Sau câu nói của Khang Kiệt, nó ngơ ngác vài giây, rồi nó chợt há hốc mồm cứng họng. Ôi!!! Cái bộ đồ Khang Kiệt mua cho nó. Nó không nghĩ cậu lại muốn nó mặc đến trường. Ở trường, con gái phải mặc váy là dĩ nhiên, vì là đồng phục mà, nhưng cũng không cấm mặc quần, thế là đến năm thứ hai rồi, nó vẫn mặc quần dài đi học giữa một rừng nữ sinh mặc váy.
Tất cả cũng chỉ vì tính nhút nhát của nó, lại còn thêm chút xấu hổ nữa chứ, nó rất, rất là ngại phải mặc những thứ hở hang như thế. (Thực ra váy dài đến đầu gối đó nhá, nhưng theo quan niệm của nó là hở hang =’=)
– San hô!
Tiếng quát của Khang Kiệt làm nó giật mình.
Quay sang, Khang Kiệt đang nhướn mày, chờ đợi câu trả lời của nó.
Reng… reng… reng…
Ơn trời!! Tiếng chuông vào lớp vang lên thật đúng lúc, cứu nó thoát khỏi cái cảnh “tra khảo” này.
Thiên Ân rất biết tuân thủ nội quy, ngay ngắn ngồi lại vị trí của mình, nhưng trước khi quay lên, cậu vẫn để lại một câu:
– Lát ra chơi, cậu nhất định phải giải thích cho rõ đấy.
Còn Khang Kiệt, cậu không dễ dàng gì mà tha cho nó chỉ vì cái tiếng chuông kia, nghĩ sao chứ, cậu là ai mà phải tuân thủ cái quy tắc ngớ ngẩn của trường học, gia thế của cậu thừa sức để đè bẹp những điều lệ đó.
– San hô! Cậu đang làm lơ tôi đấy à?
– Tớ…
Nó cứng họng, rụt cái cổ lại như con rùa trước ánh mắt đe doạ của “ai đó”.
Hic… Nó sợ cái tên Khang Kiệt này!!! Và cả ghét nữa!!! TT^TT
– Đừng sợ. Tôi đâu có làm gì cậu.
Giọng nói vừa rồi phát từ đâu ra vậy, sao giọng điệu lại trở nên ngọt ngào đến vậy? Là Thiên Ân sao? Không phải, cậu vẫn đang ngoan ngoãn hướng mặt lên mục giảng mà.
Quay sang bên phải, nó biết chắc chắn không thể là Khắc An được, vì cậu đang chìm rất say vào giấc mộng mà.
Vậy giọng nói đó là của ai, nó ngơ ngác, đôi mắt nhìn mông lung vào khoảng không. Và rồi, giọng nói đó lại vang lên:
– Này, cậu nhìn đâu vậy? Tôi bên này mà.
Rất nhanh chóng, nó quay phắt về phía phát ra giọng nói.
Ôi lạy chúa!!! Giọng nói mà nó nghe được, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng trìu mến lại chính thức vừa được thốt ra từ chính miệng của Khang Kiệt sao???
Có phải tai nó có vấn đề không? Hay là đầu óc của Khang Kiệt có vấn đề?
Sao tự dưng lại thay đổi ngữ điệu vậy?? Khiến nó có cả một đống nghi ngờ không thể giải đáp. =.=
– Cái vẻ mặt đó là sao? Cứ như thể cậu đang bị tôi bắt nạt vậy. ;)
Hừm. Sự thật là nó đang bị bắt nạt thật mà. Chẳng phải ngay từ buổi học đầu tiên ở lớp mới cậu đã ép nó phải động đến Khắc An sao??
Tất cả cũng chỉ vì tính nhút nhát của nó, lại còn thêm chút xấu hổ nữa chứ, nó rất, rất là ngại phải mặc những thứ hở hang như thế. (Thực ra váy dài đến đầu gối đó nhá, nhưng theo quan niệm của nó là hở hang =’=)
– San hô!
Tiếng quát của Khang Kiệt làm nó giật mình.
Quay sang, Khang Kiệt đang nhướn mày, chờ đợi câu trả lời của nó.
Reng… reng… reng…
Ơn trời!! Tiếng chuông vào lớp vang lên thật đúng lúc, cứu nó thoát khỏi cái cảnh “tra khảo” này.
Thiên Ân rất biết tuân thủ nội quy, ngay ngắn ngồi lại vị trí của mình, nhưng trước khi quay lên, cậu vẫn để lại một câu:
– Lát ra chơi, cậu nhất định phải giải thích cho rõ đấy.
Còn Khang Kiệt, cậu không dễ dàng gì mà tha cho nó chỉ vì cái tiếng chuông kia, nghĩ sao chứ, cậu là ai mà phải tuân thủ cái quy tắc ngớ ngẩn của trường học, gia thế của cậu thừa sức để đè bẹp những điều lệ đó.
– San hô! Cậu đang làm lơ tôi đấy à?
– Tớ…
Nó cứng họng, rụt cái cổ lại như con rùa trước ánh mắt đe doạ của “ai đó”.
Hic… Nó sợ cái tên Khang Kiệt này!!! Và cả ghét nữa!!! TT^TT
– Đừng sợ. Tôi đâu có làm gì cậu.
Giọng nói vừa rồi phát từ đâu ra vậy, sao giọng điệu lại trở nên ngọt ngào đến vậy? Là Thiên Ân sao? Không phải, cậu vẫn đang ngoan ngoãn hướng mặt lên mục giảng mà.
Quay sang bên phải, nó biết chắc chắn không thể là Khắc An được, vì cậu đang chìm rất say vào giấc mộng mà.
Vậy giọng nói đó là của ai, nó ngơ ngác, đôi mắt nhìn mông lung vào khoảng không. Và rồi, giọng nói đó lại vang lên:
– Này, cậu nhìn đâu vậy? Tôi bên này mà.
Rất nhanh chóng, nó quay phắt về phía phát ra giọng nói.
Ôi lạy chúa!!! Giọng nói mà nó nghe được, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng trìu mến lại chính thức vừa được thốt ra từ chính miệng của Khang Kiệt sao???
Có phải tai nó có vấn đề không? Hay là đầu óc của Khang Kiệt có vấn đề?
Sao tự dưng lại thay đổi ngữ điệu vậy?? Khiến nó có cả một đống nghi ngờ không thể giải đáp. =.=
– Cái vẻ mặt đó là sao? Cứ như thể cậu đang bị tôi bắt nạt vậy. ;)
Hừm. Sự thật là nó đang bị bắt nạt thật mà. Chẳng phải ngay từ buổi học đầu tiên ở lớp mới cậu đã ép nó phải động đến Khắc An sao??
/38
|