Cold Boy? Cool Boy? Hay Play Boy?

Chương 10 - Chương 3

/38


TRAI ĐẸP SAO? TRÁNH XA TÔI RA!! Rầm

Vừa đặt chân đến lớp nó đã được “hôn” mặt đất, một cái chân hiên ngang đặt ngay lối vào, lồm cồm bò dậy, nó ngước mặt lên và nhanh chóng tự động rụt lại về phía sau khi thấy Nhã Tâm và Bạch Xà, cùng mấy tụi con gái khác đang đứng khoanh tay chặn lối đi của nó.

Chẳng cần nói, nó cũng tự hiểu người ngáng chân làm nó ngã là Nhã Tâm.

Nó nép người, lách sang một bên để vào lớp thì lại bị Bạch Tịnh túm tóc giữ lại.

Ào

Một xô nước đổ ập xuống đầu nó.

Nhã Tâm đứng song song nó, quay sang thì thầm vào tai nó, rồi nở nụ cười xảo quyệt.

– Lần này là nước bình thường, còn lần sau tao không biết sẽ cho mày tắm bằng nước gì đâu.

Ngay sau đó, tất cả tụi con gái bỏ đi, để lại tiếng cười man rợ vang vọng khắp hành lang.

Nó rùng mình, run lên, tay tự động ôm chặt cơ thể bị ướt nhẹp, cúi gằm mặt chạy biến khỏi lớp.

———-Phòng y tế———-

Cả căn phòng y tế vắng lặng, không có lấy một bóng người, nó tìm một góc riêng cho mình, lủi thủi ngồi xuống bó gối và gục mặt xuống.

Cơ thể nó vừa lành lạnh, vừa ngứa ngáy khó chịu do bộ quần áo bị ướt cứ dính chặt vào người.

Xoạch

Chợt có tiếng kéo cửa, nó ngước mặt lên, vẻ mặt bỗng chốc trở nên sợ sệt.

Khang Kiệt đứng như trời chồng giữa cửa nhìn chằm chằm nó.

Cậu vì muốn trốn học nên mới giả bệnh để lên phòng y tế nghỉ, ai ngờ, lại gặp ngay cảnh tượng thảm hại này của nó.

Chợt trong đầu Khang Kiệt nảy lên một ý định, mà theo cậu nghĩ, sẽ rất vui nếu làm vậy.

– Đi theo tôi.

Lời nói kèm theo hành động, Khang Kiệt nắm bàn tay bé nhỏ của nó và kéo đi, ra khỏi căn phòng y tế, ra khỏi ngôi trường. Rồi ấn nó vào chiếc xe BWM đen bóng đỗ ngay trước cổng.

Từ đầu đến cuối, nó cứ đơ ra bị động, để cho Khang Kiệt lôi đi vậy đó, vả lại, nó cũng không dám cất tiếng nói nhỏ bé của mình với một người có quyền lực lớn như cậu.

Sau một hồi nín thở, lo âu, căng thẳng…v…v và rất nhiều cảm xúc hỗn độn khó tả khác, nó quyết định rụt rè lên tiếng khi ngồi hàng ghế sau trong xe, bên cạnh là Khang Kiệt.

– Cậu… đi đâu vậy…?

Khang Kiệt ngoáy tai, dường như có cái tiếng gì đó vo ve bên tai cậu thì phải, ngơ ngác nghe kỹ lại cộng thêm đôi mắt quan sát, cậu mới nhận ra, cái tiếng “vo ve” đó là giọng nói của nó.

Ầy… Sao giọng nói của nó lại lí nhí, bé tẹo tèo teo thế nhở??? =’=

Dù không nghe rõ câu nó muốn nói là gì, nhưng Khang Kiệt biết chắc là nó đang tò mò muốn biết cậu dẫn nó đi, thế là hắng giọng vài cái, cậu nói:

– Cứ im lặng đi, lát sẽ biết.


/38

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status