Cold Boy? Cool Boy? Hay Play Boy?

Chương 17 - Chương 4 (3)

/38


Bây giờ lại còn làm cái vẻ mặt vô tội, như chẳng làm gì, thật khiến nó thấy tức… trong lòng. =”=

– Này…

Khang Kiệt vừa tính nói tiếp, thì bất chợt giọng nói ồm ồm từ trên mục giảng vang dội xuống.

– La Hạnh San! Ai cho phép em nói chuyện trong giờ học của tôi?!!!

Ông thầy khẽ đẩy gọng chiếc kính, khuôn mặt nghiêm nghị, trên tay cầm chắc cái thước được làm bằng gỗ lim dài 1 mét, chĩa về phía cửa lớp học, ánh mắt hất hàm nhìn về phía nó tiếp thêm lời.

– Ra khỏi lớp ngay cho tôi!

▼﹏▼

Nó ú ớ, chỉ biết há hốc miệng ra mà chẳng thể giải thích, cũng bởi vì ông thầy quá đáng sợ, khiến nó nhất thời không kịp minh oan cho bản thân.

Nó xụ bản mặt xuống, khẽ liếc mắt nhìn sang Khang Kiệt, cậu đang khoanh tay một cách rất ư là ung dung, cười rất “hồn nhiên” và “trong sáng” với nó, còn tặng thêm cho nó cái vẫy tay khi nó lướt ngang qua cậu.

T^T Quá bất công! Nó đâu có nói chuyện. Chỉ có Khang Kiệt thôi mà!! Híc. Ngay đến cả giáo viên cũng bênh vực cậu thì nó chết chắc ở cái lớp học này mất!! >”< Nó bước ra ngoài lớp với tâm trạng vô-cùng-nặng-nề. Có những bước chân thi thoảng lại qua lại trên dãy hành lang lớp nó, rồi có người còn tò mò đến mức dừng lại giây lát chỉ để nhìn nó và lại nhanh chóng bước đi tiếp, bỏ lại những cái lắc đầu và những tiếng cười giễu cợt. Ôi!! Những lúc như thế, nó chỉ biết cúi mặt càng thêm cúi mặt. Lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh, nó bị đứng ngoài lớp với tội nói chuyện, trong khi từ duy nhất nó nói được chỉ có từ tớ với Khang Kiệt. Chuyện nghe mới thú vị làm sao... = = ... Sau hàng chục con mắt dòm ngó của rất nhiều học sinh và giáo viên khác, cuối cùng nó cũng được quay trở vào lớp khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên rõ rệt. Nhưng số của nó hôm nay không được yên ổn trong ngày thì phải, khi mà vừa quay vào lớp, nó đã cặp Bạch Xà chặn đứng lại và lôi xồng xộc nó đi khỏi lớp. Dĩ nhiên là chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra đâu. Sau khi kéo nó đi một đoạn khá xa, đến một góc vắng vẻ nhất của ngôi trường. Cặp Bạch Xà buông nó ra, Bạch Tịnh thẳng tay xô ngã nó xuống dưới nền đất đầy sỏi đá lổm nhổm. Nó khẽ nhăn mặt, tay xuýt xoa hai bên hông đau ê ẩm, nhưng không dám kêu một tiếng. Lúc này, Bạch Tịnh lên tiếng trước, giọng điệu của cô vô cùng kiêu căng. - Sao mày dám bắt chuyện với Khang Kiệt?! Mày nghĩ mày là ai mà được phép nói chuyện với cậu ấy?!! - Tớ... - nó khẽ rùng mình trước vẻ mặt đáng sợ của Bạch Tịnh. - Ha!~ Tớ sao? Mày không cần tỏ cái bộ mặt cừu non đấy với bọn này. Tụi tao không dễ bị cái bộ mặt giả tạo của mày lừa đâu!


/38

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status