Lúc này trên đường tới sơn thôn Âu Dương biết được lão giả này tên là Viên Thiệu Nhất, chính là trưởng thôn của sơn thôn này. Tuy nhiên trong sơn thôn nhỏ như vậy, tác dụng của trưởng thôn bình thường chính là nhà ai có tang sự, hôn sự sẽ đứng ra hỗ trợ chủ trì nghi thức thôi. Trên thực tế trưởng thôn căn bản cũng không có bất kỳ quyền lợi nào.
Huống gì là loại sơn thôn nhỏ nằm sâu trong núi như vậy. Khái niệm của mọi người về đồng tiền còn không sâu bằng nhận thức về lương thực thảo dược. Dưới tình huống như vậy, quyền lợi tiền tài đối với những người ở nơi này cũng giống như phù vân, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì.
Khi Viên Thiệu Nhất cùng Âu Dương tiến vào sơn thôn, mọi người trong thôn đều đi ra đường chào đón. Nhưng khi mọi người nhìn thấy Âu Dương chẳng qua chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, không ít mọi người lộ vẻ thất vọng.
Người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua trắng nõn nà, ngay cả một chút hung khí cũng không có. Chuyện này nhìn thế nào cũng không giống là một cao thủ.
Quan trọng nhất chính là, người trong sơn thôn cũng biết, những cường giả kia bình thường hoặc là quanh người phát ra hào quang, hoặc đều là Tử Khí Đông Lai gì đó. Âu Dương hoàn toàn không khác gì một phàm nhân. Vậy hắn làm sao có thể đối kháng với sơn phỉ được!
Mỗi một sơn phỉ kia đều là Tu luyện giả. Đại vương của sơn phỉ còn là một tu luyện giả cường đại. Lúc trước thời điềm sơn phỉ kia bay đến trong thôn, một đám trong sơn thôn đã vô cùng sợ hãi. Mà bây giờ Âu Dương đi theo Viên Thiệu đi bộ trở về, tuy rằng toàn thân hắn không dính một hạt bụi, nhưng so với những sơn phỉ giống như thần tiên kia thật sự kém xa.
Khi Âu Dương nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của những thôn dân này, hắn cũng không hề tính toán. Dọc đường đi, Âu Dương đã nghe Viên Thiệu Nhất nói chuyện về tên Đại Vương sơn phỉ có thể bỗng dưng bay lượn, phất tay dời núi. Tuy nhiên Âu Dương không cảm thấy có áp lực nào. Phất tay dời núi? Nếu như mình toàn lực kéo cung bắn tên, một mũi tên cũng có thể bắn thủng trời. Chuyển núi như vậy thì có khó khăn gì?
- Trưởng thôn... Chuyện này... Tiểu ca này có phải...
Một lão nhân trong thôn nhìn qua cũng không hề kém tuổi của Viên Thiệu Nhất là mấy, có chút nghi hoặc nhìn Viên Thiệu Nhất.
- Đừng nói nhảm. Âu Dương tiểu ca là tu luyện giả rất lợi hại. Hơn nữa các ngươi cũng không phải không biết, trong làng chúng ta chỉ dự trữ có một chút. Cho dù lấy ra hết cũng không thể nào mời được người quá lợi hại. Vẫn để cho Âu Dương tiểu ca thử xem sao.
Nghe Viên Thiệu Nhất nói chuyện, Âu Dương đứng bên cạnh lại cười khổ.
Âu Dương có chút uất ức. Tuy nhiên Âu Dương cũng không nói gì. Chỉ là một đám sơn phỉ nhỏ mà thôi. Cho dù toàn bộ sơn phỉ đều là tiên tôn, mình chắc hẳn có thể diệt được!
Lại nói nữa, sao có thể có nhiều tiên tôn như vậy? Nếu như tiên tôn đều lên núi làm sơn phỉ, vậy mình thật sự có thể tự sát được rồi.
- Tất cả đừng nói nữa!
Nhìn thấy còn có người muốn chen ngang vào nói thêm mấy câu cùng với vẻ mặt lúng túng của Âu Dương, Viên Thiệu Nhất vội nói:
- Âu Dương tiểu ca lợi hại lắm. Các ngươi nhanh dựng cho Âu Dương tiểu ca một căn nhà đi. Chờ sau này nếu sơn phỉ lại đến, để Âu Dương tiểu ca đối phó là được rồi!
Viên Thiệu Nhất có vẻ rất thoải mái. Thật ra hắn không rộng lượng cũng không được. Vào lúc này hoàn toàn chính là ngựa chết cho rằng ngựa sống. Có được hay không trước tiên vẫn thử mới biết được. Nếu như Âu Dương thật sự không được, vậy thôn của bọn họ thật sự chỉ có thể lên núi đào linh thạch cho đám sơn phỉ kia.
Âu Dương đứng ở một bên không nói gì. Nếu như những sơn phỉ này đúng là tổ đội tiên tôn, như vậy bọn họ lsao có thể để ý tới linh thạch như vậy được? Âu Dương cũng quan sát một chút. Trong núi này thật sự có từng trận khí tốt lành toả ra. Đây là có dấu hiệu của linh thạch. Tuy nhiên số lượng linh thạch nơi này không phải là rất nhiều, thậm chí không đáng để khai thác. Nhưng với lượng linh thạch ít như vậy, những sơn phỉ này cũng có thể coi trọng. Điều này chứng tỏ chất lượng của linh thạch tuyệt đối cao không nơi nào sánh kịp!
- Nhưng trưởng thôn, ta nghe Tiểu Hồ Tử nói, đại vương sơn phỉ kia lại là một tiên tôn gì đó...
Lão đầu kia mặt ủ mày chau nói. Khi hắn nói ra câu này, Âu Dương lại cảm thấy sửng sốt.
Tiên tôn? Tiên tôn sẽ động tâm tới số lượng linh thạch nhỏ như vậy sao? Điều này thật sự quá cổ quái? Phải biết rằng, linh thạch là một loại linh vật cần thiết của rất nhiều tu luyện giả tại Tiên giới.
Tất nhiều người người dùng linh thạch để biến nó thành mắt trận, sau đó dùng lực lượng kích thích thuận tiện tiếp nhận hấp thu lực lượng của đất trời. Nhưng bình thường đều chỉ là trước Tiên đế. Sau Tiên đế lại coi trọng một chữ "ngộ".
Nếu như nói trước Tiên đế chính là không ngừng hấp thu lực lượng khiến mình trở nên cường đại hơn, vậy sau Tiên đế chính là cảm ngộ đối với thiên địa, hoặc là một con đường khác như Âu Dương vậy.
Cảm ngộ thiên địa chính là thuận lòng trời mà đi. Đây là một đạo của tự nhiên, tìm kiếm sự hợp nhất với thiên nhiên thành một thể, cuối cùng hóa thân vào thiên địa tìm kiếm chí cao vô thượng kia.
Có một loại khác nhưng bị rất nhiều người xem là Tà đạo. Tuy nhiên chính tà vốn không phải là định nghĩa quá lớn. Âu Dương sát khí nặng như vậy, nhưng người quen với Âu Dương tuyệt đối sẽ không xem Âu Dương là Tà đạo.
Cho nên loại phương thức thứ hai chính là: ta chính là thiên địa, ta chỉ tu luyện thân thể của ta, thân thể của ta chính là thiên địa, sẽ có một ngày ta phải đạp trời ở dưới chân.
Nhưng loại phương pháp thứ hai này cũng không khác mấy. Trên căn bản cũng phải cần lượng lớn linh thạch. Nếu như không phải có phương pháp thánh chiến thần kỳ, Âu Dương cũng không thể nào không có bất kỳ linh khí địa cầu mà tu luyện ra được.
Nhưng bây giờ Âu Dương chợt nghe nói không ngờ một tiên tôn lại muốn linh thạch. Điều này thực sự có chút khó hiểu. Đúng! Bây giờ là thời đại lớn. Trong thời đại lớn đúng là có rất nhiều tiên tôn. Nhưng như vậy cũng không đại biểu tiên tôn không đáng tiền. Tiên tôn ở bên ngoài dù thế nào cũng không cần phải buôn bán linh thạch để sống chứ.
Cho nên trong nháy mắt Âu Dương đưa ánh mắt nhìn về trong núi. Âu Dương cảm thấy chỉ sợ trong núi này không phải chỉ có linh thạch đơn giản như vậy. Bằng không tuyệt đối không thể nào khiến một đám tiên tôn đến cướp đoạt được!
- Viên lão bá, trong núi này có truyền thuyết ly kỳ nào không?
Âu Dương làm như tùy ý hỏi một câu.
- Truyền thuyết ly kỳ? Không có!
Viên lão bá rất chắc chắn trả lời:
- Nhà ta đời đời kiếp kiếp ở trong núi. Trong núi này ngoại trừ dược liệu và rau dại và dã thú khắp núi đồi ra, chưa từng có truyền thuyết gì!
- Ồ... Vậy có chuyện gì kì lạ không?
Âu Dương thay đổi phương thức hỏi. Dù sao truyền thuyết nhiều lúc không phải là truyền thuyết, biến thành một vài chuyện kỳ lạ.
- Thế nào gọi là chuyện kỳ quái?
Viên Thiệu Nhất rõ ràng không hiểu rốt cuộc Âu Dương muốn hỏi cái gì.
Huống gì là loại sơn thôn nhỏ nằm sâu trong núi như vậy. Khái niệm của mọi người về đồng tiền còn không sâu bằng nhận thức về lương thực thảo dược. Dưới tình huống như vậy, quyền lợi tiền tài đối với những người ở nơi này cũng giống như phù vân, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì.
Khi Viên Thiệu Nhất cùng Âu Dương tiến vào sơn thôn, mọi người trong thôn đều đi ra đường chào đón. Nhưng khi mọi người nhìn thấy Âu Dương chẳng qua chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, không ít mọi người lộ vẻ thất vọng.
Người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua trắng nõn nà, ngay cả một chút hung khí cũng không có. Chuyện này nhìn thế nào cũng không giống là một cao thủ.
Quan trọng nhất chính là, người trong sơn thôn cũng biết, những cường giả kia bình thường hoặc là quanh người phát ra hào quang, hoặc đều là Tử Khí Đông Lai gì đó. Âu Dương hoàn toàn không khác gì một phàm nhân. Vậy hắn làm sao có thể đối kháng với sơn phỉ được!
Mỗi một sơn phỉ kia đều là Tu luyện giả. Đại vương của sơn phỉ còn là một tu luyện giả cường đại. Lúc trước thời điềm sơn phỉ kia bay đến trong thôn, một đám trong sơn thôn đã vô cùng sợ hãi. Mà bây giờ Âu Dương đi theo Viên Thiệu đi bộ trở về, tuy rằng toàn thân hắn không dính một hạt bụi, nhưng so với những sơn phỉ giống như thần tiên kia thật sự kém xa.
Khi Âu Dương nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của những thôn dân này, hắn cũng không hề tính toán. Dọc đường đi, Âu Dương đã nghe Viên Thiệu Nhất nói chuyện về tên Đại Vương sơn phỉ có thể bỗng dưng bay lượn, phất tay dời núi. Tuy nhiên Âu Dương không cảm thấy có áp lực nào. Phất tay dời núi? Nếu như mình toàn lực kéo cung bắn tên, một mũi tên cũng có thể bắn thủng trời. Chuyển núi như vậy thì có khó khăn gì?
- Trưởng thôn... Chuyện này... Tiểu ca này có phải...
Một lão nhân trong thôn nhìn qua cũng không hề kém tuổi của Viên Thiệu Nhất là mấy, có chút nghi hoặc nhìn Viên Thiệu Nhất.
- Đừng nói nhảm. Âu Dương tiểu ca là tu luyện giả rất lợi hại. Hơn nữa các ngươi cũng không phải không biết, trong làng chúng ta chỉ dự trữ có một chút. Cho dù lấy ra hết cũng không thể nào mời được người quá lợi hại. Vẫn để cho Âu Dương tiểu ca thử xem sao.
Nghe Viên Thiệu Nhất nói chuyện, Âu Dương đứng bên cạnh lại cười khổ.
Âu Dương có chút uất ức. Tuy nhiên Âu Dương cũng không nói gì. Chỉ là một đám sơn phỉ nhỏ mà thôi. Cho dù toàn bộ sơn phỉ đều là tiên tôn, mình chắc hẳn có thể diệt được!
Lại nói nữa, sao có thể có nhiều tiên tôn như vậy? Nếu như tiên tôn đều lên núi làm sơn phỉ, vậy mình thật sự có thể tự sát được rồi.
- Tất cả đừng nói nữa!
Nhìn thấy còn có người muốn chen ngang vào nói thêm mấy câu cùng với vẻ mặt lúng túng của Âu Dương, Viên Thiệu Nhất vội nói:
- Âu Dương tiểu ca lợi hại lắm. Các ngươi nhanh dựng cho Âu Dương tiểu ca một căn nhà đi. Chờ sau này nếu sơn phỉ lại đến, để Âu Dương tiểu ca đối phó là được rồi!
Viên Thiệu Nhất có vẻ rất thoải mái. Thật ra hắn không rộng lượng cũng không được. Vào lúc này hoàn toàn chính là ngựa chết cho rằng ngựa sống. Có được hay không trước tiên vẫn thử mới biết được. Nếu như Âu Dương thật sự không được, vậy thôn của bọn họ thật sự chỉ có thể lên núi đào linh thạch cho đám sơn phỉ kia.
Âu Dương đứng ở một bên không nói gì. Nếu như những sơn phỉ này đúng là tổ đội tiên tôn, như vậy bọn họ lsao có thể để ý tới linh thạch như vậy được? Âu Dương cũng quan sát một chút. Trong núi này thật sự có từng trận khí tốt lành toả ra. Đây là có dấu hiệu của linh thạch. Tuy nhiên số lượng linh thạch nơi này không phải là rất nhiều, thậm chí không đáng để khai thác. Nhưng với lượng linh thạch ít như vậy, những sơn phỉ này cũng có thể coi trọng. Điều này chứng tỏ chất lượng của linh thạch tuyệt đối cao không nơi nào sánh kịp!
- Nhưng trưởng thôn, ta nghe Tiểu Hồ Tử nói, đại vương sơn phỉ kia lại là một tiên tôn gì đó...
Lão đầu kia mặt ủ mày chau nói. Khi hắn nói ra câu này, Âu Dương lại cảm thấy sửng sốt.
Tiên tôn? Tiên tôn sẽ động tâm tới số lượng linh thạch nhỏ như vậy sao? Điều này thật sự quá cổ quái? Phải biết rằng, linh thạch là một loại linh vật cần thiết của rất nhiều tu luyện giả tại Tiên giới.
Tất nhiều người người dùng linh thạch để biến nó thành mắt trận, sau đó dùng lực lượng kích thích thuận tiện tiếp nhận hấp thu lực lượng của đất trời. Nhưng bình thường đều chỉ là trước Tiên đế. Sau Tiên đế lại coi trọng một chữ "ngộ".
Nếu như nói trước Tiên đế chính là không ngừng hấp thu lực lượng khiến mình trở nên cường đại hơn, vậy sau Tiên đế chính là cảm ngộ đối với thiên địa, hoặc là một con đường khác như Âu Dương vậy.
Cảm ngộ thiên địa chính là thuận lòng trời mà đi. Đây là một đạo của tự nhiên, tìm kiếm sự hợp nhất với thiên nhiên thành một thể, cuối cùng hóa thân vào thiên địa tìm kiếm chí cao vô thượng kia.
Có một loại khác nhưng bị rất nhiều người xem là Tà đạo. Tuy nhiên chính tà vốn không phải là định nghĩa quá lớn. Âu Dương sát khí nặng như vậy, nhưng người quen với Âu Dương tuyệt đối sẽ không xem Âu Dương là Tà đạo.
Cho nên loại phương thức thứ hai chính là: ta chính là thiên địa, ta chỉ tu luyện thân thể của ta, thân thể của ta chính là thiên địa, sẽ có một ngày ta phải đạp trời ở dưới chân.
Nhưng loại phương pháp thứ hai này cũng không khác mấy. Trên căn bản cũng phải cần lượng lớn linh thạch. Nếu như không phải có phương pháp thánh chiến thần kỳ, Âu Dương cũng không thể nào không có bất kỳ linh khí địa cầu mà tu luyện ra được.
Nhưng bây giờ Âu Dương chợt nghe nói không ngờ một tiên tôn lại muốn linh thạch. Điều này thực sự có chút khó hiểu. Đúng! Bây giờ là thời đại lớn. Trong thời đại lớn đúng là có rất nhiều tiên tôn. Nhưng như vậy cũng không đại biểu tiên tôn không đáng tiền. Tiên tôn ở bên ngoài dù thế nào cũng không cần phải buôn bán linh thạch để sống chứ.
Cho nên trong nháy mắt Âu Dương đưa ánh mắt nhìn về trong núi. Âu Dương cảm thấy chỉ sợ trong núi này không phải chỉ có linh thạch đơn giản như vậy. Bằng không tuyệt đối không thể nào khiến một đám tiên tôn đến cướp đoạt được!
- Viên lão bá, trong núi này có truyền thuyết ly kỳ nào không?
Âu Dương làm như tùy ý hỏi một câu.
- Truyền thuyết ly kỳ? Không có!
Viên lão bá rất chắc chắn trả lời:
- Nhà ta đời đời kiếp kiếp ở trong núi. Trong núi này ngoại trừ dược liệu và rau dại và dã thú khắp núi đồi ra, chưa từng có truyền thuyết gì!
- Ồ... Vậy có chuyện gì kì lạ không?
Âu Dương thay đổi phương thức hỏi. Dù sao truyền thuyết nhiều lúc không phải là truyền thuyết, biến thành một vài chuyện kỳ lạ.
- Thế nào gọi là chuyện kỳ quái?
Viên Thiệu Nhất rõ ràng không hiểu rốt cuộc Âu Dương muốn hỏi cái gì.
/1220
|