Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt cô đầy cười nhạo nhìn anh: “Khoác lác cũng đừng quá mức nha! Tới đây, em đố anh…” Cô suy nghĩ một lát, cặp mắt đào hoa ranh ma xoay vòng: “Nửa đoạn trắng, nửa đoạn xanh, nửa đoạn đầy nửa đoạn rộng, nửa đoạn trên đất, nửa đoạn trên không trung.”
Diệp Đình suy nghĩ, nói: “Hành…” Anh cầm chén từ trong tay cô, rửa chén cùng cô.
Lăng Vi nhíu mày, vừa rửa chén vừa hỏi tiếp: “Năm sáu anh em ngồi vây quanh cột tròn, mọi người một phần tay, quần áo đều rách.”
Diệp Đình nhìn quần áo cô: “Tỏi…”
Lăng Vi cúi đầu nhìn lướt qua quần áo mình, cô còn mặc váy đi biển…
Nhưng anh đột nhiên liếc qua là ý gì? Cô nói tỏi một phần tay, quần áo đều rách! Anh lại nhìn quần áo cô!
Người này…
Suy nghĩ… quá không thuần khiết!
Cô suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Không phải hành không phải tỏi, lột đoạn tím từng lớp một. Nói hành thì lùn hơn hành, nói tỏi thì chẳng phân biệt được múi.”
“Hành tây!”
Nói xong, lại nhìn váy cô.
Lăng Vi nghĩ chơi chữ mình nói đều say… Vừa nói xong quần áo cũng kéo rách, còn nói… lột từng lớp một.
Cũng may rửa chén xong, bằng không, cô muốn trực tiếp vùi đầu anh vào bồn nước!
Cô cầm khăn lau tay, nghe Diệp Đình nói: “Anh đố em.”
“Được! Anh nói đi!” Đoán chữ, vẫn là sở trường của cô.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, mặt đầy đứng đắn nói: “Thân thể vừa trắng vừa tròn, thường ẩn núp trong bùn, khắp người là tổ ong, nấu chính cũng có thể thưởng thức.”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Đơn giản như vậy! Là ngó sen!”
Diệp Đình nhìn cô, cười nhạt: “Sai rồi… Là gương mặt em đang lau…”
Lăng Vi囧, cô bây giờ quả thật mập như heo nhỏ… Thân thể vừa trắng vừa tròn, không hề khoa trương.
Thường ẩn núp trong bùn… chính là cô đắp mặt nạ bùn.
Khắp người là tổ ong? Nói khắp người cô đều là gai? Nếu không… trong đầu đều là hố?
Nhưng nấu chính cũng có thể thưởng thức là ý gì?
Cô nhíu mày ngẫm nghĩ.
Anh đột nhiên ôm eo cô, áp cô vào tường, gương mặt tuấn tù kề sát, hôn môi cô. Bây giờ cô được bổ sung đủ dinh dưỡng, khuôn mặt mượt mà hơn rất nhiều, tuy hơi mập, nhưng có sức sống hơn, xinh đẹp hơn… Ôm cũng rất có cảm giác như ôm trẻ con.
Đầu óc Lăng Vi chợt lóe lên tia sáng.
Nấu chính cũng có thể thưởng thức! Xem miệng cô là gì ah?
…
Rửa chén xong, Diệp Đình ném kem dưỡng da cho cô. Lăng Vi vẫy vẫy, thấy anh đi tới, ngồi cạnh cô, mở nắp, nặn ra một chút trên mu bàn tay cô, tay anh như ống trúc xoa tay nhỏ bé của cô, yêu thương như trân bảo.
Anh cẩn thận xoa cho cô xong, cô cũng nặn ra một ít xoa cho anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ăn ý cười một tiếng.
Lăng Vi làm ổ trên sofa ở phòng khách, ôm laptop của Diệp Đình nghiên cứu xu hướng thị trường.
Lúc Tần Sênh và Kaya từ bên ngoài trở lại, thấy Diệp Đình một tay chống cằm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Lăng Vi, tựa như tất cả chung quanh đều không tồn tại, trong mắt anh chỉ có cô.
Còn Lăng Vi đang nghiêm túc nghiên cứu thị trường chứng khoán, thỉnh thoảng bất chợt ngước mắt nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, liền né tránh, cúi đầu làm như nghiên cứu chứng khoán.
Nhưng gò má đỏ ửng của cô đã sớm bán đứng cô, mà chính cô còn chưa biết.
Mặt cô đầy cười nhạo nhìn anh: “Khoác lác cũng đừng quá mức nha! Tới đây, em đố anh…” Cô suy nghĩ một lát, cặp mắt đào hoa ranh ma xoay vòng: “Nửa đoạn trắng, nửa đoạn xanh, nửa đoạn đầy nửa đoạn rộng, nửa đoạn trên đất, nửa đoạn trên không trung.”
Diệp Đình suy nghĩ, nói: “Hành…” Anh cầm chén từ trong tay cô, rửa chén cùng cô.
Lăng Vi nhíu mày, vừa rửa chén vừa hỏi tiếp: “Năm sáu anh em ngồi vây quanh cột tròn, mọi người một phần tay, quần áo đều rách.”
Diệp Đình nhìn quần áo cô: “Tỏi…”
Lăng Vi cúi đầu nhìn lướt qua quần áo mình, cô còn mặc váy đi biển…
Nhưng anh đột nhiên liếc qua là ý gì? Cô nói tỏi một phần tay, quần áo đều rách! Anh lại nhìn quần áo cô!
Người này…
Suy nghĩ… quá không thuần khiết!
Cô suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Không phải hành không phải tỏi, lột đoạn tím từng lớp một. Nói hành thì lùn hơn hành, nói tỏi thì chẳng phân biệt được múi.”
“Hành tây!”
Nói xong, lại nhìn váy cô.
Lăng Vi nghĩ chơi chữ mình nói đều say… Vừa nói xong quần áo cũng kéo rách, còn nói… lột từng lớp một.
Cũng may rửa chén xong, bằng không, cô muốn trực tiếp vùi đầu anh vào bồn nước!
Cô cầm khăn lau tay, nghe Diệp Đình nói: “Anh đố em.”
“Được! Anh nói đi!” Đoán chữ, vẫn là sở trường của cô.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, mặt đầy đứng đắn nói: “Thân thể vừa trắng vừa tròn, thường ẩn núp trong bùn, khắp người là tổ ong, nấu chính cũng có thể thưởng thức.”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Đơn giản như vậy! Là ngó sen!”
Diệp Đình nhìn cô, cười nhạt: “Sai rồi… Là gương mặt em đang lau…”
Lăng Vi囧, cô bây giờ quả thật mập như heo nhỏ… Thân thể vừa trắng vừa tròn, không hề khoa trương.
Thường ẩn núp trong bùn… chính là cô đắp mặt nạ bùn.
Khắp người là tổ ong? Nói khắp người cô đều là gai? Nếu không… trong đầu đều là hố?
Nhưng nấu chính cũng có thể thưởng thức là ý gì?
Cô nhíu mày ngẫm nghĩ.
Anh đột nhiên ôm eo cô, áp cô vào tường, gương mặt tuấn tù kề sát, hôn môi cô. Bây giờ cô được bổ sung đủ dinh dưỡng, khuôn mặt mượt mà hơn rất nhiều, tuy hơi mập, nhưng có sức sống hơn, xinh đẹp hơn… Ôm cũng rất có cảm giác như ôm trẻ con.
Đầu óc Lăng Vi chợt lóe lên tia sáng.
Nấu chính cũng có thể thưởng thức! Xem miệng cô là gì ah?
…
Rửa chén xong, Diệp Đình ném kem dưỡng da cho cô. Lăng Vi vẫy vẫy, thấy anh đi tới, ngồi cạnh cô, mở nắp, nặn ra một chút trên mu bàn tay cô, tay anh như ống trúc xoa tay nhỏ bé của cô, yêu thương như trân bảo.
Anh cẩn thận xoa cho cô xong, cô cũng nặn ra một ít xoa cho anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ăn ý cười một tiếng.
Lăng Vi làm ổ trên sofa ở phòng khách, ôm laptop của Diệp Đình nghiên cứu xu hướng thị trường.
Lúc Tần Sênh và Kaya từ bên ngoài trở lại, thấy Diệp Đình một tay chống cằm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Lăng Vi, tựa như tất cả chung quanh đều không tồn tại, trong mắt anh chỉ có cô.
Còn Lăng Vi đang nghiêm túc nghiên cứu thị trường chứng khoán, thỉnh thoảng bất chợt ngước mắt nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, liền né tránh, cúi đầu làm như nghiên cứu chứng khoán.
Nhưng gò má đỏ ửng của cô đã sớm bán đứng cô, mà chính cô còn chưa biết.
/1906
|