Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi lấy lại tinh thần, nụ cười hơi giả, nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ… một người phụ nữ mang thai, lại không thể ở cùng một chỗ với đứa bé, thật đáng thương…”
“Em muốn biểu đạt cái gì? Em sợ mang thai?” Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, vô cùng nghiêm túc nói: “Có thai rồi thì sinh thôi! Anh không nuôi nổi sao? Em sợanh không thích đứa bé?”
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cô lại sợ hãi run người một cái. Ổn định lại, cô liền vội vàng nói: “Không có không có, em không hề nghĩ như vậy… Em biết anh sẽ không thế.”
Diệp Đình có cảm giác không đúng, “Hôm nay em sao thế?” Anh đưa tay sờ trán cô, “Rốt cuộc thế nào? Em nghe được ai nói bóng gió cái gì rồi hả?”
“…” Cô lắc đầu, không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng, nếu như không hỏi cái vấn đề này, trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy vướng mắc. Cô muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với đứa trẻ đó?
Thế nhưng lời này phải nói như thế nào đây? Trực tiếp hỏi anh về chuyện của bé Tony, đột nhiên hỏi như thế, anh nhất định sẽ cảm thấy gượng gạo, nhất định sẽ cảm thấy là cô không tin tưởng anh.
Nhưng, nếu như không nói ra, cô lại cảm thấy kìm nén đến phát hoảng.
Thôi vậy… yêu ai thì chính là người đó đi, cô cứ giả bộ không biết là được.
Cô chuyển đề tài, hơi cười cười, sau đó mới tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: “Không sao… em chỉ đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Em có một người bạn nữ cùng lớp yêu một người đàn ông… Lúc người kia theo đuổi cô ấy, thì luôn đối xử rất tốt với cô ấy, hết tặng hoa, lại tặng quà, ngày ngày đưa đón cô ấy đến trường… sau đó, hai người bọn họ đi khách sạn hai lần, cô bạn kia liền mang thai…”
Diệp Đình nhìn cô qua vai.
Trong nháy mắt, Lăng Vi liền có cảm giác đề tài này dường như không được hay cho lắm…
“Sau đó thì sao?” Anh khẽ nhướng mày một chút.
Ấn đường của Lăng Vi hơi nhíu, cô nói: “Không có gì.”
“Nói, sau đó thì sao?”
Câu nói của Lăng Vi được hơn một nửa, không thể không nói tiếp, “Sau đó, người đàn ông kia không muốn cưới cô ấy, muốn để cô ấy phá… thời điểm cô ấy đến bệnh viện phá thai, đã gọi điện thoại cho người đàn ông kia,… kết quả, một người phụ nữ khác nghe điện thoại, cô ta nói mình là vợ chưa cưới của người đàn ông kia...”
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, trên mặt đầy vẻ tức giận cùng giễu cợt, “Rốt cuộc em đang muốn nói cái gì?Anh nghe không hiểu, anh không biết những người này thì có quan hệ gì với chúng ta?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Vi nhăn lại, “Em chưa từng nói là có liên quan đến chúng ta, em chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện này…”
“Em đang lo lắng! Em đang lo lắng anh sẽ giống như người đàn ông kia!” Sắc mặt Diệp Đình âm trầm! Đột nhiên híp mắt hỏi cô, “Lăng Vi, anh là người đàn ông như vậy sao?”
Anh đột ngột xoay người, nhấc chân lên đạp đổ chiếc bàn!
Anh giống hệt một con sư tử đang trong cơn cuồng nộ, “Lăng Vi! Em có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo! Giấy kết hôn củaanh và em cũng đã nhận rồi, em còn sợ anh có vợ chưa cưới? anh không tặng em hoa, không tặng em quà, thế nhưng, anh đối xử với em như thế nào, chẳng nhẽ em lại không nhìn ra? anh ôm em ngủ suốt hơn hai tháng trời, em vẫn không chịu, anh có cưỡng ép em phải làm với anh không? Em sợ mang thai sinh con? Em không muốn sinh, anh sẽ ép em sao?”
Anh tức giận đến mức đôi mắt cũng đỏ ngầu, rõ ràng là muốn giết người!
Lồng ngực của anh trướng đau! Giống như đang có chiếc xe lửa cứ lui qua lui lại nghiền ép trong lồng ngực!
Đột nhiên, anh nghiêng người, sát lại gần phía cô, nắm chặt lấy cằm cô, đôi mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm cô không rời, “Lăng Vi,… tấm lòng của anh, chẳng nhẽ em cũng mang đi cho chó ăn? Hả?” Từng lời từng chữ của anh, những câu nói tức giận tựa như len lỏi qua những kẽ nứt của tảng đá sắp sửa vỡ tan muốn chui ra ngoài!
Cuồng phong gào thét bên tai! Xé tan lời anh nói thành từng mảnh vụn!
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn mấy giây liền, Lăng Vi lắc đầu, “Anh bình tĩnh một chút, em không phải có ý đó… Em không muốn gây sự với anh, em cũng không muốn náo loạn với anh, chúng ta hãy nói ra lời được hay không? Em vừa mới nghe được, có một đứa bé tên Tony, đứa bé đó bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lại đang ở một mình bên nước ngoài…”
Diệp Đình sững sờ mấy giây, đột nhiên nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Lăng Vi, em nghi ngờ anh…”
Lăng Vi lấy lại tinh thần, nụ cười hơi giả, nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ… một người phụ nữ mang thai, lại không thể ở cùng một chỗ với đứa bé, thật đáng thương…”
“Em muốn biểu đạt cái gì? Em sợ mang thai?” Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, vô cùng nghiêm túc nói: “Có thai rồi thì sinh thôi! Anh không nuôi nổi sao? Em sợanh không thích đứa bé?”
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cô lại sợ hãi run người một cái. Ổn định lại, cô liền vội vàng nói: “Không có không có, em không hề nghĩ như vậy… Em biết anh sẽ không thế.”
Diệp Đình có cảm giác không đúng, “Hôm nay em sao thế?” Anh đưa tay sờ trán cô, “Rốt cuộc thế nào? Em nghe được ai nói bóng gió cái gì rồi hả?”
“…” Cô lắc đầu, không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng, nếu như không hỏi cái vấn đề này, trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy vướng mắc. Cô muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với đứa trẻ đó?
Thế nhưng lời này phải nói như thế nào đây? Trực tiếp hỏi anh về chuyện của bé Tony, đột nhiên hỏi như thế, anh nhất định sẽ cảm thấy gượng gạo, nhất định sẽ cảm thấy là cô không tin tưởng anh.
Nhưng, nếu như không nói ra, cô lại cảm thấy kìm nén đến phát hoảng.
Thôi vậy… yêu ai thì chính là người đó đi, cô cứ giả bộ không biết là được.
Cô chuyển đề tài, hơi cười cười, sau đó mới tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: “Không sao… em chỉ đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Em có một người bạn nữ cùng lớp yêu một người đàn ông… Lúc người kia theo đuổi cô ấy, thì luôn đối xử rất tốt với cô ấy, hết tặng hoa, lại tặng quà, ngày ngày đưa đón cô ấy đến trường… sau đó, hai người bọn họ đi khách sạn hai lần, cô bạn kia liền mang thai…”
Diệp Đình nhìn cô qua vai.
Trong nháy mắt, Lăng Vi liền có cảm giác đề tài này dường như không được hay cho lắm…
“Sau đó thì sao?” Anh khẽ nhướng mày một chút.
Ấn đường của Lăng Vi hơi nhíu, cô nói: “Không có gì.”
“Nói, sau đó thì sao?”
Câu nói của Lăng Vi được hơn một nửa, không thể không nói tiếp, “Sau đó, người đàn ông kia không muốn cưới cô ấy, muốn để cô ấy phá… thời điểm cô ấy đến bệnh viện phá thai, đã gọi điện thoại cho người đàn ông kia,… kết quả, một người phụ nữ khác nghe điện thoại, cô ta nói mình là vợ chưa cưới của người đàn ông kia...”
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, trên mặt đầy vẻ tức giận cùng giễu cợt, “Rốt cuộc em đang muốn nói cái gì?Anh nghe không hiểu, anh không biết những người này thì có quan hệ gì với chúng ta?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Vi nhăn lại, “Em chưa từng nói là có liên quan đến chúng ta, em chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện này…”
“Em đang lo lắng! Em đang lo lắng anh sẽ giống như người đàn ông kia!” Sắc mặt Diệp Đình âm trầm! Đột nhiên híp mắt hỏi cô, “Lăng Vi, anh là người đàn ông như vậy sao?”
Anh đột ngột xoay người, nhấc chân lên đạp đổ chiếc bàn!
Anh giống hệt một con sư tử đang trong cơn cuồng nộ, “Lăng Vi! Em có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo! Giấy kết hôn củaanh và em cũng đã nhận rồi, em còn sợ anh có vợ chưa cưới? anh không tặng em hoa, không tặng em quà, thế nhưng, anh đối xử với em như thế nào, chẳng nhẽ em lại không nhìn ra? anh ôm em ngủ suốt hơn hai tháng trời, em vẫn không chịu, anh có cưỡng ép em phải làm với anh không? Em sợ mang thai sinh con? Em không muốn sinh, anh sẽ ép em sao?”
Anh tức giận đến mức đôi mắt cũng đỏ ngầu, rõ ràng là muốn giết người!
Lồng ngực của anh trướng đau! Giống như đang có chiếc xe lửa cứ lui qua lui lại nghiền ép trong lồng ngực!
Đột nhiên, anh nghiêng người, sát lại gần phía cô, nắm chặt lấy cằm cô, đôi mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm cô không rời, “Lăng Vi,… tấm lòng của anh, chẳng nhẽ em cũng mang đi cho chó ăn? Hả?” Từng lời từng chữ của anh, những câu nói tức giận tựa như len lỏi qua những kẽ nứt của tảng đá sắp sửa vỡ tan muốn chui ra ngoài!
Cuồng phong gào thét bên tai! Xé tan lời anh nói thành từng mảnh vụn!
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn mấy giây liền, Lăng Vi lắc đầu, “Anh bình tĩnh một chút, em không phải có ý đó… Em không muốn gây sự với anh, em cũng không muốn náo loạn với anh, chúng ta hãy nói ra lời được hay không? Em vừa mới nghe được, có một đứa bé tên Tony, đứa bé đó bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lại đang ở một mình bên nước ngoài…”
Diệp Đình sững sờ mấy giây, đột nhiên nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Lăng Vi, em nghi ngờ anh…”
/1906
|