Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 548: Gai của Tiên Nhân Chưởng

/769


Minh Na Tư Đặc Lai, tòa thành vững trãi nhất đại lục Y Lan, nước Lạc Na.

Khi ở kinh đô Ni Lạc Thần mưa gió rét mướt, thì ở Minh Na Tư Đặc Lại lại là một khung cảnh mặt trời rực rỡ, ấm áp như xuân.

Minh Na Tư Đặc Lai vào giữa trưa, dưới những tia nắng ấm áp của mặt trời, tất cả những kiến trúc bằng đá trắng của toàn bộ thành thị đều được bao phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, khiến cho tòa thành trông giống như được làm bằng vàng vậy.

Kiến trúc ở nơi này vô cùng đặc sắc, nóc nhà nhòn nhọn, ô cửa sổ đá chi chit, những con đường ngoằn ngoèo quanh cao, hai bên đường là những công sự, ở trên công sự không hề che dấu những chiếc cung nỏ cỡ lớn, tất cả những thứ này lặng lẽ bao quanh một vài tòa trạch viện giang nam tú lệ, đó chính là chỗ đặc sắc nhất của Minh Na Tư Đặc Lai, nơi này có thành lũy kiên cố nhất, cũng có đình viện giang nam mỹ lệ nhất.

Tòa thành thị đứng sừng sững ở trên lưng núi này, đã là hòn đá thử vàng cho sức chiến đấu của tất cả quân đội trên lục địa Y Lan, từ bắt đầu từ xưa khi đại lục Y Lan có nhân loại, thì vùng đất Minh Na Tư Đặc Lai này đã trở thành nơi binh gia cần phải tranh giành.

Chiến hỏa ở nơi đây chưa từng tắt, về điều này, chỉ cần nhìn phong cách kiến trúc là Minh Na Tư Đặc Lai là biết rồi, nơi này có chín mươi phần trăm số công trình được dùng đá hoa cương chắc chắn nhất trực tiếp chất thành, có thể chịu được sự oanh tạc của những tảng đá mấy chục tấn do máy ném đá ném ra.

Trong những cuộc chiến tranh trước đây, Minh Na Tư Đặc Lai đã mang thương tích đầy mình, nhưng thủy chung vẫn hiên ngang đứng thẳng, hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc cũng được tu bổ một cách nhanh nhất, bởi vì bất kể là phe nào chiếm lĩnh được tòa thành kiên cố này, thì phản ứng đầu tiên đều là cải tạo cho nó càng thêm kiên cố.

Mấy trăm nay nay, có vô số lá cờ với đủ loại hoa văn hình mẽ đã tung bay ở bên trên tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai, có vô số danh tướng mưu sĩ và Minh Na Tư Đặc Lai mà hao phí tới giọt máu cuối cùng cùng của mình, dung sĩ các nước đã ngã xuống chân thành Minh Na Ta Đặc Lai, sợ rằng phải dùng tới con số ngàn vạn để tính toán.

Đất đai xung quanh Minh Na Tư Đặc Lai, đều đỏ rực một màu máu, đào sâu xuống phía dưới đất ai trăm mét, đất đai vẫn cứ là một màu màu đỏ, những người già có kinh nghiệm đều nói, đó đều là máu tươi của những dũng sĩ nhuộm đỏ.

Tới ngay cả tường thành loang lổ của Minh Na Tư Đặc Lai, cũng lộ ra màu máu nhàn nhạt, thường thường phát tán ra mùi máu tanh thoang thoảng, đó là mùi máu tanh ở sâu bên trong tường thành được tích tụ từ lịch sử xa xôi.

Từ những cuộc chiến tranh hỗn loạn ở trên đại lục Y Lan khi xưa, cho tới cuộc tranh bá tông giáo vào thời trung cổ, rồi tới sau này Y Lan vương Tiêu Trầm tunh hoành đại lục, rồi tới tấn mười ba lần hội chiến của nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên, Minh Na Tư Đặc Lai đều định sẵn là chiến trường tất cả đều nhắm vào.

Tòa thành thị kiên cố này, đã trở thành cứ điểm duy nhất khống chế vùng đất bằng phằng rộng tới trên ngàn kilomet vuông xung quanh đó, ai khống chế được Minh Na Tư Đặc Lai, thì kẻ đó khống chế được vùng đất rộng lớn thẳng cảnh có bay bao gồm toàn bộ nước Lạc Na, phía đông nam đế quốc Đường Xuyên và phía đông nước Mã Toa này.

Về sau, vì sự nguy hiểm cả Minh Na Tư Đặc Lai, đế quốc Đường Xuyên đã không tiếc tiền của dựng lên cứ điểm Vũ Thắng quan, làm dự phòng cho Minh Na Tư Đặc Lai, thế nhưng bất kể là như thế nào, tính trọng yếu của Minh Na Tư Đặc Lai tòa cứ điểm vững chắc nhất cả đại lục Y Lan cũng không phát sinh ra bất kỳ thay đổi nào.

Từ sau khi quân đội nước Mã Toa đánh bại quân viễn chinh của đế quốc Đường Xuyên, không chế tòa cứ điểm yết hầu Minh Na Tư Đặc Lai này, bọn chúng đã khống chế tòa cứ điểm này được thời gian trên ba năm, trong khoảng thời gian hơn ba năm đó, cho dù là vào lúc binh lực khẩn trương nhất, thì quân đội nước Mã Toa đòn trú ở Minh Na Tư Đặc Lai cũng chưa từng ít hơn ba sư đoàn bộ binh.

Đồng thời, còn có rất nhiều trọng pháo và những thiết bị phòng ngực cỡ lớn được lắp đặt ở trên các yếu điểm của Minh Na Tư Đặc Lai như một mạng lưới, cung nỏ cỡ lớn và máy bắn đá cũng có thể thấy được ở khắp mọi nơi.

Sau này cùng với việc toàn bộ quân đoàn Vũ Văn Phân Phương tiến vào đây đồn trú, quân đội nước Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai đã vượt quá mười lăm vạn người, hoàn toàn có thể nói, hiện giờ dứt khoát là lúc Minh Na Tư Đặc Lai kiên cố nhất từ khi có lịch sử tới nay.

Bất quá, những tư liệu ở bên trên, đối với Mã Khôn, sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ mà nói, là chẳng có chút ý nghĩa nào, bởi vì hắn hoàn toàn chẳng quan tâm tới vấn đề này, điều mà hắn quan tâm bây giờ, là khi nào mới có thể được tự do hành động, tới khi nào mới có thể tới được Mông Thái Kỳ để triển khai đàm phán mặt đối mặt sâu hơn cùng với Vũ Văn Chân Thiên.

Nội dung của cuộc đàm phán lần này vô cùng mẫn cảm, trừ Vũ Văn Chấn Thiên ra, không một ai có thể quyết định được.

Mã Khôn đã ở lại Minh Na Tư Đặc Lai được thời gian ba ngày rồi, đây chẳng phải là do bản thân hắn muốn ở lại, mà là bị bắt giam một cách hết sức mù mờ, nói trắng ra là bị giam lỏng, bị giam lỏng ở trong vương cung của nước Lạc Na, nghe nói chỉ cách nơi ở của Nạp Lan Tính Vũ vương hậu của nước Lạc Na có mười phút đi bộ, cách phòng ngủ của Vũ Văn Phân Phương cũng chỉ cách chưa tới hai mươi phút lộ trình.

Bất quá Mã Khôn chưa bao giờ được nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh Vũ và hai cô con gái mỹ lệ của bà ta, càng chẳng cần nói tới Vũ Văn Phân Phương nữa, mặc dù chỗ ở xoa hoa lộng lẫy, cơm nước mỗi ngày cũng mỹ vị ngon lành, quan viên nước Mã Toa ở bên cạnh phục vụ cũng được coi là tận tâm tận trách, nhưng Mã Khôn hoàn toàn hiểu rằng, mình đã bị nhân vật nào đó không chút nương tình giam lỏng rồi, tới khi nào mới được tự do thì chưa thể biết được.

Trong thời gian ba ngày này, từ mấy quan viên cáo cấp của nước Mã Toa trứ ở nước Lạc Na ra, thì không có ai có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, những viên quan này đối với việc Mã Khôn tới đây, đều tỏ ra rất thiếu thân thiện, chỉ vì ngại vấn đề ngoại giao cho nên mới không làm gì hẳ, nếu không, lóc thịt lột da ngũ mã phân thây cũng là loại chuyện mà bọn chúng sẵn sàng làm ra.

Mã Khôn có thể nhìn thấy rõ ràng, nước Mã Toa đối với việc hắn xuất hiện, mang theo sự cảnh giác cao độ và hận thù vô cùng sâu đậm, nếu chẳng phải nội bộ nước Mã Toa cũng có thể được tính là kỷ luật nghiêm minh thì khẳng định cái mạng nhỏ của hắn đã không giữ được rồi.

Bất quá, Mã Không cũng chẳng oán trách gì cả, cũng chẳng bực bội gì cả, kết cục như thế này, là điều hắn đã dự đoán trước được rồi, thậm chí là còn tốt hơn ở bên trong dự liệu một chút, dù sao nhiệm vụ mà lần này hắn phải gánh vác trên vai cũng quá đặc biệt, đặc biết tới mức một đốm lửa nho nhỏ cũng có thể khiến cho quân đội nước Mã Toa rung chuyển dữ dội.

Thực sự thì trừ hạng người điên khùng như Dương Túc Phong ra, người khác thực sự không dám nhắc tới đề nghị như thế này, quân nhân nước Mã Toa trong cơn thịnh nộ, dám giết bất kỳ sứ giả quân Lam Vũ nào dám đi vào biên cảnh, bản thân mình có thể sống tới hiện nay, đã có thể tính là được ông trời phù hộ rồi.

Mã Khôn lần này tới nước Mã Toa làm việc với sứ mạng vô cùng bí mật, trong nội bộ quân LamVũ cũng chỉ có hắn và Dương Túc Phong cùng cực kỳ ít quan viên cao cấp có thể biết được.

Nhưng ở trên thế giới này chẳng có bức tường nào mà không lọt gió, khi Mã Khôn tới được Minh Na Tư Đặc Lai, nhìn thấy mỗi một con mắt lạnh băng ác độc của các tướng lĩnh cao cấp của quân đội nước Mã Toa, giống như hận không thể an sống nuốt tươi hắn, là Mã Không biết ngay có phiền phức rồi.

Những lời đồn có liên quan đã âm thầm lan truyền đi trong khắp quân đội nước Mã Toa, quân nhân nước Mã Toa trong sự đan xen của tâm tình phức tạp giữa nhục nhã và phẫn nộ, đã chuyển thành sát khí hừng hực, bản thân Mã Khôn cũng chẳng biết mình có thể bình an rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai để tới Mông Thái Kỳ hay không.

Đối với lần nhiệm vụ này, Mã Không biết rõ là nó đầy tính khiêu chiến, thậm chí là có khả năng chuyến đi này sẽ không có đường trở về nữa, nhưng hắn vẫn cứ chủ động xung phong, đồng thời còn lập cả quân lệnh trạng với Dương Túc Phong, quyết không thành công cũng phải thành nhân.

Suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng Dương Túc Phong cũng đồng ý thỉnh cầu của hắn, ở trong trận doanh của quân Lam Vũ, Mã Khôn thuộc loại xuất thân tương đối kém, không phải là vì nghèo khó, mà là bởi vì trải qua quá khứ không được vinh quang gì cho lắm, nghề nghiệp trước kia của Mã Khôn là lừa đảo, có tên tuổi thối hoắc ở Cách Lai Mỹ, sau này vì cơ duyên xảo hợp mà quy thuận quân Lam Vũ, đồng thời biểu hiện ra được tài hoa không tệ ở lĩnh vực ngoài giao.

Thế nhưng, hắn có một điểm yếu trí mạng, đó chính là không sao gột rửa được hình tượng cua rmột kẻ lửa đảo, cho nên hắn cần phải lập một công lao cực lớn, mơi có thẻ xóa đi cái danh hiệu lửa đảo nhục nhã kia.

Cho nên lần này khi đi sứ sang nước Mã Toa, Mã Khôn thầm hạ quyết tâm, cho dù có chết, cũng phải cởi bỏ được hình tượng của kẻ lừa đảo.

Người hầu mang tới bữa trưa, Mã Khôn tùy tiện ăn vài miếng coi như cho có, bị người ta đem giảm lỏng, đương nhiên là chẳng có hứng thú ăn uống gì nổi, quan viên nước Lạc Na và nước Mã Toa ở quanh đo tựa hồ cũng biết được tin tức gì rồi, cho nên tuyệt đối không dám tùy tiện bắt chuyện với Mã Không, cho dù hắn có miệng hắn có nở hoa, người ta cũng chỉ như một khúc gỗ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Mã Khôn cũng chẳng có cách nào, chỉ đành cố nặn ra nụ cười, làm như chẳng hề để vào trong lòng, nhưng kỳ thực bụng thì đang nguyền rủa cái lão bất tử Vũ Văn Chấn Thiên, nếu như lão ta chết rồi, thì đâu cần phải làm ra lắm chuyện như thế này.

Đột nhiên, Mã Không nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, tiếp theo đó nhìn thấy mười mấy tên quân nhân nước Mã Toa như hung thần ác sát xông tới, những quan viên nước Mã Toa ở bên trong vương cung Lạc Na đều cuống cuồng tránh được, sợ ngăn cản bước tiên của những quân nhân nước Mã Toa này.

Rất nhanh, dưới sự suất lĩnh của một thanh niên tướng lĩnh vạm vỡ, những tên binh sĩ nước Mã Toa kia xúm lấy trước mặt Mã Không, trên người bọn chúng tỏa ra sát khí đặc quánh, làm cho Mã Không thiếu chút nữa là són cả ra quần, bất quá tới thời khắc mấu chốt hắn nhịn lại được, bởi vì hắn nhận ra tên tướng lĩnh nước Mã Toa dẫn đầu kia.

Thiếu tướng Cương Đa quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 15 lục quân nước Mã Toa, năm nay ba mươi lăm tuổi, là người quận Thiên Thủy nước Mã Toa, tốt nghiệp trường đại học lục quân nước Mã Toa, đã kết hôn, có ba vị phu nhân, hai đứa con, cha mẹ đều chết trận trong cuộc chiến tranh với đế quốc Đường Xuyên, từa năm mười chín tuổi, từa quân hàm thiếu ta thăng lên tới tận quan hàm thiếu tướng, đảm nhận vị trí quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 15 lục quân nước Mã Toa thời gian còn chưa tới một năm.

Tất cả những điều đó, đều là tư liệu mà Mã Khôn tìm hiểu được từ phía ban ngành tình báo, còn may là trí nhớ của hắn không tệ, nên thoáng một cái hiểu được bối cảnh của đối phương.

Mã Không lòng biết chuyện chẳng lành, quân nhân xông vào cung, dứt khoát chẳng phải là chuyện tốt, bất quá vẫn trấn tĩnh nói:

- Cương Đa tướng quân, các vị muốn làm cái gì?

Thiếu tướng Cương Đa lạnh lùng nhìn Mã Khôn, ánh mắt như một lưỡi kiếm muốn băm vằm hắn ra, mặt vô cảm nói:

- Trói lại.

Mấy tên binh sĩ nước Mã Toa lập tức trói Mã Khôn lại, bọn chúng đều là binh sĩ từng trải sa trường, Mã Khôn thì lại là thư sinh yếu đuối sức chói gà không chặt, lấy đâu ra sức mà phản kháng? Thế là vèo một cái đã bị trói lại một cách thành thạo, giống hết như một cái bánh trưng, trừ miệng ra thì không còn vị trí nào có thể động đậy được nữa.

Mã Khôn vừa sợ vừa giận, tuyệt vọng kêu lên:

- Các ngươi muốn làm cái gì? Ta là sứ giả của quân Lam Vũ…

Thiếu tướng Cương Da mặt đỏ lên một cách dữ tợn, đôi mắt đỏ rực cứ như một con sói hoang muốn ăn thịt người, bất kể lúc nào cũng có thể phun ra ngọn lửa giận dữ, hắn phẫn nộ quát:

- ***! Kẻ ta muốn bắt chính là sứ giả của quân Lam Vũ.

Mấy tên binh sĩ nước Mã Toa đẩy Mã Khôn xuống đất đám đá một trận, Mã Khôn tức thì thiếu chút nữa bị hôn mê, chỉ càm thấy xương cốt toàn thân như muốn rời hết cả ra.

Những tên binh sĩ nước Mã Toa hung thần ác sát này chẳng hề có chút dung tình nào, nhưng lại không muốn lấy mạng của hắn, Mã Khôn không khỏi bội phục những nguời ở quân đội đội quân Lam Vũ. Mẹ nó, binh sĩ nước Mã Toa mặc dù hung hãn thật đấy, nhưng binh sĩ của quân Lam Vũ càng hung hãn hơn, đánh cho bọn chúng té *** vãi phân, quân không thành quân, kết quả tinh thần AQ của hắn đã mau chóng phát huy tác dụng, cảm giác cũng không còn thấy quá đau đớn nữa.

Thiếu tướng Cương Đa hai con mắt dỏ rừng rực như muốn tóe lửa, con mắt trợn như muốn rách mí nhìn trừng trừng vào Mã Không, quát lớn:

- Mã Khôn! Ta hỏi ngươi, lần này ngươi tới Mông Thái Kỳ là muốn đám phán nội dung gì? Thành thực trả lời, nếu không lão từ băm vằm ngươi!

Bên khóe miệng Mã Khôn đã bị hắn đánh cho chảy máu, lãnh đạm nhìn thiếu tướng Cương Đa, chỉ cười hết sức lạnh nhạt, ý tứ của nụ cười đó rất rõ ràng, đó là: bằng vào thân phận thiếu tướng của Cương Đa ngươi mà muốn biết nội dung đàm phán, thì ngươi chưa đủ tư cách.

Đây chính là nụ cười nghề nghiệp mà hắn dùng để lừa cơm gạt tiền, trong lúc vô tình, liền kích thích dữ dội lòng tự tôn của đối phương, đối với Mã Khôn mà nói, khiến cho đối phương mất đi lí trí chính là một thắng lợi nho nhỏ.

Quả nhiên, thiếu tướng Cương Đa thẹn quá hóa giận tới mức mặt tím bầm, vung tay tát cho Mã Không một cái, cái tát này thiếu chút nữa đã làm cho Mã Khôn ngất đi.

Mã Không thấy mưu kế thành công, lập tức giả chết, mặc kệ cho thiếu tướng Cương Đa ở bên cạnh gào rống cái gì, hắn đều không có phản ứng.

Thiếu tướng Cương Đa vừa gấp vừa giận, gầm lớn lên:

- ***! Mã Khôn! Ta biết là ngươi giả chét Ngươi nếu không trở lời cho thành thực, lão tử lột da của ngươi ngay bây giờ! Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đi tới Mông Thái Kỳ, là muốn dùng nguyên soái của bọn ta để đổi lấy ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống không? Nói ngay! Có phải thế không?

Mã Khôn cúi gục đầu xuống không trả lời, cho dù binh sĩ nước Mã Toa lại hung hắn đánh cho hắn một trận dữ dội, nhưng hắn biết rất rõ ràng, thiếu tướng Cương Đa khẳng định sẽ không đánh chết mình, bởi vì hắn còn muốn mình cung cấp bí mật, chỉ cần mình không nói, thiếu tướng Cương Đa sẽ không dám giết mình thật.

Thời gian kéo dài càng lâu, đối với thiếu tướng Cương Đa sẽ càng bất lợi, dù sao thì nơi này cũng là vương cung nước Lạc Na, mà Cương Đa cùng lắm chỉ là một viên quan chỉ huy sư đoàn bộ binh cho quân đội nước Mã Toa mà thôi, hắn làm như thế này, là đã vi phạm nghiêm trọng điều lệnh của quân sự, khẳng định sẽ có người trừng trị hắn.

Quả nhiên, khi tiếng bước chân của nhân viên bên ngoài vương cung Lạc Na tựa hồ sinh ra hoảng loạn, sắc mặt thiếu tướng Cương Đa liền trầm xuống, hắn phất tay, một cái tất thối được nhét ngay vào trong miệng Mã Không.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status