Diệp Hân Đồng như đứng trên đống lửa, Mặc Tử Hiên hai chân vắt lên nhau, hai tay chống trên giường, người nửa nằm, đôi mắt lưu luyến ở trên người cô, như thể đang hưởng thụ sự căng thẳng của cô.
Diệp Hân Đồng đứng lên, cầm đôi giầy đang nằm chỏng chơ trên thảm, một con mắt tuyệt đẹp như bước ra từ trong tranh, ánh mắt trong suốt như nước chảy qua tim anh. Thật quá phong tình, thẹn thùng nửa kéo nửa đẩy, vô cùng kỹ xảo nửa như cự tuyệt, nửa muốn mời chào, không có người phụ nữ nào giống cô ấy, trong căn phòng yên tĩnh, tựa như một thiên sứ không cẩn thận bị trượt chân. Hướng nhìn về phía đó đã thấy cô ấy xoay mặt vào nhà tắm.
“Các người làm xong nhớ gọi tôi”
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười tuyệt đẹp, nhanh nhẹn đứng lên “Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô chủ động leo lên giường của tôi, để tôi được yêu cô.”
Lời nói nhảm của anh khiến cô chết lặng. Cô chẳng buồn liếc anh lấy một cái: “Anh quả là một tên nghiện”
“Tên nghiện?” Đôi mày kiếm của anh nhảy lên, gian tà dữ tợn lại vô cùng đẹp.
“Nghiện mơ hão” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái đi vào nhà tắm.
Vừa vào đến nơi, cô liền hối hận, đây là một căn phòng bằng thủy tinh, nhìn từ bên ngoài không thấy gì, trông giống một bức tường màu xanh , nhưng từ bên trong có thể thấy toàn bộ bên ngoài.
Diệp Hân Đồng lại đi ra
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười đắc ý “Thế nào?”
Mặt cô ửng đỏ, nghĩ một lát “Các người làm thì nhớ đắp chăn.”
“Tại sao?” Nụ cười của anh vẫn ngoác ra.
“Bên trong nhìn thấy rõ”.
“Thế chẳng phải rất tốt, cho cô miễn phí xem cảnh hạn chế trên màn hình rộng, tôi tin là người phụ nữ sắp tới kỹ xảo rất tốt, cô cũng có thể học tập, nếu cô không chịu nổi, tôi cũng không ngại cô.” Anh tươi cười trả lời như nước chảy mây trôi.
“Anh…” Cô có nói, có mắng, có đánh, nhưng có câu, giang sơn dễ đổi, nhưng cô đối đáp với một kẻ vốn tính phong lưu thành ông nói gà bà nói vịt.
Cho nên cô cũng đột nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười, nhếch môi, bên ngoài cười nhưng trong lòng mếu. “Vậy anh cố gắng một chút, anh biết đấy con người tôi chẳng có ưu điểm nào ngoài mồm rộng, nếu anh đột nhiên dừng lại, tôi đảm bảo cả Trung Quốc lẫn Hàn Quốc sẽ biết đức vua kế thừa của họ… bất lực”
Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, nhưng lập tức nở một nụ cười ma mãnh, nụ cười này làm Diệp Hân Đồng ghê tởm.
“Có bất lực hay không phải trải qua mới biết. Hay là cô tự trải nghiệm đi.” Miệng anh tiến đến, dường như sắp chạm vào mặt cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả tới khiến Diệp Hân Đồng muốn ngã bổ nhào, cảm giác này cô không thích, hệt như tên ác ma thở dốc trong rừng kia.
Cô vung tay lên, trong phòng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô không cố ý muốn đánh anh. Ai bảo mặt anh dí sát vào mặt cô.
Mặc Tử Hiên phút chốc lạnh như băng, đã 25 tuổi, chưa anh dám tát vào mặt anh như thế, đối với một người đàn ông có thể nói thể diện là quan trọng nhất.
Mặc Tử Hiên túm lấy tay Diệp Hân Đồng, ánh mắt sắc lạnh quét trên mặt cô, không khí lả lơi vừa rồi biến mất.
Diệp Hân Đồng cũng ý thức được là mình đã làm một chuyện không nên, mặc cho anh túm không hề phản kháng.
“Ở Hàn Quốc, chỉ với một cái tát này, cô sẽ bị đuổi việc, vĩnh viễn xóa tên khỏi cục cảnh sát.” Anh như đang cảnh cáo cô hay ám chỉ điều gì.
“Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Diệp Hân Đồng cúi đầu, nói nhỏ.
Mặc Tử Hiên giữ chặt khuôn mặt cô, sắc mặt từ từ trở nên hòa hoãn.
“Nhưng đây là ở Trung Quốc, nếu như, cô chịu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xí xóa.” Giọng của anh thay đổi trở nên vô cùng gian ác, từ từ đưa tay cô lên miệng, hôn một cái, chờ câu trả lời.
Diệp Hân Đồng đứng lên, cầm đôi giầy đang nằm chỏng chơ trên thảm, một con mắt tuyệt đẹp như bước ra từ trong tranh, ánh mắt trong suốt như nước chảy qua tim anh. Thật quá phong tình, thẹn thùng nửa kéo nửa đẩy, vô cùng kỹ xảo nửa như cự tuyệt, nửa muốn mời chào, không có người phụ nữ nào giống cô ấy, trong căn phòng yên tĩnh, tựa như một thiên sứ không cẩn thận bị trượt chân. Hướng nhìn về phía đó đã thấy cô ấy xoay mặt vào nhà tắm.
“Các người làm xong nhớ gọi tôi”
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười tuyệt đẹp, nhanh nhẹn đứng lên “Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô chủ động leo lên giường của tôi, để tôi được yêu cô.”
Lời nói nhảm của anh khiến cô chết lặng. Cô chẳng buồn liếc anh lấy một cái: “Anh quả là một tên nghiện”
“Tên nghiện?” Đôi mày kiếm của anh nhảy lên, gian tà dữ tợn lại vô cùng đẹp.
“Nghiện mơ hão” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái đi vào nhà tắm.
Vừa vào đến nơi, cô liền hối hận, đây là một căn phòng bằng thủy tinh, nhìn từ bên ngoài không thấy gì, trông giống một bức tường màu xanh , nhưng từ bên trong có thể thấy toàn bộ bên ngoài.
Diệp Hân Đồng lại đi ra
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười đắc ý “Thế nào?”
Mặt cô ửng đỏ, nghĩ một lát “Các người làm thì nhớ đắp chăn.”
“Tại sao?” Nụ cười của anh vẫn ngoác ra.
“Bên trong nhìn thấy rõ”.
“Thế chẳng phải rất tốt, cho cô miễn phí xem cảnh hạn chế trên màn hình rộng, tôi tin là người phụ nữ sắp tới kỹ xảo rất tốt, cô cũng có thể học tập, nếu cô không chịu nổi, tôi cũng không ngại cô.” Anh tươi cười trả lời như nước chảy mây trôi.
“Anh…” Cô có nói, có mắng, có đánh, nhưng có câu, giang sơn dễ đổi, nhưng cô đối đáp với một kẻ vốn tính phong lưu thành ông nói gà bà nói vịt.
Cho nên cô cũng đột nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười, nhếch môi, bên ngoài cười nhưng trong lòng mếu. “Vậy anh cố gắng một chút, anh biết đấy con người tôi chẳng có ưu điểm nào ngoài mồm rộng, nếu anh đột nhiên dừng lại, tôi đảm bảo cả Trung Quốc lẫn Hàn Quốc sẽ biết đức vua kế thừa của họ… bất lực”
Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, nhưng lập tức nở một nụ cười ma mãnh, nụ cười này làm Diệp Hân Đồng ghê tởm.
“Có bất lực hay không phải trải qua mới biết. Hay là cô tự trải nghiệm đi.” Miệng anh tiến đến, dường như sắp chạm vào mặt cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả tới khiến Diệp Hân Đồng muốn ngã bổ nhào, cảm giác này cô không thích, hệt như tên ác ma thở dốc trong rừng kia.
Cô vung tay lên, trong phòng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô không cố ý muốn đánh anh. Ai bảo mặt anh dí sát vào mặt cô.
Mặc Tử Hiên phút chốc lạnh như băng, đã 25 tuổi, chưa anh dám tát vào mặt anh như thế, đối với một người đàn ông có thể nói thể diện là quan trọng nhất.
Mặc Tử Hiên túm lấy tay Diệp Hân Đồng, ánh mắt sắc lạnh quét trên mặt cô, không khí lả lơi vừa rồi biến mất.
Diệp Hân Đồng cũng ý thức được là mình đã làm một chuyện không nên, mặc cho anh túm không hề phản kháng.
“Ở Hàn Quốc, chỉ với một cái tát này, cô sẽ bị đuổi việc, vĩnh viễn xóa tên khỏi cục cảnh sát.” Anh như đang cảnh cáo cô hay ám chỉ điều gì.
“Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Diệp Hân Đồng cúi đầu, nói nhỏ.
Mặc Tử Hiên giữ chặt khuôn mặt cô, sắc mặt từ từ trở nên hòa hoãn.
“Nhưng đây là ở Trung Quốc, nếu như, cô chịu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xí xóa.” Giọng của anh thay đổi trở nên vô cùng gian ác, từ từ đưa tay cô lên miệng, hôn một cái, chờ câu trả lời.
/211
|