Chương 5 Anh sẽ xoa dịu cho em nỗi đau!
Bước ra khỏi khuôn viên của Black,San San với tâm trạng không thể nào vui hơn được nữa hí hoáy vừa đi vừa hát khẽ.Miệng nở nụ cười quyến rũ,những sinh viên đi lướt qua ai cũng phải ngoáy lại nhìn.
.Nhưng tất cả những gì họ có thể làm cũng chỉ là chiêm ngưỡng nhan sắc của San San chứ họ nào dám đến gần cô chứ.Vì họ vẫn còn yêu cuộc đời tươi đẹp này lắm!
San San không trở lại lớp mà đi thẳng đến bãi đỗ xe.Lấy chìa khóa xe nhấn cái”tít”rồi cô mở cửa bước vào, phóng xe như bay ra khỏi Black,bỏ lại đằng sau một đám khói mịt mù…
Đến gần biển,San San mới cho xe dừng lại..
Vừa bước vào Blue(tên xe)tâm trạng San San liền thay đổi.Cái nụ cười giả tạo vừa rồi bất chợt tạo thành những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên hai bên má.Cái nét mặt vui tươi ấy chính là cái sự đau khổ của cô ngay lúc này..
Chết tiệt!
San San đập mạnh tay vào cái vô lăng,dù biết nó vô tội nhưng cô thật sự không thể chịu đựng được nữa!
Nếu không phải lúc ấy san San đã kịp thời nhìn thấy người của Rack theo dõi cô thì San San đã không cần diễn sâu đến thế.
TD?Các người điều tra được đến cái tên này?Hay lắm Rack!
Ngươi thù hằn ta,ta quyết không đội trời chung với ngươi.
Ai cũng có thể nhắc đến hai từ TD với cô nhưng với Rack thì không.
Lấy người mà cô yêu nhất ra đùa giỡn,họ nghĩ cô ngu ngốc đến vậy sao?Vì yêu mà mù quáng,vì yêu mà không phân biệt được đó là trò đùa vô bổ của đám sát nhân đó.
Họ đánh giá Di San San cô quá thấp rồi!
Haha…
Lúc đầu San San còn nghĩ là do thượng đế đã thấy cô quá đáng thương nên đã thả anh ra để anh trở về bên cạnh cô nhưng thật sự là cô đã nhầm.
Thiên sứ?thượng đế?Họ làm gì có tồn tại.
Nếu họ thật sự tồn tại trên thế gian này thì trong suốt những năm qua họ nhất định đã nghe được lời cầu nguyện vào hằng đêm của cô.
Nếu họ có thật,họ nghe thấy lời cô nói thì ngay lúc này San San đã không phải đau khổ đến như vậy!
-Aaaaaaa!!!!!-San San hét lên.
Để cô đau khổ ngần ấy năm chưa đủ sao mà ngay cả lúc này cuộc sống lại bắt nạt cô nhiều đến vậy.
San San bước ra ngoài,để gió biển lùa vào tóc,mang đi mùi hương của nước,sự thanh tao của gió,con người quyết đoán của một thiên tài.San San ngay lúc này chính là một cô gái yếu mềm,đau thì khóc,buồn thì hét lên.
Cái vẻ ngạo mạn thường ngày đã bị gió biển cuốn đi mất rồi,có ai nhận ra được một Di San San với đôi mắt sưng đỏ lên,một Di San San với những giọt nước mắt tinh khôi lăn mãi trên gương mặt?
Cái cuộc đời này thật buồn cười,mới đấy cho con người ta hy vọng và cũng mới đấy,lấy đi tất cả khát khao lẫn niềm tin vào cuộc sống,lấy đi tất thảy,không để lại một tí nào dù đó là niềm hy vọng được nuôi lớn bằng sự tuyệt vọng!
Rồi San San bật cười thật lớn:
-Này gió!Cho ta theo ngươi,đến một nơi không có ai cả,chỉ có ta và ngươi,chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống thật tốt,thật yên bình.Ở nơi đó ta và ngươi cùng che chở cho nhau,ta và ngươi sẽ không phải lo nghĩ vì đều gì cả.Thật tốt,thật an yên,Có được không?
Cơn gió vừa lướt qua, bảo”Chúng ta là hai thế giới khác nhau,cô là con người,còn ta chỉ là một cơn gió.Ta bay đến nơi cùng trời cuối đất,ta cuốn đi tất cả,ta cuốn đi mọi nỗi đau,ta mang đi những giọt nước mắt và ta…cũng chỉ là ta mà thôi,một cơn gió đơn độc!”
Gió thoáng mỉm cười rồi bay đi mất…
Biển lặng,gió không cuốn sóng lên cao,sóng cũng yên mình thu lại trong một nỗi buồn thầm kín,lời của gió…biển đã nghe,sóng đã thấu,và ta…cũng không thể nói tiếp những gì sẽ xảy ra…
………….
Vừa về đến nhà San San liền quăng đôi giày lung tung lên sàn nhà,vức mọi thứ sang một bên, cô mở máy tính lên và lôi nó đến ghế sofa,mở trang mạng cô nhanh chóng vào Line-Phần mềm chat.
San San tìm ngay một cái tên quen thuộc và chỉ nhấn duy nhất một dòng chữ:”Em buồn!”
Trên màn hình máy tính liền xuất hiện một tin nhắn.
Kang:”Em ổn chứ?”
Lin Boo(tên trên trang chat của San San):”Không ổn đâu.”
Kang:”Hôm nay có chuyện không vui sao?Nói với anh được chứ?”
Lin Boo:”Em nhớ anh ấy”
Hơn năm phút sau tin nhắn mới hiển thị..
Kang:”Sao lại nhớ đến người ấy?”
Lin Boo”Em không biết.”
Lin Boo”Hôm nay.....họ lại đùa giỡn với tình cảm của em”
Kang”Em đang nói đến Rack ư?”
Lin Boo”Đúng vậy!Em đích thực không muốn động đến họ nhưng họ cứ khiến em phải tổn thương,em thật sự…thật sự…không chịu đựng được”
Kang”Cô bé ngốc!.Em cứ mặc cả đi. Không sao đâu.Anh luôn bên cạnh em.”
Lin Boo”…..!”
Kang”Đừng buồn.Anh tin nhất định người ấy sẽ đến bên cạnh em,vào một ngày không xa.Hãy đợi đến lúc đó,nhất định em sẽ cảm thấy những gì em đã và đang trải qua bây giờ không phải là vô nghĩa.”
Lin Boo”Em biết.Em đã đợi anh ấy hẳn mười năm,chẳng lẽ chỉ vài năm nữa mà em không đợi được.Em không tin anh ấy sẽ chạy trốn em suốt đời.”
Người bên kia bật cười.
Kang”Như thế mới là Lin Boo,một cô gái mạnh mẽ không bao giờ khuất phục trước khó khăn”
San San cảm thấy mình đã không còn buồn như lúc nãy nữa.Kang luôn là người tiếp cho cô động lực để bước tiếp.Là người luôn ủng hộ cô vô điều kiện dù hai người không hề quen biết nhau,thậm chí,San San chưa từng được nghe giọng nói của anh.Nhưng San San nghĩ anh chính là điển hình của một con người ấm áp,biết quan tâm đến người khác như chính cái tên”Kang”vậy.
San San quen Kang đã được ba năm rồi.Bây giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy buồn cười.Lần nói chuyện đầu tiên của San San và Kang thật sự là dở khóc dở cười…
Khi ấy San San chỉ mới mười sáu tuổi,vẫn là một cô bé hồn nhiên ngây thơ,San San cũng vì bị Nguyệt Anh lừa mà lôi vào đây.
Năm ấy,trên Line có một trò chơi rất thú vị thế này:Bạn và một người khác trên Line cùng ấn nút “Start”và chọn một con số,xong sẽ có một loạt câu hỏi đưa ra giống như con số ấy,bạn bắt buộc phải trả lời thật chính xác vì trên đấy có người giám hộ(người quen)họ sẽ trực tiếp xác minh lại câu trả lời của bạn,sau một phút kết quả sẽ xuất hiện,nếu bạn và người ấy có hai số trùng,có cùng một sở thích thì người tổ chức sẽ công bố mối quan hệ của hai bạn lên trang chủ có nguy mô trên toàn thế giới.Mối quan hệ ấy có tên”Mình hẹn hò nhé!Vì tôi đã lỡ yêu em/anh mất rồi!”.
Bât kì ai có bản lĩnh đăng câu này lên trang xã hội thì đấy đúng là một “tấm gương” người dũng cảm và dám công bố rằng mình là “hoa đã có chủ,cấm động vào!”.Vì thế nó đối với San San là một sự xấu hổ lớn trong khi cô còn chưa có một mối tình để đời.
Vâng!Chắc bạn cũng đã quá rõ tốc độ truyền tin của trang mạng xã hội.Chỉ trong vẻn vẹn ba mươi giây,mối quan hệ của San San đã truyền hết cả “King”(Trường cấp ba nổi tiếng của Mĩ nơi San San từng học).
Biết phải làm sao đây,San San chỉ đành cắn răng chịu đựng.Và có lẽ bạn chưa biết đúng không,người đã gián tiếp”mai mối”Cho San San với anh chàng tên Kang kia chính là cô bạn “dễ thương”Nguyệt Anh.
San San chẳng hiểu được Nguyệt Anh đã “dụ dỗ”tên hacker kia thế nào mà hắn dám cả gan đi trộm tài khoản của cô,lúc ấy khi mọi tin tức được lan truyền xong xui,Nguyệt Anh đã bị San San dạy dỗ cho một trận ra trò,từ đó Nguyệt Anh cũng không dám nghịch tài khoản của San San nữa.
Nhưng về phía anh chàng kia thì sao?
Anh ta không hề có một lời phản bác nào,ngay cả một chữ cũng không lộ ra.San San bực tức liền nhắn tin cho anh ta nhưng anh chỉ trả lời duy nhất một câu”Họ đã cố công làm mọi chuyện thì cho dù có giải thích cũng không lây chuyển được tình thế”.
Vừa nghe xong San San bức xúc thật nhưng ngẫm nghĩ một hồi cô lại thấy nó rất đúng.
Phải!Họ đã cố tình làm vậy thì mình có nói gì cũng vô ích,thôi thì cứ yên lặng,để mọi chuyện tự nhiên mà lắng xuống.
Và đúng một năm sau,tin tức này mới thật sự biến mất khỏi Line nhưng nhiều lúc vẫn có người nhắc đến nó.
….
Kang”’Thời gian tới có thể anh không thể nói chuyện với em được nhiều như bây giờ”
San San hơi ngạc nhiên,cô nhấn một dòng chữ”Anh bận sao?”
Kang”Anh phải tìm người ấy”
Lin Boo”haha,anh cũng si tình không kém em đâu”.
Kang”Đúng vậy.Chúng ta chính là hai kẻ ngốc đa tình.”
Lin Boo”Đính chính lại nhé,em có si tình thật nhưng em không hề ngốc chút nào”-Lại tự mãn~
Anh cười một tiếng.
Kang”Cô bé ngốc,em không ngốc,chỉ là cái ngốc của em chưa đến lúc dùng thôi”
…………….
Bước ra khỏi khuôn viên của Black,San San với tâm trạng không thể nào vui hơn được nữa hí hoáy vừa đi vừa hát khẽ.Miệng nở nụ cười quyến rũ,những sinh viên đi lướt qua ai cũng phải ngoáy lại nhìn.
.Nhưng tất cả những gì họ có thể làm cũng chỉ là chiêm ngưỡng nhan sắc của San San chứ họ nào dám đến gần cô chứ.Vì họ vẫn còn yêu cuộc đời tươi đẹp này lắm!
San San không trở lại lớp mà đi thẳng đến bãi đỗ xe.Lấy chìa khóa xe nhấn cái”tít”rồi cô mở cửa bước vào, phóng xe như bay ra khỏi Black,bỏ lại đằng sau một đám khói mịt mù…
Đến gần biển,San San mới cho xe dừng lại..
Vừa bước vào Blue(tên xe)tâm trạng San San liền thay đổi.Cái nụ cười giả tạo vừa rồi bất chợt tạo thành những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên hai bên má.Cái nét mặt vui tươi ấy chính là cái sự đau khổ của cô ngay lúc này..
Chết tiệt!
San San đập mạnh tay vào cái vô lăng,dù biết nó vô tội nhưng cô thật sự không thể chịu đựng được nữa!
Nếu không phải lúc ấy san San đã kịp thời nhìn thấy người của Rack theo dõi cô thì San San đã không cần diễn sâu đến thế.
TD?Các người điều tra được đến cái tên này?Hay lắm Rack!
Ngươi thù hằn ta,ta quyết không đội trời chung với ngươi.
Ai cũng có thể nhắc đến hai từ TD với cô nhưng với Rack thì không.
Lấy người mà cô yêu nhất ra đùa giỡn,họ nghĩ cô ngu ngốc đến vậy sao?Vì yêu mà mù quáng,vì yêu mà không phân biệt được đó là trò đùa vô bổ của đám sát nhân đó.
Họ đánh giá Di San San cô quá thấp rồi!
Haha…
Lúc đầu San San còn nghĩ là do thượng đế đã thấy cô quá đáng thương nên đã thả anh ra để anh trở về bên cạnh cô nhưng thật sự là cô đã nhầm.
Thiên sứ?thượng đế?Họ làm gì có tồn tại.
Nếu họ thật sự tồn tại trên thế gian này thì trong suốt những năm qua họ nhất định đã nghe được lời cầu nguyện vào hằng đêm của cô.
Nếu họ có thật,họ nghe thấy lời cô nói thì ngay lúc này San San đã không phải đau khổ đến như vậy!
-Aaaaaaa!!!!!-San San hét lên.
Để cô đau khổ ngần ấy năm chưa đủ sao mà ngay cả lúc này cuộc sống lại bắt nạt cô nhiều đến vậy.
San San bước ra ngoài,để gió biển lùa vào tóc,mang đi mùi hương của nước,sự thanh tao của gió,con người quyết đoán của một thiên tài.San San ngay lúc này chính là một cô gái yếu mềm,đau thì khóc,buồn thì hét lên.
Cái vẻ ngạo mạn thường ngày đã bị gió biển cuốn đi mất rồi,có ai nhận ra được một Di San San với đôi mắt sưng đỏ lên,một Di San San với những giọt nước mắt tinh khôi lăn mãi trên gương mặt?
Cái cuộc đời này thật buồn cười,mới đấy cho con người ta hy vọng và cũng mới đấy,lấy đi tất cả khát khao lẫn niềm tin vào cuộc sống,lấy đi tất thảy,không để lại một tí nào dù đó là niềm hy vọng được nuôi lớn bằng sự tuyệt vọng!
Rồi San San bật cười thật lớn:
-Này gió!Cho ta theo ngươi,đến một nơi không có ai cả,chỉ có ta và ngươi,chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống thật tốt,thật yên bình.Ở nơi đó ta và ngươi cùng che chở cho nhau,ta và ngươi sẽ không phải lo nghĩ vì đều gì cả.Thật tốt,thật an yên,Có được không?
Cơn gió vừa lướt qua, bảo”Chúng ta là hai thế giới khác nhau,cô là con người,còn ta chỉ là một cơn gió.Ta bay đến nơi cùng trời cuối đất,ta cuốn đi tất cả,ta cuốn đi mọi nỗi đau,ta mang đi những giọt nước mắt và ta…cũng chỉ là ta mà thôi,một cơn gió đơn độc!”
Gió thoáng mỉm cười rồi bay đi mất…
Biển lặng,gió không cuốn sóng lên cao,sóng cũng yên mình thu lại trong một nỗi buồn thầm kín,lời của gió…biển đã nghe,sóng đã thấu,và ta…cũng không thể nói tiếp những gì sẽ xảy ra…
………….
Vừa về đến nhà San San liền quăng đôi giày lung tung lên sàn nhà,vức mọi thứ sang một bên, cô mở máy tính lên và lôi nó đến ghế sofa,mở trang mạng cô nhanh chóng vào Line-Phần mềm chat.
San San tìm ngay một cái tên quen thuộc và chỉ nhấn duy nhất một dòng chữ:”Em buồn!”
Trên màn hình máy tính liền xuất hiện một tin nhắn.
Kang:”Em ổn chứ?”
Lin Boo(tên trên trang chat của San San):”Không ổn đâu.”
Kang:”Hôm nay có chuyện không vui sao?Nói với anh được chứ?”
Lin Boo:”Em nhớ anh ấy”
Hơn năm phút sau tin nhắn mới hiển thị..
Kang:”Sao lại nhớ đến người ấy?”
Lin Boo”Em không biết.”
Lin Boo”Hôm nay.....họ lại đùa giỡn với tình cảm của em”
Kang”Em đang nói đến Rack ư?”
Lin Boo”Đúng vậy!Em đích thực không muốn động đến họ nhưng họ cứ khiến em phải tổn thương,em thật sự…thật sự…không chịu đựng được”
Kang”Cô bé ngốc!.Em cứ mặc cả đi. Không sao đâu.Anh luôn bên cạnh em.”
Lin Boo”…..!”
Kang”Đừng buồn.Anh tin nhất định người ấy sẽ đến bên cạnh em,vào một ngày không xa.Hãy đợi đến lúc đó,nhất định em sẽ cảm thấy những gì em đã và đang trải qua bây giờ không phải là vô nghĩa.”
Lin Boo”Em biết.Em đã đợi anh ấy hẳn mười năm,chẳng lẽ chỉ vài năm nữa mà em không đợi được.Em không tin anh ấy sẽ chạy trốn em suốt đời.”
Người bên kia bật cười.
Kang”Như thế mới là Lin Boo,một cô gái mạnh mẽ không bao giờ khuất phục trước khó khăn”
San San cảm thấy mình đã không còn buồn như lúc nãy nữa.Kang luôn là người tiếp cho cô động lực để bước tiếp.Là người luôn ủng hộ cô vô điều kiện dù hai người không hề quen biết nhau,thậm chí,San San chưa từng được nghe giọng nói của anh.Nhưng San San nghĩ anh chính là điển hình của một con người ấm áp,biết quan tâm đến người khác như chính cái tên”Kang”vậy.
San San quen Kang đã được ba năm rồi.Bây giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy buồn cười.Lần nói chuyện đầu tiên của San San và Kang thật sự là dở khóc dở cười…
Khi ấy San San chỉ mới mười sáu tuổi,vẫn là một cô bé hồn nhiên ngây thơ,San San cũng vì bị Nguyệt Anh lừa mà lôi vào đây.
Năm ấy,trên Line có một trò chơi rất thú vị thế này:Bạn và một người khác trên Line cùng ấn nút “Start”và chọn một con số,xong sẽ có một loạt câu hỏi đưa ra giống như con số ấy,bạn bắt buộc phải trả lời thật chính xác vì trên đấy có người giám hộ(người quen)họ sẽ trực tiếp xác minh lại câu trả lời của bạn,sau một phút kết quả sẽ xuất hiện,nếu bạn và người ấy có hai số trùng,có cùng một sở thích thì người tổ chức sẽ công bố mối quan hệ của hai bạn lên trang chủ có nguy mô trên toàn thế giới.Mối quan hệ ấy có tên”Mình hẹn hò nhé!Vì tôi đã lỡ yêu em/anh mất rồi!”.
Bât kì ai có bản lĩnh đăng câu này lên trang xã hội thì đấy đúng là một “tấm gương” người dũng cảm và dám công bố rằng mình là “hoa đã có chủ,cấm động vào!”.Vì thế nó đối với San San là một sự xấu hổ lớn trong khi cô còn chưa có một mối tình để đời.
Vâng!Chắc bạn cũng đã quá rõ tốc độ truyền tin của trang mạng xã hội.Chỉ trong vẻn vẹn ba mươi giây,mối quan hệ của San San đã truyền hết cả “King”(Trường cấp ba nổi tiếng của Mĩ nơi San San từng học).
Biết phải làm sao đây,San San chỉ đành cắn răng chịu đựng.Và có lẽ bạn chưa biết đúng không,người đã gián tiếp”mai mối”Cho San San với anh chàng tên Kang kia chính là cô bạn “dễ thương”Nguyệt Anh.
San San chẳng hiểu được Nguyệt Anh đã “dụ dỗ”tên hacker kia thế nào mà hắn dám cả gan đi trộm tài khoản của cô,lúc ấy khi mọi tin tức được lan truyền xong xui,Nguyệt Anh đã bị San San dạy dỗ cho một trận ra trò,từ đó Nguyệt Anh cũng không dám nghịch tài khoản của San San nữa.
Nhưng về phía anh chàng kia thì sao?
Anh ta không hề có một lời phản bác nào,ngay cả một chữ cũng không lộ ra.San San bực tức liền nhắn tin cho anh ta nhưng anh chỉ trả lời duy nhất một câu”Họ đã cố công làm mọi chuyện thì cho dù có giải thích cũng không lây chuyển được tình thế”.
Vừa nghe xong San San bức xúc thật nhưng ngẫm nghĩ một hồi cô lại thấy nó rất đúng.
Phải!Họ đã cố tình làm vậy thì mình có nói gì cũng vô ích,thôi thì cứ yên lặng,để mọi chuyện tự nhiên mà lắng xuống.
Và đúng một năm sau,tin tức này mới thật sự biến mất khỏi Line nhưng nhiều lúc vẫn có người nhắc đến nó.
….
Kang”’Thời gian tới có thể anh không thể nói chuyện với em được nhiều như bây giờ”
San San hơi ngạc nhiên,cô nhấn một dòng chữ”Anh bận sao?”
Kang”Anh phải tìm người ấy”
Lin Boo”haha,anh cũng si tình không kém em đâu”.
Kang”Đúng vậy.Chúng ta chính là hai kẻ ngốc đa tình.”
Lin Boo”Đính chính lại nhé,em có si tình thật nhưng em không hề ngốc chút nào”-Lại tự mãn~
Anh cười một tiếng.
Kang”Cô bé ngốc,em không ngốc,chỉ là cái ngốc của em chưa đến lúc dùng thôi”
…………….
/11
|