Sáng hôm sau, trong phòng ăn chỉ có ba người, gồm Lạc Yến Dung, Quách Quân Hựu và Trịnh Khiêm. Bởi do bọn trẻ dậy muộn nền bà Lam Tử, ông Quách Sâm và bà Lý Trần đã ăn sáng trước, còn riêng Quách Hạ Đan thì đến giờ chưa dậy.
" Chuyện tối qua giữa vợ chồng em với Hạ Đan, cho anh xin lỗi nhé! "
Quách Quân Hựu nhàn nhạt gật đầu, vốn cũng chẳng thân hay thích Trịnh Khiêm, đối xử phải phép lịch sự chỉ vì anh ta là anh rể và cả hai chưa từng xích mích.
"Em hiểu tính tình chị ấy."
Lạc Yến Dung từ tốn nhai nuốt, căn bản đang buồn khi không thấy bà Lý Trân hay Quách Hạ Đan, có họ cô thấy phần khích hơn hẳn, ăn uống cũng ngon miệng.
" Uống hết ly sữa nha!"
Lạc Yến Dung lắc đầu tránh né, đẩy ly sữa qua cho Quách Quân Hựu, nói:
" An khuya lai uong sua, em sap น น roi d6."
"Nửa ly!"
"Đồ gia trưởng!"
Lạc Yến Dung bên ngoài giả vờ hậm hực, nhưng bên trong vốn đang hạnh phúc, thấy trái tim mình non nớt khi bị những hành động của anh làm cho loạn nhịp.
Trịnh Khiêm lưu manh lén lút nhếch môi, nét mặt đều cán vô tình được cô nhìn thấy, nhưng cô không muốn ' kiếm chuyện ' nên xem như không thấy.
Sau đó, Trịnh Khiêm nhìn lên Quách Quân Hựu cất tiếng:
"Văn phòng của em với tập đoàn không thuận đường, để anh cho vợ em hóa giang đi làm. "
Quách Quân Hựu lập tức lắc đầu từ chối, trả lời:
" Không cần đâu, mất tí thời gian thôi. "
"À. "
Vẫn như bình thường, sáng Quách Quân Hựu đưa đi làm và chiều đón tan làm. Lúc này, ở sofa phòng khách gồm có bốn người phụ nữ, hai mẹ con bà Lý Trân và hai mẹ con bà Trương Nguyệt.
Nhìn thấy Yến Dung, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, quay ngoắc sang một bên, chỉ riêng bà Trương Nguyệt là niềm nở lạ thường, thân thiện chủ động lên tiếng:
"Yến Dung, con gái của Lạc Nhiễm đây sao? Từ lúc bà ấy sang Anh định cư ta không có liên lạc, nên cũng không biết."
Quách Quân Hựu nhìn qua Lạc Yến Dung quan sát, chợt thấy cái nhếch môi vô cùng khinh thường và ghét bỏ của cô, xác định chuyện năm xưa cô hoàn toàn biết rõ.
" Vậy đó sao, ngoài dì Hạ ra cháu chẳng biết ai cả, cũng không nghe mẹ cháu nhắc tới."
Sau đó, Yến Dung đưa tay ôm chầm cánh tay của Quách Quân Hựu, dụi vào người anh với thái độ khiêu khích cợt nhã, tiếp tục cất tiếng:
" Thôi vợ chồng cháu xin phép lên phòng nhé, đi làm cả ngày nên tụi cháu nhớ hơi nhau rồi! "
Thực sự Quách Quân Hựu là người khổ sở nhất khi đứng giữa hiếu và tình, dù thế nào bà Lý Trân cũng là mẹ anh.
Anh từng bỏ chữ tình để trọn vẹn chữ hiếu, nhưng mà....
Anh biết rõ, cô chỉ đang lợi dụng mình.
Hai mẹ con Trương Nguyệt ở lại dùng cơm càng làm cho Lạc Yến Dung thích thú, chỉ có điều có bà Lam Tử ở đây nên cô không dám quá đáng. Hiện tại, trên bàn ăn cả hai ngồi đổi diện với Diêu Hần Đồng, cô ta cứ đăm đăm nhìn Quách Quân Hựu lẫn cả cô khi anh cứ liên tục gấp thức ăn cho cô, sự ghen tức thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.
Ting..ting...
Điện thoại của Quách Quân Hựu bất ngờ reo lên âm thanh thông báo tin nhắn, bởi do biết có công việc nên anh lập tức lấy xem. Chỉ là nếu bình thường Yến Dung sẽ không để ý, nhưng hôm nay có vài người ' đặc biệt' nên cô giả vờ ghen tuông, đưa tầm mắt nhìn vào màn hình, lên tiếng:
"Ai nhắn tin cho anh vào giờ này thế?"
"Là Dương Trì, anh ấy hỏi anh có bận gì không, muốn bàn về vụ kiện. "
"Ố, tưởng đâu là bé tiểu tam nào chứ."
Nghe thế, bà Trương Nguyệt lên tiếng:
"Yến Dung cũng giữ Quân Hựu quá ha."
Lạc Yến Dung bật cười, càng thêm thích thú với bữa ăn tối hôm nay, vui vẻ lên tiếng:
" Phải giữ chứ dì, tiểu tam bây giờ xuất hiện khắp nơi, rình rập mọi lúc và lợi hại vô cùng, phải thể mới không bị mất chồng. "
Nói xong rồi và bị Yến Dung đáp trả, bà Trương Nguyệt mới cảm thấy hối hận, cứ như tự vả vào mặt bạn thân của bà. Chỉ là không riêng bà Lý Trân, Diêu Hân Đồng cũng đang muối mặt, chột dạ lập tức lãng tránh ánh mắt đang nhìn Quách Quân Hưu.
Ăn tối xong, Quách Quân Hựu phải lên phòng làm việc, cố tình lôi kéo Lạc Yến Dung nhưng cô một mực không chịu, cứ bảo muốn trò chuyện với bà Lam Tử.
Bà Lam Tử lịch sự tiếp chuyện với bà Trương Nguyệt một chút thì cũng lên phòng nghỉ ngơi. Lúc này, phòng khách chỉ còn Yến Dung và bốn cái ' gai trong mắt. Thực sự khi đó đồng ý kết hôn với Quách Quân Hựu, cô chỉ mong khoảnh khắc này.
Bà Lý Trân lên tiếng:
" Bà ta với Quân Hựu không có ở đây, mày lột bỏ cái lớp mặt nạ của mày đi. "
Lạc Yến Dung khẽ cười, giọng điệu đùa giỡn cất lên:
"Lá là la cái thứ giật chồng người ta, có bạn thân như hai người mẹ tôi đúng là thật bất hạnh, ha mẹ chồng của tôi ơi ~"
Bà Lý Trần cười nhạt, cơn nóng sực sôi trong lòng, lên tiếng:
" Tao biết mày chẳng thật lòng yêu thương Quân Hựu, mày cố tình dụ dỗ và gài bẫy nó để bước vào nhà này chọc tức tao trả thù cho mẹ mày. Nhưng Quân Hựu nó không ngu đầu, để rồi xem cuộc hôn nhân này được bao lâu, mày đắc ý với tao được bao lâu. Lạc Yến Dung, mày ngốc nghếch lắm, con trai tao dù mang tiếng một đời vợ nhưng vẫn sẽ cưới vợ bình thường thôi, con gái đứng xếp hàng chờ con trai tao lựa chọn, còn mày thì sao? Một con đàn bà cũ, con tao chơi chán thì bỏ, sẽ không ai thèm như mẹ mày..."
Lạc Yến Dung nóng giận đứng dậy, lập tức gắn giọng:
" Bà không được nói đến mẹ tôi."
Phụt...
" Vậy mày cũng đừng chọc tức mẹ tao."
Vừa nói, Quách Hạ Đan vừa đúng dậy và cầm tách trà hắt thẳng vào mặt Lạc Yến Dung. Do quá đột ngột lắn nhanh nhẹn, cô sơ ý nên lãnh trọn tách trà, cũng may đã nguội nên không gây bỏng rát.
Chỉ là nơi đây vừa xuất hiện thêm một người, vừa xuống cầu thang đã được chứng kiến, người đó lập tức nóng lên nâng giọng cất tiếng:
"Chị hai, chị làm gì vậy? Chị đủ chưa?
" Chuyện tối qua giữa vợ chồng em với Hạ Đan, cho anh xin lỗi nhé! "
Quách Quân Hựu nhàn nhạt gật đầu, vốn cũng chẳng thân hay thích Trịnh Khiêm, đối xử phải phép lịch sự chỉ vì anh ta là anh rể và cả hai chưa từng xích mích.
"Em hiểu tính tình chị ấy."
Lạc Yến Dung từ tốn nhai nuốt, căn bản đang buồn khi không thấy bà Lý Trân hay Quách Hạ Đan, có họ cô thấy phần khích hơn hẳn, ăn uống cũng ngon miệng.
" Uống hết ly sữa nha!"
Lạc Yến Dung lắc đầu tránh né, đẩy ly sữa qua cho Quách Quân Hựu, nói:
" An khuya lai uong sua, em sap น น roi d6."
"Nửa ly!"
"Đồ gia trưởng!"
Lạc Yến Dung bên ngoài giả vờ hậm hực, nhưng bên trong vốn đang hạnh phúc, thấy trái tim mình non nớt khi bị những hành động của anh làm cho loạn nhịp.
Trịnh Khiêm lưu manh lén lút nhếch môi, nét mặt đều cán vô tình được cô nhìn thấy, nhưng cô không muốn ' kiếm chuyện ' nên xem như không thấy.
Sau đó, Trịnh Khiêm nhìn lên Quách Quân Hựu cất tiếng:
"Văn phòng của em với tập đoàn không thuận đường, để anh cho vợ em hóa giang đi làm. "
Quách Quân Hựu lập tức lắc đầu từ chối, trả lời:
" Không cần đâu, mất tí thời gian thôi. "
"À. "
Vẫn như bình thường, sáng Quách Quân Hựu đưa đi làm và chiều đón tan làm. Lúc này, ở sofa phòng khách gồm có bốn người phụ nữ, hai mẹ con bà Lý Trân và hai mẹ con bà Trương Nguyệt.
Nhìn thấy Yến Dung, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, quay ngoắc sang một bên, chỉ riêng bà Trương Nguyệt là niềm nở lạ thường, thân thiện chủ động lên tiếng:
"Yến Dung, con gái của Lạc Nhiễm đây sao? Từ lúc bà ấy sang Anh định cư ta không có liên lạc, nên cũng không biết."
Quách Quân Hựu nhìn qua Lạc Yến Dung quan sát, chợt thấy cái nhếch môi vô cùng khinh thường và ghét bỏ của cô, xác định chuyện năm xưa cô hoàn toàn biết rõ.
" Vậy đó sao, ngoài dì Hạ ra cháu chẳng biết ai cả, cũng không nghe mẹ cháu nhắc tới."
Sau đó, Yến Dung đưa tay ôm chầm cánh tay của Quách Quân Hựu, dụi vào người anh với thái độ khiêu khích cợt nhã, tiếp tục cất tiếng:
" Thôi vợ chồng cháu xin phép lên phòng nhé, đi làm cả ngày nên tụi cháu nhớ hơi nhau rồi! "
Thực sự Quách Quân Hựu là người khổ sở nhất khi đứng giữa hiếu và tình, dù thế nào bà Lý Trân cũng là mẹ anh.
Anh từng bỏ chữ tình để trọn vẹn chữ hiếu, nhưng mà....
Anh biết rõ, cô chỉ đang lợi dụng mình.
Hai mẹ con Trương Nguyệt ở lại dùng cơm càng làm cho Lạc Yến Dung thích thú, chỉ có điều có bà Lam Tử ở đây nên cô không dám quá đáng. Hiện tại, trên bàn ăn cả hai ngồi đổi diện với Diêu Hần Đồng, cô ta cứ đăm đăm nhìn Quách Quân Hựu lẫn cả cô khi anh cứ liên tục gấp thức ăn cho cô, sự ghen tức thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.
Ting..ting...
Điện thoại của Quách Quân Hựu bất ngờ reo lên âm thanh thông báo tin nhắn, bởi do biết có công việc nên anh lập tức lấy xem. Chỉ là nếu bình thường Yến Dung sẽ không để ý, nhưng hôm nay có vài người ' đặc biệt' nên cô giả vờ ghen tuông, đưa tầm mắt nhìn vào màn hình, lên tiếng:
"Ai nhắn tin cho anh vào giờ này thế?"
"Là Dương Trì, anh ấy hỏi anh có bận gì không, muốn bàn về vụ kiện. "
"Ố, tưởng đâu là bé tiểu tam nào chứ."
Nghe thế, bà Trương Nguyệt lên tiếng:
"Yến Dung cũng giữ Quân Hựu quá ha."
Lạc Yến Dung bật cười, càng thêm thích thú với bữa ăn tối hôm nay, vui vẻ lên tiếng:
" Phải giữ chứ dì, tiểu tam bây giờ xuất hiện khắp nơi, rình rập mọi lúc và lợi hại vô cùng, phải thể mới không bị mất chồng. "
Nói xong rồi và bị Yến Dung đáp trả, bà Trương Nguyệt mới cảm thấy hối hận, cứ như tự vả vào mặt bạn thân của bà. Chỉ là không riêng bà Lý Trân, Diêu Hân Đồng cũng đang muối mặt, chột dạ lập tức lãng tránh ánh mắt đang nhìn Quách Quân Hưu.
Ăn tối xong, Quách Quân Hựu phải lên phòng làm việc, cố tình lôi kéo Lạc Yến Dung nhưng cô một mực không chịu, cứ bảo muốn trò chuyện với bà Lam Tử.
Bà Lam Tử lịch sự tiếp chuyện với bà Trương Nguyệt một chút thì cũng lên phòng nghỉ ngơi. Lúc này, phòng khách chỉ còn Yến Dung và bốn cái ' gai trong mắt. Thực sự khi đó đồng ý kết hôn với Quách Quân Hựu, cô chỉ mong khoảnh khắc này.
Bà Lý Trân lên tiếng:
" Bà ta với Quân Hựu không có ở đây, mày lột bỏ cái lớp mặt nạ của mày đi. "
Lạc Yến Dung khẽ cười, giọng điệu đùa giỡn cất lên:
"Lá là la cái thứ giật chồng người ta, có bạn thân như hai người mẹ tôi đúng là thật bất hạnh, ha mẹ chồng của tôi ơi ~"
Bà Lý Trần cười nhạt, cơn nóng sực sôi trong lòng, lên tiếng:
" Tao biết mày chẳng thật lòng yêu thương Quân Hựu, mày cố tình dụ dỗ và gài bẫy nó để bước vào nhà này chọc tức tao trả thù cho mẹ mày. Nhưng Quân Hựu nó không ngu đầu, để rồi xem cuộc hôn nhân này được bao lâu, mày đắc ý với tao được bao lâu. Lạc Yến Dung, mày ngốc nghếch lắm, con trai tao dù mang tiếng một đời vợ nhưng vẫn sẽ cưới vợ bình thường thôi, con gái đứng xếp hàng chờ con trai tao lựa chọn, còn mày thì sao? Một con đàn bà cũ, con tao chơi chán thì bỏ, sẽ không ai thèm như mẹ mày..."
Lạc Yến Dung nóng giận đứng dậy, lập tức gắn giọng:
" Bà không được nói đến mẹ tôi."
Phụt...
" Vậy mày cũng đừng chọc tức mẹ tao."
Vừa nói, Quách Hạ Đan vừa đúng dậy và cầm tách trà hắt thẳng vào mặt Lạc Yến Dung. Do quá đột ngột lắn nhanh nhẹn, cô sơ ý nên lãnh trọn tách trà, cũng may đã nguội nên không gây bỏng rát.
Chỉ là nơi đây vừa xuất hiện thêm một người, vừa xuống cầu thang đã được chứng kiến, người đó lập tức nóng lên nâng giọng cất tiếng:
"Chị hai, chị làm gì vậy? Chị đủ chưa?
/51
|