Mà lúc này trên mặt Đặng Dương lại lộ ra một nụ cười khổ. Đêm nay vốn định dạy dỗ Lưu Khải Hàng. Nhưng không ngờ được nửa đường lại xông ra hai vai hề trực tiếp mở đại chiêu thuấn sát toàn trường.
Nhưng điều này cũng khiến Đặng Dương hiểu rõ một đạo lý. Rất rõ ràng Âu Dương không đơn giản. Trước tiên không nói ánh mắt của Thiệu Phong, chỉ nói tới việc Lưu Tĩnh dám quang minh chính đại gọi Thiệu Phong là tiểu bạch kiểm Thiệu Phong không hề nổi giận đã biết chỉ sợ mình không thể đối phó với mấy người này!
- Đặng thiếu...
Lão Lý đi tới phía sau Đặng Dương. Hắn cũng nghe được câu nói cuối cùng của Thiệu Phong. Hiện tại hắn muốn hỏi rốt cuộc chuyện lần này...
- Ở Bắc Kinh không có người nào dám đối nghịch với Thiệu Phong. Tuy rằng thế lực của ta rất lớn, nhưng ta còn chưa muốn chết. Cho nên bữa tiệc lần này chỉ là một bữa tiệc bình thường nhất. Mà trận thi đấu lần này người khác làm thế nào ta cũng không xen vào. Chí ít Đặng gia sẽ không tham dự!
Đặng Dương đã hiểu được đạo lý bo bo giữ mình.
Thiệu Phong đã nói như thế, nếu như Đặng Dương còn không biết thu liễm, phía sau hẳn chính là một đòn sấm sét! Mà lúc này nếu như hắn rời khỏi, sau đó giấu tài một thời gian, đợi Thiệu Phong quên lãng nhân vật nhỏ như mình, mình mới lại ra khỏi núi. Tất nhiên khi đó mình có thể bảo vệ được chính mình.
- Ta đã hiểu Đặng thiếu...
Lão Lý biết, lần này mình thật sự chọn sai đội. Nếu như đứng ở bên Lưu Khải Hàng, có lẽ mình thật sự sẽ bay lên. Mà đứng bên Đặng Dương, lão Lý biết mình đã thua...
Nhưng ai có thể ngờ được tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này? Đặng Dương cường thế ai cũng hiểu rõ. Không ai nghĩ đến Lưu Khải Hàng có thể ngăn cơn sóng dữ. Dũng không ai nghĩ đến đứng sau lưng Lưu Khải Hàng chính là Thiệu Phong. Đây không phải là một con rắn, đây là một con rồng...
Hai chiếc sang trọng chở sáu người. Đương nhiên sáu người này chính là hai vai hề và đám người Âu Dương còn có cả đại tiểu thư Đặng gia! Tất nhiên bọn họ muốn đi đến nơi phồn hoa nhất!
Lúc này ước chừng đã là khoảng chín giờ tối. Tuy rằng tuyết lớn bay đầy trời. Nhưng gần tới nguyên đán, tuyết lớn như vậy trái lại khiến người ta càng tăng thêm cảm giác phong tình. Cho nên lúc này khắp chợ đêm đều là người đến người đi.
Dẫn theo bạn gái đi dạo phố. Một nhà ba người đi dạo phố. Lão đầu lão thái thái đi dạo phố. Dù sao đi nữa người ngươi có thể nghĩ ra đều có thể gặp được ở chỗ này. Nói tóm lại, nơi này chính là một câu nói! Người đông...
Câu nói này chính là suy nghĩ trong lòng Thiệu Phong lúc này! Từ trước đến nay Thiệu Phong cũng không nghĩ tới, chợ đêm lại có thể xuất hiện nhiều người như vậy. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiệu Phong rất muốn những người này hiện tại đều biến thành người chết! Bởi vì người chết sẽ không nhìn thấy chuyện hắn sắp phải làm.
- Quá độc ác! Vẫn là Lưu Tĩnh tàn nhẫn. Trực tiếp mang theo camera đến!
Đương nhiên Tử thần nghe được tiếng Lưu Tĩnh tìm nhân viên phục vụ đòi camera. Mà Tử thần đối với Lưu Tĩnh quả thực là vô cùng bội phục. Hình ảnh hay như vậy tại sao lại không ghi lại? Chuyện này quả thật là môt loại sỉ nhục đối với nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại Thiệu Phong tiên sinh chúng ta!
- Thiệu tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài có cảm tưởng thế nào?
Tử thần ôm Đặng Thiến cười ha ha hỏi.
- Tử thần! Ngươi rất trâu bò. Một ngày nào đó ta sẽ báo thù!
Mặt Thiệu Phong tối sầm. Bất kỳ ai đối mặt với chuyện như vậy cũng không thể nào bình tĩnh được đúng không!
- Đây cũng không phải là vẻ mặt của một nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại nên có. Ngươi nên cười. Dù sao có cơ hội tìm được hết giá trị của mình hẳn ra phải cười mới đúng chứ? Nếu như ngươi biểu diễn không thú vị, không thể khiến ta thoả mãn, như vậy khác nào không làm. Ta nghĩ hẳn là nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại không thể chơi xấu đúng không?
- Yên tâm đi! Thiệu Phong đã đánh cược sẽ chịu được thua. Ta không phải một người quỵt nợ!
Thiệu Phong biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết. So với ra vẻ đáng thương, còn không bằng làm một người đàn ông thuần khiết!
- Đúng, rất đàn ông, ta rất phục!
Tử thần gật đầu, sau đó thoáng nhìn về phía Đặng Thiến đang ở trong lòng mình. Không thể không nói, Đặng Thiến là một nữ tử khiến nam nhân rất có cảm hứng. Hơn nữa Tử thần tin tưởng, nếu như hắn có ý, Đặng Thiến chắc chắn sẽ không từ chối hắn!
Nhưng Tử thần không có biện pháp. Chí ít hiện tại hắn không có biện pháp. Bây giờ đối với Tử thần, cái gì mà quyền lợi địa vị, danh lợi tiền tài mỹ nữ đều không hấp dẫn bằng thế giới thứ hai sau mười lăm năm nữa.
Đặng Thiến xinh đẹp như vậy tuyệt đối không đáng giá bằng vài chữ của Âu Dương. Lúc nào cũng có mỹ nữ, nhưng một khi bỏ qua công pháp rốt cuộc khó có thể gặp được lần nữa. Tử thần đã quyết định, thời gian sau này nhất định phải cố gắng theo sư phụ, cố gắng học tập phương pháp thánh chiến của sư phụ.
Bởi vì Tử thần hiểu rõ, trong thế giới này hắn là thần. Nhưng nếu như hắn không tiếp tục theo đuổi tiến bộ, như vậy ở thế giới phía dưới sẽ có những vị thần khác. Hắn sẽ trở thành Đặng Thiến hiện nay, dùng ánh mắt sùng bái nhìn những vị thần khác! Đương nhiên Tử thần không muốn như vậy. Cho nên hắn nhất định phải nỗ lực!
Cho dù đang ở Bắc Kinh, hai chiếc xe sang trọng này vẫn khiến mọi người chú ý. Dù sao sự sang trọng sa hoa của hai chiếc xe này đã vượt qua trình độ thưởng thức của người bình thường.
Mà khi Thiệu Phong bước xuống xe, không thể không khiến cho một đám hoa si và nữ tử hám giàu phải mê muội. Thời điểm Thiệu Phong đi xuống xe, mặt hắn không đen lại như lúc trước. Lúc này trên mặt Thiệu Phong hiện lên một nụ cười mỉm giống như một vương tử. Nụ cười mỉm này thật sự khiến người ta mê muội.
Sở dĩ Thiệu Phong bị gọi là tiểu bạch kiểm không phải chỉ có bởi vì bộ dạng tán gái lợi hại, còn có một điểm quan trọng nữa chính là Thiệu Phong thật sự có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm. Hắn thật sự rất tuấn tú! Thời điểm ban đầu Thiệu Phong cho rằng đây làm một biểu hiện khiến người ta đố kị.
- Oa, tiếp theo chờ xem ngươi biểu diễn rồi!
Tử Thần ngồi trong xe hạ kính thủy tinh xuống, quay về phía Thiệu Phong phất phất tay. Bộ dáng kia thực sự có vài phần cảm giác tráng sĩ một đi không trở về.
Lưu Tĩnh cũng từ phía sau trên xe bước xuống. Lưu Tĩnh vốn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Lúc này cô bước từ trên chiếc xe sang trọng như vậy xuống, trước tiên liền bị mấy người cho rằng cô là một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Tuy nhiên, trên mặt thiên kim tiểu thư nhà giàu này lại lộ ra một nụ cười xấu xa. Cô cầm trong tay một cái camera nhỏ đã hoàn toàn phá hỏng hình tượng tiểu thư này. Âu Dương và Lưu Khải Hàng ngồi ở trong xe. Dọc đường đi Lưu Khải Hàng không ngừng hỏi dò Âu Dương, rốt cuộc Thiệu Phong có thân phận thế nào?
- Không ngờ được, bên cạnh chúng ta không phải là một con cọp, mà thực sự là một con rồng! Vậy còn gia hỏa tự xưng là Tử Thần thì sao?
Lưu Khải Hàng rất tò mò.
Nhưng điều này cũng khiến Đặng Dương hiểu rõ một đạo lý. Rất rõ ràng Âu Dương không đơn giản. Trước tiên không nói ánh mắt của Thiệu Phong, chỉ nói tới việc Lưu Tĩnh dám quang minh chính đại gọi Thiệu Phong là tiểu bạch kiểm Thiệu Phong không hề nổi giận đã biết chỉ sợ mình không thể đối phó với mấy người này!
- Đặng thiếu...
Lão Lý đi tới phía sau Đặng Dương. Hắn cũng nghe được câu nói cuối cùng của Thiệu Phong. Hiện tại hắn muốn hỏi rốt cuộc chuyện lần này...
- Ở Bắc Kinh không có người nào dám đối nghịch với Thiệu Phong. Tuy rằng thế lực của ta rất lớn, nhưng ta còn chưa muốn chết. Cho nên bữa tiệc lần này chỉ là một bữa tiệc bình thường nhất. Mà trận thi đấu lần này người khác làm thế nào ta cũng không xen vào. Chí ít Đặng gia sẽ không tham dự!
Đặng Dương đã hiểu được đạo lý bo bo giữ mình.
Thiệu Phong đã nói như thế, nếu như Đặng Dương còn không biết thu liễm, phía sau hẳn chính là một đòn sấm sét! Mà lúc này nếu như hắn rời khỏi, sau đó giấu tài một thời gian, đợi Thiệu Phong quên lãng nhân vật nhỏ như mình, mình mới lại ra khỏi núi. Tất nhiên khi đó mình có thể bảo vệ được chính mình.
- Ta đã hiểu Đặng thiếu...
Lão Lý biết, lần này mình thật sự chọn sai đội. Nếu như đứng ở bên Lưu Khải Hàng, có lẽ mình thật sự sẽ bay lên. Mà đứng bên Đặng Dương, lão Lý biết mình đã thua...
Nhưng ai có thể ngờ được tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này? Đặng Dương cường thế ai cũng hiểu rõ. Không ai nghĩ đến Lưu Khải Hàng có thể ngăn cơn sóng dữ. Dũng không ai nghĩ đến đứng sau lưng Lưu Khải Hàng chính là Thiệu Phong. Đây không phải là một con rắn, đây là một con rồng...
Hai chiếc sang trọng chở sáu người. Đương nhiên sáu người này chính là hai vai hề và đám người Âu Dương còn có cả đại tiểu thư Đặng gia! Tất nhiên bọn họ muốn đi đến nơi phồn hoa nhất!
Lúc này ước chừng đã là khoảng chín giờ tối. Tuy rằng tuyết lớn bay đầy trời. Nhưng gần tới nguyên đán, tuyết lớn như vậy trái lại khiến người ta càng tăng thêm cảm giác phong tình. Cho nên lúc này khắp chợ đêm đều là người đến người đi.
Dẫn theo bạn gái đi dạo phố. Một nhà ba người đi dạo phố. Lão đầu lão thái thái đi dạo phố. Dù sao đi nữa người ngươi có thể nghĩ ra đều có thể gặp được ở chỗ này. Nói tóm lại, nơi này chính là một câu nói! Người đông...
Câu nói này chính là suy nghĩ trong lòng Thiệu Phong lúc này! Từ trước đến nay Thiệu Phong cũng không nghĩ tới, chợ đêm lại có thể xuất hiện nhiều người như vậy. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiệu Phong rất muốn những người này hiện tại đều biến thành người chết! Bởi vì người chết sẽ không nhìn thấy chuyện hắn sắp phải làm.
- Quá độc ác! Vẫn là Lưu Tĩnh tàn nhẫn. Trực tiếp mang theo camera đến!
Đương nhiên Tử thần nghe được tiếng Lưu Tĩnh tìm nhân viên phục vụ đòi camera. Mà Tử thần đối với Lưu Tĩnh quả thực là vô cùng bội phục. Hình ảnh hay như vậy tại sao lại không ghi lại? Chuyện này quả thật là môt loại sỉ nhục đối với nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại Thiệu Phong tiên sinh chúng ta!
- Thiệu tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài có cảm tưởng thế nào?
Tử thần ôm Đặng Thiến cười ha ha hỏi.
- Tử thần! Ngươi rất trâu bò. Một ngày nào đó ta sẽ báo thù!
Mặt Thiệu Phong tối sầm. Bất kỳ ai đối mặt với chuyện như vậy cũng không thể nào bình tĩnh được đúng không!
- Đây cũng không phải là vẻ mặt của một nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại nên có. Ngươi nên cười. Dù sao có cơ hội tìm được hết giá trị của mình hẳn ra phải cười mới đúng chứ? Nếu như ngươi biểu diễn không thú vị, không thể khiến ta thoả mãn, như vậy khác nào không làm. Ta nghĩ hẳn là nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại không thể chơi xấu đúng không?
- Yên tâm đi! Thiệu Phong đã đánh cược sẽ chịu được thua. Ta không phải một người quỵt nợ!
Thiệu Phong biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết. So với ra vẻ đáng thương, còn không bằng làm một người đàn ông thuần khiết!
- Đúng, rất đàn ông, ta rất phục!
Tử thần gật đầu, sau đó thoáng nhìn về phía Đặng Thiến đang ở trong lòng mình. Không thể không nói, Đặng Thiến là một nữ tử khiến nam nhân rất có cảm hứng. Hơn nữa Tử thần tin tưởng, nếu như hắn có ý, Đặng Thiến chắc chắn sẽ không từ chối hắn!
Nhưng Tử thần không có biện pháp. Chí ít hiện tại hắn không có biện pháp. Bây giờ đối với Tử thần, cái gì mà quyền lợi địa vị, danh lợi tiền tài mỹ nữ đều không hấp dẫn bằng thế giới thứ hai sau mười lăm năm nữa.
Đặng Thiến xinh đẹp như vậy tuyệt đối không đáng giá bằng vài chữ của Âu Dương. Lúc nào cũng có mỹ nữ, nhưng một khi bỏ qua công pháp rốt cuộc khó có thể gặp được lần nữa. Tử thần đã quyết định, thời gian sau này nhất định phải cố gắng theo sư phụ, cố gắng học tập phương pháp thánh chiến của sư phụ.
Bởi vì Tử thần hiểu rõ, trong thế giới này hắn là thần. Nhưng nếu như hắn không tiếp tục theo đuổi tiến bộ, như vậy ở thế giới phía dưới sẽ có những vị thần khác. Hắn sẽ trở thành Đặng Thiến hiện nay, dùng ánh mắt sùng bái nhìn những vị thần khác! Đương nhiên Tử thần không muốn như vậy. Cho nên hắn nhất định phải nỗ lực!
Cho dù đang ở Bắc Kinh, hai chiếc xe sang trọng này vẫn khiến mọi người chú ý. Dù sao sự sang trọng sa hoa của hai chiếc xe này đã vượt qua trình độ thưởng thức của người bình thường.
Mà khi Thiệu Phong bước xuống xe, không thể không khiến cho một đám hoa si và nữ tử hám giàu phải mê muội. Thời điểm Thiệu Phong đi xuống xe, mặt hắn không đen lại như lúc trước. Lúc này trên mặt Thiệu Phong hiện lên một nụ cười mỉm giống như một vương tử. Nụ cười mỉm này thật sự khiến người ta mê muội.
Sở dĩ Thiệu Phong bị gọi là tiểu bạch kiểm không phải chỉ có bởi vì bộ dạng tán gái lợi hại, còn có một điểm quan trọng nữa chính là Thiệu Phong thật sự có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm. Hắn thật sự rất tuấn tú! Thời điểm ban đầu Thiệu Phong cho rằng đây làm một biểu hiện khiến người ta đố kị.
- Oa, tiếp theo chờ xem ngươi biểu diễn rồi!
Tử Thần ngồi trong xe hạ kính thủy tinh xuống, quay về phía Thiệu Phong phất phất tay. Bộ dáng kia thực sự có vài phần cảm giác tráng sĩ một đi không trở về.
Lưu Tĩnh cũng từ phía sau trên xe bước xuống. Lưu Tĩnh vốn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Lúc này cô bước từ trên chiếc xe sang trọng như vậy xuống, trước tiên liền bị mấy người cho rằng cô là một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Tuy nhiên, trên mặt thiên kim tiểu thư nhà giàu này lại lộ ra một nụ cười xấu xa. Cô cầm trong tay một cái camera nhỏ đã hoàn toàn phá hỏng hình tượng tiểu thư này. Âu Dương và Lưu Khải Hàng ngồi ở trong xe. Dọc đường đi Lưu Khải Hàng không ngừng hỏi dò Âu Dương, rốt cuộc Thiệu Phong có thân phận thế nào?
- Không ngờ được, bên cạnh chúng ta không phải là một con cọp, mà thực sự là một con rồng! Vậy còn gia hỏa tự xưng là Tử Thần thì sao?
Lưu Khải Hàng rất tò mò.
/1220
|