Sa Dĩnh Sa và Bạch Anh Tử đang cùng nhau thảo luận về dự án mới. Chỉ có
hai người nên anh cứ thích trêu đùa cô.
"Cốc cốc".
Là Văn Xuyên gõ cửa. Dĩnh Sa lườm bạn trai một cái rồi lên tiếng.
- Vào đi.
Trợ lý của Bạch Anh Tử nhìn hai người cười tủm tỉm, không khí có chút ngại ngùng.
- Văn kiện chuyển phát gửi cho cậu Bạch. À của cô Sa cũng có, nhân tiện tôi đi lấy nên cầm định đưa cho cô luôn. May quá cô ở đây rồi.
Dĩnh Sa vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn cậu!
Ngay sau đó Văn Xuyên rời đi, để lại hai người đồng thời bóc đồ của mình.
Của Bạch Anh Tử là tài liệu bên đối tác gửi tới. Còn của Sa Dĩnh Sa không có thông tin người gửi. Cô tò mò nhìn qua, khi thấy là ảnh bản thân năm nào thì nụ cười dập tắt, thay vào đó là vẻ mặt trắng bệch.
Tay Dĩnh Sa vội thả những tấm ảnh vào lại chỗ cũ, rồi nắm chặt túi giấy kiểu đựng hồ sơ tới nỗi nổi gân bàn tay.
Cô nghẹn lòng không nói được, chỉ đứng dậy muốn về phòng làm việc riêng.
- Chúng ta đang bàn dở mà, em đi đâu vậy?
- À...Có việc đột xuất ...em phải xử lý ngay.
Bạch Anh Tử liếc nhìn đồ trên tay bạn gái và tò mò.
- Là nó hả?
Tâm trạng Dĩnh Sa rối bời xen lẫn hoang mang. Cô cố cười gượng gạo, kèm một cái gật đầu.
- Um!
- Gì vậy, anh xem nào, không chừng sẽ giúp em xử lý nhanh hơn.
- Không không.
Nhận ra vẻ hoảng hốt và hơi mất bình tĩnh của cô càng khiến anh nhìn chằm chằm vào thứ vừa được gửi tới.
Cô cũng cảm thấy mình như vậy hơi bất thường, nên đã nhanh chóng trấn an.
-
- Em là ai chứ, mấy chuyện công việc em có thể tự mình làm được. Anh quên em là trợ lý cấp cao của chủ tịch à.
Bạch Anh Tử mỉm cười, không quên căn dặn.
Hẹn em ăn trưa nhé.
Được!
Sau đêm mặn nồng thì anh không nỡ rời xa bạn gái chút nào, cô đi mà anh cứ nhìn bóng lưng lưu luyến mãi.
***
Dĩnh Sa về tới phòng làm việc liền chốt chặt cửa, sau đó suy sụp ngồi bệt dưới sàn. Cô dốc hết ảnh ra, đập vào mắt chính là những sự việc ám ảnh cô bao năm không hề phai mờ. Chỉ là cô không ngờ đám cầm thú đó chụp lại ảnh, và lưu giữ tới tận bây giờ.
Điện thoại cô bỗng rung lên, hiển thị một số máy lạ.
Cô run rẩy nhấn nghe, giọng của Ngụy Thang Luân cười cợt nhấn nhá.
- Minh Hi yêu dấu, cưng nhận được đồ rồi chứ?
Cô nghiến chặt răng, tận đáy lòng vẫn đầy sự khinh bỉ và kinh tởm kẻ súc sinh này. Hắn lại cười.
Tối nay tới điểm hẹn. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô. Nhớ nhé, việc quan trọng! Không tới thì cô biết hậu quả rồi đấy. Bạch Anh Tử mà xem được....
Dĩnh Sa phẫn nộ hắn từng tiếng trước sự nhắc nhở và cả uy hiếp của đối phương.
- Tôi sẽ tới!
- Được, tôi rất mong chờ!
Cô nhặt ảnh lên, suy nghĩ đầu tiên là muốn đốt hết chúng đi. Nhưng cô cố thở đều, sau vài phút thì điềm tĩnh nhặt cất vào két riêng, ánh mắt lạnh lẽo còn trong não đang nghĩ cách đối phó.
Người phụ nữ mạnh mẽ nay dấy lên một sự bất an, tự nhắc bản thân phải ra tay nhanh hơn, phải hành động trước, không thể để Ngụy Thang Luân quấy rối làm càn.
Mải mê suy nghĩ, tới khi thấy Bạch Anh Tử tìm tới tận phòng thì cô mới liếc qua đồng hồ.
- Xin lỗi anh, bận quá nên em không để ý thời gian.
- Không sao, anh đợi em được mà.
- Ai lại để sếp đợi như thế. Đi thôi, em mời anh để chuộc lỗi nhé.
- Ok, anh không từ chối.
Cô cầm túi xách hướng ra cửa, khi chuẩn bị đẩy cửa bước đi lại được anh níu kéo ôm vào lòng.
- Nào, đang ở chỗ làm đấy.
- Ôm chút thôi!
Một người đứng yên cho một người ôm ấp. Anh thì thầm vào tai cô nói nhỏ.
- Em là người anh yêu, nên em đừng rạch ròi quan hệ sếp- nhân viên quá. Không cần áy náy hay chuộc lỗi gì cả. Anh có thể chờ em, hoặc em bận, anh có thể cùng em giải quyết, thậm chí tăng ca ăn đồ đóng hộp cũng chả sao. Anh biết Dĩnh Sa của anh rất giỏi, nhưng anh cũng muốn giúp đỡ và cưng chiều người phụ nữ của mình.
Anh càng yêu, cô càng lo sợ.
Sa Dĩnh Sa vỗ nhẹ lưng anh.
- Không sợ em ỷ lại dựa dẫm làm phiền anh sao?
- Sợ thì đã không bên em và tiến tới mức này.
Thực ra khi nãy Bạch Anh Tử đã nghe ngóng nhân viên của Dĩnh Sa, nay cô không có công việc hệ trọng nào phải giải quyết. Anh đoán có thể là việc gì đó mà bố anh giao riêng cho cô mới khiến cô bận bịu. Vì vậy dù rất muốn nhưng anh vẫn quyết định không hỏi tường tận chi tiết, mà lặng lẽ dẫn cô đi ăn những món cô thích nhất.
Anh yêu thật rồi, nhớ được hết thảy sở thích ăn uống của bạn gái, còn tìm hiểu món nào tốt và bổ. Việc này diễn ra rất tự nhiên, bởi ý tốt xuất phát từ tấm lòng.
hai người nên anh cứ thích trêu đùa cô.
"Cốc cốc".
Là Văn Xuyên gõ cửa. Dĩnh Sa lườm bạn trai một cái rồi lên tiếng.
- Vào đi.
Trợ lý của Bạch Anh Tử nhìn hai người cười tủm tỉm, không khí có chút ngại ngùng.
- Văn kiện chuyển phát gửi cho cậu Bạch. À của cô Sa cũng có, nhân tiện tôi đi lấy nên cầm định đưa cho cô luôn. May quá cô ở đây rồi.
Dĩnh Sa vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn cậu!
Ngay sau đó Văn Xuyên rời đi, để lại hai người đồng thời bóc đồ của mình.
Của Bạch Anh Tử là tài liệu bên đối tác gửi tới. Còn của Sa Dĩnh Sa không có thông tin người gửi. Cô tò mò nhìn qua, khi thấy là ảnh bản thân năm nào thì nụ cười dập tắt, thay vào đó là vẻ mặt trắng bệch.
Tay Dĩnh Sa vội thả những tấm ảnh vào lại chỗ cũ, rồi nắm chặt túi giấy kiểu đựng hồ sơ tới nỗi nổi gân bàn tay.
Cô nghẹn lòng không nói được, chỉ đứng dậy muốn về phòng làm việc riêng.
- Chúng ta đang bàn dở mà, em đi đâu vậy?
- À...Có việc đột xuất ...em phải xử lý ngay.
Bạch Anh Tử liếc nhìn đồ trên tay bạn gái và tò mò.
- Là nó hả?
Tâm trạng Dĩnh Sa rối bời xen lẫn hoang mang. Cô cố cười gượng gạo, kèm một cái gật đầu.
- Um!
- Gì vậy, anh xem nào, không chừng sẽ giúp em xử lý nhanh hơn.
- Không không.
Nhận ra vẻ hoảng hốt và hơi mất bình tĩnh của cô càng khiến anh nhìn chằm chằm vào thứ vừa được gửi tới.
Cô cũng cảm thấy mình như vậy hơi bất thường, nên đã nhanh chóng trấn an.
-
- Em là ai chứ, mấy chuyện công việc em có thể tự mình làm được. Anh quên em là trợ lý cấp cao của chủ tịch à.
Bạch Anh Tử mỉm cười, không quên căn dặn.
Hẹn em ăn trưa nhé.
Được!
Sau đêm mặn nồng thì anh không nỡ rời xa bạn gái chút nào, cô đi mà anh cứ nhìn bóng lưng lưu luyến mãi.
***
Dĩnh Sa về tới phòng làm việc liền chốt chặt cửa, sau đó suy sụp ngồi bệt dưới sàn. Cô dốc hết ảnh ra, đập vào mắt chính là những sự việc ám ảnh cô bao năm không hề phai mờ. Chỉ là cô không ngờ đám cầm thú đó chụp lại ảnh, và lưu giữ tới tận bây giờ.
Điện thoại cô bỗng rung lên, hiển thị một số máy lạ.
Cô run rẩy nhấn nghe, giọng của Ngụy Thang Luân cười cợt nhấn nhá.
- Minh Hi yêu dấu, cưng nhận được đồ rồi chứ?
Cô nghiến chặt răng, tận đáy lòng vẫn đầy sự khinh bỉ và kinh tởm kẻ súc sinh này. Hắn lại cười.
Tối nay tới điểm hẹn. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô. Nhớ nhé, việc quan trọng! Không tới thì cô biết hậu quả rồi đấy. Bạch Anh Tử mà xem được....
Dĩnh Sa phẫn nộ hắn từng tiếng trước sự nhắc nhở và cả uy hiếp của đối phương.
- Tôi sẽ tới!
- Được, tôi rất mong chờ!
Cô nhặt ảnh lên, suy nghĩ đầu tiên là muốn đốt hết chúng đi. Nhưng cô cố thở đều, sau vài phút thì điềm tĩnh nhặt cất vào két riêng, ánh mắt lạnh lẽo còn trong não đang nghĩ cách đối phó.
Người phụ nữ mạnh mẽ nay dấy lên một sự bất an, tự nhắc bản thân phải ra tay nhanh hơn, phải hành động trước, không thể để Ngụy Thang Luân quấy rối làm càn.
Mải mê suy nghĩ, tới khi thấy Bạch Anh Tử tìm tới tận phòng thì cô mới liếc qua đồng hồ.
- Xin lỗi anh, bận quá nên em không để ý thời gian.
- Không sao, anh đợi em được mà.
- Ai lại để sếp đợi như thế. Đi thôi, em mời anh để chuộc lỗi nhé.
- Ok, anh không từ chối.
Cô cầm túi xách hướng ra cửa, khi chuẩn bị đẩy cửa bước đi lại được anh níu kéo ôm vào lòng.
- Nào, đang ở chỗ làm đấy.
- Ôm chút thôi!
Một người đứng yên cho một người ôm ấp. Anh thì thầm vào tai cô nói nhỏ.
- Em là người anh yêu, nên em đừng rạch ròi quan hệ sếp- nhân viên quá. Không cần áy náy hay chuộc lỗi gì cả. Anh có thể chờ em, hoặc em bận, anh có thể cùng em giải quyết, thậm chí tăng ca ăn đồ đóng hộp cũng chả sao. Anh biết Dĩnh Sa của anh rất giỏi, nhưng anh cũng muốn giúp đỡ và cưng chiều người phụ nữ của mình.
Anh càng yêu, cô càng lo sợ.
Sa Dĩnh Sa vỗ nhẹ lưng anh.
- Không sợ em ỷ lại dựa dẫm làm phiền anh sao?
- Sợ thì đã không bên em và tiến tới mức này.
Thực ra khi nãy Bạch Anh Tử đã nghe ngóng nhân viên của Dĩnh Sa, nay cô không có công việc hệ trọng nào phải giải quyết. Anh đoán có thể là việc gì đó mà bố anh giao riêng cho cô mới khiến cô bận bịu. Vì vậy dù rất muốn nhưng anh vẫn quyết định không hỏi tường tận chi tiết, mà lặng lẽ dẫn cô đi ăn những món cô thích nhất.
Anh yêu thật rồi, nhớ được hết thảy sở thích ăn uống của bạn gái, còn tìm hiểu món nào tốt và bổ. Việc này diễn ra rất tự nhiên, bởi ý tốt xuất phát từ tấm lòng.
/106
|