Đợi sau khi vếtthương ở mắt cá chân tốt hơn, Mộ Chỉ Ly mới thu ngân châm lại, xoa xoa mắt cáchân thấy không còn vấn đề gì nữa, lúc này Mộ Chỉ Ly mới khẽ mỉmcười.
Ngẩng đầu lên nhìnthấy bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, liền cười nói: “Sao vậy?” Đối vớiphản ứng của bọn họ, nàng đã sớm dự liệu được, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấyqua, loại biểu hiện này cũng là hợp tình hợp lý.
“Ngươi làm như thếnào vậy? Sao nhanh khỏi như vậy?” Trầm Thanh Nhân kinh ngạc hỏi, nàng cảm thấyMộ Chỉ Ly giống như là làm ảo thuật, đã vậy còn khỏi quá nhanh, thoạt nhìn giốngnhư không có bị thương.
Lời của Trầm ThanhNhân cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây, Lăng Lạc Trần cũng nhìn Mộ Chỉ Ly,chờ câu trả lời của nàng.
“Nga, đây là thuậtchâm cứu, đối với trị liệu ngoại thương hay nội thương đều có hiệu quả rất tốt.”Mộ Chỉ Ly giới thiệu giản lược một phen, nàng biết họ cũng không có ác ý, chonên mới không cần cố ý phòng bị, huống chi Lăng Lạc Trần mới vừa rồi còn cứunàng một mạng mà?
“Thuật châm cứu? Vìsao ta chưa từng nghe nói qua?” Một gã nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Trầm ThanhNhân nói, tuổi của hắn cùng Mộ Chỉ Ly không khác biệt lắm, lúc này trên mặt hắnđều là tò mò.
Nhìn nam tử này, MộChỉ Ly chỉ cảm thấy hắn lớn lên có chút đáng yêu, hành động rất hoạt bát, nghĩđến Lăng Lạc Trần ở cùng nhóm này hẳn là sống rất vui vẻ.
“Cái này vốn là rấtít người biết, các ngươi không biết cũng không có gì kỳ quái.” Trên thế giới nàytrừ Mộ Chỉ Ly ra còn có người khác sao? Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng thầm dâng lênmột tia nghi vấn, cuối cùng nàng phát hiện ra mình không có đáp án.
Cơ bản thuật châm cứuở Trung Quốc thì hẳn là người ở Thiên Huyền Đại Lục sẽ không biết được, nhưng làở trong Thiên Sát Cổ Giới nàng đã học được Thiên Huyền châm pháp, như vậy nóicách khác ở đây cũng tồn tại châm cứu, nhưng vì sao mọi người xung quanh đâycũng không biết?
Người thành La Thiênkhông biết cũng thôi đi, dù sao cũng cho là một cái thành nhỏ trong ao, nhưngrất rõ ràng là bọn họ đến từ danh môn chính phái tuyệt đối hiểu biết nhiều hơnngười thành La Thiên, song bọn họ cũng không biết, vậy thì chứng minh thật hiếmcó người biết đến.
Bất quá rất nhanh, MộChỉ Ly liền đem cái vấn đề này tự động bỏ qua, có người biết hay không, điểm nàycũng không trọng yếu phải không? Nàng xem đây cũng không phải là chuyện cần phảigiấu riêng, ở Trung Quốc trung y biết thuật châm cứu có bao nhiêu người? Cho tớibây giờ nàng cũng không có ý muốn độc chiếm cái này.
Nếu là tương lai đụngphải người biết châm cứu, thì đến lúc đó bọn họ có thể cùng nhau tham khảo châmpháp, đây sẽ là một chuyện làm người ta vô cùng vui vẻ, dù sao một người tăngtiến thì có hạn, hai người trao đổi, trao đổi ý nghĩ, đối với châm pháp tiến bộlà vô cùng tốt.
“Châm pháp này đốivới ngoại thương có chỗ rất tốt sao? Chân của ngươi đã khỏi?” Một gã nam tử mặcáo bào đen mở miệng nói, vẻ mặt rất là nghiêm túc, cũng không bởi vì thuật châmcứu mà kinh ngạc, hắn chẳng qua là đang nghiêm cứu hiệu quả của nó.
Dù sao ở Thiên HuyềnĐại Lục, muốn chữa ngoại thương so với nội thương thì khó hơn nhiều, từ thươngthế của Mộ Chỉ Ly xem ra hiệu quả của thuật châm cứu so với dùng Mai Khâu đanmuốn tốt hơn nhiều, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu quả như vậy.
“Ừ, đã khỏi hoàntoàn.” Vì để chứng minh điểm này, Mộ Chỉ Ly còn di chuyển chân của mình, thật làkhông có vấn đề gì.
Mấy người hô to thầnkỳ, mà lúc này Mộ Chỉ Ly mới có cơ hội cảm ơn Lăng Lạc Trần: “Mới vừa rồi, cảmơn ngươi.” Thật ra nếu có thể nàng tình nguyện một màn vừa rồi chưa từng xuấthiện, dù sao bộ dạng bị ba người từng bước bức bách cũng không dễnhìn.
“Không có gì, có thểnói cho ta biết tên của ngươi không?” Đến bây giờ cũng không biết tên của đốiphương không thể nghi ngờ là vô cùng lạ lùng.
Mấy người Trầm ThanhNhân nghe được câu hỏi của Lăng Lạc Trần thì ngơ ngác nhìn hai người, đây là cáitình huống gì? Chẳng lẽ lúc trước bọn họ chưa từng quen biết? Lăng Lạc Trần lạicòn cứu nàng? Này, đây quả thực vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.
“Mộ Chỉ Ly” Mộ Chỉ Lycười một tiếng rồi nói ra tên của mình, nàng nhớ ban đầu hắn chỉ để lại tên củamình còn hắn chưa từng hỏi qua tên của mình.
Dáng vẻ Mộ Chỉ Lycười một tiếng làm cho mọi người kinh diễm một phen, liền phảng phất giống nhưgặp được băng sơn mỹ nhân hòa tan ra, giống như hoa sen mới nở tinh khiết làmcho người ta không thể dời mắt.
Nàng cùng Lăng LạcTrần hai người nhìn nhau, đồng dạng mặc một bộ áo trắng đơn giản, tóc đen giươngnhẹ, sau lưng thêm một cây cổ thụ xanh tốt, nhìn giống như một bức họa thần tiênquyến lữ.
Chính bọn họ cũngkhông có chú ý tới điểm này, nhưng là hiện tại vừa nhìn hai người lại thấy xứngđôi ngoài dự tính, nhất là khí chất của hai người cơ hồ có thể hòa hợp nhất thểrồi, bọn họ quen biết Lăng Lạc Trần lâu như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy cómột cô gái thích hợp với hắn như vậy.
Trước kia bọn họ nhìnthấy các cô gái ưu tú cũng không ít, bất luận là dung nhan quốc sắc thiên hươnghay là tài hoa hơn người, bọn họ cùng Lăng Lạc Trần đứng chung vẫn có một loạicảm giác không hợp nhau, phảng phất như là mấy cô gái trẻ tuổi kia đứng bên cạnhLăng Lạc Trần liền có hơn một phần son phấn, không đủ phiêu dật, chính là thiếumột tia mùi vị như vậy.
Không nghĩ tới tạichỗ này, lại có thể gặp được cô gái này, dĩ nhiên một màn này cũng ghi lại ởtrong lòng không ít người.
Dường như Trầm ThanhNhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền vội vã đi tới bên người Mộ Chỉ Ly, phá vỡkhông khí này: “Mộ cô nương, ta mạo muội hỏi một vấn đề, không biết có thể haykhông?” Lúc này trên mặt Trầm Thanh Nhân rất nghiêm túc, hiển nhiên chuyện nàycó chút trọng yếu.
Thấy thế, Mộ Chỉ Lycũng biết tầm quan trọng của chuyện này, cho nên gật đầu nói: “Cứ nói, đừngngại.”
“Không biết thuậtchâm cứu của cô nương có thể chữa khỏi chân bị tật nhiều năm hay không?” Tronglời nói của Trầm Thanh Nhân tràn đầy kích động cùng thấp thỏm, nghĩ đến một mànMộ Chỉ Ly vừa chữa vết thương ở chân, nàng đột nhiên cảm giác giống như mình đãtìm được hy vọng rồi.
Sau khi Trầm ThanhNhân hỏi những lời này, bao gồm cả mấy người Lăng Lạc Trần cũng có chút ít mongđợi ngưỡng mộ nhìn Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mấy người, Mộ Chỉ Lygật đầu: “Có thể thử một lần.”
Nàng đối với y thuậtcủa mình rất là có lòng tin, chỉ cần không phải là bệnh gì thái quá, nàng tintưởng mình sẽ có biện pháp giải quyết, chẳng qua lấy thân phận của Lăng Lạc Trầnbọn họ địa vị đương nhiên không thấp, mà thân ở địa vị cao như bọn họ mà cũngkhông có cách chữa khỏi, thì thấy được sự khó khăn của nó, cho nên không thể nóilời chắc chắn, nàng chỉ có thể nói thử một lần.
Mặc dù chỉ có thể thửmột lần, nhưng có thể mang đến niềm vui to lớn cho mấy người Trầm Thanh Nhân,qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã tìm rất nhiều dược sư, thậm chí rất nhiềuphương thuốc cổ truyền cũng không thể chữa khỏi, đám dược sư cũng thúc thủ vôsách, cho nên dần dần bọn họ cũng mất đi lòng tin, chẳng qua bọn họ vẫn chưa baogiờ buông tay.
Chỉ cần một tia hyvọng, bọn họ đều nguyện ý thử qua.
“Mộ cô nương chờ chốclát, ta đi mời sư phụ ta tới đây.” Trầm Thanh Nhân nói xong bước nhanh chạy tớimột cái lều, hiển nhiên sư phụ nàng đang ở chỗ này, từ bước đi có thể nhìn thấynội tâm vui mừng của nàng cùng với sự coi trọng đối với vị sư phụnày.
Nhìn thấy một mànnày, Mộ Chỉ Ly cũng là không khỏi nhớ tới sư phụ của mình, một năm rưỡi kia mặcdù mỗi ngày trôi qua đều rất khổ cực, nhưng cũng phong phú dị thường, sư phụluôn nghiêm nghị với nàng, nhưng thời điểm nàng bị thương, hắn luôn cứu mìnhtrước tiên, hơn nữa chưa bao giờ đề cập tới.
Có chuyện bọn họ chỉcần trong lòng hiểu là tốt rồi, không cần dùng từ ngữ nói ra, tóm lại là nàngbiết sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, cho nên đối với Trầm Thanh Nhân cũngnhiều thêm mấy phần hảo cảm, nếu tôn sư trọng đạo như vậy cũng nói rõ lên phẩmchất của người này.
Rất nhanh sau đó,Trầm Thanh Nhân cùng một nam tử trung niên mặc áo đen đi tới, nam tử này ướcchừng bốn mươi tuổi, bề ngoài cũng có chút anh tuấn, mặc dù thoạt nhìn chỉkhoảng bốn mươi tuổi, nhưng phong độ không giảm, trừ bề ngoài anh tuấn còn cóthêm mấy phần thành thục mà các nam tử trẻ tuổi không cách nào có được, có thểnói ở cái tuổi này nhìn qua hắn là một nam nhân thành thục rất có mịlực.
Hắn đi tới, ngườibình thường không thể phát hiện ra bước chân của hắn dị thường, nhưng thân làthầy thuốc Mộ Chỉ Ly cũng đã nhìn ra chân trái của hắn so với chân phải đi chậmhơn mấy phần, đối với bước đi cũng không có gì đáng ngại.
“Sư phụ, đây là Mộ cônương ta nói với người.” Trầm Thanh Nhân hướng nam tử trung niên kia giớithiệu.
Trầm Thanh Nhân vàLăng Lạc Trần là người trong cùng một môn phái, như vậy sư phụ của nàng trongmôn phái địa vị cũng không thấp, khẽ khom người thi lễ nói: “Tham kiến tiềnbối.”
“Mộ cô nương đa lễ,tại hạ Trầm Duệ Thu.” Mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng Trầm Duệ Thu không hềcó vẻ xem thường người khác, cũng không giống những người thích cậy già lênmặt.
Điều này làm cho MộChỉ Ly thay đổi cách nhìn trước kia, nàng hết sức không thích người ỷ vào chútthực lực của mình mà sĩ diện, người như vậy cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũngkhó mà làm lòng người tâm phục khẩu phục, mà hiển nhiên Trầm Duệ Thu không phảilà người như vậy.
“Mộ cô nương, trongmột lần đại chiến hai mươi năm trước chân trái của sư phụ ta bị thương, để lạibệnh không thể nói ra, qua nhiều năm như vậy vẫn không có thể trị khỏi, Bởi vìbệnh này liên quan đến một kinh mạch bị hao tổn, nên thực lực cũng chưa từng cótinh tiến.”
Hiển nhiên, câu nóisau cùng của Trầm Thanh Nhân mới là trọng điểm, nghe xong Mộ Chỉ Ly mới hiểuđược tại sao bọn họ lại coi trọng chuyện này như vậy, dù sao chân có tật đối vớiTrầm Duệ Thu hoạt động không có chút chướng ngại nào, nếu khiến cho thực lựckhông thể nào tinh tiến được thì đây không thể nghi ngờ chính là chuyện vô cùngnghiêm trọng.
Hai mươi năm trước bịthương, nói cách khác trong hai mươi năm thực lực của Trầm Duệ Thu vẫn chỉ dừnglại ở trình độ năm đó, mà Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được thực lực Trầm Duệ Thusâu không lường được, chỉ cảm thấy giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, cănbản không cách nào nhận biết được, nếu là hai mươi năm trước thực lực của hắn đãcường đại như vậy, thì thiên phú của hắn kinh khủng tới cỡ nào.
Nàng cũng biết mặc dùTrầm Duệ Thu thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi, nhưng đây tuyệt đối không phải tuổithực của hắn, dù sao người ở Thiên Huyền Đại Lục theo thực lực tăng lên thì tuổithọ cũng tăng lên, giống như người bình thường cũng chỉ sống tới chừng bảy mươitám mươi tuổi, mà sau khi đột phá Tiên Thiên cảnh, có thể đạt tới hơn một trămtuổi, sau đó lại ngày càng tăng cao.
Cũng vì vậy, mà ngườinhìn trẻ tuổi hơn không ít, nhưng vô luận thế nào tuổi tác của Trầm Duệ Thu cũngkhông thể hơn trăm tuổi, thiên phú tu luyện của hắn tuyệt đối không phải ngườithường có thể so sánh được.
Chính là một nhân vậtthiên tài, lại dừng ở một cảnh giới suốt hai mươi năm, cảm giác đó đủ để làm chobất cứ người nào nổi điên, thậm chí chán chường, dù sao càng ở chỗ cao càng thấylạnh lẽo, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có thể hiểu được cuộc sốngsau khi thực lực của hắn trì trệ không tiến lên, tất nhiên sẽ có không ít ngườichâm chọc, chế giễu.
Song, Trầm Duệ Thukhông chỉ không có chán chường, mà ngược lại thoạt nhìn tâm tính của hắn lại làthoải mái, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly không khỏi sinh ra mấy phần bộiphục.
Trầm Duệ Thu nhìntình cảm toát ra trong mắt Mộ Chỉ Ly thì sững sờ, có lẽ người khác nhìn khônghiểu, nhưng hắn thì hiểu, cảm giác phảng phất giống như là một tri kỷ, khôngphải là đồng tình không phải là thương hại, mà là tỉnh táo tươngtích.
“Mộ cô nương, ngươixem giúp sư phụ ta một chút.” Trầm Thanh Nhân hơi khẩn cầu mở miệng nói, chínhlà một người lần đầu quen biết, liền nói lên ý nghĩ như vậy đúng là có chútkhông thích hợp, nhưng vì sư phụ nàng cũng bất chấp cái gì thích hợp hay khôngthích hợp.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu, đối với tâm tình Trầm ThanhNhân, nàng có thể hiểu được: “Tốt, ta trước nhìn kỹ một chút.” Ở trong lòng nàngđã hạ quyết tâm, mình nhất định hết sức đem bệnh của Trầm Duệ Thu trịlành.
“Nơi này có chút không tiện, có thể đi vào trong lều?” Một nam tử khácđề nghị, ở đây có nhiều người huyên náo, hiển nhiên không phải là một hoàn cảnhtốt để chuẩn đoán, huống chi cũng không nên để cho người khác nhìnthấy.
Đối với lời này, tấtcả mọi người đều gật đầu, đồng loạt đi vào trong lều.
Lều này tuyệt đốikhông nhỏ, đủ cho hơn mười người đứng trong đó, so với lều Mộ Chỉ Ly ở trước kiatrên đảo yêu thú còn muốn lớn hơn nhiều, cũng thoải mái hơn không ít. Nghĩ chắclà họ có túi càn khôn, nếu không vật này cũng không mang được a!
Trầm Duệ Thu ngồi ởtrên giường, Mộ Chỉ Ly nhìn chân trái của hắn một chút, trên chỗ đầu gối của hắnhiện lên một chỗ đen sì cùng một mảng xanh tím lớn, hiển nhiên đây chính là chỗhắn bị bệnh.
Vừa nhìn thấy, tronglòng Mộ Chỉ Ly cũng thêm mấy phần nắm chắc. Nhéo vị trí vết thương của Trầm DuệThu hỏi: “Đau không?”
Đám người Trầm ThanhNhân, Lăng Lạc Trần vây quanh bên cạnh, thập phần lo lắng nhìn vào, Mộ Chỉ Ly làhy vọng mà bọn họ thật vất vả mới tìm được a!
Nghe vậy, Trầm DuệThu lắc đầu: “Không đau, kể từ khi vết thương này khép lại, liền không có cảmgiác, tuy chân vẫn có thể vận động, nhưng lại giống như một khối da chết khôngcó cảm giác.”
Nghe Trầm Duệ Thu tựthuật, Mộ Chỉ Ly cũng xác định được phán đoán của mình không sai, ban đầu đánhmột trận xong, bởi vì phần da bị thương nghiêm trọng, hơn nữa sau đó xử lý khôngtốt, cho nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại, đối với xử lý hậu kỳ, Mộ Chỉ Lycũng đã sớm dự liệu được rồi, lấy trình độ nơi này, cái loại cần độ cao xử lýnhư vậy thì khó có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Mộ ChỉLy lấy ra một cây ngân châm màu đỏ dài năm tấc, nói: “Ta trước thử dây thần kinhcủa ngài một lần, nếu ngàu cảm thấy đau thì nói với ta.”
“Được.”
Ngón tay Mộ Chỉ Lykhẽ động, chọn trúng một vị trí, thủ pháp cực kỳ ổn định, đem ngân châm đâmxuống, đâm xuống mấy tấc vào trong bắp đùi, đương nhiên là vòng qua vị trí xươngđùi.
Một màn này rơi vàotrong mắt mấy người Trầm Thanh Nhân quả là bất khả tư nghị, ngân châm này có thểđâm sâu như vậy, sợ là khỏe mạnh cũng bị đâm hỏng mất. Nếu không phải nhìn dángvẻ chân thật của Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Duệ Thu không lộ ra thần sắc thống khổ,bọn còn tưởng là Mộ Chỉ Ly cố ý tới phá hư đây!
“Đaukhông?”
“Không đau” Trầm DuệThu sắc mặt bình thản, không có chút nào khẩn trương hay lo lắng, nụ cười ôn hòatrên mặt làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái, hiển nhiên là hắn tintưởng Mộ Chỉ Ly.
Thấy thế, Mộ Chỉ Lygật đầu, nhìn dáng vẻ Trầm Duệ Thu nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít, lúc nàynàng là một thầy thuốc, bệnh nhân tín nhiệm cùng phối hợp có bao nhiêu trọng yếunàng rõ ràng nhất.
Kế tiếp, Mộ Chỉ Lylần lượt thử mấy chỗ khác, Trầm Duệ Thu vẫn như cũ không có chút cảm giácnào.
Nhìn thấy một mànnày, đám người Trầm Thanh Nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, ngân châm này đâmsâu như vậy, hơn nữa nhiều vị trí như vậy, thế nhưng lại không có chút cảm giácnào, chân bị đả thương nghiêm trọng tới cỡ nào a!
Đáy mắt Trầm Duệ Thucũng lộ ra vẻ thất vọng, chân của mình sợ là thật sự không có hy vọng chữa khỏi,nghĩ tới mình phải dừng ở mức thực lực bây giờ, tinh thần hắn cũng chánnản.
Ở thời điểm mọi ngườiđang thất vọng, Mộ Chỉ Ly lại không có một chút ý tứ sẽ buông tay, nếu mấy huyệtvị này không có cảm giác, cũng chỉ có thể thử một huyệt vị cuối cùng, nếu nơinày không có phản ứng thì khó khăn tăng lên thật nhiều.
“Kế tiếp ta muốn châmvào cái huyệt vị này, ngài có thể cảm thấy rất đau, nếu đau ta hy vọng ngài cóthể nhịn xuống.”
“Mộ cô nương cứ tiếptục châm, ta không sao.” Mặc dù Trầm Duệ Thu đã không còn ôm hy vọng gì, nhưnglà Mộ Chỉ Ly được bọn hắn mời tới hỗ trợ, nàng cũng không buông tay, hiển nhiênmình nguyện ý để cho nàng thử một lần.
Mộ Chỉ Ly đem Thiênlực rót vào trong ngân châm, vững vàng đem ngân châm đâm xuống, đối với huyệt vịnàng đặc biệt quen thuộc, tuyệt đối sẽ không có cái gì không may xuất hiện,song, lúc Mộ Chỉ Ly đâm xuống, chân Trầm Duệ Thu lại co quắp một trận, trên tráncủa hắn cũng nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, hiển nhiên là khó khăn lắm khi nhịnxuống sự thống khổ này.
Mặc dù trên thân thểchịu sự thống khổ như thế, nhưng trên mặt Trầm Duệ Thu không những không có thầnsắc khổ sở, ngược lại còn dâng lên vẻ mừng rỡ, như vậy ít nhất cũng nói rõ chânhắn vẫn còn có cảm giác!
Tất cả mọi người đềuhiểu điểm này, cho nên trên mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Mộ Chỉ Ly cảm nhậnđược tình huống của ngân châm, dùng Thiên lực đi điều tra tình trạng chân củaTrầm Duệ Thu, đợi biết rõ ràng rồi rút ngân châm ra, trên đầu ngân châm có mộtgiọt máu tròn xoe.
Trong giọt máu đỏtươi còn pha thêm màu xám tro, Mộ Chỉ Ly cầm lấy ngân châm dùng Thiên lực laychuyển, màu xám tro loang lổ kia dần biến mất, máu tươi lại biến thành màu đỏtươi thuần khiết.
Mọi người nhìn thấymột màn này cũng tò mò, hết lần này tới lần khác không hiểu rốt cuộc là có ýgì.
Trầm Thanh Nhân khôngnhịn được nói: “Mộ cô nương, chân sư phụ ta, có thể cứu chữa được không?” Thờiđiểm hỏi câu này, thân ảnh Trầm Thanh Nhân cũng có chút run rẩy, không thể nghingờ đây là biểu hiện đang khẩn trương đến cực điểm, đối với phương pháp châm cứunày bọn họ một chút cũng không biết, nhìn hồi lâu cũng không ra môn đạogì.
Những người khác cũngvội vàng rối rít đem ánh mắt chuyển lên người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt Trầm Duệ Thucũng hướng đến Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên hết sức mong đợi. Hắn mặc dù không rõ Mộ cônương là người phương nào, nhưng từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy nàng, đã cảmthấy nàng không phải là hạng người tâm thuật bất chính* ( người có tâm địa xấuxa), cho nên mới đáp ứng để cho nàng thử một phen.
Ngẩng đầu lên nhìnthấy bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, liền cười nói: “Sao vậy?” Đối vớiphản ứng của bọn họ, nàng đã sớm dự liệu được, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấyqua, loại biểu hiện này cũng là hợp tình hợp lý.
“Ngươi làm như thếnào vậy? Sao nhanh khỏi như vậy?” Trầm Thanh Nhân kinh ngạc hỏi, nàng cảm thấyMộ Chỉ Ly giống như là làm ảo thuật, đã vậy còn khỏi quá nhanh, thoạt nhìn giốngnhư không có bị thương.
Lời của Trầm ThanhNhân cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây, Lăng Lạc Trần cũng nhìn Mộ Chỉ Ly,chờ câu trả lời của nàng.
“Nga, đây là thuậtchâm cứu, đối với trị liệu ngoại thương hay nội thương đều có hiệu quả rất tốt.”Mộ Chỉ Ly giới thiệu giản lược một phen, nàng biết họ cũng không có ác ý, chonên mới không cần cố ý phòng bị, huống chi Lăng Lạc Trần mới vừa rồi còn cứunàng một mạng mà?
“Thuật châm cứu? Vìsao ta chưa từng nghe nói qua?” Một gã nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Trầm ThanhNhân nói, tuổi của hắn cùng Mộ Chỉ Ly không khác biệt lắm, lúc này trên mặt hắnđều là tò mò.
Nhìn nam tử này, MộChỉ Ly chỉ cảm thấy hắn lớn lên có chút đáng yêu, hành động rất hoạt bát, nghĩđến Lăng Lạc Trần ở cùng nhóm này hẳn là sống rất vui vẻ.
“Cái này vốn là rấtít người biết, các ngươi không biết cũng không có gì kỳ quái.” Trên thế giới nàytrừ Mộ Chỉ Ly ra còn có người khác sao? Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng thầm dâng lênmột tia nghi vấn, cuối cùng nàng phát hiện ra mình không có đáp án.
Cơ bản thuật châm cứuở Trung Quốc thì hẳn là người ở Thiên Huyền Đại Lục sẽ không biết được, nhưng làở trong Thiên Sát Cổ Giới nàng đã học được Thiên Huyền châm pháp, như vậy nóicách khác ở đây cũng tồn tại châm cứu, nhưng vì sao mọi người xung quanh đâycũng không biết?
Người thành La Thiênkhông biết cũng thôi đi, dù sao cũng cho là một cái thành nhỏ trong ao, nhưngrất rõ ràng là bọn họ đến từ danh môn chính phái tuyệt đối hiểu biết nhiều hơnngười thành La Thiên, song bọn họ cũng không biết, vậy thì chứng minh thật hiếmcó người biết đến.
Bất quá rất nhanh, MộChỉ Ly liền đem cái vấn đề này tự động bỏ qua, có người biết hay không, điểm nàycũng không trọng yếu phải không? Nàng xem đây cũng không phải là chuyện cần phảigiấu riêng, ở Trung Quốc trung y biết thuật châm cứu có bao nhiêu người? Cho tớibây giờ nàng cũng không có ý muốn độc chiếm cái này.
Nếu là tương lai đụngphải người biết châm cứu, thì đến lúc đó bọn họ có thể cùng nhau tham khảo châmpháp, đây sẽ là một chuyện làm người ta vô cùng vui vẻ, dù sao một người tăngtiến thì có hạn, hai người trao đổi, trao đổi ý nghĩ, đối với châm pháp tiến bộlà vô cùng tốt.
“Châm pháp này đốivới ngoại thương có chỗ rất tốt sao? Chân của ngươi đã khỏi?” Một gã nam tử mặcáo bào đen mở miệng nói, vẻ mặt rất là nghiêm túc, cũng không bởi vì thuật châmcứu mà kinh ngạc, hắn chẳng qua là đang nghiêm cứu hiệu quả của nó.
Dù sao ở Thiên HuyềnĐại Lục, muốn chữa ngoại thương so với nội thương thì khó hơn nhiều, từ thươngthế của Mộ Chỉ Ly xem ra hiệu quả của thuật châm cứu so với dùng Mai Khâu đanmuốn tốt hơn nhiều, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu quả như vậy.
“Ừ, đã khỏi hoàntoàn.” Vì để chứng minh điểm này, Mộ Chỉ Ly còn di chuyển chân của mình, thật làkhông có vấn đề gì.
Mấy người hô to thầnkỳ, mà lúc này Mộ Chỉ Ly mới có cơ hội cảm ơn Lăng Lạc Trần: “Mới vừa rồi, cảmơn ngươi.” Thật ra nếu có thể nàng tình nguyện một màn vừa rồi chưa từng xuấthiện, dù sao bộ dạng bị ba người từng bước bức bách cũng không dễnhìn.
“Không có gì, có thểnói cho ta biết tên của ngươi không?” Đến bây giờ cũng không biết tên của đốiphương không thể nghi ngờ là vô cùng lạ lùng.
Mấy người Trầm ThanhNhân nghe được câu hỏi của Lăng Lạc Trần thì ngơ ngác nhìn hai người, đây là cáitình huống gì? Chẳng lẽ lúc trước bọn họ chưa từng quen biết? Lăng Lạc Trần lạicòn cứu nàng? Này, đây quả thực vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.
“Mộ Chỉ Ly” Mộ Chỉ Lycười một tiếng rồi nói ra tên của mình, nàng nhớ ban đầu hắn chỉ để lại tên củamình còn hắn chưa từng hỏi qua tên của mình.
Dáng vẻ Mộ Chỉ Lycười một tiếng làm cho mọi người kinh diễm một phen, liền phảng phất giống nhưgặp được băng sơn mỹ nhân hòa tan ra, giống như hoa sen mới nở tinh khiết làmcho người ta không thể dời mắt.
Nàng cùng Lăng LạcTrần hai người nhìn nhau, đồng dạng mặc một bộ áo trắng đơn giản, tóc đen giươngnhẹ, sau lưng thêm một cây cổ thụ xanh tốt, nhìn giống như một bức họa thần tiênquyến lữ.
Chính bọn họ cũngkhông có chú ý tới điểm này, nhưng là hiện tại vừa nhìn hai người lại thấy xứngđôi ngoài dự tính, nhất là khí chất của hai người cơ hồ có thể hòa hợp nhất thểrồi, bọn họ quen biết Lăng Lạc Trần lâu như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy cómột cô gái thích hợp với hắn như vậy.
Trước kia bọn họ nhìnthấy các cô gái ưu tú cũng không ít, bất luận là dung nhan quốc sắc thiên hươnghay là tài hoa hơn người, bọn họ cùng Lăng Lạc Trần đứng chung vẫn có một loạicảm giác không hợp nhau, phảng phất như là mấy cô gái trẻ tuổi kia đứng bên cạnhLăng Lạc Trần liền có hơn một phần son phấn, không đủ phiêu dật, chính là thiếumột tia mùi vị như vậy.
Không nghĩ tới tạichỗ này, lại có thể gặp được cô gái này, dĩ nhiên một màn này cũng ghi lại ởtrong lòng không ít người.
Dường như Trầm ThanhNhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền vội vã đi tới bên người Mộ Chỉ Ly, phá vỡkhông khí này: “Mộ cô nương, ta mạo muội hỏi một vấn đề, không biết có thể haykhông?” Lúc này trên mặt Trầm Thanh Nhân rất nghiêm túc, hiển nhiên chuyện nàycó chút trọng yếu.
Thấy thế, Mộ Chỉ Lycũng biết tầm quan trọng của chuyện này, cho nên gật đầu nói: “Cứ nói, đừngngại.”
“Không biết thuậtchâm cứu của cô nương có thể chữa khỏi chân bị tật nhiều năm hay không?” Tronglời nói của Trầm Thanh Nhân tràn đầy kích động cùng thấp thỏm, nghĩ đến một mànMộ Chỉ Ly vừa chữa vết thương ở chân, nàng đột nhiên cảm giác giống như mình đãtìm được hy vọng rồi.
Sau khi Trầm ThanhNhân hỏi những lời này, bao gồm cả mấy người Lăng Lạc Trần cũng có chút ít mongđợi ngưỡng mộ nhìn Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mấy người, Mộ Chỉ Lygật đầu: “Có thể thử một lần.”
Nàng đối với y thuậtcủa mình rất là có lòng tin, chỉ cần không phải là bệnh gì thái quá, nàng tintưởng mình sẽ có biện pháp giải quyết, chẳng qua lấy thân phận của Lăng Lạc Trầnbọn họ địa vị đương nhiên không thấp, mà thân ở địa vị cao như bọn họ mà cũngkhông có cách chữa khỏi, thì thấy được sự khó khăn của nó, cho nên không thể nóilời chắc chắn, nàng chỉ có thể nói thử một lần.
Mặc dù chỉ có thể thửmột lần, nhưng có thể mang đến niềm vui to lớn cho mấy người Trầm Thanh Nhân,qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã tìm rất nhiều dược sư, thậm chí rất nhiềuphương thuốc cổ truyền cũng không thể chữa khỏi, đám dược sư cũng thúc thủ vôsách, cho nên dần dần bọn họ cũng mất đi lòng tin, chẳng qua bọn họ vẫn chưa baogiờ buông tay.
Chỉ cần một tia hyvọng, bọn họ đều nguyện ý thử qua.
“Mộ cô nương chờ chốclát, ta đi mời sư phụ ta tới đây.” Trầm Thanh Nhân nói xong bước nhanh chạy tớimột cái lều, hiển nhiên sư phụ nàng đang ở chỗ này, từ bước đi có thể nhìn thấynội tâm vui mừng của nàng cùng với sự coi trọng đối với vị sư phụnày.
Nhìn thấy một mànnày, Mộ Chỉ Ly cũng là không khỏi nhớ tới sư phụ của mình, một năm rưỡi kia mặcdù mỗi ngày trôi qua đều rất khổ cực, nhưng cũng phong phú dị thường, sư phụluôn nghiêm nghị với nàng, nhưng thời điểm nàng bị thương, hắn luôn cứu mìnhtrước tiên, hơn nữa chưa bao giờ đề cập tới.
Có chuyện bọn họ chỉcần trong lòng hiểu là tốt rồi, không cần dùng từ ngữ nói ra, tóm lại là nàngbiết sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, cho nên đối với Trầm Thanh Nhân cũngnhiều thêm mấy phần hảo cảm, nếu tôn sư trọng đạo như vậy cũng nói rõ lên phẩmchất của người này.
Rất nhanh sau đó,Trầm Thanh Nhân cùng một nam tử trung niên mặc áo đen đi tới, nam tử này ướcchừng bốn mươi tuổi, bề ngoài cũng có chút anh tuấn, mặc dù thoạt nhìn chỉkhoảng bốn mươi tuổi, nhưng phong độ không giảm, trừ bề ngoài anh tuấn còn cóthêm mấy phần thành thục mà các nam tử trẻ tuổi không cách nào có được, có thểnói ở cái tuổi này nhìn qua hắn là một nam nhân thành thục rất có mịlực.
Hắn đi tới, ngườibình thường không thể phát hiện ra bước chân của hắn dị thường, nhưng thân làthầy thuốc Mộ Chỉ Ly cũng đã nhìn ra chân trái của hắn so với chân phải đi chậmhơn mấy phần, đối với bước đi cũng không có gì đáng ngại.
“Sư phụ, đây là Mộ cônương ta nói với người.” Trầm Thanh Nhân hướng nam tử trung niên kia giớithiệu.
Trầm Thanh Nhân vàLăng Lạc Trần là người trong cùng một môn phái, như vậy sư phụ của nàng trongmôn phái địa vị cũng không thấp, khẽ khom người thi lễ nói: “Tham kiến tiềnbối.”
“Mộ cô nương đa lễ,tại hạ Trầm Duệ Thu.” Mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng Trầm Duệ Thu không hềcó vẻ xem thường người khác, cũng không giống những người thích cậy già lênmặt.
Điều này làm cho MộChỉ Ly thay đổi cách nhìn trước kia, nàng hết sức không thích người ỷ vào chútthực lực của mình mà sĩ diện, người như vậy cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũngkhó mà làm lòng người tâm phục khẩu phục, mà hiển nhiên Trầm Duệ Thu không phảilà người như vậy.
“Mộ cô nương, trongmột lần đại chiến hai mươi năm trước chân trái của sư phụ ta bị thương, để lạibệnh không thể nói ra, qua nhiều năm như vậy vẫn không có thể trị khỏi, Bởi vìbệnh này liên quan đến một kinh mạch bị hao tổn, nên thực lực cũng chưa từng cótinh tiến.”
Hiển nhiên, câu nóisau cùng của Trầm Thanh Nhân mới là trọng điểm, nghe xong Mộ Chỉ Ly mới hiểuđược tại sao bọn họ lại coi trọng chuyện này như vậy, dù sao chân có tật đối vớiTrầm Duệ Thu hoạt động không có chút chướng ngại nào, nếu khiến cho thực lựckhông thể nào tinh tiến được thì đây không thể nghi ngờ chính là chuyện vô cùngnghiêm trọng.
Hai mươi năm trước bịthương, nói cách khác trong hai mươi năm thực lực của Trầm Duệ Thu vẫn chỉ dừnglại ở trình độ năm đó, mà Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được thực lực Trầm Duệ Thusâu không lường được, chỉ cảm thấy giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, cănbản không cách nào nhận biết được, nếu là hai mươi năm trước thực lực của hắn đãcường đại như vậy, thì thiên phú của hắn kinh khủng tới cỡ nào.
Nàng cũng biết mặc dùTrầm Duệ Thu thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi, nhưng đây tuyệt đối không phải tuổithực của hắn, dù sao người ở Thiên Huyền Đại Lục theo thực lực tăng lên thì tuổithọ cũng tăng lên, giống như người bình thường cũng chỉ sống tới chừng bảy mươitám mươi tuổi, mà sau khi đột phá Tiên Thiên cảnh, có thể đạt tới hơn một trămtuổi, sau đó lại ngày càng tăng cao.
Cũng vì vậy, mà ngườinhìn trẻ tuổi hơn không ít, nhưng vô luận thế nào tuổi tác của Trầm Duệ Thu cũngkhông thể hơn trăm tuổi, thiên phú tu luyện của hắn tuyệt đối không phải ngườithường có thể so sánh được.
Chính là một nhân vậtthiên tài, lại dừng ở một cảnh giới suốt hai mươi năm, cảm giác đó đủ để làm chobất cứ người nào nổi điên, thậm chí chán chường, dù sao càng ở chỗ cao càng thấylạnh lẽo, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có thể hiểu được cuộc sốngsau khi thực lực của hắn trì trệ không tiến lên, tất nhiên sẽ có không ít ngườichâm chọc, chế giễu.
Song, Trầm Duệ Thukhông chỉ không có chán chường, mà ngược lại thoạt nhìn tâm tính của hắn lại làthoải mái, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly không khỏi sinh ra mấy phần bộiphục.
Trầm Duệ Thu nhìntình cảm toát ra trong mắt Mộ Chỉ Ly thì sững sờ, có lẽ người khác nhìn khônghiểu, nhưng hắn thì hiểu, cảm giác phảng phất giống như là một tri kỷ, khôngphải là đồng tình không phải là thương hại, mà là tỉnh táo tươngtích.
“Mộ cô nương, ngươixem giúp sư phụ ta một chút.” Trầm Thanh Nhân hơi khẩn cầu mở miệng nói, chínhlà một người lần đầu quen biết, liền nói lên ý nghĩ như vậy đúng là có chútkhông thích hợp, nhưng vì sư phụ nàng cũng bất chấp cái gì thích hợp hay khôngthích hợp.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu, đối với tâm tình Trầm ThanhNhân, nàng có thể hiểu được: “Tốt, ta trước nhìn kỹ một chút.” Ở trong lòng nàngđã hạ quyết tâm, mình nhất định hết sức đem bệnh của Trầm Duệ Thu trịlành.
“Nơi này có chút không tiện, có thể đi vào trong lều?” Một nam tử khácđề nghị, ở đây có nhiều người huyên náo, hiển nhiên không phải là một hoàn cảnhtốt để chuẩn đoán, huống chi cũng không nên để cho người khác nhìnthấy.
Đối với lời này, tấtcả mọi người đều gật đầu, đồng loạt đi vào trong lều.
Lều này tuyệt đốikhông nhỏ, đủ cho hơn mười người đứng trong đó, so với lều Mộ Chỉ Ly ở trước kiatrên đảo yêu thú còn muốn lớn hơn nhiều, cũng thoải mái hơn không ít. Nghĩ chắclà họ có túi càn khôn, nếu không vật này cũng không mang được a!
Trầm Duệ Thu ngồi ởtrên giường, Mộ Chỉ Ly nhìn chân trái của hắn một chút, trên chỗ đầu gối của hắnhiện lên một chỗ đen sì cùng một mảng xanh tím lớn, hiển nhiên đây chính là chỗhắn bị bệnh.
Vừa nhìn thấy, tronglòng Mộ Chỉ Ly cũng thêm mấy phần nắm chắc. Nhéo vị trí vết thương của Trầm DuệThu hỏi: “Đau không?”
Đám người Trầm ThanhNhân, Lăng Lạc Trần vây quanh bên cạnh, thập phần lo lắng nhìn vào, Mộ Chỉ Ly làhy vọng mà bọn họ thật vất vả mới tìm được a!
Nghe vậy, Trầm DuệThu lắc đầu: “Không đau, kể từ khi vết thương này khép lại, liền không có cảmgiác, tuy chân vẫn có thể vận động, nhưng lại giống như một khối da chết khôngcó cảm giác.”
Nghe Trầm Duệ Thu tựthuật, Mộ Chỉ Ly cũng xác định được phán đoán của mình không sai, ban đầu đánhmột trận xong, bởi vì phần da bị thương nghiêm trọng, hơn nữa sau đó xử lý khôngtốt, cho nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại, đối với xử lý hậu kỳ, Mộ Chỉ Lycũng đã sớm dự liệu được rồi, lấy trình độ nơi này, cái loại cần độ cao xử lýnhư vậy thì khó có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Mộ ChỉLy lấy ra một cây ngân châm màu đỏ dài năm tấc, nói: “Ta trước thử dây thần kinhcủa ngài một lần, nếu ngàu cảm thấy đau thì nói với ta.”
“Được.”
Ngón tay Mộ Chỉ Lykhẽ động, chọn trúng một vị trí, thủ pháp cực kỳ ổn định, đem ngân châm đâmxuống, đâm xuống mấy tấc vào trong bắp đùi, đương nhiên là vòng qua vị trí xươngđùi.
Một màn này rơi vàotrong mắt mấy người Trầm Thanh Nhân quả là bất khả tư nghị, ngân châm này có thểđâm sâu như vậy, sợ là khỏe mạnh cũng bị đâm hỏng mất. Nếu không phải nhìn dángvẻ chân thật của Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Duệ Thu không lộ ra thần sắc thống khổ,bọn còn tưởng là Mộ Chỉ Ly cố ý tới phá hư đây!
“Đaukhông?”
“Không đau” Trầm DuệThu sắc mặt bình thản, không có chút nào khẩn trương hay lo lắng, nụ cười ôn hòatrên mặt làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái, hiển nhiên là hắn tintưởng Mộ Chỉ Ly.
Thấy thế, Mộ Chỉ Lygật đầu, nhìn dáng vẻ Trầm Duệ Thu nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít, lúc nàynàng là một thầy thuốc, bệnh nhân tín nhiệm cùng phối hợp có bao nhiêu trọng yếunàng rõ ràng nhất.
Kế tiếp, Mộ Chỉ Lylần lượt thử mấy chỗ khác, Trầm Duệ Thu vẫn như cũ không có chút cảm giácnào.
Nhìn thấy một mànnày, đám người Trầm Thanh Nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, ngân châm này đâmsâu như vậy, hơn nữa nhiều vị trí như vậy, thế nhưng lại không có chút cảm giácnào, chân bị đả thương nghiêm trọng tới cỡ nào a!
Đáy mắt Trầm Duệ Thucũng lộ ra vẻ thất vọng, chân của mình sợ là thật sự không có hy vọng chữa khỏi,nghĩ tới mình phải dừng ở mức thực lực bây giờ, tinh thần hắn cũng chánnản.
Ở thời điểm mọi ngườiđang thất vọng, Mộ Chỉ Ly lại không có một chút ý tứ sẽ buông tay, nếu mấy huyệtvị này không có cảm giác, cũng chỉ có thể thử một huyệt vị cuối cùng, nếu nơinày không có phản ứng thì khó khăn tăng lên thật nhiều.
“Kế tiếp ta muốn châmvào cái huyệt vị này, ngài có thể cảm thấy rất đau, nếu đau ta hy vọng ngài cóthể nhịn xuống.”
“Mộ cô nương cứ tiếptục châm, ta không sao.” Mặc dù Trầm Duệ Thu đã không còn ôm hy vọng gì, nhưnglà Mộ Chỉ Ly được bọn hắn mời tới hỗ trợ, nàng cũng không buông tay, hiển nhiênmình nguyện ý để cho nàng thử một lần.
Mộ Chỉ Ly đem Thiênlực rót vào trong ngân châm, vững vàng đem ngân châm đâm xuống, đối với huyệt vịnàng đặc biệt quen thuộc, tuyệt đối sẽ không có cái gì không may xuất hiện,song, lúc Mộ Chỉ Ly đâm xuống, chân Trầm Duệ Thu lại co quắp một trận, trên tráncủa hắn cũng nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, hiển nhiên là khó khăn lắm khi nhịnxuống sự thống khổ này.
Mặc dù trên thân thểchịu sự thống khổ như thế, nhưng trên mặt Trầm Duệ Thu không những không có thầnsắc khổ sở, ngược lại còn dâng lên vẻ mừng rỡ, như vậy ít nhất cũng nói rõ chânhắn vẫn còn có cảm giác!
Tất cả mọi người đềuhiểu điểm này, cho nên trên mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Mộ Chỉ Ly cảm nhậnđược tình huống của ngân châm, dùng Thiên lực đi điều tra tình trạng chân củaTrầm Duệ Thu, đợi biết rõ ràng rồi rút ngân châm ra, trên đầu ngân châm có mộtgiọt máu tròn xoe.
Trong giọt máu đỏtươi còn pha thêm màu xám tro, Mộ Chỉ Ly cầm lấy ngân châm dùng Thiên lực laychuyển, màu xám tro loang lổ kia dần biến mất, máu tươi lại biến thành màu đỏtươi thuần khiết.
Mọi người nhìn thấymột màn này cũng tò mò, hết lần này tới lần khác không hiểu rốt cuộc là có ýgì.
Trầm Thanh Nhân khôngnhịn được nói: “Mộ cô nương, chân sư phụ ta, có thể cứu chữa được không?” Thờiđiểm hỏi câu này, thân ảnh Trầm Thanh Nhân cũng có chút run rẩy, không thể nghingờ đây là biểu hiện đang khẩn trương đến cực điểm, đối với phương pháp châm cứunày bọn họ một chút cũng không biết, nhìn hồi lâu cũng không ra môn đạogì.
Những người khác cũngvội vàng rối rít đem ánh mắt chuyển lên người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt Trầm Duệ Thucũng hướng đến Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên hết sức mong đợi. Hắn mặc dù không rõ Mộ cônương là người phương nào, nhưng từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy nàng, đã cảmthấy nàng không phải là hạng người tâm thuật bất chính* ( người có tâm địa xấuxa), cho nên mới đáp ứng để cho nàng thử một phen.
/655
|