu tử cũng là người thân củamình, nếu như bị thương, có thể giúp đỡ tẩu tử một tay, như thế đã là đủ lắm rồi!

Mấy ngàynay, mỗi lần Mộ Hàn Mặc cùng với Hàn Như Liệt giao thủ cơ bản đều thụ thương,mà lúc nào Mộ Chỉ Ly cũng sẽ lập tức xuất hiện, đến giúp đỡ Mộ Hàn Mặc trị liệuvết thương.

Lúc này,Tề Ngộ đang cung kính đứng trước mặt chưởng môn Bách Thảo Viên - Diệu Thừa Ninh,báo cáo kết quả thẩm tra dược điền Bách Thảo Viên lần này.

- Bẩm chưởngmôn, thuộc hạ cảm thấy Đồng Mẫn Nhi chấp sự dường như có vấn đề rất lớn.

Tề Ngộ chậmrãi nói, thái độ đối nhân xử thế của hắn luôn luôn chính trực, dĩ nhiên là thấycái gì nói cái đó. Cho dù Đồng Mẫn Nhi có làm bất cứ việc gì lấy lòng hắn cũngkhông hề có bất cứ tác dụng nào.

Nghe lờinói của Tề Ngộ, Diệu Thừa Ninh không khỏi nhíu chặt mày, nói:

- Đồng MẫnNhi lại xảy ra vấn đề gì?

Trướcđây, bởi vì chuyện Mộ Chỉ Ly, hắn cũng đã từng khiển trách Đồng Mẫn Nhi, nếukhông phải niệm tình nàng ta đã lập được nhiều công lao trước kia thì hắn chắcchắn đã dạy bảo nàng ta một phen rồi.

Tình thếlúc đó chỉ là chuyện nhỏ không nghiêm trọng, tùy tiện có thể bỏ qua, thế nhưngnếu là chuyện quá nghiêm trọng, lại không cách nào che giấu. Hơn nữa, nếu đểcho tin tức chấp sự hành sự không công bằng này truyền đến tai người khác, lạikhông ngừng thêu phồng lên, đối với Bách Thảo Viên sẽ có ảnh hưởng không hề nhỏ.

- Đồng MẫnNhi làm việc dường như quá thiên vị, tựa hồ chỉ cần đệ tử nào nịnh hót nàng,khiến nàng hài lòng thì nàng ta sẽ đối xử rất tốt với đệ tử đó. Còn đệ tử nàokhiến nàng không vừa lòng, bất kể có thành tích tốt thế nào đi nữa thì nàng tacũng sẽ nghĩ ra mọi biện pháp để chèn ép. Cứ mãi như vậy thì chỉ sợ là những đệtử ưu tú của Bách Thảo Viên chúng ta sẽ càng ngày càng ít. Nếu như chỉ cần adua, nịnh hót một chút liền có thể giành được đãi ngộ tốt, vậy còn người nào nỗlực trồng trọt nữa chứ? Thuộc hạ thấy những năm gần đây, nguyên nhân Bách ThảoViên chúng ta thu hoạch càng ngày càng thấp chính là vì lý do này.

Sắc mặt TềNgộ vô cùng chăm chú, trên trán tràn đầy sự lo âu.

Sắc mặt DiệuThừa Ninh nhất thời có vài phần khó coi, nói:

- Ngươiđem tất cả sự việc chứng kiến hôm nay, kể cặn kẽ cho ta biết.

Nghe chưởngmôn nói vậy, Tề Ngộ lập tức đem những chuyện người thật việc thật nói cho DiệuThừa Ninh biết:

- .......Chưởng môn, như vậy có thể thấy được mấy ngày nay, Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di vẫnluôn bị Đồng chấp sự chèn ép, chuyện này quả thật là đả kích rất lớn đối với nhữngđệ tử có thành tích tốt.

- Mộ ChỉLy?

Diệu ThừaNinh lại nhíu chặt lông mày lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không ngờtừ trong miệng Tề Ngộ, hắn lần thứ hai có thể nghe được cái tên Mộ Chỉ Ly này.

Trướcđây, lúc Mộ Chỉ Ly vừa tiến vào Lưu Ly Viện, hắn cũng đã từng khuyên bảo Đồng MẫnNhi, bất luận thế nào cũng không được tìm Mộ Chỉ Ly gây sự. Hiện tại, xem ra ĐồngMẫn Nhi căn bản chỉ xem lời dặn dò của hắn như gió thoảng bên tai, thực là đánggiận mà!

- Mộ ChỉLy rất am hiểu kỹ thuật trồng trọt dược thảo sao?

- Đúng vậyạ! Băng Tâm Thảo do nàng trồng tuyệt đối là loại tốt nhất trong tất cả đệ tử,cho dù đích thân thuộc hạ đi trồng cũng tuyệt đối không thể so sánh với nàng được.

Tề Ngộ chậmrãi nói, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng.

Diệu ThừaNinh trầm mặt trong chốc lát, tựa hồ đang suy tư việc gì đó, đột nhiên ngẩng đầulên nhìn mặt Tề Ngộ, nói:

- Ngươi cảmthấy đứa đệ tử Mộ Chỉ Ly này thế nào?

Xem ra, tấtcả đệ tử thông qua Vô Tận Thí Luyện tiến nhập Thiên Âm Môn đều là những ngườicó bản lĩnh.

Không ngờkỹ thuật trồng trọt của Mộ Chỉ Ly lại khiến người ta kinh hãi như thế, tuy rằnghắn chưa tận mắt thấy qua, nhưng chỉ cần nghe cách nói của Tề Ngộ thì hắn liềncó thể tưởng tượng được. Hắn biết rất rõ tính cách của Tề Ngộ, có sao nói vậy,thấy hai nhất định sẽ nói hai, tuyệt đối sẽ không thổi phồng sự thật, cũng sẽkhông để cho người khác chịu oan uổng. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắnphái Tề Ngộ đi thẩm tra dược điền, đổi thành những người khác thì chưa chắc hắnđã tin tưởng.

- Kỹ thuậttrồng trọt của nàng rất tốt, điều này không cần phải nói, hơn nữa thái độ làmngười của nàng cũng rất khiêm tốn, không kiêu căng ngạo mạng. Điều thuộc hạ xemtrọng nhất chính là nàng ta đối mặt với Đồng Mẫn Nhi lúc nào cũng nghĩ trămphương ngàn kế gây khó khăn cho mình, mà nàng không bao giờ có nữa điểm lười biếnghay oán niệm gì cả, điểm này có rất nhiều người không làm được.

Tề Ngộ mỉmcười nói.

Nhìn nụcười thản nhiên trên mặt Tề Ngộ, khóe miệng Diệu Thừa Ninh chậm rãi nhấc lên mộtđộ cong mơ hồ, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ ngoan tuyệt, nói:

- Tề trưởnglão, ngươi thay ta tuyên bố khắp nơi, phế bỏ chức vị chấp sự của Đồng Mẫn Nhi,để nàng ta đến Lưu Ly Viện. Còn về chấp sự mới chính là Mộ Chỉ Ly!

Tề Ngộ ngẩnra, không ngờ Diệu Thừa Ninh sẽ ra quyết định này. Đợi đến khi hắn nhìn thấy nụcười nhàn nhạt trên mặt của Diệu Thừa Ninh thì tâm hắn cũng buông xuống. Tề Ngộlập tức hướng Diệu Thừa Ninh thi lễ, sau đó nói:

- Thuộc hạsẽ đi ngay!

Tại căn cứbí mật, Mộ Chỉ Ly vừa mới giúp Mộ Hàn Mặc trị liệu thương thế xong, đột nhiênnàng phát hiện bên ngoài phòng mình có người đang gõ cửa, vội vàng rời khỏi căncứ bí mật, thong thả mở cửa phòng ra.

Vừa mới mởcửa phòng, Mộ Chỉ Ly liền nhìn thấy Tử Di đang đứng ngoài cửa. Lúc này, trên mặtTử Di đang lộ ra vẻ sốt sắn nhè nhẹ, tuy nhiên vẻ vui sướng lại nhiều hơn vẻ sốtruột.

Nhìn thấyMộ Chỉ Ly mở cửa phòng, Tử Di lập tức kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly lại, vội vàngnói:

- Chỉ Ly,vừa rồi có đệ tử đến thông truyền, bảo tỷ thay thế chức vụ của Đồng Mẫn Nhi. Muộiđã lén hỏi thăm rồi, nghe nói Tề Ngộ trưởng lão cũng đã đến đây, hơn nữa bầukhông khí bên trong cũng rất căng thẳng. Muội đoán chừng đây chính là cơ hội củatỷ, trước kia không phải là Tề trưởng lão đối với tỷ rất hài lòng sao? Hôm nay,đoán chừng Đồng Mẫn Nhi sẽ rất thê thảm, tỷ mau đến xem đi!

Nhìn bộsáng đắc ý kia của Tử Di, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không kềm được nở một nụ cười rựcrỡ, nói:

- Tỷ lậptức qua đó.

Nàng biếtchuyện lần này sẽ tạo thành một vài ảnh hưởng nho nhỏ đến Đồng Mẫn Nhi, nhưng đếntột cùng là dạng kết quả gì thì nàng cũng không biết.

Mộ Chỉ Lychậm rãi rời khỏi, trong lòng lại âm thầm suy đoán kết quả đến tột cùng là dạnggì. Lần này, nàng chỉ là tương kế tựu kế, nàng cũng nghĩ sau khi mình trở về từHuyết Sắc Địa Ngục thì Đồng Mẫn Nhi đã không còn có thể uy hiếp gì đến nàng nữarồi.

Dù saothì tại Bách Thảo Viên này, muốn đem một người có địa vị cao hơn mình kéo xuốngcũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Một mai khi địa vị của nàng tăng cao, muốngiải quyết Đồng Mẫn Nhi chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Hiện tại,xem ra đã bớt đi một chuyện xấu rồi, có lẽ trước khi tiến vào Huyết Sắc Địa Ngục,nàng có thể giải quyết tất cả những chuyện rắc rối này rồi.

Nhìn bộdáng ung dung, không chút hoang mang của Mộ Chỉ Ly, Tử Di không kềm được mà lôikéo tay nàng nhanh chóng về đến phía trước:

- Tề trưởnglão đang chờ đợi tỷ đấy, vậy mà tỷ còn thong thả như thế, quả thật là hoàng đếkhông vội thái giám đã vội mà.

- Ha ha.

Nghe TửDi dùng thành ngữ để ví, Mộ Chỉ Ly không nén được mà bật cười, nói:

- Muội vínhư vậy là không đúng, tỷ quả thực không vội.

- Được được,muội là thái giám, được chưa?

Tử Di mỉmcười trách cứ, cũng không vì thế mà cảm thấy tức giận.

Tử Dicùng Mộ Chỉ Ly đi đến trước cửa, lúc này nàng mới lên tiếng:

- Được rồi,tỷ mau chóng vào đi, muội không thể ở đây quá lâu được, muội đi về trước đây.Sau khi trở về nhớ nói cho muội biết kết quả!

- Tỷ biếtrồi, muội mau trở về đi.

Mộ Chỉ Lybất đắc dĩ nói, dọc đường đi, Chỉ Ly đã nói là nàng không cần phải tiễn mình,thế nhưng nha đầu kia lại giống như rất quyết tâm, bất luận thế nào cũng khôngchịu dừng chân, quả thực khiến nàng cảm thấy chả biết làm sao.

Trong khoảnhkhắc Mộ Chỉ Ly bước vào bên trong đại sảnh, nàng liền phát giác ra bầu khôngkhí bên trong đang rất căng thẳng. Mà sau khi nàng bước vào thì bầu không khí vốnđã rất căng thẳng lại càng nặng nề thêm vài phần, giống như triệt để đông cứnglại vậy.

Thấy MộChỉ Ly đến, Tề Ngộ nở một nụ cười hòa nhã, ngay cả giọng điệu cũng thay đổikhông ít, hắn nói:

- Mộ ChỉLy! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!

Nhìn dángvẻ thân thiết đó của Tề Ngộ, vẻ lạnh nhạt như băng trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng thubớt vài phần, chợt mỉm cười đạm nhạt hướng Tề Ngộ thi lễ một cái, sau đó mớinói:

- Bái kiếntrưởng lão, bái kiến chấp sự.

Nghe vậy,Tề Ngộ hài lòng gật đầu, còn Đồng Mẫn Nhi lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu sanghướng khác không thèm nhìn Mộ Chỉ Ly.

- Hômnay, ta gọi hai người đến đây là để tuyên bố mệnh lệnh của chưởng môn.

Tề Ngộ chậmrãi mở miệng nói, ánh mắt đảo qua đảo lại quan sát hai người Mộ Chỉ Ly cùng vớiĐồng Mẫn Nhi.

Tề Ngộ vừanói xong, hai người đều không cầm lòng được mà nhìn về phía Tề Ngộ, không biếtquyết định của chưởng môn đến cuối cùng là dạng gì. So với vẻ hiếu kỳ của Mộ ChỉLy thì trong lòng Đồng Mẫn Nhi lại vô cùng khẩn trương.

Cũngkhông biết lúc trước Tề Ngộ đã nói những gì với chưởng môn, nhìn Mộ Chỉ Ly đangđứng bên cạnh cùng với thái độ của Tề Ngộ, trong lòng Đồng Mẫn Nhi dâng lên mộtloại dự cảm xấu.

- Chưởngmôn truyền lệnh bãi miễn chức vụ chấp sự của Đồng Mẫn Nhi, về sau ngươi sẽ đếnsống ở Lưu Ly Viện, nhận đãi ngộ tương tự như những đệ tử bình thường khác.

Giọng nóikhàn khàn của Tề Ngộ truyền vào trong tai hai người.

Hai mắt ĐồngMẫn Nhi đột nhiên trợn to, lời của Tề Ngộ như một tia sấm sét nổ vang dội tronglòng nàng ta, khiến đầu óc nàng trống rỗng.

Ngay sauđó, Tề Ngộ tiếp tục nói:

- Sau nàysẽ do Mộ Chỉ Ly tiếp nhận chức vụ chấp sự, đây chính là sự tín nhiệm của chưởngmôn đối với ngươi, ngươi không nên phụ sự kỳ vọng của chưởng môn.

Trong mắtMộ Chỉ Ly thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ chưởng môn lại trực tiếpphế đi chức vụ chấp sự của Đồng Mẫn Nhi, đây quả thật là một việc ngoài dự liệucủa nàng. Lúc trước, nàng tố giác Đồng Mẫn Nhi là muốn kéo Đồng Mẫn Nhi khỏi vịtrí chấp sự, nhưng không ngờ lại nhanh như thế!

Nếu nhưnói vừa rồi Đồng Mẫn Nhi là rơi vào một phiến không gian trống rỗng thì bây giờchính là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đợi đến khi nàng phản ứng kịp thì trêngương mặt xinh đẹp kia đã tràn đầy vẻ khó tin, giọng nói không tự chủ được màtăng cao mấy tông, nói:

- Điềunày sao có thể chứ? Làm sao chưởng môn lại hạ quyết định như vậy?

Tề Ngộ cóchút không vui, cau mày nói:

- Ý củangươi là ta nói bậy bạ phải không?

Nhận thấycơn tức giận trong giọng điệu của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi nhất thời kinh hãi, nhưngnàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định:

- Khôngthể nào, chưởng môn không thể đưa ra quyết định như vậy. Ta cũng không làm gìsai, tại sao lại muốn bãi miễn chức vụ chấp sự của ta? Ta không phục!

- Đồng MẫnNhi, ngươi làm việc không phân công tư, dung túng người khác làm bậy. Trướcđây, chưởng môn đã từng nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi lại không chịu sửa đổi. Hiệntại, bãi miễn chức vụ chấp sự của ngươi, ngươi vẫn còn ý kiến gì sao?

Giọng nóicủa Tề Ngộ tăng thêm vài phần lạnh lùng, vài phần khí thế.

Sắc mặt củaĐồng Mẫn Nhi dần dần trắng bệch, vội vàng hỏi:

- Khôngthể nào! Ta muốn tìm chưởng môn, ta muốn nghe chính miệng người nói cho ta biết!

Tề Ngộ hừlạnh một tiếng, nói:

- Chưởngmôn đã sớm biết ngươi sẽ làm như vậy, nên người đã hạ lệnh thông báo khắp BáchThảo Viên. Ta chẳng qua chỉ đến thông báo cho hai người các ngươi một tiếngthôi, đến lúc đó ngươi liền biết lời lão phu nói là thật hay giả!

Đồng MẫnNhi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người phảng phất như mất đi tấtcả sức lực, lui về phía sau mấy bước. Nàng nhìn Tề Ngộ đang đứng trước mặt, lạinhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, chợt hung tợn la to với Mộ Chỉ Ly:

- Coi nhưta xui xẻo thì ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi sống yên ổn!

Thanh âmvừa rơi xuống, Đồng Mẫn Nhi liền điên cuồng chạy ra bên ngoài. Vào thời điểmnày, nàng căn bản là bất chấp hết tất cả lễ nghi, chỉ hy vọng tất cả những thứnày đều là giả.

Từ đầu tớicuối, Mộ Chỉ Ly đều đứng im lặng một bên, sắc mặt không vui không buồn. Nàng đốivới chức vụ chấp sự này không hề có bất kỳ tâm tư gì, nàng chỉ muốn kéo Đồng MẫnNhi khỏi vị trí này, bản thân mình không cần phải nhìn sắc mặt người khác.

Tuy nhiênkết quả như thế cũng không tệ, tự mình làm chấp sự cũng là chuyện tốt, sau nàykhông còn người nào dám bày ra dáng vẻ tự cao tự đại với mình. Một năm qua,nàng sinh sống ở Thiên Âm Môn, nàng đã sớm nhận ra được tầm quan trọng của địavị.

Tề Ngộ bướcthong thả đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, miệng nở nụ cười hài lòng, vỗ vỗ vai Mộ ChỉLy, nói:

- Sau nàybiểu hiện tốt một chút, chúng ta đều tin tưởng ngươi.

Mộ Chỉ Lykhom lưng hành lễ, cung kính nói:

- Vãn bốinhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không để cho chưởng môn cùng trưởng lãothất vọng.

- Vậyngươi đi về trước đi, thu xếp dọn đến viện dành cho chấp sự.

Tề Ngộcăn dặn.

Một mạchtrở về, Mộ Chỉ Ly không kềm được cảm xúc, nàng bùi ngùi yên lặng nửa năm, nhưngngược lại xảy ra biến hóa rất lớn. Vừa mới vào ở trong Lưu Ly Viện không baolâu đã được làm chấp sự, cảm giác này quả thực là không tệ.

Nửa đường,Mộ Chỉ Ly lại gặp được hai thân ảnh quen thuộc. Tử Di cùng với Trầm Hướng Thiênđang đứng cùng một chỗ bàn luận việc gì đó, sắc mặt bọn họ có chút kích động.

- Tử Di.

Mộ Chỉ Lycầm lòng không đậu mà lớn tiếng gọi.

Nghe giọngnói quen thuộc, Tử Di vội vàng xoay người lại, trên mặt xuất hiện một nụ cười ấmáp. Ngay sau đó nàng chợt quay sang trợn mắt với Trầm Hướng Thiên, nói:

- Hừ, ChỉLy tỷ tới rất đúng lúc, muội sẽ đi hỏi tỷ ấy.

Trầm HướngThiên nhún nhún vai một cái, cũng không nói gì, ra hiệu bảo Tử Di tự mình đi hỏi.

Tử Dinhanh chóng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, lôi kéo cánh tay phải của Mộ Chỉ Ly,nói:

- Chỉ Lytỷ à! Muội nghe Hướng Thiên nói tỷ bây giờ là chấp sự của Bách Thảo Viên? Đó làsự thật hả?

Tuy rằngnàng cảm thấy lần này Chỉ Ly nhất định sẽ được thưởng và Đồng Mẫn Nhi cũng sẽ bịtrách phạt, thế nhưng bãi miễn chức vụ có phần quá đáng!

Mộ Chỉ Lykhông khỏi nhìn sang Hướng Thiên, nói:

- Tin tứccủa ngươi quả thật rất nhanh nhẹn, ta chỉ vừa mới biết thôi mà ngươi cũng đã biếtrồi sao!

Nghe vậy,Trầm Hướng Thiên cười khẽ, nói:

- Lúc tatới, vừa vặn đụng phải người truyền tin này, cho nên ta mới biết, nếu không thìlàm sao biết được nhanh như vậy!

Mộ Chỉ Lychẳng ừ hử gì cả, không cần phải bàn về thủ đoạn của Trầm Hướng Thiên, từ việcchỉ tốn một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa ngày mà hắn có thể tra ra người hãmhại Tử Di, từ đó có thể nhìn ra năng lực của hắn thế nào rồi.

Tử Dinghe hai người trò chuyện, không cầm được mà trợn to mắt, ngay cả bàn tay đanglôi kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly cũng tăng thêm vài phần lực đạo, nói:

- Chỉ Lytỷ, chẳng lẽ những lời Hướng Thiên nói là sự thật? Tỷ trở thành chấp sự củaBách Thảo Viên sao?

Mộ Chỉ Lykhẽ gật đầu, nói:

- Đúng vậy,vừa rồi Tề trưởng lão đã đến thông báo tin này.

- Thực? Tỷkhông có gạt muội chứ?

Tử Di gặnghỏi lần thứ hai.

- Khôngcó!

- Ha ha,thật là quá vui sướng! Cuối cùng Đồng Mẫn Nhi cũng không thể tiếp tục lớn lối nữarồi, muội có thể trở mình rồi. Lúc trước bị chấp sự hãm hại, bây giờ chắc chắnsẽ được chấp sự chiếu cố nha! Chỉ Ly tỷ à! Tỷ phải chiếu cố muội nhiều hơn đó!

- Thôi đicô nương!

Mộ Chỉ Lyliếc Tử Di một cái, cười nói:

- Nếu như muội phạm phải lỗi lầm nào đó thì tỷnhất định sẽ nghiêm trị không tha, ha ha.

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status