Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đỡ trán, Diệp đại boss anh rất hay! Chơi mưu trí cũng không thắng anh!
Hai người ngồi trên bàn ăn, mặt Diệp Đình đầy đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo đó, Lăng Vi hận không thể bóp chết anh làm thành thịt viên!
Lăng Vi ăn xong… Đừng nói sao món ăn anh làm… ăn vẫn rất ngon. Ha ha, hình như thật sự nhặt được báu vật.
Diệp Đình dùng khăn ướt lau miệng, nói: “Em đi rửa chén.”
“…” Mắt Lăng Vi trong suốt óng ánh nhìn anh.
Diệp Đình tốt bụng nhắc nhở cô: “Anh xuống bếp, sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy. Anh cho bọn họ nghỉ hết, đống chén này cũng không thể để đến ngày mai đúng không?”
Lăng Vi nổi giận đùng đùng!
Được ah!
Cái hố to như vậy! Chờ cô nhảy xuống!
Kế sách! Đều là kế sách! Diệp đại boss, kế sách của anh thâm sâu như vậy, sao anh có thể sống đến giờ mà không mệt chết, cũng không bị người khác đánh chết
Lăng Vi hừ lạnh, cô không ngốc, cô không nhảy xuống hố đâu!
“Ai u…” Lăng Vi đột nhiên đỡ trán: “Nhức đầu…”
Tuy biết cô đang giả bộ, nhưng Diệp Đình vẫn khẩn trương nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Lăng Vi dùng sức xoa huyệt Thái dương: “Vừa nghĩ tới sắp làm việc… tự nhiên nhức đầu rồi.”
“…” Diệp Đình hết ý kiến: “Sao em không nói thẳng là đau tay?”
Lăng Vi nói: “Đau tay cũng vô dụng nha, anh sẽ nói dùng chân rửa…”
Diệp Đình mím môi, giống như sắp cười.
Lời này… Anh có thể nói ra.
“Được, em lên lầu đi.”
Diệp Đình đứng lên, đi vào bếp, Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật, aiya… hôm nay Diệp Đình bị yêu quái nhập sao?
Cô lập tức nhảy cỡn lên, đi theo anh vào bếp.
Trời ạ…
Phòng bếp lại sạch sẽ như vậy?
A a a, không có nhìn lầm chứ? Không nhiễm một hạt bũi! Đồ dùng làm bếp không rơi loạn!
Nên ở vị trí nào thì ngay tại vị trí đó.
“Diệp đại đại, sao anh làm được?” Trong ấn tượng, Diệp Đình hẳn là loại người không phân biệt được đậu với lúa mạch, ngũ cốc nha!”
Lại lại…
Ngăn nắp như vậy!
Mặt Lăng Vi đầy sùng bái ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh đầy vẻ oai phong, tròng mắt đen lóe sáng: “Không phải nấu vài món thôi sao, không đến nỗi dọa em sợ như vậy.”
“Đến nỗi! Đến nỗi nha! Thân thể anh là ngàn vàng! Đầu ngón tay của anh cũng vậy, tay anh đều làm từ ngọc nha… Tay ngọc của anh làm gì, có thể lập tức gây ra sóng thần toàn cầu nha!”
Diệp Đình liếc cô: “Lấy đâu ra nhiều từ hình dung như vậy!”
“Có! Phải có! Địa cầu thiếu đi anh, nói không di chuyển là không thể nào, nhưng phải chậm lại nha!”
Diệp Đình: “…”
Lăng Vi vỗ tay, phải có tiếng vỗ tay!
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Cái này có gì kỳ quái, lúc chúng ta mới quen, không phải anh từng nấu cháo cho em sao?”
Mặt Lăng Vi đầy vẻ không dám tin: “Em cho là anh chỉ biết gạo thôi…”
“…” Diệp Đình bất đắc dĩ rũ mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Em đang sỉ nhục anh? Nấu ăn, anh biết nhiều món hơn em!”
Lăng Vi đẩy anh ra, tự mình ra tay rửa chén, đại boss Đỉnh Phong Quốc Tế người ta cũng có thể rửa tay nấu canh cho cô, người ta như vậy cũng làm được, cô rửa chén… thật ra không có gì không phục đúng không?
Lăng Vi vừa rửa chén vừa bĩu môi: “Em trời sinh ăn chay, anh có thể nhận biết nhiều rau cải hơn em?”
Diệp Đình hừ cười: “Đó là chênh lệch IQ.”
Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh! Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “A… Anh nhìn kìa, sao bầu trời bỗng nhiên đen rồi?”
“…” Diệp Đình biết đây là một cái hố, không có tiếp lời.
Nghe cô nói: “Tại sao bầu trời đen như vậy? Vì có trâu đang bay! Tại sao trâu bay trên trời, bởi vì anh đang khoác lác dưới đất…”
Diệp Đình: “…”
Lăng Vi đỡ trán, Diệp đại boss anh rất hay! Chơi mưu trí cũng không thắng anh!
Hai người ngồi trên bàn ăn, mặt Diệp Đình đầy đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo đó, Lăng Vi hận không thể bóp chết anh làm thành thịt viên!
Lăng Vi ăn xong… Đừng nói sao món ăn anh làm… ăn vẫn rất ngon. Ha ha, hình như thật sự nhặt được báu vật.
Diệp Đình dùng khăn ướt lau miệng, nói: “Em đi rửa chén.”
“…” Mắt Lăng Vi trong suốt óng ánh nhìn anh.
Diệp Đình tốt bụng nhắc nhở cô: “Anh xuống bếp, sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy. Anh cho bọn họ nghỉ hết, đống chén này cũng không thể để đến ngày mai đúng không?”
Lăng Vi nổi giận đùng đùng!
Được ah!
Cái hố to như vậy! Chờ cô nhảy xuống!
Kế sách! Đều là kế sách! Diệp đại boss, kế sách của anh thâm sâu như vậy, sao anh có thể sống đến giờ mà không mệt chết, cũng không bị người khác đánh chết
Lăng Vi hừ lạnh, cô không ngốc, cô không nhảy xuống hố đâu!
“Ai u…” Lăng Vi đột nhiên đỡ trán: “Nhức đầu…”
Tuy biết cô đang giả bộ, nhưng Diệp Đình vẫn khẩn trương nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Lăng Vi dùng sức xoa huyệt Thái dương: “Vừa nghĩ tới sắp làm việc… tự nhiên nhức đầu rồi.”
“…” Diệp Đình hết ý kiến: “Sao em không nói thẳng là đau tay?”
Lăng Vi nói: “Đau tay cũng vô dụng nha, anh sẽ nói dùng chân rửa…”
Diệp Đình mím môi, giống như sắp cười.
Lời này… Anh có thể nói ra.
“Được, em lên lầu đi.”
Diệp Đình đứng lên, đi vào bếp, Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật, aiya… hôm nay Diệp Đình bị yêu quái nhập sao?
Cô lập tức nhảy cỡn lên, đi theo anh vào bếp.
Trời ạ…
Phòng bếp lại sạch sẽ như vậy?
A a a, không có nhìn lầm chứ? Không nhiễm một hạt bũi! Đồ dùng làm bếp không rơi loạn!
Nên ở vị trí nào thì ngay tại vị trí đó.
“Diệp đại đại, sao anh làm được?” Trong ấn tượng, Diệp Đình hẳn là loại người không phân biệt được đậu với lúa mạch, ngũ cốc nha!”
Lại lại…
Ngăn nắp như vậy!
Mặt Lăng Vi đầy sùng bái ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh đầy vẻ oai phong, tròng mắt đen lóe sáng: “Không phải nấu vài món thôi sao, không đến nỗi dọa em sợ như vậy.”
“Đến nỗi! Đến nỗi nha! Thân thể anh là ngàn vàng! Đầu ngón tay của anh cũng vậy, tay anh đều làm từ ngọc nha… Tay ngọc của anh làm gì, có thể lập tức gây ra sóng thần toàn cầu nha!”
Diệp Đình liếc cô: “Lấy đâu ra nhiều từ hình dung như vậy!”
“Có! Phải có! Địa cầu thiếu đi anh, nói không di chuyển là không thể nào, nhưng phải chậm lại nha!”
Diệp Đình: “…”
Lăng Vi vỗ tay, phải có tiếng vỗ tay!
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Cái này có gì kỳ quái, lúc chúng ta mới quen, không phải anh từng nấu cháo cho em sao?”
Mặt Lăng Vi đầy vẻ không dám tin: “Em cho là anh chỉ biết gạo thôi…”
“…” Diệp Đình bất đắc dĩ rũ mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Em đang sỉ nhục anh? Nấu ăn, anh biết nhiều món hơn em!”
Lăng Vi đẩy anh ra, tự mình ra tay rửa chén, đại boss Đỉnh Phong Quốc Tế người ta cũng có thể rửa tay nấu canh cho cô, người ta như vậy cũng làm được, cô rửa chén… thật ra không có gì không phục đúng không?
Lăng Vi vừa rửa chén vừa bĩu môi: “Em trời sinh ăn chay, anh có thể nhận biết nhiều rau cải hơn em?”
Diệp Đình hừ cười: “Đó là chênh lệch IQ.”
Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh! Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “A… Anh nhìn kìa, sao bầu trời bỗng nhiên đen rồi?”
“…” Diệp Đình biết đây là một cái hố, không có tiếp lời.
Nghe cô nói: “Tại sao bầu trời đen như vậy? Vì có trâu đang bay! Tại sao trâu bay trên trời, bởi vì anh đang khoác lác dưới đất…”
Diệp Đình: “…”
/1906
|