Trong phòng bệnh, không gian tĩnh lặng tới mức ngột ngạt.
Ba người đàn ông đều ngồi trên sofa, dõi mắt nhìn về phía cô gái nằm trên giường bệnh. Tiểu Phong vì quá mệt mà cũng ngủ gật trong lòng Lăng Thanh.
Bấy giờ, Triệu Mẫn đang nhìn hắn, và anh cũng là người lên tiếng đầu tiên:
"Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?"
Đôi mắt của Lăng Thanh tuyệt nhiên vô cảm. Hắn không trả lời, nhưng lại đang nhẹ nhàng đặt tiểu Phong nằm xuống, còn cẩn thận cởi áo khoác, đắp cho cậu bé, rồi mới đi ra ngoài. Sau đó, đến lượt Triệu Mẫn nối bước theo sau.
Bên ngoài, trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, dù bị mây mờ lấp nhưng vẫn phát ra ánh sáng đặc biệt để người ta nhận thấy sự tồn tại của nó giữa khoảng trời mênh mông.
Cơn gió mùa đông vừa tạt qua hành lang, nơi hai người đàn ông bằng tuổi đang đứng, khiến cả hai đều cảm thấy buốt giá bờ vai.
Lúc này, Triệu Mẫn mới điềm đạm nói:
"Hóa ra cậu là ba ruột của tiểu Phong."
"Thì sao?"
Hắn đáp rất ngắn gọn, thái độ hiển nhiên có chút không vui, nhưng Triệu Mẫn vẫn nghiễm nhiên tiếp lời:
"Tôi thấy, hiện tại cậu rất khổ cực, nhưng cũng rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc?"
Lăng Thanh cười nhạt, đích thực là cảm thấy nực cười với hai từ "hạnh phúc" kia.
"Phải! Hạnh phúc ở chỗ cậu luôn có được trái tim của cô ấy!"
Sau câu nói đó, nụ cười trào phúng trên môi hắn mới nhạt dần rồi biến mất.
"Tôi quen biết Ly Tâm hơn bốn năm, nhưng chưa từng được cô ấy chia sẻ bất cứ điều gì. Kể cả khi chỉ có một mình, tiểu Phong bị bệnh phải nhập viện, cô ấy cũng tự đương đầu chứ không nhờ tôi giúp đỡ. Cậu biết tại sao không?"
"Vì cô ấy sợ mắc nợ! Nợ tiền bạc dễ trả, nhưng nợ ân tình sẽ day dứt cả đời. Cô ấy chọn cách tự một mình đối đầu, đồng nghĩa không muốn cho người khác có cơ hội ở bên cạnh mình, là vì để dành cơ hội đó cho cậu."
"Bốn năm qua, cô ấy làm việc như một cổ máy để kiếm thật nhiều tiền, tự lo cho cuộc sống. Thật ra, cô ấy có thể cùng ba mình định cư tại Pháp đến già, nhưng cuối cùng lại chọn cách quay trở về, vì không thể quên đi bóng hình người cũ."
Nói đến đây, Triệu Mẫn khẽ cong môi cười nhẹ:
"Tuy không được cô ấy cởi mở tâm sự, nhưng với tư cách của một người luôn quan tâm ai đó, tôi đều âm thầm nhận ra tất cả."
"Nói thật, tôi còn đang rất ngưỡng mộ cậu đấy?"
"Ngưỡng mộ gì chứ? Không thấy tôi bị ba cô ấy ghét bỏ thế kia à?"
"Chuyện đó tôi không nói! Cái tôi nói là cậu tìm được một người có thể vì mình mà bất chấp tất cả, tới tính mạng cũng dám đem ra đặt cược."
"Tôi có tất cả, nhưng chưa có được hạnh phúc như cậu!"
Triệu Mẫn nhìn người đàn ông bên cạnh, môi mỏng hơi cong như cười, rồi lại bình thản nhìn lên bầu trời tối om trên cao, để không gian giữa cả hai dần chìm vào yên tĩnh.
"Chuyện đính hôn giữa cậu và cô ấy là thật?"
Lần này đến lượt Lăng Thanh hỏi, Triệu Mẫn đáp:
"Đúng là thật! Nhưng chắc có lẽ buổi lễ đó sẽ không bao giờ tồn tại."
"Cậu chấp nhận buông tay?"
Lăng Thanh nhìn Triệu Mẫn, rồi anh ta cũng nhìn hắn, hai người có thể cho là tình địch đối mặt, nhưng thái độ lại rất bình ổn, hệt như hai người bạn tri âm.
Khi Triệu Mẫn không còn nhìn hắn nữa, anh mới nói:
"Nói ra thì cậu lại khinh tôi, nhưng sự thật là một cái chạm vào cô ấy tôi còn chưa từng thì nói chi chuyện nắm hay buông. Bàn tay đó, có bao giờ tôi được chạm vào đâu."
Nói xong, anh còn tự dành cho mình nụ cười. Sau đó mới quay sang nhìn Lăng Thanh, nghiêm túc nói:
"Cậu là kẻ may mắn trong tình yêu, cho nên đừng vì những khó khăn trước mắt để lạc mất hạnh phúc của chính mình thêm một lần nữa."
"Chúc may mắn!"
Triệu Mẫn đã rời khỏi ngay sau đó.
Đến khi Lăng Thanh quay trở lại thì phòng bệnh chỉ còn một mình Mộc Ly Tâm nằm trên giường.
Có lẽ, Triệu Mẫn đã giúp hắn thuyết phục Mộc Thái, mới khiến ông chịu đưa tiểu Phong về nhà nghỉ ngơi, không ở đây ngăn cản hay gây khó dễ nữa.
Khoảnh khắc được ở riêng cùng người mình yêu này, hắn đã chờ đợi rất lâu. Cũng chật vật, khó khăn quần quật cả đêm mới đổi được thời khắc yên bình này.
Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nâng niu bàn tay của người con gái, rồi lại đưa tay chạm vào mặt cô ấy, tình cờ lại khiến Mộc Ly Tâm giật mình thức giấc.
Điều đầu tiên khi cô mở mắt ra là nhanh chóng nhìn hết xung quanh, đến khi xác định không có ai ngoài Lăng Thanh, mới yên lòng nhìn hắn, mỉm cười.
"Em ổn hơn rồi đúng không?"
Mộc Ly Tâm gật đầu, cô khẽ hỏi:
"Lúc em bất tỉnh, ba em có làm khó gì anh nữa không?"
"Không! Ba sợ tiểu Phong đổ bệnh nên chịu đưa thằng bé về nhà rồi. Có Triệu Mẫn đi cùng, nên em đừng lo lắng."
Hắn cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, rồi lại áp lên má mình.
Đây chính là tận hưởng!
Mộc Ly Tâm lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông ấy một lúc, mới khẽ nói:
"Chuyện đính hôn của em và Triệu Mẫn, anh đừng để trong lòng. Vì dù như thế nào em cũng nhất định không đồng ý."
"Sao vậy? Sao lại không đồng ý?"
Hắn sớm đã biết được lý do nhưng vẫn cố tình tra hỏi. Trong khi đó, Mộc Ly Tâm lại hết sức nghiêm túc:
"Là vì anh!"
"Sao lại vì anh?"
"Vì em yêu anh nên không muốn lấy người khác làm chồng!"
Lăng Thanh, giờ mới chịu cười. Hắn không nói gì hết, chỉ cúi xuống hôn lên môi cô một cái, kèm lời nói khẽ:
"Anh biết rồi!"
"Anh biết rồi?"
"Ừm, biết em yêu anh thế nào nên mới dám bất chấp nguy hiểm tìm bằng chứng minh oan cho anh!"
"Vậy là anh biết hết rồi sao?"
"Không! Anh còn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi em, nhưng bây giờ không phải lúc."
"Thì bây giờ anh hỏi cũng được mà, em sẽ trả lời hết cho anh hiểu."
Lăng Thanh lắc đầu và ánh mắt yêu thương da diếc thì vẫn nhìn cô gái.
"Những câu hỏi đó không quan trọng bằng sức khỏe của em!"
Một lời nói chan chứa mật ngọt, khiến trái tim lạnh giá của người phụ nữ bỗng chốc được sưởi ấm một cách nhanh chống.
Lần này đến lượt cô sờ gò má của người đàn ông, rồi nói:
"Người yêu của em chịu khổ nhiều rồi! Chắc anh giận em lắm đúng không?"
Hắn lắc đầu lần hai.
"Đúng là anh có giận, nhưng giận có tí xíu đã bị nỗi nhớ khỏa lấp mất rồi."
"Anh đó, bao năm rồi mà vẫn dẻo miệng y như ngày nào."
"Đâu có! Anh có khác chứ, khác ở chỗ giỏi nhẫn nhịn hơn, không còn sốc nổi, tùy hứng như trước. Quan trọng là anh yêu em nhiều hơn!"
Khoảnh khắc bình yên chính là đây. Khi mỗi câu nói đều được thắp sáng bởi nụ cười an nhiên và hạnh phúc!
Cứ thế, cả hai lại nhìn nhau một lúc lâu. Đến khi bị tiếng *ọt ọt" từ bụng Lăng Thanh vang lên, mới xuất hiện câu nói từ cô gái.
"Anh đói rồi?"
Hắn gật đầu xác nhận, cười cười rồi nói:
"Vâng! Cứ ở bên cạnh em là anh "đói"!
Ba người đàn ông đều ngồi trên sofa, dõi mắt nhìn về phía cô gái nằm trên giường bệnh. Tiểu Phong vì quá mệt mà cũng ngủ gật trong lòng Lăng Thanh.
Bấy giờ, Triệu Mẫn đang nhìn hắn, và anh cũng là người lên tiếng đầu tiên:
"Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?"
Đôi mắt của Lăng Thanh tuyệt nhiên vô cảm. Hắn không trả lời, nhưng lại đang nhẹ nhàng đặt tiểu Phong nằm xuống, còn cẩn thận cởi áo khoác, đắp cho cậu bé, rồi mới đi ra ngoài. Sau đó, đến lượt Triệu Mẫn nối bước theo sau.
Bên ngoài, trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, dù bị mây mờ lấp nhưng vẫn phát ra ánh sáng đặc biệt để người ta nhận thấy sự tồn tại của nó giữa khoảng trời mênh mông.
Cơn gió mùa đông vừa tạt qua hành lang, nơi hai người đàn ông bằng tuổi đang đứng, khiến cả hai đều cảm thấy buốt giá bờ vai.
Lúc này, Triệu Mẫn mới điềm đạm nói:
"Hóa ra cậu là ba ruột của tiểu Phong."
"Thì sao?"
Hắn đáp rất ngắn gọn, thái độ hiển nhiên có chút không vui, nhưng Triệu Mẫn vẫn nghiễm nhiên tiếp lời:
"Tôi thấy, hiện tại cậu rất khổ cực, nhưng cũng rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc?"
Lăng Thanh cười nhạt, đích thực là cảm thấy nực cười với hai từ "hạnh phúc" kia.
"Phải! Hạnh phúc ở chỗ cậu luôn có được trái tim của cô ấy!"
Sau câu nói đó, nụ cười trào phúng trên môi hắn mới nhạt dần rồi biến mất.
"Tôi quen biết Ly Tâm hơn bốn năm, nhưng chưa từng được cô ấy chia sẻ bất cứ điều gì. Kể cả khi chỉ có một mình, tiểu Phong bị bệnh phải nhập viện, cô ấy cũng tự đương đầu chứ không nhờ tôi giúp đỡ. Cậu biết tại sao không?"
"Vì cô ấy sợ mắc nợ! Nợ tiền bạc dễ trả, nhưng nợ ân tình sẽ day dứt cả đời. Cô ấy chọn cách tự một mình đối đầu, đồng nghĩa không muốn cho người khác có cơ hội ở bên cạnh mình, là vì để dành cơ hội đó cho cậu."
"Bốn năm qua, cô ấy làm việc như một cổ máy để kiếm thật nhiều tiền, tự lo cho cuộc sống. Thật ra, cô ấy có thể cùng ba mình định cư tại Pháp đến già, nhưng cuối cùng lại chọn cách quay trở về, vì không thể quên đi bóng hình người cũ."
Nói đến đây, Triệu Mẫn khẽ cong môi cười nhẹ:
"Tuy không được cô ấy cởi mở tâm sự, nhưng với tư cách của một người luôn quan tâm ai đó, tôi đều âm thầm nhận ra tất cả."
"Nói thật, tôi còn đang rất ngưỡng mộ cậu đấy?"
"Ngưỡng mộ gì chứ? Không thấy tôi bị ba cô ấy ghét bỏ thế kia à?"
"Chuyện đó tôi không nói! Cái tôi nói là cậu tìm được một người có thể vì mình mà bất chấp tất cả, tới tính mạng cũng dám đem ra đặt cược."
"Tôi có tất cả, nhưng chưa có được hạnh phúc như cậu!"
Triệu Mẫn nhìn người đàn ông bên cạnh, môi mỏng hơi cong như cười, rồi lại bình thản nhìn lên bầu trời tối om trên cao, để không gian giữa cả hai dần chìm vào yên tĩnh.
"Chuyện đính hôn giữa cậu và cô ấy là thật?"
Lần này đến lượt Lăng Thanh hỏi, Triệu Mẫn đáp:
"Đúng là thật! Nhưng chắc có lẽ buổi lễ đó sẽ không bao giờ tồn tại."
"Cậu chấp nhận buông tay?"
Lăng Thanh nhìn Triệu Mẫn, rồi anh ta cũng nhìn hắn, hai người có thể cho là tình địch đối mặt, nhưng thái độ lại rất bình ổn, hệt như hai người bạn tri âm.
Khi Triệu Mẫn không còn nhìn hắn nữa, anh mới nói:
"Nói ra thì cậu lại khinh tôi, nhưng sự thật là một cái chạm vào cô ấy tôi còn chưa từng thì nói chi chuyện nắm hay buông. Bàn tay đó, có bao giờ tôi được chạm vào đâu."
Nói xong, anh còn tự dành cho mình nụ cười. Sau đó mới quay sang nhìn Lăng Thanh, nghiêm túc nói:
"Cậu là kẻ may mắn trong tình yêu, cho nên đừng vì những khó khăn trước mắt để lạc mất hạnh phúc của chính mình thêm một lần nữa."
"Chúc may mắn!"
Triệu Mẫn đã rời khỏi ngay sau đó.
Đến khi Lăng Thanh quay trở lại thì phòng bệnh chỉ còn một mình Mộc Ly Tâm nằm trên giường.
Có lẽ, Triệu Mẫn đã giúp hắn thuyết phục Mộc Thái, mới khiến ông chịu đưa tiểu Phong về nhà nghỉ ngơi, không ở đây ngăn cản hay gây khó dễ nữa.
Khoảnh khắc được ở riêng cùng người mình yêu này, hắn đã chờ đợi rất lâu. Cũng chật vật, khó khăn quần quật cả đêm mới đổi được thời khắc yên bình này.
Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nâng niu bàn tay của người con gái, rồi lại đưa tay chạm vào mặt cô ấy, tình cờ lại khiến Mộc Ly Tâm giật mình thức giấc.
Điều đầu tiên khi cô mở mắt ra là nhanh chóng nhìn hết xung quanh, đến khi xác định không có ai ngoài Lăng Thanh, mới yên lòng nhìn hắn, mỉm cười.
"Em ổn hơn rồi đúng không?"
Mộc Ly Tâm gật đầu, cô khẽ hỏi:
"Lúc em bất tỉnh, ba em có làm khó gì anh nữa không?"
"Không! Ba sợ tiểu Phong đổ bệnh nên chịu đưa thằng bé về nhà rồi. Có Triệu Mẫn đi cùng, nên em đừng lo lắng."
Hắn cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, rồi lại áp lên má mình.
Đây chính là tận hưởng!
Mộc Ly Tâm lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông ấy một lúc, mới khẽ nói:
"Chuyện đính hôn của em và Triệu Mẫn, anh đừng để trong lòng. Vì dù như thế nào em cũng nhất định không đồng ý."
"Sao vậy? Sao lại không đồng ý?"
Hắn sớm đã biết được lý do nhưng vẫn cố tình tra hỏi. Trong khi đó, Mộc Ly Tâm lại hết sức nghiêm túc:
"Là vì anh!"
"Sao lại vì anh?"
"Vì em yêu anh nên không muốn lấy người khác làm chồng!"
Lăng Thanh, giờ mới chịu cười. Hắn không nói gì hết, chỉ cúi xuống hôn lên môi cô một cái, kèm lời nói khẽ:
"Anh biết rồi!"
"Anh biết rồi?"
"Ừm, biết em yêu anh thế nào nên mới dám bất chấp nguy hiểm tìm bằng chứng minh oan cho anh!"
"Vậy là anh biết hết rồi sao?"
"Không! Anh còn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi em, nhưng bây giờ không phải lúc."
"Thì bây giờ anh hỏi cũng được mà, em sẽ trả lời hết cho anh hiểu."
Lăng Thanh lắc đầu và ánh mắt yêu thương da diếc thì vẫn nhìn cô gái.
"Những câu hỏi đó không quan trọng bằng sức khỏe của em!"
Một lời nói chan chứa mật ngọt, khiến trái tim lạnh giá của người phụ nữ bỗng chốc được sưởi ấm một cách nhanh chống.
Lần này đến lượt cô sờ gò má của người đàn ông, rồi nói:
"Người yêu của em chịu khổ nhiều rồi! Chắc anh giận em lắm đúng không?"
Hắn lắc đầu lần hai.
"Đúng là anh có giận, nhưng giận có tí xíu đã bị nỗi nhớ khỏa lấp mất rồi."
"Anh đó, bao năm rồi mà vẫn dẻo miệng y như ngày nào."
"Đâu có! Anh có khác chứ, khác ở chỗ giỏi nhẫn nhịn hơn, không còn sốc nổi, tùy hứng như trước. Quan trọng là anh yêu em nhiều hơn!"
Khoảnh khắc bình yên chính là đây. Khi mỗi câu nói đều được thắp sáng bởi nụ cười an nhiên và hạnh phúc!
Cứ thế, cả hai lại nhìn nhau một lúc lâu. Đến khi bị tiếng *ọt ọt" từ bụng Lăng Thanh vang lên, mới xuất hiện câu nói từ cô gái.
"Anh đói rồi?"
Hắn gật đầu xác nhận, cười cười rồi nói:
"Vâng! Cứ ở bên cạnh em là anh "đói"!
/203
|