Cứ thế nói xong, liền lập tức xông vào phòng ngủ. Cố Y Thư chỉ biết đứng một góc, nhìn hắn kiếm thuốc.
Quả thực, nơi đâu cũng đều có một lọ như để đề phòng vậy. Đáy mắt người đàn ông tối sầm. Cố Y Thư xem việc uống thuốc như là đang nhai kẹo, quá mức lạm dụng khiến chính hắn cũng phải lo lắng cho cô.
Cứ thế, sau khi lấy ra hết thuốc. Liền đem cả thùng rác ra bên ngoài, sai người dọn sạch ngay lập tức.
Đến tối, mặc kệ người đàn ông làm gì. Cố Y Thư cũng không hề ngó ngàng đến hắn. Cơm Cố Y Thư cũng không nấu để ăn, chỉ biết gói gọn trở về phòng ngủ, khóa trái cửa ở yên mà không hề biết ra.
Cố Y Thư hoảng sợ, không nghĩ đến việc bản thân lại cứ ngu ngốc dẫn hổ về nhà như thế.
Còn Thẩm Triết Quân bất lực, bởi không biết phải đối với cô như nào. Hắn ngồi lặng người ở ghế sofa.
Nơi khu phòng không có thứ gì quá dư thừa, không gian thì nhỏ nhưng lại cứ lạnh lẽo như thế.
Ban nãy khi tiến vào phòng ngủ, người đàn ông thấy trên đầu giường của Cố Y Thư có để một bức ảnh hai người phụ nữ chụp chung, nét mặt tương đối giống nhau. Một người là Vân Hạ Tuyết thì hắn đã từng trông qua, nhưng người còn lại là ai thì hắn không rõ. Nhưng chung quy người đàn ông đoán được, đều không còn tồn tại nữa. Bởi trong quá trình cho người theo dõi, Cố Y Thư chẳng có lấy một ai thân thiết.
Bề ngoài gai góc, nhưng bên trong lại tổn thương sâu sắc vô cùng. Chẳng trách sao cô lại như con nhím. Có thể xù gai lên với bất kì ai lại gần.
Đêm đó, Cố Y Thư không thể ngủ được. Cô gái nhỏ nằm bên giường ôm chặt gối, thi thoảng sẽ rên rỉ rồi khóc, sau đó bật ngồi dậy. Muốn tìm lấy thuốc, nhưng nhớ ra là vô dụng vì đều bị ném đi hết rồi.
Cứ thế, Cố Y Thư miễn cưỡng nằm xuống giường bất lực rơi vào giấc ngủ cùng với tiếng khóc thầm chỉ biết dùng gối áp mặt vào để che đậy.
Thẩm Triết Quân ở bên ngoài, hắn không thể bình tĩnh. Bởi chính hắn cũng phần nào đoán Cố Y Thư có lẽ đã không thể ngủ. Bởi vì những lần còn chữa trị ở trong căn phòng kia, khi nào dường như cô cũng khó ngủ mà khóc nấc lên.
Nhưng Cố Y Thư khi đó không biết gì. Bởi Thẩm Triết Quân đã ra lệnh yêu cầu người khám bệnh chuẩn bị thuốc đặc trị để giúp cô bình tĩnh ngủ.
Thế là sau một hồi vì lo lắng, Thẩm Triết Quân cũng mặc kệ tiến đến nơi cửa phòng. Mặc dù khóa trái nhưng cũng không hề làm khó, bởi từ lâu hắn đã sớm chuẩn bị toàn bộ chìa khóa dự phòng dành riêng cho căn phòng này.
Người đàn ông chậm rãi mở cửa, cẩn thận bước vào.
Tiếng khóc thút thít vang lên. Bóng lưng nhỏ yếu ớt hiện.
Thẩm Triết Quân bước vào, đứng phía trên nhìn xuống, khu phòng tối tăm cùng chút ánh sáng đèn ngủ yếu ớt. Cố Y Thư khóc những không hề tỉnh lại, dường như đã trải nghiệm cơn ác mộng kinh hoàng nào đó. Gương mặt cũng vì khóc mà nước mắt ướt đẫm xuống gối ướt nhẹp, trông xót xa vô cùng.
Không nghĩ đến việc nhìn Cố Y Thư trong bộ dạng hiện giờ, tim hắn lại nhói lên liên hồi như thế.
Người đàn ông vươn tay muốn vén tóc, ngay lập tức Cố Y Thư đã mở mắt. Vừa trông thấy hắn, cô gái nhỏ lập tức lùi dần né tránh cảnh giác.
“Tôi không làm gì em.”
Cố Y Thư vẫn gương mặt đa nghi, bao nhiêu hoảng sợ phô rõ trên gương mặt chẳng hề che đậy việc cô hiện tại đáng thương như nào.
Thấy Thẩm Triết Quân, Cố Y Thư buông gối xuống, cô vội vàng di chuyển xuống giường rồi ngẩng đầu nói. Giọng khi này khàn đặc yếu ớt.
“Anh muốn ngủ đây, vậy thì tôi ngủ ngoài. Xin lỗi vì đã để vị chủ tịch cao quý như ngài ngủ ở ghế sofa.”
Người đàn ông hơi nhíu mày, nói.
“Tôi muốn ngủ cùng em.”
Ngay khi nói câu này xong, gương mặt Cố Y Thư hốt hoảng hẳn, hàng lông mi ướt đẫm vì mới khóc xong cũng chẳng hề che đậy, cô vẫn đưa tay ôm chiếc gối nhỏ.
“Là ngủ, hay là ngủ?”
Cô gái nhỏ nghi hoặc hỏi lại. Để rồi Thẩm Triết Quân vội vàng giải thích rõ.
“Tôi muốn ôm em ngủ.”
“Có thể đem ra làm thứ để trao đổi không?”
Không nghĩ đến lời đề nghị, qua miệng Cố Y Thư lại được biến tấu. Rất lâu sau, Thẩm Triết Quân mới nói tiếp.
“Chỉ cần cho tôi ôm ngủ, em muốn thứ gì cũng được.”
Dù gì, đây cũng là một cách thức tốt. Nếu để Thẩm Triết Quân ôm cô ngủ, có thể được xem như là đang dần dần tập để Cố Y Thư chấp nhận sự tiếp xúc với hắn.
Quả thật, Cố Y Thư đã lập tức khó khăn di chuyển trở lại lên giường. Sau đó, dần dần nằm xuống.
Thẩm Triết Quân nằm bên cạnh ngay sau đó.
Hơi thở Cố Y Thư có vẻ nặng nề.
Giường cô mềm mại lại nhỏ vừa đủ, cũng không hề sang trọng như những nơi hắn từng trải qua. Hơn thế còn vương mùi hương đặc trưng quen thuộc của Cố Y Thư.
Người đàn ông vươn tay đặt lên eo, dù đang xoay mặt với hắn, nhưng sự áp lực này khiến nơi bả vai nhỏ vẫn không ngừng run rẩy đáng thương. Thế là, Thẩm Triết Quân rất nhẹ nhàng đặt lên, cố gắng không khiến cô hoảng sợ.
Dần dần, hắn không đem kéo cô về phía hắn như bình thường hắn vẫn hay làm. Mà lần này lại từ từ di chuyển về phía cô, sau đó vòng tay ôm mỗi lúc càng chặt hơn.
Hơi thở Cố Y Thư có phần hoảng loạn, cảm nhận hơi thở của người đàn ông phả ra từ trên đỉnh đầu. Cố Y Thư đưa hai tay siết chặt lại vào nhau.
Đáy mắt Thẩm Triết Quân đau xót khi nhìn thấy điều đó, sợ sẽ tự cô bấu vào tay của chính cô, thế là người đàn ông vươn tay hắn ra đặt gần bàn tay cô, lần nữa yêu cầu.
“Nắm lấy tay tôi.”
Cố Y Thư hướng tầm mắt nhìn xuống bên dưới, liền đưa tay run rẩy, khó khăn lắm mới chạm vào tay hắn.
Tay của Thẩm Triết Quân lớn gân góc rắn chắc, còn tay cô lại nhỏ bé. Như thể một sự đối lập trái ngược.
Đêm đó, Cố Y Thư căng thẳng vô cùng, dường như là miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ. Mà suốt cả quá trình, chẳng hiểu vì sao bàn tay cô siết lấy tay người đàn ông mỗi lúc một chặt. Sau đó còn liên tục cấu vào.
Thẩm Triết Quân không ngủ, chỉ đơn giản nhìn một loạt hành động này. Chú ý từng hành động dù nhỏ nhất của cô.
Người đàn ông cúi xuống, chậm rãi hôn lên mái tóc.
Lực tay siết eo, trong vô thức cũng mỗi lúc một siết chặt hơn.
Quả thực, nơi đâu cũng đều có một lọ như để đề phòng vậy. Đáy mắt người đàn ông tối sầm. Cố Y Thư xem việc uống thuốc như là đang nhai kẹo, quá mức lạm dụng khiến chính hắn cũng phải lo lắng cho cô.
Cứ thế, sau khi lấy ra hết thuốc. Liền đem cả thùng rác ra bên ngoài, sai người dọn sạch ngay lập tức.
Đến tối, mặc kệ người đàn ông làm gì. Cố Y Thư cũng không hề ngó ngàng đến hắn. Cơm Cố Y Thư cũng không nấu để ăn, chỉ biết gói gọn trở về phòng ngủ, khóa trái cửa ở yên mà không hề biết ra.
Cố Y Thư hoảng sợ, không nghĩ đến việc bản thân lại cứ ngu ngốc dẫn hổ về nhà như thế.
Còn Thẩm Triết Quân bất lực, bởi không biết phải đối với cô như nào. Hắn ngồi lặng người ở ghế sofa.
Nơi khu phòng không có thứ gì quá dư thừa, không gian thì nhỏ nhưng lại cứ lạnh lẽo như thế.
Ban nãy khi tiến vào phòng ngủ, người đàn ông thấy trên đầu giường của Cố Y Thư có để một bức ảnh hai người phụ nữ chụp chung, nét mặt tương đối giống nhau. Một người là Vân Hạ Tuyết thì hắn đã từng trông qua, nhưng người còn lại là ai thì hắn không rõ. Nhưng chung quy người đàn ông đoán được, đều không còn tồn tại nữa. Bởi trong quá trình cho người theo dõi, Cố Y Thư chẳng có lấy một ai thân thiết.
Bề ngoài gai góc, nhưng bên trong lại tổn thương sâu sắc vô cùng. Chẳng trách sao cô lại như con nhím. Có thể xù gai lên với bất kì ai lại gần.
Đêm đó, Cố Y Thư không thể ngủ được. Cô gái nhỏ nằm bên giường ôm chặt gối, thi thoảng sẽ rên rỉ rồi khóc, sau đó bật ngồi dậy. Muốn tìm lấy thuốc, nhưng nhớ ra là vô dụng vì đều bị ném đi hết rồi.
Cứ thế, Cố Y Thư miễn cưỡng nằm xuống giường bất lực rơi vào giấc ngủ cùng với tiếng khóc thầm chỉ biết dùng gối áp mặt vào để che đậy.
Thẩm Triết Quân ở bên ngoài, hắn không thể bình tĩnh. Bởi chính hắn cũng phần nào đoán Cố Y Thư có lẽ đã không thể ngủ. Bởi vì những lần còn chữa trị ở trong căn phòng kia, khi nào dường như cô cũng khó ngủ mà khóc nấc lên.
Nhưng Cố Y Thư khi đó không biết gì. Bởi Thẩm Triết Quân đã ra lệnh yêu cầu người khám bệnh chuẩn bị thuốc đặc trị để giúp cô bình tĩnh ngủ.
Thế là sau một hồi vì lo lắng, Thẩm Triết Quân cũng mặc kệ tiến đến nơi cửa phòng. Mặc dù khóa trái nhưng cũng không hề làm khó, bởi từ lâu hắn đã sớm chuẩn bị toàn bộ chìa khóa dự phòng dành riêng cho căn phòng này.
Người đàn ông chậm rãi mở cửa, cẩn thận bước vào.
Tiếng khóc thút thít vang lên. Bóng lưng nhỏ yếu ớt hiện.
Thẩm Triết Quân bước vào, đứng phía trên nhìn xuống, khu phòng tối tăm cùng chút ánh sáng đèn ngủ yếu ớt. Cố Y Thư khóc những không hề tỉnh lại, dường như đã trải nghiệm cơn ác mộng kinh hoàng nào đó. Gương mặt cũng vì khóc mà nước mắt ướt đẫm xuống gối ướt nhẹp, trông xót xa vô cùng.
Không nghĩ đến việc nhìn Cố Y Thư trong bộ dạng hiện giờ, tim hắn lại nhói lên liên hồi như thế.
Người đàn ông vươn tay muốn vén tóc, ngay lập tức Cố Y Thư đã mở mắt. Vừa trông thấy hắn, cô gái nhỏ lập tức lùi dần né tránh cảnh giác.
“Tôi không làm gì em.”
Cố Y Thư vẫn gương mặt đa nghi, bao nhiêu hoảng sợ phô rõ trên gương mặt chẳng hề che đậy việc cô hiện tại đáng thương như nào.
Thấy Thẩm Triết Quân, Cố Y Thư buông gối xuống, cô vội vàng di chuyển xuống giường rồi ngẩng đầu nói. Giọng khi này khàn đặc yếu ớt.
“Anh muốn ngủ đây, vậy thì tôi ngủ ngoài. Xin lỗi vì đã để vị chủ tịch cao quý như ngài ngủ ở ghế sofa.”
Người đàn ông hơi nhíu mày, nói.
“Tôi muốn ngủ cùng em.”
Ngay khi nói câu này xong, gương mặt Cố Y Thư hốt hoảng hẳn, hàng lông mi ướt đẫm vì mới khóc xong cũng chẳng hề che đậy, cô vẫn đưa tay ôm chiếc gối nhỏ.
“Là ngủ, hay là ngủ?”
Cô gái nhỏ nghi hoặc hỏi lại. Để rồi Thẩm Triết Quân vội vàng giải thích rõ.
“Tôi muốn ôm em ngủ.”
“Có thể đem ra làm thứ để trao đổi không?”
Không nghĩ đến lời đề nghị, qua miệng Cố Y Thư lại được biến tấu. Rất lâu sau, Thẩm Triết Quân mới nói tiếp.
“Chỉ cần cho tôi ôm ngủ, em muốn thứ gì cũng được.”
Dù gì, đây cũng là một cách thức tốt. Nếu để Thẩm Triết Quân ôm cô ngủ, có thể được xem như là đang dần dần tập để Cố Y Thư chấp nhận sự tiếp xúc với hắn.
Quả thật, Cố Y Thư đã lập tức khó khăn di chuyển trở lại lên giường. Sau đó, dần dần nằm xuống.
Thẩm Triết Quân nằm bên cạnh ngay sau đó.
Hơi thở Cố Y Thư có vẻ nặng nề.
Giường cô mềm mại lại nhỏ vừa đủ, cũng không hề sang trọng như những nơi hắn từng trải qua. Hơn thế còn vương mùi hương đặc trưng quen thuộc của Cố Y Thư.
Người đàn ông vươn tay đặt lên eo, dù đang xoay mặt với hắn, nhưng sự áp lực này khiến nơi bả vai nhỏ vẫn không ngừng run rẩy đáng thương. Thế là, Thẩm Triết Quân rất nhẹ nhàng đặt lên, cố gắng không khiến cô hoảng sợ.
Dần dần, hắn không đem kéo cô về phía hắn như bình thường hắn vẫn hay làm. Mà lần này lại từ từ di chuyển về phía cô, sau đó vòng tay ôm mỗi lúc càng chặt hơn.
Hơi thở Cố Y Thư có phần hoảng loạn, cảm nhận hơi thở của người đàn ông phả ra từ trên đỉnh đầu. Cố Y Thư đưa hai tay siết chặt lại vào nhau.
Đáy mắt Thẩm Triết Quân đau xót khi nhìn thấy điều đó, sợ sẽ tự cô bấu vào tay của chính cô, thế là người đàn ông vươn tay hắn ra đặt gần bàn tay cô, lần nữa yêu cầu.
“Nắm lấy tay tôi.”
Cố Y Thư hướng tầm mắt nhìn xuống bên dưới, liền đưa tay run rẩy, khó khăn lắm mới chạm vào tay hắn.
Tay của Thẩm Triết Quân lớn gân góc rắn chắc, còn tay cô lại nhỏ bé. Như thể một sự đối lập trái ngược.
Đêm đó, Cố Y Thư căng thẳng vô cùng, dường như là miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ. Mà suốt cả quá trình, chẳng hiểu vì sao bàn tay cô siết lấy tay người đàn ông mỗi lúc một chặt. Sau đó còn liên tục cấu vào.
Thẩm Triết Quân không ngủ, chỉ đơn giản nhìn một loạt hành động này. Chú ý từng hành động dù nhỏ nhất của cô.
Người đàn ông cúi xuống, chậm rãi hôn lên mái tóc.
Lực tay siết eo, trong vô thức cũng mỗi lúc một siết chặt hơn.
/97
|