Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 280: Cảng San Vũ, phải đổi sang họ Diệp! (2)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh híp mắt, khóe môi khẽ cong lên, mạnh mẽ dùng tập tài liệu đè cô xuống, tiện tay tắt luôn đèn.
Không biết qua bao lâu, hô hấp trầm trầm của anh dần vững vàng hơn, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều ngủ say của cô.
Đôi tay nhỏ của cô vẫn đang trong tư thế nắm chặt, Diệp Đình hôn cô mọt cái sau đó đi tắm rửa. Lúc trở về, anh cầm một chiesc khăn ướt lau tay cho cô. Cô giống hệt một con heo nhỏ, vừa nãy anh cho cô uống một phần tư viên thuốc ngủ, bởi vì sợ cô đau chân không ngủ được, cho nên mới muốn để cô ngủ sâu một chút, giảm bớt thống khổ.
Sửa sang sạch sẽ xong, anh nằm xuống bên cạnh cô, đôi mắt dừng trên người cô, đúng là bé con không tim không phổi, chân đau như sắp gãy đến nơi rồi, mà vẫn còn muốn đè anh, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh ư?
Thật là…
Anh khẽ hôn bàn tay nhỏ bé của cô, hormone lại hơi dâng lên. Anh cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô lúc ngủ, ôm lấy cô chặt hơn một chút, trong nháy mắt liền cảm thấy cả người cũng ấm áp, có một cô vợ thế này, chồng còn cầu gì hơn?
Thỏa mãn rồi.
Anh ôm lấy mặt cô, tỉ mỉ đặt từng nụ hôn lên trên đó.
Vừa mới làm thế bỗng nhiên lại thấy động tình khó nén.
…
Bốn giờ sáng.
“ ——” Bên ngoài khoang thuyền đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn!
Cả con thuyền bắt đầu lay động kịch liệt…
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt liền biến đổi!
“Tít tít tít ——” Tiếng máy truyền tin của Diệp Đình vang lên.
Diệp Đình dùng tay nhấn nút trả lời, liền nghe thấy thuyền trưởng báo cáo: “Diệp tiên sinh —— chạm trán với thuyền của PG rồi!”
Diệp Đình lạnh mặt, hỏi: “Lôi Tuấn đến chưa?”
Thuyền trưởng vội vàng đáp: “Đến rồi! Cậu ấy mang theo hai đội tinh anh, đang chặn lại thuyền bè của PG!”
Diệp Đình mặc quần áo rồi nói: “Chuẩn bị thuyền máy! Đưa phu nhân lên bờ trước.”
Diệp Đình giúp Lăng Vi mặc quần áo tử tế, sau đó cõng cô lên: “Đi với anh ——”
Lăng Vi khó khăn dụi mắt, cảm giác đầu ngón tay hơi tê… giống như đã nắm một thứ đồ nào đó rất lâu, tay cũng bị chuột rút, muốn duỗi thẳng ra cũng khó khăn. Cô đột nhiên nghĩ đến lúc vừa nãy mình dùng tay giúp anh, vì thế liền theo bản năng nhìn lại người mình một chút, không biết anh còn muốn chỗ nào nữa rồi? Cô uống thuốc xong, thấy quá mệt nên mơ mơ màng mảng ngủ mất… Theo như tính tình của Diệp Đình, còn không phải ăn hết một lần luôn sao? Cả người chỗ nào cũng đều đau nhức, có lẽ là làm thật rồi…
Chờ lúc về phải mua que thử thai thử một chút… cũng không biết có mang thai hay không nữa?
Cô ảo não gãi đầu, sao mình lại ngủ mất được cơ chứ? Rõ ràng lúc đó cô cũng rất kích động… Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu lớn của nhân viên trên thuyền: “Thuyền của PG đến rồi! Có tận hai chiếc đang đến!”
Lăng Vi rùng mình một cái, trong nháy mắt liền tỉnh táo, đột nhiên phản ứng: “Bọn họ nói gì? Thuyền của PG?”
Thuyền của PG? Không phải là thuyền của Paul – Louis Tư đó sao?
Lăng Vi bất chợt mở mắt! Cô không dám tin vào lỗ tai của chính mình!
Hai tay cô nắm lấy bả vai Diệp Đình, trầm mặt nhìn sang một bên mặt anh.
“Tại sao lại gặp phải thuyền của PG? Bến cảng mà chúng ta muốn vào… là cảng của Paul – Louis Tư?”
Lăng Vi vô cùng giật mình!
Paul – Louis Tư, chính là tử địch của Diệp Đình! Đây chính là kẻ thù, hận không thể băm Diệp Đình thành vạn đoạn!
“Tại sao lại phải đến bến cảng của PG? Bến cảng nào mà chẳng được, tại sao lại phải chọn nơi này để dừng chân?”
Diệp Đình không nói lời nào.
Lăng Vi tức giận hỏi anh: “Sao lại chạy đến bến cảng của PG?”
Hỏi xong, cô đột nhiên nghĩ đến chân mình… chẳng lẽ Diệp Đình… là vì tiết kiệm thời gian?
Trong đầu Lăng Vi ‘ong ong’ mấy tiếng.
Cách đó không xa, phía trước con thuyền, đang có mấy chiếc thuyền của PG tiến về hướng này!
“Oành —— ”
“Oành —— ”
“Oành —— ” mấy chiếc thuyền đang hướng về phía nhau!
Trên mặt Lăng Vi đầy vẻ kinh hoảng: “Diệp Đình, tại sao lại phải vào bến cảng của PG? Cảng San Vũ, không phải là địa bàn của Paul – Louis Tư sao? Anh cập bờ ở đây, là muốn tìm cái chết sao?”
Anh híp mắt, khóe môi khẽ cong lên, mạnh mẽ dùng tập tài liệu đè cô xuống, tiện tay tắt luôn đèn.
Không biết qua bao lâu, hô hấp trầm trầm của anh dần vững vàng hơn, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều ngủ say của cô.
Đôi tay nhỏ của cô vẫn đang trong tư thế nắm chặt, Diệp Đình hôn cô mọt cái sau đó đi tắm rửa. Lúc trở về, anh cầm một chiesc khăn ướt lau tay cho cô. Cô giống hệt một con heo nhỏ, vừa nãy anh cho cô uống một phần tư viên thuốc ngủ, bởi vì sợ cô đau chân không ngủ được, cho nên mới muốn để cô ngủ sâu một chút, giảm bớt thống khổ.
Sửa sang sạch sẽ xong, anh nằm xuống bên cạnh cô, đôi mắt dừng trên người cô, đúng là bé con không tim không phổi, chân đau như sắp gãy đến nơi rồi, mà vẫn còn muốn đè anh, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh ư?
Thật là…
Anh khẽ hôn bàn tay nhỏ bé của cô, hormone lại hơi dâng lên. Anh cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô lúc ngủ, ôm lấy cô chặt hơn một chút, trong nháy mắt liền cảm thấy cả người cũng ấm áp, có một cô vợ thế này, chồng còn cầu gì hơn?
Thỏa mãn rồi.
Anh ôm lấy mặt cô, tỉ mỉ đặt từng nụ hôn lên trên đó.
Vừa mới làm thế bỗng nhiên lại thấy động tình khó nén.
…
Bốn giờ sáng.
“ ——” Bên ngoài khoang thuyền đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn!
Cả con thuyền bắt đầu lay động kịch liệt…
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt liền biến đổi!
“Tít tít tít ——” Tiếng máy truyền tin của Diệp Đình vang lên.
Diệp Đình dùng tay nhấn nút trả lời, liền nghe thấy thuyền trưởng báo cáo: “Diệp tiên sinh —— chạm trán với thuyền của PG rồi!”
Diệp Đình lạnh mặt, hỏi: “Lôi Tuấn đến chưa?”
Thuyền trưởng vội vàng đáp: “Đến rồi! Cậu ấy mang theo hai đội tinh anh, đang chặn lại thuyền bè của PG!”
Diệp Đình mặc quần áo rồi nói: “Chuẩn bị thuyền máy! Đưa phu nhân lên bờ trước.”
Diệp Đình giúp Lăng Vi mặc quần áo tử tế, sau đó cõng cô lên: “Đi với anh ——”
Lăng Vi khó khăn dụi mắt, cảm giác đầu ngón tay hơi tê… giống như đã nắm một thứ đồ nào đó rất lâu, tay cũng bị chuột rút, muốn duỗi thẳng ra cũng khó khăn. Cô đột nhiên nghĩ đến lúc vừa nãy mình dùng tay giúp anh, vì thế liền theo bản năng nhìn lại người mình một chút, không biết anh còn muốn chỗ nào nữa rồi? Cô uống thuốc xong, thấy quá mệt nên mơ mơ màng mảng ngủ mất… Theo như tính tình của Diệp Đình, còn không phải ăn hết một lần luôn sao? Cả người chỗ nào cũng đều đau nhức, có lẽ là làm thật rồi…
Chờ lúc về phải mua que thử thai thử một chút… cũng không biết có mang thai hay không nữa?
Cô ảo não gãi đầu, sao mình lại ngủ mất được cơ chứ? Rõ ràng lúc đó cô cũng rất kích động… Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu lớn của nhân viên trên thuyền: “Thuyền của PG đến rồi! Có tận hai chiếc đang đến!”
Lăng Vi rùng mình một cái, trong nháy mắt liền tỉnh táo, đột nhiên phản ứng: “Bọn họ nói gì? Thuyền của PG?”
Thuyền của PG? Không phải là thuyền của Paul – Louis Tư đó sao?
Lăng Vi bất chợt mở mắt! Cô không dám tin vào lỗ tai của chính mình!
Hai tay cô nắm lấy bả vai Diệp Đình, trầm mặt nhìn sang một bên mặt anh.
“Tại sao lại gặp phải thuyền của PG? Bến cảng mà chúng ta muốn vào… là cảng của Paul – Louis Tư?”
Lăng Vi vô cùng giật mình!
Paul – Louis Tư, chính là tử địch của Diệp Đình! Đây chính là kẻ thù, hận không thể băm Diệp Đình thành vạn đoạn!
“Tại sao lại phải đến bến cảng của PG? Bến cảng nào mà chẳng được, tại sao lại phải chọn nơi này để dừng chân?”
Diệp Đình không nói lời nào.
Lăng Vi tức giận hỏi anh: “Sao lại chạy đến bến cảng của PG?”
Hỏi xong, cô đột nhiên nghĩ đến chân mình… chẳng lẽ Diệp Đình… là vì tiết kiệm thời gian?
Trong đầu Lăng Vi ‘ong ong’ mấy tiếng.
Cách đó không xa, phía trước con thuyền, đang có mấy chiếc thuyền của PG tiến về hướng này!
“Oành —— ”
“Oành —— ”
“Oành —— ” mấy chiếc thuyền đang hướng về phía nhau!
Trên mặt Lăng Vi đầy vẻ kinh hoảng: “Diệp Đình, tại sao lại phải vào bến cảng của PG? Cảng San Vũ, không phải là địa bàn của Paul – Louis Tư sao? Anh cập bờ ở đây, là muốn tìm cái chết sao?”
/1906
|