- Vậy bây giờ cậu đồng ý hay là không? - Tôi dõng dạc, ánh mắt có nét ma quái, thầm đánh giá những biểu hiện trên gương mặt đối tượng.
Hoàng Hiểu Minh cau chặt ấn đường, day môi, rõ ràng là đang rất lưỡng lự. Tôi bật cười thành tiếng, dồn ép cậu ta:
- Tôi đếm từ 1 đến 3, nếu cậu không đồng ý thì coi như mất nó luôn nhé!
- Tôi... - Vẫn ậm ừ, bối rối.
Chiếc quạt phun sương đảo qua một làn nước mỏng, dịu mát, những giọt nước bé xíu trên da nhồn nhột. Tôi chống tay lên bàn, nghịch ngợm xoay xoay đế ly, điệu bộ đang vờn con mồi.
Chiếc áo phông trắng tỏ ra lúng túng, mặt cứ cúi gầm, rất khổ sở. Là osin một tháng đấy! Cậu ta chịu nổi không? Đường đường là một thiếu gia, tự nhiên lại.... Ha ha, nghĩ thôi là cũng đủ mắc cười rồi!
Tôi bắt đầu cất giọng, âm cứng nhắc, lạnh lùng:
- Một...
- Ơ... - Vò đầu bứt tóc.
- Hai...
Minh mếu máo, nhìn tôi như muốn cầu cứu:
- Tôi... Ơ...
- Hai rưỡi... - Mày nhướn lên, tôi ráng kéo dài thời gian.
- Ưm... Nhưng...
- Hai chín chín...
- Á! Đồng ý! Tôi đồng ý! – Hắn hấp tấp đáp, tay xua xua lên.
Bravo! Tôi ép được tên đười ươi này đồng ý rồi! Ha ha, vui quá!
Chờ vậy thôi là tôi cười ầm lên, vai rung rung, tiếng cười bật lớn làm nhiều người chú ý.
- Giỏi lắm! Ha ha! Quyết định sáng suốt đấy!
Mặt Hiểu Minh quạo đeo, nhăn như khỉ ăn ớt, cười hay khóc cũng chẳng rõ. Biểu cảm trên khuôn mặt đó thật sự rất khôi hài báo hại làm tôi cười đến chảy nước mắt.
- Hả dạ lắm phải không? - Tên đối diện gằn giọng, biết là đang cố kiềm chế lắm đây!
La la! Cậu đang uất ức lắm à? Lấy đạo người trả cho người thôi mà! Ha ha! Kì này thì cậu chết chắc với tôi!
Tôi tạo ra chất giọng hoa mỹ nhất, điệu đà mà cũng ngọt ngào, chun mũi:
- Chào cậu, osin mới của tôi, chúc cậu có một tháng phục dịch tôi vui vẻ nhé! Gọi một tiếng "Chủ nhân" thật dễ thương xem nào!
Minh lí nhí, tiếng vi vu như muỗi kêu:
- Chủ nhân!
- Gì chứ nhỉ? Tôi nghe không rõ!
- CHỦ NHÂN! - Mặt cậu ta thật sự thật sự giống một em bé bị bạn bè bắt nạt, nhìn ngộ, mà cũng dễ thương lắm! Hai cái má phồng phồng, môi thì vẫn đỏ lựng, dẩu ra đầy uỷ khuất. Hoàng Hiểu Minh, tôi thực sự muốn xem thử cha mẹ cậu có gương mặt thế nào rồi đấy! Trông cậu thế này chắc cha mẹ đẹp lắm nhỉ?
Giọng tôi như một lãnh chúa, người tựa ra ghế khoanh tay, ra vẻ dạy dỗ, lên mặt, cao hứng giảng dạy:
- Kể từ bây giờ, hễ tôi yêu cầu thì cậu phải lặp tức có mặt. Tôi ra lệnh thì cậu phải tuân theo. Không được cãi lời, không được chống đối. Vui vẻ, hoà nhã phục dịch tôi. Ok? - Mặt kề gần mặt cậu ta, hạ thấp giọng. - Bằng không... Sợi dây chuyền...
Những sợi mi đen dài rũ xuống, ánh mắt hổ phách đầy phiền muộn, tiếng nói trong trong như chưa vỡ giọng đó thều thào:
- Biết rồi!
- Sao chứ? - Tôi gằn giọng, đanh mặt.
Hiểu Minh tặc lưỡi, cố nhượng bộ mà tôi thấy như hắn đang nghiến răng, nghiến lợi:
- Vâng, biết rồi thưa "chủ nhân"!
Được vậy mà làm tôi thoả mãn cười híp cả mắt. Bên ngoài phố xe đang ngang dọc, quán kem ở ven ngoại ô nhưng đắt khách vô cùng. Trong quán vang lên bản ballad nhè nhẹ, nghe trong veo như tiếng suối róc rách xoa dịu thời tiết oi bức mùa hè. Tôi uống hết ly nước lọc, ra lệnh với osin, không quên xoay xoay mặt dây chuyền ý khiêu khích cậu ấy.
- Được rồi! Giờ thì lập tức đưa tôi về chỗ cũ - nơi mà đã bắt tôi đi đó! À quên, trả chầu này nhé!
Nói rồi tôi thong thả đứng dậy, rời khỏi ghế, đi nhanh ra chỗ để xe trước, thật ra là ép hắn móc bóp trả tiền kem thôi. Tôi đâu có ngốc! Hô hô!
Hoàng Hiểu Minh mang bộ mặt cam chịu, lúc tôi đi ngang qua cũng là lúc cậu ta tru rú lên, đập đầu xuống bàn tức tối. Tội nghiệp thật đấy!
Trời nắng oi, không có chút gió mát, tôi đưa bàn tay phe phẩy quạt mát. Nóng muốn chảy mỡ, tôi mặc quần Jean-short và áo cánh dơi trắng - bộ trang phục rất hợp với mùa hè. Tên thiếu gia bước ra với bộ điệu hậm hực thùng thẩy, mắt nheo nheo tránh nắng. Xem cái đôi mắt đó muốn liếc tôi lắm mà không dám tự nhiên làm tôi hưng phấn kì lạ!
- Thưa chủ nhân, mời cô nhấc cái chân ngà ngọc cùng thân hình duyên dáng của cô an toạ trên chiếc xe cổ lỗ sĩ, ọp ẹp của kẻ hèn mọn này ạ! - Hắn vừa mở cửa xe, vừa cất giọng nịnh bợ sến sụa báo hại tôi cười suýt ngất.
Tôi tủm tỉm ngắm nhìn rồi nhã nhặn ngồi vào xe, trang nhã vuốt tóc.
- Cô có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?
Minh vừa tra khoá vào ổ, đeo dây an toàn, vừa hỏi.
Tôi đáp:
- Ừ. Vui mà! Cậu ra dáng osin lắm! Như là có kinh nghiệm từ lâu ế
- Bắt chước Alex. - Cậu lẩm bẩm.
Ánh mắt cậu nhìn tôi, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tia mắt dần di chuyển về phía cửa kính ghế ngồi của tôi. Tôi theo hướng nhìn cũng hướng mắt theo.
Trước mắt, trong lõm nhỏ thường để đặt vài thứ lặt vặt bên cửa xe chỗ tôi ngồi, có một mảnh giấy cứng hình chữ nhật in hình một cô gái mặt váy nửa đen, nửa trắng. Trên vai cô ta, một bên có chiếc cánh thiên thần, một bên lại là chiếc cánh ác quỷ. Minh thu hẹp tầm mắt, giọng chợt lạnh đi.
- Đó là gì thế?
Tôi lắc đầu, trả lời:
- Không biết! Không phải của cậu à?
Minh lắc đầu, chú mục nhìn. Tự nhiên thứ đó làm tôi dâng lên cảm giác bất an. Tôi đưa tay lấy nó lên, tăm tia. Thì ra đó là một lá bài, một con Jack bích.
Tôi sửng sốt, thốt lên khe khẽ:
- Black Jack?
Gương mặt Hoàng Hiểu Minh trở nên xám tái, nhìn tôi một cách kì dị. Cậu ta không còn vẻ thoải mái, thân thiện nữa, từng ánh mắt, biểu cảm, cả chất giọng cứ như đang bị đóng băng.
- Cô biết gì về Black Jack?
Tôi lúng túng, ậm ừ:
- Tôi…
- Sao hử? – Hoàng Hiểu Minh nghiêm nghị đến mức làm tay tôi toát mồ hôi lạnh, nắm chặt lá bài trong tay đến nhăn nhúm.
Nhìn đáp trả ánh mắt lạnh lùng đó, tôi nhìn rất sâu, rất muốn rất muốn toát lên vẻ khao khát được biết hết sự thật về những chuyện xung quanh mình. Cậu ta rốt cục là ai? Là kẻ xấu hay người tốt? Người mang thiện chí hay nguy hiểm cho mình đây? Và Black Jack với biểu tượng lá bài Jack bích cuối cùng là ý nghĩa gì?
Tôi mím môi, giọng trầm xuống, thật sự nghiêm túc, hơi thở trong lòng ngực trở nên buốt giá, tim thình thịch:
- Cậu có phải là người tốt không?
Một câu hỏi rất ngu ngơ, nhưng đó là niềm hi vọng của tôi, tôi biết Hoàng Hiểu Minh không tầm thường. Con người đó đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, làm tôi trở nên bấn loạn và nghi hoặc tất cả. Tôi muốn còn một chút hi vọng, dù nhỏ bé để can đảm đối diện với Minh.
Minh xoáy sâu vào mắt tôi, tôi nghe rõ cả tiếng thở của cậu. Không biết do điều hòa xe lạnh hay trong lòng tôi đang bị bủa vây bởi muôn ngàn tinh thể băng lạnh ngắt.
Tiếng Minh thanh nhẹ, cứ như một tiếng chuông âm vang xóa đi cơn lạnh lẽo đang bao bọc không gian này, mang theo câu hỏi đau đáu:
- Cô thấy tôi có xấu không?
- Tôi… - Rất khó mà trả lời. Tôi mím môi, cúi mặt. – Không! Dù tôi không thích cậu, nhưng ít ra cậu chưa làm gì tổn thương đến tôi quá nặng nề.
Minh vội vàng, như mừng rỡ:
- Chỉ cần cô cảm thấy như thế thì tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Nói cho tôi biết, cô đã biết được những gì?
Tôi hít hơi sâu vào buồng phổi, tâm tư rối bời, chần chừ lúc lâu rồi mới e dè:
- Cậu là bạn thân của Chí Linh.
Minh cúi đầu thay cho lời thừa nhận:
- Black Jack là thứ nguy hiểm
Vẫn không đáp, rất trầm mặc lắng nghe, ánh mắt Minh sâu thẫm không tài nào biết được cậu ta đang nghĩ gì. Tôi vẫn tiếp tục nói:
- Tất cả mọi chuyện điều liên quan với cụm từ “Angels”.
- Phải. – Cuối cùng cũng có tiếng đáp.
Tôi ngẩng cao đầu, chất giọng đặc lại.
- Cậu rốt cục là ai?
Minh lấy la bài trên tay tôi ngắm nhìn, mỉm nhẹ môi, nụ cười hư ảo trên khuôn mặt làm tan chảy ra một biểu cảm rất đáng sợ. Nụ cười đó không hẳn là cười, như một nét gằn âm thầm, thâm sâu.
- Đối với cô, tôi không phải là người xấu.
- Cậu muốn gì ở tôi?
- Chưa phải lúc nói cho cô biết.
Nói rồi, âm thanh động cơ xe cũng được nổ lên, chiếc xe chầm chậm dịch chuyển dần ổn định trên con đường vắng lặng. Những cảnh quang lùi về sau, tôi đưa mắt ra bên ngoài ô kính, khẽ nói như một mình nghe.
- Hình như… thân thế tôi không bình thường…
Minh bật cười, một tay vịn vào vai tôi, nói như đang ve vờn một thú săn. Cách nói ma mị đó làm tôi run sợ.
- Từ từ, đừng hấp tấp. Rồi sau này cô sẽ biết.
- Vậy là…
Minh đưa ngón tay lên môi, suỵt nhỏ, nháy mắt, căn dặn:
- Bình tĩnh và tỏ ra thật thản nhiên. Đừng để mọi người lo lắng. Nhất là… Chí Linh.
Sao lại là Chí Linh? Tôi không hiểu!
Minh tiếp tục lái xe, ánh mắt rất tập trung, nhưng miệng vẫn luyên thuyên:
- Sướng rồi! Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng phục dịch ai cả, cô sung sướng thật nhỉ? Sợi dây chuyền đó tuyệt đối phải giữ kĩ! Nếu không… Tôi sẽ làm tổn thương cô thật đấy! Nó rất quan trọng, cô hiểu chứ?
- Biết rồi! – Tôi bỏ sợ dây chuyền vào bên trong áo, cẩn thận che giấu.
Không gian trên xe lại trở nên tĩnh mịch. Trên lõm dể đồ gần chiếc gạt cần số xe, Minh để di động của mình tại đó. Chiếc điện thoại để chế độ rung đang sáng đèn. Tôi đưa mắt nhìn, ậm ừ:
- Hiểu Minh, điện thoại cậu…
Minh không đem theo tay nghe, trực tiếp mở lên, cậu cau mày, dường như có điều gì đó bất thường.
- Alo? Ai thế?
- Alo? Trả lời đi!
Tôi nhìn cậu, hỏi nhỏ:
- Gì thế? Bị người ta chọc phải không?
Minh quay qua tôi, nhấn loa lớn. Âm thanh là tiếng sột soạt kì lạ. Rồi tiếng thở nhẹ nhẹ. Có tiếng tru của chó sói. Như là tiếng quạ kêu nữa!
Cuộc gọi như thế này sao quen quá! Hình như tôi bị một lần rồi. Là lúc chat với cái nick lạ đó! Cũng kiểu trêu đùa thế này!
- Messenger of Darkness! - Tôi reo lên.
“Két!”
Minh bất ngờ phanh xe làm tôi chúi đầu, may mà có thắt dây an toàn, nếu không là tiêu rồi!
Cậu ta hít một hơi, vẫn giữ điện thoại bằng chế độ phát loa. Hình như cuộc điện thoại này dành cho cả tôi!
- Đủ rồi! Thằng khốn! Mày muốn gì?
>
Tôi đoán đúng. Âm thanh phát ra là tiếng nói khàn khàn, mang giọng quái đản như kiểu phù thủy độc ác. “Hai thiên thần”? Ý nói cả tôi và Minh?
- Mày là ai? – Minh quay qua tôi, ánh mắt cậu giờ mới thấy rõ là có phảng phất nỗi lo âu đang cố gắng che đậy. Tôi bình tĩnh lắng nghe.
>
Tôi sắp ngừng việc hô hấp, ngón tay bấu xuống lớp da đệm ghế, nuốt nước bọt. Minh lặng im, không nói gì.
Tiếng nói bên đầu dây lại cười lên khằng khặc, sau đó lại ma mị thì thầm.
>
Minh cau mày, tôi chăm chú lắng nghe, trao đổi với Hiểu Minh qua ánh mắt, ý bảo cậu tiếp tục trả lời.
Hoàng Hiểu Minh nhắm hờ mắt, rồi mở ra, bàn tay còn lại siết chặt bàn tay đang bấu trên đệm ghế của tôi. Hình như cậu ta đang sợ hãi thực sự, tay cậu ấy lạnh như nước đá. Kẻ gọi cho chúng tôi đang giở trò gì? Cớ sau một người lạnh nhạt như Hiểu Minh mà còn có biểu hiện bồn chồn, lo lắng như thế?
- Nói. Tao không thích dong dài.
>
Tôi cũng siết lấy bàn tay cóng lạnh của Minh trấn an. Cậu cắn mạnh vào môi mình, đầy trăn trở.
- Nói.
>
Mắt tôi và Hiểu Minh không hẹn mà cùng mở to thao láo, nhìn nhau chăm chăm. Tôi lắp bắp không thành tiếng, hơi thở như tắc nghẽn. Tôi nghe lầm sao? Thứ kẻ lạ mặt nói là để quên trên chiếc xe này chính là… là… BOM HẸN GIỜ???
Không khí trong xe bỗng trở nên lạnh cóng như vừa được hạ thêm nhiệt độ xuống. Tuy bàn tay của tôi và Minh lạnh ngắt nhưng mà tóc tai lại ướt đẫm mồ hôi. Cuộc gọi đã bị dập máy bởi đối phương. Tôi đọc trong mắt Minh là một sắc màu u ám và bấn loạn thật sự. Cậu ta đang hoảng sợ?
Đăm đăm nhìn thẳng vào mắt nhau, cơn buốt giá se sắt trong thâm tâm dần choán đến từng tế bào não bộ. Bấn loạn! Tôi hít thở rất chậm, rất nhẹ, nghe tim mình nảy lên từng nhịp trong lồng ngực.
Bằng thanh âm yếu ớt, lạc giọng đi cùng hơi thở từ phế quản lạnh ngắt phả ra, Minh nói:
- Tôi đi kiểm tra.
Nói rồi cậu tháo dây an toàn, nhìn tôi lần nữa rồi bước xuống xe. Tôi tựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt. Trò đùa này có quá đáng lắm không? Tên biến thái đó đang đùa giỡn với tính mạng của chúng tôi à?
Tôi đưa mắt nhìn theo cái dáng chiếc Jacket đen đang bước ra khỏi xe, bật nắp đầu máy xe xem xét. Minh cau mày, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt, lắc đầu với tôi rồi đậy nắp đầu xe lại, đi vòng ra phía sau xe. Tôi dõi theo cậu qua ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu. Hình ảnh Minh lấp ló, đang cúi xuống gầm xe kiểm tra, sau đó lại đứng dậy, cơ mặt dãn ra chút ít.
Vẫn chưa phát hiện được gì! Chẳng lẽ chúng tôi bị lừa?
Tôi đưa tay chỉnh kính chiếu hậu trên xe để nhìn rõ hơn, điều hòa trong xe tỏa hơi lạnh cùng mùi xăng phảng phất. Tự nhiên lại cảm thấy thật ngợp thở! Hi vọng đây chỉ là một trò đùa mất nhân tính. Tôi thấy Hoàng Hiểu Minh mở cốp xe, hoàn toàn không thể trông thấy được gì nữa, chỉ còn cách im lặng chờ đợi.
Thời gian như cô đọng lại, từng nhịp, từng nhịp nặng nề, khó khăn.
Tôi nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch, Hoàng Hiểu Minh thô bạo mở cửa xe, mạnh tay lôi tôi xuống mà quên mất tôi đã thắt dây an toàn.
- Oa, đau! Cậu làm gì vậy? - Tôi giật mình, kháng cự cùng bộ dạng đang căng thẳng nhăn nhó.
Minh gằn giọng như sắp hét lên, mắt đục ngầu, hấp tấp mở thắt dây an toàn cho tôi:
- Xuống nhanh! Nhanh lên!!!
Sợi dây an toàn giở chứng khóa chặt tôi lại với chiếc ghế. Tôi bấn loạn cùng đưa tay mở khóa ra. Khổ nỗi, lúc gấp rút thì dây an toàn lại cứng ngắt, siết chặt, không sao mở ra lại. Mặt Hiểu Minh tái nhợt, trong nhãn cầu nổi hằn những tia máu đỏ trông khiếp vía. Tôi kinh hãi xem xét biểu cảm của cậu, người cứng đờ không nhúc nhích nổi, tôi run giọng:
- Hức, cứng quá! Mở không ra! Chuyện gì?
- Còn 10 giây!!! 10 giây nữa thôi! Mau! Xuống ngay!
Bằng sức mạnh đáng sợ, Minh giựt phắt sợi đai an toàn bung ra, kéo tôi ra xe một cách cực kì vội vã. Cậu lôi tôi xuống xe, ôm chặt trong vòng tay mình, trong lúc đó tôi bị kéo giật, lọt thõm trong người cậu ta. Mọi suy nghĩ đều bị đông cứng lại.
Trống rỗng.
Vô lực.
Tôi chỉ biết xuôi theo lực kéo mạnh mẽ từ cậu như bất lực xuôi theo một trò chơi sắp đặt của số phận. Mọi hành động như một cuốn phim quay chậm, tất cả khắc sâu trong võng mạc. Từ chút, tôi thấy mình đang ngã sấp xuống, Hoàng Hiểu Minh vẫn ôm chầm lấy tôi, cái ôm như đang dùng cả tính mạng để bảo bọc làm tôi thoáng sững sờ.
Mất đà. Tôi đang trượt ngã theo chiều kéo của cậu. Khi cảm nhận được cái nhám của cát đất, tôi lăn tròn mấy vòng trong lòng Minh. Chẳng cảm thấy đau, mọi va chạm đã được Hiểu Minh hứng chịu, cậu bao bọc tôi như một gối đồ cẩn trọng. Tôi nhắm tịt nhắm, tim đập thình thịch. Đến khi mọi chuyển động dừng lại, tôi mới bình tĩnh ti hí mắt. Hiểu Minh đang nằm dưới người tôi, mắt nhắm nghiền, thở hồng hộc.
Tai căng ra lắng nghe, chẳng có âm thanh ầm ĩ nào. Tất cả đều yên ắng đến làm lạ. Tôi cứ nghĩ sẽ có một tiếng nổ long trời và sức bật khủng khiếp đánh bật không gian ở đây như xé toạt mọi thứ chứ! Trái lại, tất cả đều bình thường, hết sức bình thường. Không một tiếng nổ nào như tưởng tượng. Không có quả bom nào cả!
Như đã quá 10 giây, Hiểu Minh đã phát hiện ra vấn đề, cậu dần mở mắt, yết hầu đang lên xuống liên tục, chăm chú nhìn tôi, rồi quay đầu lại nhìn chiếc xe. Bất chợt, cậu thở hắt như vừa trút được gánh nặng. Tôi hóng cao đầu qua sát xung quanh, chúng tôi đang nằm lăn ở bãi đất trống không một bóng người. Đây là một cánh đồng vừa xong vụ gặt, những gốc rạ bị đốt hăng hắc mùi khét lẹt, tro rạ dính trên mặt Minh thành mấy vệt đen nhẻm.
Hai đôi mắt lại va chạm vào nhau, tia mắt khô khan đang cố lấp liếm sự kinh hãi của cả hai con người.
Minh cất tiếng, giọng đã khào khào, dường như là sắp khàn hơi:
- Không sao chứ?
Tôi lắc đầu, trả lời:
- Không!
Đầu của Minh ngã bật xuống đất, mệt mỏi. Tay cậu nới lỏng, vẫn phó cho tôi nằm trên người cậu. Tôi lồm cồm ngồi dậy, phủi cát đất trên người, nhăn mặt, làu bàu trong cổ họng:
- Khỉ thật! Hắn troll chúng ta!
Hiểu Minh cũng ngồi dậy, phủi cát đất bám trong bàn tay, cậu cau có. Tôi đưa tay vuốt những vụn rơm bám trên tóc cậu, đưa tay lau bệt tro trên má Minh. Bất giác, Minh ngẩng đầu nhìn tôi đầy kì quặc, má hồng hồng phập phồng.
- Bị lừa rồi! - Minh đập tay xuống đất, tức tối. Chiếc áo Jacket dính toàn rơm rạ lẫn cát đất khô cằn.
Con đường đi vắng tanh, nằm cao hơn cánh đồng phía dưới đây. Hồi nãy ắt là Minh đã trượt chân kéo tôi té xuống chỗ này. Nắng nóng tựa lửa đổ xuống hai quả đầu, phừng phừng như phát cháy. Minh kéo tôi cùng đứng dậy, đỡ nhau cùng bò lên mặt đường cao ngang bụng, mặt mày cậu vẫn còn lem nhem.
Tôi đi đến cốp xe vẫn còn mở toang, đưa mắt dòm vào, Minh đứng kế bên, chống tay lên hông. Trong cốp xe, một thiết bị màu đen gắn trong góc, có mặt đồng hồ led đỏ nhấp nháy thời gian "0.00", vậy là có đồng hồ đếm giờ, nhưng quả bom là giả.
Tôi thở nghe rõ cả tiếng, mồ hôi ướt đẫm chân tóc, rịn thấm ra lớp áo phông. Gương mặt Hiểu Minh đầy hậm hức, rít răng ken két.
Thình lình, chuông điện thoại của cậu ta lại đổ. Minh giơ màn hình cho tôi xem, vẫn là số máy chết tiệt đó.
Tôi đề nghị:
- Cho tôi nghe với!
Minh đậy cốp xe, tựa lưng, chần chừ một chút. Tôi nóng lòng chuyên chú quan sát. Ngón tay e ngại rồi cậu cũng di tay tới phím loa.
Cuộc gọi vừa nhận, bên đầu dây đã vang lên tiếng cười sặc sụa, đầy thoả mãn:
- Hắc hắc hắc! "Thiên thần", chúng bây sao rồi? Chưa chết chứ? Tao đoán tụi mày sợ rụng hết cả lông cánh đi rồi!
Mặt Minh đen kịch, những biểu hiện ấy cho thấy cậu đang rất tức giận:
- Đồ điên!
- Ơ! Mày không cảm ơn tao đã cứu hai đứa mày thì thôi, sao lại chử.i tao? - Chất giọng khả ố đó lại vang lên, tràn ngập ý trêu đùa.
- Mày!
- Uầy, sao thế? Tao cố ý cài bom giả cho bọn mày dừng xe mà! - Giọng đó hạ tông nghe rè rè. - Tao luôn ở xung quanh mày thôi. Đứng thộn ra đó làm gì? Kiểm tra phanh xe đi.
Âm thanh bên đầu dây tắt lịm như chờ đợi hành động của bọn này. Minh quay sang tôi nhướn mắt xin ý kiến. Tôi đành nhún vai, đẩy vai cậu ra hiệu bảo cậu làm theo lời gã. Minh đành cúi người xuống gầm xe kiểm ra, cậu ngẩng lên với sắc mặt tái nhợt.
- Phanh đứt rồi! - Câu nói rất ngắn gọn nhưng chứa trong đó là bao nhiêu lo lắng. - Có lẽ như phanh đã bị cắt sắp đứt đi, chỉ chờ một lần phanh gấp là đứt ngay, nếu cứ tiếp tục chạy, e là... - Minh bắt đầu ngập ngừng.
- Mày giở trò! - Minh gằn vào di động.
- Chúng ta chơi một trò nhé, tao cho tụi bây tí thời gian để trốn chạy, sau thời gian đó thì bọn sát thủ của sẽ đuổi theo. Nếu bọn chúng tóm được hai đứa mày thì... Chúc tụi mày thoát thân thành công nhé! Tao tính giờ đây!
Cuộc gọi lại tắt. Tôi hiểu. Và cái tên Darkness khốn khiếp kia không hề đùa, gã chỉ đang ve vờn với chúng tôi như một thú vui. Tôi khom lưng xuống gầm xe xem xét, quả nhiên phanh xe đã đứt rồi.
- Cô biết gì về hắn? - Minh xoay qua tôi nghi hoặc hỏi.
Tôi bình tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Hắn là tên hay quấy rối tôi! Từ cái nick chat “Darkness” đến những trò nhăn cuội phá bĩnh cuộc sống của tôi, kẻ hay mang theo lá bài Jack bích và hay bảo rằng bản thân căm ghét sự giả tạo của thiên thần.
Thiên thần là sinh vật giả vờ thánh thiện? Trong mắt tôi, thiên thần tinh sạch và thiện lương biết nhường nào. Như Thiên Thần của tôi vậy, cậu trong mắt tôi luôn thuần khiết như lông vũ trắng không vấn bẩn. Tôi ghét sự xúc phạm của tên quái quỷ đó về hình tượng thiên thần trong mắt tôi. Hắn bảo tôi cũng là thiên thần, tức là tôi cũng giả tạo? Hắn xúc phạm cả tôi. Tên khỉ gió!
Minh mím cánh môi nứt nẻ đã bật máu đỏ, thanh âm phát ra không được tự nhiên, cậu nhìn dáo dác xung quanh rồi rủa:
- Chết tiệt! Nguy rồi!
Tôi đứng đực ra, không thể hiểu nổi cậu đã trông thấy thứ gì lại làm bản mặt hình sự như vậy. Hoàng Hiểu Minh ghé sát tai tôi, thì thầm:
- Dùng mọi sức bình sinh, tôi hô “Chạy!” là cắm đầu chạy nhé! Đừng dừng lại!
- Nhưng mà chạy đi đâu? - Tôi nhíu mày vùng vằng.
Minh nuốt một hơi không khí, nói:
- Ở đây ra tới biển gần không?
Tôi quay đầu xem mốc lộ giới cắm ở gần đó, gãi đầu:
- Chừng 7-8 cây số à! Mà... đừng nói là chạy bộ nha!
Minh tự nhiên mỉm cười, mà cười rất kì lạ, hư ảo như khói sương:
- Hi vọng trong 8 km này chúng ta không xảy ra bất trắc gì! Điện thoại tôi sắp hết pin, đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng, và duy nhất để cứu chúng ta. - Cậu nâng di động lên, lúc lắc trong tay. - Cầu Chúa là chúng ta không xảy ra chuyện gì! Tôi thề cô sẽ được an toàn!
Tôi im lặng ngẫm nghĩ. Tại sao lời cậu ta nói cứ như là trăn trối thế này? Tại sao phải ra biển? Tại sao chúng tôi phải chạy? Tất cả là vì lí do gì? Hay bọn này đang bị đe dọa thực sự?
Minh nhấn một dãy số trong máy, giọng hạ thấp:
- Ella, em định vị được vị trí anh đứng chứ? Bằng thao tác nhanh nhất, từ nơi anh đến bờ biển gần nhất phải tìm ra anh. Gấp!
Minh nắm chặt vai tôi, không thể khẩn trương hơn được nữa. Con đường vắng tanh không có xe qua lại, Minh nắm siết lấy bàn tay tôi, nhìn lại bản đồ trên điện thoại của mình.
- Chúng ta sẽ đi xuyên qua những lối tắt, băng qua cánh đồng này là ra con lộ nhỏ, từ đó sẽ tới nơi gần hơn.
Tôi bóp chặt mặt dây chuyền thập tự sau lớp áo, e dè gật đầu. Minh cũng gật đầu, cái nhìn sâu sắc.
- Đừng buông tay. Chạy!!!
Hoàng Hiểu Minh cau chặt ấn đường, day môi, rõ ràng là đang rất lưỡng lự. Tôi bật cười thành tiếng, dồn ép cậu ta:
- Tôi đếm từ 1 đến 3, nếu cậu không đồng ý thì coi như mất nó luôn nhé!
- Tôi... - Vẫn ậm ừ, bối rối.
Chiếc quạt phun sương đảo qua một làn nước mỏng, dịu mát, những giọt nước bé xíu trên da nhồn nhột. Tôi chống tay lên bàn, nghịch ngợm xoay xoay đế ly, điệu bộ đang vờn con mồi.
Chiếc áo phông trắng tỏ ra lúng túng, mặt cứ cúi gầm, rất khổ sở. Là osin một tháng đấy! Cậu ta chịu nổi không? Đường đường là một thiếu gia, tự nhiên lại.... Ha ha, nghĩ thôi là cũng đủ mắc cười rồi!
Tôi bắt đầu cất giọng, âm cứng nhắc, lạnh lùng:
- Một...
- Ơ... - Vò đầu bứt tóc.
- Hai...
Minh mếu máo, nhìn tôi như muốn cầu cứu:
- Tôi... Ơ...
- Hai rưỡi... - Mày nhướn lên, tôi ráng kéo dài thời gian.
- Ưm... Nhưng...
- Hai chín chín...
- Á! Đồng ý! Tôi đồng ý! – Hắn hấp tấp đáp, tay xua xua lên.
Bravo! Tôi ép được tên đười ươi này đồng ý rồi! Ha ha, vui quá!
Chờ vậy thôi là tôi cười ầm lên, vai rung rung, tiếng cười bật lớn làm nhiều người chú ý.
- Giỏi lắm! Ha ha! Quyết định sáng suốt đấy!
Mặt Hiểu Minh quạo đeo, nhăn như khỉ ăn ớt, cười hay khóc cũng chẳng rõ. Biểu cảm trên khuôn mặt đó thật sự rất khôi hài báo hại làm tôi cười đến chảy nước mắt.
- Hả dạ lắm phải không? - Tên đối diện gằn giọng, biết là đang cố kiềm chế lắm đây!
La la! Cậu đang uất ức lắm à? Lấy đạo người trả cho người thôi mà! Ha ha! Kì này thì cậu chết chắc với tôi!
Tôi tạo ra chất giọng hoa mỹ nhất, điệu đà mà cũng ngọt ngào, chun mũi:
- Chào cậu, osin mới của tôi, chúc cậu có một tháng phục dịch tôi vui vẻ nhé! Gọi một tiếng "Chủ nhân" thật dễ thương xem nào!
Minh lí nhí, tiếng vi vu như muỗi kêu:
- Chủ nhân!
- Gì chứ nhỉ? Tôi nghe không rõ!
- CHỦ NHÂN! - Mặt cậu ta thật sự thật sự giống một em bé bị bạn bè bắt nạt, nhìn ngộ, mà cũng dễ thương lắm! Hai cái má phồng phồng, môi thì vẫn đỏ lựng, dẩu ra đầy uỷ khuất. Hoàng Hiểu Minh, tôi thực sự muốn xem thử cha mẹ cậu có gương mặt thế nào rồi đấy! Trông cậu thế này chắc cha mẹ đẹp lắm nhỉ?
Giọng tôi như một lãnh chúa, người tựa ra ghế khoanh tay, ra vẻ dạy dỗ, lên mặt, cao hứng giảng dạy:
- Kể từ bây giờ, hễ tôi yêu cầu thì cậu phải lặp tức có mặt. Tôi ra lệnh thì cậu phải tuân theo. Không được cãi lời, không được chống đối. Vui vẻ, hoà nhã phục dịch tôi. Ok? - Mặt kề gần mặt cậu ta, hạ thấp giọng. - Bằng không... Sợi dây chuyền...
Những sợi mi đen dài rũ xuống, ánh mắt hổ phách đầy phiền muộn, tiếng nói trong trong như chưa vỡ giọng đó thều thào:
- Biết rồi!
- Sao chứ? - Tôi gằn giọng, đanh mặt.
Hiểu Minh tặc lưỡi, cố nhượng bộ mà tôi thấy như hắn đang nghiến răng, nghiến lợi:
- Vâng, biết rồi thưa "chủ nhân"!
Được vậy mà làm tôi thoả mãn cười híp cả mắt. Bên ngoài phố xe đang ngang dọc, quán kem ở ven ngoại ô nhưng đắt khách vô cùng. Trong quán vang lên bản ballad nhè nhẹ, nghe trong veo như tiếng suối róc rách xoa dịu thời tiết oi bức mùa hè. Tôi uống hết ly nước lọc, ra lệnh với osin, không quên xoay xoay mặt dây chuyền ý khiêu khích cậu ấy.
- Được rồi! Giờ thì lập tức đưa tôi về chỗ cũ - nơi mà đã bắt tôi đi đó! À quên, trả chầu này nhé!
Nói rồi tôi thong thả đứng dậy, rời khỏi ghế, đi nhanh ra chỗ để xe trước, thật ra là ép hắn móc bóp trả tiền kem thôi. Tôi đâu có ngốc! Hô hô!
Hoàng Hiểu Minh mang bộ mặt cam chịu, lúc tôi đi ngang qua cũng là lúc cậu ta tru rú lên, đập đầu xuống bàn tức tối. Tội nghiệp thật đấy!
Trời nắng oi, không có chút gió mát, tôi đưa bàn tay phe phẩy quạt mát. Nóng muốn chảy mỡ, tôi mặc quần Jean-short và áo cánh dơi trắng - bộ trang phục rất hợp với mùa hè. Tên thiếu gia bước ra với bộ điệu hậm hực thùng thẩy, mắt nheo nheo tránh nắng. Xem cái đôi mắt đó muốn liếc tôi lắm mà không dám tự nhiên làm tôi hưng phấn kì lạ!
- Thưa chủ nhân, mời cô nhấc cái chân ngà ngọc cùng thân hình duyên dáng của cô an toạ trên chiếc xe cổ lỗ sĩ, ọp ẹp của kẻ hèn mọn này ạ! - Hắn vừa mở cửa xe, vừa cất giọng nịnh bợ sến sụa báo hại tôi cười suýt ngất.
Tôi tủm tỉm ngắm nhìn rồi nhã nhặn ngồi vào xe, trang nhã vuốt tóc.
- Cô có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?
Minh vừa tra khoá vào ổ, đeo dây an toàn, vừa hỏi.
Tôi đáp:
- Ừ. Vui mà! Cậu ra dáng osin lắm! Như là có kinh nghiệm từ lâu ế
- Bắt chước Alex. - Cậu lẩm bẩm.
Ánh mắt cậu nhìn tôi, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tia mắt dần di chuyển về phía cửa kính ghế ngồi của tôi. Tôi theo hướng nhìn cũng hướng mắt theo.
Trước mắt, trong lõm nhỏ thường để đặt vài thứ lặt vặt bên cửa xe chỗ tôi ngồi, có một mảnh giấy cứng hình chữ nhật in hình một cô gái mặt váy nửa đen, nửa trắng. Trên vai cô ta, một bên có chiếc cánh thiên thần, một bên lại là chiếc cánh ác quỷ. Minh thu hẹp tầm mắt, giọng chợt lạnh đi.
- Đó là gì thế?
Tôi lắc đầu, trả lời:
- Không biết! Không phải của cậu à?
Minh lắc đầu, chú mục nhìn. Tự nhiên thứ đó làm tôi dâng lên cảm giác bất an. Tôi đưa tay lấy nó lên, tăm tia. Thì ra đó là một lá bài, một con Jack bích.
Tôi sửng sốt, thốt lên khe khẽ:
- Black Jack?
Gương mặt Hoàng Hiểu Minh trở nên xám tái, nhìn tôi một cách kì dị. Cậu ta không còn vẻ thoải mái, thân thiện nữa, từng ánh mắt, biểu cảm, cả chất giọng cứ như đang bị đóng băng.
- Cô biết gì về Black Jack?
Tôi lúng túng, ậm ừ:
- Tôi…
- Sao hử? – Hoàng Hiểu Minh nghiêm nghị đến mức làm tay tôi toát mồ hôi lạnh, nắm chặt lá bài trong tay đến nhăn nhúm.
Nhìn đáp trả ánh mắt lạnh lùng đó, tôi nhìn rất sâu, rất muốn rất muốn toát lên vẻ khao khát được biết hết sự thật về những chuyện xung quanh mình. Cậu ta rốt cục là ai? Là kẻ xấu hay người tốt? Người mang thiện chí hay nguy hiểm cho mình đây? Và Black Jack với biểu tượng lá bài Jack bích cuối cùng là ý nghĩa gì?
Tôi mím môi, giọng trầm xuống, thật sự nghiêm túc, hơi thở trong lòng ngực trở nên buốt giá, tim thình thịch:
- Cậu có phải là người tốt không?
Một câu hỏi rất ngu ngơ, nhưng đó là niềm hi vọng của tôi, tôi biết Hoàng Hiểu Minh không tầm thường. Con người đó đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, làm tôi trở nên bấn loạn và nghi hoặc tất cả. Tôi muốn còn một chút hi vọng, dù nhỏ bé để can đảm đối diện với Minh.
Minh xoáy sâu vào mắt tôi, tôi nghe rõ cả tiếng thở của cậu. Không biết do điều hòa xe lạnh hay trong lòng tôi đang bị bủa vây bởi muôn ngàn tinh thể băng lạnh ngắt.
Tiếng Minh thanh nhẹ, cứ như một tiếng chuông âm vang xóa đi cơn lạnh lẽo đang bao bọc không gian này, mang theo câu hỏi đau đáu:
- Cô thấy tôi có xấu không?
- Tôi… - Rất khó mà trả lời. Tôi mím môi, cúi mặt. – Không! Dù tôi không thích cậu, nhưng ít ra cậu chưa làm gì tổn thương đến tôi quá nặng nề.
Minh vội vàng, như mừng rỡ:
- Chỉ cần cô cảm thấy như thế thì tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Nói cho tôi biết, cô đã biết được những gì?
Tôi hít hơi sâu vào buồng phổi, tâm tư rối bời, chần chừ lúc lâu rồi mới e dè:
- Cậu là bạn thân của Chí Linh.
Minh cúi đầu thay cho lời thừa nhận:
- Black Jack là thứ nguy hiểm
Vẫn không đáp, rất trầm mặc lắng nghe, ánh mắt Minh sâu thẫm không tài nào biết được cậu ta đang nghĩ gì. Tôi vẫn tiếp tục nói:
- Tất cả mọi chuyện điều liên quan với cụm từ “Angels”.
- Phải. – Cuối cùng cũng có tiếng đáp.
Tôi ngẩng cao đầu, chất giọng đặc lại.
- Cậu rốt cục là ai?
Minh lấy la bài trên tay tôi ngắm nhìn, mỉm nhẹ môi, nụ cười hư ảo trên khuôn mặt làm tan chảy ra một biểu cảm rất đáng sợ. Nụ cười đó không hẳn là cười, như một nét gằn âm thầm, thâm sâu.
- Đối với cô, tôi không phải là người xấu.
- Cậu muốn gì ở tôi?
- Chưa phải lúc nói cho cô biết.
Nói rồi, âm thanh động cơ xe cũng được nổ lên, chiếc xe chầm chậm dịch chuyển dần ổn định trên con đường vắng lặng. Những cảnh quang lùi về sau, tôi đưa mắt ra bên ngoài ô kính, khẽ nói như một mình nghe.
- Hình như… thân thế tôi không bình thường…
Minh bật cười, một tay vịn vào vai tôi, nói như đang ve vờn một thú săn. Cách nói ma mị đó làm tôi run sợ.
- Từ từ, đừng hấp tấp. Rồi sau này cô sẽ biết.
- Vậy là…
Minh đưa ngón tay lên môi, suỵt nhỏ, nháy mắt, căn dặn:
- Bình tĩnh và tỏ ra thật thản nhiên. Đừng để mọi người lo lắng. Nhất là… Chí Linh.
Sao lại là Chí Linh? Tôi không hiểu!
Minh tiếp tục lái xe, ánh mắt rất tập trung, nhưng miệng vẫn luyên thuyên:
- Sướng rồi! Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng phục dịch ai cả, cô sung sướng thật nhỉ? Sợi dây chuyền đó tuyệt đối phải giữ kĩ! Nếu không… Tôi sẽ làm tổn thương cô thật đấy! Nó rất quan trọng, cô hiểu chứ?
- Biết rồi! – Tôi bỏ sợ dây chuyền vào bên trong áo, cẩn thận che giấu.
Không gian trên xe lại trở nên tĩnh mịch. Trên lõm dể đồ gần chiếc gạt cần số xe, Minh để di động của mình tại đó. Chiếc điện thoại để chế độ rung đang sáng đèn. Tôi đưa mắt nhìn, ậm ừ:
- Hiểu Minh, điện thoại cậu…
Minh không đem theo tay nghe, trực tiếp mở lên, cậu cau mày, dường như có điều gì đó bất thường.
- Alo? Ai thế?
- Alo? Trả lời đi!
Tôi nhìn cậu, hỏi nhỏ:
- Gì thế? Bị người ta chọc phải không?
Minh quay qua tôi, nhấn loa lớn. Âm thanh là tiếng sột soạt kì lạ. Rồi tiếng thở nhẹ nhẹ. Có tiếng tru của chó sói. Như là tiếng quạ kêu nữa!
Cuộc gọi như thế này sao quen quá! Hình như tôi bị một lần rồi. Là lúc chat với cái nick lạ đó! Cũng kiểu trêu đùa thế này!
- Messenger of Darkness! - Tôi reo lên.
“Két!”
Minh bất ngờ phanh xe làm tôi chúi đầu, may mà có thắt dây an toàn, nếu không là tiêu rồi!
Cậu ta hít một hơi, vẫn giữ điện thoại bằng chế độ phát loa. Hình như cuộc điện thoại này dành cho cả tôi!
- Đủ rồi! Thằng khốn! Mày muốn gì?
>
Tôi đoán đúng. Âm thanh phát ra là tiếng nói khàn khàn, mang giọng quái đản như kiểu phù thủy độc ác. “Hai thiên thần”? Ý nói cả tôi và Minh?
- Mày là ai? – Minh quay qua tôi, ánh mắt cậu giờ mới thấy rõ là có phảng phất nỗi lo âu đang cố gắng che đậy. Tôi bình tĩnh lắng nghe.
>
Tôi sắp ngừng việc hô hấp, ngón tay bấu xuống lớp da đệm ghế, nuốt nước bọt. Minh lặng im, không nói gì.
Tiếng nói bên đầu dây lại cười lên khằng khặc, sau đó lại ma mị thì thầm.
>
Minh cau mày, tôi chăm chú lắng nghe, trao đổi với Hiểu Minh qua ánh mắt, ý bảo cậu tiếp tục trả lời.
Hoàng Hiểu Minh nhắm hờ mắt, rồi mở ra, bàn tay còn lại siết chặt bàn tay đang bấu trên đệm ghế của tôi. Hình như cậu ta đang sợ hãi thực sự, tay cậu ấy lạnh như nước đá. Kẻ gọi cho chúng tôi đang giở trò gì? Cớ sau một người lạnh nhạt như Hiểu Minh mà còn có biểu hiện bồn chồn, lo lắng như thế?
- Nói. Tao không thích dong dài.
>
Tôi cũng siết lấy bàn tay cóng lạnh của Minh trấn an. Cậu cắn mạnh vào môi mình, đầy trăn trở.
- Nói.
>
Mắt tôi và Hiểu Minh không hẹn mà cùng mở to thao láo, nhìn nhau chăm chăm. Tôi lắp bắp không thành tiếng, hơi thở như tắc nghẽn. Tôi nghe lầm sao? Thứ kẻ lạ mặt nói là để quên trên chiếc xe này chính là… là… BOM HẸN GIỜ???
Không khí trong xe bỗng trở nên lạnh cóng như vừa được hạ thêm nhiệt độ xuống. Tuy bàn tay của tôi và Minh lạnh ngắt nhưng mà tóc tai lại ướt đẫm mồ hôi. Cuộc gọi đã bị dập máy bởi đối phương. Tôi đọc trong mắt Minh là một sắc màu u ám và bấn loạn thật sự. Cậu ta đang hoảng sợ?
Đăm đăm nhìn thẳng vào mắt nhau, cơn buốt giá se sắt trong thâm tâm dần choán đến từng tế bào não bộ. Bấn loạn! Tôi hít thở rất chậm, rất nhẹ, nghe tim mình nảy lên từng nhịp trong lồng ngực.
Bằng thanh âm yếu ớt, lạc giọng đi cùng hơi thở từ phế quản lạnh ngắt phả ra, Minh nói:
- Tôi đi kiểm tra.
Nói rồi cậu tháo dây an toàn, nhìn tôi lần nữa rồi bước xuống xe. Tôi tựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt. Trò đùa này có quá đáng lắm không? Tên biến thái đó đang đùa giỡn với tính mạng của chúng tôi à?
Tôi đưa mắt nhìn theo cái dáng chiếc Jacket đen đang bước ra khỏi xe, bật nắp đầu máy xe xem xét. Minh cau mày, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt, lắc đầu với tôi rồi đậy nắp đầu xe lại, đi vòng ra phía sau xe. Tôi dõi theo cậu qua ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu. Hình ảnh Minh lấp ló, đang cúi xuống gầm xe kiểm tra, sau đó lại đứng dậy, cơ mặt dãn ra chút ít.
Vẫn chưa phát hiện được gì! Chẳng lẽ chúng tôi bị lừa?
Tôi đưa tay chỉnh kính chiếu hậu trên xe để nhìn rõ hơn, điều hòa trong xe tỏa hơi lạnh cùng mùi xăng phảng phất. Tự nhiên lại cảm thấy thật ngợp thở! Hi vọng đây chỉ là một trò đùa mất nhân tính. Tôi thấy Hoàng Hiểu Minh mở cốp xe, hoàn toàn không thể trông thấy được gì nữa, chỉ còn cách im lặng chờ đợi.
Thời gian như cô đọng lại, từng nhịp, từng nhịp nặng nề, khó khăn.
Tôi nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch, Hoàng Hiểu Minh thô bạo mở cửa xe, mạnh tay lôi tôi xuống mà quên mất tôi đã thắt dây an toàn.
- Oa, đau! Cậu làm gì vậy? - Tôi giật mình, kháng cự cùng bộ dạng đang căng thẳng nhăn nhó.
Minh gằn giọng như sắp hét lên, mắt đục ngầu, hấp tấp mở thắt dây an toàn cho tôi:
- Xuống nhanh! Nhanh lên!!!
Sợi dây an toàn giở chứng khóa chặt tôi lại với chiếc ghế. Tôi bấn loạn cùng đưa tay mở khóa ra. Khổ nỗi, lúc gấp rút thì dây an toàn lại cứng ngắt, siết chặt, không sao mở ra lại. Mặt Hiểu Minh tái nhợt, trong nhãn cầu nổi hằn những tia máu đỏ trông khiếp vía. Tôi kinh hãi xem xét biểu cảm của cậu, người cứng đờ không nhúc nhích nổi, tôi run giọng:
- Hức, cứng quá! Mở không ra! Chuyện gì?
- Còn 10 giây!!! 10 giây nữa thôi! Mau! Xuống ngay!
Bằng sức mạnh đáng sợ, Minh giựt phắt sợi đai an toàn bung ra, kéo tôi ra xe một cách cực kì vội vã. Cậu lôi tôi xuống xe, ôm chặt trong vòng tay mình, trong lúc đó tôi bị kéo giật, lọt thõm trong người cậu ta. Mọi suy nghĩ đều bị đông cứng lại.
Trống rỗng.
Vô lực.
Tôi chỉ biết xuôi theo lực kéo mạnh mẽ từ cậu như bất lực xuôi theo một trò chơi sắp đặt của số phận. Mọi hành động như một cuốn phim quay chậm, tất cả khắc sâu trong võng mạc. Từ chút, tôi thấy mình đang ngã sấp xuống, Hoàng Hiểu Minh vẫn ôm chầm lấy tôi, cái ôm như đang dùng cả tính mạng để bảo bọc làm tôi thoáng sững sờ.
Mất đà. Tôi đang trượt ngã theo chiều kéo của cậu. Khi cảm nhận được cái nhám của cát đất, tôi lăn tròn mấy vòng trong lòng Minh. Chẳng cảm thấy đau, mọi va chạm đã được Hiểu Minh hứng chịu, cậu bao bọc tôi như một gối đồ cẩn trọng. Tôi nhắm tịt nhắm, tim đập thình thịch. Đến khi mọi chuyển động dừng lại, tôi mới bình tĩnh ti hí mắt. Hiểu Minh đang nằm dưới người tôi, mắt nhắm nghiền, thở hồng hộc.
Tai căng ra lắng nghe, chẳng có âm thanh ầm ĩ nào. Tất cả đều yên ắng đến làm lạ. Tôi cứ nghĩ sẽ có một tiếng nổ long trời và sức bật khủng khiếp đánh bật không gian ở đây như xé toạt mọi thứ chứ! Trái lại, tất cả đều bình thường, hết sức bình thường. Không một tiếng nổ nào như tưởng tượng. Không có quả bom nào cả!
Như đã quá 10 giây, Hiểu Minh đã phát hiện ra vấn đề, cậu dần mở mắt, yết hầu đang lên xuống liên tục, chăm chú nhìn tôi, rồi quay đầu lại nhìn chiếc xe. Bất chợt, cậu thở hắt như vừa trút được gánh nặng. Tôi hóng cao đầu qua sát xung quanh, chúng tôi đang nằm lăn ở bãi đất trống không một bóng người. Đây là một cánh đồng vừa xong vụ gặt, những gốc rạ bị đốt hăng hắc mùi khét lẹt, tro rạ dính trên mặt Minh thành mấy vệt đen nhẻm.
Hai đôi mắt lại va chạm vào nhau, tia mắt khô khan đang cố lấp liếm sự kinh hãi của cả hai con người.
Minh cất tiếng, giọng đã khào khào, dường như là sắp khàn hơi:
- Không sao chứ?
Tôi lắc đầu, trả lời:
- Không!
Đầu của Minh ngã bật xuống đất, mệt mỏi. Tay cậu nới lỏng, vẫn phó cho tôi nằm trên người cậu. Tôi lồm cồm ngồi dậy, phủi cát đất trên người, nhăn mặt, làu bàu trong cổ họng:
- Khỉ thật! Hắn troll chúng ta!
Hiểu Minh cũng ngồi dậy, phủi cát đất bám trong bàn tay, cậu cau có. Tôi đưa tay vuốt những vụn rơm bám trên tóc cậu, đưa tay lau bệt tro trên má Minh. Bất giác, Minh ngẩng đầu nhìn tôi đầy kì quặc, má hồng hồng phập phồng.
- Bị lừa rồi! - Minh đập tay xuống đất, tức tối. Chiếc áo Jacket dính toàn rơm rạ lẫn cát đất khô cằn.
Con đường đi vắng tanh, nằm cao hơn cánh đồng phía dưới đây. Hồi nãy ắt là Minh đã trượt chân kéo tôi té xuống chỗ này. Nắng nóng tựa lửa đổ xuống hai quả đầu, phừng phừng như phát cháy. Minh kéo tôi cùng đứng dậy, đỡ nhau cùng bò lên mặt đường cao ngang bụng, mặt mày cậu vẫn còn lem nhem.
Tôi đi đến cốp xe vẫn còn mở toang, đưa mắt dòm vào, Minh đứng kế bên, chống tay lên hông. Trong cốp xe, một thiết bị màu đen gắn trong góc, có mặt đồng hồ led đỏ nhấp nháy thời gian "0.00", vậy là có đồng hồ đếm giờ, nhưng quả bom là giả.
Tôi thở nghe rõ cả tiếng, mồ hôi ướt đẫm chân tóc, rịn thấm ra lớp áo phông. Gương mặt Hiểu Minh đầy hậm hức, rít răng ken két.
Thình lình, chuông điện thoại của cậu ta lại đổ. Minh giơ màn hình cho tôi xem, vẫn là số máy chết tiệt đó.
Tôi đề nghị:
- Cho tôi nghe với!
Minh đậy cốp xe, tựa lưng, chần chừ một chút. Tôi nóng lòng chuyên chú quan sát. Ngón tay e ngại rồi cậu cũng di tay tới phím loa.
Cuộc gọi vừa nhận, bên đầu dây đã vang lên tiếng cười sặc sụa, đầy thoả mãn:
- Hắc hắc hắc! "Thiên thần", chúng bây sao rồi? Chưa chết chứ? Tao đoán tụi mày sợ rụng hết cả lông cánh đi rồi!
Mặt Minh đen kịch, những biểu hiện ấy cho thấy cậu đang rất tức giận:
- Đồ điên!
- Ơ! Mày không cảm ơn tao đã cứu hai đứa mày thì thôi, sao lại chử.i tao? - Chất giọng khả ố đó lại vang lên, tràn ngập ý trêu đùa.
- Mày!
- Uầy, sao thế? Tao cố ý cài bom giả cho bọn mày dừng xe mà! - Giọng đó hạ tông nghe rè rè. - Tao luôn ở xung quanh mày thôi. Đứng thộn ra đó làm gì? Kiểm tra phanh xe đi.
Âm thanh bên đầu dây tắt lịm như chờ đợi hành động của bọn này. Minh quay sang tôi nhướn mắt xin ý kiến. Tôi đành nhún vai, đẩy vai cậu ra hiệu bảo cậu làm theo lời gã. Minh đành cúi người xuống gầm xe kiểm ra, cậu ngẩng lên với sắc mặt tái nhợt.
- Phanh đứt rồi! - Câu nói rất ngắn gọn nhưng chứa trong đó là bao nhiêu lo lắng. - Có lẽ như phanh đã bị cắt sắp đứt đi, chỉ chờ một lần phanh gấp là đứt ngay, nếu cứ tiếp tục chạy, e là... - Minh bắt đầu ngập ngừng.
- Mày giở trò! - Minh gằn vào di động.
- Chúng ta chơi một trò nhé, tao cho tụi bây tí thời gian để trốn chạy, sau thời gian đó thì bọn sát thủ của sẽ đuổi theo. Nếu bọn chúng tóm được hai đứa mày thì... Chúc tụi mày thoát thân thành công nhé! Tao tính giờ đây!
Cuộc gọi lại tắt. Tôi hiểu. Và cái tên Darkness khốn khiếp kia không hề đùa, gã chỉ đang ve vờn với chúng tôi như một thú vui. Tôi khom lưng xuống gầm xe xem xét, quả nhiên phanh xe đã đứt rồi.
- Cô biết gì về hắn? - Minh xoay qua tôi nghi hoặc hỏi.
Tôi bình tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Hắn là tên hay quấy rối tôi! Từ cái nick chat “Darkness” đến những trò nhăn cuội phá bĩnh cuộc sống của tôi, kẻ hay mang theo lá bài Jack bích và hay bảo rằng bản thân căm ghét sự giả tạo của thiên thần.
Thiên thần là sinh vật giả vờ thánh thiện? Trong mắt tôi, thiên thần tinh sạch và thiện lương biết nhường nào. Như Thiên Thần của tôi vậy, cậu trong mắt tôi luôn thuần khiết như lông vũ trắng không vấn bẩn. Tôi ghét sự xúc phạm của tên quái quỷ đó về hình tượng thiên thần trong mắt tôi. Hắn bảo tôi cũng là thiên thần, tức là tôi cũng giả tạo? Hắn xúc phạm cả tôi. Tên khỉ gió!
Minh mím cánh môi nứt nẻ đã bật máu đỏ, thanh âm phát ra không được tự nhiên, cậu nhìn dáo dác xung quanh rồi rủa:
- Chết tiệt! Nguy rồi!
Tôi đứng đực ra, không thể hiểu nổi cậu đã trông thấy thứ gì lại làm bản mặt hình sự như vậy. Hoàng Hiểu Minh ghé sát tai tôi, thì thầm:
- Dùng mọi sức bình sinh, tôi hô “Chạy!” là cắm đầu chạy nhé! Đừng dừng lại!
- Nhưng mà chạy đi đâu? - Tôi nhíu mày vùng vằng.
Minh nuốt một hơi không khí, nói:
- Ở đây ra tới biển gần không?
Tôi quay đầu xem mốc lộ giới cắm ở gần đó, gãi đầu:
- Chừng 7-8 cây số à! Mà... đừng nói là chạy bộ nha!
Minh tự nhiên mỉm cười, mà cười rất kì lạ, hư ảo như khói sương:
- Hi vọng trong 8 km này chúng ta không xảy ra bất trắc gì! Điện thoại tôi sắp hết pin, đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng, và duy nhất để cứu chúng ta. - Cậu nâng di động lên, lúc lắc trong tay. - Cầu Chúa là chúng ta không xảy ra chuyện gì! Tôi thề cô sẽ được an toàn!
Tôi im lặng ngẫm nghĩ. Tại sao lời cậu ta nói cứ như là trăn trối thế này? Tại sao phải ra biển? Tại sao chúng tôi phải chạy? Tất cả là vì lí do gì? Hay bọn này đang bị đe dọa thực sự?
Minh nhấn một dãy số trong máy, giọng hạ thấp:
- Ella, em định vị được vị trí anh đứng chứ? Bằng thao tác nhanh nhất, từ nơi anh đến bờ biển gần nhất phải tìm ra anh. Gấp!
Minh nắm chặt vai tôi, không thể khẩn trương hơn được nữa. Con đường vắng tanh không có xe qua lại, Minh nắm siết lấy bàn tay tôi, nhìn lại bản đồ trên điện thoại của mình.
- Chúng ta sẽ đi xuyên qua những lối tắt, băng qua cánh đồng này là ra con lộ nhỏ, từ đó sẽ tới nơi gần hơn.
Tôi bóp chặt mặt dây chuyền thập tự sau lớp áo, e dè gật đầu. Minh cũng gật đầu, cái nhìn sâu sắc.
- Đừng buông tay. Chạy!!!
/22
|