Yêu Nữa Được Không

Chương 158

/212


Tuệ Lâm vừa quay bước đi thì Đoàn Duy đã nắm kéo cô lại bắt cô phải đối diện với anh. Duy hét to giữa màn mưa:

- Nếu em mặc kệ anh thì đã không có cây dù nào che cho anh ở đây ! Em cần gì phải gạt mình, rằng em vẫn yêu anh …

- Anh nói gì cũng được, buông em ra.

- Được rồi. Nếu em muốn đi, anh muốn em nhận một thứ từ anh rồi hãy đi.

Duy nhìn Lâm bằng ánh mắt mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh mãnh liệt vồ lấy đôi môi mỏng mềm mại của Tuệ Lâm, một nụ hôn mạnh mẽ dưới làn mưa. Duy làm Lâm cảm thấy đau, nhưng cô vẫn không đẩy anh ra. Vì cô biết rằng cô hạnh phúc khi nhận được thứ đó từ Duy. Rồi như đọc được suy nghĩ đó từ cô, Duy đột ngột ngắt nụ hôn ấy. Tuệ Lâm không nói gì hết, chỉ mím môi, vuốt mặt và mắt ngậng nước. Duy vẫn nhìn cô, rồi cô kéo anh vào và tiếp tục nụ hôn cháy bỏng kia. Đã lâu rồi Duy và Lâm không lao vào nhau một cách chủ động và mạnh dạn như thế. Cả hai dứt bỏ hẳn cái thói rụt rè Đông Phương để cuốn quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn như những cặp đôi Tây Phương, có chăn ấm, điều hòa và bên ngoài là tiếng mưa rơi hậm hực. Mưa rơi thì lạnh, còn trong này thì hai thân thể quấn chặt lấy nhau như thể họ sinh ra chỉ để là của nhau : gấp rút - vội vã - lãng mạn. Và đôi khi có chút sợ hãi. Duy lướt bàn tay của mình qua khắp thân thể Lâm, rồi đặt nhiều nụ hôn vào má, vào cổ và trên đôi vai trần quyến rũ…

Mưa đã dịu đi chút ít, đã có chút yên tĩnh hơn và sấm chớp không còn đánh liên hồi. Đoàn Duy vẫn đang mân mê vuốt ve Tuệ Lâm, thỉnh thoảng âu yếm cô dù chỉ là một cái thở lại tóc, lên trán. Nhưng Tuệ Lâm thì không có chút cảm xúc nào sau khi chuyện ấy vừa trải qua. Cô chỉ nằm yên để mặc Duy làm gì thì làm. Thấy cô trông có vẻ buồn buồn, Duy hỏi :

- Em không vui khi chúng ta vừa thể hiện tình yêu dành cho nhau à?

- Đâu có.

- Lúc hôn em, anh nghĩ là em đang khóc.

Tuệ Lâm chỉ nhún vai rồi ngồi dậy, mặc nhanh chiếc áo sơmi của Đoàn Duy vào và đứng dậy. Đoàn Duy nhíu mày :

- Em đi đâu thế?

- Làm chút gì đó cho anh ăn.

- Đáng yêu đến thế hả? Biết anh đang đói sao?

- Anh đói đã một thời gian dài rồi. Nằm đó đi !

Tuệ Lâm thở dài bước xuống bếp, cô làm thức ăn mà tâm trí cứ để chốn nào. Tại sao từ lúc yêu nhau đến giờ, lần tình yêu đạt đến định mức cao nhất lại là lúc Lâm cảm thấy Duy đang giả tạo nhiều nhất. Từ nụ cười, hành động, giọng nói và cách thức hành xử, đều không phải là Đoàn Duy của cô trước kia…

Nằm trên giường mãi cũng chán, Duy ngồi dậy tìm một cái áo vừa vặn để mặc. Lúc tìm công tắc mở đèn thì anh tình cờ trông thấy ảnh của Trần Kiên và bà Quế để trong ngăn kéo của cô. Lâm khéo léo cắt ghép lại ảnh của ba người rồi lồng vào khung nữa chứ. Anh nhíu mày nhìn rồi mau chóng cất nó đi sau khi nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Tuệ Lâm bước vào với đĩa Spagetti nóng hỏi, Đoàn Duy nhe răng cười :

- Thơm lắm !


/212

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status