Khuôn mặt Mạc Lâm Kiêu không biểu cảm, lạnh lùng nói, "Nói thật ra!"
Trần Kiệt quát, "Có nghe hay không? Cậu Kiêu của chúng ta bảo
cậu nói thật ra!" Toàn thân người trẻ tuổi run rẩy, giờ phút này đã sợ thành chó, "Tôi, tôi sẽ nói thật... Đây là tôi cố ý đâm mình, tôi cố ý đổ oan cho
Lâm Khiết Vy!"
Nếu không nói nói thật, cậu ta cảm thấy sẽ mất mạng nhỏ. Lấy một triệu bảy tiền phí đóng kịch, cậu ta dễ dàng sao?
Vì thế mà mất cả vào một cái mạng, không đáng, không đáng!
Ồn ào.
Tất cả y tá bệnh nhân đều không nhịn được xôn xao hẳn lện.
Lâm Khiết Vy lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, trong đôi mắt to tỏa ra ánh sáng lung linh.
Mặc dù Mạc Lâm Kiêu ra tay tàn nhẫn, làm việc tàn bạo, thế nhưng... chính quyền sinh ra từ nòng súng, đúng là có tác dụng!
Đôi mắt đẹp đẽ của cô lại vụng trộm lại nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, hai mắt nhìn nhau với đôi mắt như đuốc của anh, rất nhanh cô đã thè lưỡi, một nụ cười kiều diễm chợt lóe lên, lại khiến trong lòng Mạc Lâm Kiêu tê dại.
Cô giống như một con cáo chín đuôi rực rỡ...
Thật sự là khiến người ta muốn đến trêu chọc!
Hừ, vật nhỏ! Thấy rõ ràng chưa, vào lúc quan trọng, rốt cuộc là đàn anh Sâm có thể cứu cô, hay là người đàn ông của cô có thể cứu cô!
Đừng có mà không biết cân nhắc.
Mạc Lâm Kiêu châm chọc nhìn thoáng qua phó giám đốc Long, chậm rãi nói, "Phó giám đốc Long, ông làm thẩm phán tốt thật đấy!"
Phó giám đốc Long đã sớm bị dọa đến mức mất hồn mất vía, nghe anh nói như thế, sao có thể kiên trì được, bịch một tiếng quỳ xuống, khóc ròng ròng nói, "Tôi sai rồi! Tôi làm việc bừa bãi, không phân rõ trắng đen, tôi không xử lý tốt chuyện ngày hôm nay! Mong cậu Kiêu khai ân! Mong giám đốc tha thứ!"
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn giám đốc một chút, trái tím của giám đốc súyt chút nữa là ngừng đập, lập tức giận dữ hét lên, "Ông hồ đồ quá! Sao có thể chưa điều tra rõ ràng đã phán đoán suy luận bừa bãi? Về sau phải chú ý!"
"Vâng, vâng, về sau nhất định tôi sẽ chú ý, nhất định sẽ sửa lại."
Mạc Lâm Kiêu cũng không hài lòng, nhìn về phía Trần Kiệt, lạnh
nhạt dặn dò, "Trần Kiệt, đi, hỏi cậu ta một chút, ai bảo cậu ta đến vu oan cho người khác." "Vâng, cậu Kiêu!" Trần Kiệt lanh lảnh đáp lại, hai nắm đấm vang lên kẽo kẹt, mỉm cười âm u nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.
Người kia sớm đã bị sợ đến vỡ mật, không đợi Trần Kiệt nói gì, cậu ta đã khóc nói, "Là cô ta! Là cô ta cho tôi một triệu bảy, để tôi đến vu oan một y tá tên là Lâm Khiết Vy! Là cô ta! Tôi không cần một triệu bảy nữa, xin hãy thả tôi đi, hu hu."
Người mà cậu ta chỉ, rõ ràng chính là Kim Ngọc đang run rẩy gần như đứng không vững!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc a lên một tiếng.
Không nghĩ tới kẻ đầu têu những chuyện hôm nay, lại là Kim Ngọc! Vì để đuổi Lâm Khiết Vy đi, đúng là cô ta dám dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Lâm Khiết Vy căm hận nhìn chằm chằm Kim Ngọc, cất giọng nói, "Kim Ngọc! Cô còn có cái gì để nói? Mua bệnh nhân đến vu oan cho tôi, cô còn là người đầu tiên xuất hiện kêu đánh kêu giết, thủ đoạn này của cô đủ độc ác!"
Tất cả bác sĩ y tá tất cả đều im lặng gật đầu, cảm thấy Lâm Khiết Vy nói rất đúng.
Việc này hôm nay của Kim Ngọc, đúng là quá âm độc!
Hạ Dịch Sâm chán ghét nhìn Kim Ngọc, lạnh lùng nói, "Kim Ngọc, không ngờ rằng tâm lý của cô lại âm u như thế, khuôn mặt đáng ghét, làm cho người ta buồn nôn!"
"Dịch Sâm, em không phải... em cũng là quá yêu anh nên mới đắc đĩ làm như vậy. Dịch Sâm, anh đừng có cái nhìn khác về em..." Kim Ngọc khóc bù lu bù loa, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ đã biến thành hát tuồng. Hạ Dịch Sâm năm lấy cơ hội, lớn tiếng tuyên bố, "Nhân lúc giám
đốc ở đây, tôi trịnh trọng tuyên bố với tất cả mọi người, tôi chưa hề có tình cảm gì với Kim Ngọc cả, tôi căn bản cũng không thích cô ta, còn chuyện tối hôm qua, đơn giản là hiểu nhầm!"
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm mấy phần. Đáng chết, ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng bị được chiêu đột nhiên này của Hạ Dịch Sam, tên nhóc họ Hạ này quá tinh ranh roi!
Oa tất cá mọi người không nhịn được thấp giọng nghị luận,
Video tối hôm qua Hạ Dịch Sâm cầu hôn Kim Ngọc, đã huyên náo kháp nơi, bay giờ moi người toàn thế giới đều cho là bọn họ mến nhau yêu nhau, Hạ Dịch Sâm đot nhiên nói kiểu này, để cho người ta trở tay không kịp.
Kim Ngọc càng thêm sốt ruột, dậm chân khóc nói, "Dịch Sâm! Anh không thể đối với em như vậy. Tối hôm qua anh còn thổ lộ với em! Anh xem, em còn đeo chiếc nhẫn này kìa! Anh không thể trở mặt không thừa nhận được!"
Lúc này phó giám đốc Long đang quỳ cũng kịp phản ứng, tức giận hét lên, "Hạ Dịch Sam! Không cho phép cậu làm nhục con gái nhà họ Kim chúng tôi như vậy! Tối hôm qua cậu làm to chuyen như vậy, cậu nói không thích là không thích sao? Danh dự của con gái tôi phải làm sao bây giờ? Mặt mũi nhà họ Kim chúng tôi biết đặt ở nơi nào?"
Bản thân ông ta còn đang quỳ, vẫn còn nói dài nói dai đến mặt mũi nhà họ Kim của ông ta, đúng là khiến người ta cảm thấy có mấy phần buồn cười.
Hạ Dịch Sâm kiên định nói, "Nhà họ Hạ tôi có thể dùng thứ tương đương để lấy lại mặt mũi cho Kim Ngọc! Nói rõ với mọi người, tôi và Kim Ngọc không có bất cứ quan hệ nào,
Kim Ngọc lập tức kinh ngạc, vài giây sau khóc đến mức vang dội, "Hạ Dịch Sâm! Hu hu, em có chỗ nào không tốt? Em si tình với anh như vậy, tại sao anh có thể làm tổn thương em như thế? Em muốn làm bạn gái của anh!"
Hạ Dịch Sâm híp mắt, trên khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt có vẻ kiên nghị và quyết tâm, đột nhiên quay người sang chỗ Lâm Khiết Vy, trầm giọng nói, "Khiết Vy, anh vẫn luôn có một câu nói muốn nói với em, nhân cơ hội hôm nay."
Đáy lòng Mạc Lâm Kiêu kêu to không ổn!
Tên nhóc họ Hạ này quá giáo hoạt, quá thông minh, vậy mà muốn nhân cơ hội này để xoay mình!
Anh ta đang muốn thổ lộ với Lâm Khiết Vy ngay trước mặt đám
người trong bệnh viện đây mà!
Mẹ nó! Giờ phút này anh muốn giết người!
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp trong túi quần ra, vận dụng nội lực tinh thâm, vèo một cái liền bản danh thiếp ra, danh thiếp giống như một luồng khí mạnh, đánh vào trên mặt tường, sau đó mượn lực đàn hồi, bắn lên trên đèn treo ở trần nhà, đèn treo răng rắc một tiếng rơi xuống từ trần nhà, rơi về phía Hạ Dịch Sâm bên dưới!
Từ khi anh có suy nghĩ này, đến khi ra tay, đến lúc đèn treo rơi xuống, chi moi qua hai giây ngân ngủi.
"Cẩn thận!"
Trong lúc vô tình Lâm Khiết Vy nhìn thấy đèn treo rơi xuống, vô ý
thức kéo cánh tay Hạ Dịch Sâm lai, đấy anh ta sang bên cạnh.
Cô cũng không đứng vững, nhào vào trong ngực Hạ Dịch Sâm, hai người cùng nhau ngã xuống đất,
Hạ Dịch Sâm năm trên mặt đất, Lâm Khiết Vy ngã lên trên người anh ta, Hạ Dịch Sâm đưa tay ôm chặt cô vào trong lòng.
Rầm một tiếng! Cùng lúc đó, đèn treo rơi xuống mặt đất, nện lên bên cạnh chân Hạ Dịch Sâm.
May quá may quá!
Nếu như không có Lâm Khiết Vy nhắc nhở, Hạ Dịch Sâm sẽ bị nên đen mức đầu nở hoa!
Tất cả mọi người đều sợ choáng váng. Ai cũng không biết, trong
khoảng thời gian ngắn, tại sao đèn treo lại rơi xuống.
Chỉ có một mình Trần Kiệt là biết.
Trần Kiệt nhìn đèn treo một chút, nhìn hai người đang ôm nhau trên mặt đất một chút, lại nhìn khuôn mặt lạnh đến mức đóng băng của cậu Kiêu, còn có cái gì không hiểu?
Mạc Lâm Kiêu mặt lạnh như bằng, cắn răng thật chặt, âm thầm nắm chặt bàn tay đang buông bên chân.
Hay cho cô Lâm Khiết Vy!
Cô còn dám nói trong lòng cô không có Hạ Dịch Sâm!
Vào lúc nguy hiểm, không phải cô là người đầu tiên đi cứu anh ta sao?
Lại nhìn hai người đang ôm nhau trên mặt đất, anh cảm thấy cực kì chưởng mắt, càng xem càng tức giận, đến mức anh muốn hủy diệt toàn thế giới!
Mạc Lâm Kiêu nặng nề hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, xoay người rời đi. Giám đốc sửng sốt vài giây, sau đó đá phó giám đốc Long một cú, "Chỉ mang đến phiền toái cho tôi thôi! Tạm thời cách chức điều tra
ông!" Nói xong, giám đốc chạy đi như một làn khói, đuổi theo Mạc Lâm Kiêu.
Trần Kiệt quát, "Có nghe hay không? Cậu Kiêu của chúng ta bảo
cậu nói thật ra!" Toàn thân người trẻ tuổi run rẩy, giờ phút này đã sợ thành chó, "Tôi, tôi sẽ nói thật... Đây là tôi cố ý đâm mình, tôi cố ý đổ oan cho
Lâm Khiết Vy!"
Nếu không nói nói thật, cậu ta cảm thấy sẽ mất mạng nhỏ. Lấy một triệu bảy tiền phí đóng kịch, cậu ta dễ dàng sao?
Vì thế mà mất cả vào một cái mạng, không đáng, không đáng!
Ồn ào.
Tất cả y tá bệnh nhân đều không nhịn được xôn xao hẳn lện.
Lâm Khiết Vy lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, trong đôi mắt to tỏa ra ánh sáng lung linh.
Mặc dù Mạc Lâm Kiêu ra tay tàn nhẫn, làm việc tàn bạo, thế nhưng... chính quyền sinh ra từ nòng súng, đúng là có tác dụng!
Đôi mắt đẹp đẽ của cô lại vụng trộm lại nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, hai mắt nhìn nhau với đôi mắt như đuốc của anh, rất nhanh cô đã thè lưỡi, một nụ cười kiều diễm chợt lóe lên, lại khiến trong lòng Mạc Lâm Kiêu tê dại.
Cô giống như một con cáo chín đuôi rực rỡ...
Thật sự là khiến người ta muốn đến trêu chọc!
Hừ, vật nhỏ! Thấy rõ ràng chưa, vào lúc quan trọng, rốt cuộc là đàn anh Sâm có thể cứu cô, hay là người đàn ông của cô có thể cứu cô!
Đừng có mà không biết cân nhắc.
Mạc Lâm Kiêu châm chọc nhìn thoáng qua phó giám đốc Long, chậm rãi nói, "Phó giám đốc Long, ông làm thẩm phán tốt thật đấy!"
Phó giám đốc Long đã sớm bị dọa đến mức mất hồn mất vía, nghe anh nói như thế, sao có thể kiên trì được, bịch một tiếng quỳ xuống, khóc ròng ròng nói, "Tôi sai rồi! Tôi làm việc bừa bãi, không phân rõ trắng đen, tôi không xử lý tốt chuyện ngày hôm nay! Mong cậu Kiêu khai ân! Mong giám đốc tha thứ!"
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn giám đốc một chút, trái tím của giám đốc súyt chút nữa là ngừng đập, lập tức giận dữ hét lên, "Ông hồ đồ quá! Sao có thể chưa điều tra rõ ràng đã phán đoán suy luận bừa bãi? Về sau phải chú ý!"
"Vâng, vâng, về sau nhất định tôi sẽ chú ý, nhất định sẽ sửa lại."
Mạc Lâm Kiêu cũng không hài lòng, nhìn về phía Trần Kiệt, lạnh
nhạt dặn dò, "Trần Kiệt, đi, hỏi cậu ta một chút, ai bảo cậu ta đến vu oan cho người khác." "Vâng, cậu Kiêu!" Trần Kiệt lanh lảnh đáp lại, hai nắm đấm vang lên kẽo kẹt, mỉm cười âm u nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.
Người kia sớm đã bị sợ đến vỡ mật, không đợi Trần Kiệt nói gì, cậu ta đã khóc nói, "Là cô ta! Là cô ta cho tôi một triệu bảy, để tôi đến vu oan một y tá tên là Lâm Khiết Vy! Là cô ta! Tôi không cần một triệu bảy nữa, xin hãy thả tôi đi, hu hu."
Người mà cậu ta chỉ, rõ ràng chính là Kim Ngọc đang run rẩy gần như đứng không vững!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc a lên một tiếng.
Không nghĩ tới kẻ đầu têu những chuyện hôm nay, lại là Kim Ngọc! Vì để đuổi Lâm Khiết Vy đi, đúng là cô ta dám dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Lâm Khiết Vy căm hận nhìn chằm chằm Kim Ngọc, cất giọng nói, "Kim Ngọc! Cô còn có cái gì để nói? Mua bệnh nhân đến vu oan cho tôi, cô còn là người đầu tiên xuất hiện kêu đánh kêu giết, thủ đoạn này của cô đủ độc ác!"
Tất cả bác sĩ y tá tất cả đều im lặng gật đầu, cảm thấy Lâm Khiết Vy nói rất đúng.
Việc này hôm nay của Kim Ngọc, đúng là quá âm độc!
Hạ Dịch Sâm chán ghét nhìn Kim Ngọc, lạnh lùng nói, "Kim Ngọc, không ngờ rằng tâm lý của cô lại âm u như thế, khuôn mặt đáng ghét, làm cho người ta buồn nôn!"
"Dịch Sâm, em không phải... em cũng là quá yêu anh nên mới đắc đĩ làm như vậy. Dịch Sâm, anh đừng có cái nhìn khác về em..." Kim Ngọc khóc bù lu bù loa, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ đã biến thành hát tuồng. Hạ Dịch Sâm năm lấy cơ hội, lớn tiếng tuyên bố, "Nhân lúc giám
đốc ở đây, tôi trịnh trọng tuyên bố với tất cả mọi người, tôi chưa hề có tình cảm gì với Kim Ngọc cả, tôi căn bản cũng không thích cô ta, còn chuyện tối hôm qua, đơn giản là hiểu nhầm!"
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm mấy phần. Đáng chết, ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng bị được chiêu đột nhiên này của Hạ Dịch Sam, tên nhóc họ Hạ này quá tinh ranh roi!
Oa tất cá mọi người không nhịn được thấp giọng nghị luận,
Video tối hôm qua Hạ Dịch Sâm cầu hôn Kim Ngọc, đã huyên náo kháp nơi, bay giờ moi người toàn thế giới đều cho là bọn họ mến nhau yêu nhau, Hạ Dịch Sâm đot nhiên nói kiểu này, để cho người ta trở tay không kịp.
Kim Ngọc càng thêm sốt ruột, dậm chân khóc nói, "Dịch Sâm! Anh không thể đối với em như vậy. Tối hôm qua anh còn thổ lộ với em! Anh xem, em còn đeo chiếc nhẫn này kìa! Anh không thể trở mặt không thừa nhận được!"
Lúc này phó giám đốc Long đang quỳ cũng kịp phản ứng, tức giận hét lên, "Hạ Dịch Sam! Không cho phép cậu làm nhục con gái nhà họ Kim chúng tôi như vậy! Tối hôm qua cậu làm to chuyen như vậy, cậu nói không thích là không thích sao? Danh dự của con gái tôi phải làm sao bây giờ? Mặt mũi nhà họ Kim chúng tôi biết đặt ở nơi nào?"
Bản thân ông ta còn đang quỳ, vẫn còn nói dài nói dai đến mặt mũi nhà họ Kim của ông ta, đúng là khiến người ta cảm thấy có mấy phần buồn cười.
Hạ Dịch Sâm kiên định nói, "Nhà họ Hạ tôi có thể dùng thứ tương đương để lấy lại mặt mũi cho Kim Ngọc! Nói rõ với mọi người, tôi và Kim Ngọc không có bất cứ quan hệ nào,
Kim Ngọc lập tức kinh ngạc, vài giây sau khóc đến mức vang dội, "Hạ Dịch Sâm! Hu hu, em có chỗ nào không tốt? Em si tình với anh như vậy, tại sao anh có thể làm tổn thương em như thế? Em muốn làm bạn gái của anh!"
Hạ Dịch Sâm híp mắt, trên khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt có vẻ kiên nghị và quyết tâm, đột nhiên quay người sang chỗ Lâm Khiết Vy, trầm giọng nói, "Khiết Vy, anh vẫn luôn có một câu nói muốn nói với em, nhân cơ hội hôm nay."
Đáy lòng Mạc Lâm Kiêu kêu to không ổn!
Tên nhóc họ Hạ này quá giáo hoạt, quá thông minh, vậy mà muốn nhân cơ hội này để xoay mình!
Anh ta đang muốn thổ lộ với Lâm Khiết Vy ngay trước mặt đám
người trong bệnh viện đây mà!
Mẹ nó! Giờ phút này anh muốn giết người!
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp trong túi quần ra, vận dụng nội lực tinh thâm, vèo một cái liền bản danh thiếp ra, danh thiếp giống như một luồng khí mạnh, đánh vào trên mặt tường, sau đó mượn lực đàn hồi, bắn lên trên đèn treo ở trần nhà, đèn treo răng rắc một tiếng rơi xuống từ trần nhà, rơi về phía Hạ Dịch Sâm bên dưới!
Từ khi anh có suy nghĩ này, đến khi ra tay, đến lúc đèn treo rơi xuống, chi moi qua hai giây ngân ngủi.
"Cẩn thận!"
Trong lúc vô tình Lâm Khiết Vy nhìn thấy đèn treo rơi xuống, vô ý
thức kéo cánh tay Hạ Dịch Sâm lai, đấy anh ta sang bên cạnh.
Cô cũng không đứng vững, nhào vào trong ngực Hạ Dịch Sâm, hai người cùng nhau ngã xuống đất,
Hạ Dịch Sâm năm trên mặt đất, Lâm Khiết Vy ngã lên trên người anh ta, Hạ Dịch Sâm đưa tay ôm chặt cô vào trong lòng.
Rầm một tiếng! Cùng lúc đó, đèn treo rơi xuống mặt đất, nện lên bên cạnh chân Hạ Dịch Sâm.
May quá may quá!
Nếu như không có Lâm Khiết Vy nhắc nhở, Hạ Dịch Sâm sẽ bị nên đen mức đầu nở hoa!
Tất cả mọi người đều sợ choáng váng. Ai cũng không biết, trong
khoảng thời gian ngắn, tại sao đèn treo lại rơi xuống.
Chỉ có một mình Trần Kiệt là biết.
Trần Kiệt nhìn đèn treo một chút, nhìn hai người đang ôm nhau trên mặt đất một chút, lại nhìn khuôn mặt lạnh đến mức đóng băng của cậu Kiêu, còn có cái gì không hiểu?
Mạc Lâm Kiêu mặt lạnh như bằng, cắn răng thật chặt, âm thầm nắm chặt bàn tay đang buông bên chân.
Hay cho cô Lâm Khiết Vy!
Cô còn dám nói trong lòng cô không có Hạ Dịch Sâm!
Vào lúc nguy hiểm, không phải cô là người đầu tiên đi cứu anh ta sao?
Lại nhìn hai người đang ôm nhau trên mặt đất, anh cảm thấy cực kì chưởng mắt, càng xem càng tức giận, đến mức anh muốn hủy diệt toàn thế giới!
Mạc Lâm Kiêu nặng nề hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, xoay người rời đi. Giám đốc sửng sốt vài giây, sau đó đá phó giám đốc Long một cú, "Chỉ mang đến phiền toái cho tôi thôi! Tạm thời cách chức điều tra
ông!" Nói xong, giám đốc chạy đi như một làn khói, đuổi theo Mạc Lâm Kiêu.
/402
|