Chương 8 Năm phút thôi,hãy cứ để tôi ôm em thế này!
-Lần này thì hết rồi nhé!Sao ngươi lại ngốc đến thế hả Hân Vy??Bình thường ngươi thông minh lắm cơ mà!!Đến lúc cần ngươi thông minh thì người lại như vậy.Đúng là Đồ ngốc,ngốc xít,ngốc nghếch,ngốc không chịu nỗi!!
Hân Vy vừa “đập đầu” vào bức tường lớn cứng ngắt vừa tự nguyền rủa bản thân mình.Vâng,tình huống bây giờ là thế này đây:
Cô nàng ngốc nghếch của chúng ta loay hoay với cái bản đồ cả buổi trời cuối cùng cô quyết định sẽ đi theo trực giác của mình.Và cái trực giác đó vô cùng chính xác,dẫn Hân Vy đến một nơi “chỉ” có bốn ngã rẽ khác nhau.Đến đây Hân Vy khổ thật,giờ thì cô đã chính thức đi lạc rồi đấy.
-Chỉ là trường đại học thôi mà có cần phải lớn đến vậy không??Các người đang muốn troll tôi có phải không?Ta hận người,ta nguyền rủa dòng họ tám đời hiệu trưởng nhà ngươi!!Trời ơi!
Sau những giây phút”tự kỉ”Hân Vy quyết định không đi nữa mà sẽ ngồi bệt xuống ghế và…chờ người đến cứu.
Làm gì có người mà đến cứu cô chứ.Đây là trường học chứ có phải chiến trường đâu,đồ ngốc!
Rì rào…rì rào…
Bên ngoài khuôn viên tươi đẹp kia bầu trời đang dần ngả sang màu đen,cơn gió lướt qua lây động khiến những cành cây đung đưa tạo ra chuỗi âm thanh rùng rợn.Hân Vy bất giác rợn người,dựng cả tóc gáy…
Gió lạnh ở phía bắc đã bắt đầu tràn vào,mang theo luồng không khí của sự lạnh lẽo,của sự cô đơn khó xác định.Hân Vy ngồi co lại,theo bản năng mà thu người lại…
Cộc…cộc…
Tiếng bước chân dần gần khiến Hân Vy run sợ,mồ hôi lạnh toát ra không ngừng…
Tiếng gió vẫn cứ xào xạc,càng quét đi chiếc lá lìa cành…
Tim Hân Vy đập loạn xạ.Có ai biết Hân Vy nhà chúng ta bị”yếu tim”chưa nhỉ?
Hân Vy vừa nghỉ ngợi lung tung vừa bước chầm chậm men theo bức tường.Những khi cô sợ thì cả người như mất lí trí,không thể điều chỉnh được hành vi của bản thân..
-Làm ơn đừng đến đây,đừng đến.Thượng đế a,con chưa từng làm việc gì sai cả,à không,con chỉ có làm một ít việc không đúng lắm thôi,rất ít luôn nhé.Vì thế người đừng có chơi trò ú tim với con nữa!!
Cộc …cộc…
Tiếng bước chân đột nhiên không còn nghe thấy nữa,Hân Vy mừng rỡ,tay đặt lên ngực điều chỉnh nhịp tim…Nhưng..
Chân Hân Vy không còn chạm đất,cả người như rơi trong không trung…
Rock…..
Rock…..
Hân Vy đã bị rơi xuống một hồ nước rất lớn,rất sâu…
Cả người ướt sủng,cơ thể đang dần chìm xuống …
Cảm giác sợ hãi,bất lực,đơn độc…những thứ đáng sợ đó đang ôm chặc lấy con người cô.
Từng hơi thở đứt quảng hòa vào nước,tưởng chừng Hân Vy có thể tắt liệm nhịp thở ngay lúc này,hai tay theo bản năng không ngừng đập mạnh trên mặt nước,cổ họng khô rát kêu lên tiếng nói khàn mất cảm giác…
-Ưm…cứu tôi….
Hân Vy của mười năm trước không biết bơi.Hân Vy của mười năm sau cũng chưa từng biết bơi…
Vẫn chỉ là sự đáp lại của dòng thời gian vô tình…Hân Vy dần chìm xuống hồ nước,hai tay ngừng cọ quậy,cơ quan ngừng hô hấp…và nhịp tim,gần như ngừng đập…
Nước mắt vẫn rơi,nhưng niềm tin đã dần lơi đi,mắt Hân Vy nhắm nghiền lại,như cô đang muốn buông bỏ hy vọng,bỏ mặc số phận cho thượng đế….
“…………..
Trong lòng biển mênh mông,hình ảnh một cô bé đang cố ngoi lên khỏi mặt nước in nhỏ trên từng khúc của thời gian…
Tiếng kêu cứu thương cảm của cô bé không ngừng vang lên,nhưng đáp lại tiếng kêu ấy cũng chỉ là tiếng gió lạnh thổi miên man và sự vô tình của dòng nước…
-Cứu con…mẹ ơi…bố ..ơi…
Những giọt nước mắt mặn chát hòa vào nước rồi trôi đi,thân thể cô bé đang dần chìm sâu xuống mặt nước…
Trong cơn mê,đôi mắt cô bé hé mở nhẹ,cô bé đã nhìn thấy nơi tâm tối nhất của lòng biển,nó còn tối hơn cả màn đêm kia,còn đáng sợ hơn khi phải đối diện với tử thần….không một ai biết cả….
Môi cô bé bất nhiên cong lên,nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi..
Cô bé không làm gì nữa cả,vì đến cả niềm hy vọng cuối cùng cũng đã bị dòng nước này dập tắt,vì..trên đời này không còn thứ gì khiến cô bé phải lưu luyến…
“Này nước,cuốn ta đi,đi thật xa nơi này.Cho ta hòa vào ngươi,cho ta đi cùng ngươi đến nơi cùng trời cuối đất,có được không!”
……………….”
-Hân Vy,Hân Vy….
Tiếng gọi của ai đó đang hối thúc tâm hồn cô…tiếng gọi ấy chỉ thoảng qua,tiếng gọi ấy nghe…rất quen thuộc thì phải..?
Giọng người đó gấp gáp dần,dường như đang lo sợ một điều gì đó..
-Hân Vy,tỉnh dậy đi,mở mắt ra nhìn tôi…
Là ai thế?Ai đang gọi cô thế?
-Đừng cứng đầu nữa,nhìn tôi đi,Hân Vy…
Hân Vy cảm nhận được hơi ấm của người ấy.Người ấy đang ôm Hân Vy vào lòng..Hân Vy có thể thấy được tim người ấy đang đập rất nhanh..người ấy,đang sợ điều gì thế?
Người ấy bỗng nhiên xốc người cô lên,dụi mặt vào mái tóc của cô…
-Xin em,hãy nhìn tôi đi,đừng làm tôi sợ..
Hai mi mắt nặng trịch,cơ thể lạnh ngắt run lên,cả người mất hết sức lực.Hân Vy cố gắng gượng chầm chậm hé mắt…
Có thứ ánh sáng mờ ảo dội vào mắt cô,hình dáng quen thuộc của ai đó…có phải Hân Vy đang bị hoang tưởng không?Cô nhìn thấy Huy Phong,nét mặt lo lắng của anh ta,nỗi sợ hãi của anh ta…
Không hiểu sao lòng Hân Vy lại thấy vui,lồng ngực đau thắt lại…
-Ưm…
Huy Phong vội nâng gương mặt nhỏ nhắn của Hân Vy lên,nhìn vào đôi mắt mệt mỏi ấy…
-Huy Phong…
Anh đột nhiên ôm cô vào lòng,vòng tay xiết thật chặc như thể sợ cô gái bé nhỏ này sẽ tan biến,như những mảnh vỡ hòa vào không gian….
Hân Vy mất hết cả sức lực,khe khẽ gọi tên anh…
-Huy Phong…
-Đồ ngốc,em chính là đồ ngốc….
Huy Phong nâng càm cô lên,hôn lên đôi môi trắng bệt ấy…
Tim Hân Vy đập mạnh,đôi mắt từ khi nào đã mở to ra..
Huy Phong..anh ta đang làm gì thế?
Huy Phong…hôn cô sao?
Hơi ấm từ đôi môi mềm ấy đang thầm truyền sang cô,Hân Vy không hề cảm thấy một sự khó chịu nào mà ngược lại,dâng lên một cảm giác quen thuộc…
……..
Dãy C…
Trong hồ nước vắng lặng,ánh trăng đêm đang âm thầm tỏa sáng,chiếu xuống mặt nước thành một hình thù kì lạ.Trên bầu trời chi chít những ngôi sao to nhỏ,chúng như đang phì cười,dõi theo hai bóng dáng cao gầy ngâm mình trong làn nước lạnh băng…
Huy Phong rời môi cô,hơi thở nam tính vẫn vương vấn trên gương mặt gầy gò ấy.Anh ôm cô tựa vào lòng ngực rắn rỏi,anh vùi đầu vào mái tóc ươn ướt của cô,âm trầm nhẹ vang lên.
-Năm phút thôi,hãy cứ để tôi ôm em thế này.
Hân Vy mơ hồ dựa vào anh,một cảm xúc lạ dấy lên trong lòng ngực…
Ngoài trời,gió vẫn cứ thổi miên man,thời gian vẫn cứ trôi vô định,chỉ duy nhất cái ôm ấy là mãi hiện diện như chưa từng chuyển thành quá khứ…
“Không có thứ gì trên đời là vô tình,chỉ có con người tự họ khiến mình trở nên vô tình.Cũng giống như thế,trên thế giới này không có bất kì ai cô độc,chỉ có tự bản thân họ biến mình trở nên cô độc,tự động thu mình lại với mọi thứ xung quanh.
Phải chăng,họ đang sợ hãi điều gì?
Phải chăng,vì thời gian cứ trôi,hiện tại cứ lùi về quá khứ,còn tương lai ngày càng bị đẩy xa mà họ trở thành một con người bất lực?”
Gió vừa lướt qua,nó bảo”Trái tim con người là thứ yếu mềm nhất,khi ngươi cảm thấy mệt mỏi,nó sẽ tự khắc đi tìm giúp ngươi một người để dựa dẫm.Khi ngươi buồn đau,nó sẽ tìm giúp ngươi một người để xoa dịu.Và khi ngươi biết mình đã yêu ai đó,nó sẽ phản bội lại chính ngươi.”
…………….
-Chấn Phong anh không sao chứ?Không khỏe ư? Chấn Phong tựa đầu vào thành ghế sofa,hai tay xoa xoa thái dương mệt mỏi.
May vội đến ngồi cạnh anh,đưa tay hết sờ vào trán anh lại sờ trán mình,cô lo lắng nói:
-Chấn Phong,anh bị ốm rồi.-Ánh mắt May lộ rõ nỗi xót xa-Cả ngày nay anh đã ăn gì chưa?
-Anh không muốn ăn.-Anh lại cười nhìn cô-Anh không sao đâu,khuya rồi em cũng nên về đi.
-Anh đang đuổi em sao?
-Anh không có.…
May nắm lấy tay anh:
-Cho dù anh có đánh em,đuổi em ra khỏi đây thì em cũng sẽ không đi đâu,vì thế anh đừng có phí sức nữa nhé!Em sẽ buồn lắm.
Chấn Phong cười khổ:
-Anh không quản được em.
-Chỉ có em quản anh,em là quản lí của anh cơ mà.-May cười,cái đồng tiền dễ thương ấy càng lún sâu vào bên má,mái tóc dài xõa ngang vai càng khiến cô trở nên đẹp hơn trong ánh đèn điện lung linh.
Như nhớ ra điều gì,May đứng phắt dậy:
-Anh ngồi đây nhé,không được đi đâu hết.Em nấu cháo cho anh.
Vừa đi được vài bước cô lại quay lại,nói:
-Không được,thôi anh lên phòng ngủ đi.
Chấn Phong không nói gì chỉ nhìn cô,mặt May lại đỏ bừng lên.
-Này,anh có nghe em nói không?Lên phòng ngay,em nấu cháo xong sẽ mua thuốc cho anh.
Chấn Phong nhẹ nhàng đứng lên,đưa tay chào kiểu quân đội,môi cong lên thành một nụ cười:
-Tuân lệnh thưa quản lí.
May cười tươi rồi đẩy anh đi về phía cầu thang.
-Đi đi,anh đi ngủ dùm em đi.Lớn rồi mà cứ ốm hoài.Khổ ghê.
-Ơ…anh là người bị ốm,anh không khổ sao em lại phải khổ?
Má cô ửng hồng lên,cô nói nhanh:
-Em không tranh cải với con nít như anh.Em đi đây,anh phải ngủ đấy nhé.Em lên mà thấy anh chưa ngủ là chết với em.
Anh cười tươi:
-Anh biết rồi bà cụ non.
Rồi anh nhanh chóng bước lên cầu thang,dần khuất sau bức tường dài.
May nhìn anh đi khuất vẫn còn lưu luyến không rời..
“Đồ ngốc,là vì em lo cho anh.Thà rằng để em ốm thay anh,được anh chăm sóc cho em.Em có lẽ sẽ yêu anh ít hơn.”
May cười nhạt rồi quay người bước ra cửa…
Ánh đèn vẫn lung linh,bầu trời đêm vẫn duy nhất một màu u tối.Tâm hồn thiếu nữ ấy…vẫn chưa nguôi sự nghẹn ngào…
-Lần này thì hết rồi nhé!Sao ngươi lại ngốc đến thế hả Hân Vy??Bình thường ngươi thông minh lắm cơ mà!!Đến lúc cần ngươi thông minh thì người lại như vậy.Đúng là Đồ ngốc,ngốc xít,ngốc nghếch,ngốc không chịu nỗi!!
Hân Vy vừa “đập đầu” vào bức tường lớn cứng ngắt vừa tự nguyền rủa bản thân mình.Vâng,tình huống bây giờ là thế này đây:
Cô nàng ngốc nghếch của chúng ta loay hoay với cái bản đồ cả buổi trời cuối cùng cô quyết định sẽ đi theo trực giác của mình.Và cái trực giác đó vô cùng chính xác,dẫn Hân Vy đến một nơi “chỉ” có bốn ngã rẽ khác nhau.Đến đây Hân Vy khổ thật,giờ thì cô đã chính thức đi lạc rồi đấy.
-Chỉ là trường đại học thôi mà có cần phải lớn đến vậy không??Các người đang muốn troll tôi có phải không?Ta hận người,ta nguyền rủa dòng họ tám đời hiệu trưởng nhà ngươi!!Trời ơi!
Sau những giây phút”tự kỉ”Hân Vy quyết định không đi nữa mà sẽ ngồi bệt xuống ghế và…chờ người đến cứu.
Làm gì có người mà đến cứu cô chứ.Đây là trường học chứ có phải chiến trường đâu,đồ ngốc!
Rì rào…rì rào…
Bên ngoài khuôn viên tươi đẹp kia bầu trời đang dần ngả sang màu đen,cơn gió lướt qua lây động khiến những cành cây đung đưa tạo ra chuỗi âm thanh rùng rợn.Hân Vy bất giác rợn người,dựng cả tóc gáy…
Gió lạnh ở phía bắc đã bắt đầu tràn vào,mang theo luồng không khí của sự lạnh lẽo,của sự cô đơn khó xác định.Hân Vy ngồi co lại,theo bản năng mà thu người lại…
Cộc…cộc…
Tiếng bước chân dần gần khiến Hân Vy run sợ,mồ hôi lạnh toát ra không ngừng…
Tiếng gió vẫn cứ xào xạc,càng quét đi chiếc lá lìa cành…
Tim Hân Vy đập loạn xạ.Có ai biết Hân Vy nhà chúng ta bị”yếu tim”chưa nhỉ?
Hân Vy vừa nghỉ ngợi lung tung vừa bước chầm chậm men theo bức tường.Những khi cô sợ thì cả người như mất lí trí,không thể điều chỉnh được hành vi của bản thân..
-Làm ơn đừng đến đây,đừng đến.Thượng đế a,con chưa từng làm việc gì sai cả,à không,con chỉ có làm một ít việc không đúng lắm thôi,rất ít luôn nhé.Vì thế người đừng có chơi trò ú tim với con nữa!!
Cộc …cộc…
Tiếng bước chân đột nhiên không còn nghe thấy nữa,Hân Vy mừng rỡ,tay đặt lên ngực điều chỉnh nhịp tim…Nhưng..
Chân Hân Vy không còn chạm đất,cả người như rơi trong không trung…
Rock…..
Rock…..
Hân Vy đã bị rơi xuống một hồ nước rất lớn,rất sâu…
Cả người ướt sủng,cơ thể đang dần chìm xuống …
Cảm giác sợ hãi,bất lực,đơn độc…những thứ đáng sợ đó đang ôm chặc lấy con người cô.
Từng hơi thở đứt quảng hòa vào nước,tưởng chừng Hân Vy có thể tắt liệm nhịp thở ngay lúc này,hai tay theo bản năng không ngừng đập mạnh trên mặt nước,cổ họng khô rát kêu lên tiếng nói khàn mất cảm giác…
-Ưm…cứu tôi….
Hân Vy của mười năm trước không biết bơi.Hân Vy của mười năm sau cũng chưa từng biết bơi…
Vẫn chỉ là sự đáp lại của dòng thời gian vô tình…Hân Vy dần chìm xuống hồ nước,hai tay ngừng cọ quậy,cơ quan ngừng hô hấp…và nhịp tim,gần như ngừng đập…
Nước mắt vẫn rơi,nhưng niềm tin đã dần lơi đi,mắt Hân Vy nhắm nghiền lại,như cô đang muốn buông bỏ hy vọng,bỏ mặc số phận cho thượng đế….
“…………..
Trong lòng biển mênh mông,hình ảnh một cô bé đang cố ngoi lên khỏi mặt nước in nhỏ trên từng khúc của thời gian…
Tiếng kêu cứu thương cảm của cô bé không ngừng vang lên,nhưng đáp lại tiếng kêu ấy cũng chỉ là tiếng gió lạnh thổi miên man và sự vô tình của dòng nước…
-Cứu con…mẹ ơi…bố ..ơi…
Những giọt nước mắt mặn chát hòa vào nước rồi trôi đi,thân thể cô bé đang dần chìm sâu xuống mặt nước…
Trong cơn mê,đôi mắt cô bé hé mở nhẹ,cô bé đã nhìn thấy nơi tâm tối nhất của lòng biển,nó còn tối hơn cả màn đêm kia,còn đáng sợ hơn khi phải đối diện với tử thần….không một ai biết cả….
Môi cô bé bất nhiên cong lên,nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi..
Cô bé không làm gì nữa cả,vì đến cả niềm hy vọng cuối cùng cũng đã bị dòng nước này dập tắt,vì..trên đời này không còn thứ gì khiến cô bé phải lưu luyến…
“Này nước,cuốn ta đi,đi thật xa nơi này.Cho ta hòa vào ngươi,cho ta đi cùng ngươi đến nơi cùng trời cuối đất,có được không!”
……………….”
-Hân Vy,Hân Vy….
Tiếng gọi của ai đó đang hối thúc tâm hồn cô…tiếng gọi ấy chỉ thoảng qua,tiếng gọi ấy nghe…rất quen thuộc thì phải..?
Giọng người đó gấp gáp dần,dường như đang lo sợ một điều gì đó..
-Hân Vy,tỉnh dậy đi,mở mắt ra nhìn tôi…
Là ai thế?Ai đang gọi cô thế?
-Đừng cứng đầu nữa,nhìn tôi đi,Hân Vy…
Hân Vy cảm nhận được hơi ấm của người ấy.Người ấy đang ôm Hân Vy vào lòng..Hân Vy có thể thấy được tim người ấy đang đập rất nhanh..người ấy,đang sợ điều gì thế?
Người ấy bỗng nhiên xốc người cô lên,dụi mặt vào mái tóc của cô…
-Xin em,hãy nhìn tôi đi,đừng làm tôi sợ..
Hai mi mắt nặng trịch,cơ thể lạnh ngắt run lên,cả người mất hết sức lực.Hân Vy cố gắng gượng chầm chậm hé mắt…
Có thứ ánh sáng mờ ảo dội vào mắt cô,hình dáng quen thuộc của ai đó…có phải Hân Vy đang bị hoang tưởng không?Cô nhìn thấy Huy Phong,nét mặt lo lắng của anh ta,nỗi sợ hãi của anh ta…
Không hiểu sao lòng Hân Vy lại thấy vui,lồng ngực đau thắt lại…
-Ưm…
Huy Phong vội nâng gương mặt nhỏ nhắn của Hân Vy lên,nhìn vào đôi mắt mệt mỏi ấy…
-Huy Phong…
Anh đột nhiên ôm cô vào lòng,vòng tay xiết thật chặc như thể sợ cô gái bé nhỏ này sẽ tan biến,như những mảnh vỡ hòa vào không gian….
Hân Vy mất hết cả sức lực,khe khẽ gọi tên anh…
-Huy Phong…
-Đồ ngốc,em chính là đồ ngốc….
Huy Phong nâng càm cô lên,hôn lên đôi môi trắng bệt ấy…
Tim Hân Vy đập mạnh,đôi mắt từ khi nào đã mở to ra..
Huy Phong..anh ta đang làm gì thế?
Huy Phong…hôn cô sao?
Hơi ấm từ đôi môi mềm ấy đang thầm truyền sang cô,Hân Vy không hề cảm thấy một sự khó chịu nào mà ngược lại,dâng lên một cảm giác quen thuộc…
……..
Dãy C…
Trong hồ nước vắng lặng,ánh trăng đêm đang âm thầm tỏa sáng,chiếu xuống mặt nước thành một hình thù kì lạ.Trên bầu trời chi chít những ngôi sao to nhỏ,chúng như đang phì cười,dõi theo hai bóng dáng cao gầy ngâm mình trong làn nước lạnh băng…
Huy Phong rời môi cô,hơi thở nam tính vẫn vương vấn trên gương mặt gầy gò ấy.Anh ôm cô tựa vào lòng ngực rắn rỏi,anh vùi đầu vào mái tóc ươn ướt của cô,âm trầm nhẹ vang lên.
-Năm phút thôi,hãy cứ để tôi ôm em thế này.
Hân Vy mơ hồ dựa vào anh,một cảm xúc lạ dấy lên trong lòng ngực…
Ngoài trời,gió vẫn cứ thổi miên man,thời gian vẫn cứ trôi vô định,chỉ duy nhất cái ôm ấy là mãi hiện diện như chưa từng chuyển thành quá khứ…
“Không có thứ gì trên đời là vô tình,chỉ có con người tự họ khiến mình trở nên vô tình.Cũng giống như thế,trên thế giới này không có bất kì ai cô độc,chỉ có tự bản thân họ biến mình trở nên cô độc,tự động thu mình lại với mọi thứ xung quanh.
Phải chăng,họ đang sợ hãi điều gì?
Phải chăng,vì thời gian cứ trôi,hiện tại cứ lùi về quá khứ,còn tương lai ngày càng bị đẩy xa mà họ trở thành một con người bất lực?”
Gió vừa lướt qua,nó bảo”Trái tim con người là thứ yếu mềm nhất,khi ngươi cảm thấy mệt mỏi,nó sẽ tự khắc đi tìm giúp ngươi một người để dựa dẫm.Khi ngươi buồn đau,nó sẽ tìm giúp ngươi một người để xoa dịu.Và khi ngươi biết mình đã yêu ai đó,nó sẽ phản bội lại chính ngươi.”
…………….
-Chấn Phong anh không sao chứ?Không khỏe ư? Chấn Phong tựa đầu vào thành ghế sofa,hai tay xoa xoa thái dương mệt mỏi.
May vội đến ngồi cạnh anh,đưa tay hết sờ vào trán anh lại sờ trán mình,cô lo lắng nói:
-Chấn Phong,anh bị ốm rồi.-Ánh mắt May lộ rõ nỗi xót xa-Cả ngày nay anh đã ăn gì chưa?
-Anh không muốn ăn.-Anh lại cười nhìn cô-Anh không sao đâu,khuya rồi em cũng nên về đi.
-Anh đang đuổi em sao?
-Anh không có.…
May nắm lấy tay anh:
-Cho dù anh có đánh em,đuổi em ra khỏi đây thì em cũng sẽ không đi đâu,vì thế anh đừng có phí sức nữa nhé!Em sẽ buồn lắm.
Chấn Phong cười khổ:
-Anh không quản được em.
-Chỉ có em quản anh,em là quản lí của anh cơ mà.-May cười,cái đồng tiền dễ thương ấy càng lún sâu vào bên má,mái tóc dài xõa ngang vai càng khiến cô trở nên đẹp hơn trong ánh đèn điện lung linh.
Như nhớ ra điều gì,May đứng phắt dậy:
-Anh ngồi đây nhé,không được đi đâu hết.Em nấu cháo cho anh.
Vừa đi được vài bước cô lại quay lại,nói:
-Không được,thôi anh lên phòng ngủ đi.
Chấn Phong không nói gì chỉ nhìn cô,mặt May lại đỏ bừng lên.
-Này,anh có nghe em nói không?Lên phòng ngay,em nấu cháo xong sẽ mua thuốc cho anh.
Chấn Phong nhẹ nhàng đứng lên,đưa tay chào kiểu quân đội,môi cong lên thành một nụ cười:
-Tuân lệnh thưa quản lí.
May cười tươi rồi đẩy anh đi về phía cầu thang.
-Đi đi,anh đi ngủ dùm em đi.Lớn rồi mà cứ ốm hoài.Khổ ghê.
-Ơ…anh là người bị ốm,anh không khổ sao em lại phải khổ?
Má cô ửng hồng lên,cô nói nhanh:
-Em không tranh cải với con nít như anh.Em đi đây,anh phải ngủ đấy nhé.Em lên mà thấy anh chưa ngủ là chết với em.
Anh cười tươi:
-Anh biết rồi bà cụ non.
Rồi anh nhanh chóng bước lên cầu thang,dần khuất sau bức tường dài.
May nhìn anh đi khuất vẫn còn lưu luyến không rời..
“Đồ ngốc,là vì em lo cho anh.Thà rằng để em ốm thay anh,được anh chăm sóc cho em.Em có lẽ sẽ yêu anh ít hơn.”
May cười nhạt rồi quay người bước ra cửa…
Ánh đèn vẫn lung linh,bầu trời đêm vẫn duy nhất một màu u tối.Tâm hồn thiếu nữ ấy…vẫn chưa nguôi sự nghẹn ngào…
/15
|