Trình Thiếu Lăng đẩy cửa để Bạch Anh Tử bước vào, tiện tay bật hết đèn phòng lên.
Cả căn phòng giờ mới được chiếu sáng toàn bộ. Và họ kinh hoàng nhìn thấy Sa Dĩnh Sa ngồi đè trên người Ngụy Thang Luân, tay cầm mảnh chai rượu vỡ với máu nhỏ tong tong, đang cố gắng muốn ghim nó về phía người đàn ông bên dưới.
Căn phòng cách âm quá tốt, nên hai người bên trong vật lộn khống chế nhau không hề biết có người khác tới.
Đến khi đèn bất ngờ sáng lên, cả Sa Dĩnh Sa và Ngụy Thang Luân đều nhìn về phía cửa.
Thấy người mình yêu nhất đang chứng kiến cảnh bi thảm của mình, ánh mắt cô tuyệt vọng vô cùng.
Thiếu Lăng nhíu mày.
- Dĩnh Sa, cô và hắn....
Cảnh đổ vỡ của căn phòng sang trọng không làm nhạt nhòa đi vết máu loang
lổ dây khắp áo quần trên người Dĩnh Sa và Ngụy Thang Luân.
Một người quen với máu me như Trình Thiếu Lăng cũng hơi ớn khi thấy hình ảnh người phụ nữ trước mắt.
Miệng cô nói, nhưng mắt cô trân trân nhìn Bạch Anh Tử.
- Hắn phải chết!
Nhân lúc cô bị phân tán sự tập trung, Ngụy Thang Luân đã phản kháng hất được cô ngã xuống sàn. Cú va chạm mạnh xuống nền không may khiến một mẩu thủy tinh găm vào cánh tay Dĩnh Sa.
Bạch Anh Tử lao như bay tới đỡ cô dậy. Nhưng cô lại sợ hãi lùi về sau né tránh. Đau vì vết thương chẳng nhằm nhò với nỗi đau trong lòng.
- Đừng, em rất bẩn!
Anh đau đớn hơn cả cô, nhất quyết tiến lại gần để xem xét vết thương. Ngụy Thang Luân bật cười lom khom đứng dậy, nhìn hình ảnh quan tâm của hai con người yêu nhau thì chế giễu.
- Bạch Anh Tử, mày có biết con đàn bà đó là hạng rách rưới thế nào không?
Bạch Anh Tử không thèm quan tâm lời hắn nói, vẫn đang nhìn bạn gái từ trên xuống dưới, đảm bảo cô không bị vết thương nào quá nặng..
Bị phớt lờ, Ngụy Thang Luân không cam tâm mà muốn châm ngòi tiếp.
- Để tao nói cho mày nghe nhé!
Dĩnh Sa run rẩy lắc đầu, tay đẩy cả người anh ra hướng cửa.
Đừng nghe, em xin anh, đi đi...
Kẻ đi săn thấy con mồi sợ hãi, phải nói biểu hiện của cô càng lo sợ thì hắn càng vui vẻ phấn khích.
Ngụy Thang Luân xắn tay áo lên, có vẻ áo bị ẩm và bẩn, mùi tanh tưởi sộc lên cũng không ảnh hưởng tới sự điên rồ của hắn.
- Bạch Anh Tử nhất định phải biết. Còn phải do chính miệng tao nói ra mới
được. Trần Minh Hi, để xem khi bạn trai mày biết hết sự thật rồi có còn coi trọng mày nữa không.
Anh Tử nắm lấy tay Dĩnh Sa.
- Anh sẽ giết hắn giúp em!
Cô không tin vào tai mình, chưa kịp ngăn cản thì anh đã đi tới chỗ Ngụy Thang Luân đạp một cú khiến hắn ngã nhào ra sau.
Anh không thể để hắn thốt ra những lời bẩn thỉu về người phụ nữ của mình, càng không để Dĩnh Sa phải nghe những lời kinh tởm từ hắn thêm một lần nào nữa. Huống hồ có Thiếu Lăng ở đây, Bạch Anh Tử không muốn bạn thân nghe được quá khứ bi thương của bạn gái mình.
Làm mọi chuyện, anh đều lo giữ thể diện cho cô, lo cô bị tổn thương, hết thảy đặt cô lên trên hết.
Ngồi đè chặt Ngụy Thang Luân dưới nền, Bạch Anh Tử vớ mảnh chai vỡ gần đó và cười nham hiểm.
- Mày thử tưởng tượng xem, tao sẽ đâm vào mắt, hay là cắt ngang cổ?
Ngụy Thang Luân vẫn không biết sợ còn cứng giọng.
- Giết người là phạm pháp đó. Vì một người như cô ta không đáng đâu Bạch thiếu gia à!!!
Anh đưa mảnh vỡ tới gần mặt hắn hơn, rồi cúi xuống nói nhỏ.
- Đáng hay không là do tao quyết định. Mày mà cũng nhớ tới pháp luật à. Mày hại cô ấy hết lần này đến lần khác, mày không sợ, mày nghĩ tao sợ chắc???
Lúc này vẻ hiếu thắng và không biết sợ của Ngụy Thang Luân lập tức thay bằng nét mặt mơ hồ.
Mày biết???
- Biết! Biết hết và biết rõ. Nên mày xong đời rồi, tao sẽ cho mày xuống địa ngục.
- Mày bị nó bỏ bùa rồi, con nhỏ đó căn bản không xứng với những người như chúng ta.
- Tao và mày không giống nhau nên đừng có mở miệng vơ đũa cả nắm. Loại đốn mạt như mày, không đáng được tồn tại trên cõi đời.
Ngụy Thang Luân cười nhạt.
- Tình yêu vĩ đại gớm. Suy cho cùng thì vẫn là dùng lại thứ tao vứt đi thôi!
Bạch Anh Tử thực sự muốn xóa sổ Ngụy Thang Luân. Ngay khi mảnh thủy tinh vỡ trên tay anh sát suýt động mạch nơi cổ hắn, thì Dĩnh Sa đã quỳ xuống bên cạnh giữ tay anh lại.
Đừng mà, xin anh đấy. Việc của em, em sẽ tự làm. Anh không thể vấy bẩn vì em, không đáng đâu...
Mặc cô van xin, anh chắc nịch khẳng định.
- Việc của em cũng là việc của anh. Hắn vấy bản em, anh phải khiến hắn trả
giá.
Tay giữ tay anh của Dĩnh Sa hẫng một nhịp. Nước mắt cô rơi lã chã.
- Anh....biết rồi?
Anh chỉ nhìn cô mà không đáp. Trình Thiếu Lăng ở một bên, chả hiểu lắm nhưng là người ngoài vẫn sáng suốt hơn người trong cuộc. Sợ bạn mất lý trí mà làm ra hành động mất kiểm soát, Trình Thiếu Lăng bèn lôi Bạch Anh Tử ra khỏi người Ngụy Thang Luân.
- Mấy cái chuyện này, cậu không cần tốn công. Giết hắn chỉ tổ bẩn tay thôi. Để đấy, người của tôi sẽ xử lý hắn, yên tâm sẽ không để cậu thất vọng. Lo cho Sa Dĩnh Sa đi, cô ấy cũng bị thương mà.
Cả căn phòng giờ mới được chiếu sáng toàn bộ. Và họ kinh hoàng nhìn thấy Sa Dĩnh Sa ngồi đè trên người Ngụy Thang Luân, tay cầm mảnh chai rượu vỡ với máu nhỏ tong tong, đang cố gắng muốn ghim nó về phía người đàn ông bên dưới.
Căn phòng cách âm quá tốt, nên hai người bên trong vật lộn khống chế nhau không hề biết có người khác tới.
Đến khi đèn bất ngờ sáng lên, cả Sa Dĩnh Sa và Ngụy Thang Luân đều nhìn về phía cửa.
Thấy người mình yêu nhất đang chứng kiến cảnh bi thảm của mình, ánh mắt cô tuyệt vọng vô cùng.
Thiếu Lăng nhíu mày.
- Dĩnh Sa, cô và hắn....
Cảnh đổ vỡ của căn phòng sang trọng không làm nhạt nhòa đi vết máu loang
lổ dây khắp áo quần trên người Dĩnh Sa và Ngụy Thang Luân.
Một người quen với máu me như Trình Thiếu Lăng cũng hơi ớn khi thấy hình ảnh người phụ nữ trước mắt.
Miệng cô nói, nhưng mắt cô trân trân nhìn Bạch Anh Tử.
- Hắn phải chết!
Nhân lúc cô bị phân tán sự tập trung, Ngụy Thang Luân đã phản kháng hất được cô ngã xuống sàn. Cú va chạm mạnh xuống nền không may khiến một mẩu thủy tinh găm vào cánh tay Dĩnh Sa.
Bạch Anh Tử lao như bay tới đỡ cô dậy. Nhưng cô lại sợ hãi lùi về sau né tránh. Đau vì vết thương chẳng nhằm nhò với nỗi đau trong lòng.
- Đừng, em rất bẩn!
Anh đau đớn hơn cả cô, nhất quyết tiến lại gần để xem xét vết thương. Ngụy Thang Luân bật cười lom khom đứng dậy, nhìn hình ảnh quan tâm của hai con người yêu nhau thì chế giễu.
- Bạch Anh Tử, mày có biết con đàn bà đó là hạng rách rưới thế nào không?
Bạch Anh Tử không thèm quan tâm lời hắn nói, vẫn đang nhìn bạn gái từ trên xuống dưới, đảm bảo cô không bị vết thương nào quá nặng..
Bị phớt lờ, Ngụy Thang Luân không cam tâm mà muốn châm ngòi tiếp.
- Để tao nói cho mày nghe nhé!
Dĩnh Sa run rẩy lắc đầu, tay đẩy cả người anh ra hướng cửa.
Đừng nghe, em xin anh, đi đi...
Kẻ đi săn thấy con mồi sợ hãi, phải nói biểu hiện của cô càng lo sợ thì hắn càng vui vẻ phấn khích.
Ngụy Thang Luân xắn tay áo lên, có vẻ áo bị ẩm và bẩn, mùi tanh tưởi sộc lên cũng không ảnh hưởng tới sự điên rồ của hắn.
- Bạch Anh Tử nhất định phải biết. Còn phải do chính miệng tao nói ra mới
được. Trần Minh Hi, để xem khi bạn trai mày biết hết sự thật rồi có còn coi trọng mày nữa không.
Anh Tử nắm lấy tay Dĩnh Sa.
- Anh sẽ giết hắn giúp em!
Cô không tin vào tai mình, chưa kịp ngăn cản thì anh đã đi tới chỗ Ngụy Thang Luân đạp một cú khiến hắn ngã nhào ra sau.
Anh không thể để hắn thốt ra những lời bẩn thỉu về người phụ nữ của mình, càng không để Dĩnh Sa phải nghe những lời kinh tởm từ hắn thêm một lần nào nữa. Huống hồ có Thiếu Lăng ở đây, Bạch Anh Tử không muốn bạn thân nghe được quá khứ bi thương của bạn gái mình.
Làm mọi chuyện, anh đều lo giữ thể diện cho cô, lo cô bị tổn thương, hết thảy đặt cô lên trên hết.
Ngồi đè chặt Ngụy Thang Luân dưới nền, Bạch Anh Tử vớ mảnh chai vỡ gần đó và cười nham hiểm.
- Mày thử tưởng tượng xem, tao sẽ đâm vào mắt, hay là cắt ngang cổ?
Ngụy Thang Luân vẫn không biết sợ còn cứng giọng.
- Giết người là phạm pháp đó. Vì một người như cô ta không đáng đâu Bạch thiếu gia à!!!
Anh đưa mảnh vỡ tới gần mặt hắn hơn, rồi cúi xuống nói nhỏ.
- Đáng hay không là do tao quyết định. Mày mà cũng nhớ tới pháp luật à. Mày hại cô ấy hết lần này đến lần khác, mày không sợ, mày nghĩ tao sợ chắc???
Lúc này vẻ hiếu thắng và không biết sợ của Ngụy Thang Luân lập tức thay bằng nét mặt mơ hồ.
Mày biết???
- Biết! Biết hết và biết rõ. Nên mày xong đời rồi, tao sẽ cho mày xuống địa ngục.
- Mày bị nó bỏ bùa rồi, con nhỏ đó căn bản không xứng với những người như chúng ta.
- Tao và mày không giống nhau nên đừng có mở miệng vơ đũa cả nắm. Loại đốn mạt như mày, không đáng được tồn tại trên cõi đời.
Ngụy Thang Luân cười nhạt.
- Tình yêu vĩ đại gớm. Suy cho cùng thì vẫn là dùng lại thứ tao vứt đi thôi!
Bạch Anh Tử thực sự muốn xóa sổ Ngụy Thang Luân. Ngay khi mảnh thủy tinh vỡ trên tay anh sát suýt động mạch nơi cổ hắn, thì Dĩnh Sa đã quỳ xuống bên cạnh giữ tay anh lại.
Đừng mà, xin anh đấy. Việc của em, em sẽ tự làm. Anh không thể vấy bẩn vì em, không đáng đâu...
Mặc cô van xin, anh chắc nịch khẳng định.
- Việc của em cũng là việc của anh. Hắn vấy bản em, anh phải khiến hắn trả
giá.
Tay giữ tay anh của Dĩnh Sa hẫng một nhịp. Nước mắt cô rơi lã chã.
- Anh....biết rồi?
Anh chỉ nhìn cô mà không đáp. Trình Thiếu Lăng ở một bên, chả hiểu lắm nhưng là người ngoài vẫn sáng suốt hơn người trong cuộc. Sợ bạn mất lý trí mà làm ra hành động mất kiểm soát, Trình Thiếu Lăng bèn lôi Bạch Anh Tử ra khỏi người Ngụy Thang Luân.
- Mấy cái chuyện này, cậu không cần tốn công. Giết hắn chỉ tổ bẩn tay thôi. Để đấy, người của tôi sẽ xử lý hắn, yên tâm sẽ không để cậu thất vọng. Lo cho Sa Dĩnh Sa đi, cô ấy cũng bị thương mà.
/106
|