Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Sao sai được?” Lăng Vi không phục, ôm cổ anh, hôn “chụt” một cái lên má phải anh.
Diệp Đình kiên nhẫn sửa chữa: “Thu bàn giá là chỉ… giá trị của khoản giao dịch thành công cuối cùng trước khi kết thúc giao dịch…”
“Em nói vậy mà!”
“Em nghĩ lại đi, phải không?”
Mẹ nó… Cô nói ý này nha! Ít hơn anh một chữ mà thôi!
Anh chững chạc đàng hoàng nhìn cô, nói: “Chứng khoán phải mạo hiểm, đầu tư cần cẩn thận. Bây giờ em mới bắt đầu học tập, nhất định phải có một thái độ chặt chẽ cẩn thận! Sai một ly, đi một dặm. Em chưa từng nghe sao?”
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, thật lâu mới nói: “Đại cầu đã không còn dung nạp anh, mau trở về sao hỏa của anh đi!”
Diệp Đình không để ý tới cô, lại tiếp tục hỏi: “Biết cái gì gọi là ‘Hiện thủ’ không?”
Lăng Vi trừng anh: “Em đột nhiên không muốn biết nữa…”
Diệp Đình đáng tiếc: “Aiya, anh vốn muốn nói miễn phí cho em, không nghĩ tới… Người nào đó…”
“Mau nói, sao nói nhảm nhiều như vậy!” Nếu không phải laptop quá đắt, cô đã đập lên đầu anh!
Diệp Đình thu liễm, nghiêm túc nói: “Hiện thủ chính là phần chứng khoán lập tức thu mua xong. Giao dịch nhỏ nhất thị trường chứng khoán là 1 thủ, thành 100 cổ. Về chứng khoán thống nhất gần đây, có cái được gọi là hiện thủ…”
(*) Hiện thủ: Lập tức nắm bắt.
Lăng Vi nghe, hơi mờ mịt…
Đôi mi thanh tú nhíu lại, gì mà thống nhất, giao dịch nhỏ nhất, cái gì mà hiện thủ ah…
Quá chuyên nghiệp, không hiểu rõ lắm.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cô một hồi, lại kiên nhẫn đưa ra vài ví dụ cho cô.
Mắt Lăng Vi sáng rực lên.
Diệp Đình lại tiếp tục nói.
Anh cho rất nhiều ví dụ, Lăng Vi dần hiểu rõ về chứng khoán, cô lặng lẽ khen ngợi Diệp đại boss, không nghĩ tới… Người ngu si số học như cô lại có thể nghe hiểu toàn bộ!
Làm học sinh ngoan ngoãn năm ngày, kinh nguyệt rốt cuộc đi. Cô cũng lăn lộn trong công ty chứng khoán.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Diệp Đình đều dẫn cô đi cảm nhận bầu không khí của công ty chứng khoán.
Lại nói khuynh hướng phát triển và mức độ của mỗi chứng khoán cho cô…
“Còn phải hiểu rõ hơn cái này?” Lăng Vi không hiểu điểm này. Diệp Đình kiên nhẫn giải thích: “Tình trạng kinh doanh của xí nghiệp trực tiếp ảnh hưởng xu hướng của chứng khoán.”
“À…” Lăng Vi gật mạnh đầu.
Bầu không khí công ty chứng khoán nóng như lửa, còn anh đứng ở đại sảnh như chỉ điểm giang sơn, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin, tựa như anh có thể chạm được mỗi một mạch đập của chứng khoán.
Ánh mắt anh sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như sinh ở chỗ này, sống ở chỗ này, khí thế nghiêm túc kia, vẻ đẹp trai kia làm tim người khác đập rộn lên, mắt lom lom!
Lăng Vi nhìn anh, hoàn toàn bị nhất cử nhất động của anh khống chế, ngón tay anh chỉ tới chỗ nào, ánh mắ cô liền nhìn chỗ đó.
Trong miệng anh nói gì, cô liền khắc thật sâu trong đầu.
Cô như mất hồn lạc phách, hoàn toàn bị anh khống chế tinh thần.
Tim cô không tự chủ mà nhảy loạn. Thỉnh thoảng, anh dừng lại, dùng đôi mắt phượng đẹp đẽ mị hoặc kia đầu độc nhìn cô chằm chằm, cô sẽ đột nhiên tỉnh hồn, làm bộ cầm quyển sổ nhỏ, vùi gương mặt đỏ bừng vào trong quyển sổ, nghiêm túc ghi chép mỗi một câu nói của anh.
Thái độ nghiêm túc đến mức Diệp Đình không nhịn được vỗ tay cho mình.
“Sao sai được?” Lăng Vi không phục, ôm cổ anh, hôn “chụt” một cái lên má phải anh.
Diệp Đình kiên nhẫn sửa chữa: “Thu bàn giá là chỉ… giá trị của khoản giao dịch thành công cuối cùng trước khi kết thúc giao dịch…”
“Em nói vậy mà!”
“Em nghĩ lại đi, phải không?”
Mẹ nó… Cô nói ý này nha! Ít hơn anh một chữ mà thôi!
Anh chững chạc đàng hoàng nhìn cô, nói: “Chứng khoán phải mạo hiểm, đầu tư cần cẩn thận. Bây giờ em mới bắt đầu học tập, nhất định phải có một thái độ chặt chẽ cẩn thận! Sai một ly, đi một dặm. Em chưa từng nghe sao?”
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, thật lâu mới nói: “Đại cầu đã không còn dung nạp anh, mau trở về sao hỏa của anh đi!”
Diệp Đình không để ý tới cô, lại tiếp tục hỏi: “Biết cái gì gọi là ‘Hiện thủ’ không?”
Lăng Vi trừng anh: “Em đột nhiên không muốn biết nữa…”
Diệp Đình đáng tiếc: “Aiya, anh vốn muốn nói miễn phí cho em, không nghĩ tới… Người nào đó…”
“Mau nói, sao nói nhảm nhiều như vậy!” Nếu không phải laptop quá đắt, cô đã đập lên đầu anh!
Diệp Đình thu liễm, nghiêm túc nói: “Hiện thủ chính là phần chứng khoán lập tức thu mua xong. Giao dịch nhỏ nhất thị trường chứng khoán là 1 thủ, thành 100 cổ. Về chứng khoán thống nhất gần đây, có cái được gọi là hiện thủ…”
(*) Hiện thủ: Lập tức nắm bắt.
Lăng Vi nghe, hơi mờ mịt…
Đôi mi thanh tú nhíu lại, gì mà thống nhất, giao dịch nhỏ nhất, cái gì mà hiện thủ ah…
Quá chuyên nghiệp, không hiểu rõ lắm.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cô một hồi, lại kiên nhẫn đưa ra vài ví dụ cho cô.
Mắt Lăng Vi sáng rực lên.
Diệp Đình lại tiếp tục nói.
Anh cho rất nhiều ví dụ, Lăng Vi dần hiểu rõ về chứng khoán, cô lặng lẽ khen ngợi Diệp đại boss, không nghĩ tới… Người ngu si số học như cô lại có thể nghe hiểu toàn bộ!
Làm học sinh ngoan ngoãn năm ngày, kinh nguyệt rốt cuộc đi. Cô cũng lăn lộn trong công ty chứng khoán.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Diệp Đình đều dẫn cô đi cảm nhận bầu không khí của công ty chứng khoán.
Lại nói khuynh hướng phát triển và mức độ của mỗi chứng khoán cho cô…
“Còn phải hiểu rõ hơn cái này?” Lăng Vi không hiểu điểm này. Diệp Đình kiên nhẫn giải thích: “Tình trạng kinh doanh của xí nghiệp trực tiếp ảnh hưởng xu hướng của chứng khoán.”
“À…” Lăng Vi gật mạnh đầu.
Bầu không khí công ty chứng khoán nóng như lửa, còn anh đứng ở đại sảnh như chỉ điểm giang sơn, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin, tựa như anh có thể chạm được mỗi một mạch đập của chứng khoán.
Ánh mắt anh sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như sinh ở chỗ này, sống ở chỗ này, khí thế nghiêm túc kia, vẻ đẹp trai kia làm tim người khác đập rộn lên, mắt lom lom!
Lăng Vi nhìn anh, hoàn toàn bị nhất cử nhất động của anh khống chế, ngón tay anh chỉ tới chỗ nào, ánh mắ cô liền nhìn chỗ đó.
Trong miệng anh nói gì, cô liền khắc thật sâu trong đầu.
Cô như mất hồn lạc phách, hoàn toàn bị anh khống chế tinh thần.
Tim cô không tự chủ mà nhảy loạn. Thỉnh thoảng, anh dừng lại, dùng đôi mắt phượng đẹp đẽ mị hoặc kia đầu độc nhìn cô chằm chằm, cô sẽ đột nhiên tỉnh hồn, làm bộ cầm quyển sổ nhỏ, vùi gương mặt đỏ bừng vào trong quyển sổ, nghiêm túc ghi chép mỗi một câu nói của anh.
Thái độ nghiêm túc đến mức Diệp Đình không nhịn được vỗ tay cho mình.
/1906
|