Trước câu nói này của Mặc Kỳ Dực, Lộ Tĩnh càng dâng lên cảm giác có lôi. Trông không khác gì cô chính là một người làm rồi loạn tình hình hiện tại.
Khi kêu gọi bác sĩ tới, vừa bước vào đã trông thấy cục diện rối rắm trước mặt, Mặc Kỳ Dực ngồi trên ghế sofa hơi nghiêng người, lớp áo sơ mi trắng bên ngực trái hiện giờ đầy rẫy vết máu thấm đẫm, dấu vết bị đâm vẫn còn hằn lên.
Dù chỉ liếc sơ qua, bác sĩ cũng nhận định được ai mới là người bị thương nặng hơn. Nhưng Mặc Kỳ Dực chỉ lớn giọng ra lệnh, ánh mắt tập trung về hướng Lộ Tĩnh.
"Xem xét vết thương trên mặt cùng với các đầu ngón tay của cô ấy."
Nữ bác sĩ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Lộ Tĩnh. Cô gái nhỏ vẫn ngồi co rúm, vết thương căn bản không hề quá nặng.
Người đáng lo thực chất là Mặc Kỳ Dực mới phải.
Trợ lý Quang nhìn khung cảnh hiện tại, cũng không khỏi điếng người. Lần đầu có người hạ thủ thẳng tay với Mặc Kỳ Dực, mà còn được ngài lo lắng nâng niu như thế. Nhưng nhìn vết thương trên cơ thể cùng con dao gây án đặt trên bàn, cũng không biết loại chuyện như này đã có thể xong xuôi hay chưa.
Mặc Kỳ Dực ngồi lặng trên ghế, suốt cả quá trình đều chỉ nhìn về hướng Lộ Tĩnh, ánh mắt tựa lưỡi dao sắc nhọn không ngừng hăm he nữ bác sĩ.
Trợ lý Quang đứng một lúc, mới dám tiến tới.
"Ông chủ, ngài cũng bị thương, tôi kêu người đến xử lý vết thương cho ngài."
Người đàn ông nhướng mày, hiện giờ gương mặt hắn tái nhợt bởi nhát dao ban nãy, vết thương đối với con dao đâm hiện giờ vẫn cứ âm ỉ, nhưng hoàn toàn cảm giác đều bị che đậy khi trông thấy gương mặt nhỏ ngồi từ phía xa. Mặc Kỳ Dực không muốn lên tiếng, dường như không nhận ra tính nghiêm trọng của vết thương này, hắn chỉ muốn một mực lo cho cô.
Chỉ có Lộ Tĩnh hơi run người, vừa ngẩng đã bắt gặp đôi mắt đầy lo lắng của Mặc Kỳ Dực nhìn về phía mình. Cô hơi cắn môi, thận trọng lên tiếng.
"Tôi nghĩ anh cũng nên kiểm tra vết thương."
Vết thương này do chính Lộ Tĩnh gây ra, cô hiểu được ban nãy mình đã dùng lực như thế nào. Thậm chí còn nuôi suy nghĩ, một nhát dao có thể tận lực để lấy mạng người đàn ông này. Nhưng rồi khi ghim vào sâu bên trong da thịt, cô mới phát giác ra bản thân đã sợ hãi khi thấy hắn bị thương.
Cái thứ cảm xúc này, luôn khiến con người ta khó để nói thành lời.
Mặc Kỳ Dực nhìn cô, người đàn ông nhếch môi hài lòng. Cất giọng nói âm trầm.
"Được."
Kỳ thực, ai cũng đều cảm nhận rõ. Bởi vì Lộ Tĩnh muốn Mặc Kỳ Dực xem xét vết thương, cho nên người đàn ông này mới nghe lời. Bằng không, có lẽ Mặc Kỳ Dực sẽ chẳng có tâm trạng để mà đoái hoài đến vết thương.
Mặc Kỳ Dực rời khỏi phòng.
Khi này, một bác sĩ bên ngoài túc trực để hỗ trợ xử lý, vừa nhận lệnh liền đi theo phía sau Mặc Kỳ Dực di chuyển sang một căn phòng khác.
Thời điểm cởi lớp áo bên ngoài, chính ông cũng không khỏi điếng người trước cái vết thương này, hoàn toàn ở chỗ chí mạng, hơn thế còn thấy rõ hai đường. Nhưng có lẽ lực tay yếu, không hề đâm quá sâu nên mới có thể dễ dàng không ảnh hưởng mà thoát được một mạng.
Mặc Kỳ Dực ngước nhìn vết thương, trong lòng sản sinh sự hài lòng. Xem ra, cô cũng không nhẫn tâm để hắn chết. Như thế, cũng được xem là một kỳ tích. (2)
Trong khi bác sĩ hoảng hốt với vết thương, còn Mặc Kỳ Dực thì nhếch môi cười. Không gian xung quanh có phần kinh hãi, những người trợ tá còn cho rằng bọn họ bị ảo giác, hay người đàn ông độc tôn này, còn muốn dùng hình phạt theo cách thức khác với bọn họ.
Dưới từng đợt xử lý vết thương, bác sĩ nhận ra vết thương khó có thể tự mà khô được. Nếu như kéo thêm thời gian dài, lượng máu trào ra chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, vết thương cũng sẽ trở nên nặng.
Thời gian xử lý vết thương của Mặc Kỳ Dực, hoàn toàn lâu hơn Lộ Tĩnh. Cô gái nhỏ ngay sau khi xong, liền rời đi khỏi căn phòng, mon men theo sự chỉ dẫn đi đến nơi Mặc Kỳ Dực xử lý vết thương.
Thời khắc này, xung quanh bên trong căn phòng lắng đọng, bác sĩ đang tiến hành băng bó lại, hô hấp người đàn ông có phần thô trọng, Lộ Tĩnh ngó đầu vào, cũng không dám tiến vào quá sâu mà chỉ dừng ở cửa.
Nghe tiếng động tĩnh, Mặc Kỳ Dực ngẩng đầu, trông thấy Lộ Tĩnh đứng bên ngoài nhìn vào, người đàn ông lập tức lên tiếng.
"Đợi băng bó xong, tôi lập tức dẫn em đến bệnh viện thăm cha."
Lộ Tĩnh nghe vậy, càng né tránh ánh mắt rời đi mà không ngó vào nữa, không phải vì hoảng sợ, mà chính vì loại cảm giác thấy có lỗi trong lòng.
Nhưng chỉ khi cô vừa bước được vài bước, động tĩnh bên trong lập tức rối loạn, giọng nói như thể van xin của bác sĩ vang lên.
"Ngài Mặc, chỉ còn một đường quấn nữa thôi, ngài chịu khó kiên trì một chút..."
Sau câu nói đó, Lộ Tĩnh liền cảm nhận được lồng ngực ấm áp từ phía sau đang ôm chầm lấy, mùi thuốc lan tỏa xung quanh khiến cô phát hoảng, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vòng qua eo mà ôm cô lại.
"Thấy em lo lắng cho tôi dù chỉ một chút, tôi cũng rất vui..."
Lộ Tĩnh hoảng loạn, vùng khỏi người đàn ông.
"Tôi... không có!"
Cho đến khi nhìn thấy cả vùng ngực trần trước mặt cùng đường băng dở, từ phía căn phòng thấy được ánh mắt cầu cứu bất lực của bác sĩ nhìn chằm chằm cô.
Lộ Tĩnh lập tức lên tiếng.
"Anh mau vào trong băng bó vết thương đi."
Khi kêu gọi bác sĩ tới, vừa bước vào đã trông thấy cục diện rối rắm trước mặt, Mặc Kỳ Dực ngồi trên ghế sofa hơi nghiêng người, lớp áo sơ mi trắng bên ngực trái hiện giờ đầy rẫy vết máu thấm đẫm, dấu vết bị đâm vẫn còn hằn lên.
Dù chỉ liếc sơ qua, bác sĩ cũng nhận định được ai mới là người bị thương nặng hơn. Nhưng Mặc Kỳ Dực chỉ lớn giọng ra lệnh, ánh mắt tập trung về hướng Lộ Tĩnh.
"Xem xét vết thương trên mặt cùng với các đầu ngón tay của cô ấy."
Nữ bác sĩ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Lộ Tĩnh. Cô gái nhỏ vẫn ngồi co rúm, vết thương căn bản không hề quá nặng.
Người đáng lo thực chất là Mặc Kỳ Dực mới phải.
Trợ lý Quang nhìn khung cảnh hiện tại, cũng không khỏi điếng người. Lần đầu có người hạ thủ thẳng tay với Mặc Kỳ Dực, mà còn được ngài lo lắng nâng niu như thế. Nhưng nhìn vết thương trên cơ thể cùng con dao gây án đặt trên bàn, cũng không biết loại chuyện như này đã có thể xong xuôi hay chưa.
Mặc Kỳ Dực ngồi lặng trên ghế, suốt cả quá trình đều chỉ nhìn về hướng Lộ Tĩnh, ánh mắt tựa lưỡi dao sắc nhọn không ngừng hăm he nữ bác sĩ.
Trợ lý Quang đứng một lúc, mới dám tiến tới.
"Ông chủ, ngài cũng bị thương, tôi kêu người đến xử lý vết thương cho ngài."
Người đàn ông nhướng mày, hiện giờ gương mặt hắn tái nhợt bởi nhát dao ban nãy, vết thương đối với con dao đâm hiện giờ vẫn cứ âm ỉ, nhưng hoàn toàn cảm giác đều bị che đậy khi trông thấy gương mặt nhỏ ngồi từ phía xa. Mặc Kỳ Dực không muốn lên tiếng, dường như không nhận ra tính nghiêm trọng của vết thương này, hắn chỉ muốn một mực lo cho cô.
Chỉ có Lộ Tĩnh hơi run người, vừa ngẩng đã bắt gặp đôi mắt đầy lo lắng của Mặc Kỳ Dực nhìn về phía mình. Cô hơi cắn môi, thận trọng lên tiếng.
"Tôi nghĩ anh cũng nên kiểm tra vết thương."
Vết thương này do chính Lộ Tĩnh gây ra, cô hiểu được ban nãy mình đã dùng lực như thế nào. Thậm chí còn nuôi suy nghĩ, một nhát dao có thể tận lực để lấy mạng người đàn ông này. Nhưng rồi khi ghim vào sâu bên trong da thịt, cô mới phát giác ra bản thân đã sợ hãi khi thấy hắn bị thương.
Cái thứ cảm xúc này, luôn khiến con người ta khó để nói thành lời.
Mặc Kỳ Dực nhìn cô, người đàn ông nhếch môi hài lòng. Cất giọng nói âm trầm.
"Được."
Kỳ thực, ai cũng đều cảm nhận rõ. Bởi vì Lộ Tĩnh muốn Mặc Kỳ Dực xem xét vết thương, cho nên người đàn ông này mới nghe lời. Bằng không, có lẽ Mặc Kỳ Dực sẽ chẳng có tâm trạng để mà đoái hoài đến vết thương.
Mặc Kỳ Dực rời khỏi phòng.
Khi này, một bác sĩ bên ngoài túc trực để hỗ trợ xử lý, vừa nhận lệnh liền đi theo phía sau Mặc Kỳ Dực di chuyển sang một căn phòng khác.
Thời điểm cởi lớp áo bên ngoài, chính ông cũng không khỏi điếng người trước cái vết thương này, hoàn toàn ở chỗ chí mạng, hơn thế còn thấy rõ hai đường. Nhưng có lẽ lực tay yếu, không hề đâm quá sâu nên mới có thể dễ dàng không ảnh hưởng mà thoát được một mạng.
Mặc Kỳ Dực ngước nhìn vết thương, trong lòng sản sinh sự hài lòng. Xem ra, cô cũng không nhẫn tâm để hắn chết. Như thế, cũng được xem là một kỳ tích. (2)
Trong khi bác sĩ hoảng hốt với vết thương, còn Mặc Kỳ Dực thì nhếch môi cười. Không gian xung quanh có phần kinh hãi, những người trợ tá còn cho rằng bọn họ bị ảo giác, hay người đàn ông độc tôn này, còn muốn dùng hình phạt theo cách thức khác với bọn họ.
Dưới từng đợt xử lý vết thương, bác sĩ nhận ra vết thương khó có thể tự mà khô được. Nếu như kéo thêm thời gian dài, lượng máu trào ra chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, vết thương cũng sẽ trở nên nặng.
Thời gian xử lý vết thương của Mặc Kỳ Dực, hoàn toàn lâu hơn Lộ Tĩnh. Cô gái nhỏ ngay sau khi xong, liền rời đi khỏi căn phòng, mon men theo sự chỉ dẫn đi đến nơi Mặc Kỳ Dực xử lý vết thương.
Thời khắc này, xung quanh bên trong căn phòng lắng đọng, bác sĩ đang tiến hành băng bó lại, hô hấp người đàn ông có phần thô trọng, Lộ Tĩnh ngó đầu vào, cũng không dám tiến vào quá sâu mà chỉ dừng ở cửa.
Nghe tiếng động tĩnh, Mặc Kỳ Dực ngẩng đầu, trông thấy Lộ Tĩnh đứng bên ngoài nhìn vào, người đàn ông lập tức lên tiếng.
"Đợi băng bó xong, tôi lập tức dẫn em đến bệnh viện thăm cha."
Lộ Tĩnh nghe vậy, càng né tránh ánh mắt rời đi mà không ngó vào nữa, không phải vì hoảng sợ, mà chính vì loại cảm giác thấy có lỗi trong lòng.
Nhưng chỉ khi cô vừa bước được vài bước, động tĩnh bên trong lập tức rối loạn, giọng nói như thể van xin của bác sĩ vang lên.
"Ngài Mặc, chỉ còn một đường quấn nữa thôi, ngài chịu khó kiên trì một chút..."
Sau câu nói đó, Lộ Tĩnh liền cảm nhận được lồng ngực ấm áp từ phía sau đang ôm chầm lấy, mùi thuốc lan tỏa xung quanh khiến cô phát hoảng, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vòng qua eo mà ôm cô lại.
"Thấy em lo lắng cho tôi dù chỉ một chút, tôi cũng rất vui..."
Lộ Tĩnh hoảng loạn, vùng khỏi người đàn ông.
"Tôi... không có!"
Cho đến khi nhìn thấy cả vùng ngực trần trước mặt cùng đường băng dở, từ phía căn phòng thấy được ánh mắt cầu cứu bất lực của bác sĩ nhìn chằm chằm cô.
Lộ Tĩnh lập tức lên tiếng.
"Anh mau vào trong băng bó vết thương đi."
/137
|