Cả bốn người chúng tôi được tách nhau ra để lấy lời khai. Trước đó, tôi đã từng dặn dò thật kĩ, những điều nào Shirin được nói cho cảnh sát biết, những điều nào thì không. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo, với tinh thần hiện tại của chị, lỡ lời sẽ là một chuyện khó tránh khỏi.
“Cậu Yosuke, bạn gái tôi là... một fan trung thành của cậu, cậu có thể cho tôi xin chữ kí được chứ?
“A...vâng...” Tôi gật đầu tươi rói.
“Mà...cậu có người yêu thật rồi à?”
“Hả? Dạ?” Trước câu hỏi này của anh ta, tôi hơi sững người lại một chút. Hình ảnh đầu tiên mà tôi nghĩ đến trong đầu chính là Sakura cô, với nụ cười nửa miệng cùng dáng điệu khoanh tay ung dung. Ừ thì…nghĩ đến Sakura cũng đúng thôi, bởi vì tôi và cô đang bị hiểu nhầm là có tình cảm với nhau cơ mà…
“Trên báo...”
“À...cái đó...”
“Nếu cậu có người yêu thì thật tốt, có thể lúc ấy bạn gái tôi sẽ bớt cuồng cậu, và có nhiều thời gian bên tôi hơn...aiz...”
“Vâng...” Bản thân đang muốn phủ định, nhưng khi nghe anh ta nói, tôi chỉ còn biết cười trừ.
Anh nhân viên cảnh sát nhận lấy chữ ký từ tay tôi. Ban đầu còn cười cười, ngay sau đó liền hắng giọng. “Ehèm...mời cậu khai báo về thân phận của mình.”
“Vâng.” Anh ta đã biết tôi là ai, nhưng do đây là một thủ tục, tôi đành lòng làm theo. “Tôi là Yosuke Kuro, 17 tuổi. Bạn của chị Hanazuki Shirin, còn Moda Akemi là bạn thân của chị ấy.”
“Vào thời điểm 1-3h sáng, cậu đã làm gì? Ở đâu?”
“Ở nhà và ngủ.” Sự thật là như vậy. Cho đến 4h, tôi mới ra ngoài vì cuộc gọi “kinh hoàng” của Shirin. Ngay sau đó, mọi rắc rối đã bắt đầu xảy ra cho đến tận giờ, và có thể sẽ chưa kết thúc được trong những ngày tới.
“Mối quan hệ giữa cậu và nạn nhân vẫn tốt đẹp chứ?”
“Tốt đẹp ư?” Dù Moda chết là một sự cố rất đáng tiếc, nhưng những gì chị ta làm cho người bạn thân Sakura của tôi khi còn sống, tôi vẫn còn nhớ như in. “Thực tình thì tôi không hề ưa chị ta.”
“Tại sao?”
“Rất lẳng lơ,” Tôi nhún vai. “hơi kiêu kỳ và đanh đá...tôi nghĩ là thế.” Nếu tôi và Shirin không quen biết nhau từ trước, có lẽ tôi cũng đã xếp chị vào dạng con gái không nên đụng vào như Moda rồi. “Nhưng chắc là chị đã tự tử.” Tôi góp ý.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Vì lúc trước, có... ai đó đã chơi khăm chị bằng cách... tung clip nóng của chị lên màn hình chiếu của trường và các trang mạng.” Hình như tôi đã nói hớ rồi thì phải. Liệu rằng…vị cảnh sát này có hỏi ai là người đã chơi khăm chị ta không? “Có lẽ do quá xấu hổ với người đời…nên chị chọn cách này chăng?”
“Gần đây nạn nhân có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Thù á?” Chớp chớp. “Tôi nghĩ là rất nhiều.”
“Điển hình?” Nếu tôi khai ra, nhất định sẽ gây bất lợi cho cô ấy. Nhưng, dẫu sao cô cũng đã nói với cảnh sát từ trước rồi. “Là...Kobayashi Sakura, bạn thân của tôi.”
“...”
Cùng lúc đó...
[Hanazuki Shirin’s focus]
“...”
“Lúc ấy tôi đang...ngủ.” Shirin e dè trả lời, hai tay đan chặt vào nhau, bắt đầu nắn nắn bóp bóp. Đó là triệu chứng của những kẻ đau khổ hoặc thấp thỏm lo âu.
“Hình như trên tay cô có dính máu?” Nhân viên cảnh sát chỉ vào ngón tay có một vết đỏ nhỏ thẫm màu chưa kịp gột rửa trên bàn tay chị.
“A...không...tôi không có cảm giác đau, đó chỉ là màu sơn đỏ mà tôi vô tình quệt phải.”
“Ừm...” Nhân viên cảnh sát gật gù, rồi quay lại chủ đề chính. “Cô có để ý thấy dạo gần đây biểu hiện của nạn nhân có gì lạ không?”
“Akemi rất suy sụp tinh thần...hức...” Chị khóc, bắt buộc nhân viên cảnh sát phải lấy khăn mùi xoa từ túi áo mình đưa cho chị dùng.
“Vì không vượt qua được kỳ thi cuối kỳ?”
“Không... hức...vì có người đã chơi khăm cậu ấy.... Nhưng tôi chắc chắn đó chính là Kobayashi Sakura, nó rất ghét tôi và Akemi.”
“Vì sao?”
“Tôi...và Kobayashi...đang tranh giành một đứa con trai...”
“Phiền cô kể rõ hơn một chút.”
“...”
...
Cùng lúc...
[Kobayashi Sakura’s focus]
...
“Cô có mối quan hệ gì với nạn nhân?” Sakura được đích thân vị cảnh sát trưởng lấy lời khai. Quả là cô vô cùng được “ưu ái”.
“Rắc rối, lằng nhằng. Hãy dựa vào lời khai của kẻ khác.”
“...” Dù có khó chịu trong lòng vì sự vô lễ này của Sakura, nhưng ông vẫn gật đầu chấp thuận.
“Như trước đó, cô đã nói hai người là kẻ thù, vậy thì tại sao?”
“Chị ta gây sự với tôi không nguyên do.”
“Cụ thể hơn được chứ? Nạn nhân đã làm gì cô?”
“...Tôi có quyền giữ im lặng.”
“Ok.” Vị cảnh sát trưởng gật gù, và anh cảnh sát đứng bên cạnh vẫn cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ tay. “Vào khoảng thời gian từ 1 đến 3 giờ sáng, cô đã làm gì?”
“Ngủ.”
“Vậy là không có bằng chứng ngoại phạm...” Ông ta lẩm bẩm, nhưng dù nói nhỏ cỡ nào, cô vẫn nghe thấy... “Thế tại sao bìa thư của cô lại có mặt ở hiện trường?”
“...Không biết.”
“Cô có từng đưa một bìa thư chưa được viết tên nhãn cho ai không?”
“...Chưa bao giờ.”
“...Dựa vào độ thâm của vệt máu trên bìa thư, chắc chắn rằng nó đã có mặt ở đó khi xác nạn nhân rơi xuống. Nhưng từ chiều hôm trước, sân trường đã được làm sạch bởi lao công rồi, việc một mẩu giấy xuất hiện ở đó sau khi đã quét dọn kỹ lưỡng là không hợp lý. Như vậy, bìa thư chỉ có thể rơi ra cùng lúc với cái xác thôi chứ nhỉ?”
“...” Sakura nhìn vị cảnh sát trưởng một lúc rồi cũng nhếch môi cười. “Cũng không chứng minh được gì. Cho dù đây là một vụ tự sát hay giết người, Moda hoặc ai đó có thể ăn cắp bìa thư và giá hoạ cho tôi...”
“Nhưng cô nên biết rằng, nếu đây là một vụ giết người, nghi phạm lớn nhất vẫn là cô.”
“...” Sakura chỉ cười nhạt. Bọn họ đang nghi ngờ cô ư? Tất cả cũng chỉ là nghi ngờ, họ sẽ chẳng thể làm gì được hơn nữa.
...
[Saito Suichi’s focus]
“Cậu là ai? Và là gì với nạn nhân?”
“Saito Suichi, 17t. Nạn nhân là bạn của bạn của bạn của tôi.”
“...” Anh nhân viên cảnh sát chớp mắt nhìn hắn. “Phiền cậu nói rõ hơn một chút.”
“Àiz. Nghe này. Moda là bạn của Hanazuki, Hanazuki là bạn của Kuro, Kuro là bạn của Sakura, Sakura là bạn của tôi... Hiểu chưa?
“A à rồi rồi. Đã hiểu. (_ __’)” Anh ta xoa xoa thái dương, chịu trói trước màn dạo đầu của cậu trai khôi ngô mà cực kì lém lỉnh này. “Thế ở thời điểm nạn nhân tử vong, anh đã làm gì?”
“Dĩ nhiên là một giấc ngủ an lành.” Hắn chép miệng, chống tay lên cằm thể hiện thái độ chán ngắt cho những câu hỏi vô vị từ phía cảnh sát. “Mấy người cũng hỏi lạ thiệt, hơn hai giờ sáng chỉ ngủ thôi chứ ra ngoài làm gì?”
Anh vừa hỏi vừa cầm bút ghi chép tỉ mỉ từng lời mà Saito đã nói. “Ra ngoài để giết chết nạn nhân chứ làm gì.” Anh dè bĩu. “Thế, nạn nhân có xích mích với ai chăng?”
“Có, một người.” Hắn dè chừng nhìn anh cảnh sát. “Thật ra… đó là bạn của tôi, Sakura.”
“…”
…
Vì sự cố xảy ra nên trước khi vào học, trường Harrod bắt loa yêu cầu học sinh đến hội trường lớn, thực hiện những phút mặc niệm cho cô bạn xấu số. Tôi cùng đi với Shirin. Tôi nghĩ, Sakura và Saito cũng đi cùng nhau. Nhưng không phải thế, tôi chỉ nhìn thấy hắn, còn cô ấy đã lặn mất tăm đâu đó.
“Này Saito!” Tôi vẫy hắn lại. “Sakura đâu rồi?”
Hắn nhoẻn miệng cười đầy thú vị. Hơi nghiêng đầu nhìn tôi, hắn đáp. “Cô ấy…đi làm việc cần làm thôi.” Sau khi để lại câu nói vô cùng ẩn ý, Saito lách người và mất hút trong đám đông. Ý hắn là gì kia chứ? ‘làm việc cần làm’ ư? Tôi khó hiểu trông vào nơi hắn vừa biến mất, bọn người này, thật sự khiến tôi không tài nào nắm bắt được.
…
----END CHAP 22----
“Cậu Yosuke, bạn gái tôi là... một fan trung thành của cậu, cậu có thể cho tôi xin chữ kí được chứ?
“A...vâng...” Tôi gật đầu tươi rói.
“Mà...cậu có người yêu thật rồi à?”
“Hả? Dạ?” Trước câu hỏi này của anh ta, tôi hơi sững người lại một chút. Hình ảnh đầu tiên mà tôi nghĩ đến trong đầu chính là Sakura cô, với nụ cười nửa miệng cùng dáng điệu khoanh tay ung dung. Ừ thì…nghĩ đến Sakura cũng đúng thôi, bởi vì tôi và cô đang bị hiểu nhầm là có tình cảm với nhau cơ mà…
“Trên báo...”
“À...cái đó...”
“Nếu cậu có người yêu thì thật tốt, có thể lúc ấy bạn gái tôi sẽ bớt cuồng cậu, và có nhiều thời gian bên tôi hơn...aiz...”
“Vâng...” Bản thân đang muốn phủ định, nhưng khi nghe anh ta nói, tôi chỉ còn biết cười trừ.
Anh nhân viên cảnh sát nhận lấy chữ ký từ tay tôi. Ban đầu còn cười cười, ngay sau đó liền hắng giọng. “Ehèm...mời cậu khai báo về thân phận của mình.”
“Vâng.” Anh ta đã biết tôi là ai, nhưng do đây là một thủ tục, tôi đành lòng làm theo. “Tôi là Yosuke Kuro, 17 tuổi. Bạn của chị Hanazuki Shirin, còn Moda Akemi là bạn thân của chị ấy.”
“Vào thời điểm 1-3h sáng, cậu đã làm gì? Ở đâu?”
“Ở nhà và ngủ.” Sự thật là như vậy. Cho đến 4h, tôi mới ra ngoài vì cuộc gọi “kinh hoàng” của Shirin. Ngay sau đó, mọi rắc rối đã bắt đầu xảy ra cho đến tận giờ, và có thể sẽ chưa kết thúc được trong những ngày tới.
“Mối quan hệ giữa cậu và nạn nhân vẫn tốt đẹp chứ?”
“Tốt đẹp ư?” Dù Moda chết là một sự cố rất đáng tiếc, nhưng những gì chị ta làm cho người bạn thân Sakura của tôi khi còn sống, tôi vẫn còn nhớ như in. “Thực tình thì tôi không hề ưa chị ta.”
“Tại sao?”
“Rất lẳng lơ,” Tôi nhún vai. “hơi kiêu kỳ và đanh đá...tôi nghĩ là thế.” Nếu tôi và Shirin không quen biết nhau từ trước, có lẽ tôi cũng đã xếp chị vào dạng con gái không nên đụng vào như Moda rồi. “Nhưng chắc là chị đã tự tử.” Tôi góp ý.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Vì lúc trước, có... ai đó đã chơi khăm chị bằng cách... tung clip nóng của chị lên màn hình chiếu của trường và các trang mạng.” Hình như tôi đã nói hớ rồi thì phải. Liệu rằng…vị cảnh sát này có hỏi ai là người đã chơi khăm chị ta không? “Có lẽ do quá xấu hổ với người đời…nên chị chọn cách này chăng?”
“Gần đây nạn nhân có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Thù á?” Chớp chớp. “Tôi nghĩ là rất nhiều.”
“Điển hình?” Nếu tôi khai ra, nhất định sẽ gây bất lợi cho cô ấy. Nhưng, dẫu sao cô cũng đã nói với cảnh sát từ trước rồi. “Là...Kobayashi Sakura, bạn thân của tôi.”
“...”
Cùng lúc đó...
[Hanazuki Shirin’s focus]
“...”
“Lúc ấy tôi đang...ngủ.” Shirin e dè trả lời, hai tay đan chặt vào nhau, bắt đầu nắn nắn bóp bóp. Đó là triệu chứng của những kẻ đau khổ hoặc thấp thỏm lo âu.
“Hình như trên tay cô có dính máu?” Nhân viên cảnh sát chỉ vào ngón tay có một vết đỏ nhỏ thẫm màu chưa kịp gột rửa trên bàn tay chị.
“A...không...tôi không có cảm giác đau, đó chỉ là màu sơn đỏ mà tôi vô tình quệt phải.”
“Ừm...” Nhân viên cảnh sát gật gù, rồi quay lại chủ đề chính. “Cô có để ý thấy dạo gần đây biểu hiện của nạn nhân có gì lạ không?”
“Akemi rất suy sụp tinh thần...hức...” Chị khóc, bắt buộc nhân viên cảnh sát phải lấy khăn mùi xoa từ túi áo mình đưa cho chị dùng.
“Vì không vượt qua được kỳ thi cuối kỳ?”
“Không... hức...vì có người đã chơi khăm cậu ấy.... Nhưng tôi chắc chắn đó chính là Kobayashi Sakura, nó rất ghét tôi và Akemi.”
“Vì sao?”
“Tôi...và Kobayashi...đang tranh giành một đứa con trai...”
“Phiền cô kể rõ hơn một chút.”
“...”
...
Cùng lúc...
[Kobayashi Sakura’s focus]
...
“Cô có mối quan hệ gì với nạn nhân?” Sakura được đích thân vị cảnh sát trưởng lấy lời khai. Quả là cô vô cùng được “ưu ái”.
“Rắc rối, lằng nhằng. Hãy dựa vào lời khai của kẻ khác.”
“...” Dù có khó chịu trong lòng vì sự vô lễ này của Sakura, nhưng ông vẫn gật đầu chấp thuận.
“Như trước đó, cô đã nói hai người là kẻ thù, vậy thì tại sao?”
“Chị ta gây sự với tôi không nguyên do.”
“Cụ thể hơn được chứ? Nạn nhân đã làm gì cô?”
“...Tôi có quyền giữ im lặng.”
“Ok.” Vị cảnh sát trưởng gật gù, và anh cảnh sát đứng bên cạnh vẫn cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ tay. “Vào khoảng thời gian từ 1 đến 3 giờ sáng, cô đã làm gì?”
“Ngủ.”
“Vậy là không có bằng chứng ngoại phạm...” Ông ta lẩm bẩm, nhưng dù nói nhỏ cỡ nào, cô vẫn nghe thấy... “Thế tại sao bìa thư của cô lại có mặt ở hiện trường?”
“...Không biết.”
“Cô có từng đưa một bìa thư chưa được viết tên nhãn cho ai không?”
“...Chưa bao giờ.”
“...Dựa vào độ thâm của vệt máu trên bìa thư, chắc chắn rằng nó đã có mặt ở đó khi xác nạn nhân rơi xuống. Nhưng từ chiều hôm trước, sân trường đã được làm sạch bởi lao công rồi, việc một mẩu giấy xuất hiện ở đó sau khi đã quét dọn kỹ lưỡng là không hợp lý. Như vậy, bìa thư chỉ có thể rơi ra cùng lúc với cái xác thôi chứ nhỉ?”
“...” Sakura nhìn vị cảnh sát trưởng một lúc rồi cũng nhếch môi cười. “Cũng không chứng minh được gì. Cho dù đây là một vụ tự sát hay giết người, Moda hoặc ai đó có thể ăn cắp bìa thư và giá hoạ cho tôi...”
“Nhưng cô nên biết rằng, nếu đây là một vụ giết người, nghi phạm lớn nhất vẫn là cô.”
“...” Sakura chỉ cười nhạt. Bọn họ đang nghi ngờ cô ư? Tất cả cũng chỉ là nghi ngờ, họ sẽ chẳng thể làm gì được hơn nữa.
...
[Saito Suichi’s focus]
“Cậu là ai? Và là gì với nạn nhân?”
“Saito Suichi, 17t. Nạn nhân là bạn của bạn của bạn của tôi.”
“...” Anh nhân viên cảnh sát chớp mắt nhìn hắn. “Phiền cậu nói rõ hơn một chút.”
“Àiz. Nghe này. Moda là bạn của Hanazuki, Hanazuki là bạn của Kuro, Kuro là bạn của Sakura, Sakura là bạn của tôi... Hiểu chưa?
“A à rồi rồi. Đã hiểu. (_ __’)” Anh ta xoa xoa thái dương, chịu trói trước màn dạo đầu của cậu trai khôi ngô mà cực kì lém lỉnh này. “Thế ở thời điểm nạn nhân tử vong, anh đã làm gì?”
“Dĩ nhiên là một giấc ngủ an lành.” Hắn chép miệng, chống tay lên cằm thể hiện thái độ chán ngắt cho những câu hỏi vô vị từ phía cảnh sát. “Mấy người cũng hỏi lạ thiệt, hơn hai giờ sáng chỉ ngủ thôi chứ ra ngoài làm gì?”
Anh vừa hỏi vừa cầm bút ghi chép tỉ mỉ từng lời mà Saito đã nói. “Ra ngoài để giết chết nạn nhân chứ làm gì.” Anh dè bĩu. “Thế, nạn nhân có xích mích với ai chăng?”
“Có, một người.” Hắn dè chừng nhìn anh cảnh sát. “Thật ra… đó là bạn của tôi, Sakura.”
“…”
…
Vì sự cố xảy ra nên trước khi vào học, trường Harrod bắt loa yêu cầu học sinh đến hội trường lớn, thực hiện những phút mặc niệm cho cô bạn xấu số. Tôi cùng đi với Shirin. Tôi nghĩ, Sakura và Saito cũng đi cùng nhau. Nhưng không phải thế, tôi chỉ nhìn thấy hắn, còn cô ấy đã lặn mất tăm đâu đó.
“Này Saito!” Tôi vẫy hắn lại. “Sakura đâu rồi?”
Hắn nhoẻn miệng cười đầy thú vị. Hơi nghiêng đầu nhìn tôi, hắn đáp. “Cô ấy…đi làm việc cần làm thôi.” Sau khi để lại câu nói vô cùng ẩn ý, Saito lách người và mất hút trong đám đông. Ý hắn là gì kia chứ? ‘làm việc cần làm’ ư? Tôi khó hiểu trông vào nơi hắn vừa biến mất, bọn người này, thật sự khiến tôi không tài nào nắm bắt được.
…
----END CHAP 22----
/173
|