Chap 11.2 : Tình yêu sét đánh .
” Đây… Đây… là ở đâu”. Thu bước vào một khu vườn trắng xóa, ở đây ko có gì cả chỉ có một cái hồ nước.. Thật là có cảm giác thanh bình nhưng… sao ở đây sáng vậy chứ. Cô ko thích ánh sáng à nha. Mà mình có tóc mái che rồi mà nên sẽ ko thấy sáng chứ. Bây giờ cô mới nhân ra trán ko thấy nóng và ngứa do tóc mái à nha. Cô sờ trên trán mình… OMG , mái tóc của mình bị biến mất rồi. Chúa ơi, cứu con , mình sẽ bị tan chảy mất (điên)… Hộc hộc hộc. Rosephia, Jonhny hãy tha thứ cho chị vì đã bỏ mặc các em ( Rosephia là cái tượng người trong phòng “sinh học” đc thu vác về còn Jonhny chính là cái đầu lâu mua đc khi chơi nhà ma… con bé này quá là kinh dị… >”< )
Nhưng mà đây là ở đâu chứ? Là thiên đường chăng…vậy nghĩa là mình… mình đã chết rồi sao… Nếu chết rồi sao vẫn thấy đau tim thế (trí tưởng tượng phong phú). Á… Bóng tối, ta cần bóng tối, mi đang ở đâu. Đột nhiên có một vệt sáng xuất hiện và làm cho khu vườn trắng xóa này còn trắng hơn khi nãy. Cô giật mình và thét lên .
– Á… Ánh sáng… Cút đi… Cút đi… Ta nguyền rủa mi… – Cô vung tay loạn xạ rồi úp mặt xuống đất . Chợt thấy mọi thứ trầm lặng , cô ngẩng đầu lên . Đó …. đó là bà cô mà . Sao bà cô lại ở đây cơ chứ ??? Hai má cô đột nhiên có chất lỏng nóng mặn dần dần chảy như thác .
Ùa vào lòng bà khóc như 1 đứa trẻ , cô thực sự nhớ bà có rất nhiều điều muốn nói với bà .
– Bà … con nhớ bà lắm !!! Sao bà lại ở đây vậy ?? _ Bà ôm lại cô , vuốt mái tóc sơ rối của cô .
– Đứa trẻ ngốc này , ta ở đây thì do ta muốn vậy nhưng sẽ không lâu được đâu . _ Bà nói 1 cách rất nghiêm túc .
Cô thì chỉ có thể ngẩn người ra mà nghe .
– Ta ở đây chỉ có thể 1 lúc nên lắng nghe kỹ những lời ta nói . Rất xin lỗi con vì vừa chúng ta vừa đoàn tụ mà ta lại chưa hỏi được gì nhiều chuyện con sống ra sao . Nhưng đây là chuyện rất quan trọng đối với gia đình ta . Con thông cảm cho ta , ta chỉ có thể gặp nhau 1 lần này cũng có thể là lần cuối cùng nên xin con hãy giúp ta . _ Cô nghe đến chỗ ” lần cuối cùng ” thì hét lên .
– Không … không , bà đừng đi , bà đừng đi , đừng rời xa con … Không thì hãy cho con theo cùng với . _ Cô ôm bà thật chặt dường như là không để bà biến mất .
– Xin lỗi con vì không thể ở lại cùng con nhưg đây là việc rất quan trọng nên ta mới hi sinh 20 năm để đầu thai lại . Nghe ta trở về bên thự ở ngoại ô ta và con đã cùng ở với nhau , vào phòng của ta . Trong phòng có 1 két sắt được giấu sau khung ảnh duy nhất của ta và con . Mở khóa bằng ngày sinh nhật của con và trong đó sẽ chỉ cho con mọi thứ mà con phải làm . Đến lúc ta phải đi rồi … _ Nói đến đây bà dần dần biến mất và chỉ vọng lại 1 câu .- Hãy sống trong ánh sáng ……….
– KHÔNG …. ÁAAAAAAAAAA …… _ Cô hét lên rồi ngất đi . Bóng tối bao trùm cô , mọi cảnh vật biến mất .
****************
Mở đôi mắt nặng trĩu , Thu vừa mơ 1 giấc mơ lạ , cô đã gặp bà nội cô những điều cô mơ thấy liệu là sự thật . Thật là kỳ lạ . Ngẩn người ngồi tự kỷ mà không để ý có rất nhiều người đang nhìn mình .
Một cô gái xinh đẹp lên tiếng …..
– Tên chết tiệt Minh trốn học cả buổi sáng thì ra ngồi đây với mỹ nhân . Anh có làm gì cô gái này không vậy . _ Cô gái chống nạnh , vẻ mặt giận dữ nhìn người tên Minh .
Anh vô tội nhìn cô gái kia , phản bác …..
– Ân Ân xinh đẹp , anh làm sao có thể là người như thế . Cô gái đó ném giầy vào người anh , anh chưa nói gì còn đem cô ta vào bệnh viện để khám mà . Làm gì được cô ta đâu …. _ Vẻ mặt anh có chút giận dữ .
Những người ngồi cạnh mặc kệ hai người này chí chóe mà nhìn cô với cặp mắt ” soi mói ” .
– Ê Mai , cô gái đó làm sao vậy cứ như con ma ý . _ Lan thì thầm với Mai nhưng Mai là 1 người cực kỳ nghiêm túc nên nhanh chóng mắng chửi tên Lan mất dậy kia .
– Đừng có nói xấu người khác như thế chứ . _ Nói xong Mai tiến tới cái giường bệnh to đùng mà cô đang nằm hỏi 1 cách rất thân thiện .
– Bạn tên là chi vậy ???? _ Mai nở 1 nụ cười duyên dáng hỏi cô . Cô thì vẫn đang thất thần thì nghe thấy tiếng người gọi . Cô ngẩng mặt lên , đôi mắt vô hồn của cô làm Mai giật mình .
Cô gái này xinh đẹp như thế mà lại có 1 đôi mắt vô hồn như vậy . Thật là quá thất vọng . Cô gái này đáng lẽ phải có cá tính một chút để Mai có thể kết bạn chứ . Haiz … chán thiệt … T o T .
– Tôi tên là …. Thu …… Mai Thị Thu Thu . _ Cô vẫn thất thần ngồi trên giường mà trả lời .
Mai Không có vẻ chán nản mà rất vui tươi trả lời lại .
– Còn mình là … Mai … Đào Thị Trương Mai … _ Với sự thân thiện của Mai cô cũng thể làm ngơ nên quay sang nhìn Mai .
Mai nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái thì cũng phải đỏ bừng cả khuôn mặt vì cô quá xinh đẹp làm cô không thể nghĩ tới chuyện đen tối kia . Mai nhanh chóng đến chỗ cô nhéo nhéo cái má phúng phính trắng trẻo như thịt ” nợn ” kia . ( Tóc mái của cô đã bị các ” lang băm ” kia cắt rùi . Là do tên Minh ngứa mắt nên bắt cát đi đó . Lúc cắt tóc mái xong , anh ý nhìn mà đỏ đỏ mặt lên đấy … ^v^ . )
– Ui chao sao mà đáng iu quá vậy trời . Nè Ân qua đây xem nè bé Thu này có má phúng phính hơn em An nhà cậu lắm nè . _ Mai nhéo nhéo cái má của cô , cô thất thần thì bây giờ tỉnh hơn chưa bao giờ tỉnh . Hai má cô đỏ đỏ hồng hồng do bị nhéo làm cho cô đã xinh đẹp thì bây giờ càng xinh đẹp hơn . Mọi người chăm chú nhìn cô như sinh vật lạ .
Cô nhìn những người trước mặt mình và cuối cùng cũng mở miệng nói ra 1 câu .
– Mấy người là ai ???? _ Cô ngơ như cây cơ hỏi . Mấy người kia sau khi ngắm cô xong thì cũng chán và trả lời cô .
Minh trả lời cô và giới thiệu những người khác .
– Tôi là Trần Hoàng Minh , là người bị cậu ném giầy vào đầu rồi lại vác cậu tới bệnh viện tư của tôi . Đây là em họ tôi , Trần Hoài Ân và bạn của nó Nguyễn Hương Lan , Đào Thị Trương Mai . _ Anh cố gắng nhấn mạnh chữ ” bị ” để cho cô biết lỗi của mình rồi quay sang giới thiệu Ân , Mai và Lan .
Cô nghe xong thì có vẻ rất hối lỗi anh rồi nói .
– Rất xin lỗi vì đã ném giầy vào đầu cậu , đó chỉ là 1 sự vô ý thật ra tôi định ném thằng bé trộm cái vòng tay của tôi thôi , không có ý gì khác . Rất xin lỗi vì đã làm phiền , tôi sẽ trả tiền viện phí và rời đi ngay . _ Nói xong cô đứng dậy và bước xuống khỏi giường . Chợt nhớ ra đều gì quan trọng cô quay lại ngay làm cho anh đang định nói thì bị ngắt .
– Xin hỏi cái vòng tay của tôi , cậu có thấy không ???? _ Vẻ mặt cô tỏ vẻ hoảng hốt và có vài nét lo lắng .
Anh nhìn vẻ mặt cô hoảng hốt mà trong lòng thực sự không vui tý nào a .
Anh đang bị làm sao vậy trời . Lấy từ trong túi cái vòng tay mà anh đã ” cướp ” từ thằng bé trộm vặt kia , ngắm nó 1 lúc rồi giơ ra trước mặt cô .
Hai đôi mắt cô bị phủ 1 lớp sương làm mọi thứ mờ ảo . Chiếc vòng này lúc thì làm cô hạnh phúc quên đi nỗi đau xưa còn bây giờ thì mang lại bao nhiêu đau khổ cho cô . Cô thật sự ghét chính bản thân mình , tại sao cô lại có mặt trên thế giới này cơ chứ ????
Anh sửng sốt nhìn cô , cô thật là quá là … đáng yêu . Nhìn cô như vậy trái tim lãnh lẽo của anh đập liên hồi như đi hội làng . Trời ơi sao anh lại đen tối như vậy chứ ???
Mai , Lan và Hoài Ân cũng không ngoại lệ , khuôn mặt sững sờ không kém .
Cô cuối đầu chào mọi người rồi quay đi ra phỏi phòng bệnh nhân .
Mọi người khó hiểu nhìn cô gái ddag thẫn thờ đi xa dần . Bóng của cô in trên mặt đất tỏ rõ ra sự cô độc ……………………..
” Đây… Đây… là ở đâu”. Thu bước vào một khu vườn trắng xóa, ở đây ko có gì cả chỉ có một cái hồ nước.. Thật là có cảm giác thanh bình nhưng… sao ở đây sáng vậy chứ. Cô ko thích ánh sáng à nha. Mà mình có tóc mái che rồi mà nên sẽ ko thấy sáng chứ. Bây giờ cô mới nhân ra trán ko thấy nóng và ngứa do tóc mái à nha. Cô sờ trên trán mình… OMG , mái tóc của mình bị biến mất rồi. Chúa ơi, cứu con , mình sẽ bị tan chảy mất (điên)… Hộc hộc hộc. Rosephia, Jonhny hãy tha thứ cho chị vì đã bỏ mặc các em ( Rosephia là cái tượng người trong phòng “sinh học” đc thu vác về còn Jonhny chính là cái đầu lâu mua đc khi chơi nhà ma… con bé này quá là kinh dị… >”< )
Nhưng mà đây là ở đâu chứ? Là thiên đường chăng…vậy nghĩa là mình… mình đã chết rồi sao… Nếu chết rồi sao vẫn thấy đau tim thế (trí tưởng tượng phong phú). Á… Bóng tối, ta cần bóng tối, mi đang ở đâu. Đột nhiên có một vệt sáng xuất hiện và làm cho khu vườn trắng xóa này còn trắng hơn khi nãy. Cô giật mình và thét lên .
– Á… Ánh sáng… Cút đi… Cút đi… Ta nguyền rủa mi… – Cô vung tay loạn xạ rồi úp mặt xuống đất . Chợt thấy mọi thứ trầm lặng , cô ngẩng đầu lên . Đó …. đó là bà cô mà . Sao bà cô lại ở đây cơ chứ ??? Hai má cô đột nhiên có chất lỏng nóng mặn dần dần chảy như thác .
Ùa vào lòng bà khóc như 1 đứa trẻ , cô thực sự nhớ bà có rất nhiều điều muốn nói với bà .
– Bà … con nhớ bà lắm !!! Sao bà lại ở đây vậy ?? _ Bà ôm lại cô , vuốt mái tóc sơ rối của cô .
– Đứa trẻ ngốc này , ta ở đây thì do ta muốn vậy nhưng sẽ không lâu được đâu . _ Bà nói 1 cách rất nghiêm túc .
Cô thì chỉ có thể ngẩn người ra mà nghe .
– Ta ở đây chỉ có thể 1 lúc nên lắng nghe kỹ những lời ta nói . Rất xin lỗi con vì vừa chúng ta vừa đoàn tụ mà ta lại chưa hỏi được gì nhiều chuyện con sống ra sao . Nhưng đây là chuyện rất quan trọng đối với gia đình ta . Con thông cảm cho ta , ta chỉ có thể gặp nhau 1 lần này cũng có thể là lần cuối cùng nên xin con hãy giúp ta . _ Cô nghe đến chỗ ” lần cuối cùng ” thì hét lên .
– Không … không , bà đừng đi , bà đừng đi , đừng rời xa con … Không thì hãy cho con theo cùng với . _ Cô ôm bà thật chặt dường như là không để bà biến mất .
– Xin lỗi con vì không thể ở lại cùng con nhưg đây là việc rất quan trọng nên ta mới hi sinh 20 năm để đầu thai lại . Nghe ta trở về bên thự ở ngoại ô ta và con đã cùng ở với nhau , vào phòng của ta . Trong phòng có 1 két sắt được giấu sau khung ảnh duy nhất của ta và con . Mở khóa bằng ngày sinh nhật của con và trong đó sẽ chỉ cho con mọi thứ mà con phải làm . Đến lúc ta phải đi rồi … _ Nói đến đây bà dần dần biến mất và chỉ vọng lại 1 câu .- Hãy sống trong ánh sáng ……….
– KHÔNG …. ÁAAAAAAAAAA …… _ Cô hét lên rồi ngất đi . Bóng tối bao trùm cô , mọi cảnh vật biến mất .
****************
Mở đôi mắt nặng trĩu , Thu vừa mơ 1 giấc mơ lạ , cô đã gặp bà nội cô những điều cô mơ thấy liệu là sự thật . Thật là kỳ lạ . Ngẩn người ngồi tự kỷ mà không để ý có rất nhiều người đang nhìn mình .
Một cô gái xinh đẹp lên tiếng …..
– Tên chết tiệt Minh trốn học cả buổi sáng thì ra ngồi đây với mỹ nhân . Anh có làm gì cô gái này không vậy . _ Cô gái chống nạnh , vẻ mặt giận dữ nhìn người tên Minh .
Anh vô tội nhìn cô gái kia , phản bác …..
– Ân Ân xinh đẹp , anh làm sao có thể là người như thế . Cô gái đó ném giầy vào người anh , anh chưa nói gì còn đem cô ta vào bệnh viện để khám mà . Làm gì được cô ta đâu …. _ Vẻ mặt anh có chút giận dữ .
Những người ngồi cạnh mặc kệ hai người này chí chóe mà nhìn cô với cặp mắt ” soi mói ” .
– Ê Mai , cô gái đó làm sao vậy cứ như con ma ý . _ Lan thì thầm với Mai nhưng Mai là 1 người cực kỳ nghiêm túc nên nhanh chóng mắng chửi tên Lan mất dậy kia .
– Đừng có nói xấu người khác như thế chứ . _ Nói xong Mai tiến tới cái giường bệnh to đùng mà cô đang nằm hỏi 1 cách rất thân thiện .
– Bạn tên là chi vậy ???? _ Mai nở 1 nụ cười duyên dáng hỏi cô . Cô thì vẫn đang thất thần thì nghe thấy tiếng người gọi . Cô ngẩng mặt lên , đôi mắt vô hồn của cô làm Mai giật mình .
Cô gái này xinh đẹp như thế mà lại có 1 đôi mắt vô hồn như vậy . Thật là quá thất vọng . Cô gái này đáng lẽ phải có cá tính một chút để Mai có thể kết bạn chứ . Haiz … chán thiệt … T o T .
– Tôi tên là …. Thu …… Mai Thị Thu Thu . _ Cô vẫn thất thần ngồi trên giường mà trả lời .
Mai Không có vẻ chán nản mà rất vui tươi trả lời lại .
– Còn mình là … Mai … Đào Thị Trương Mai … _ Với sự thân thiện của Mai cô cũng thể làm ngơ nên quay sang nhìn Mai .
Mai nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái thì cũng phải đỏ bừng cả khuôn mặt vì cô quá xinh đẹp làm cô không thể nghĩ tới chuyện đen tối kia . Mai nhanh chóng đến chỗ cô nhéo nhéo cái má phúng phính trắng trẻo như thịt ” nợn ” kia . ( Tóc mái của cô đã bị các ” lang băm ” kia cắt rùi . Là do tên Minh ngứa mắt nên bắt cát đi đó . Lúc cắt tóc mái xong , anh ý nhìn mà đỏ đỏ mặt lên đấy … ^v^ . )
– Ui chao sao mà đáng iu quá vậy trời . Nè Ân qua đây xem nè bé Thu này có má phúng phính hơn em An nhà cậu lắm nè . _ Mai nhéo nhéo cái má của cô , cô thất thần thì bây giờ tỉnh hơn chưa bao giờ tỉnh . Hai má cô đỏ đỏ hồng hồng do bị nhéo làm cho cô đã xinh đẹp thì bây giờ càng xinh đẹp hơn . Mọi người chăm chú nhìn cô như sinh vật lạ .
Cô nhìn những người trước mặt mình và cuối cùng cũng mở miệng nói ra 1 câu .
– Mấy người là ai ???? _ Cô ngơ như cây cơ hỏi . Mấy người kia sau khi ngắm cô xong thì cũng chán và trả lời cô .
Minh trả lời cô và giới thiệu những người khác .
– Tôi là Trần Hoàng Minh , là người bị cậu ném giầy vào đầu rồi lại vác cậu tới bệnh viện tư của tôi . Đây là em họ tôi , Trần Hoài Ân và bạn của nó Nguyễn Hương Lan , Đào Thị Trương Mai . _ Anh cố gắng nhấn mạnh chữ ” bị ” để cho cô biết lỗi của mình rồi quay sang giới thiệu Ân , Mai và Lan .
Cô nghe xong thì có vẻ rất hối lỗi anh rồi nói .
– Rất xin lỗi vì đã ném giầy vào đầu cậu , đó chỉ là 1 sự vô ý thật ra tôi định ném thằng bé trộm cái vòng tay của tôi thôi , không có ý gì khác . Rất xin lỗi vì đã làm phiền , tôi sẽ trả tiền viện phí và rời đi ngay . _ Nói xong cô đứng dậy và bước xuống khỏi giường . Chợt nhớ ra đều gì quan trọng cô quay lại ngay làm cho anh đang định nói thì bị ngắt .
– Xin hỏi cái vòng tay của tôi , cậu có thấy không ???? _ Vẻ mặt cô tỏ vẻ hoảng hốt và có vài nét lo lắng .
Anh nhìn vẻ mặt cô hoảng hốt mà trong lòng thực sự không vui tý nào a .
Anh đang bị làm sao vậy trời . Lấy từ trong túi cái vòng tay mà anh đã ” cướp ” từ thằng bé trộm vặt kia , ngắm nó 1 lúc rồi giơ ra trước mặt cô .
Hai đôi mắt cô bị phủ 1 lớp sương làm mọi thứ mờ ảo . Chiếc vòng này lúc thì làm cô hạnh phúc quên đi nỗi đau xưa còn bây giờ thì mang lại bao nhiêu đau khổ cho cô . Cô thật sự ghét chính bản thân mình , tại sao cô lại có mặt trên thế giới này cơ chứ ????
Anh sửng sốt nhìn cô , cô thật là quá là … đáng yêu . Nhìn cô như vậy trái tim lãnh lẽo của anh đập liên hồi như đi hội làng . Trời ơi sao anh lại đen tối như vậy chứ ???
Mai , Lan và Hoài Ân cũng không ngoại lệ , khuôn mặt sững sờ không kém .
Cô cuối đầu chào mọi người rồi quay đi ra phỏi phòng bệnh nhân .
Mọi người khó hiểu nhìn cô gái ddag thẫn thờ đi xa dần . Bóng của cô in trên mặt đất tỏ rõ ra sự cô độc ……………………..
/21
|