Y Thủ Che Thiên

Chương 599: Thiên Âm Môn thê thảm​

/655


Sáng sớm hôm sau.

Tia nắng đầu tiên tỏa sáng giữa không trung, bầu trời xanh thẳm khiến mây mù tan nhanh, màu vàng của nắng lan tỏa khắp nơi.

Đội ngũ dày đặc đã xuất hiện trước cửa Thiên Âm Môn, liếc mắt nhìn quathì đông nghìn nghịt, đây chính là lực lượng mạnh nhất của Thiên Huyềnđại lục, tất cả các cường giả đều tập trung ở đây, trên mặt mỗi ngườiđều tràn đầy quyết tâm.

Hôm nay Thiên Huyền đại lục gặp phải đại nạn nên thành bại phụ thuộc vào lần hành động duy nhất này. Chỉ có giải quyết được Tần Lãng thì cuộcsống của họ mới bình an trở lại, bằng không thì họ sẽ phải sống cuộcsống bị áp bức bóc lột.

Vì thế hệ sau này, vì danh dự của bọn họ, trận chiến này không thể tránh được.

- Giết!

Mộ Thiên Tĩnh lớn tiếng hô, từ sau khi Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đến chủ thế giới, với tài nguyên và thành tích mà hai người bọn họ giành được ở chủ thế giới thì Thiên Âm Môn là môn phái đứng đầu của Thiên Huyền đạilục, thân là môn chủ của Thiên Âm Môn nên hắn là người có tiếng nói ởđây.

- Giết giết giết!

Mọi người đồng loạt hô to, thà là trả giá bằng tính mạng chứ họ nhất định không chịu lùi bước.

Mộ Thiên Tĩnh lãnh đạo mọi người ầm ầm tiến vào Thiên Âm Môn, mọi ngườinối đuôi nhau đi vào, Hỏa phong điệp chói mắt như lửa, trong lúc mọingười đua nhau chạy thì tạo thành tiếng gió khiến cho Hỏa phong diệp dichuyển xoàn xoạt dưới đất, giống như là đang hoan nghênh bọn họ vậy.

Trở lại Thiên Âm Môn, đôi mắt của Mộ Thiên Tĩnh cay cay, nơi này khiếnhắn lúc nào cũng bận tâm, không khí ở Thiên Âm Môn bây giờ khác lúctrước rất nhiều.

Tất nhiên mọi người cũng cảm nhận được không khí khác thường này, hầunhư không thấy bóng dáng của đệ tử Thiên Âm Môn đâu cả, tất cả im ắngkhiến cho mọi người liền nghĩ đến chuyện có khi nào Tần Lãng đã tàn sátcả Thiên Âm Môn rồi không?

Nghĩ đến khả năng này trong lòng mọi người giống như vang lên một hồichuông báo động, Tần Lãng bụng dạ nham hiểm nên chuyện này có thể xảy ra lắm. Môn chủ mấy môn phái cũng đã biết được việc Tần Lãng mấy hôm trước đến chỗ của mình, đó là cảm giác may mắn duy nhất, may mắn là khôngphải đối diện với một mình với Tần Lãng, tuy nhiên hành động lần này của bọn họ đã bị bại lộ.

Cho dù là bại lộ thì cũng chẳng sao, bọn họ hôm nay đường đường chínhchính chiến đấu, đối thủ là một mình Tần Lãng, tất nhiên là không cầnphải giấu diếm.

Đứng ở chi diên Thiên Âm Môn, Tần Lãng nhìn thấy đám tu luyện giả phía dưới thì khóe miệng nở một nụ cười:

- Đúng là một đám không sợ chết, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, tamuốn xem khi các ngươi bị chết nhiều người như vậy rồi thì có thể cứngđầu được nữa hay không?

Với thực lực của hắn thì đối phó với tu luyện giả Càn Khôn cảnh cũngkhông cần tốn nhiều sức, nhưng nhân số đông thì cũng có chút ảnh hưởng,nhưng với những người này hắn đã có chuẩn bị, không cần lo lắng nhiều.

Lúc mọi người đến chi diên của Thiên Âm Môn thì xác định được là cảThiên Âm Môn không hề có bóng dáng của đệ tử nào cả, không biết tất cảđệ tử đã đi đâu hết rồi. Tâm tư của Mộ Thiên Tĩnh nặng trĩu.

Bỗng dưng hắn cảm nhận được khí tức ở một nơi khác trong Thiên Âm Môn,cẩn thận nhận định lại thì liền đếm được không biết bao nhiêu là khítức, xem ra Tần Lãng không giết đệ tử Thiên Âm Môn mà đem nhốt họ lại.

- Rốt cuộc các ngươi cũng đến.

Cảm nhận được khí tức đang dâng lên phía sau mình, Tần Lãng chậm rãi quay đầu lại:

- Hôm nay các ngươi muốn đến phục tùng ta sao?

- Ngông cuồng!

Lăng Phong cười lạnh một tiếng.

- Ngươi là tu luyện giả của chủ thế giới thì ta khuyên ngươi hãy mau cút về chủ thế giới đi, nếu không thì chúng ta sẽ cho các ngươi chết ởThiên Huyền đại lục.

Lăng Phong vừa dứt lời thì Tần Lãng cười phá lên giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian vậy.

- Ha ha, buồn cười chết mất, chẳng lẽ tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục không biết tự lượng sức mình sao?

Mọi người im lặng không nói gì, nhìn Tần Lãng trước mặt, có thể nói tuổi Tần Lãng ít hơn so với bọn họ, nhưng tu vi lại mạnh hơn họ nhiều lần,nội tình của chủ thế giới và Thiên Huyền đại lục đúng là khác nhau mộttrời một vực.

- Các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện, saukhi bẻ gãy xương các ngươi xong thì ta muốn xem thử các ngươi có còncứng đầu như vậy hay không.

Trong mắt Tần Lãng lóe ra một tia lạnh thấu xương, khẩu khí không ai sánh nổi.

Ngông cuồng! Loại ngông cuồng không ai bằng này của hắn khiến mọi ngườikhông thể phản bác được, vì bọn họ so với hắn thì hắn mạnh hơn rấtnhiều.

- Nếu các ngươi không ta tay thì ta đành ra tay trước vậy.

Tần Lãng cười lạnh một tiếng, thân hình bay vụt lên, bay thẳng vào giữa vòng vây.

Chỉ thấy hai bàn tay của Tần Lãng như ưng trảo, khí tức mạnh mẽ từ haitrảo văng ra tung tóe, mười ngón tay như đạn bắn ra liên hồi, từng đạovô cùng hung hãn bắn ra cường giả xung quanh.

Khí kình vang lên từng trận chói tai, mọi người thậm chí có thể nhìnthấy rõ đòn công kích đó, năng lượng lưu chuyển như sóng gợn, vừa ra tay đã bày ra thực lực mạnh nhất.

Mọi người vội vã vận chuyển thiên lực chống cự, nhưng khí kình đánh đếnbất ngờ, hơn nữa tu vi của bọn họ kém xa Tần Lãng nên hốt hoảng ngăncản, không thể tránh khỏi thương thế.

Sắc mặt mọi người trắng bạch, Tần Lãng chỉ mới tùy ý ra tay mà đã làmcho hơn mười người bị thương. Mặc dù trong lòng mọi người đã có sự chuẩn bị nhưng đến lúc chân chính đối mặt thì vẫn bị sức mạnh của Tần Lãnglàm cho khiếp sợ.

- Chỉ với một chút thực lực như vậy mà cũng muốn đối đầu với ta à?

Tần Lãng cười đắc ý:

- Hôm nay ta giết các ngươi thì thế lực của các ngươi sẽ như rắn mấtđầu, như vậy càng dễ dàng cho ta thâu tóm hơn. Còn nữa, lần này cácngươi làm như vậy thật ra đã giúp ta giảm bớt đi không ít phiền toáiđâu.

Lời nói châm chọc vừa truyền ra thì thế công của Tần Lãng nhất thời càng thêm mãnh liệt. Một mình Tần Lãng đứng chiến đấu ở giữa, chư vị cườnggiả của Thiên Huyền đại lục đứng bốn phía chung quanh, chiêu thức ùn ùnsáng lạn chói mắt, năng lực của các môn phái, các gia tộc có danh tiếngđã được thi triển ra.

Năng lượng khủng bố càn quét Thiên Âm Môn, sấm sét phảng phất từ chíntầng mây, gió gào rít không ngừng, tu luyện giả của Thiên Huyền đại lụcliên tiếp thi triển những chiêu thức cực mạnh, đến ngay cả mặt đất cũngbị chấn động.

Chiến đấu chừng hơn mười phút thì đã có vô số cường giả chết trong tayTần Lãng, nhìn thi thể dưới mặt đất ngày càng nhiều khiến mọi người lạnh sống lưng.

Mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa, cây phong diêm dúa lẳng lơ phảng phất mùi máu tươi, đến cả mặt đất ở Thiên Âm Môn cũng bị máu nhuốm đỏ, thảmthiết không nói nên lời. Cường giả của một đại lục cứ như vậy mà ngãxuống, Tần Lãng ra tay tàn nhẫn thật khiến người ta giận sôi người.Cường giả chết đi cũng không được toàn thây khiến cho mọi người sợ hãi.

Sắc mặt Mộ Thiên Tĩnh tái nhợt, hắn chưa từng nghĩ là thực lực của TầnLãng lại khủng bố như vậy, nhìn nhiều bằng hữu chết khiến tròng mắt hắnđỏ lên, Tần Lãng!

Lúc nãy Mộ Thiên Tĩnh đã giao thủ với Tần Lãng và bị thương, quần áodính nhiều vết máu, tuy nhiên trong lòng hắn đầy phẫn nộ nên liền xônglên lần nữa, tấn công Tần Lãng.

Tần Lãng ngửa mặt lên trời cười dài, ánh mắt châm chọc nhìn bọn họ:

- Các ngươi đúng là ngu không ai bằng, vẫn muốn chiến đấu tiếp sao? Vậythì các ngươi hãy đi theo vết xe đổ của đám người đã nằm ở đây đi.

Loại giao tranh trong thiên hạ này đúng là tốt thật, lần đầu tiên hắncảm thấy tự hào khi mình là cường giả, có được năng lực mạnh mẽ nhất, ai cũng không thể đánh lại hắn, trong nháy mắt tiêu diệt được đối phươngthành tro bụi, cảm giác này thật là sung sướng.

- Ngươi nằm mơ đi.

Mộ Thiên Tĩnh quát một tiếng, quyền thế cuồng mãnh, hung hăng tiến về phía Tần Lãng.

Quả đấm của Tần Lãng phóng to lên, hắn cười lạnh một tiếng, hung hăng nghênh đón một quyền, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc.

- Xem ra đúng là ngươi không sợ chết, vậy hãy để ta tiễn ngươi về Tây Thiên.

Hai nắm đấm va chạm nhau giữa không trung, khóe miệng Tần Lãng vẫn giữnụ cười đó, còn trong mắt Mộ Thiên Tĩnh lộ rõ vẻ khiếp sợ, khí kình củaTần Lãng mạnh hơn hắn nhiều.

Cơ thể Mộ Thiên Tĩnh bị đánh lui về sau, nhưng Tần Lãng cũng không buông tha cho hắn, tay trái duỗi ra, trực tiếp túm lấy tay của Mộ Thiên Tĩnh, thân hình tiến về trước, tay phải nắm lấy tay còn lại, một quyền dũngmãnh đánh vào ngực Mộ Thiên Tĩnh.

Trong tình huống bị thất thế và bị đánh như vậy thì sắc mặt Mộ ThiênTĩnh ngày càng tái nhợt, mặt không còn chút máu, chỉ cảm thấy dường nhưcó một ngọn núi lớn đè lên người hắn, lục phũ ngũ tạng đều bị nghiềnnát.

Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy vậy thì liền vọt lên, phân tán côngkích của Tần Lãng. Tần Lãng cười nhạo một tiếng, tiếp tục đánh thêm mộtquyền vào ngực Mộ Thiên Tĩnh, thân hình Mộ Thiên Tĩnh bay ngược về phíasau cả vài trăm thước, dọc đường đụng phải không ít tòa nhà, cuối cùngdừng lại ở một góc phòng.

Tuy nhiên, dù cả người Mộ Thiên Tĩnh mềm nhũn như bùn nhưng hắn vẫn dùng hai tay chống đỡ cả người và đứng dậy, người hơi ngửa về sau, rồi lạingã ầm xuống mặt đất, hắn căn bản không còn sức lực để đứng lên nữa.

Lục phủ ngũ tạng đau nhức, bị Tần Lãng tấn công liên tục khiến hắn cảm thấy tử thần đang đứng trước mặt mình.

- Khụ!

Ho nhẹ một tiếng mà máu tươi phụt ra, từng ngụm từng ngụm máu cứ thế phun ra.

Khuôn mặt của hắn đã tái nhợt đến cực điểm, sức lực không còn, đến cảmắt cũng không mở nổi. Ngay lúc này từng khuôn mặt thân quen không ngừng hiện lên trong đầu hắn, Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng, Mộ Kình Lệ, nhữngngười quan trọng nhất xuất hiện trước mắt hắn, nhưng cuối cùng chỉ cònlại Chỉ Ly.

Ly Nhi, cha vô dụng, không thể giúp con giữ được Thiên Âm Môn, để chongười khác cướp đoạt nó. Vốn tưởng là cả nhà sẽ được đoàn tụ ở chủ thếgiới nhưng không ngờ là đến cơ hội gặp con cũng không còn.

Cứ chiến đấu thế này thì ở đây sẽ không còn người nào sống sót nữa. Bịthương nặng rồi chết, những tu luyện giả bị thương nặng không nặng thìcũng không còn sức chiến đấu nữa, kết cục cũng chẳng khá hơn được.

Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh cố gắng đứng thẳng dù bản thân cũng đau đớn đến phát run. Lúc này chỉ cần bọn họ hít thở thôi là cũng đau đến thấuxương rồi, không ai có thể ngờ là Tần Lãng lại mạnh như vậy.

Vốn muốn liều mạng xông vào thì cũng có thể khiến Tần Lãng bị lép vế, ai ngờ là bọn họ không đủ sức để làm chuyện đó, thực lực quá chênh lệch,chưa bao họ và Tần Lãng giao thủ mà ngang sức ngang tài cả, bọn họ bịmột mình Tần Lãng đánh cho tan tác.

Tu luyện giả ở chủ thế giới đều mạnh như vậy sao? Vào giờ khắc này hầunhư tất cả mọi người đều chán nản, nhìn thi thể trên mặt đất thì họ cũng biết là mình sẽ sớm đi xuống suối vàng mà thôi.

Với bọn họ thì chết cũng không thành vấn đề nhưng cứ nghĩ đến môn phái,đến gia tộc là lòng họ đau như cắt, nghĩ đến việc bọn họ yếu thế và phải sống cuộc sống bị Tần Lãng áp bách thì đó mới chính là thống khổ.

- Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, đối đầu với ta chẳng mang lại điềugì tốt đẹp cho các ngươi đâu. Các ngươi không nghe thì ta chỉ còn cáchnhư vậy thôi.

Tần Lãng cười lạnh một tiếng.

- Ngay từ đầu nếu nghe lời của ta thì ít nhất môn chủ hoặc gia chủ cácngươi đều không bị ảnh hưởng gì rồi, tuy nhiên giờ đây tất cả các ngươikhông còn gì cả.

Đệ tử của Thiên Âm Môn bị giam trong điện, vốn nghe thấy có tiếng đánhnhau ở Thiên Âm Môn đỉnh thì rất vui mừng, đợi lâu như vậy rốt cuộc mônchủ bọn họ cũng đã đến cứu bọn họ về rồi sao? Nghe tiếng đánh nhau khủng bố ngoài kia thì bọn họ thấp thỏm chờ mong, cái nơi tối tăm không cóánh mặt trời này khiến họ phát điên, mỗi lần Tần Lãng xuất hiện là bọnhọ đều thấy run sợ trong lòng.

Sống kiểu này đúng là khó chịu đến cực điểm, chỉ hy vọng mau mau đượcgiải thoát, mà giao thủ cỡ này thật đúng là khiến bọn họ mỏi mắt chờmong.

Thiên Cẩn Thần chau mày:

- Tiếng động mạnh như thế này thì nhất định không phải chỉ mình môn chủ mà còn có cả cường giả nữa.

Nam Cẩn gật đầu, trong đôi mắt đầy trí tuệ lóe sáng, nhưng khuôn mặt hắn cũng không thả lỏng ra được.

- Thực lực của Tần Lãng mạnh như vậy, tu luyện giả Kiều Khôn Cảnh mà còn không làm gì được hắn, vậy nên muốn thắng Tần Lãng cũng không dễ.

- Môn chủ đi lâu như vậy không trở về, chắc là đi thương lượng với cácmôn chủ và tộc trưởng khác, sau đó mới dẫn quân đến đây, thương vongchắc lớn lắm đây.

Thiên Cẩn Thần trầm giọng nói.

Hai người Thiên Cẩn Thần và Nam Cẩn nói chuyện với nhau xong thì nụ cười liền vụt tắt trên miệng họ. Đúng vậy, sức mạnh của Tần Lãng đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của họ, dù cho môn chủ có muốn cứu bọn họ thì cơhội cũng cực kì ít, nói không chừng tính mạng của môn chủ cũng sẽ khôngđảm bảo được.

Vào lúc này bỗng nhiên họ mong muốn môn chủ của mình không nên trở về, nếu như vậy thì môn chủ có thể tránh được nguy hiểm.

- Ngừng chiến đấu rồi.

Nam Cẩn đột nhiên nói.

Mọi người kinh hãi khi phát hiện ra năng lượng mênh mông đã ngưng lại,cuối cùng ai thắng ai bại? Bất giác mọi người nắm chặt hai tay lại, hyvọng là kết quả tốt. Tuy nhiên bọn họ ở đây lâu như vậy mà chưa có aiđến cứu, điều này làm cho lòng họ chùng xuống.

Nếu như môn chủ thắng thì nhất định sẽ đến cứu bọn họ trước, nhưng đếntận bây giờ vẫn không ai đến đây thì kết quả ai cũng có thể đoán ra rồi.

- Két két.

Cửa đại điện mở ra, ánh sáng mặt trời lâu ngày mới chiếu rọi vào trongđiện, ánh sáng chói mắt khiến mọi người nheo mắt lại, nhìn ra bên ngoàiđại điện.

Ngay sau đó những bước chân dồn dập vang lên, cửa lớn bị đóng lại, trênmặt mọi người hiện lên sự kinh hãi, cảnh trước mắt nằm ngoài sức tưởngtượng của bọn họ, kết quả đó có nằm mơ họ cũng không bao giờ nghĩ đến.

Những người trước mặt họ không phải ai xa lạ mà chính là những trưởnglão và gia chủ trước đây đã đến Thiên Âm Môn, đi trước đó là Lăng Phongvà Tư Đồ Tĩnh, hai người này bọn họ rất quen vì thời gian qua cũng hayđến Thần Quyết cung, qua lại thân thiết với Dược Tông, cơ hội lớn nhấtcũng nhờ vào hai môn phái đứng đầu này.

Tuy nhiên chưa ai thấy môn chủ và gia chủ thảm hại như vậy, máu nhuộm đỏ cả người, mặt trắng bệch, bước đi không vững, tất nhiên là bị thươngrất nặng, so với hình ảnh điềm tĩnh trước đây và bây giờ thì có thể nóilà một trời một vực.

Giọng nói của Tần Lãng từ bên ngoài đại điện vang lên:

- Các ngươi cứ ở cái nơi tối tăm không có ánh nắng mặt trời này đi nhé!Về phần môn phái và gia tộc các ngươi thì cứ để ta xử lý, các ngươikhông cần phải lo lắng. Ha ha ha...

Điệu cười khoái trá đó khiến cho mọi người như đóng băng, cao thủ củaThiên Huyền đại lục đều bị hắn giải quyết, họ có thể tưởng tượng ra sốphận của môn phái mình sau này như thế nào rồi. Tần Lãng chỉ bằng thựclực của một mình hắn mà đã đánh bay tất cả cường giả ở đây.

Nếu đổi lại là bình thường thì cường giả như vậy sẽ khiến mọi người sùng bái, thế nhưng Tần Lãng lại khiến cho họ hận thấu xương, nếu như có cơhội thì họ sẽ khiến cho Tần Lãng chết không có đất chôn, cho dù đổi cảtính mạng của tất cả mọi người ở đây thì bọn họ cũng sẽ không một chútdo dự.

Thiên Cẩn Thần cùng các đệ tử khác đi đến đỡ những cường giả bị thươngnằm xuống nghỉ ngơi, Thiên Cẩn Thần và Nam Cẩn quét mắt qua một vòng,không thấy Mộ Thiên Tĩnh đâu thì liền hỏi:

- Môn chủ đang ở đâu?

Nghe vậy thì cả Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh đều lộ vẻ đau khổ, lúc trước Mộ Thiên Tĩnh xông vào đánh nhau đã nhận phải đòn công kích đáng sợ, e làkhông còn khả năng sống sót nữa. Nếu đổi lại là họ mà nhận phải đòn công kích đó thì nhất định là đã chết rồi.

Nhìn đám người Lăng Phong biến sắc thì Nam Cẩn lùi về sau một bước, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt:

- Môn chủ mất rồi sao?

Hắn nắm chặt quả đấm lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng hắn khôngcảm thấy đau nữa vì lửa giận trong lòng hắn đã thống trị cả người hắn.

Tần Lãng, Tần Lãng, tất cả đều là do Tần Lãng! Ác mộng Thiên Huyền đại lục, ác mộng Thiên Âm Môn.

Hắn nghĩ hắn rất tốt số khi được Mộ Thiên Tĩnh đối đãi như con ruột, vậy mà giờ hắn không còn cơ hội gặp lại Mộ Thiên Tĩnh nữa, đau thấu tậnxương. Mộ tỷ tỷ, ta có lỗi với tỷ.

Sắc mặt của cả đám đệ tử Thiên Âm Môn đều trở nên khó coi, Thiên Âm Mônbị khống chế, môn chủ ngã xuống, chuyện như vậy đối với bọn họ có thểnói là bị đả kích liên tục.

Tâm tình của mấy cường giả ngày càng phức tạp, hôm nay họ bị giam ở nơinày nên không có cách nào biết được tin tức bên ngoài, cũng không biếtđược Tần Lãng sẽ làm gì tiếp theo. Phải cho bọn họ chuẩn bị thì thua mới không hối hận.

Chí ít nếu bọn họ toàn lực đánh một trận còn hơn là sống như con rùa rụt cổ, vậy là Thiên Huyền đại lục thực sự đã rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng rồi sao?

Nét mặt Thiên Cẩn Thần hiện lên sự chờ đợi:

- Hôm nay có thể hy vọng mấy người Mộ Chỉ Ly sẽ từ chủ thế giới trở về, mà một khi họ trở về thì Tần Lãng sẽ phải chết.

Nghe Thiên Cẩn Thần nói thì sắc mặt mọi người biến sắc lần nữa. Chínhxác, con người kiên cường kia bọn họ từng sùng bái, đợi Thiên Âm Môn trở nên hưng thịnh thì nhất định nàng sẽ trở về. Chỉ cần nàng xuất hiện thì cuộc sống của Thiên Huyền đại lục sẽ trở lại bình yên.

Con ngươi Lăng Phong bừng sáng, chợt hiểu ra điều gì đó, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

- Nếu như Mộ Chỉ Ly biết được chuyện ở Thiên Huyền đại lục thì sẽ trở về gấp, tuy nhiên bọn họ cũng không biết sự khác thường của nơi này, nhưng ngoài chờ đợi ra thì chúng ta không còn cách nào khác cả.

Tốc độ tu luyện của tu luyện giả Thiên Huyền đại lục cũng không nhanh,phải mất một thời gian dài để bọn họ đi đến chủ thế giới nên trong chốclát bọn họ không thể phát hiện ra được điều gì khác thường cả.

- Cũng không phải vậy, lúc trước Phong Bạch trưởng lão đã đưa thư tínvào trong thông đạo rồi, nếu Tần Lãng mà giết chết Phong Bạch trưởng lão thì ngay sau đó Phong Bạch trưởng lão sẽ quay vào trong thông đạo, nóinhư vậy là Chỉ Ly tỷ đã biết được việc này và đang nghĩ cách để trở về.

Thiên Cẩn Thần giải thích, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Nam Cẩn gật đầu nói:

- Tần Lãng cũng không biết Thiên Huyền đại lục có tu luyện giả ở chủ thế giới nên cũng không tính toán đến khả năng này. Mặc dù lúc đó PhongBạch trưởng lão có viết thư nói về hành động của hắn nhưng cũng khôngnói rõ nguyên nhân.

Lăng Phong không khỏi thở dài, nếu nói như vậy thì bọn người Mộ Chỉ Lykhông mau trở về sẽ khiến cho Thiên Huyền đại lục có chuyển biến lớn.Tuy nhiên, nếu như bọn Mộ Chỉ Ly có cách để trở về thì đã sớm trở vềrồi, sao bây giờ vẫn phải đợi?

Tuy nhiên bọn họ vẫn luôn tin tưởng Mộ Chỉ Ly, người con gái tỏa sángđến vạn trượng ấy nhất định sẽ nghĩ ra cách, dù sao nàng cũng đã từnglàm được nhiều kì tích nên bọn họ nhất định phải chờ đến ngày đó.

Tần Lãng trở lại chỗ chiến đấu, bắt đầu thu hồi từng thi thể một, khóemiệng đắc ý, hắn phải để thi thể của những tu luyện giả ở Thiên Huyềnđại lục này trước mắt, để chứng minh cho bọn họ thấy ai mới là chúa tểcủa thế giới này.

Mất đi những lão gia hỏa này thật ra hắn cũng đỡ lo đi không ít, nhữngtu luyện giả có thực lực mạnh đều đã nằm ở đây, như vậy việc điều khiểnnhững thế lực kia là chuyện cực kì đơn giản.

Ngày thứ hai.

Các môn phái và gia tộc đều lâm vào khủng hoảng, hôm qua môn chủ và giachủ đi khỏi nhà thì người trong nhà đều biết là họ đi đến Thiên Âm Mônđể đối phó với Tần Lãng, nhưng một ngày một đêm rồi mà họ vẫn chưa về.

Hôm nay họ thấy những tàn chi (phần còn lại của chân tay đã bị cụt) củathi hài cường giả, thủ đoạn tàn nhẫn của Tần Lãng khiến họ thấy lạnhsống lưng, cả đám người mạnh mẽ, oai phong là vậy mà giờ ngã xuống trông rất thê thảm.

Điều này khiến mọi người đau đớn, trong lòng sợ sệt, một người có thủđoạn độc ác như vậy thì không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa. Nhìn thi thể bê bết máu, nhìn vào vết xe đổ, bọn họ đã hiểu là mình không thểphản kháng được.

Chỉ cần bọn họ phản kháng thì rất có thể Tần Lãng sẽ diệt cả môn phái.Ngay cả thực lực cường đại nhất là môn chủ và gia chủ còn bị giết chếtthì sự phản kháng của bọn họ có là cái gì? Bọn họ chỉ có thể nghe theoTần Lãng, cho dù đó là những chuyện vô lý nhất, mặc dù không hề muốnnhưng chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay vào trong bụng mà thôi.

Một màu u ám bao phủ cả Thiên Huyền đại lục, nụ cười trên mặt mỗi ngườiđều biến mất, giờ chỉ còn tiếng khóc than, không biết được cuộc sốngngày mai ra sao, không biết có ai có thể đánh bại để cứu thế giới nàyhay không?

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status