Cuồng Si

Chương 3 - Chương 3

/8


Chương 3:

“Hiện tại, tôi hy vọng bà Ngôn hiểu rõ quan hệ giữa chúng ta chỉ là số không, cho nên phiền bà Ngôn sau này đừng tới tìm tôi.”

Sở Linh đặt cốc nước xuống bàn gỗ, hững hờ nói, nhưng mắt vẫn không hướng đến một già, một trẻ đang xoay bước rời đi. Với cô, cuộc sống hiện tại đã là quá đủ, cô không hề níu kéo hoặc vươn vấn thứ gì của bốn năm qua, cho dù người ta có lạnh nhạt dùng ánh mắt câm hận, khinh bỉ dành cho cô thì kết quả cũng chỉ có một, cô không quan tâm, và cũng không định sẽ quan tâm.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đến cuối cùng cũng đã thấu hiểu một chuyện, cái gì đã từng cho là đẹp nhất, hoàn hảo nhất thì chưa chắc sẽ viên mãn, những điều này cô không chỉ đã trải nghiệm, mà nó còn ăn sâu vào tim cô, bám gốc, mọc rễ mãi mãi không buông. So với quá khứ, hiện tại không khác biệt là mấy, miễn cưỡng, cô sẽ có thể sống hết quản đời còn lại.

Vương Thiên nói, Sở Linh vì bà Ngôn đến tìm đã chuyển nơi ở vào nội thành, có lẽ bởi vì cô không hy vọng, những người này gây thêm phiền toái đến cuộc sống của cô. Ngôn Phong dừng xe cách căn hộ vài mét, gã chăm chú nhìn dáng người gầy gò, nhỏ bé đang bận rộn tự thân chuyển đồ đạc, tự nhiên sinh ra một chút tư ý bảo vệ, che chở. Nếu như là quá khứ thì sẽ, nhưng hiện tại, Sở Linh không có tư cách đó.

“Anh chẳng phải rất hận Sở Linh, vì sao cứ dây dưa không buông?” Tô Hải Nhạc ngước mắt nhìn ra phía trước, cô không dám tin cô gái đó lại có sức ảnh hưởng như vậy, nếu như Sở Linh trở về sớm một bước, phải chăng cô lại trở thành kẻ đứng ngoài cuộc trong câu chuyện của họ?

“Cô quản quá nhiều chuyện rồi đấy.” Gã không nhìn cô, trên khuôn mặt lập tức hiện lên sự chán ghét, gã đánh tay lái, chiếc xe lập tức vụt đi, không để lại chút dấu vết.

Tô Hải Nhạc khẽ cười, đây là kết quả mà cô đổi được sau những cố gắng mà bản thân bỏ ra. Từ khi cô gặp gã ở trường đại học đến nay, gã chưa bao giờ để cô vào trong mắt, mà trong mắt gã, vĩnh viễn chỉ có Sở Linh. Có lẽ, việc học cách chấp nhận một việc gì đó với cô thực khó khăn, chính vì vậy, cho đến ngày hôm nay, cô vẫn không từ bỏ được.

“Anh cứ mập mờ không rõ như vậy, tại sao còn đồng ý cưới tôi?”

“Đạt được ý nguyện là được rồi, cô cần gì phải thắc mắc nguyên nhân?”

Tô Hải Nhạc ngẩn ngơ nhìn góc nghiên khuôn mặt của gã, một thời mà cô si mê. Lần đầu cô gặp gã là khi 18 tuổi, cô là sinh viên mới vào trường, gã đã năm thứ ba rồi. Một lần, cô phải ở lại nghiên cứu với bạn học, khi ra về thì bắt gặp gã đang thơ thẩn nhìn lên bầu trời, chính là khuôn mặt nghiêng buồn bã này lần đầu tiên làm run động một người cao ngạo như cô.

Đối với cô, anh luôn tỏ thái độ lạnh lùng, xa cách, nhưng với một cô gái bình thường kia, lại hết mực yêu thương, cưng chiều. Cô tháo dây đồng hồ trên tay, sờ vào vết cắt sẽ không bao giờ biến mất nơi cổ tay của mình, khẽ mỉm cười. Đây là khi 19 tuổi, cô bày tỏ với anh, nhưng lại bị anh thẳng thừng chối từ.

Cô vốn xuất thân không tòi, bản thân luôn được nuông chiều, lâu ngày dần trở nên kiêu ngạo, đối với anh, cô cho rằng đã quá mức nhường nhịn, cô nghĩ rằng, anh sẽ đồng ý, vui vẻ, chấp nhận tình cảm của cô, nhưng đến cuối cùng, lại không có.

Tô Hải Nhạc mười chín tuổi, lần đầu tiên đứng trước một gã đàn ông, e thẹn bày tỏ, nhưng trước mắt của cả mấy trăm sinh viên của trường, cô lại bị anh thẳng thắng gạt bỏ, thậm chí còn dùng lời lẽ vô tình tổn thương cô. Lúc đó, cô đã không chịu nổi cú sốc này.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cô đeo đồng hồ vào tay, chỉnh sửa trang phục và thần thái, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Thời tiết tháng 9 đã hơi hanh khô, con người càng trở nên bực dọc khi từ ngoài trở về. Bà Ngôn cất chiếc ô đen của mình, sau đó cởi áo khoác bên ngoài, tiến trước một bước thể hiện bậc bề trên đi vào phòng khách.

Tô Hải Nhạc đặt cốc nước nóng lên bàn, đôi khi niềm tin của cô duy nhất cũng chỉ phụ thuộc vào người phụ nữ này.

“Đây là nhà của vợ chống mới cưới à, không được, lát nữa theo mẹ đi mua đồ bài trí lại.”

“Mẹ, không cần, Ngôn Phong không ở đây, bài trí cũng không ai xem.” Cô cảm giác bản thân đã chạm đến giới hạn cuối cùng, quá đau đớn, quá mệt mỏi.

“Con có ý gì?”

“Anh ấy mua nhà ở ngoài.” Có nghĩa là anh cấm cô mãi mãi không được bước chân vào cuộc sống của anh, mãi mãi khước từ tình cảm của cô, cho dù cô có cố gắng đến mấy cũng chỉ là vô dụng.

Khi cô đến căn hộ của anh, dường như chưa từng có người ở đây, bụi một lớp dày, phòng không có một vật dụng trang trí ra hồn. Trên bức tường màu xám treo một vài bức tranh biếm họa, sô pha màu lạnh, bên cạnh cửa số có một kệ sách tổ ông, như vậy đã là một cái phòng khách rồi.

Nó khá đạm mạc và trầm lãnh giống như con người của anh, nhưng sau đó, cô lại phát hiện, tủ quần áo, tủ giày hoàn toàn trống không. Những ngày qua anh không ở đây, như vậy có thể ở đâu, nơi nào có thể làm anh lưu tâm đến như vậy.

Ngoài trời mưa phùn lất phất bay, bà Ngôn xiết chặt cái ô trong tay, nhanh nhảu tiến về phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện những nếp uốn xấu xí, nhưng bà chẳng hề quan tâm. Tô Hải Nhạc đẩy cánh cổng hàng rào gỗ màu trắng thật mạnh, làm mấy bông hoa hồng dại rơi tả tơi trên nền sỏi trắng. Gót giày đạp lên không thương tiếc, làm cho những cánh hoa vốn trong những ngày héo úa càng trở nên tiêu điều.

Trong sân nhà, đứa trẻ nhỏ đang đào xới đống đất bùn bên dưới chân nó, cẩn thận bỏ vào một cái chậu nhỏ, rồi nhanh nhẹn đưa tay lau đi những giọt nước mưa trên trán, phấn khỏi ôm cái chậu vào nhà. Trong gian bếp nhỏ sạch sẽ, Sở Linh đang chuẩn bị một chút nước ấm. Mấy ngày nay, máy nước nóng bị hỏng, cô không có thời gian gọi người đến sửa.

Jun chạy vào nhà, gọi một tiếng mẹ rồi đặt cái chậu lên chiếc bàn trắng, mỉm cười rạng rỡ chạy đến ôm sau hông cô, làm cho đất bản trên người dính vào chiếc tạp dề trắng của cô. Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, chỉ cần có người để yêu thương, cô liền nguyện ý một đời không than vãn.

Khi nước đủ ấm, cô đặt Jun lên ghế ngồi, cẩn thận đổ nước vào bồn, sau đó cho sữa tắm vào, rồi thả thằng bé vào trong. Jun thích thú vẫy nước trong tay, mỉm cười sáng lạng vui đùa với cô. Sauk hi tắm xong, Sở Linh mang đứa trẻ nhỏ ra ngoài, chào lên người nó một chiếc khăn bông dày, cẩn thận lau từng chút một.

Chiếc cửa gỗ màu trắng đột ngột bị đẩy ra, lực đẩy mạnh đến mức vòng hoa dại trên cửa cũng rớt xuống đất. Có lẽ người kia rất tức giận. Cô mặc xong quần áo cho con trai, vừa vặn mũi giày cao gót đã qua khỏi cửa. Cô nhìn xuống khuôn mặt nhăn nhó của con trai, trong lòng nảy sinh khó chịu.

“Sở Linh, Ngôn Phong đang ở đâu?” Bà Ngôn túm lấy khuỷa tay đang cầm chiếc khăn lông mềm mại. Lực trên tay cô dường như càng cường đại, chiếc khăn rơi xuống chân, thậm chí Sở Linh còn có thể cảm nhận được một chút ẩm ướt của nó.

Bà Ngôn dường như ý thức được hành vi của bản thân, có đôi chút dè dặt mà buông tay ra. Trên đời này, có một loại tình cảm gọi là chiếm hữu, bất kể đó có phải là tình yêu trai gái hay không. Có lẽ loại tình cảm đó cũng dạng một dạng cuồng si, tham luyến.

“Hai người tìm nhầm nơi rồi.” Sở Linh nhặt chiếc khăn đã bị bẩn, định quay lưng bước đi thì Tô Hải Nhạc đã giữ lại khuỷa tay cô. Sở Linh ngạc nhiên ngước nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy trong sâu thẳm nơi đáy mắt kia là chán nản và bi thương. Cô rất muốn biết, Tô Hải Nhạc vì cái gì mà đi đến ngày hôm nay.

Nếu như nói từ bỏ cũng là một loại giải thoát thì trên đời này, còn có ai rơi vào bi lụy? Sở Linh cho rằng bản thân đã sóng rất tốt, bốn năm qua cô chưa hề cảm thấy nuối tiếc với lựa chọn của mình, với anh, có chăng của chỉ là một chút hoài niệm còn sót lại, bởi cho dù cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn không thể nào quay về bên nhau được, bởi giữa cô và anh còn có bốn năm.


/8

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status