Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn anh, sự xấu hổ vừa rồi biến mất, cô cười khổ “Tôi đánh anh một cái phải ngủ với anh một đêm, anh cho rằng tôi cũng đói khát như anh chắc? Cùng lằm tôi cho anh đánh tôi hai cái.” Diệp Hân Đồng ra sức giật lại tay mình, chùi chùi trên quần áo.
“Anh đánh đi.”
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn anh một cái rồi nhắm lại, lồng ngực thẳng đứng, không một chút sợ hãi, giống hệt Lưu Hồ Lan lao tới pháp trường, biết rõ rằng, trong chớp mắt sẽ bị thương, nhưng không cam tâm tình nguyện tiếp nhận bàn tay anh.
Mặc Tử Hiên nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti, thấy chết không sờn lòng cũng không cố chấp, trong lòng anh sinh ra một loại cảm tình.
Đây là cảnh sát Trung Quốc sao? Trong người chảy một dòng máu kiên cường, bị anh cưỡng dâm hai lần mà không hề khổ sở hay tuyệt vọng, đối mặt với sự đau khổ sắp tới cũng bình tĩnh như thế.
Diệp Thiếu Hoa rốt cuộc đã di truyền cho cô những cái gì?
Mặc Tử Hiên hơi phiền não, nâng gáy cô, ngang ngược hôn lên môi cô, vì có vết xe đổ, anh không đưa đầu lưỡi vào mà mút mát môi cô, đôi môi mềm mại được ngậm trong miệng anh như một viên kẹo đường khiến anh càng khát vọng.
Diệp Hân Đồng muốn tránh thoát, anh lại giữ chặt gáy khiến cô không thể động đậy, cắn cũng không tới lưỡi, Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay đập vào sau lưng anh.
Anh thô lỗ hôn, hơi thở mỗi lúc một khàn đặc, hạ thân vô tình cọ xát vào bụng cô, anh nhanh chóng đẩy ra, cứ như vậy, anh sợ mình sẽ mê muội, phá hủy hết kế hoạch.
Nhưng cơ thể nóng bỏng lại không tự chủ được muốn đến gần cô, bụng dưới bành tướng khiến anh khổ sở, cô giống như một liều thuốc tốt nhất lúc này.
Lúc Mặc Tử Hiên có cảm giác không thể nào cưỡng lại được hương vị của cô, cau mày buông ra.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Hân Đồng chính là mốt cho anh một cái tát, giơ tay lên.
Anh là Hoảng tử, là đối tượng cô phải bảo vệ, cô lại dám nổi giận hay sao, bàn tay biến thành quả đấm từ từ rơi xuống. Môi bị anh mút mát phát đau, thật là một tên biến thái. Ngoài việc tỏ ra tức giận cô cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này cô hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, bảo vệ một tên cặn bã như thế, ruột cô đến xanh ra mất.
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, rất hài lòng với kiệt tác của mình.
“Cô đánh đi, đánh một cái tôi hôn một cái.” Anh vẫn không bỏ được cái kiểu cười ma mãnh ấy.
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn, dùng mu bàn tay lau lấy lau để môi mình, xoay người, đến cửa phòng tắm lại liếc nhìn anh.
“Người phụ nữ kia khi nào thì tới?” Diệp Hân Đồng quát lên.
Mặc Tử Hiên nhíu mày, trầm tư tính toán “Nửa tiếng nữa thôi. Làm sao, cô định thay thế cô ấy? Tôi có thể bảo cô ấy quay về.”
Diệp Hân Đồng lại lườm anh thêm cái nữa. không muốn tranh luận thêm.
Cô vào phòng tắm khóa cửa lại.
Trước tiên cô muốn tắm một cái.
Diệp Hân Đồng giơ cánh tay mình lên, ngửi một cái rồi hạ xuống, cái tên kia hôm nay dùng nước hoa Dior, đúng là một kẻ táo bạo, trên người cô cũng dính cái mùi này, thật muốn ói.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng cởi váy cùng bộ nội y đen xuống, mở vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa.
Để tiện gội đầu, cô để vòi hoa sen cố định trên giá treo, nước bắn lên mảng tường thủy tinh, ngày càng nhiều.
Diệp Hân Đồng quay về phía Mặc Tử Hiên, ánh mắt anh đang nhìn về hướng cô si mê, không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu liên tục chuyển động.
Diệp Hân Đồng thoa xà phòng khắp người, đặc biệt là bộ phận mấu chốt, bôi xong cô lấy vòi hoa sen xả vào người.
Nghiêng mắt nhìn ra ngoài, mặc vẫn nhìn cô làm gì, ánh mắt hắn như có thể xuyên qua thủy tinh, nếu không biết bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cô nhất định sẽ tưởng Mặc Tử Hiên đang thèm thuống nhìn cô, dáng vẻ như sắp chảy nước miếng đến nơi.
Xà phòng trên người bị nước cuốn trôi, Diệp Hân Đồng lại đưa vòi hoa sen cố định lên trên, vắt mái tóc sang một bên, đứng dưới nước, kỳ cọ lưng để cho dòng nước dịu dàng xối trên tấm thân mệt mỏi.
Cô lại quay ra Mặc Tử Hiên, sao hắn vẫn nhìn cô, ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt cô. Diệp Hân Đồng vô tình bị ánh mắt đó làm cho đỏ mặt, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nơi đó của anh càng thêm khổng lồ.
Hắn quả là một tên đàn ông dễ kích động.
“Anh đánh đi.”
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn anh một cái rồi nhắm lại, lồng ngực thẳng đứng, không một chút sợ hãi, giống hệt Lưu Hồ Lan lao tới pháp trường, biết rõ rằng, trong chớp mắt sẽ bị thương, nhưng không cam tâm tình nguyện tiếp nhận bàn tay anh.
Mặc Tử Hiên nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti, thấy chết không sờn lòng cũng không cố chấp, trong lòng anh sinh ra một loại cảm tình.
Đây là cảnh sát Trung Quốc sao? Trong người chảy một dòng máu kiên cường, bị anh cưỡng dâm hai lần mà không hề khổ sở hay tuyệt vọng, đối mặt với sự đau khổ sắp tới cũng bình tĩnh như thế.
Diệp Thiếu Hoa rốt cuộc đã di truyền cho cô những cái gì?
Mặc Tử Hiên hơi phiền não, nâng gáy cô, ngang ngược hôn lên môi cô, vì có vết xe đổ, anh không đưa đầu lưỡi vào mà mút mát môi cô, đôi môi mềm mại được ngậm trong miệng anh như một viên kẹo đường khiến anh càng khát vọng.
Diệp Hân Đồng muốn tránh thoát, anh lại giữ chặt gáy khiến cô không thể động đậy, cắn cũng không tới lưỡi, Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay đập vào sau lưng anh.
Anh thô lỗ hôn, hơi thở mỗi lúc một khàn đặc, hạ thân vô tình cọ xát vào bụng cô, anh nhanh chóng đẩy ra, cứ như vậy, anh sợ mình sẽ mê muội, phá hủy hết kế hoạch.
Nhưng cơ thể nóng bỏng lại không tự chủ được muốn đến gần cô, bụng dưới bành tướng khiến anh khổ sở, cô giống như một liều thuốc tốt nhất lúc này.
Lúc Mặc Tử Hiên có cảm giác không thể nào cưỡng lại được hương vị của cô, cau mày buông ra.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Hân Đồng chính là mốt cho anh một cái tát, giơ tay lên.
Anh là Hoảng tử, là đối tượng cô phải bảo vệ, cô lại dám nổi giận hay sao, bàn tay biến thành quả đấm từ từ rơi xuống. Môi bị anh mút mát phát đau, thật là một tên biến thái. Ngoài việc tỏ ra tức giận cô cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này cô hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, bảo vệ một tên cặn bã như thế, ruột cô đến xanh ra mất.
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, rất hài lòng với kiệt tác của mình.
“Cô đánh đi, đánh một cái tôi hôn một cái.” Anh vẫn không bỏ được cái kiểu cười ma mãnh ấy.
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn, dùng mu bàn tay lau lấy lau để môi mình, xoay người, đến cửa phòng tắm lại liếc nhìn anh.
“Người phụ nữ kia khi nào thì tới?” Diệp Hân Đồng quát lên.
Mặc Tử Hiên nhíu mày, trầm tư tính toán “Nửa tiếng nữa thôi. Làm sao, cô định thay thế cô ấy? Tôi có thể bảo cô ấy quay về.”
Diệp Hân Đồng lại lườm anh thêm cái nữa. không muốn tranh luận thêm.
Cô vào phòng tắm khóa cửa lại.
Trước tiên cô muốn tắm một cái.
Diệp Hân Đồng giơ cánh tay mình lên, ngửi một cái rồi hạ xuống, cái tên kia hôm nay dùng nước hoa Dior, đúng là một kẻ táo bạo, trên người cô cũng dính cái mùi này, thật muốn ói.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng cởi váy cùng bộ nội y đen xuống, mở vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa.
Để tiện gội đầu, cô để vòi hoa sen cố định trên giá treo, nước bắn lên mảng tường thủy tinh, ngày càng nhiều.
Diệp Hân Đồng quay về phía Mặc Tử Hiên, ánh mắt anh đang nhìn về hướng cô si mê, không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu liên tục chuyển động.
Diệp Hân Đồng thoa xà phòng khắp người, đặc biệt là bộ phận mấu chốt, bôi xong cô lấy vòi hoa sen xả vào người.
Nghiêng mắt nhìn ra ngoài, mặc vẫn nhìn cô làm gì, ánh mắt hắn như có thể xuyên qua thủy tinh, nếu không biết bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cô nhất định sẽ tưởng Mặc Tử Hiên đang thèm thuống nhìn cô, dáng vẻ như sắp chảy nước miếng đến nơi.
Xà phòng trên người bị nước cuốn trôi, Diệp Hân Đồng lại đưa vòi hoa sen cố định lên trên, vắt mái tóc sang một bên, đứng dưới nước, kỳ cọ lưng để cho dòng nước dịu dàng xối trên tấm thân mệt mỏi.
Cô lại quay ra Mặc Tử Hiên, sao hắn vẫn nhìn cô, ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt cô. Diệp Hân Đồng vô tình bị ánh mắt đó làm cho đỏ mặt, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nơi đó của anh càng thêm khổng lồ.
Hắn quả là một tên đàn ông dễ kích động.
/211
|