CHƯƠNG
34: MẤT ÁNH SÁNG
- Hai người không sao chứ? – Nó vội hỏi khi thấy Khánh cùng Vũ bước ra.
- Không sao – Vũ cười cho nó an tâm.
Khánh bước đến cạnh Hạ, ngồi xuống. Nhỏ đang khóc.
- Hạ, ổn rồi. Đừng khóc nữa – Khánh an ủi.
Hạ lắc đầu:
- Chị Chi, chị ấy bị bỏng như vậy. Là lỗi của em, em đã báo cho mọi người quá muộn. Em xin lỗi, xin lỗi.
Khánh đau xót, ôm Hạ vào lòng:
- Không ai trách em cả. Mọi người còn phải cảm ơn em. Nếu không có em, thì không thể tìm được Chi.
Hạ ngước mắt nhìn Khánh ngỡ ngàng. Khánh không biết chuyện gì sao? Băng không hề nói gì với Khánh và Vũ?
- Em… - Hạ ấp úng.
- Hạ, không sao đâu. Mọi người phải cảm ơn em – Nó ngồi xuống cạnh Hạ.
Hạ quay về phía nó, cúi đầu nói nhỏ:
- Chị Băng, cảm ơn chị.
Nó khẽ cười:
- Em đã làm rất tốt.
Lúc đó, bác sĩ bước ra ngoài.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? – Vũ vội chạy tới.
- Tuy phổi của bệnh nhân không bị ảnh hưởng nhưng có điều, vết bỏng trên mặt sẽ để lại sẹo, nếu không may, có thể ảnh hưởng tới thị lực.
- Để lại sẹo? Ảnh hưởng tới thị lực sao?
- Về vết sẹo, có thể phẫu thuật xóa sẹo, còn thị lực, chúng tôi sẽ cố gắng chữa trị cho bệnh nhân.
Bác sĩ nói rồi đi thẳng.
Vũ lùi về phía sau, gương mặt thẫn thờ, ngồi xuống hàng ghế chờ.
- Anh Vũ, sẽ không sao. Chi là người tốt, nhất định không có chuyện gì - Nó bước tới cạnh Vũ, an ủi.
- Là lỗi của anh. Tất cả là do an. Anh đã không bảo vệ được Chi, để cô ấy xảy ra chuyện – Vũ ôm lấy đầu.
Trong lòng nó vô cùng đau xót. Nó cũng rất thương Chi, nhưng giờ đâu thể làm gì. Tất cả phụ thuộc vào Chi.
// Chi, cậu hãy kiên cường lên // Nó khẽ thở dài.
…
Một lát sau, Chi được đưa về phòng bệnh. Nhưng bác sĩ có dặn, đợi đến khi Chi tỉnh, mới có thể vào thăm. Bây giờ đang trong thời kì cách li để tránh vết bỏng bị nhiễm trùng.
…
Ngày nào, Vũ cũng như người mất hồn, luôn túc trực ngoài phòng bệnh của Chi, chờ nhỏ tỉnh lại. Nó biết, Vũ rất lo cho Chi, nhưng ít nhất, anh cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ!
…
- Anh Vũ – Nó ngồi xuống cạnh Vũ.
Trong lòng nó vô cùng xót xa. Nhìn Vũ gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, lo âu.
- Anh không sao – Vũ gượng cười.
- Rốt cuộc anh bị sao vậy hả? Em biết anh lo cho Chi, em biết anh luôn coi Chi như em gái, nhưng sao anh không thử nghĩ, nếu Chi biết anh vì cậu ấy mà trở nên như vậy, Chi sẽ buồn cỡ nào, anh biết không? – Nó hét lên.
- Nhưng anh thực sự rất sợ. Nếu Chi tỉnh lại, nhưng lại không nhìn thấy gì, Chi chắc chắn sẽ rất đau khổ - Ánh mắt Vũ đầy lo lắng.
Nó cúi đầu. Vũ nói đúng. Nếu Chi biết mình không còn nhìn thấy nữa, nhỏ sẽ rất đau khổ. Ước mơ của Chi chính là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng nếu mất đi ánh sáng, chẳng phải ước mơ cả đời cũng tan thành mây khói hay sao?
Cửa phòng bệnh của Chi mở ra, cô y tá nhẹ nhàng tiến đến trước mặt nó và Vũ:
- Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh, người nhà có thể vào thăm!
Vũ nghe thấy vậy, vội lao vào phòng bệnh.
Chợt, anh khựng lại. Chi nằm đó. Trên mặt nhỏ có một miếng gạc rất lớn, băng ngay sát mắt.
- Chi, em tỉnh rồi sao? – Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Chi.
Mắt Chi mở to, nhưng lại không nìn về phía Vũ:
- Anh Vũ, anh tới thăm em sao?
- Đúng vậy, em có thấy đau ở đâu không?
Chi khẽ lắc đầu:
- Không có, nhưng anh bật điện lên đi, tối quá! Em không nhìn thấy anh.
Vũ sững người. Đúng là Chi không nhìn thấy gì nữa.
Anh nắm lấy tay nhỏ:
- Chi, bình tĩnh, nghe anh này.
- Anh nói đi – Chi nhẹ nhàng.
- Mắt em…
- Mắt em làm sao?
- Mắt em… không còn nhìn thấy nữa.
- …
Bàn tay Chi tuột khỏi tay Vũ. Gương mặt nhỏ đờ đẫn.
- Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho em. Bác sĩ nói, mắt em hoàn toàn có thể bình phục, chỉ cần em và mọi người cùng cố gắng.
- Anh Vũ, cảm ơn anh – Chi quay mặt đi. Từng giọt nước mắt rơi xuống.
- Chi, tin anh, tin anh lần này. Có được không? Anh nhất định chữa khỏi mắt cho em – Vũ nắm chặt vai Chi, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục của nhỏ.
- Nhưng em thực sự rất sợ. Nếu em không thể nhìn thấy nữa, em sẽ không nhìn thấy anh, thấy Băng, không thấy bất kì ai hết. Em cũng sẽ không thể trở thành một nhà thiết kế, em phải làm sao? Anh Vũ, em sợ lắm! – Chi bật khóc nức nở.
Vũ đau xót ôm chi vào lòng:
- Yên tâm đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh không lừa em, hãy tin anh.
Nó đứng ngoài cửa phòng bệnh, lặng lẽ nhìn Chi và Vũ. Có lẽ, Vũ không đơn giản chỉ coi Chi như một người em gái. Nó quay lưng, ra về.
- Anh Vũ, em muốn gặp Hạ - Chi đẩy Vũ ra, nói nhỏ.
- Được, để anh gọi cho Hạ - Vũ đứng dậy, bấm số gọi cho Hạ.
Nhận được điện thoại, Hạ vội chạy tới bệnh viện gặp Chi.
- Anh ra ngoài trước – Vũ nhẹ nhàng khép cửa.
Hạ ngồi xuống cạnh Chi:
- Chị Chi, xin lỗi. Em sai rồi.
- Không đâu. Chi không giận em, em không sai. Có điều – Chi cười, nụ cười có chút cay đắng.
- …
- Có điều, chị hận, tại sao đám cháy đó không thiêu sống chị đi, có phải hay hơn không.
- Chị, sao chị nói như vậy?
- Em biết không, thà lúc đó chị chết đi, còn hơn bây giờ, chị không còn nhìn thấy gì nữa…
- …
- …Mất đi ánh sáng, chẳng phải chị đã mất đi toàn bộ tương lai và hi vọng hay sao? Ước mơ lớn nhất của chị, chính là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng giờ, ngay cả cây bút ở đâu, chị còn không biết, thử hỏi, chị sẽ vẽ bằng cách nào. Nhưng, điều quan trọng hơn, chị sẽ không thể nhìn thấy mọi người nữa, không thể chăm sóc cho mọi người.
- Chi đừng nghĩ như vậy. Nhất định chị sẽ nhìn thấy mà – Hạ khóc. Nhỏ vô cùng hối hận, giá như, nhỏ không làm như vậy, thì có phải tốt hơn không. Nhưng, nếu trên thế giới này mà có hai chữ “ giá như ” thì đâu còn chữ “ đời ” nữa.
- Người chị cảm thấy có lỗi nhất chính là anh Vũ. Anh ấy là người cứu sống chị, nhưng giờ, anh ấy luôn nhận lỗi về phía mình, khi chị không còn nhìn thấy gì nữa – Chi bắt đầu khóc.
- Anh Vũ là một người anh tốt, luôn lo lắng cho mọi người như vậy. Giờ, chỉ cần chị có niềm tin, mắt chị sẽ khỏi, anh Vũ cũng không còn nghĩ như vậy nữa – Hạ lau nước mắt trên má Chi.
- Người anh? Chị cũng mong mình có thể nghĩ như vậy.
- Ý chị là sao?
- Nếu chị nói, chị không yêu Khánh vì người chị yêu là anh Vũ, em có tin chị không? – Chi hướng đôi mắt không còn ánh sáng của mình về nơi phát ra tiếng nói của Hạ.
- Chị yêu anh Vũ? – Mặt Hạ biến sắc.
- Đúng vậy. Đó là lí do chị ở gần Khánh lâu như vậy, mà không hề có tình cảm với Khánh.
…
Cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại.
Thì ra đó là lí do cậu không yêu mình?
Khánh cười nhạt, thẫn thờ bước đi trên hành lang bệnh viện.
Cậu va phải một người.
- Khánh? – Vũ ngạc nhiên – Cậu tới thăm chi sao?
Khánh nhìn người đứng trước mặt:
- Đúng vậy. Em thăm Chi rồi. Em có chuyện phải đi.
Khánh lướt qua mặt Vũ, đi thẳng.
// Thái độ của Khánh thật lạ // Vũ khẽ lắc đầu, đi về hướng phòng bệnh của Chi.
…
Hắn ngồi trong phòng làm việc
* * *
- Phong, ba có chuyện muốn nói – Trần lão gia lên tiếng.
- Ba cứ nói.
- Tháng sau, con cùng Mỹ Yến sẽ tổ chức hôn lễ cùng chị con và Tuấn Kiệt.
- Kết hôn với Mỹ Yến?
- Đúng vậy. Con phản đối? Con có thể đưa ra lí do không?
- Con… - Trong lòng hắn hiện lên hình ảnh một người con gái hắn vẫn mơ thấy hằng đêm, nhưng tuyệt nhiên không thấy mặt cô gái đó.
- Sao vậy?
- Mọi chuyện theo ý ba – Hắn đứng dậy, bỏ về phòng.
* * *
Mỹ Yến sau khi nhận được tin sẽ kết hôn cùng hắn thì lập tức bay sang Mỹ.
Ngày kết hôn đã được ấn định.
Hắn vẫn vùi đầu vào công việc. Ngày nào Mỹ Yến cũng tới tìm hắn. Cô ta đã bắt đầu ra vẻ như một Trần phu nhân. Người trong công ty cũng không dám đắc tội cô ta, sợ rắc rối.
Hải Phương cũng giống hắn, vùi đầu vào công việc. Chuyện hôn sự giao hết cho Lý gia và Dương gia lo.
…
- Anh sẽ đưa Chi về Mỹ chữa bệnh – Vũ ngồi cạnh nó.
Nó ngước lên nhìn Vũ, thoáng chốc rồi cúi xuống, tiếp tục làm việc:
- Hai người nhớ giữ sức khỏe.
- Em ở một mình không sao chứ? – Vũ lo lắng.
- Có sao mà em lại để anh đi? – Nó không ngước lên.
- Thôi được rồi. Mai anh sẽ đi. Em ngủ sớm đi – Vũ đứng dậy, trở về phòng.
Cánh cửa khép lại rồi, nó mới gập màn hình laptop, nằm nhoài ra giường.
Nó khẽ chạm vào ngón giữa. Chiếc nhẫn?
Nó bật dậy, sực nhớ ra mình đã tháo ra, để trên bàn làm việc.
Nó bước tới bàn làm việc. Lục tung lên cũng không thấy gì. Rốt cuộc chiếc nhẫn ở đâu?
- Hai người không sao chứ? – Nó vội hỏi khi thấy Khánh cùng Vũ bước ra.
- Không sao – Vũ cười cho nó an tâm.
Khánh bước đến cạnh Hạ, ngồi xuống. Nhỏ đang khóc.
- Hạ, ổn rồi. Đừng khóc nữa – Khánh an ủi.
Hạ lắc đầu:
- Chị Chi, chị ấy bị bỏng như vậy. Là lỗi của em, em đã báo cho mọi người quá muộn. Em xin lỗi, xin lỗi.
Khánh đau xót, ôm Hạ vào lòng:
- Không ai trách em cả. Mọi người còn phải cảm ơn em. Nếu không có em, thì không thể tìm được Chi.
Hạ ngước mắt nhìn Khánh ngỡ ngàng. Khánh không biết chuyện gì sao? Băng không hề nói gì với Khánh và Vũ?
- Em… - Hạ ấp úng.
- Hạ, không sao đâu. Mọi người phải cảm ơn em – Nó ngồi xuống cạnh Hạ.
Hạ quay về phía nó, cúi đầu nói nhỏ:
- Chị Băng, cảm ơn chị.
Nó khẽ cười:
- Em đã làm rất tốt.
Lúc đó, bác sĩ bước ra ngoài.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? – Vũ vội chạy tới.
- Tuy phổi của bệnh nhân không bị ảnh hưởng nhưng có điều, vết bỏng trên mặt sẽ để lại sẹo, nếu không may, có thể ảnh hưởng tới thị lực.
- Để lại sẹo? Ảnh hưởng tới thị lực sao?
- Về vết sẹo, có thể phẫu thuật xóa sẹo, còn thị lực, chúng tôi sẽ cố gắng chữa trị cho bệnh nhân.
Bác sĩ nói rồi đi thẳng.
Vũ lùi về phía sau, gương mặt thẫn thờ, ngồi xuống hàng ghế chờ.
- Anh Vũ, sẽ không sao. Chi là người tốt, nhất định không có chuyện gì - Nó bước tới cạnh Vũ, an ủi.
- Là lỗi của anh. Tất cả là do an. Anh đã không bảo vệ được Chi, để cô ấy xảy ra chuyện – Vũ ôm lấy đầu.
Trong lòng nó vô cùng đau xót. Nó cũng rất thương Chi, nhưng giờ đâu thể làm gì. Tất cả phụ thuộc vào Chi.
// Chi, cậu hãy kiên cường lên // Nó khẽ thở dài.
…
Một lát sau, Chi được đưa về phòng bệnh. Nhưng bác sĩ có dặn, đợi đến khi Chi tỉnh, mới có thể vào thăm. Bây giờ đang trong thời kì cách li để tránh vết bỏng bị nhiễm trùng.
…
Ngày nào, Vũ cũng như người mất hồn, luôn túc trực ngoài phòng bệnh của Chi, chờ nhỏ tỉnh lại. Nó biết, Vũ rất lo cho Chi, nhưng ít nhất, anh cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ!
…
- Anh Vũ – Nó ngồi xuống cạnh Vũ.
Trong lòng nó vô cùng xót xa. Nhìn Vũ gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, lo âu.
- Anh không sao – Vũ gượng cười.
- Rốt cuộc anh bị sao vậy hả? Em biết anh lo cho Chi, em biết anh luôn coi Chi như em gái, nhưng sao anh không thử nghĩ, nếu Chi biết anh vì cậu ấy mà trở nên như vậy, Chi sẽ buồn cỡ nào, anh biết không? – Nó hét lên.
- Nhưng anh thực sự rất sợ. Nếu Chi tỉnh lại, nhưng lại không nhìn thấy gì, Chi chắc chắn sẽ rất đau khổ - Ánh mắt Vũ đầy lo lắng.
Nó cúi đầu. Vũ nói đúng. Nếu Chi biết mình không còn nhìn thấy nữa, nhỏ sẽ rất đau khổ. Ước mơ của Chi chính là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng nếu mất đi ánh sáng, chẳng phải ước mơ cả đời cũng tan thành mây khói hay sao?
Cửa phòng bệnh của Chi mở ra, cô y tá nhẹ nhàng tiến đến trước mặt nó và Vũ:
- Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh, người nhà có thể vào thăm!
Vũ nghe thấy vậy, vội lao vào phòng bệnh.
Chợt, anh khựng lại. Chi nằm đó. Trên mặt nhỏ có một miếng gạc rất lớn, băng ngay sát mắt.
- Chi, em tỉnh rồi sao? – Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Chi.
Mắt Chi mở to, nhưng lại không nìn về phía Vũ:
- Anh Vũ, anh tới thăm em sao?
- Đúng vậy, em có thấy đau ở đâu không?
Chi khẽ lắc đầu:
- Không có, nhưng anh bật điện lên đi, tối quá! Em không nhìn thấy anh.
Vũ sững người. Đúng là Chi không nhìn thấy gì nữa.
Anh nắm lấy tay nhỏ:
- Chi, bình tĩnh, nghe anh này.
- Anh nói đi – Chi nhẹ nhàng.
- Mắt em…
- Mắt em làm sao?
- Mắt em… không còn nhìn thấy nữa.
- …
Bàn tay Chi tuột khỏi tay Vũ. Gương mặt nhỏ đờ đẫn.
- Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho em. Bác sĩ nói, mắt em hoàn toàn có thể bình phục, chỉ cần em và mọi người cùng cố gắng.
- Anh Vũ, cảm ơn anh – Chi quay mặt đi. Từng giọt nước mắt rơi xuống.
- Chi, tin anh, tin anh lần này. Có được không? Anh nhất định chữa khỏi mắt cho em – Vũ nắm chặt vai Chi, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục của nhỏ.
- Nhưng em thực sự rất sợ. Nếu em không thể nhìn thấy nữa, em sẽ không nhìn thấy anh, thấy Băng, không thấy bất kì ai hết. Em cũng sẽ không thể trở thành một nhà thiết kế, em phải làm sao? Anh Vũ, em sợ lắm! – Chi bật khóc nức nở.
Vũ đau xót ôm chi vào lòng:
- Yên tâm đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh không lừa em, hãy tin anh.
Nó đứng ngoài cửa phòng bệnh, lặng lẽ nhìn Chi và Vũ. Có lẽ, Vũ không đơn giản chỉ coi Chi như một người em gái. Nó quay lưng, ra về.
- Anh Vũ, em muốn gặp Hạ - Chi đẩy Vũ ra, nói nhỏ.
- Được, để anh gọi cho Hạ - Vũ đứng dậy, bấm số gọi cho Hạ.
Nhận được điện thoại, Hạ vội chạy tới bệnh viện gặp Chi.
- Anh ra ngoài trước – Vũ nhẹ nhàng khép cửa.
Hạ ngồi xuống cạnh Chi:
- Chị Chi, xin lỗi. Em sai rồi.
- Không đâu. Chi không giận em, em không sai. Có điều – Chi cười, nụ cười có chút cay đắng.
- …
- Có điều, chị hận, tại sao đám cháy đó không thiêu sống chị đi, có phải hay hơn không.
- Chị, sao chị nói như vậy?
- Em biết không, thà lúc đó chị chết đi, còn hơn bây giờ, chị không còn nhìn thấy gì nữa…
- …
- …Mất đi ánh sáng, chẳng phải chị đã mất đi toàn bộ tương lai và hi vọng hay sao? Ước mơ lớn nhất của chị, chính là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng giờ, ngay cả cây bút ở đâu, chị còn không biết, thử hỏi, chị sẽ vẽ bằng cách nào. Nhưng, điều quan trọng hơn, chị sẽ không thể nhìn thấy mọi người nữa, không thể chăm sóc cho mọi người.
- Chi đừng nghĩ như vậy. Nhất định chị sẽ nhìn thấy mà – Hạ khóc. Nhỏ vô cùng hối hận, giá như, nhỏ không làm như vậy, thì có phải tốt hơn không. Nhưng, nếu trên thế giới này mà có hai chữ “ giá như ” thì đâu còn chữ “ đời ” nữa.
- Người chị cảm thấy có lỗi nhất chính là anh Vũ. Anh ấy là người cứu sống chị, nhưng giờ, anh ấy luôn nhận lỗi về phía mình, khi chị không còn nhìn thấy gì nữa – Chi bắt đầu khóc.
- Anh Vũ là một người anh tốt, luôn lo lắng cho mọi người như vậy. Giờ, chỉ cần chị có niềm tin, mắt chị sẽ khỏi, anh Vũ cũng không còn nghĩ như vậy nữa – Hạ lau nước mắt trên má Chi.
- Người anh? Chị cũng mong mình có thể nghĩ như vậy.
- Ý chị là sao?
- Nếu chị nói, chị không yêu Khánh vì người chị yêu là anh Vũ, em có tin chị không? – Chi hướng đôi mắt không còn ánh sáng của mình về nơi phát ra tiếng nói của Hạ.
- Chị yêu anh Vũ? – Mặt Hạ biến sắc.
- Đúng vậy. Đó là lí do chị ở gần Khánh lâu như vậy, mà không hề có tình cảm với Khánh.
…
Cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại.
Thì ra đó là lí do cậu không yêu mình?
Khánh cười nhạt, thẫn thờ bước đi trên hành lang bệnh viện.
Cậu va phải một người.
- Khánh? – Vũ ngạc nhiên – Cậu tới thăm chi sao?
Khánh nhìn người đứng trước mặt:
- Đúng vậy. Em thăm Chi rồi. Em có chuyện phải đi.
Khánh lướt qua mặt Vũ, đi thẳng.
// Thái độ của Khánh thật lạ // Vũ khẽ lắc đầu, đi về hướng phòng bệnh của Chi.
…
Hắn ngồi trong phòng làm việc
* * *
- Phong, ba có chuyện muốn nói – Trần lão gia lên tiếng.
- Ba cứ nói.
- Tháng sau, con cùng Mỹ Yến sẽ tổ chức hôn lễ cùng chị con và Tuấn Kiệt.
- Kết hôn với Mỹ Yến?
- Đúng vậy. Con phản đối? Con có thể đưa ra lí do không?
- Con… - Trong lòng hắn hiện lên hình ảnh một người con gái hắn vẫn mơ thấy hằng đêm, nhưng tuyệt nhiên không thấy mặt cô gái đó.
- Sao vậy?
- Mọi chuyện theo ý ba – Hắn đứng dậy, bỏ về phòng.
* * *
Mỹ Yến sau khi nhận được tin sẽ kết hôn cùng hắn thì lập tức bay sang Mỹ.
Ngày kết hôn đã được ấn định.
Hắn vẫn vùi đầu vào công việc. Ngày nào Mỹ Yến cũng tới tìm hắn. Cô ta đã bắt đầu ra vẻ như một Trần phu nhân. Người trong công ty cũng không dám đắc tội cô ta, sợ rắc rối.
Hải Phương cũng giống hắn, vùi đầu vào công việc. Chuyện hôn sự giao hết cho Lý gia và Dương gia lo.
…
- Anh sẽ đưa Chi về Mỹ chữa bệnh – Vũ ngồi cạnh nó.
Nó ngước lên nhìn Vũ, thoáng chốc rồi cúi xuống, tiếp tục làm việc:
- Hai người nhớ giữ sức khỏe.
- Em ở một mình không sao chứ? – Vũ lo lắng.
- Có sao mà em lại để anh đi? – Nó không ngước lên.
- Thôi được rồi. Mai anh sẽ đi. Em ngủ sớm đi – Vũ đứng dậy, trở về phòng.
Cánh cửa khép lại rồi, nó mới gập màn hình laptop, nằm nhoài ra giường.
Nó khẽ chạm vào ngón giữa. Chiếc nhẫn?
Nó bật dậy, sực nhớ ra mình đã tháo ra, để trên bàn làm việc.
Nó bước tới bàn làm việc. Lục tung lên cũng không thấy gì. Rốt cuộc chiếc nhẫn ở đâu?
/43
|