- Hả?? Hoàng tử biến thái?? – Như Ngọc nhìn cô, mắt chữ A mồm chữ O.
- Ờ.. Đẹp trai lắm, nhưng biến thái vô cùng, nụ hôn đầu của tao... huhuhu... – Cô đập bàn một cái sau đó gục đầu xuống khóc.
Như Ngọc giật giật khoé miệng, liếc nhìn xung quanh, nói nhỏ:
- Này, mọi người đang nhìn chúng ta đấy!
Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đang ở trong canteen trường. Đúng thật, ai cũng nhìn sang bàn cô với ánh mắt như muốn nói: "Có phải là người trái đất không thế?" T.T
Như Ngọc giật giật tay áo cô, giọng bỗng trở nên ngọt ngào đáng sợ:
- Này, tối nay Di rảnh không, đi đến chỗ này với Ngọc chút nhá – Chớp chớp mắt
- Khụ..khụ.. – Ho sặc sụa – Mày vừa ăn trúng cái gì à?
- Ăn ăn cái đầu mày! Có đi không thì bảo?
- Ơ hay.. Nhờ vả người khác mà dám giở cái giọng đó ra hả?
- Ai bảo nói ngọt không nghe, thôi đi đi mà ~
- Mà đi đâu?
- Đi rồi biết ^^
- Không!
- Đi mà..
- Không! Nói đi
- Thì đi.. gặp.. bạn tao
- Trai hay gái?
- Trai
- Tao không đi
- Thôi mà.. Coi như là mày thương tao.. Chẳng lẽ mày muốn bạn thân mày ế suốt đời sao.. Huhu
- Thôi được rồi! Nhưng chỉ lần này thôi đấy nhá!
- Hí hí. Yêu mày nhất.. Moaz moaz
- Gớm quá xê ra!
....
7:00 p.m
Thiên Di mặc một chiếc áo pul đen rộng thùng thình có in hình con mèo trắng to oạch, chiếc quần jean đen được mài vô số vết rách, đôi giày bata cũng đen nốt, tóc buộc cao, vài sợ tóc mai rũ xuống cổ. Đang đi xuống cầu thang đã thấy Như Ngọc ngồi bên sofa với bố, Thiên Di mỉm cười chạy tới:
- Papa, tụi con ra ngoài chút nha ^^
- Ừ, đi nhớ về sớm. – Bố Thiên Di cười hiền, nói.
- Vâng ạh. – Cô và Ngọc đồng thanh sau đó hí hửng kéo nhau ra cửa
Trước nhà đã có sẵn xe của nhà Ngọc, một bác đứng tuổi trong xe bước ra, giọng điệu cung kính:
- Mời các tiểu thư lên xe.
Cô và Ngọc lên xe, sau vài phút, chiếc xe dừng trước một quán karaoke khoảng 20 tầng.
Ngọc hí hửng kéo Thiên Di bước xuống, không quên dặn dò bác tài xế:
- Bác về trước đi. Chút tôi gọi.
Sau đó kéo cô đi thẳng vào. Đi loanh quanh một hồi, Ngọc cũng tìm được phòng, vừa mở cửa ra, tiếng nhạc xập xình chói tai đã vang vào tới tận màng nhĩ, có cần mở to vậy không -_-
Bên trong có 3 trai 1 gái, cô gái mặc một bộ váy cúp ngực vô cùng thiếu vải, ngắn cũn cỡn, đang ngồi giữa 2 cậu con trai, uốn éo (-_-"). Cậu bạn còn lại thấy cô và Ngọc thì cười toe toét, chạy ra dẫn vào.
Còn cô, thì đã đơ từ đời nào rồi. Lí do? Bởi vì cái tên hoàng tử biến thái mà cô căm hận, đêm đêm nguyền rủa hắn ra đường xe đụng, ở nhà nhà sập, đi du lịch gặp thiên tai như độg đất, sóng thần... chẳng hạn, lại đang ngồi chễm chệ ở kia.!
Mặt đỏ bừng bừng, cô nắm chặt tay, nghiến răng bước vào. Tắt nhạc, bật hết điện trong phòng lên. Căn phòng bỗng trở nên sáng sủa và yên tĩnh. Mọi người còn đang nhìn cô như sinh vật lạ thì cô đã đến trước mặt tên hoàng tử, cầm ly rượu gần đó hất thẳng vào mặt hắn ta. o.O"
- Đồ khốn! Sao anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi?? Còn dám sờ mó tôi nữa? Anh là tên dâm tặc, bẩn bựa nhất tôi từng gặp đấy! – Cô nói như hét vào mặt hắn, đáy mắt hiện rõ sự tức giận tột cùng.
Cả căn phòng như hoá đá, dường như chẳng nghe thấy tiếng thở của người nào luôn @@
Sau vài phút bất động, tên hoàng tử mới đưa ánh mắt lạnh băng nhìn cô, đáy mắt ánh lên vài tia tức giận. Anh từ tốn nói:
- Xin lỗi, hình như cô lầm người rồi. Tôi chưa gặp cô bao giờ!
Máu nóng trong người cô tăng cao như núi lửa phun trào, mặt càng lúc càng đỏ hơn ( trông dễ thương kinh khủng ^^) cô đưa tay lên..
Chát!
Tiếng tát chói tai vang lên, khuôn mặt điển trai của hoàng tử hằn rõ năm ngón tay của cô. Anh ta khẽ nhíu mày, tức giận nhìn cô, sau đó quay sang cậu bạn hồi nãy, nói:
- Từ đầu tớ đã nói không đi rồi. Còn đám bạn nữ này của cậu, thật sự.. không có đầu óc.
Không.. Không có đầu óc??
Sau đó định quay người đi thì bị tên kia níu lại, gương mặt tên đó lộ rõ vẻ khó xử, hắn nhìn cô, rồi nhìn hoàng tử, sau đó.. nhìn Ngọc.
Dường như hiểu ý, Ngọc tiến tới kéo cô ra, nói khẽ với gương mặt nhăn nhó đến tội:
- Tao xin mày đấy. Buổi đi chơi đầu tiên của tao không lẽ lại bị phá hỏng như này.
Thiên Di nhìn Ngọc, lại thở dài, thôi được.
Còn về phía tên hoàng tử cũng ngồi lại, chắc là tên kia năn nỉ dữ quá.
Rồi hắn quay sang cô, cười cười giải thích:
- Hình như có sự nhầm lẫn. Có thể em nhầm cậu ấy với ai rồi.
Cô khẽ liếc sang hắn.
- Đây là Gia Bảo, cậu ấy là đội trưởng đội karate của bọn anh, nổi tiếng đẹp trai, ấm áp nhưng lại rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hôm nay cũng vậy, do bọn anh năn nỉ dữ quá nên cậu ấy mới tham gia buổi đi chơi hôm nay thôi. – Tên đó nói một tràng sau đó nhìn cô chờ đợi
Đúng thật.. Tên này có đôi mắt màu hổ phách, còn tên hoàng tử biến thái kia lại có đôi mắt sắc lạnh màu xanh lam.
Ashh.. Sao cô lại không nhận ra từ đầu nhỉ?
Vậy là trách nhầm người tốt rồi -_-
Nhưng quả thật rất giống nhau a ~~
Không nhầm mới lạ.
Sau đó tiếng nhạc chói tai kia lại được mở lên hết cỡ. Cái tai của cô @@
Bây giờ Ngọc đang ngồi với tên kia, bắt buộc cô phải ngồi với anh rồi. Mọi người đều vừa hát vừa cười nói, chỉ cô với anh là ngồi im như tượng, nhưng chỉ có cô là căng thẳng thôi, đôi khi cô lại đưa mắt nhìn sang anh.
Đẹp quá, như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, mái tóc bồng bềnh hơi ướt nước (vì hồi nãy cô hất nguyên li rượu mà -_-) sống mũi thẳng, cao, đôi mắt với hành mi dài đến nỗi con gái cũng phải ghen tỵ đang khẽ khép lại, dưới chiếc cằm còn vương vài giọt nước.
Cô không kìm được bèn lấy chiếc khăn tay... lau mặt cho anh. o.O"
Anh khẽ giật mình nhìn sang, cô sợ hãi rụt tay lại. Khoé môi anh hơi nâng lên nhưng rồi lại hạ xuống, tựa đầu vào tường, đôi mắt khép lại hờ hững.
9:00 p.m
Cô cùng Ngọc lên xe về nhà, suốt quãng thời gian ngồi trong xe cô không nói một lời nào, nhìn ra cửa kính, đôi lúc lại khẽ thở dài. Ngọc nhìn cô, lắc đầu.
-------------------------------------------------------
End chap 2 ^^
- Ờ.. Đẹp trai lắm, nhưng biến thái vô cùng, nụ hôn đầu của tao... huhuhu... – Cô đập bàn một cái sau đó gục đầu xuống khóc.
Như Ngọc giật giật khoé miệng, liếc nhìn xung quanh, nói nhỏ:
- Này, mọi người đang nhìn chúng ta đấy!
Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đang ở trong canteen trường. Đúng thật, ai cũng nhìn sang bàn cô với ánh mắt như muốn nói: "Có phải là người trái đất không thế?" T.T
Như Ngọc giật giật tay áo cô, giọng bỗng trở nên ngọt ngào đáng sợ:
- Này, tối nay Di rảnh không, đi đến chỗ này với Ngọc chút nhá – Chớp chớp mắt
- Khụ..khụ.. – Ho sặc sụa – Mày vừa ăn trúng cái gì à?
- Ăn ăn cái đầu mày! Có đi không thì bảo?
- Ơ hay.. Nhờ vả người khác mà dám giở cái giọng đó ra hả?
- Ai bảo nói ngọt không nghe, thôi đi đi mà ~
- Mà đi đâu?
- Đi rồi biết ^^
- Không!
- Đi mà..
- Không! Nói đi
- Thì đi.. gặp.. bạn tao
- Trai hay gái?
- Trai
- Tao không đi
- Thôi mà.. Coi như là mày thương tao.. Chẳng lẽ mày muốn bạn thân mày ế suốt đời sao.. Huhu
- Thôi được rồi! Nhưng chỉ lần này thôi đấy nhá!
- Hí hí. Yêu mày nhất.. Moaz moaz
- Gớm quá xê ra!
....
7:00 p.m
Thiên Di mặc một chiếc áo pul đen rộng thùng thình có in hình con mèo trắng to oạch, chiếc quần jean đen được mài vô số vết rách, đôi giày bata cũng đen nốt, tóc buộc cao, vài sợ tóc mai rũ xuống cổ. Đang đi xuống cầu thang đã thấy Như Ngọc ngồi bên sofa với bố, Thiên Di mỉm cười chạy tới:
- Papa, tụi con ra ngoài chút nha ^^
- Ừ, đi nhớ về sớm. – Bố Thiên Di cười hiền, nói.
- Vâng ạh. – Cô và Ngọc đồng thanh sau đó hí hửng kéo nhau ra cửa
Trước nhà đã có sẵn xe của nhà Ngọc, một bác đứng tuổi trong xe bước ra, giọng điệu cung kính:
- Mời các tiểu thư lên xe.
Cô và Ngọc lên xe, sau vài phút, chiếc xe dừng trước một quán karaoke khoảng 20 tầng.
Ngọc hí hửng kéo Thiên Di bước xuống, không quên dặn dò bác tài xế:
- Bác về trước đi. Chút tôi gọi.
Sau đó kéo cô đi thẳng vào. Đi loanh quanh một hồi, Ngọc cũng tìm được phòng, vừa mở cửa ra, tiếng nhạc xập xình chói tai đã vang vào tới tận màng nhĩ, có cần mở to vậy không -_-
Bên trong có 3 trai 1 gái, cô gái mặc một bộ váy cúp ngực vô cùng thiếu vải, ngắn cũn cỡn, đang ngồi giữa 2 cậu con trai, uốn éo (-_-"). Cậu bạn còn lại thấy cô và Ngọc thì cười toe toét, chạy ra dẫn vào.
Còn cô, thì đã đơ từ đời nào rồi. Lí do? Bởi vì cái tên hoàng tử biến thái mà cô căm hận, đêm đêm nguyền rủa hắn ra đường xe đụng, ở nhà nhà sập, đi du lịch gặp thiên tai như độg đất, sóng thần... chẳng hạn, lại đang ngồi chễm chệ ở kia.!
Mặt đỏ bừng bừng, cô nắm chặt tay, nghiến răng bước vào. Tắt nhạc, bật hết điện trong phòng lên. Căn phòng bỗng trở nên sáng sủa và yên tĩnh. Mọi người còn đang nhìn cô như sinh vật lạ thì cô đã đến trước mặt tên hoàng tử, cầm ly rượu gần đó hất thẳng vào mặt hắn ta. o.O"
- Đồ khốn! Sao anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi?? Còn dám sờ mó tôi nữa? Anh là tên dâm tặc, bẩn bựa nhất tôi từng gặp đấy! – Cô nói như hét vào mặt hắn, đáy mắt hiện rõ sự tức giận tột cùng.
Cả căn phòng như hoá đá, dường như chẳng nghe thấy tiếng thở của người nào luôn @@
Sau vài phút bất động, tên hoàng tử mới đưa ánh mắt lạnh băng nhìn cô, đáy mắt ánh lên vài tia tức giận. Anh từ tốn nói:
- Xin lỗi, hình như cô lầm người rồi. Tôi chưa gặp cô bao giờ!
Máu nóng trong người cô tăng cao như núi lửa phun trào, mặt càng lúc càng đỏ hơn ( trông dễ thương kinh khủng ^^) cô đưa tay lên..
Chát!
Tiếng tát chói tai vang lên, khuôn mặt điển trai của hoàng tử hằn rõ năm ngón tay của cô. Anh ta khẽ nhíu mày, tức giận nhìn cô, sau đó quay sang cậu bạn hồi nãy, nói:
- Từ đầu tớ đã nói không đi rồi. Còn đám bạn nữ này của cậu, thật sự.. không có đầu óc.
Không.. Không có đầu óc??
Sau đó định quay người đi thì bị tên kia níu lại, gương mặt tên đó lộ rõ vẻ khó xử, hắn nhìn cô, rồi nhìn hoàng tử, sau đó.. nhìn Ngọc.
Dường như hiểu ý, Ngọc tiến tới kéo cô ra, nói khẽ với gương mặt nhăn nhó đến tội:
- Tao xin mày đấy. Buổi đi chơi đầu tiên của tao không lẽ lại bị phá hỏng như này.
Thiên Di nhìn Ngọc, lại thở dài, thôi được.
Còn về phía tên hoàng tử cũng ngồi lại, chắc là tên kia năn nỉ dữ quá.
Rồi hắn quay sang cô, cười cười giải thích:
- Hình như có sự nhầm lẫn. Có thể em nhầm cậu ấy với ai rồi.
Cô khẽ liếc sang hắn.
- Đây là Gia Bảo, cậu ấy là đội trưởng đội karate của bọn anh, nổi tiếng đẹp trai, ấm áp nhưng lại rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hôm nay cũng vậy, do bọn anh năn nỉ dữ quá nên cậu ấy mới tham gia buổi đi chơi hôm nay thôi. – Tên đó nói một tràng sau đó nhìn cô chờ đợi
Đúng thật.. Tên này có đôi mắt màu hổ phách, còn tên hoàng tử biến thái kia lại có đôi mắt sắc lạnh màu xanh lam.
Ashh.. Sao cô lại không nhận ra từ đầu nhỉ?
Vậy là trách nhầm người tốt rồi -_-
Nhưng quả thật rất giống nhau a ~~
Không nhầm mới lạ.
Sau đó tiếng nhạc chói tai kia lại được mở lên hết cỡ. Cái tai của cô @@
Bây giờ Ngọc đang ngồi với tên kia, bắt buộc cô phải ngồi với anh rồi. Mọi người đều vừa hát vừa cười nói, chỉ cô với anh là ngồi im như tượng, nhưng chỉ có cô là căng thẳng thôi, đôi khi cô lại đưa mắt nhìn sang anh.
Đẹp quá, như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, mái tóc bồng bềnh hơi ướt nước (vì hồi nãy cô hất nguyên li rượu mà -_-) sống mũi thẳng, cao, đôi mắt với hành mi dài đến nỗi con gái cũng phải ghen tỵ đang khẽ khép lại, dưới chiếc cằm còn vương vài giọt nước.
Cô không kìm được bèn lấy chiếc khăn tay... lau mặt cho anh. o.O"
Anh khẽ giật mình nhìn sang, cô sợ hãi rụt tay lại. Khoé môi anh hơi nâng lên nhưng rồi lại hạ xuống, tựa đầu vào tường, đôi mắt khép lại hờ hững.
9:00 p.m
Cô cùng Ngọc lên xe về nhà, suốt quãng thời gian ngồi trong xe cô không nói một lời nào, nhìn ra cửa kính, đôi lúc lại khẽ thở dài. Ngọc nhìn cô, lắc đầu.
-------------------------------------------------------
End chap 2 ^^
/28
|