Bước ra khỏi công ty, mặt trời vẩn chưa lặn, ánh nắng nhạt vàng hắt vào người Thanh. Nâng gót bước trên vỉa hè, Thanh muốn đi một vòng quanh đâu đó, đi dạo phố. Những tòa nhà san sát nhau đến ngột ngạt. Đút tay vào túi quần Thanh thả mình vào dòng người trên đường.
Không biết đã đi bao lâu, chỉ biết khi dừng lại thì ánh nắng đã không còn nữa. Mặt trời lan ra một vùng hồng trên khoảng không. Vịnh lấy tay cầm, Thanh nhẹ nhàng khép mi lại, cảm nhận làn gió thoảng phả lên mặt mình. Anh cảm thấy nhẹ long, tâm trạng thoải mái hơn trước. Lại từ từ mở hang mi, nhìn xuống dòng nước cuộn chảy, rồi dời tầm mắt sang ngôi nhà cao chót vót kiêu hảnh, đến bến cảng cổ kính hình rồng, mặt trời nằm giữa hai công trình một hiện đại, một cổ kính tạo nên một sự hài hòa. Đến lúc về nhà rồi, Thanh nghĩ, mĩm cười, xoay gót đi. Nào hay rằng từ phía xa xa sau lưng có một người vẩn luôn dõi theo bong lưng anh. Bộ dáng thẩn thờ lúc anh lang thang trên đường, ánh mắt cô buồn của anh trên cầu, tất cả điều thu vào tầm mắt người ấy. Thành phố đã lên đèn, chiếc bóng lieu xiêu của Thanh phả xuống mặt đường, người ấy chỉ đành thở dài. Con đường này là tự chọn, đừng bao giờ hối hận. Chim ra khỏi lồng hãy sải cánh mà bay cao nào.
-“Anh nghe”
-“Sao trể vậy, không có việc gì chứ”_không hề che giấu, giọng điệu đong đầy quan tâm.
-“Anh đang về”_Thanh mĩm cười, ngọt ngào mà cười, mi mắt lại muốn hoen ướt_ “Anh vẩn chưa ăn đây”
-“Cơm nước đã chuẩn bị xong”_thằng Tuấn nháy mắt ra hiệu cho thằng Duy lo dọn cơm lên, sau đó mới lấy tay che che điện thoại lại thì thào_ “Đợi bà xã về mới ăn đó hắc hắc”_che đậy cái kiểu đó không nghe được mới lạ, thằng Duy xen thường ném cho nó một ánh mắt ghê tởm, còn khoa trương ra điệu bộ sởn cả da gà. Thằng Tuấn không them quan tâm, hứ một cái, đưa nấm đấm lên khiêu khích. Thăng Duy người lớn không chấp trẻ con, nhún vai tiếp tục công việc đảm đang của hắn.
-“Anh về đến đầu đường rồi”_đối với lời đùa giởn của nó Thanh không quá để tâm.
-“Để em ra đón anh”
-“Tùy em”
-“Em thấy anh rồi”
-“Anh củng thấy em”_Thanh chợt cười. tắt điện thoại, lấy tay dụi mắt, thằng Tuấn mở cổng để anh lái xe vào.
Bước xuống xe là thằng Tuấn ôm ngang lấy anh. Một cái ôm nhanh, vội vàng, nhưng ấm áp. Rồi nó nắm tay kéo anh vào nhà, vừa đi vừa kể về thực đơn hôm nay.
………………………………………….
Bầu trời hôm nay không nhiều sao, trăng vì thế cô liêu nổi trội. Gió đêm lạnh khiến long người muốn run lên, sự im lặng đạt đến tĩnh lặng, nghe được cả tiếng thở, tiếng gió xô lá cây xa xa. Thanh sợ sự im lặng này.
-“Mẹ..”_Thanh khẻ gọi một tiếng_ “Con nên làm sao đây.. mẹ”
-“…”_vẩn không có lời đáp, tay Thanh siết chặc điện thoại, đúng ra anh nên cho mẹ một ít thời gian nữa. Nhưng nếu để mẹ nghe tin này từ ai khác, chi bằng chính anh mở lời trước.
-“Con xin lỗi”_Thanh nấc nghẹn, bờ môi run lên, gió ùa vào mắt khiến cay cay.
-“Con có lỗi gì chứ”_mẹ Thanh không kìm nén được nửa, Thanh nghe được tiếng thút thít truyền qua. Anh lại khiến mẹ mình khóc, điều mà lúc xưa Thanh ghét nhất ở cha mình là hay làm mẹ khóc, thế mà giờ anh lại là mẹ thương tâm.
-“Không phải lổi của con.. mẹ biết không phải.. không có lổi phải gì hết”
-“Mẹ!”_Thanh tha thiết kêu một tiếng.
-“Mẹ bên con.. luôn bên con.. tội tình đứa con của tôi”_giọng mẹ run, như chạm vào cỏi lòng Thanh, trái tim anh cũng run lên theo.
-“Mẹ!”_nấc nghẹn chấc chứa trong lòng, khó khăn mới thốt lên được tiếng.
-“Nếu.. nếu mà.. hãy về thì về với mẹ.. mẹ luôn bên con”_Thanh biết nói ra những lời này với mẹ là điều không hề dễ dàng, chắc mẹ đã rất khổ tâm, suy nghĩ cho anh thật nhiều. Tấm lòng đó sao mà anh không hiểu. Vì hiểu nên ánh trăng trước mắt đã nhòa đi thành nhiều vì sao, vì cảm thụ được nên cơn gió lạnh cứ thoảng qua làm bờ vai run lên.
-“Mẹ.. mẹ tắt máy đây”_giọng bà run run.
-“Cảm ơn mẹ”
-“Cái thằng này”_có vẻ bà cố nén giọng, cố cười một cái_ “vậy củng nói được.. tôi là mẹ anh đấy”
Điện thoại đã ngắt, Thanh còn vô hồn ngắm màn hình đã nguội đèn. Cảm giác cái lạnh bớt đi, chiếc áo khoát được choàng qua người Thanh. Quay đầu lại thì trông thấy thằng Duy mĩm cười đưa cho anh một tách cà-phê. Khói vương tản ra một làn hơi ấm, phần nào xua đi gió lạnh.
-“Mẹ anh.. chấp nhận không?”_thằng Duy tựa lưng vào ban công, suy ngẩm hỏi.
-“Hửm?”_Thanh nâng mi nhìn nó một cái, cười cười nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới gật đầu xác nhận_ “Xem là vậy đi”
-“Anh có tự tin không?”_nếu không đủ lòng tin thì chắc chắn không thể, vì khi nghĩ rằng mình đã đủ lòng tin củng chưa chắc dễ dàng vượt qua.
-“…”_Thanh trầm mặc, không vội đáp, làm sao mà biết mình đủ lòng tin hay chưa, có biết sự đời sẽ thế nào. Cuối cùng chỉ nói một câu_ “Anh yêu nó”
-“Em bên anh.. nhớ rằng anh không cô độc..”_thằng Duy bước đển vổ lên bờ vai của Thanh.
-“Uhm”_Thanh chạm vào bàn tay trên vai mình, gật nhẹ. Rồi chợt cười_ “Mày nói chuyện giống y như mẹ anh”
…………………………………………………….
Chiếc xe bo bon chạy xuyên qua hai dãy cánh đồng, mang theo những con người với tâm trạng không yên bình. Phải đối mặt hãy can đảm mà bước đến, không chừng khi vào hang cọp rồi mới nhận ra hổ cũng không hung tợn như ta tưởng.
Mười ngón tay lồng vào đan khít lấy nhau. Người này có thể cảm nhận rỏ sự hồi hợp của người kia, hai người đứng nhìn vào ngôi nhà, rồi quay sang nhìn nhau, lại cười, nụ cười nhạt, hãy cản đảm lên.
-“Ngày mai chúng ta về nhà em đi”_Thanh sâu xa nhìn trần nhà, một tay gối đầu, ánh mắt có vẻ xa xăm.
-“Ngày mai?”_thằng Tuấn nằm kế bên hỏi lại xác nhận.
-“Uhm”_Thanh khẽ ừ một tiếng, thở dài_ “Anh đã nói với mẹ rồi”
-“Mẹ anh ..”_ngừng một lúc rồi mới tiếp tục_ “nói sao!”
Thanh trở mình nằm nghiêng qua đối mặt với thằng Tuấn.
-“Mẹ anh tuy không nói ra.. nhưng anh biết có lẽ bà cũng có thê chấp nhận”_nghĩ đến mẹ không khỏi trong lòng như nén them một vật_ “Mẹ anh đã sớm biết anh.. không bình thường. không biết bằng cách nào nhưng mẹ anh đã biết từ lâu rồi”
-“Em nghĩ đó là linh cảm của người mẹ”_tư thế rất gần, hơi thở hòa vào nhau.
-“Ngủ đi”_thằng Tuấn nhắc nhở_ “Mai là một ngày dài”
-“Ừ”
-“Cùng nắm tay.. cùng bước”_mười ngón tay đan vào nhau, song vai nhau bước vào nhà. Tiếng sủa từ nãy giờ đã báo cho chủ nhà biết có khách viếng thăm, chỉ là khi nhìn thấy hai người đến này khiến chủ nhà sửng sờ, hình như không mấy vui vẻ.
-“Kêu ba mày về út”_mẹ thằng Tuấn sai con út đang đứng sau lưng, con út dạ một cái rồi chạy đi ra phía trong nhà.
Rồi mẹ thằng Tuấn mới quay sang bảo_ “Hai đứa ngồi xuống đi”
Hai anh em họ chúng nó nhìn nhau, chần chừ ngồi xuống. thằng Tuấn có cảm giác lúc này nó không phải đang về nhà nó nửa, chợt thấy xa lạ.
-“Thím 3..”
-“Để thím nói trước”_mẹ Tuấn đẩy về phía Thanh ly trà, rồi liết sang nhìn thằng con trai bà_ “Thấy hai đứa bay như vậy thím biết mấy đứa muốn gì rồi”
-“Mẹ”_thằng Tuấn thiết tha nhỏ giọng gọi một tiếng.
-“Để mẹ nói hết”_ngừng một chút, nhìn hai đứa trẻ_ “Mấy đứa còn trẻ chưa hiểu hết được đâu.. nông nổi rồi sau này sẽ khổ”
-“Mẹ.. tụi con không nông nổi”
-“Thanh, con nói thương nó con nỡ nhìn nó bị người ta khinh khi sao”_mẹ thằng Tuấn quay sang Thanh.
-“Mẹ.. đừng ép anh ấy nữa”_thằng Tuấn không kìm lòng được.
-“Thanh..”_mẹ thằng Tuấn không quan tân đến nó, khẩn khoản nhìn Thanh.
-“Con thương nó..”_nâng đôi tay đan vào nhau đặt lên bàn như một lời khẳng định_ “Do đó, con muốn cùng nó sống hết đời này”_lại quay sang thằng Tuấn, hai người nhìn nhau_ “Nên con mong được sự chấp nhận của mọi người. Mong thím thương tụi con”
Mẹ thằng Tuấn không nói lời nào, sự im lặng bao phủ một cách đáng sợ. Bà chỉ thở dài như bất lực, suy ngẩm mà trông mông lung xa xôi. Hồi lâu bà mới nhìn hai đứa nói.
-“Chờ ba thằng Tuấn về quyết định đi”
Nghĩ đến cảnh phải đối mặt với ba thằng Tuấn lo sợ, ba nó từ nhỏ đã nghiêm khắc với nó, trong trí nhớ từ bao giờ đã khắc ghi hình ảnh người ba uy nghiêm. Và nó biết với ba không có lời khuyên răn như mẹ nó. Hiện cảnh đã chứng minh điều đó, khi ba nó về nghe sự việc, chẳng buồn nghe nó nói đã gián cho nó một bạt tay. Sau đó hung hăn mà kêu con út ra sau lấy cây củi khô, mà đập từng cú vào người nó.
Đau dĩ nhiên là đau chứ, nhưng thằng Tuấn biết không thể như vậy mà từ bỏ được. nếu chút đau đớn thể xác như vậy mà không chịu nổi thì nó sẽ mải mất Thanh. Nên nó có thể chịu được, mẹ nó bật khóc tự lúc nào, khóc lóc cầu xin ba nó nhẹ tay. Thanh nhanh nhẹn đoạt lấy hung khí trong tay ba nó, vứt ra xa.
-“Tao dạy con tao không cần mày xen vào”_ba nó bất ngờ bị tướt đi vủ khí, hung hăn tăng them.
-“Chú bình tĩnh lại đi”_trái lại Thanh có vẻ rất bình tỉnh, nhưng đôi mắt đã sớm giăng tơ.
-“Chú đánh nó có được lợi ích gì không.. đánh chết nó thì sao. Nó chết rồi chú vui không.. chú đánh con mình chú không cảm thấy đau à”_Thanh muốn nổ ra rồi, như muốn vở òa, anh muốn phát điên mất, nhìn thấy nó bị đánh ngả khụy xuống đất anh đau, không biết chổ nào, nhưng biết đau lắm.
-“Tại mày.. cái thứ như mày ..”
-“Thứ như tôi thì sao”_Thanh sắc bén nhìn ông, anh không còn là anh nữa.
-“Thứ bệnh hoạn”
-“Ông”_mẹ thằng Tuấn lên tiếng nhắc nhở.
-“Là các người bức tôi.. tôi muốn như bao người mọi người lại đẩy tôi ra”_Thanh lùi lại, ngồi bên thằng Tuấn, đở lấy nó dậy, quàng tay nó sang vai anh, dìu nó đứng lên_ “Con.. về trước”
-“Thằng Tuấn mày ở nhà cho tao”_ba thằng Tuấn lớn giọng quát.
-“Con..”_thằng Tuấn quay lại nhìn ba nó, lo sợ.
-“Con không để nó một mình đâu.. không bao giờ”_bỏ lại một lời, Thanh tiếp tục dìu thằng Tuấn đi ra khỏi cửa.
-“Mày..”_ba thằng Tuấn hung hăn định xông đến lại bị mẹ thằng Tuấn níu lại.
Không biết đã đi bao lâu, chỉ biết khi dừng lại thì ánh nắng đã không còn nữa. Mặt trời lan ra một vùng hồng trên khoảng không. Vịnh lấy tay cầm, Thanh nhẹ nhàng khép mi lại, cảm nhận làn gió thoảng phả lên mặt mình. Anh cảm thấy nhẹ long, tâm trạng thoải mái hơn trước. Lại từ từ mở hang mi, nhìn xuống dòng nước cuộn chảy, rồi dời tầm mắt sang ngôi nhà cao chót vót kiêu hảnh, đến bến cảng cổ kính hình rồng, mặt trời nằm giữa hai công trình một hiện đại, một cổ kính tạo nên một sự hài hòa. Đến lúc về nhà rồi, Thanh nghĩ, mĩm cười, xoay gót đi. Nào hay rằng từ phía xa xa sau lưng có một người vẩn luôn dõi theo bong lưng anh. Bộ dáng thẩn thờ lúc anh lang thang trên đường, ánh mắt cô buồn của anh trên cầu, tất cả điều thu vào tầm mắt người ấy. Thành phố đã lên đèn, chiếc bóng lieu xiêu của Thanh phả xuống mặt đường, người ấy chỉ đành thở dài. Con đường này là tự chọn, đừng bao giờ hối hận. Chim ra khỏi lồng hãy sải cánh mà bay cao nào.
-“Anh nghe”
-“Sao trể vậy, không có việc gì chứ”_không hề che giấu, giọng điệu đong đầy quan tâm.
-“Anh đang về”_Thanh mĩm cười, ngọt ngào mà cười, mi mắt lại muốn hoen ướt_ “Anh vẩn chưa ăn đây”
-“Cơm nước đã chuẩn bị xong”_thằng Tuấn nháy mắt ra hiệu cho thằng Duy lo dọn cơm lên, sau đó mới lấy tay che che điện thoại lại thì thào_ “Đợi bà xã về mới ăn đó hắc hắc”_che đậy cái kiểu đó không nghe được mới lạ, thằng Duy xen thường ném cho nó một ánh mắt ghê tởm, còn khoa trương ra điệu bộ sởn cả da gà. Thằng Tuấn không them quan tâm, hứ một cái, đưa nấm đấm lên khiêu khích. Thăng Duy người lớn không chấp trẻ con, nhún vai tiếp tục công việc đảm đang của hắn.
-“Anh về đến đầu đường rồi”_đối với lời đùa giởn của nó Thanh không quá để tâm.
-“Để em ra đón anh”
-“Tùy em”
-“Em thấy anh rồi”
-“Anh củng thấy em”_Thanh chợt cười. tắt điện thoại, lấy tay dụi mắt, thằng Tuấn mở cổng để anh lái xe vào.
Bước xuống xe là thằng Tuấn ôm ngang lấy anh. Một cái ôm nhanh, vội vàng, nhưng ấm áp. Rồi nó nắm tay kéo anh vào nhà, vừa đi vừa kể về thực đơn hôm nay.
………………………………………….
Bầu trời hôm nay không nhiều sao, trăng vì thế cô liêu nổi trội. Gió đêm lạnh khiến long người muốn run lên, sự im lặng đạt đến tĩnh lặng, nghe được cả tiếng thở, tiếng gió xô lá cây xa xa. Thanh sợ sự im lặng này.
-“Mẹ..”_Thanh khẻ gọi một tiếng_ “Con nên làm sao đây.. mẹ”
-“…”_vẩn không có lời đáp, tay Thanh siết chặc điện thoại, đúng ra anh nên cho mẹ một ít thời gian nữa. Nhưng nếu để mẹ nghe tin này từ ai khác, chi bằng chính anh mở lời trước.
-“Con xin lỗi”_Thanh nấc nghẹn, bờ môi run lên, gió ùa vào mắt khiến cay cay.
-“Con có lỗi gì chứ”_mẹ Thanh không kìm nén được nửa, Thanh nghe được tiếng thút thít truyền qua. Anh lại khiến mẹ mình khóc, điều mà lúc xưa Thanh ghét nhất ở cha mình là hay làm mẹ khóc, thế mà giờ anh lại là mẹ thương tâm.
-“Không phải lổi của con.. mẹ biết không phải.. không có lổi phải gì hết”
-“Mẹ!”_Thanh tha thiết kêu một tiếng.
-“Mẹ bên con.. luôn bên con.. tội tình đứa con của tôi”_giọng mẹ run, như chạm vào cỏi lòng Thanh, trái tim anh cũng run lên theo.
-“Mẹ!”_nấc nghẹn chấc chứa trong lòng, khó khăn mới thốt lên được tiếng.
-“Nếu.. nếu mà.. hãy về thì về với mẹ.. mẹ luôn bên con”_Thanh biết nói ra những lời này với mẹ là điều không hề dễ dàng, chắc mẹ đã rất khổ tâm, suy nghĩ cho anh thật nhiều. Tấm lòng đó sao mà anh không hiểu. Vì hiểu nên ánh trăng trước mắt đã nhòa đi thành nhiều vì sao, vì cảm thụ được nên cơn gió lạnh cứ thoảng qua làm bờ vai run lên.
-“Mẹ.. mẹ tắt máy đây”_giọng bà run run.
-“Cảm ơn mẹ”
-“Cái thằng này”_có vẻ bà cố nén giọng, cố cười một cái_ “vậy củng nói được.. tôi là mẹ anh đấy”
Điện thoại đã ngắt, Thanh còn vô hồn ngắm màn hình đã nguội đèn. Cảm giác cái lạnh bớt đi, chiếc áo khoát được choàng qua người Thanh. Quay đầu lại thì trông thấy thằng Duy mĩm cười đưa cho anh một tách cà-phê. Khói vương tản ra một làn hơi ấm, phần nào xua đi gió lạnh.
-“Mẹ anh.. chấp nhận không?”_thằng Duy tựa lưng vào ban công, suy ngẩm hỏi.
-“Hửm?”_Thanh nâng mi nhìn nó một cái, cười cười nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới gật đầu xác nhận_ “Xem là vậy đi”
-“Anh có tự tin không?”_nếu không đủ lòng tin thì chắc chắn không thể, vì khi nghĩ rằng mình đã đủ lòng tin củng chưa chắc dễ dàng vượt qua.
-“…”_Thanh trầm mặc, không vội đáp, làm sao mà biết mình đủ lòng tin hay chưa, có biết sự đời sẽ thế nào. Cuối cùng chỉ nói một câu_ “Anh yêu nó”
-“Em bên anh.. nhớ rằng anh không cô độc..”_thằng Duy bước đển vổ lên bờ vai của Thanh.
-“Uhm”_Thanh chạm vào bàn tay trên vai mình, gật nhẹ. Rồi chợt cười_ “Mày nói chuyện giống y như mẹ anh”
…………………………………………………….
Chiếc xe bo bon chạy xuyên qua hai dãy cánh đồng, mang theo những con người với tâm trạng không yên bình. Phải đối mặt hãy can đảm mà bước đến, không chừng khi vào hang cọp rồi mới nhận ra hổ cũng không hung tợn như ta tưởng.
Mười ngón tay lồng vào đan khít lấy nhau. Người này có thể cảm nhận rỏ sự hồi hợp của người kia, hai người đứng nhìn vào ngôi nhà, rồi quay sang nhìn nhau, lại cười, nụ cười nhạt, hãy cản đảm lên.
-“Ngày mai chúng ta về nhà em đi”_Thanh sâu xa nhìn trần nhà, một tay gối đầu, ánh mắt có vẻ xa xăm.
-“Ngày mai?”_thằng Tuấn nằm kế bên hỏi lại xác nhận.
-“Uhm”_Thanh khẽ ừ một tiếng, thở dài_ “Anh đã nói với mẹ rồi”
-“Mẹ anh ..”_ngừng một lúc rồi mới tiếp tục_ “nói sao!”
Thanh trở mình nằm nghiêng qua đối mặt với thằng Tuấn.
-“Mẹ anh tuy không nói ra.. nhưng anh biết có lẽ bà cũng có thê chấp nhận”_nghĩ đến mẹ không khỏi trong lòng như nén them một vật_ “Mẹ anh đã sớm biết anh.. không bình thường. không biết bằng cách nào nhưng mẹ anh đã biết từ lâu rồi”
-“Em nghĩ đó là linh cảm của người mẹ”_tư thế rất gần, hơi thở hòa vào nhau.
-“Ngủ đi”_thằng Tuấn nhắc nhở_ “Mai là một ngày dài”
-“Ừ”
-“Cùng nắm tay.. cùng bước”_mười ngón tay đan vào nhau, song vai nhau bước vào nhà. Tiếng sủa từ nãy giờ đã báo cho chủ nhà biết có khách viếng thăm, chỉ là khi nhìn thấy hai người đến này khiến chủ nhà sửng sờ, hình như không mấy vui vẻ.
-“Kêu ba mày về út”_mẹ thằng Tuấn sai con út đang đứng sau lưng, con út dạ một cái rồi chạy đi ra phía trong nhà.
Rồi mẹ thằng Tuấn mới quay sang bảo_ “Hai đứa ngồi xuống đi”
Hai anh em họ chúng nó nhìn nhau, chần chừ ngồi xuống. thằng Tuấn có cảm giác lúc này nó không phải đang về nhà nó nửa, chợt thấy xa lạ.
-“Thím 3..”
-“Để thím nói trước”_mẹ Tuấn đẩy về phía Thanh ly trà, rồi liết sang nhìn thằng con trai bà_ “Thấy hai đứa bay như vậy thím biết mấy đứa muốn gì rồi”
-“Mẹ”_thằng Tuấn thiết tha nhỏ giọng gọi một tiếng.
-“Để mẹ nói hết”_ngừng một chút, nhìn hai đứa trẻ_ “Mấy đứa còn trẻ chưa hiểu hết được đâu.. nông nổi rồi sau này sẽ khổ”
-“Mẹ.. tụi con không nông nổi”
-“Thanh, con nói thương nó con nỡ nhìn nó bị người ta khinh khi sao”_mẹ thằng Tuấn quay sang Thanh.
-“Mẹ.. đừng ép anh ấy nữa”_thằng Tuấn không kìm lòng được.
-“Thanh..”_mẹ thằng Tuấn không quan tân đến nó, khẩn khoản nhìn Thanh.
-“Con thương nó..”_nâng đôi tay đan vào nhau đặt lên bàn như một lời khẳng định_ “Do đó, con muốn cùng nó sống hết đời này”_lại quay sang thằng Tuấn, hai người nhìn nhau_ “Nên con mong được sự chấp nhận của mọi người. Mong thím thương tụi con”
Mẹ thằng Tuấn không nói lời nào, sự im lặng bao phủ một cách đáng sợ. Bà chỉ thở dài như bất lực, suy ngẩm mà trông mông lung xa xôi. Hồi lâu bà mới nhìn hai đứa nói.
-“Chờ ba thằng Tuấn về quyết định đi”
Nghĩ đến cảnh phải đối mặt với ba thằng Tuấn lo sợ, ba nó từ nhỏ đã nghiêm khắc với nó, trong trí nhớ từ bao giờ đã khắc ghi hình ảnh người ba uy nghiêm. Và nó biết với ba không có lời khuyên răn như mẹ nó. Hiện cảnh đã chứng minh điều đó, khi ba nó về nghe sự việc, chẳng buồn nghe nó nói đã gián cho nó một bạt tay. Sau đó hung hăn mà kêu con út ra sau lấy cây củi khô, mà đập từng cú vào người nó.
Đau dĩ nhiên là đau chứ, nhưng thằng Tuấn biết không thể như vậy mà từ bỏ được. nếu chút đau đớn thể xác như vậy mà không chịu nổi thì nó sẽ mải mất Thanh. Nên nó có thể chịu được, mẹ nó bật khóc tự lúc nào, khóc lóc cầu xin ba nó nhẹ tay. Thanh nhanh nhẹn đoạt lấy hung khí trong tay ba nó, vứt ra xa.
-“Tao dạy con tao không cần mày xen vào”_ba nó bất ngờ bị tướt đi vủ khí, hung hăn tăng them.
-“Chú bình tĩnh lại đi”_trái lại Thanh có vẻ rất bình tỉnh, nhưng đôi mắt đã sớm giăng tơ.
-“Chú đánh nó có được lợi ích gì không.. đánh chết nó thì sao. Nó chết rồi chú vui không.. chú đánh con mình chú không cảm thấy đau à”_Thanh muốn nổ ra rồi, như muốn vở òa, anh muốn phát điên mất, nhìn thấy nó bị đánh ngả khụy xuống đất anh đau, không biết chổ nào, nhưng biết đau lắm.
-“Tại mày.. cái thứ như mày ..”
-“Thứ như tôi thì sao”_Thanh sắc bén nhìn ông, anh không còn là anh nữa.
-“Thứ bệnh hoạn”
-“Ông”_mẹ thằng Tuấn lên tiếng nhắc nhở.
-“Là các người bức tôi.. tôi muốn như bao người mọi người lại đẩy tôi ra”_Thanh lùi lại, ngồi bên thằng Tuấn, đở lấy nó dậy, quàng tay nó sang vai anh, dìu nó đứng lên_ “Con.. về trước”
-“Thằng Tuấn mày ở nhà cho tao”_ba thằng Tuấn lớn giọng quát.
-“Con..”_thằng Tuấn quay lại nhìn ba nó, lo sợ.
-“Con không để nó một mình đâu.. không bao giờ”_bỏ lại một lời, Thanh tiếp tục dìu thằng Tuấn đi ra khỏi cửa.
-“Mày..”_ba thằng Tuấn hung hăn định xông đến lại bị mẹ thằng Tuấn níu lại.
/45
|