Duy vẫn đang ngồi nhìn ngắm Tuệ Lâm làm bánh donut, Duy đánh trứng không đều nên trông bánh không đẹp. Duy nói :
- Em biết nhiều thứ đấy chứ.
- Biết lúc nào anh cũng nghĩ em tệ hại rồi.
- Đâu có.
- Anh Duy, điện thoại của anh.
Duy chạy lại túi áo lấy điện thoại ra, tặc lưỡi khi đó là số máy của Trần Kiên :
- Có chuyện gì vậy ?
- Tới bệnh viện nhanh đi, Ngọc Quế xảy ra chuyện rồi !
- Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?
- Tai nạn. Tới nhanh đi !
Duy nghe xong nói gấp :
- Lâm, mẹ anh bị tai nạn. Anh phải đi gấp !
- Em đi với anh.
- Thôi đi, chưa biết mọi chuyện ra sao. Có gì anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em.
- Được rồi.
Duy lái xe chạy thẳng vào bệnh viện, bà Quế cũng vừa được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Duy hỏi bác sĩ :
- Mẹ tôi có sao không bác sĩ ?
- Chấn thương nhẹ ở vùng đầu nhưng không tụ máu bầm. Yên tâm ! Ngoài ra chỉ là mấy vết xơ xác.
- Được rồi, cảm ơn !
Bác sĩ và y tá vừa đẩy băng ca đi, Duy đã xách áo ông Kiên xô vào tường tức tối :
- Ông làm gì bà ấy thế hả ?
- Mẹ cậu tự lao ra đường.
- Tôi đã nói rồi, tôi cấm ông làm tổn hại tới hai người mà. Ông quên rồi hả?
- Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi lo lắng không kém gì cậu đâu. Biết mà lo lắng đúng chỗ của cậu đi. Đừng ăn nói với tôi kiểu đó.
Xô Duy lại một cái, ông Kiên bỏ đi. Duy không vô thăm mẹ mà đi đăng ký chuyển phòng VIP. Anh chàng bực dọc vì không làm được gì Trần Kiên. Chợt nhớ tới câu lo lắng đúng chỗ. Duy chạy tới hỏi bác sĩ vừa mới phẫu thuật cho bà Quế xong :
- Cho hỏi…
- Anh là con trai của nạn nhân tôi mới phẫu thuật đó à ?
- Vâng. Tôi muốn hỏi bác sĩ …
- Chuyện gì ?
- Mẹ tôi mang nhóm máu gì?
- À, hồ sơ ở đây ghi, bà mang nhóm máu A.
- Nhóm A à?
- Sao vậy?
- Tôi mang nhóm máu B, nhưng ba tôi lại mang nhóm máu A. Theo tôi nhớ thì nếu ba mẹ cùng mang nhóm máu A thì con không thể nào là nhóm B được.
- Anh nên kiểm tra kỹ lại. Anh có kiến thức đấy ! Nhưng, chưa kiểm tra bằng máy móc và hệ thống thì chưa nói trước được điều gì. Nhưng nếu điều anh suy luận là đúng thì anh chỉ có thể là con của một trong hai người, hoặc là cha anh, hoặc là mẹ anh.
Vậy là không phải không có cơ sở, Duy nhớ như in nhóm máu của ông Đoàn là nhóm máu A bởi anh đã lật hồ sơ bệnh án cũng như kết quả mổ tử thi để koi nhờ tài liệu mà Mạnh bí mật lấy được lúc anh mới trở về Việt Nam. Nhưng bà Quế lại mang nhóm máu A. Vậy khả năng Duy không phải là con của bà càng lớn hơn.
Anh vuốt mặt một cái để tỉnh táo hơn và mở cửa phòng. Bà Quế trông thấy Duy mừng rỡ :
- Ôi, con trai đã tới rồi.
- Mẹ khỏe chứ ạ ?
- Trông con mệt mỏi quá.
- Dạo này con thức nhiều.
Duy không biết anh phải kéo dài việc này đến bao lâu. Nhưng tại sao phải là anh? Ngày càng có nhiều sự thật mà có nằm mơ cũng nghĩ không ra. Bầu trời u ám ngoài kia giống hệt tâm trạng của Duy vậy !
- Em biết nhiều thứ đấy chứ.
- Biết lúc nào anh cũng nghĩ em tệ hại rồi.
- Đâu có.
- Anh Duy, điện thoại của anh.
Duy chạy lại túi áo lấy điện thoại ra, tặc lưỡi khi đó là số máy của Trần Kiên :
- Có chuyện gì vậy ?
- Tới bệnh viện nhanh đi, Ngọc Quế xảy ra chuyện rồi !
- Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?
- Tai nạn. Tới nhanh đi !
Duy nghe xong nói gấp :
- Lâm, mẹ anh bị tai nạn. Anh phải đi gấp !
- Em đi với anh.
- Thôi đi, chưa biết mọi chuyện ra sao. Có gì anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em.
- Được rồi.
Duy lái xe chạy thẳng vào bệnh viện, bà Quế cũng vừa được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Duy hỏi bác sĩ :
- Mẹ tôi có sao không bác sĩ ?
- Chấn thương nhẹ ở vùng đầu nhưng không tụ máu bầm. Yên tâm ! Ngoài ra chỉ là mấy vết xơ xác.
- Được rồi, cảm ơn !
Bác sĩ và y tá vừa đẩy băng ca đi, Duy đã xách áo ông Kiên xô vào tường tức tối :
- Ông làm gì bà ấy thế hả ?
- Mẹ cậu tự lao ra đường.
- Tôi đã nói rồi, tôi cấm ông làm tổn hại tới hai người mà. Ông quên rồi hả?
- Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi lo lắng không kém gì cậu đâu. Biết mà lo lắng đúng chỗ của cậu đi. Đừng ăn nói với tôi kiểu đó.
Xô Duy lại một cái, ông Kiên bỏ đi. Duy không vô thăm mẹ mà đi đăng ký chuyển phòng VIP. Anh chàng bực dọc vì không làm được gì Trần Kiên. Chợt nhớ tới câu lo lắng đúng chỗ. Duy chạy tới hỏi bác sĩ vừa mới phẫu thuật cho bà Quế xong :
- Cho hỏi…
- Anh là con trai của nạn nhân tôi mới phẫu thuật đó à ?
- Vâng. Tôi muốn hỏi bác sĩ …
- Chuyện gì ?
- Mẹ tôi mang nhóm máu gì?
- À, hồ sơ ở đây ghi, bà mang nhóm máu A.
- Nhóm A à?
- Sao vậy?
- Tôi mang nhóm máu B, nhưng ba tôi lại mang nhóm máu A. Theo tôi nhớ thì nếu ba mẹ cùng mang nhóm máu A thì con không thể nào là nhóm B được.
- Anh nên kiểm tra kỹ lại. Anh có kiến thức đấy ! Nhưng, chưa kiểm tra bằng máy móc và hệ thống thì chưa nói trước được điều gì. Nhưng nếu điều anh suy luận là đúng thì anh chỉ có thể là con của một trong hai người, hoặc là cha anh, hoặc là mẹ anh.
Vậy là không phải không có cơ sở, Duy nhớ như in nhóm máu của ông Đoàn là nhóm máu A bởi anh đã lật hồ sơ bệnh án cũng như kết quả mổ tử thi để koi nhờ tài liệu mà Mạnh bí mật lấy được lúc anh mới trở về Việt Nam. Nhưng bà Quế lại mang nhóm máu A. Vậy khả năng Duy không phải là con của bà càng lớn hơn.
Anh vuốt mặt một cái để tỉnh táo hơn và mở cửa phòng. Bà Quế trông thấy Duy mừng rỡ :
- Ôi, con trai đã tới rồi.
- Mẹ khỏe chứ ạ ?
- Trông con mệt mỏi quá.
- Dạo này con thức nhiều.
Duy không biết anh phải kéo dài việc này đến bao lâu. Nhưng tại sao phải là anh? Ngày càng có nhiều sự thật mà có nằm mơ cũng nghĩ không ra. Bầu trời u ám ngoài kia giống hệt tâm trạng của Duy vậy !
/212
|