- Săn thú?
Âu Dương không rõ tâm linh của mình lạc lối thì có quan hệ gì với chuyện săn thú!
- Có lúc ta lên núi săn thú, liên tục bốn, năm ngày đều không thu hoạch được gì. Ngươi cũng biết, người sống trên núi nếu như liên tục bốn, năm ngày không bắt được con mồi nào cũng không có gì đáng sợ. Nhưng nếu như liên tục mười ngày nửa tháng vẫn không bắt được con mồi nào, vậy chỉ có thể chết đói. Cho nên bình thường khi ta không săn được thú, ta sẽ ở nhà uống chút rượu với bạn cũ, hay chơi cờ. Ôi! Đợi được ngày nào đó ta đột nhiên có cảm giác muốn trở lên núi. Đến lúc đó ta nhất định có thể bắt được thú.
Lão già nói tự mình tự uống rượu.
Nghe lão già nói vậy, Âu Dương liền sử dụng quan tâm chiến ý. Lão già này quá thần bí. Không ngờ những lời này lão già nói lại thâm sâu như vậy. Nếu mình giống như lời hắn nói vậy, đã rơi vào trong một mê cục. Trong mê cục này mình bị ép tới mức không có đường nào có thể đi. Nhưng dưới tình huống này mình vẫn ngây ngốc tiếp tục đi, vậy tâm tư không va vào tường không quay đầu lại mới là cổ quái nhất.
- Cho nên tiểu tử, con người ấy, đều có lúc gặp một cơn sóng nhỏ. Trong thời điểm gặp cơn sóng nhỏ, so với cứ trầm tư suy nghĩ, không bằng buông ra!
Trong lúc lão nhân này nói chuyện, Âu Dương vừa chăm chú nghe, vừa dùng quan tâm chiến ý của hắn quan sát lão giả này. Lão giả này chắc chắn là một người bình thường, một người bình thường không có một chút lực lượng nào.
- Hiện tai ta đã bị ép tới cùng đường. Toàn thiên hạ đều muốn lấy mạng của ta. Ta làm như thế nào thả xuống được?
Âu Dương không hề che giấu. Từ sâu thẳm trong lòng hắn cảm giác, có thể lão nhân này nói đúng.
- Có thể nhìn ra được tiểu tử ngươi là Tu luyện giả! Ha ha. Đối với những người như chúng ta mà nói, năm tháng là vô tình nhất. Bởi vì chúng ta đều sẽ biến mất trong năm tháng. Nhưng đối với tu luyện giả như các ngươi mà nói, năm tháng ngược lại là vô dụng nhất. Cho nên tiểu tử nếu như ngươi nghe ta một câu, không bằng giống như ta, tìm một chỗ thanh thản ổn định chờ đợi. Mỗi ngày đi săn thú. Cũng đừng hỏi chuyện xảy ra chuyện. Khi ngươi thật sự buông xuống tất cả, có thể ngươi sẽ phát hiện ra chuyển biến tốt thì sao?
Lão nhân này nói rất có nội hàm.
Âu Dương nghe lão già nói, trong miệng hắn lẩm nhẩm vài chữ:
- Yên lặng xem biến đổi! Lấy bất biến ứng vạn biến!
- Đúng đúng đúng! Chính là ý này. Lấy bất biến ứng vạn biến. Biết rõ phía trước là tuyệt lộ còn muốn nhảy xuống đó là ngốc. So với nhảy xuống, còn không bằng đứng tại chỗ chờ một lát. Có lẽ sẽ có quý nhân giúp đỡ!
Lão già vui cười hớn hở uống rượu.
- Ngài chính là quý nhân của ta!
Âu Dương bỗng nhiên nở nụ cười. Đúng vậy, đây là nụ cười thật lòng của Âu Dương. Lão nhân này chắc chắn là quý nhân trong số mạng của mình. Nếu như không có lão nhân này thức tỉnh mình, mà để mình tiếp tục mơ hồ đi về phía trước, có thể mình thật sự sẽ bị Trịnh Tú Nhi ép tới mức phát điên!
- Lão bá...
Âu Dương mở miệng xưng hô lão bá. Đó không phải bởi vì tuổi tác của lão nhân này lớn hơn Âu Dương, mà bởi vì Âu Dương thật lòng muốn cảm ơn lão nhân này.
- Lão bá, thôn của lão bá ở chỗ nào? Không biết ta có thể tới thôn của lão bá...
Âu Dương mới vừa nói tới đây, chợt nghe thấy lão nhân này nói:
- Cầu còn không được, cầu còn không được!
Âu dương nhìn dáng vẻ hài lòng của lão già kia, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút mơ hồ!
- Tiểu tử, ngươi không biết. Gần đây trong thôn chúng ta có sơn phỉ làm loạn. Bọn họ đều là Tu luyện giả. Cuộc sống trong thôn chúng ta đã khó khăn, không ngờ bọn họ còn muốn người trong thôn chúng ta vào núi đào linh thạch cho bọn họ! Nhưng linh thạch lại do lão tổ tông lưu lại trong núi, nào ai dám làm càn. Nhưng nhóm sơn phỉ này nói nếu như trong ba ngày không có ai vào núi sẽ giết toàn thôn. Lần này ta vào đây, thật ra chính là muốn tìm người hỗ trợ. Chỉ có điều...
Lão nhân nói tới đây cũng có chút ngượng ngùng.
Âu Dương nghe đến đó cũng hiểu được đại khái ý của lão nhân. Hóa ra lão già giúp mình chẳng qua chỉ là thuận tiện. Hắn thật sự vào đây để tìm người giúp đỡ. Tuy nhiên hiện tại nếu lão nhân đã gặp được mình, vậy bất luận thế nào mình cũng nên giúp lão nhân này một tay.
Lão nhân này chính là quý nhân của mình. Trong lúc mình tuyệt vọng nhất đã trợ giúp có mình lớn như vậy, một đám sơn phỉ đối với Âu Dương mà nói thật sự dễ như ăn cháo. Thực lực của mình không thể kiêu ngạo như trước lúc thời đại lớn xuất hiện. Tuy nhiên với thực lực của mình lúc này, giết mấy tiên tôn thật ra quá dễ dàng!
- Ta giúp các người!
Âu Dương tạm thời đặt chuyện của Trịnh Tú Nhi xuống. Dù sao bây giờ ngay cả một phương hướng đi tới mình cũng không biết phải đi thế nào. So với nắm quyền tự trách dậm chân tại chỗ, chẳng tạm thời thả xuống, có lẽ sẽ xuất hiện chuyển biến tốt thì sao!
- Chúng ta... Chúng ta...
Sắc mặt lão nhân lại càng thêm lúng túng. Sau đó lão nhân chậm rãi lấy từ trong người ra ba khối linh thạch lớn nhỏ khác nhau nói:
- Chúng ta chỉ có chút linh thạch này. Ngươi... Ngươi...
- Linh thạch thì không cần. Chờ sau khi ta giúp các ngươi đánh đuổi sơn phỉ xong, các ngươi giúp ta dựng một căn nhà trong thôn để ta có thể tạm thời sống là được!
Linh thạch gì đó đối với Âu Dương chỉ là phù vân. Bây giờ Âu Dương muốn hấp thu linh thạch cũng không được. Dù sao mình đã đạt đến một đỉnh phong. Trừ phi tìm ra nguyên nhân, bằng không không có cách nào xông qua được.
Nghe thấy Âu Dương nói như vậy, lão nhân này trái lại có chút nửa tin nửa ngờ. Bây giờ là thời điểm thời đại lớn xuất hiện. Trên thế giới này, tu luyện giả cực kỳ kiêu ngạo, có lẽ nào lại có người tốt bụng như vậy.
- Lão bá, ngài là quý nhân của ta. Mấy câu nói này của ngài có lẽ không suy nghĩ gì, nhưng đối với ta lại giống như ơn tái tạo. Chuyện dễ như ăn cháo vậy lại càng không đáng gì
Âu Dương nói xong, liền dập đống lửa, đi theo lão nhân tiến vào trong núi lớn...
Mà sau khi Âu Dương rời khỏi nơi này, một bóng đen xuất hiện ở nơi bọn họ vừa dập tắt lửa. Bóng đen này chính là Trịnh Tú Nhi. Lúc này Trịnh Tú Nhi đang cau mày tự nhủ:
- Quái, vừa nãy hắn phát ra ác khí lớn như vậy, làm sao lại đột nhiên biến mất? Lẽ nào hắn nghĩ thông suốt?
Đúng vậy, sở dĩ Trịnh Tú Nhi trước sau vẫn có thể đi theo Âu Dương chính bởi vì trong thân thể Âu Dương tồn tại hận ý đối với nàng. Chỉ cần hận ý này vẫn còn. Trịnh Tú Nhi trước sau vẫn có thể tìm tới chỗ của Âu Dương. Nhưng bây giờ Âu Dương tạm thời thả xuống tất cả những điều này, bỏ xuống việc kiếm đường đi tới, lại khiến Trịnh Tú Nhi trở nên mơ hồ...
Đây là một sơn thôn rất nhỏ. Nơi này chưa từng sinh ra người nào có tên tuổi, cũng không có sự tích huy hoàng nào. Người ở nơi này đời đời kiếp kiếp sinh sống ở nơi này. So với tu luyện giả ở bên ngoài núi thật sự khác biệt một trời một đất. Ở chỗ này thật ra Âu Dương có cảm giác như mình đã trở về thôn Kháo Sơn năm đó.
Âu Dương không rõ tâm linh của mình lạc lối thì có quan hệ gì với chuyện săn thú!
- Có lúc ta lên núi săn thú, liên tục bốn, năm ngày đều không thu hoạch được gì. Ngươi cũng biết, người sống trên núi nếu như liên tục bốn, năm ngày không bắt được con mồi nào cũng không có gì đáng sợ. Nhưng nếu như liên tục mười ngày nửa tháng vẫn không bắt được con mồi nào, vậy chỉ có thể chết đói. Cho nên bình thường khi ta không săn được thú, ta sẽ ở nhà uống chút rượu với bạn cũ, hay chơi cờ. Ôi! Đợi được ngày nào đó ta đột nhiên có cảm giác muốn trở lên núi. Đến lúc đó ta nhất định có thể bắt được thú.
Lão già nói tự mình tự uống rượu.
Nghe lão già nói vậy, Âu Dương liền sử dụng quan tâm chiến ý. Lão già này quá thần bí. Không ngờ những lời này lão già nói lại thâm sâu như vậy. Nếu mình giống như lời hắn nói vậy, đã rơi vào trong một mê cục. Trong mê cục này mình bị ép tới mức không có đường nào có thể đi. Nhưng dưới tình huống này mình vẫn ngây ngốc tiếp tục đi, vậy tâm tư không va vào tường không quay đầu lại mới là cổ quái nhất.
- Cho nên tiểu tử, con người ấy, đều có lúc gặp một cơn sóng nhỏ. Trong thời điểm gặp cơn sóng nhỏ, so với cứ trầm tư suy nghĩ, không bằng buông ra!
Trong lúc lão nhân này nói chuyện, Âu Dương vừa chăm chú nghe, vừa dùng quan tâm chiến ý của hắn quan sát lão giả này. Lão giả này chắc chắn là một người bình thường, một người bình thường không có một chút lực lượng nào.
- Hiện tai ta đã bị ép tới cùng đường. Toàn thiên hạ đều muốn lấy mạng của ta. Ta làm như thế nào thả xuống được?
Âu Dương không hề che giấu. Từ sâu thẳm trong lòng hắn cảm giác, có thể lão nhân này nói đúng.
- Có thể nhìn ra được tiểu tử ngươi là Tu luyện giả! Ha ha. Đối với những người như chúng ta mà nói, năm tháng là vô tình nhất. Bởi vì chúng ta đều sẽ biến mất trong năm tháng. Nhưng đối với tu luyện giả như các ngươi mà nói, năm tháng ngược lại là vô dụng nhất. Cho nên tiểu tử nếu như ngươi nghe ta một câu, không bằng giống như ta, tìm một chỗ thanh thản ổn định chờ đợi. Mỗi ngày đi săn thú. Cũng đừng hỏi chuyện xảy ra chuyện. Khi ngươi thật sự buông xuống tất cả, có thể ngươi sẽ phát hiện ra chuyển biến tốt thì sao?
Lão nhân này nói rất có nội hàm.
Âu Dương nghe lão già nói, trong miệng hắn lẩm nhẩm vài chữ:
- Yên lặng xem biến đổi! Lấy bất biến ứng vạn biến!
- Đúng đúng đúng! Chính là ý này. Lấy bất biến ứng vạn biến. Biết rõ phía trước là tuyệt lộ còn muốn nhảy xuống đó là ngốc. So với nhảy xuống, còn không bằng đứng tại chỗ chờ một lát. Có lẽ sẽ có quý nhân giúp đỡ!
Lão già vui cười hớn hở uống rượu.
- Ngài chính là quý nhân của ta!
Âu Dương bỗng nhiên nở nụ cười. Đúng vậy, đây là nụ cười thật lòng của Âu Dương. Lão nhân này chắc chắn là quý nhân trong số mạng của mình. Nếu như không có lão nhân này thức tỉnh mình, mà để mình tiếp tục mơ hồ đi về phía trước, có thể mình thật sự sẽ bị Trịnh Tú Nhi ép tới mức phát điên!
- Lão bá...
Âu Dương mở miệng xưng hô lão bá. Đó không phải bởi vì tuổi tác của lão nhân này lớn hơn Âu Dương, mà bởi vì Âu Dương thật lòng muốn cảm ơn lão nhân này.
- Lão bá, thôn của lão bá ở chỗ nào? Không biết ta có thể tới thôn của lão bá...
Âu Dương mới vừa nói tới đây, chợt nghe thấy lão nhân này nói:
- Cầu còn không được, cầu còn không được!
Âu dương nhìn dáng vẻ hài lòng của lão già kia, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút mơ hồ!
- Tiểu tử, ngươi không biết. Gần đây trong thôn chúng ta có sơn phỉ làm loạn. Bọn họ đều là Tu luyện giả. Cuộc sống trong thôn chúng ta đã khó khăn, không ngờ bọn họ còn muốn người trong thôn chúng ta vào núi đào linh thạch cho bọn họ! Nhưng linh thạch lại do lão tổ tông lưu lại trong núi, nào ai dám làm càn. Nhưng nhóm sơn phỉ này nói nếu như trong ba ngày không có ai vào núi sẽ giết toàn thôn. Lần này ta vào đây, thật ra chính là muốn tìm người hỗ trợ. Chỉ có điều...
Lão nhân nói tới đây cũng có chút ngượng ngùng.
Âu Dương nghe đến đó cũng hiểu được đại khái ý của lão nhân. Hóa ra lão già giúp mình chẳng qua chỉ là thuận tiện. Hắn thật sự vào đây để tìm người giúp đỡ. Tuy nhiên hiện tại nếu lão nhân đã gặp được mình, vậy bất luận thế nào mình cũng nên giúp lão nhân này một tay.
Lão nhân này chính là quý nhân của mình. Trong lúc mình tuyệt vọng nhất đã trợ giúp có mình lớn như vậy, một đám sơn phỉ đối với Âu Dương mà nói thật sự dễ như ăn cháo. Thực lực của mình không thể kiêu ngạo như trước lúc thời đại lớn xuất hiện. Tuy nhiên với thực lực của mình lúc này, giết mấy tiên tôn thật ra quá dễ dàng!
- Ta giúp các người!
Âu Dương tạm thời đặt chuyện của Trịnh Tú Nhi xuống. Dù sao bây giờ ngay cả một phương hướng đi tới mình cũng không biết phải đi thế nào. So với nắm quyền tự trách dậm chân tại chỗ, chẳng tạm thời thả xuống, có lẽ sẽ xuất hiện chuyển biến tốt thì sao!
- Chúng ta... Chúng ta...
Sắc mặt lão nhân lại càng thêm lúng túng. Sau đó lão nhân chậm rãi lấy từ trong người ra ba khối linh thạch lớn nhỏ khác nhau nói:
- Chúng ta chỉ có chút linh thạch này. Ngươi... Ngươi...
- Linh thạch thì không cần. Chờ sau khi ta giúp các ngươi đánh đuổi sơn phỉ xong, các ngươi giúp ta dựng một căn nhà trong thôn để ta có thể tạm thời sống là được!
Linh thạch gì đó đối với Âu Dương chỉ là phù vân. Bây giờ Âu Dương muốn hấp thu linh thạch cũng không được. Dù sao mình đã đạt đến một đỉnh phong. Trừ phi tìm ra nguyên nhân, bằng không không có cách nào xông qua được.
Nghe thấy Âu Dương nói như vậy, lão nhân này trái lại có chút nửa tin nửa ngờ. Bây giờ là thời điểm thời đại lớn xuất hiện. Trên thế giới này, tu luyện giả cực kỳ kiêu ngạo, có lẽ nào lại có người tốt bụng như vậy.
- Lão bá, ngài là quý nhân của ta. Mấy câu nói này của ngài có lẽ không suy nghĩ gì, nhưng đối với ta lại giống như ơn tái tạo. Chuyện dễ như ăn cháo vậy lại càng không đáng gì
Âu Dương nói xong, liền dập đống lửa, đi theo lão nhân tiến vào trong núi lớn...
Mà sau khi Âu Dương rời khỏi nơi này, một bóng đen xuất hiện ở nơi bọn họ vừa dập tắt lửa. Bóng đen này chính là Trịnh Tú Nhi. Lúc này Trịnh Tú Nhi đang cau mày tự nhủ:
- Quái, vừa nãy hắn phát ra ác khí lớn như vậy, làm sao lại đột nhiên biến mất? Lẽ nào hắn nghĩ thông suốt?
Đúng vậy, sở dĩ Trịnh Tú Nhi trước sau vẫn có thể đi theo Âu Dương chính bởi vì trong thân thể Âu Dương tồn tại hận ý đối với nàng. Chỉ cần hận ý này vẫn còn. Trịnh Tú Nhi trước sau vẫn có thể tìm tới chỗ của Âu Dương. Nhưng bây giờ Âu Dương tạm thời thả xuống tất cả những điều này, bỏ xuống việc kiếm đường đi tới, lại khiến Trịnh Tú Nhi trở nên mơ hồ...
Đây là một sơn thôn rất nhỏ. Nơi này chưa từng sinh ra người nào có tên tuổi, cũng không có sự tích huy hoàng nào. Người ở nơi này đời đời kiếp kiếp sinh sống ở nơi này. So với tu luyện giả ở bên ngoài núi thật sự khác biệt một trời một đất. Ở chỗ này thật ra Âu Dương có cảm giác như mình đã trở về thôn Kháo Sơn năm đó.
/1220
|