Cậu Kiêu hiểm khi đến bệnh viên kiểm tra một chút, con chí ro muốn den khoa tim mạch, ai ngờ lại xui xéo như vậy, lại cho cậu Kiêu nhìn thấy một vở kịch lon xon như vậy Lan này phái làm sao bay gio, hiển nhiên cậu Kiêu cực ki thất vong với quán lý của bệnh viên, tức giận đến mức trực tiếp bỏ đi,
Mạc Lâm Kiêu không ngừng lại một giây đồng hồ nào, cũng không nói câu nào với giám đốc, đi vào bên trong chiếc xe sang trọng, nghênh ngang rời đi.
Giám đốc một thân một minh nhìn bóng dáng ô tô biến mất, nứa ngày không nhúc nhích một chút nào.
Làm sao bây giờ, cảm giác kiếp sống của giám đốc sắp kết thúc.
Một loạt xe sang trọng nghêng ngang chạy trên đường lớn. Nhiệt độ trong xe cực thấp, Trần Kiệt bị dọa đến mức cũng không dám dùng quá sức để thở.
Mạc Lâm Kiêu híp mắt ưng lại, tức giận lướt qua cánh sắc bên ngoài, sắc mặt như sương, không nói lời nào.
Trần Kiệt vụng trộm nhìn từ gương chiếu hậu, nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, có chút hơi nặng nề.
"Cậu Kiêu... Chúng ta đi chỗ nào?"
"Tùy tiện!"
Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt lại, lộ ra vẻ cực kỳ mỏi mệt và bực bội. Trần Kiệt nhếch miệng. Rồi, lúc này cậu Kiêu thật sự nổi con tức giận.
Anh ta âm thầm gửi tin nhắn cho Phùng Thiên Long: Cậu Long, đang ở đâu? Tâm trạng cậu Kiêu của chúng ta không
Phùng Thiên Long trả lời lại rất nhanh:
Khu du lịch Mạc Thiên. Mấy người cũng tới đây, cùng nhau vui vẻ. tốt,
Trần Kiệt suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không tệ, có Phùng thái tử ở đó, ít nhất cũng có người có thể khuyên bảo và trò chuyện với cậu Kiêu được, sẽ không xảy ra ngột ngạt.
Anh ta ra lệnh, một loạt xe sang trọng xoay trái ở trước, lao thẳng tới khu du lịch Mạc Thiên.
đầu đường phía Phó giám đốc Long khóc không ra nước mắt, hôm nay ra sân bất lợi, không chỉ không thể đuổi việc được Lâm Khiết Vy, còn làm hại ông ta bị tạm thời cách chức kiểm tra, trong lòng lập tức bắt đầu oán hận Kim Ngọc không có việc gì làm mà đi gây sự, ông ta hừ lạnh một tiếng, trừng Kim Ngọc một cái, trực tiếp đi thẳng.
Lâm Khiết Vy phát hiện vậy mà mình lại nâm trong lòng Hạ Dịch Sâm, lập tức vừa thẹn lại áy náy, vội vàng luống cuống tay chân đứng lên.
"Ai nha, xin lỗi nhé đàn anh Sâm, không làm anh bị thương chứ?"
Cảm giác mình giống như là một viên đạn pháo cực nặng, nhìn qua đàn anh Sâm hào hoa phong nhã như vậy, sẽ không bị cô nện cho gãy xương sườn chứ?
Hạ Dịch Sâm âm thầm cảm thấy tiếc nuối, thật ra anh ta vẫn luôn không dám động đậy, chính là muốn ôm cô thêm một lát nữa.
Cô nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như vậy, mềm mềm thơm thơm, lúc ôm vào trong lòng, máu nóng cả người anh đều sôi trào.
Vừa rồi vậy mà trong đầu còn có suy nghĩa tà ác muốn xoay người, đè cô ở phía, sau đó yêu thương...
Nếu như nơi này không phải bệnh viện, bên cạnh không có nhiều người ngoài như vậy, nếu như đây là trong nhà anh ta, cho dù là trong văn phòng của anh ta, anh ta cũng dám làm như vậy!
Sắc mặt Hạ Dịch Sâm có chút ứng đỏ, từ dưới đất đứng lên, tùy ý phủi phủi quần áo, "Khiết Vy, anh hắn phải nói cảm ơn với em, vừa rồi nếu như không phải em ra tay cứu anh, anh đã bị đập vỡ đầu rồi."
"Ha ha, tiện tay mà thôi, khách khí cái gì."
Lâm Khiết Vy quay mặt nhìn một chút, phát hiện vậy mà trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ. Bệnh nhân vu oan cho người khác đã chạy từ lúc nào rồi.
Hai giây sau, Lâm Khiết Vy chợt tỉnh táo.
Trời ạ! Mạc Lâm Kiêu đi lúc nào vậy?
Chẳng lẽ...
Ngay vừa rồi... lúc cô ngã vào trong lòng đàn anh Sâm?
Đi như thế nào mà trước đó còn chẳng thèm bắt chuyện nữa.
"Đàn anh Sâm, trước đó anh gọi em vào văn phòng của anh, muốn nói cái gì thế?"
Tuyệt đối không nên liên quan tới bệnh tình của em trai nhé!
Hạ Dịch Sâm nhìn Lâm Khiết Vy thật sâu, đến gần cô một chút, "Chuyện tối ngày hôm qua, đều là hiểu lầm, vừa rồi anh đã nói ở trước mặt mọi người rồi, thật ra anh không hề thích Kim Ngọc một chút nào, về phần tối hôm qua vì sao lại xuất hiện tên của Kim Ngọc, hoàn toàn là sai lầm." Lâm Khiết Vy sửng sốt một chút, lập tức đã hiểu ra, "À, em đã biết, người anh thích là người bạn sắp về nước kia đúng không?"
Còn mua dây chuyền một đời một kiếp cho người ta rồi, chắc chắn quan hệ không tầm thường.
Hạ Dịch Sâm không nhịn được cười khổ, "Cũng không phải." Bây giờ tỏ tình luôn với cô sao?
Có phải quá vội vàng rồi hay không? Có phải thiếu cảm giác nghi thức long trọng?
Hạ Dịch Sâm chần chờ, Hứa Tịnh đã thò đầu vào từ ngoài cửa, "Khiết Vy! Có bệnh nhân mang hoa quả đến, mau tới ăn hoa quả đi!"
"A, tới đây!" Lâm Khiết Vy vừa nghe có đồ ăn ngon, lập tức trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhìn Hạ Dịch Sâm một chút.
"Đàn anh Sâm... Vậy em đi ra ngoài trước."
Hạ Dịch Sâm cưng chiều cười nhẹ, "Đi đi, ăn nhiều hoa quả tốt cho da."
Lâm Khiết Vy ngượng ngùng cười, sốt ruột chạy ra ngoài. Có ăn là có tất cả.
Sống đến chân thật như vậy, chân thật đến đáng yêu như vậy.
Hứa Tịnh lấy một cái khay đựng đầy trái cây, gọt Lâm Khiết Vy, cùng nhau đến phòng thuốc ăn.
Lâm Khiết Vy ăn đến mức vui vẻ, lấy một miếng lớn nhét vào trong miệng, trong tay còn cầm mấy miếng.
"Ê, cậu Kiêu hôm nay đến cứu vớt cậu, không phải là ông chủ giàu có của cậu đấy chứ?"
Hứa Tịnh huých tay cô, trên mặt đầy vẻ hóng hớt.
Ặ... Lâm Khiết Vy sửng sốt, miệng nhỏ giật giật, nuốt hoa quả trong miệng vào.
"Ừm, là anh ấy."
"Hôm nay được nhìn thấy một lần, phát hiện anh ta đúng là đẹp đến mức không thể đẹp hơn, tớ có thể chảy nước bọt nhìn gương mặt kia cả một đời! Ê, sao con bé nhà cậu lại may mắn như vậy, sao có thể gặp được một ông chủ giàu có hoàn mỹ như vậy chứ?"
"Cái gì mà may mắn chứ, không may mới đúng? Tính tình của anh ta rất xấu, biết không. Khó hầu hạ lắm!"
Thay đổi thất thường, bướng binh quái đản, còn thích bắt nạt
người ta như vậy. Hừ!
"Hì hì, nhìn chiều cao của anh ta, nhìn thể trạng của anh ta, kích thước nơi đó chắn chắn rất hùng vĩ? Hả?"
"Khụ khu khụ!"
Lâm Khiết Vy bị dọa suýt chút nghẹn chết, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ bừng lên, đảo mắt to trừng Hứa Tịnh mấy lần, "Con bé chết tiệt nhà cậu, nói về chủ đề này cũng không cảm thấy ngại sao?”
"Tớ với cậu còn có cái gì mà phải giấu giếm? Mau nói!" Lâm Khiết Vy cúi đầu lên tiếng khu khụ, "Không nói"
"Không nói? Vậy cậu khoa tay một chút cũng được, kích thước bao lớn?"
Lâm Khiết Vy bị bức ép đến mức nóng nảy, không thèm đếm xỉa,
"Không biết, không dám nhìn." Hứa Tịnh sửng sốt một chút, sau đó cười xấu xa, "Không dám nhìn? Ha ha, vậy có nghĩa là cậu đã từng nhìn trộm qua rồi?"
Lâm Khiết Vy không nhịn được nhớ lại ở trong đầu một chút, thể trạng của Mạc Lâm Kiêu đúng là cường tráng, nơi đó đúng là vô cùng...
Trong lòng run len một cái, không nhịn được bi thương thở dài,
"Xong rồi, nếu thật sự đến ngày đó, SỢ rằng mình sẽ bị ngược chết!" Cô hoàn toàn không hợp với loại hình của anh ta, nhìn thế trạng với cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ của cô đi, sao có thể hầu hạ nối Mạc Lâm Kiêu kia?
Hứa Tịnh căm tức gặm một miếng dưa hấu, căm giận bất bình, "Lâm Khiết Vy! Cậu như vậy gọi là kéo cừu hận trá hình, có biết không?"
Giờ phút này, Lâm Khiết Vy còn không biết, hôm nay cô đã chọc giận Mạc Lâm Kiêu.
Càng không biết, cô sẽ phải đứng trước bão tố sau khi Mạc Lâm Kiêu nối giận.
Khi chiếc xe sang trọng của cậu Kiêu dừng ở khu du lịch Mạc Thiên, đám quản lý đã sớm nhận được tin tức, tất cả đều chỉnh tề đứng ở nơi đó, chờ Mạc Lâm Kiêu xuống xe.
Cửa xe mở ra, lúc khuôn mặt đẹp trai khiến người ta phải oán giận của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện, tất cả đám quản lý đồng loạt cúi đầu ân cần chào hỏi.
"Chào tổng giám đốc Kiêu!"
"Ừm" Mạc Lâm Kiêu hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, xem như trả lời, duỗi đôi chân dài, kéo dài khuôn mặt tuấn tú, đi đến trung tâm khu du lịch cách đó vài mét.
"Tổng giám đốc Kiêu, Phùng thái tử đang ở bên trong." Giám đốc khu du lịch đi sát theo bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, cẩn thận nghiêm túc thấp giọng nói.
Mạc Lâm Kiêu không ngừng lại một giây đồng hồ nào, cũng không nói câu nào với giám đốc, đi vào bên trong chiếc xe sang trọng, nghênh ngang rời đi.
Giám đốc một thân một minh nhìn bóng dáng ô tô biến mất, nứa ngày không nhúc nhích một chút nào.
Làm sao bây giờ, cảm giác kiếp sống của giám đốc sắp kết thúc.
Một loạt xe sang trọng nghêng ngang chạy trên đường lớn. Nhiệt độ trong xe cực thấp, Trần Kiệt bị dọa đến mức cũng không dám dùng quá sức để thở.
Mạc Lâm Kiêu híp mắt ưng lại, tức giận lướt qua cánh sắc bên ngoài, sắc mặt như sương, không nói lời nào.
Trần Kiệt vụng trộm nhìn từ gương chiếu hậu, nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, có chút hơi nặng nề.
"Cậu Kiêu... Chúng ta đi chỗ nào?"
"Tùy tiện!"
Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt lại, lộ ra vẻ cực kỳ mỏi mệt và bực bội. Trần Kiệt nhếch miệng. Rồi, lúc này cậu Kiêu thật sự nổi con tức giận.
Anh ta âm thầm gửi tin nhắn cho Phùng Thiên Long: Cậu Long, đang ở đâu? Tâm trạng cậu Kiêu của chúng ta không
Phùng Thiên Long trả lời lại rất nhanh:
Khu du lịch Mạc Thiên. Mấy người cũng tới đây, cùng nhau vui vẻ. tốt,
Trần Kiệt suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không tệ, có Phùng thái tử ở đó, ít nhất cũng có người có thể khuyên bảo và trò chuyện với cậu Kiêu được, sẽ không xảy ra ngột ngạt.
Anh ta ra lệnh, một loạt xe sang trọng xoay trái ở trước, lao thẳng tới khu du lịch Mạc Thiên.
đầu đường phía Phó giám đốc Long khóc không ra nước mắt, hôm nay ra sân bất lợi, không chỉ không thể đuổi việc được Lâm Khiết Vy, còn làm hại ông ta bị tạm thời cách chức kiểm tra, trong lòng lập tức bắt đầu oán hận Kim Ngọc không có việc gì làm mà đi gây sự, ông ta hừ lạnh một tiếng, trừng Kim Ngọc một cái, trực tiếp đi thẳng.
Lâm Khiết Vy phát hiện vậy mà mình lại nâm trong lòng Hạ Dịch Sâm, lập tức vừa thẹn lại áy náy, vội vàng luống cuống tay chân đứng lên.
"Ai nha, xin lỗi nhé đàn anh Sâm, không làm anh bị thương chứ?"
Cảm giác mình giống như là một viên đạn pháo cực nặng, nhìn qua đàn anh Sâm hào hoa phong nhã như vậy, sẽ không bị cô nện cho gãy xương sườn chứ?
Hạ Dịch Sâm âm thầm cảm thấy tiếc nuối, thật ra anh ta vẫn luôn không dám động đậy, chính là muốn ôm cô thêm một lát nữa.
Cô nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như vậy, mềm mềm thơm thơm, lúc ôm vào trong lòng, máu nóng cả người anh đều sôi trào.
Vừa rồi vậy mà trong đầu còn có suy nghĩa tà ác muốn xoay người, đè cô ở phía, sau đó yêu thương...
Nếu như nơi này không phải bệnh viện, bên cạnh không có nhiều người ngoài như vậy, nếu như đây là trong nhà anh ta, cho dù là trong văn phòng của anh ta, anh ta cũng dám làm như vậy!
Sắc mặt Hạ Dịch Sâm có chút ứng đỏ, từ dưới đất đứng lên, tùy ý phủi phủi quần áo, "Khiết Vy, anh hắn phải nói cảm ơn với em, vừa rồi nếu như không phải em ra tay cứu anh, anh đã bị đập vỡ đầu rồi."
"Ha ha, tiện tay mà thôi, khách khí cái gì."
Lâm Khiết Vy quay mặt nhìn một chút, phát hiện vậy mà trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ. Bệnh nhân vu oan cho người khác đã chạy từ lúc nào rồi.
Hai giây sau, Lâm Khiết Vy chợt tỉnh táo.
Trời ạ! Mạc Lâm Kiêu đi lúc nào vậy?
Chẳng lẽ...
Ngay vừa rồi... lúc cô ngã vào trong lòng đàn anh Sâm?
Đi như thế nào mà trước đó còn chẳng thèm bắt chuyện nữa.
"Đàn anh Sâm, trước đó anh gọi em vào văn phòng của anh, muốn nói cái gì thế?"
Tuyệt đối không nên liên quan tới bệnh tình của em trai nhé!
Hạ Dịch Sâm nhìn Lâm Khiết Vy thật sâu, đến gần cô một chút, "Chuyện tối ngày hôm qua, đều là hiểu lầm, vừa rồi anh đã nói ở trước mặt mọi người rồi, thật ra anh không hề thích Kim Ngọc một chút nào, về phần tối hôm qua vì sao lại xuất hiện tên của Kim Ngọc, hoàn toàn là sai lầm." Lâm Khiết Vy sửng sốt một chút, lập tức đã hiểu ra, "À, em đã biết, người anh thích là người bạn sắp về nước kia đúng không?"
Còn mua dây chuyền một đời một kiếp cho người ta rồi, chắc chắn quan hệ không tầm thường.
Hạ Dịch Sâm không nhịn được cười khổ, "Cũng không phải." Bây giờ tỏ tình luôn với cô sao?
Có phải quá vội vàng rồi hay không? Có phải thiếu cảm giác nghi thức long trọng?
Hạ Dịch Sâm chần chờ, Hứa Tịnh đã thò đầu vào từ ngoài cửa, "Khiết Vy! Có bệnh nhân mang hoa quả đến, mau tới ăn hoa quả đi!"
"A, tới đây!" Lâm Khiết Vy vừa nghe có đồ ăn ngon, lập tức trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhìn Hạ Dịch Sâm một chút.
"Đàn anh Sâm... Vậy em đi ra ngoài trước."
Hạ Dịch Sâm cưng chiều cười nhẹ, "Đi đi, ăn nhiều hoa quả tốt cho da."
Lâm Khiết Vy ngượng ngùng cười, sốt ruột chạy ra ngoài. Có ăn là có tất cả.
Sống đến chân thật như vậy, chân thật đến đáng yêu như vậy.
Hứa Tịnh lấy một cái khay đựng đầy trái cây, gọt Lâm Khiết Vy, cùng nhau đến phòng thuốc ăn.
Lâm Khiết Vy ăn đến mức vui vẻ, lấy một miếng lớn nhét vào trong miệng, trong tay còn cầm mấy miếng.
"Ê, cậu Kiêu hôm nay đến cứu vớt cậu, không phải là ông chủ giàu có của cậu đấy chứ?"
Hứa Tịnh huých tay cô, trên mặt đầy vẻ hóng hớt.
Ặ... Lâm Khiết Vy sửng sốt, miệng nhỏ giật giật, nuốt hoa quả trong miệng vào.
"Ừm, là anh ấy."
"Hôm nay được nhìn thấy một lần, phát hiện anh ta đúng là đẹp đến mức không thể đẹp hơn, tớ có thể chảy nước bọt nhìn gương mặt kia cả một đời! Ê, sao con bé nhà cậu lại may mắn như vậy, sao có thể gặp được một ông chủ giàu có hoàn mỹ như vậy chứ?"
"Cái gì mà may mắn chứ, không may mới đúng? Tính tình của anh ta rất xấu, biết không. Khó hầu hạ lắm!"
Thay đổi thất thường, bướng binh quái đản, còn thích bắt nạt
người ta như vậy. Hừ!
"Hì hì, nhìn chiều cao của anh ta, nhìn thể trạng của anh ta, kích thước nơi đó chắn chắn rất hùng vĩ? Hả?"
"Khụ khu khụ!"
Lâm Khiết Vy bị dọa suýt chút nghẹn chết, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ bừng lên, đảo mắt to trừng Hứa Tịnh mấy lần, "Con bé chết tiệt nhà cậu, nói về chủ đề này cũng không cảm thấy ngại sao?”
"Tớ với cậu còn có cái gì mà phải giấu giếm? Mau nói!" Lâm Khiết Vy cúi đầu lên tiếng khu khụ, "Không nói"
"Không nói? Vậy cậu khoa tay một chút cũng được, kích thước bao lớn?"
Lâm Khiết Vy bị bức ép đến mức nóng nảy, không thèm đếm xỉa,
"Không biết, không dám nhìn." Hứa Tịnh sửng sốt một chút, sau đó cười xấu xa, "Không dám nhìn? Ha ha, vậy có nghĩa là cậu đã từng nhìn trộm qua rồi?"
Lâm Khiết Vy không nhịn được nhớ lại ở trong đầu một chút, thể trạng của Mạc Lâm Kiêu đúng là cường tráng, nơi đó đúng là vô cùng...
Trong lòng run len một cái, không nhịn được bi thương thở dài,
"Xong rồi, nếu thật sự đến ngày đó, SỢ rằng mình sẽ bị ngược chết!" Cô hoàn toàn không hợp với loại hình của anh ta, nhìn thế trạng với cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ của cô đi, sao có thể hầu hạ nối Mạc Lâm Kiêu kia?
Hứa Tịnh căm tức gặm một miếng dưa hấu, căm giận bất bình, "Lâm Khiết Vy! Cậu như vậy gọi là kéo cừu hận trá hình, có biết không?"
Giờ phút này, Lâm Khiết Vy còn không biết, hôm nay cô đã chọc giận Mạc Lâm Kiêu.
Càng không biết, cô sẽ phải đứng trước bão tố sau khi Mạc Lâm Kiêu nối giận.
Khi chiếc xe sang trọng của cậu Kiêu dừng ở khu du lịch Mạc Thiên, đám quản lý đã sớm nhận được tin tức, tất cả đều chỉnh tề đứng ở nơi đó, chờ Mạc Lâm Kiêu xuống xe.
Cửa xe mở ra, lúc khuôn mặt đẹp trai khiến người ta phải oán giận của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện, tất cả đám quản lý đồng loạt cúi đầu ân cần chào hỏi.
"Chào tổng giám đốc Kiêu!"
"Ừm" Mạc Lâm Kiêu hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, xem như trả lời, duỗi đôi chân dài, kéo dài khuôn mặt tuấn tú, đi đến trung tâm khu du lịch cách đó vài mét.
"Tổng giám đốc Kiêu, Phùng thái tử đang ở bên trong." Giám đốc khu du lịch đi sát theo bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, cẩn thận nghiêm túc thấp giọng nói.
/402
|