Cold Boy? Cool Boy? Hay Play Boy?

Chương 15 - Chương 4

/38


Một ngày mới lại đến, hai ngày đầu tiên ở lớp mới đã có rất nhiều rắc rối, nó mong ngày học thứ ba này sẽ tốt đẹp hơn. (tác giả cũng chúc nó có ngày mới tốt đẹp :3)



Vừa đặt chân tới cổng trường, nó tự bật chế độ phòng vệ sau khi hai ngày trước đó đã bị tấn công bất chợt quá nhiều lần. Vừa đi, nó vừa liếc trái, liếc dọc, chỉ sợ bất thình lình sẽ có kẻ nào đó xông ra túm lấy nó như săn con mồi.

Nhưng có lẽ nó sẽ không thể phòng vệ nổi đâu… Nhìn quanh trường đi, toàn bộ nữ sinh ai cũng nhìn nó với ánh mắt “giết người” và nó cũng đủ thông minh để hiểu nguyên nhân dẫn đến sự việc hiện nay.

Càng nghĩ lại, nó càng thấy tức mấy tên trai đẹp có danh hiệu gì gì đó, hại nó ra nông nỗi như này, bị toàn bộ nữ sinh cho cô lập luôn, đúng là thảm càng thêm thảm mà. =’=

“Ta hận lũ trai đẹp các ngươi!!”

Nó ước bản thân có can đảm, dũng khí để mắng cho mấy người đó một trận, nhưng đáng tiếc, nó chỉ có can đảm trong suy nghĩ.

– San San!~

Oh my god!! Cái giọng nói ngọt hơn cả mật như này thì có thể là ai ngoài Thiên Ân chứ?! T^T

Ủa?? Nhưng mà San San là biệt danh đặc biệt, chỉ những người vô cùng thân với nó mới gọi như vậy. Sao Thiên Ân có thể thản nhiên kêu biệt danh của nó thân mật đến thế chứ??!

Mà kệ, đó không phải là điều nó nên thắc mắc lúc này, ngay bây giờ, tại thời điểm này, nó nên tránh xa anh chàng nổi tiếng Thiên Ân ra.

Không nên ngoái đầu, không nên đáp lại và càng không nên nhìn, nó cùi gằm mặt, bỏ ngoài tai lời gọi í ới của Thiên Ân phía sau.

Được một đoạn, nó ngoái đầu lại thăm dò tình hình và thật là…

“Ôi!!! Bố ơi!!!”

Thiên Ân đang gia tăng tốc độ đuổi theo nó.

Nó ôm chặt quai ba lô, chạy thục mạng thật nhanh về lớp, rồi gục mặt xuống bàn ngay khi vừa ngồi xuống ghế.

Nó biết, chắc chắn, chắc chắn bây giờ cả lớp đang nhìn nó như vật thể lạ, đặc biệt là đám con gái không ưa gì nó, vì vậy, càng khiến nó không dám ngẩng mặt lên, chỉ thầm mong tiếng chuông vào học mau mau vang lên.

Nhưng nó quên mất rằng Thiên Ân ngồi ngay bàn trên nó, nên bắt buộc đối diện với cậu là điều không tránh khỏi.

Thiên Ân đặt cặp xách lên bàn, thở nặng nhọc quay xuống nhìn chằm chằm nó.

Dĩ nhiên, nó biết và nó vẫn gục mặt trong im lặng.

Nhịp thở đều đặn trở lại, Thiên Ân từ tốn nói:

– Sao cậu lại chạy khi tớ gọi?

Trong khi còn đang bối rối không biết phải đối phó lại với Thiên Ân ra sao thì lại đến lượt người khác làm phiền nó, mà người này lại là kẻ nó rất sợ, chính là Khang Kiệt.

– Sao không mặc bộ đồ đó?! – Khang Kiệt chống tay trên bàn của mình, hất hàm nhìn sang nó.


/38

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status