Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình thật thích tình trạng cô mấy ngày nay, ánh mắt nhìn anh đã khác. Sùng bái, khâm phục, còn có chút cảm mến, không tràn đầy phòng bị như trước.
Có lúc vui vẻ, còn chủ động ôm cổ anh, hôn mặt anh.
Diệp Đình hài lòng, mấy ngày nay tương đối thoải mái.
“Chị dâu, đi đánh bóng thôi ——” Quân Dương mặc áo sơ mi hoa, nụ cười như ánh mặt trời, anh ta cầm bóng chuyền trong tay, ngoắc Lăng Vi.
Chính Hiền cũng gọi cô: “Chị dâu đi thôi, không nên phụ lòng ánh mắt trời thật đẹp này nha!”
A, còn rất có ý thơ.
Lăng Vi đang vùi đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, trước mắt đều là số và đồ thị!
Bây giờ cô nhìn mặt Quân Dương và Chính Hiền đều giống như đang nhìn đường K của chứng khoán. Sống mũi Quân Dương cực kỳ cao, Lăng Vi khen anh ta, ừm… chứng khoán này tăng không tệ. Cô lại nhìn Chính Hiền, cái mũi nhỏ… Mũi lõm xuống… Lăng Vi lắc đầu, chứng khoán này không tăng được… Tình thế không đủ mạnh.
Quân Dương và Chính Hiền thấy cô một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, đều sợ run, vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh cô, Quân Dương giơ tay lên, huơ huơ trước mắt cô: “Chị dâu sao thế? Không hợp với ánh mặt trời? Hình như luyện đến mắt lé rồi?” Nói xong, lại huơ tay.
Chính Hiền lau mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.
Anh ta cũng cúi đầu, lo lắng hỏi cô: “Chị dâu, có phải chị quá mệt mỏi không? Nghỉ ngơi, chơi cùng chúng tôi một lúc đi! Quân Dương rất lợi hại, tôi không đánh lại cậu ta, chị dâu, chị cùng nhóm với tôi, hai ta đấu một mình cậu ta. Chị nhìn đi, cậu ta dắt tôi chạy vòng vòng.”
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, sắc mặt Diệp Đình không thay đổi, xem văn kiện trong tay.
Giống như anh không nghe được gì.
Đại lão gia không lên tiếng… Cô vẫn nghiêm túc học tập. Lăng Vi lắc đầu, chỉ chỉ đồ thị trong laptop, nói: “Hai anh đi chơi đi, tôi có việc phải làm!”
Quân Dương bĩu môi: “Sao cô có thể học mãi như vậy? Quá mệt! Lúc đi học, không phải giáo viên đã nói phương pháp học tập hữu hiệu nhất là lao dật kết hợp, trương thỉ có độ! Chứ không phải học mãi học mãu, học đến đầu óc quay cuồng, hai mắt lờ mờ... Chị nhìn chị bây giờ đi, hai mắt vô thần, tròng mắt cũng sắp thành nhang muỗi rồi!”
(*) Nom na là tìm cách giảm áp lực.
Lăng Vi xoa huyệt Thái dương... Quả thực mệt mỏi, dây cung trong đầu cũng căng chặt, lúc này nhìn gì đều giống đồ thị K.
Thậm chí ngực khó chịu, muốn nôn.
Quân Dương và Chính Hiền đứng một hồi, không dám nói gì thêm, đập bóng đi.
Vừa trở lại sân, lấy Đình lão đại đột nhiên đứng lên, anh nắm cổ tay Lăng Vi, kéo cô ra.
Lăng Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh đầy không kiên nhẫn nhìn cô, nói: “Nhìn tay chân nhỏ bé của em, vừa nhìn liền biết ít rèn luyện.” Nói xong, kép tay cô ra sân bóng.
Lăng Vi bị anh kéo, còn không quên thuận tay khép laptop, trước khi khép lại, còn nhìn lướt qua màn hình.
Sắc mặt Diệp Đình hòa hoãn một ít, nắm chặt tay cô.
Mặc dù là mùa hè, nhưng ngón tay cô lạnh băng. Có lẽ vì thể hàn, bất kể mùa đông hay mùa hè, tay chân đều lạnh cóng.
Anh nắm tay cô, cau mày.
Nhớ tới bác sĩ Từ nói cô bị lạnh, ảnh hưởng mang thai, mỗi lần đau bụng đều giống như có kiềm vặn.
Anh nhíu mày càng chặt hơn.
Không thể tiếp tục như vậy, phải điều chỉnh thật tốt cho cô.
Mỗi khi nghĩ tới dáng vẻ cô đau bụng như chết đi sống lại, tim anh liền níu lại rất đau, giống như có mười triệu cây kiềm dùng sức vặn.
Anh nắm tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô.
Lăng Vi cũng nắm chặt tay anh.
Tay anh ấm áp, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai, lúc anh nắm tay cô, cảm giác vuốt ve đó đặc biệt khiến lòng người sợ hãi.
Diệp Đình thật thích tình trạng cô mấy ngày nay, ánh mắt nhìn anh đã khác. Sùng bái, khâm phục, còn có chút cảm mến, không tràn đầy phòng bị như trước.
Có lúc vui vẻ, còn chủ động ôm cổ anh, hôn mặt anh.
Diệp Đình hài lòng, mấy ngày nay tương đối thoải mái.
“Chị dâu, đi đánh bóng thôi ——” Quân Dương mặc áo sơ mi hoa, nụ cười như ánh mặt trời, anh ta cầm bóng chuyền trong tay, ngoắc Lăng Vi.
Chính Hiền cũng gọi cô: “Chị dâu đi thôi, không nên phụ lòng ánh mắt trời thật đẹp này nha!”
A, còn rất có ý thơ.
Lăng Vi đang vùi đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, trước mắt đều là số và đồ thị!
Bây giờ cô nhìn mặt Quân Dương và Chính Hiền đều giống như đang nhìn đường K của chứng khoán. Sống mũi Quân Dương cực kỳ cao, Lăng Vi khen anh ta, ừm… chứng khoán này tăng không tệ. Cô lại nhìn Chính Hiền, cái mũi nhỏ… Mũi lõm xuống… Lăng Vi lắc đầu, chứng khoán này không tăng được… Tình thế không đủ mạnh.
Quân Dương và Chính Hiền thấy cô một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, đều sợ run, vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh cô, Quân Dương giơ tay lên, huơ huơ trước mắt cô: “Chị dâu sao thế? Không hợp với ánh mặt trời? Hình như luyện đến mắt lé rồi?” Nói xong, lại huơ tay.
Chính Hiền lau mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.
Anh ta cũng cúi đầu, lo lắng hỏi cô: “Chị dâu, có phải chị quá mệt mỏi không? Nghỉ ngơi, chơi cùng chúng tôi một lúc đi! Quân Dương rất lợi hại, tôi không đánh lại cậu ta, chị dâu, chị cùng nhóm với tôi, hai ta đấu một mình cậu ta. Chị nhìn đi, cậu ta dắt tôi chạy vòng vòng.”
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, sắc mặt Diệp Đình không thay đổi, xem văn kiện trong tay.
Giống như anh không nghe được gì.
Đại lão gia không lên tiếng… Cô vẫn nghiêm túc học tập. Lăng Vi lắc đầu, chỉ chỉ đồ thị trong laptop, nói: “Hai anh đi chơi đi, tôi có việc phải làm!”
Quân Dương bĩu môi: “Sao cô có thể học mãi như vậy? Quá mệt! Lúc đi học, không phải giáo viên đã nói phương pháp học tập hữu hiệu nhất là lao dật kết hợp, trương thỉ có độ! Chứ không phải học mãi học mãu, học đến đầu óc quay cuồng, hai mắt lờ mờ... Chị nhìn chị bây giờ đi, hai mắt vô thần, tròng mắt cũng sắp thành nhang muỗi rồi!”
(*) Nom na là tìm cách giảm áp lực.
Lăng Vi xoa huyệt Thái dương... Quả thực mệt mỏi, dây cung trong đầu cũng căng chặt, lúc này nhìn gì đều giống đồ thị K.
Thậm chí ngực khó chịu, muốn nôn.
Quân Dương và Chính Hiền đứng một hồi, không dám nói gì thêm, đập bóng đi.
Vừa trở lại sân, lấy Đình lão đại đột nhiên đứng lên, anh nắm cổ tay Lăng Vi, kéo cô ra.
Lăng Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh đầy không kiên nhẫn nhìn cô, nói: “Nhìn tay chân nhỏ bé của em, vừa nhìn liền biết ít rèn luyện.” Nói xong, kép tay cô ra sân bóng.
Lăng Vi bị anh kéo, còn không quên thuận tay khép laptop, trước khi khép lại, còn nhìn lướt qua màn hình.
Sắc mặt Diệp Đình hòa hoãn một ít, nắm chặt tay cô.
Mặc dù là mùa hè, nhưng ngón tay cô lạnh băng. Có lẽ vì thể hàn, bất kể mùa đông hay mùa hè, tay chân đều lạnh cóng.
Anh nắm tay cô, cau mày.
Nhớ tới bác sĩ Từ nói cô bị lạnh, ảnh hưởng mang thai, mỗi lần đau bụng đều giống như có kiềm vặn.
Anh nhíu mày càng chặt hơn.
Không thể tiếp tục như vậy, phải điều chỉnh thật tốt cho cô.
Mỗi khi nghĩ tới dáng vẻ cô đau bụng như chết đi sống lại, tim anh liền níu lại rất đau, giống như có mười triệu cây kiềm dùng sức vặn.
Anh nắm tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô.
Lăng Vi cũng nắm chặt tay anh.
Tay anh ấm áp, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai, lúc anh nắm tay cô, cảm giác vuốt ve đó đặc biệt khiến lòng người sợ hãi.
/1906
|